Chương 80: Lời nói gió xuân
*Lời nói gió xuân: dùng lời nói tốt đẹp để khen ngợi người khác, giống như gió xuân thúc đẩy vạn vật phát triển để họ giúp đỡ mình.
-----------------------------
Cố Tư Mẫn nghi hoặc, hỏi: "Theo như lời Lục cô nương nói, Vinh Cẩn Du là vì trị liệu cho Hạ Ưu Tuyền nên mới quen biết nhau ?"
Trị thương? Trị thương cũng có thể trị ra hôn ước sao? Vinh Cẩn Du, bản lĩnh của nàng xem ra cũng không nhỏ? Nhớ ngày đó, nàng với ta quen biết nhau chẳng phải cũng như thế sao? Thì ra A Tây Lặc · Sa Hợp Hạ Đề còn có tên khác là Hạ Ưu Tuyền.
Sau khi Cố Tư Mẫn không chút để ý nói chuyện phiếm, không dấu vết đặt câu hỏi, Lục Dĩnh liền kể rõ mồn một chuyện đã xảy ra. Ngẫm lại cũng đúng, Cố Tư Mẫn muốn cố tình nói lời khách sáo để tính kế, đừng nói là Lục Dĩnh đang yêu đơn phương không có đầu óc sẽ mắc mưu, chính là ngay cả người tỉnh táo đề phòng cũng không thể phòng bị được.
Lục Dĩnh hồi tưởng lại khi đó vẫn còn có chút tức giận, nói: "Đúng vậy, chủ yếu là chỗ bị thương của sư tỷ ta không giống với người khác, cho nên danh tiết tương đối quan trọng, bất quá, sư tỷ của ta thật sự thích Vinh Cẩn Du, chẳng qua Vinh Cẩn Du ngược lại giống như không có chuyện gì, cũng chưa từng đến Nga Mi thăm sư tỷ ta."
Hừ, Vinh Cẩn Du, có rất nhiều người thích sư tỷ của ta, ngươi chờ sau này hối hận đi.
Chỗ bị thương liên quan đến danh tiết Lục Dĩnh nói là chỗ nào? Cố Tư Mẫn hạ mi mắt, giống như lơ đãng nói: "Thì ra là thế, nhớ ngày đó Vinh Cẩn Du cũng từng bị thương, là ở ngực, suýt nữa mất mạng."
Loại vấn đề này, nếu đã nói là chỗ bị thương liên quan đến danh tiết, Cố Tư Mẫn một thân nam trang đương nhiên cũng không thể hỏi nhiều, nàng liền bắt đầu dụ dỗ bằng cách khác. Hơn nữa, Vinh Cẩn Du quả thật bị thương ở ngực, lời này nghe theo kiểu nào cũng đều rất hợp tình hợp lý để nói chuyện phiếm.
Lục Dĩnh vừa nghe trong lòng thoải mái hơn, nói: "Phải không? Vậy nàng thật đúng là xứng đáng, sư tỷ của ta cũng bị thương ở ngực, cũng suýt mất mạng."
Biểu tình mỉm cười của Cố Tư Mẫn đã bắt đầu chậm rãi không còn biểu tình, nói: "Vậy bọn họ, thật đúng là hữu duyên."
Thì ra là thế, Vinh Cẩn Du ta là nên nói nàng và Hạ Ưu Tuyền tâm đầu ý hợp, hay là nên nói các nàng có duyên phận?
Ai, Cố Tư Mẫn ơi Cố Tư Mẫn, thật sự là thông minh nhất thế hồ đồ nhất thời. Quả nhiên bất luận nữ nhân thông minh cỡ nào khi gặp phải tình huống này, nhẹ thì cũng mất đi năng lực tự suy nghĩ, nạng thì sợ là tâm trí cũng đều không còn. Nếu thật sự bàn về quán khứ, Vinh Cẩn Du và Hạ Ưu Tuyền rõ ràng chỉ là hữu duyên vô phận mà thôi.
