Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 37

Cuối cùng, hai người đổi sang một phòng giường đôi lớn.

Phòng ở tầng cao có tầm nhìn tốt hơn, đứng trước cửa sổ sát đất còn có thể nhìn thấy biển.

Lục Thư liếc nhìn chiếc giường duy nhất trong phòng, rộng đến mức bốn người ngủ cũng đủ. Dù hai người có ngủ chung một giường cũng rất khó chạm vào nhau. Vấn đề không lớn.

Nàng đạp xe cả một chặng đường về, trên người vẫn còn mồ hôi, dính nhớp khó chịu. Nàng nhìn Bùi Tri Khê: "Tôi đi tắm trước."

Bùi Tri Khê: "Ừm."

Tiếng nước ào ào trong phòng tắm.

Bùi Tri Khê thì ngồi trên sofa, cúi đầu nhìn điện thoại. Những lúc không phải tập luyện, cô thường sẽ làm một số bài tập về văn hóa cho vở kịch, xem các tài liệu liên quan hoặc phim tài liệu.

Một lát sau.

Chiếc điện thoại còn lại trên sofa rung lên.

Bùi Tri Khê cúi đầu liếc nhìn, trên màn hình hiển thị một cái tên quen thuộc: Cảnh Tích. Cô lập tức ghép nối với người trong ký ức.

Lục Thư vẫn còn đang tắm.

Bùi Tri Khê thấy là người mình quen, liền cầm điện thoại lên, nghe giúp.

"Lục Xá Dư."

Bùi Tri Khê vừa áp điện thoại vào tai đã nghe thấy đối phương gọi. Cô không nhanh không chậm giải thích: "Tôi là Bùi Tri Khê, nàng đang tắm."

"Ồ..." Cảnh Tích không ngạc nhiên khi là Bùi Tri Khê nghe điện thoại, dù sao hai người cũng ở chung, nghe giúp một cuộc điện thoại cũng rất bình thường.

"Lát nữa tôi bảo nàng gọi lại cho cậu."

"Cũng không có chuyện gì khác, chỉ muốn hỏi nàng xem ngày mai có thời gian đi dạo phố không." Cảnh Tích biết Lục Thư sau khi xong buổi diễn ở đài truyền hình thì được nghỉ phép, Bùi Tri Khê chắc cũng vậy, vì thế cô ấy lại nhiệt tình hỏi: "Cô Bùi, cô có rảnh không? Chúng ta đi cùng nhau nhé?"

"Ngày mai có lẽ không có thời gian." Bùi Tri Khê tiếp tục giải thích. "Chúng tôi không ở Hải Thành, phải buổi tối mới về."

"A?" Cảnh Tích phát ra tiếng nghi hoặc. Nghe Bùi Tri Khê nói "chúng tôi", cô ấy rất nhanh phản ứng lại. "Hai người đang đi chơi ở ngoài à?"

Bùi Tri Khê: "Ừm."

Lần này Cảnh Tích bị sốc, á khẩu không trả lời được. Hóa ra Lục Thư không đi giải sầu cùng mình là vì đi chơi cùng Bùi Tri Khê?!

"Chỉ có hai người thôi à?"

Cảnh Tích khôi phục bình tĩnh, truy vấn.

Bùi Tri Khê lại "Ừm" một tiếng.

Cảnh Tích: "???"

Cô ấy đã có trực giác Lục Thư không bình thường rồi! Đêm đó ôm nhau như vậy mà còn "tình bạn trong sáng", coi mình mù à?

Đơn giản nói xong với Cảnh Tích, Bùi Tri Khê cúp điện thoại. Mười phút sau, cô nhìn thấy Lục Thư với mái tóc dài vừa mới sấy khô đi ra, trên người mặc áo thun và quần ngủ đơn giản.

"Vừa rồi Cảnh Tích gọi điện tới, tôi nghe giúp cậu rồi." Bùi Tri Khê thong dong nói. "Cô ấy hỏi cậu ngày mai có thời gian đi dạo phố không."

Lục Thư nghe Bùi Tri Khê nói như vậy, bỗng nhiên có một dự cảm không lành. "Vậy... cậu đã nói với cô ấy thế nào?"

Bùi Tri Khê thuật lại y nguyên cho Lục Thư.

Lục Thư: "..."

Lần này xong rồi.

