Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 75: Gia đình


Cuối cùng Lục Chấm Thu vẫn là ngủ trên tấm nệm lót sàn, Cận Thủy Lan không lay chuyển được cô, nửa đêm Lục Chấm Thu thức dậy đi vệ sinh lúc về phòng theo thói quen đã bò lên trên giường, làm Cận Thủy Lan thức giấc, Cận Thủy Lan cười bất lực, cô chuyển mình ngủ trên tấm đệm lót sàn, Mao Mao bị cô làm thức giấc, ngước đầu nhìn cô, Cận Thủy Lan sờ sờ đầu Mao Mao, bảo bé tiếp tục ngủ.

Cả căn phòng yên tĩnh, Cận Thủy Lan quay đầu nhìn Lục Chấm Thu, ánh đèn ngủ đầu giường màu vàng nhạt chiếu xuống, Lục Chấm Thu nằm nghiêng người, mặt vùi vào trong gối, ngủ rất yên ắng.

Cứ tin tưởng cô như vậy sao?

Ánh mắt Cận Thủy Lan ngập tràn ý cười, cô nằm nghiêng cơ thể vờ như mặt đối mặt với Lục Chấm Thu, yên lạng mà tiếp tục ngủ.

Hôm sau Lục Chấm Thu mở mắt thức dậy nhìn thấy bản thân cô nằm trên giường thì ngơ ngác, sau đó nhớ đến chuyện hồi đêm cô đi vệ sinh, đoán chừng là uống nhiều rượu rồi, nửa đêm trực tiếp chui lên giường, cô vỗ cái đầu đau nhức của mình, nhìn Cận Thủy Lan đang ngủ trên tấm nệm lót sàn, Mao Mao đang ngủ cùng cô, Cận Thủy Lan chia một nửa chăn cho Mao Mao.

Lục Chấm Thu ngồi lơi lơi tựa vào tủ đầu giường, cứ như vậy mà cúi đầu nghiêm túc nhìn, mặt mũi Cận Thủy Lan càng rõ ràng hơn, bên ngoài cửa đột nhiên có tiếng động truyền đến, Cận Thủy Lan trở mình, Lục Chấm Thu vội ngồi dậy, bộ dạng vờ như mới thức, Cận Thủy Lan nói: "thức rồi?"

Lục Chấm Thu xuống giường: "uhm, sao cô Cận tối qua không gọi tôi?"

Cận Thủy Lan quay đầu, dọn dẹp tấm nệm lót sàn, cười: "gọi em cái gì chứ? Em thích ngủ ở đâu thì ngủ ở đó"

Giọng cô vừa thức giấc có chút uể oải lười nhác, tràn đầy sự cưng chiều, Lục Chấm Thu có chút trụ không nổi, câu này làm cô chết lặng không biết trả lời thế nào, cô dọn chăn gối, nhìn Cận Thủy Lan đang mang tấm nệm trải sàn bỏ lên phía trên của chiếc tủ, Cận Thủy Lan duỗi thẳng hai tay, đồ ngủ tức khắc bị kéo lên trên, để lộ phần bụng dưới bằng phẳng, nhỏ nhắn lại thon thả, dưới ánh sáng mặt trời, trông săn chắc có lực, Lục Chấm Thu chỉ nhìn lướt qua đã dời tầm mắt sang hướng khác.

Cận Thủy Lan nói: "đi ra ngoài thôi"

"ò" Lục Chấm Thu đi ra cửa, Hà Kim Mai đã đang tất bật trong bếp, cô đi qua đó, ngửi được mùi thơm nhàn nhạt của cháo, Hà Kim Mai quay đầu: "thức rồi? nhanh đi đánh răng rửa mặt đi, đến ăn sáng"

Thời gian như phảng phất một chút về lại lúc cô đi học, mẹ cô vào buổi sáng cũng sẽ nói như vậy: "thức rồi, nhanh đi đáng răng, đến ăn sáng"

Cô lắc đầu, vứt đi những ký tức hỗn tạp kia, đi vào nhà vệ sinh đánh răng rửa mặt, lúc ra ngoài thay một chiếc áo bông và một chiếc quần jeans, Cận Thủy Lan sau đó cũng bước vào, Lục Chấm Thu muốn phụ Hà Kim Mai, Hà Kim Mai đã múc cháo sẵn để trên bàn, bà nói với Lục Chấm Thu: "ăn trước đi, cô đi gọi ba con bé"

Không bao lâu, Cận Duy từ trong phòng đi ra, hai người cả đường vừa đi vừa lẩm bẩm, thương lượng đợi lát nữa sẽ mua rau củ gì, Lục Chấm Thu cúi đầu vừa ăn điểm tâm sáng vừa nghe cuộc nói chuyện, đôi lúc lại quay đầu nhìn ra hướng ngoài cửa sổ, ánh mặt trời chói mắt lại ấm áp.