Lục Dĩnh tựa như có chút đồng ý gật đầu, cảm khái vạn lần, nói: "Ừm, thoạt nhìn bọn họ cũng thật hợp nhau. Khi đó, bọn họ mỗi ngày đều ở cùng với nhau. Vinh Cẩn Du mỗi ngày cũng đều nấu cơm cho chúng ta, tên kia làm cơm ăn ngon lắm, nàng luôn đối xử với Ngũ sư tỷ ta đặc biệt tốt."
Lục Dĩnh nhớ lại Lạc Tịch Nhai khi đó, nàng vài lần nhìn thấy Hạ Ưu Tuyền và Vinh Cẩn Du một mình ngồi ở kia, khiến cho mọi người vẫn đều hiểu lầm đây là nơi hai người tình chàng ý thiếp. Hơn nữa, Vinh Cẩn Du khoảng thời gian đó quả thật đặc biệt ưu ái Hạ Ưu Tuyền, vì thế còn nhiều lần để cho Lục Dĩnh bất mãn và khi dễ.
Vinh Cẩn Du và Hạ Ưu Tuyền tản bộ đến đây, nàng vừa thấy Lục Dĩnh ở đây liền lên tiếng hỏi: "Lục Dĩnh, ngươi sao lại ở đây ?"
Tiểu hài tử này, nàng sẽ không nói gì đó với Mẫn Nhi đi? Ta thật sự không nên để Mẫn Nhi một mình chạy loạn.
Lục Dĩnh hỏi ngược lại: "Ta sao lại không thể ở đây ?" Nàng vừa nhìn thấy Hạ Ưu Tuyền bên cạnh Vinh Cẩn Du, lập tức đứng dậy lôi kéo nàng, nói: "Sư tỷ ~." Nói xong lại không để ý tới Vinh Cẩn Du, lôi kéo Hạ Ưu Tuyền ngồi xuống.
Hạ Ưu Tuyền nhìn Cố Tư Mẫn, mỉm cười, nói: "Cố công tử cũng ở đây ?"
Cố Tư Mẫn nhìn Hạ Ưu Tuyền, cũng mỉm cười đáp lại, thuận tiện liếc mắt nhìn thoáng qua Vinh Cẩn Du ngồi bên cạnh, nói: "Ừm, Ngự Hoa Viên Lan Lăng quả thật có một hương vị khác so với Minh Quốc."
Lục Dĩnh tâm tư đơn thuần, đáp: "Đúng vậy, phong cảnh Tây Vực quả thật không giống với Minh Quốc."
Vinh Cẩn Du cùng Hạ Ưu Tuyền nghe được lời này, trong lòng cũng nổi lên gợn sóng, đều đang đoán lời này của Cố Tư Mẫn là có ý gì. Rốt cuộc là nói cảnh, hay là lấy cảnh nói người.
Hạ Ưu Tuyền đã biết thân phận Cố Tư Mẫn, thế nhưng nàng lại hoài nghi lời nói tối hôm qua của Cố Tư Mẫn, nàng nói bản thân cũng thích nữ nhân, lời này là có ý gì? Nàng là thích Vinh Cẩn Du hay chỉ là lấy cớ vui đùa qua loa có lệ ?
Cố Tư Mẫn lại lạnh nhạt bỏ thêm một câu: "Cũng không biết Cẩn Du thích phong cảnh Lan Lăng hay là cảnh sắc Minh Quốc ?"
Vinh Cẩn Du ai cũng không nhìn, cười ha ha nói: "Mỗi người mỗi vẻ, không thể so sánh được. Bất quá, ta lớn lên ở Minh Quốc, đương nhiên sẽ thích Minh Quốc nhiều hơn Lan Lăng."
Hô ~, thật nguy hiểm. Đây mà là hỏi phong cảnh sao? Rõ ràng là đang hỏi người.
Lục Dĩnh lại cười giảo hoạt, nói: "Ta cảm thấy đều không nhường mày râu, đúng không Vinh Cẩn Du ?"
Lục Dĩnh cho rằng Cố Tư Mẫn hỏi là Lan Lăng nhưng nàng lại liên tưởng đến Hạ Ưu Tuyền, liền nói như thế.