Nàng không muốn cầm điện thoại lên xem tin nhắn nữa, Cảnh Tích nhất định đang oanh tạc tin nhắn rồi.

Bùi Tri Khê nhìn phản ứng đờ đẫn của Lục Thư. "Sao vậy?"

Lục Thư không để lộ cảm xúc gì mà trả lời: "Không có gì."

Lục Thư tắm xong không bao lâu, Bùi Tri Khê cũng đứng dậy đi vào phòng tắm. Chờ cô tắm xong ra ngoài, Lục Thư đang ngồi xếp bằng trên giường, nhàm chán xem TV.

Thời gian không còn sớm, lại thêm chơi cả ngày, rất mệt. Lục Thư ngẩng đầu hỏi Bùi Tri Khê: "Cậu còn muốn xem TV không?"

Bùi Tri Khê lắc đầu, đi về phía mép giường.

Lục Thư trực tiếp tắt TV đi. Trong phòng lập tức yên tĩnh không tiếng động. Một bên nệm hơi lún xuống, nhìn thấy Bùi Tri Khê cũng đã lên giường, tim nàng có chút cứng nhắc.

"Vai cậu sao vậy?"

Nàng nhìn thấy trên vai Bùi Tri Khê hình như có vết thương.

"Không sao, ban ngày bị cọ vào thôi." Bùi Tri Khê trả lời nàng.

Lục Thư không tin lắm lời của Bùi Tri Khê. Nàng dịch người lại gần Bùi Tri Khê, ghé sát vào xem vai cô, không nghiêm trọng. Da Bùi Tri Khê quá trắng, chỉ cần có một chút dấu vết là đã đặc biệt rõ.

Bùi Tri Khê cúi đầu, nhìn chằm chằm vào gương mặt đang ghé sát của Lục Thư, tầm mắt dừng lại ở chóp mũi và đôi môi. Sự công kích của Lục Thư nằm ở đôi mắt, nếu chỉ nhìn nửa khuôn mặt dưới, sẽ cho người ta cảm giác mềm mại.

Nhìn chằm chằm một lát, ánh mắt Bùi Tri Khê chớp động, đôi môi khẽ mấp máy. Cô ý thức được ngày đó ở phòng tập, không nên cố tình mờ ám trêu chọc Lục Thư, làm cho bây giờ hễ có tiếp xúc lại càng thêm mất tự nhiên.

Sau khi Lục Thư quan tâm xong, mới phản ứng lại được mình lại đang thân mật với Bùi Tri Khê, đặc biệt là lúc vừa hay chạm mắt với cô.

Nhưng nàng căng da đầu, không tiến thêm một bước cũng không lùi một bước. Bạn bè quan tâm thôi mà, nên thế nào thì cứ thế đó. Nếu biểu hiện ra sự cứng nhắc, sao có thể không phụ lòng sự bằng phẳng lúc nàng buông lời lúc trước?

"Không sao, đừng căng thẳng." Bùi Tri Khê nhẹ giọng nói.

"Ai căng thẳng vì cậu chứ?" Lục Thư ném lại một câu.

"Cậu nói ai?" Bùi Tri Khê tiếp tục nhìn chằm chằm nàng.

"Bớt tự mình đa tình đi." Lục Thư lẩm bẩm một câu, nhân cơ hội dời người đi, chiếm cứ bên trái giường, lười biếng nằm xuống, ngủ.

Bùi Tri Khê cười, cũng nằm xuống bên phải giường.

Hai người ngủ chung một giường, ở giữa như thể có một dải ngân hà.

"Tôi tắt đèn đây."

Bùi Tri Khê thấy Lục Thư nằm rất quy củ.

"Ừm." Lục Thư lí nhí đáp. Bảo Bùi Tri Khê tắt đèn, người bình thường đều không quen ngủ bật đèn đâu nhỉ.

Nàng có thói quen ngủ mở đèn, là sợ mình có khi nửa đêm gặp ác mộng tỉnh lại, xung quanh toàn là bóng tối.

Một mảnh tối đen.

Cảm giác mệt mỏi quá nặng, Lục Thư chìm vào giấc ngủ rất nhanh, nhưng lại vì quá mệt mỏi, chất lượng giấc ngủ cũng không tốt.

Buổi tối lại gặp ác mộng.

Tỉnh giấc không biết là mấy giờ.

Lục Thư cuống quýt mò mẫm bật đèn. Giống như mọi khi, nàng ngồi yên trên giường để hoàn hồn.

