Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 55

Khổng Tuyết Nhi quả thực có điểm hơi khác, Dụ Ngôn càng nhìn càng chắc chắn như vậy.

Trước kia, Khổng Tuyết Nhi mỗi lần quyến rũ đều có chủ đích, có thể thu có thể phóng. Nhưng hiện tại dường như là vô ý thức, mỗi một thời khắc nàng đều tỏa ra hơi thở mê người. Tựa như mặt nước lặng lẽ bốc hơi, mặt ngoài lặng yên không một tiếng động, nhưng trong không khí đã sớm tràn đầy hơi ẩm ngọt ngào.

Dụ Ngôn cảm thấy loại biến hóa này là thật, nhưng cô lại không tìm được bằng chứng thuyết phục nào để chứng minh điều đó. Thế nên có đôi khi cô lại tự hỏi, có phải chăng do bản thân mình quá bị Khổng Tuyết Nhi thu hút, nên mới sinh ra ảo giác "trở nên hấp dẫn hơn" này.

Hơn nữa, giữa tháng này hai người sẽ cùng nhau đến căn cứ Số 2 Sao Hỏa. Đi lần này sẽ mất đến vài năm, mọi việc ở Địa Cầu cần phải được thu xếp ổn thỏa, vì thế cả hai đều bận rộn đến mức chân không chạm đất.

Dụ Ngôn không có quá nhiều thời gian để theo đuổi vấn đề này.

Một ngày trước khi đến căn cứ, Viện phúc lợi do Khổng Tuyết Nhi hỗ trợ tu sửa tổ chức lễ cắt băng khánh thành, họ mời Khổng Tuyết Nhi và Dụ Ngôn đến tham dự.

Sau nghi thức cắt băng khánh thành sẽ có một bữa tiệc tối.

Những người tham gia đều là những nhà từ thiện thuộc đủ mọi tầng lớp xã hội, các quan chức phụ trách chuyên môn, các phóng viên, người nổi tiếng và cả đại diện thân thiết do Bạch Nghiêm Dị phái đến đến.

Cũng được coi là một bữa tiệc khá trang trọng.

Dụ Ngôn không giỏi ứng phó mấy chuyện này, sau khi cùng Khổng Tuyết Nhi đi được nửa vòng thì tình cờ có cuộc gọi đến nên cô tạm thời rời khỏi hiện trường, đi đến một góc hẻo lánh để nghe điện thoại.

Khi cô rời đi, Khổng Tuyết Nhi nhìn thoáng qua thời gian.

Ngày 14 tháng 7, đêm, 9 giờ 2 phút.

Dụ Ngôn vòng qua phòng tiệc đông người, cô tiến về phía sau một tòa nhà hẻo lánh, gặp Lục Kha Nhiên đã chờ sẵn từ lâu.

Lục Kha Nhiên lập tức thấp giọng báo cáo, "Mọi thứ đã an bài xong. Từ đây đến nhà của Khổng Thượng Từ sẽ mất năm phút. Khi đến nơi, nguồn điện không dây ở khu 12 và 13 của tầng một trên không sẽ gặp trục trặc và ngắt kết nối trong vòng 1 phút rưỡi."

Cả ai rời đi bằng cửa sau, nhanh chóng lên xe.

Trên đường, Lục Kha Nhiên không ngừng nói, "Nếu không màng tốc độ giới hạn để đi từ tầng một trên không xuống đến tầng trên mặt đất, toàn bộ hành trình sẽ chỉ mất ba phút rưỡi. Theo yêu cầu của cô, toàn bộ kế hoạch sẽ diễn ra vỏn vẹn trong vòng 10 phút."

"Ừ." Dụ Ngôn đáp, nhanh chóng cởi bỏ quân trang, thay một bộ đồ chiến đấu màu đen để dễ dàng vận động.

Lục Kha Nhiên tiếp tục nói về cấu trúc dinh thự của Khổng Thượng Từ, tình hình nhân sự và vị trí của ông ta ở thời điểm hiện tại.

Dụ Ngôn một bên lắng nghe, một bên kiểm tra vũ khí mình sẽ sử dụng tối nay. Một con dao găm dài màu đen có lớp ngăn cách không để lại dấu vân tay, một thanh đoản kiếm quân sự hình thoi.

Sau khi lái thẳng một đường 1000 mét, chiếc xe bắt đầu tăng độ cao, tiến vào tầng một trên không, sau đó lái đến tư dinh của Khổng Thượng Từ.