Vinh Cẩn Du lúc này trừng mắt nhìn Lục Dĩnh, cười nói: "Thanh xà trúc nhi khẩu, hoàng phong vĩ thượng châm, lương ban giai khả độc*."
*Miệng của con rắn bị kẹt trong ống tre từ nhỏ, kim sau đuôi của con ong vàng, cả hai đều không độc.
Lục Dĩnh tò mò hỏi: "Hả? Vậy cái gì độc nhất ?"
Vinh Cẩn Du cười với nàng, nói: "Tối độc phụ nhân tâm*."
*Độc nhất là lòng dạ đàn bà.
Lục Dĩnh tự biết Vinh Cẩn Du là mắng nàng ác độc, lập tức sùng lông, nói: "Hừ, lời này của ngươi là có ý gì? Ác độc? Vinh Cẩn Du, ngươi là muốn nói ta phá hư có phải không ?"
Vinh Cẩn Du, ngươi đúng là không phải người tốt, cư nhiên dùng thơ mắng ta.
Vinh Cẩn Du kiêu ngạo ngẩn đầu, dùng ngữ khí uyển chuyển, nói: "Ngươi không xấu, chỉ là không tốt."
Lục Dĩnh trong lòng sụp đổ, lại vụng trộm liếc nhìn Cố Tư Mẫn, hỏi Vinh Cẩn Du: "Ngươi nói ta sao lại không tốt ?" Hôm nay, nếu làm cho Cố công tử hiểu lầm, ta liền diệt ngươi.
Vinh Cẩn Du làm bộ như rất đứng đắn, nói: "Ngươi không có không tốt, thật sự." Nàng lại nói: "Lục Dĩnh nha, nếu có thời gian ngươi nhớ ăn nhiều ngó sen một chút."
Ngươi chỗ nào cũng tốt, chỉ là có có chút thiếu tâm nhãn mà thôi. Muốn đấu với tỷ tỷ, ngươi cần phải ăn thêm thật nhiều ngó sen.
Lục Dĩnh không rõ, nghi hoặc nhíu mày, hỏi: "Hả? Tại sao phải cần ăn nhiều ngó sen ?"
Vinh Cẩn Du vẻ mặt khổ não, nói: "Trường tâm nhãn."
Lục Dĩnh lúc này mặt không biểu tình, hỏi: "À, vậy ngươi có phải muốn nói ta thiếu tâm nhãn đúng không ?"
Lục Dĩnh âm thầm ở trong lòng nghiến răng nghiến lợi, thầm nghĩ: 'Vinh Cẩn Du, đừng tưởng rằng ngươi y thuật cao minh, lại có sư tỷ che chở ngươi thì ta sẽ không dám làm gì ngươi.'
Vinh Cẩn Du trả lời: "Vậy cũng không phải, ta chưa nói ngươi thiếu tâm nhãn, ta chỉ là cảm thấy ngươi rất cần trường tâm nhãn hơn một chút mà thôi."
Lục Dĩnh nghe thấy lời này của nàng, đứng phắt dậy, vòng đến bên cạnh Vinh Cẩn Du, nói: "Vinh Cẩn Du, ngươi có ý gì ?"
Vinh Cẩn Du bị nàng áp bách nhìn từ trên xuống như vậy, liền rụt lui cổ, nói: "Ta không có ý gì."
Lục Dĩnh tiếp tục không thuận theo, không tha nói: "Ngươi không có ý gì, là ý gì ?"
Vinh Cẩn Du bĩu môi, vẻ mặt bất đắc dĩ khinh bỉ, nói: "Ta không có ý gì là không có ý gì."
Lục Dĩnh lại một phen túm ống tay áo trên vai, ép hỏi: "Vậy ngươi không có ý gì rốt cuộc là có ý gì ?"
Vinh Cẩn Du! Hôm nay nếu ngươi không nói rõ nguyên nhân tại sao, ta sẽ cho ngươi đẹp mặt.