Bùi Tri Khê giấc ngủ cũng nông, bị ánh sáng đột ngột làm cho tỉnh giấc. Cô lơ mơ mở mắt, nhìn thấy Lục Thư đang ngồi dậy, sắc mặt không tốt.

Cô cũng ngồi dậy theo.

Làm cô tỉnh giấc, Lục Thư có chút áy náy.

Bùi Tri Khê nhìn Lục Thư, giọng nói vừa tỉnh ngủ mang theo chút khàn khàn: "Lại gặp ác mộng à?"

Lại?

Lục Thư giật mình. Nàng trước nay chưa từng nói với Bùi Tri Khê chuyện mình buổi tối thường xuyên gặp ác mộng.

Nàng không khỏi nghi ngờ, cái đêm say rượu đó, nàng mơ thấy Bùi Tri Khê ôm nàng ngủ —

Có lẽ cũng không phải là mơ.

Cả người đều ngây ngốc, giống như bị dọa choáng váng. Bùi Tri Khê thấy vậy, dịch người lại gần Lục Thư, nệm chăn cọ xát ra tiếng vang rất nhỏ.

Lần này Lục Thư yên ổn lại rất nhanh, bởi vì bên cạnh có người đến gần bầu bạn. Nàng thấp giọng nói: "Không sao, cậu ngủ tiếp đi."

Bùi Tri Khê lại không động đậy.

Lục Thư: "..."

Nàng đành phải tự mình nằm xuống trước, chuẩn bị đưa tay đi tắt đèn.

Bùi Tri Khê biết nàng sợ tối. "Đừng tắt, cứ mở không sao đâu."

Lục Thư còn định nói gì đó, Bùi Tri Khê đã nằm xuống, nhắm mắt lại. Nghĩ nghĩ, nàng vẫn không tắt đèn, nhưng chỉnh độ sáng của đèn ngủ xuống mức thấp nhất.

Sau khi nằm xuống lần nữa, Lục Thư mãi không có ý định ngủ, nàng cảm giác bên cạnh có động tĩnh rất nhỏ, là Bùi Tri Khê đang dịch người.

Bùi Tri Khê vẫn nhắm hai mắt.

Nhưng đã đến gần hơn về phía mình một chút...

Cảm giác bất an hoàn toàn biến mất. Lục Thư thất thần nhìn Bùi Tri Khê, người này ngủ cũng phải nghiêm túc, không nhìn thấy quá nhiều sự thả lỏng.

Không bao lâu sau, Lục Thư váng vất lại ngủ thiếp đi, ngủ còn say hơn lúc trước.

Bởi vì nghỉ phép, Lục Thư không đặt đồng hồ báo thức, sáng hôm sau là tự nhiên tỉnh. Trên mặt có một tia ngứa, nàng mông lung mở mắt ra, nghiêng đầu nhìn sang bên gối, bộ não đang mơ hồ lập tức tỉnh táo.

Bùi Tri Khê và nàng đang gối chung một chiếc gối, đầu còn đang tựa vào vai nàng. Một chiếc giường lớn như vậy, hai người lại cố tình chen chúc ở một bên ngủ, nửa còn lại trống không.

Lục Thư: "..."

Nàng ngủ không quy củ, nhưng tối qua đã có chú ý rồi. Hơn nữa trước mắt rõ ràng là Bùi Tri Khê vượt rào, cứng rắn chen qua, sắp đẩy nàng xuống giường đến nơi rồi.

Một người cao ngạo lạnh lùng như vậy, ngủ cũng không quy củ sao?

Lục Thư thầm phàn nàn. Chờ nàng nhìn thấy chăn đều bị cuốn về phía mình, còn rũ một nửa xuống dưới giường... nàng mới hiểu ra tại sao Bùi Tri Khê lại ngủ chen về phía này.

Đầu Bùi Tri Khê gối lên vai nàng, vẫn chưa tỉnh.

Lục Thư như bị định trụ. Nàng thầm ngắm nhìn khuôn mặt của Bùi Tri Khê, ngũ quan tinh xảo xinh đẹp không còn vẻ lạnh băng thường ngày, hiếm khi nhìn thấy một chút thả lỏng.

Nàng trộm nhìn chằm chằm. Bùi Tri Khê tựa vào vai nàng như vậy...

Làm cho nàng sáng sớm tâm trạng đã rất tốt.