Hà Kim Mai nấu súp cho hai người xong thì rời đi, đồng thời hẹn thời gian đi xem triển lãm tranh với Lục Chấm Thu, biết được thời gian cô làm việc là vào buổi chiều, cho nên bọn họ đã hẹn là đi chung với nhau vào buổi sáng, Lục Chấm Thu không ý kiến, Cận Thủy Lan đi đến nói là đưa bọn họ qua đó, nhưng đột nhiên nhận cô được thông báo bên tổ làm phim, hạng mục điện ảnh và truyền hình đã được phê duyệt rồi, phải đi họp, cho nên cô vội chay qua đó, có điều cô đưa xe cho Lục Chấm Thu, bảo cô lái xe chở Hà Kim Mai đi đến triển lãm tranh.

Khoảng thời gian này Lục Chấm Thu cũng rất bận, cô thu âm phần nhạc phim xong rồi, phản ứng từ thính giả rất tốt, trước đó hẹn cô thu âm thạc phim và kịch truyền thanh rất nhiều, còn có điện thoại của công ty mô giới, cô dở khóc dở cười, liên tục từ chối mấy lần đối phương mới từ bỏ ý định, bên phía Trường An hỏi sau tháng ba vẫn còn kịch mới hay không, hỏi cô có hứng thú tiếp nhận kịch truyền thanh ngôn tình.

Bất luận là kịch truyền thanh thể loại nào, Lục Chấm Thu đều sẽ đối đãi nghiêm túc, cũng rất có hứng thú, có điều, gần đây lời mời hợp tác thực sự rất nhiều, thời gian của cô vẫn chưa sắp xếp được, không có hứa trước, mà là nói xác định xong thời gian sau khi có thể sắp xếp ổn thỏa sẽ trả lời bọn họ, người phụ trách bên Trường An cũng không vội, bảo cô suy nghĩ thật kỹ.

Buổi sáng cuối tuần, Lục Chấm Thu lái xe đến chỗ Hà Kim Mai, vừa xuống xe thì đã nghe thấy giọng nói quen thuộc: "Thu Thu"

Lục Chấm Thu nhìn qua đó, có vài người đang đứng cạnh Hà Kim Mai, không biết bọn họ đang nói chuyện gì, lần lượt nhìn qua, Lục Chấm Thu đứng tại chỗ cũ, không bao lâu Hà Kim Mai đi qua.

"vừa nãy những người đó đều là hàng xóm" Hà Kim Mai cười giải thích: "cuối năm rồi, thích tán dóc vậy"

Có thể nhìn ra mức độ được yêu thích của Hà Kim Mai rất tốt, so với tính khí của Cận Thủy Lan thì không giống một chút nào, Hà Kim Mai nói: "không biết tính nó giống ai, từ nhỏ đã chảnh rồi ó, còn nói bản thân phải có cốt cách cao ngạo văn sĩ, không thể dễ dàng khom lưng cúi đầu"

Giống mấy bạn nhỏ cấp hai quá vậy (kiểu hoang tưởng tự đại, tự cho là trung tâm)

Lục Chấm Thu nghe thấy câu này thì cong môi cười, Hà Kim Mai nói: "lúc đó nó mới lên cấp hai, thật sự là nổi loạn, thường ở trong trường cãi nhau với bạn học, kén chọn muốn chết, mỗi lần cô đi họp phụ huynh, tất cả bạn học đều cáo trạng nó, cô và chú lúc đó thật sự cảm thấy với cái tính này của nó thì phải làm sao, còn có thể thành người được không"

Không ngờ đến vẫn còn một mặt như này.

Lục Chấm Thu nói: "con thấy quan hệ của chỉ và bạn học đại học vẫn khá tốt"

Mặc dù cũng chính vì cá nết này của nó, hình như cũng tranh cãi đến mức không thể hàn gắn (với bạn bè) được, Hà Kim Mai nói: "cũng chính là sau cấp ba, nó mới tém tém cái nết lại, có được vài người bạn, có điều tính nó cái gì cũng để trong lòng, không chịu nói ra, Thu Thu à, nếu như sau này có cãi nhau với nó, con đến tìm cô, cô có cách trị nó"

Sau này, cãi nhau với chị ta?