Ngay khi xe đi vào khu vực bên ngoài dinh thự của Khổng Thượng Từ, hai khoảng không được đánh số 12 và 13 đột nhiên chìm vào bóng tối.

Mất điện.

Thời gian, đêm, 9 giờ 7 phút 0 giây.

Dụ Ngôn đẩy cửa và xuống xe.

"Thượng Tướng, chỉ có khoảng 1 phút rưỡi." Lục Kha Nhiên nhắc nhở, "Nếu lâu hơn sẽ bị camera giám sát ghi lại."

Dụ Ngôn không trả lời, nhanh chóng biến mất trong màn đêm.

Để đảm bảo năng lượng của các biệt thự lơ lửng trên không, mỗi tòa nhà đều được trang bị một bình tích trữ năng lượng, nhưng năng lượng bên trong chỉ cung cấp cho động cơ lơ lửng và hệ thống chiếu sáng khẩn cấp cơ bản nhất.

Chẳng hạn đèn viền bên ngoài phác họa hình dáng tòa nhà, ánh sáng báo hiệu nhu hòa.

Dụ Ngôn đi dưới chân tường, dùng chân đạp vào tường, thân hình nhẹ như chim én nhảy lên tường, bàn tay cô chống vào mép tường, bóng đen lóe qua dưới ánh sáng rồi biến mất trong chớp mắt.

Bên trong nhà Khổng Thượng Từ, phòng khách.

Mất điện đột ngột, tất cả mọi người sững sốt vài giây, dù sao đây cũng là tầng một trên không, tất cả các tòa nhà đều được duy trì bởi điện năng, một khi năng lượng bị ngắt, họ có nguy cơ bị rơi xuống.

Vì vậy, trong những tình huống bình thường, cho dù điện trên mặt đất hoàn toàn bị ngắt, trên này cũng sẽ không dừng lại một phút.

Khổng Thượng Từ đang đọc tài liệu trong thư phòng, đột nhiên bị mất nguồn sáng, ông ta cau mày không vui. Lần theo ngọn đèn khẩn cấp mờ nhạt, ông ta đi ra ngoài nói với người hầu, "Tìm một cái đèn dự phòng lại đây."

Hầu gái ở tầng dưới nhanh chóng đáp ứng, đứng dậy đi vào kho chứa đồ.

Khi cô bước đi, tựa hồ phía sau có một cái bóng nhoáng lên.

Cô hầu gái lạnh sống lưng, kinh hãi quay đầu nhìn lại.

Trên tường có hai ngọn đèn khẩn cấp mờ mờ, chiếu sáng hình dáng của đồ đạc trong phòng khách. Mọi thứ vẫn an tĩnh như thường.

Cô gái vỗ vỗ ngực, cảm thấy mình đã suy nghĩ quá nhiều, liền tiếp tục đi vào kho chứa đồ.

Khổng Thượng Từ sau khi nói xong, đang định quay lại phòng làm việc, lúc này trên tay vịn hành lang chợt vang lên một tiếng động nhỏ, là một tiếng giòn tan do lòng bàn tay đập xuống mặt gỗ trơn bóng.

Khổng Thượng Từ cảnh giác nhìn chằm chằm về phía phát ra tiếng động, liền thấy một bóng đen mảnh khảnh từ phòng khách dưới lầu nhảy lên, nhanh như chớp dừng lại trên tay vịn nửa giây, ngay sau đó lao tới chỗ Khổng Thượng Từ.

Khổng Thượng Từ kinh hãi, mở miệng muốn kêu người.

Dụ Ngôn dùng tay chặt ngang vào xương cổ họng của ông ta, xương cốt va chạm ra tiếng. Khổng Thượng Từ chỉ biết rên rỉ đau đớn trong cổ họng, mất giọng trong giây lát.

Dụ Ngôn bóp cổ Khổng Thượng Từ, cô mạnh mẽ đẩy ông ta vào thư phòng rồi dùng chân đóng sầm cửa lại.

Một tiếng rầm lớn chấn động người giúp việc ở tầng dưới. Cô gái quay đầu lại nhìn một chút, chỉ thấy cánh cửa thư phòng của Khổng Thượng Từ đang đóng chặt, cô cảm thấy việc mất điện có lẽ khiến ông chủ không vui.