Thậm chí muốn chụp lại khoảnh khắc này để làm kỷ niệm.

Bùi Tri Khê, người phụ nữ hiếu thắng này, lại có thể mềm mại, tựa vào vai nàng ngủ.

Lục Thư vẫn không nhúc nhích, mong mỏi nhìn khuôn mặt của Bùi Tri Khê, hoàn toàn không xem đủ dáng vẻ này của cô. Chẳng qua nhìn chằm chằm một lúc, tâm tư của nàng từ đắc ý từ từ trượt sang hướng khác...

Nàng lập tức dời ánh mắt.

Cánh tay Bùi Tri Khê giật giật.

Lục Thư giật mình một cái, cơ thể nhạy cảm run lên. Bùi Tri Khê ôm eo nàng còn chưa tính, cố tình tay còn từ vạt áo luồn vào, lòng bàn tay dán vào sườn eo nàng.

Bùi Tri Khê bị động tĩnh của Lục Thư làm cho tỉnh giấc.

Lục Thư muốn tránh, lại suýt nữa ngã xuống giường.

Bùi Tri Khê vội ôm lấy thân mình Lục Thư. Sau khi ổn định, lại nhìn thấy tư thế hai người đang ôm nhau nồng nhiệt trên giường lúc này, trong lòng ngượng ngùng.

Vội vàng muốn che giấu điều gì đó, Lục Thư vội vã oán trách: "Cậu ngủ kiểu gì vậy, bên kia của cậu rộng thế kia mà."

Bùi Tri Khê cũng ghét bỏ: "Chăn."

Tối hôm qua vì Lục Thư kéo chăn, cô đã bị đánh thức hai lần.

"..."

Lục Thư chột dạ túm lấy chiếc chăn gần như rũ xuống thảm, đẩy về phía Bùi Tri Khê.

Sau cơn ngượng ngùng, hai người tiếp tục duy trì sự "bằng phẳng". Chỉ là bị một trận lăn lộn như vậy, cả hai đều đã tỉnh ngủ.

Lục Thư xem thời gian.

Gần 9 giờ, cũng nên dậy rồi.

Hành trình hôm nay của hai người rất đơn giản, đạp xe dạo quanh đảo, ung dung ngắm phong cảnh, rồi lại ăn một ít đặc sản địa phương.

Hai ngày thời gian vẫn là quá ngắn, vừa mới thả lỏng lại, đến buổi chiều lại phải lái xe về nội thành.

Sau khi về Hải Thành, WeChat của Lục Thư bị đủ loại tin nhắn bao phủ.

Hai ngày nay nàng không mấy khi lên mạng, mới phát hiện buổi biểu diễn của Bùi Tri Khê trong tiệc tối đã bị rất nhiều người cắt ghép riêng ra, lan truyền trên các nền tảng video lớn, lượt xem khả quan, nổi lên một phen.

Lục Thư tự nhiên vui vẻ, hiệu ứng còn tốt hơn trong tưởng tượng của nàng. Nàng biết, 《 Huyễn Điệp 》 nếu không phải Bùi Tri Khê nhảy, tuyệt đối sẽ không có hiệu quả kinh diễm như vậy.

Ngoài tin tốt về 《 Huyễn Điệp 》 ra, những tin còn lại đều là của Cảnh Tích.

Ngày hôm sau khi trở lại Hải Thành, Lục Thư vẫn bị Cảnh Tích lôi ra ngoài. Cảnh Tích nói nàng mà không lộ diện nữa thì sẽ trực tiếp đến tận cửa bắt người.

Tùy tiện tìm một quán cà phê gặp mặt.

"Lục Xá Dư, nói đi, thành thật khai báo." Cảnh Tích không đợi Lục Thư ngồi xuống, cô ấy đã vắt chéo chân, ngẩng đầu hỏi ngay.

"Khai báo cái gì?"

Lục Thư ngồi xuống gọi món, bình tĩnh hỏi.

"Có ai làm bạn như cậu không? Không rảnh đi giải sầu cùng tớ, lại rảnh rỗi đi thế giới hai người với Bùi Tri Khê?" Cảnh Tích nói ra sự mất cân bằng tột độ trong lòng.

"Cái gì mà thế giới hai người, đừng nói bậy bạ được không?" Lục Thư sửa lại lời Cảnh Tích.

