Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 17: 【 Chi Nhánh Một 】 Cả một đời yêu em, từ lúc sống đến lúc chết

Một màn phát sinh trước mắt làm trái tim Tần Ý Nùng gần như ngừng đập.

Hai đầu gối cô mềm nhũn, bùm quỳ rạp xuống đất, tiếp theo sử dụng tứ chi mà bò tới, nhào vào bên cạnh bồn tắm, nước mắt tràn mi mà ra.

___________________________________

Máu, toàn bộ bồn tắm đều là một màu máu đỏ loãng.

Tóc dài nổi lên trên mặt nước màu đỏ tươi, che khuất khuôn mặt nữ nhân.

Tần Ý Nùng lảo đảo ngã bước lên trước, nhào vào bên cạnh bồn tắm lạnh băng. Ngón tay cô run rẩy vén lên tóc dài trên mặt nước, đập vào mắt cô là một khuôn mặt xanh trắng đã không còn huyết sắc, hàng mi dài dưới đôi mắt sáng ngời nhắm chặt, không bao giờ tỉnh lại.

Tần Ý Nùng như là bị hoả thiêu, bỗng chốc thu hồi tay, trong cổ họng phát ra ha một tiếng.

Giả.

Cô dùng sức nhắm mắt lại, lại mở.

Không thay đổi, không thay đổi!

Vẫn là như vậy, vẫn là như vậy!

Đó chính là đang nằm mơ.

Tần Ý Nùng dùng sức bóp cánh tay mình, véo đỏ, véo thanh.

Mau tỉnh đi! Mau tỉnh đi!

Cô gào rống ở trong lòng, rít gào.

Sao còn chưa tỉnh?

Tại sao còn chưa tỉnh!

Cô một phát thật mạnh cắn lên môi mình, thâm có thể thấy rõ, dường như muốn cắn rớt một miếng thịt.

Mau tỉnh đi!

Phải tỉnh!

Nước mắt rơi xuống, tầm mắt mơ hồ.

Cô vẫn luôn cắn, vẫn luôn cắn, nước mắt chảy vào tràn ngập mùi máu tươi trong miệng, phát ra âm thanh nước nở mơ hồ không rõ.

Tần Ý Nùng gắt gao mà nắm chặt bồn tắm bên cạnh, tròng mắt đỏ bừng, cái lưng thẳng không chịu nỗi gánh nặng mà cong xuống, tê tâm liệt phế đau đớn, làm cô không thể không đưa tay đè lại ngực, nước mắt rơi như mưa.

Một tiếng thét chói tai cắt qua bên trên biệt thự họ Tần.

Không biết Kỷ Thư Lan ở phía sau Tần Ý Nùng khi nào, mềm mại mà ngã xuống.

***

Tí tách ——

Tí tách ——

Tí tách ——

Tần Ý Nùng mở choàng mắt, trái tim kịch liệt nhảy lên, ngồi dậy.

Trong phòng trống không, rèm cửa lộ ra tàn hồng hoàng hôn, Tần Ý Nùng lấy tờ khăn giấy lau mồ hôi trán, xuống đất mang giày.

Biệt thự nhà họ Tần yên tĩnh đến đáng sợ, Tần Ý Nùng ở hành lang lầu hai đi tới, bước chân càng lúc càng nhanh, cô dường như chạy vội xuống thang lầu, vọt vào trong phòng Tần Lộ Nùng, hoang mang rối loạn vội vội mà đẩy cửa đi vào.

"Tỷ tỷ, em mơ một giấc mơ đặc biệt đáng sợ, em mơ thấy ——" thanh âm của cô đột nhiên im bặt.

Cô chậm rãi đi vào, nhìn bài trí trong phòng còn nguyên, bịt kín miếng vải đen giường đệm phát ngốc.

Thì ra...... Không phải mộng.

Tại sao hiện thực so với mộng còn muốn đáng sợ hơn.

Cô cong lưng, rất chậm rất chậm mà ngồi xổm xuống giữa phòng, một lần ngồi xuống, là từ hoàng hôn ngồi đến đêm khuya.