Cô hầu gái bĩu môi, động tác ngược lại cũng không chút hoang mang.

Ở đây chưa bao giờ bị cúp điện, đèn dự phòng cũng không biết có hay không, người giúp việc cũng không muốn mất thời gian lục tìm trong đống đồ đạc lộn xộn. Tốt hơn hết cứ giả bộ lề mề mấy phút, chờ đèn sáng trở lại.

Đây là tầng một trên không, sẽ không bị cúp điện quá lâu.

Trong thư phòng.

9 giờ 7 phút 24 giây.

Dụ Ngôn ghì chặt cổ Khổng Thượng Từ, đem ông ta áp sát vào tường.

Trong phòng chỉ có một ngọn đèn khẩn cấp, ánh sáng lờ mờ chiếu lên khuôn mặt mãnh khảnh cùng lãnh khốc của Dụ Ngôn. Khổng Thượng Từ lập tức nhận ra cô, ông ta ú ớ cố phát ra âm thanh.

Dụ Ngôn dửng dưng nhìn ông ta, từ từ siết chặt tay, bóp nghẹt dây thanh quản của Khổng Thượng Từ, đồng thời, cô rút ra con dao găm đen 20 cm.

Lưỡi dao đen nhánh, không mang theo hàn quang, nhưng sắc bén vô cùng.

Dụ Ngôn đâm con dao vào vai Khổng Thượng Từ, tựa như đang cắt một miếng đậu hũ, lưu loát dứt khoát mà xuyên qua xương vai của ông ta, hoàn toàn găm vào bức tường.

Khổng Thượng Từ bị cô đóng chặt vào tường.

Cơn đau xuyên thấu khiến Khổng Thượng Từ thống khổ khôn ngừng giãy giụa, ông ta há to miệng, yết hầu liên tiếng rung động, muốn kêu lên. Nhưng Dụ Ngôn đang bóp chặt cổ họng ông ta, đến cả thở dốc cũng khó khăn.

Trong thư phòng yên tĩnh, chỉ có tiếng Khổng Thượng Từ thở hổn hển một cách đau đớn.

Dụ Ngôn nới lỏng ngón tay một chút, để Khổng Thượng Từ có thể hít không khí vào, tựa như một cái ống hút khí bị hỏng.

"Tư liệu mà ông cung cấp cho tôi, là thật?" Dụ Ngôn hỏi.

Khổng Thượng Từ chụp lấy tay Dụ Ngôn, muốn cô buông ra.

Dụ Ngôn nắm lấy con dao găm đen, xoay nhẹ.

Lưỡi dao cực kỳ sắc bén nghiền xương Khổng Thượng Từ thành vụn, máu huyết tuôn trào, Khổng Thượng Từ đau đến cả người run rẩy, suýt nữa thì ngất đi.

Giọng điệu của Dụ Ngôn vẫn thanh lãnh, không mang theo một chút cảm xúc, "Trà lời tôi."

Khổng Thượng Từ cuống quít, ông ta thở hổn hển, khó khăn phun ra một từ.

"Phải......"

Dụ Ngôn tiếp tục, "Vậy còn mã khóa của dữ liệu mã hóa thì sao?"

Khổng Thượng Từ lắc đầu.

Dụ Ngôn lại xoay con dao găm một vòng, máu cùng xương trào ra, tí tách rơi trên sàn nhà, nhanh chóng tụ lại thành một vũng đỏ tươi.

Dụ Ngôn biểu tình lạnh lùng, giống như một cỗ máy giết người tàn nhẫn. Cô lặp lại, "Mã khóa ở đâu?"

Khổng Thượng Từ hơi hơi hé miệng, nhưng không thể phát ra âm thanh.

Dụ Ngôn lại buông ngón tay ra, Khổng Thượng Từ dùng sức hít một hơi thật mạnh rồi thở ra, "Trong hộp khóa bằng mật mã của tôi..."

Ông ta run rẩy chỉ vào bàn của mình.

"Hộp nằm dưới giá sách."

"Ông không nói thật." Ngữ khí của Dụ Ngôn lạnh nhạt khẳng định, cô bình tĩnh nhìn khuôn mặt méo mó vì đau đớn của Khổng Thượng Từ, "Tôi không có nhiều thời gian, tôi hỏi lần cuối, mã khóa ở đâu?"

Khổng Thượng Từ thở dốc, "Khổng Tuyết Nhi muốn cô giết tôi sao? Tôi biết nó hận tôi, hận tôi trước đây đã áp bức nó..."