"Sao tớ lại nói bậy? Chẳng lẽ không phải sao?" Cảnh Tích phân tích rất có lý. "Cậu mà không có gian tình thì tại sao không gọi cả tớ đi cùng? Cứ phải một mình đi với Bùi Tri Khê?"

Lục Thư sống không còn gì luyến tiếc, một mớ hỗn loạn. "Tớ giải thích với cậu không rõ đâu."

Cảnh Tích thở dài, dùng ánh mắt đầy ẩn ý đánh giá Lục Thư. "Ngủ chung một giường à?"

Chú ý điểm gì vậy?

Lục Thư dừng một chút rồi nói dối: "Hai giường!"

Sự ngập ngừng này quá rõ ràng, đến cả người dễ lừa nhất như Cảnh Tích cũng không lừa được. "Ngủ chung một giường thật à, cậu giỏi thật."

Lục Thư: "..."

"Có phải cậu..." Cảnh Tích hạ giọng, không hiểu sao lại có một trực giác mãnh liệt. "...cùng cô ấy làm rồi không?"

???

Lục Thư trợn trắng mắt: "Không phải như cậu nghĩ đâu."

Cảnh Tích vốn dĩ không tin chuyện lau súng cướp cò này, cho đến đêm đó cô ấy và con mụ Đường Mạn kia lăn lộn xong, cảm giác vừa dâng lên, cái gì cũng có khả năng.

Lục Thư vội vàng lảng sang chuyện khác: "Muốn uống gì, tùy tiện gọi, tớ mời."

"Trọng sắc khinh bạn, đương nhiên là cậu mời rồi." Cảnh Tích nói xong lại quay lại chủ đề, tiếp tục chất vấn Lục Thư. "Không phải như tớ nghĩ, thế hai người ngày đó ôm nhau như vậy à? Cậu coi tớ là người mù chắc?"

Không vòng vo được nữa.

"Hôm đó tâm trạng tớ không tốt, cô ấy ôm tớ, tớ trả lại cô ấy một ân tình, đi nghỉ phép cùng cô ấy, có vấn đề gì sao?" Lục Thư uống nước lọc, không mặn không nhạt nói.

"Lục Xá Dư, hôm đó cô ấy ôm cậu như vậy, cậu đừng nói cậu một chút cảm giác cũng không có nhé?" Cảnh Tích vẫn không tin. "Cậu nói thật với  đi, cậu đối với cô ấy không có một chút ý nghĩ nào à?"

Lục Thư im lặng, thấy cô ấy phiền: "Cậu bớt cãi lại thì chết à?"

Cảnh Tích phát hiện ra mấu chốt: không phủ nhận. Nhưng đối mặt với loại phụ nữ như Bùi Tri Khê, phỏng chừng là gái cong nào cũng sẽ có ý nghĩ...

Nhưng có người chỉ là hảo cảm, sẽ không thực hiện hành động.

Mà có người là muốn thực hiện hành động.

Cảnh Tích không biết Lục Thư đối với Bùi Tri Khê đã đến mức độ nào, nhưng đã nảy sinh hảo cảm là tuyệt đối. "Cậu có thử cô ấy chưa?"

"Thử cái gì?"

"Có thể chấp nhận ở bên phụ nữ không ấy."

"Cậu đừng có nghĩ," Lục Thư nói rất lý trí và tỉnh táo, "Tớ và cô ấy tuyệt đối không có khả năng."

"Không có khả năng có hai tình huống, một là cậu không thích cô ấy, hai là cậu cảm thấy cô ấy sẽ không thích cậu." Cảnh Tích ra vẻ chuyên gia tình cảm thâm niên. "Cậu thuộc loại nào?"

"Thuộc loại 'tớ sẽ không thích cô ấy, và cô ấy cũng sẽ không thích tớ."

Cảnh Tích không hiểu nổi Lục Thư đối với Bùi Tri Khê là thật sự không có ý, hay là đang cứng miệng. Nhưng làm bạn bè, cô ấy vẫn muốn nhắc nhở một chút: "Trước khi cậu không kìm lòng được mà muốn theo đuổi cô ấy, tốt nhất nên biết rõ cô ấy có thể chấp nhận phụ nữ không đã."

Còn không kìm lòng được?

Lục Thư khinh thường cười, nhanh chóng chất vấn: "Tôi theo đuổi cô ấy? Cậu có nhầm không vậy?!"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com