Lục Chấm Thu lại bởi vì câu nói này, có chút suy tưởng viễn vông.

Hơn nữa cô vẫn chưa phát hiện, bản thận lại không bài xích câu nói này một chút nào.

Hà Kim Mai quay đầu nhìn cô, hỏi: "Thu Thu, trước kia con đi học, có phải rất ngoan không á?"

"à" Lục Chấm Thu gật đầu: "rất ngoan"

Hà Kim Mai nói: "vừa nhìn đã biết, mẹ của con giáo dục con rất tốt"

Lục Chấm Thu nghe đến chữ mẹ ánh mắt hơi lẩn tránh, cô cúi đầu, nghiêm túc lái xe, chỉ là hai tay cô cầm vô lăng không kiềm được mà nắm thật chặt, gần 1h đồng hồ bọn họ đã đến Nam Thị.

Nam Thị là một con đường thương mại, Lục Chấm Thu chưa từng đi qua, cô dừng xe ở bãi đỗ xe, cùng Hà Kim Mai tìm triển lãm tranh, Hà Kim Mai nói: "ở trên tầng 4 của trung tâm mua sắm đối diện"

Lục Chấm Thu vẫn chưa đến trung tâm mua sắm, thì đã nhìn thấy tấm banner được treo lên, bên triển lãm tranh tuyên truyền, cả tầng 4 đều là triển lãm tranh, bọn họ đến không xem là sớm cũng không xem là muộn, còn có một vài người, Lục Chấm Thu đi kiểm vé cùng Hà Kim Mai vào bên trong.

Đây chính là cung điện nghệ thuật, mặc dù Lục Chấm Thu không hiểu nghệ thuật, nhưng bước chân đầu tiên đặt đến chỗ này, cô đã cố ý bước nhẹ nhàng lại rồi, bốn phía có không ít bước chân người đến người đi, doanh nhân âu phục thẳng thớm, mặc kỳ bào quản lý trưởng (ca), còn có mấy học sinh dáng vẻ trẻ trung, bọn họ đi lại bên trong, không bao lâu có một chị gái mặc kỳ bào đi đến, Hà Kim Mai nói: "chúng tôi tự xem một lát"

"vâng" giọng chị gái rất ngọt, nói xong gật đầu nhẹ với bọn họ, Lục Chấm Thu đi cùng Hà Kim Mai vào trong.

Cô đối với nghệ thuật, đặc biệt là đối với hội họa, thực sự không có sự nghiên cứu, có điều Hà Kim Mai rất có sự tìm hiểu, giải thích với cô rõ ràng đâu ra đấy, Lục Chấm Thu vừa nghe vừa gật đầu, đôi lúc còn có thể trả lời được một hai câu, Hà Kim Mai hiếu kỳ: "con cũng biết bức tranh này?"

"con đã xem qua tài liệu" Lục Chấm Thu có chút ngại ngùng, trước khi đến cô sợ mình cái gì cũng không hiểu, cho nên đã tra tài liệu triển lãm tranh Nam Thị, biết được một chút, Hà Kim Mai cười nói: "vẫn là Thu Thu có tâm, cô bảo Lan Lan đi với cô, nó nói chi bằng ở nhà ngủ"

Là lời mà Cận Thủy Lan có thể nói ra.

Hà Kim Mai nói: "không làm khó người ta, nó không thích, sau này con đi cùng cô?"

Lục Chấm Thu gật đầu: "dạ"

Hà Kim Mai nói: "chúng ta đi vào trong xem chút"

Ở trong cùng có một phòng triển lãm tranh, trong đó treo ba bức họa, bức đầu tiên là tranh lá phong, lá phong màu đỏ lửa, giống như là bị đốt cháy, chỉ vừa nhìn lướt qua thôi thì rất khiến người ta kinh ngạc, màu sắc táo bạo lại rực rỡ, rất khó lay chuyển tầm mắt.

Hà Kim Mai hỏi: "con cảm thấy bức tranh này như thế nào?"

"rất đẹp" Lục Chấm Thu tận đáy lòng mà khen: "có sự sôi sục cuộn trào bên trong, rất khoang khoái"

Còn có cảm giác mà cô không thể nói ra được, rất thu hút người khác.