Vinh Cẩn Du vẻ mặt bối rối, nàng liếc nhìn bả vai mình, lại liếc nhìn Lục Dĩnh, nhún vai không có gì cả, nói: "Không có ý gì chính là không có ý gì mà thôi."
Ngươi già mồm như vậy là có ý gì? Hỏi như vậy là có ý gì? Ngươi làm như vậy là có ý gì? Xấu hổ sao?
A Tây Lặc · Sa Hợp Cát Nhĩ từ xa đi tới, hỏi: "Ai u, đây là làm sao vậy? Chẳng lẽ Vinh huynh trêu chọc Lục đại tiểu thư sao ?"
Dáng vẻ như muốn rút kiếm, là muốn đánh nhau? Vậy Lục Dĩnh phải chịu thiệt rồi.
Vinh Cẩn Du nhẹ nhàng nở nụ cười đáp lại, nói: "Vương tử đến thật đúng lúc."
A Tây Lặc · Sa Hợp Cát Nhĩ ngươi chính là không cần dùng tên của ngươi để hẹn ta, nếu Ưu Tuyền hẹn ta, ta còn có thể không đi gặp sao?
Lục Dĩnh thấy A Tây Lặc · Sa Hợp Cát Nhĩ cũng đến đây, nàng lại nhìn thoáng qua Cố Tư Mẫn đang ngồi một mình, buông Vinh Cẩn Du ra ngồi trở lại.
A Tây Lặc · Sa Hợp Cát Nhĩ nghe thấy Vinh Cẩn Du thoại lý hữu thoại, liền cười nói: "A, ha ha, đúng vậy, vừa rồi mới giải quyết xong mọi chuyện. Nghĩ rằng các ngươi đều ở đây, quả nhiên là như vậy."
Hoàng tỷ, Cố Thân, Vinh Cẩn Du, Lục Dĩnh, thật đúng là một người cũng không thiếu. Vinh Cẩn Du, ngươi sao lại lòng dạ hẹp hòi như vậy? Không phải chỉ lừa ngươi một chút thôi sao? Lại còn ghi hận, trong lúc nói chuyện cũng không quên chèn ép ta, nói như thế nào ta cũng là vì ngươi và Hoàng tỷ ta không phải sao? Nếu người thật sự ghi hận muốn tính kế ta, ta đây chẳng phải oan uổng chết mất?
Vinh Cẩn Du cũng mỉm cười, nói: "Đúng vậy, nếu mọi người đều ở đây, ta và Cố Thân cáo từ trước, ngày mai chúng ta sẽ trở về Minh Quốc."
Đã đến lúc phải đi, chuyện của Lan Lăng đã giải quyết xong, tiện đường đánh Bắc Sơn Lục Quốc là có thể khải hoàn trở về.
Vinh Cẩn Du nói lời này, Cố Tư Mẫn không hề ngạc nhiên, mọi chuyện đã hiểu rõ, cũng nên rời đi, sau này trở về vẫn còn rất nhiều chuyện phải làm.
Chỉ mong ngươi không phải cảm thấy bởi vì có ta ở đây cho nên mới như thế. Là bằng hữu, chuyện ngươi muốn làm ta tất nhiên sẽ không ngăn cản ngươi. Hạ Ưu Tuyền nghĩ như thế, cũng chỉ thản nhiên liếc nhìn Vinh Cẩn Du một cái.
Lục Dĩnh sửng sốt, liếc nhìn Vinh Cẩn Du, lại liếc nhìn Hạ Ưu Tuyền, thầm nghĩ: 'Hiện tại muốn đi, vậy nàng cùng sư tỷ chẳng phải cũng sẽ tách nhau ?'
A Tây Lặc · Sa Hợp Cát Nhĩ ngược lại trấn tĩnh, nói: "Ngày mai? Vinh huynh sao lại nóng vội như thế ?" Hắn nói xong lại nở nụ cười vừa ái muội vừa quái dị, nói: "À ~, Vinh huynh nhớ mong Trường Anh như vậy, chẳng lẽ đang nhớ người yêu ?"