Đột nhiên, Dụ Ngôn nghiêng đầu, trên khuôn mặt vẫn luôn bình tĩnh cùng lãnh đạm đến đáng sợ, lại xuất hiện một loại biểu tình thứ hai.

Biểu tình chán ghét mất hết kiên nhẫn.

9 giờ 8 phút 0 giây.

Ngón tay Dụ Ngôn siết chặt cổ họng của Khổng Thượng Từ, ngón tay cái hướng lên, hướng đến vùng tam giác dưới hàm ông ta, cô dùng lực đẩy mạnh, lớp cơ rách toạt, xương cốt bên trong răng rắc gãy gọn.

Cổ họng Khổng Thượng Từ đã hỏng, hoàn toàn mất đi thanh âm. Đồng thời, vết thương nhanh chóng sưng to, bít tắc đường hô hấp, ông ta liên tục phát ra những tiếng khò khè đục ngầu nhưng vẫn không thể lấy lại được hơi thở, sắc mặt đỏ bừng.

Dụ Ngôn giữ con dao găm trên vai Khổng Thượng Từ, lại đẩy nó vào trong để đóng chặt ông ta. Sau đó cô rút thanh đoản kiếm ra.

Lòng bàn tay ấn vào bụng Khổng Thượng Từ, ấn vài phân để tìm vị trí chính xác của lá gan, lại đẩy mũi kiếm sắc nhọn vào khoang bụng Khổng Thượng Từ, cắt đứt tĩnh mạch gan một cách tàn nhẫn.

"Thật ra, mã khóa có hay không, cũng chẳng quan trọng đến thế đâu." Dụ Ngôn rút thanh đoản kiếm ra, lau đi vết máu trên đó, rồi nhét lại vào bao vũ khí trên thắt lưng, cô xoay người rời đi.

Thời gian, 9 giờ 8 phút 12 giây.

Dụ Ngôn từ bên trong mở cửa sổ thư phóng, cô nhảy xuống, đi qua sân, sau đó lại trèo tường rời đi.

Xe dừng cách đó không xa.

Điện vẫn chưa có lại, xung quanh chỉ có ánh sáng lờ mờ của đèn khẩn cấp. Dụ Ngôn trèo qua tường rơi xuống rồi đứng thẳng dậy trong thế giới tối tăm. Ánh sáng mông lung mơ hồ họa ra dáng người cô cao gầy, đứng thẳng lạnh đến thấu xương.

Gió đêm nhẹ nhàng thổi đến, làm lọn tóc lộn xộn rơi trên má. Mái tóc tung bay, xẹt qua khuôn mặt nồng đậm sát khí, tựa như một vị thần vô tình, cường hãn lạnh lùng, người lạ chớ lại gần.

Cô đi về nơi mà Lục Kha Nhiên đã đậu xe.

Mở cửa rồi lên xe.

Giây tiếp theo, nguồn điện không dây được khôi phục, đèn đường xung quanh biệt thự lần lượt được thắp sáng, chiếu sáng cả một thành phố yên bình và sang trọng trên nền trời.

Lục Kha Nhiên lái xe đi, từ trong một góc cấp tốc rơi xuống.

Dụ Ngôn trước tiên lấy khăn tay lau đầu ngón tay dính vài giọt máu.

"Mọi chuyện ổn chứ?" Lục Kha Nhiên hỏi.

Dụ Ngôn gật đầu, ném khăn tay đi, lại đổi về quân trang.

Đêm, 9 giờ 12 phút, Dụ Ngôn trở lại yến tiệc của Viện phúc lợi.

Khổng Tuyết Nhi đang nói chuyện với những người được Bạch Nghiêm Dị phái đến, vừa thấy Dụ Ngôn quay lại, nàng lập tức dẫn cô đến giới thiệu.

Chín giờ rưỡi, cả hai rời bữa tiệc và về nhà.

Mà cũng cùng lúc đó, Khổng Thượng Từ bị đóng vào tường, đã chết vì mất máu quá độ.

_____

TBC.

Người ta chỉ hơi ngớ ngẩn lúc đụng phu nhân chứ bình thường vẫn độc đoán, thận trọng, gọn ghẽ nha. Thượng tướng đi đến hiện tại có phải tầm thường đâu mà mí ngừi lo xa 😒

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com