Hà Kim Mai gật đầu: "cô cũng thích bức này, bức này là đến từ một vị họa sĩ trẻ tuổi ở nước ngoài, con biết không? Cô ấy là người tàn tật, chân của cổ .... "

Mặc dù Hà Kim Mai không nói hết câu, nhưng Lục Chấm Thu đã nghe ra, nhìn bức họa này lại lần nữa, tâm thái của cô lại có một chút không giống như lúc nãy, Hà Kim Mai tiếp tục hỏi: "bây giờ con nhìn bức tranh này, có cảm giác gì?"

Lục Chấm Thu nói liền một mạch: "càng đẹp hơn, càng thu hút người xem hơn"

"bởi vì thân thể của cô không được hoàn mỹ, lại tích cực đi lên, có sự kiên trì và bền bỉ của nổ lực không bỏ cuộc, con cảm thấy so với bức tranh của chính cổ, thứ tinh thần này của cô ấy hiếm thấy và đáng quý hơn, cho nên càng đẹp đẽ hơn, đúng không?"

Hà Kim Mai đứng trước mặt Lục Chấm Thu, lần đầu bà nói với ý vị thâm sâu: "Thu Thu, con xem, con có thể dễ dàng nhìn thấy vẽ đẹp của người khác, tại sao lại không nhìn thấy được chính mình chứ?"

Sắc mặt Lục Chấm Thu có hơi thay đổi.

Hà Kim Mai nói: "Lan Lan đã nói qua với cô một chút về hoàn cảnh gia đình của con, chúng ta mỗi người đều có chuyện không cách nào lựa chọn được, gia đình chính là một trong số đó, chúng ta không thể lựa chọn ba mẹ là người thế nào, nhưng chúng ta có thể lựa chọn sống ra sao"

"Thu Thu, ưu tú cũng là bởi vì sự lựa chọn, có người chọn hướng về phía trước, có người chọn sa ngã trụy lạc, lựa chọn và năng lực mới là thứ căn bản khiến một người trở nên ưu tú, không phải là bởi vì gia đình, gia đình là rất quan trọng, ba mẹ cũng rất quan trọng, nhưng gia đình nên là một loại đồng hành trải nghiệm, không phải là xiềng xích, không cần phải mang những sai phạm của ba mẹ toàn bộ ôm hết lên trên người của con"

Lục Chấm Thu nhìn về hướng Hà Kim Mai, bởi vì câu nói này của bà mà cảm xúc hỗn loạn, vô số cách nghĩ tràn ngập trong đầu cô, nhưng lời chế giễu châm chọc rõ rệt trước kia lại trở nên mơ hồ.

"đừng làm bạn với Lục Chấm Thu, ba của nó thua tiền, trộm tiền người ta, ai biết được nói có phải là đứa trộm vặt không"

"ba tôi nói nhà Lục Chấm Thu thiếu rất nhiều tiền, các cậu mà làm bạn với nó các cậu cũng sẽ xui xẻo theo"

"ba nó còn ở bên ngoài đi tìm mấy người phụ nữ không sạch sẽ, chắc chắn cô ta cũng không sạch sẽ..."

Sau này sau khi cô dọn nhà, cô không dám nhắc đến ba của cô nữa.

Từ trước đến này chưa có một ai nói với cô, không cần phải mang những sai phạm của ba mẹ toàn bộ ôm hết lên trên người của con, thậm chí vào ngày mẹ của cô kết hôn uống say rồi cũng đã nói: "trong cơ thể của con có dòng máu của người đàn ông đó, ta nhìn thấy con thì đã ghê tởm"

Cô vội chạy trốn trong sự hoảng loạn.

Hà Kim Mai nhìn thấy sắc mặt phát trắng của cô thì gọi: "Thu Thu?"

Lục Chấm Thu định thần, ngẩng đầu nhìn Hà Kim Mai, ánh mắt kỳ vọng lại khao khát, dường như muốn nhận được sự khẳng định, cô hỏi: "cô à, cô thật sự cảm thấy con rất ưu tú sao?"

"đương nhiên" Hà Kim Mai cười, đĩnh đạc mà trả lời cô: "Thu Thu, bất luận con có thể ở bên (yêu) Lan Lan hay không, cô cũng cảm thấy con là đứa con gái rất ưu tú"

Lục Chấm Thu đối mắt với Hà Kim Mai, đôi mắt đó chín chắn điềm tĩnh lại kiên định chắc chắn, lấn áp những suy nghĩ hỗn tạp của Lục Chấm Thu, như vầy cô mới biết được mục đích Hà Kim Mai hẹn cô đi xem triển lãm tranh, không thể phủ nhận một điều tâm tình của cô so với lúc mới đến có sự khác biệt lạ thường.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com