Thoạt nhìn Hoàng tỷ và Vinh Cẩn Du vẫn như cũ? Xem ra nói chuyện lâu như vậy cũng không thể thay đổi được gì.
Vinh Cẩn Du hướng mắt nhìn về hướng Nam, nói: "Kim phong ngọc lộ nhất tương phùng, tiện thắng khước nhân gian vô số, lưỡng tình nhược thị cửu trường thì, hựu khởi tại triêu triêu mộ mộ ?*" Nàng lại nhịn không được cười nói: "Nếu hữu tình, thiên nhai cũng gang tấc. Nếu vô tình, gang tấc cũng thiên nhai."
-------------
*Dịch thơ:
Gió vàng móc ngọc một khi gặp nhau
Hơn hẳn bao lần ở dưới cõi đời
Hai mối tình đã thật sự là lâu dài
Há đâu cứ phải gặp nhau chiều chiều sớm sớm ?
Đây là bài thơ "Thước kiều tiên" (鵲橋仙) của nhà thơ Tần Quán (秦觀) thời Nam Tống. Bài thơ này mượn hình ảnh Ngưu Lang – Chức Nữ để diễn tả tình yêu vĩnh cửu, không cần phải ngày ngày gặp gỡ.
-----------------
Mẫn Nhi, nàng thông minh như vậy, lời này của ta có ý gì, tất nhiên đã hiểu được.
Cố Tư Mẫn cùng Hạ Ưu Tuyền nghe thấy lời này của Vinh Cẩn Du, ngược lại liếc nhìn lẫn nhau.
Nếu ngươi đều đã không để bụng tới chuyện chiều chiều tối tối, vậy cần gì phải lo trễ thêm vài ngày nữa? A Tây Lặc · Sa Hợp Cát Nhĩ giữ lại, nói: "Thật là một tình yêu sâu đậm, một khi đã như vậy, Vinh huynh sao không ở thêm hai ngày nữa ?"
Vinh Cẩn Du ánh mắt không dời, nói: "E là Vương tử đã quên, chúng ta lần này xuất chinh chính là vì để đánh Bắc Sơn Lục Quốc."
Nếu lại ở thêm, ta thật sự không biết sẽ gây thêm bao nhiêu rắc rối nữa, Lục Dĩnh hôm nay không biết có nói cái gì gây phiền phức cho ta không đây?
A Tây Lặc · Sa Hợp Cát Nhĩ thấy không thể giữ nàng lại, cười nói: "Đúng vậy, Vinh huynh lần này giúp Lan Lăng ta đại ân như thế, ta đều đã quên mục đích Vinh huynh xuất chinh lần này. Nếu đã như thế, chúng ta cũng không tiện giữ các ngươi lại, sau này sẽ luôn có cơ hội gặp lại."
Xem ra, Vinh Cẩn Du với Hoàng tỷ quả thật là hữu duyên vô phận. Bất quá, luôn sẽ có cơ hội gặp lại.
Đêm đó, Lan Lăng Vương nghe nói Vinh Cẩn Du phải đi, lại làm yến tiệc tiễn đưa một phen, tất nhiên là không nói chơi.
Ngày thứ hai, mọi người đều đến tiễn đưa, Vinh Cẩn Du trước hết gọi Tiêu Duẫn đến phân phó nhổ trại thu trướng, tiến quân đến Bắc Sơn Lục Quốc.
A Tây Lặc · Sa Hợp Cát Nhĩ liếc nhìn A Tây Lặc · Sa Hợp Hạ Đề, nói: "Nàng cũng đã đi rồi, Hoàng tỷ sẽ không hối hận sao ?" Rõ ràng trong lòng là có ưu thương nhưng sao khổ chỉ một người gánh?
Hạ Ưu Tuyền nhìn bóng dáng Vinh Cẩn Du cưỡi ngựa phía xa, nhịn không được chua xót trong lòng, nói: "Lòng tan nát, ý ưu sầu, tâm trí rối bời trôi theo nước mắt."
Hối hận? Đã sớm hối hận, hiện tại mới nói hối hận, thật đúng là ngay cả tiếng hối hận này cũng đã đến chậm một bước.
Hạ Ưu Tuyền nói xong, liền tự mình xoay người rời đi.
-------------------------
Rời khỏi Lan Lăng, tuy rằng Vinh Cẩn Du và Cố Tư Mẫn vẫn ở trong cùng một doanh trướng như cũ, thế nhưng Cố Tư Mẫn vẫn không có ý muốn hỏi nàng. Không xa cách, cũng không tới gần, Vinh Cẩn Du có chút khiếp đảm, không biết nên giải thích chuyện này thế nào, nghĩ rằng chờ trở về Công chúa phủ rồi nói sau, ở bên ngoài có rất nhiều chuyện không tiện nói rõ. Hơn nữa, vừa trở về nhất định sẽ còn có rất nhiều chuyện phải giải quyết.
Đại quân Minh Quốc trong vòng hai ngày đã hành quân đến biên cảnh Bắc Sơn Lục Quốc. Bắc Sơn Lục Quốc nói chung cũng là tiểu quốc, Vinh Cẩn Du phân phó binh mã tập kích ban đêm, sau mấy trận chiến đã đánh bại được Bắc Sơn Lục Quốc. Bắc Sơn Lục Quốc tổn thất nghiêm trọng, từ nay về sau xưng thần với Minh Quốc, hàng năm nộp thuế, mỗi năm cống nạp.
Nhiều lần trắc trở, đại quân Minh Quốc rốt cuộc cũng trở về. Bởi vì lúc ấy khi Vinh Cẩn Du xuất chinh, Cố Tư Mẫn rời phủ, tuyên bố với bên ngoài là muốn đến Hối Minh Tự cầu phúc cho Phò mã, cầu bình an cho binh sĩ Minh Quốc. Cho nên các nàng trước khi trở về thành liền đến Hối Minh Tự. Cố Tư Mẫn quang minh chính đại đổi y phục và trang sức, một đường trở về thành.
Vừa trở về thành sắp xếp binh sĩ thỏa đáng xong, Vinh Cẩn Du và Dương Kỳ Nhạc liền tự mình hộ tống di thể Lâm Ức Kiệt đến Triệu Vương phủ thỉnh tội. Vừa có người hầu làm chứng, lại vừa có Dương Kỳ Nhạc biện bạch, giải thích một cách thông suốt. Triệu Vương tự biết chuyện Vinh Cẩn Du đến biên cảnh Lan Lăng có chút kỳ quái, nhưng Vinh Cẩn Du hiện tại vừa mới khải hoàn trở về, đang được sủng ái. Huống hồ làm lớn chuyện này lên, nhi tử hắn tự mình rời quân doanh ra ngoài đi kỹ viện, nếu bị Thánh Thượng biết được chính mình không còn thể diện không nói, không biết sẽ bị xử phạt như thế nào.
Hơn nữa, hiện tại không có bằng chứng, chỉ là hoài nghi, Triệu Vương cũng không thể trách tội hai người bọn họ, trước mắt cũng chỉ có thể bỏ qua như vậy. Không thể công khai lật đổ Vinh Cẩn Du, cũng chỉ có thể làm trong âm thầm. Dù sao, nỗi đau mất con này Triệu Vương vẫn tính lên đầu Vinh Cẩn Du, cảm thấy nàng bởi vì một quyền kia mà quan báo tư thù, thiết kế cục diện sát hại nhi tử của mình.
Đương nhiên, hắn ngay cả Dương Kỳ Nhạc cũng đều ghi hận. Ai kêu huynh muội Dương gia đều thân thiết với Vinh Cẩn Du, chuyện lần này hắn nhất định tránh không khỏi liên quan.
Thế nhưng Vinh Cẩn Du vừa trở lại Công chúa phủ, chân trước còn chưa đứng vững, sau lưng lại có ý chỉ tuyên triệu nàng vào cung diện thánh.
---------------Hết chương 80---------------
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com