Dì Phương sưng đỏ con mắt, đẩy cửa ra: "Nhị tiểu thư, nên trở về ngủ."

Tần Lộ Nùng mất đã một tuần.

Tần Ý Nùng ngày đêm điên đảo, ban ngày giúp đỡ ôm hài tử, buổi tối ngồi trong phòng Tần Lộ Nùng suốt đêm. Cô không giống Kỷ Thư Lan khóc đến ruột gan đứt từng khúc, lấy nước mắt rửa mặt, cô thậm chí bình tĩnh đến đáng sợ, đâu vào đấy, một tay lo liệu hậu sự Tần Lộ Nùng, chọn mộ địa tốt nhất, xuống mồ vì an.

Nhưng dì Phương l nhìn cô như vậy, dự cảm điềm xấu càng thêm mãnh liệt.

Tần Ý Nùng bỗng nhiên đứng lên, bởi vì ngồi lâu rồi máu không lưu thông, chân cẳng tê cứng, lảo đảo một bước, cô vạch tấm vải đen trên giường, nói: "Đêm nay con ngủ ở này."

Dì Phương vội la lên: "Không được đâu, này......" "Không may mắn" ba chữ này bà làm sao cũng nói không nên lời.

Bà là nhìn hai tỷ muội lớn lên, tỷ tỷ thông tuệ, muội muội giản dị, trước mặt cùng sau như hình với bóng.

Tần Ý Nùng nói: "Con phải ngủ ở này."

Cô nằm xuống, tự nhủ nói một câu: "Tỷ tỷ yêu em nhất."

Dì Phương giơ tay gắt gao che miệng lại, nước mắt đầy mặt, xoay người chạy ra ngoài cửa.

Tần Ý Nùng nhắm mắt lại, một giọt nước mắt từ khóe mắt trượt xuống.

***

Kỷ Thư Lan thương tâm quá độ, sớm đã bị bệnh trên giường, buổi sáng ngày hôm sau nghe dì Phương nói Tần Ý Nùng ở trong phòng ngủ của Tần Lộ Nùng, chống cơ thể bị bệnh bò lên, bước đi không ổn mà đi đến phòng Tần Lộ Nùng.

"Đô Đô." Kỷ Thư Lan đứng ở mép giường, nhẹ nhàng gọi cô.

"Mẹ." Tần Ý Nùng mở mắt ra, lại không thấy bà, chỉ là ngơ ngác mà nhìn trần nhà, nói, "Con mơ một cái ác mộng."

Kỷ Thư Lan nức nở nói: "Kia không phải mộng."

Một hài tử đã xảy ra chuyện, bà không thể nhìn một hài tử khác của mình cũng xảy ra chuyện.

"Không phải mộng...... Sao?" Tần Ý Nùng chậm rãi nói.

"Không phải." nước mắt Kỷ Thư Lan phun như suối, nói, "Con phải sống tốt, tỷ tỷ con ở trên trời có linh sẽ không muốn nhìn thấy con như vậy."

"Ở trên trời có linh......" Tần Ý Nùng như cũ chậm rãi nói, cô căn bản không có trò chuyện cùng Kỷ Thư Lan, chỉ là máy móc lặp lại một đoạn lời nói nghe được.

Kỷ Thư Lan lau nước mắt, tập tễnh đi ra ngoài ôm lấy đứa trẻ.

Trong lòng ngực bị nhét vào một cái tiểu gia hỏa mềm mại, tiểu gia hỏa cùng mẹ đẻ không thân cận, cũng không biết nói trong nhà này đã xảy ra đại sự động trời gì. Trước giờ ở bên cạnh Tần Ý Nùng tương đối nhiều, giờ phút này tiếp xúc được cái ôm ấp quen thuộc, liền cười lộ cái miệng nhỏ chưa mọc răng.

Bé con huy tay nhỏ trên mặt Tần Ý Nùng.

Vành mắt Tần Ý Nùng đột nhiên đỏ, cô ôm lấy đứa nhỏ này, cái trán dán trên mặt tiểu gia hỏa, tiểu gia hỏa hô nha nha cười đến càng vui vẻ. Tần Ý Nùng nâng mặt lên, duỗi tay chọc bé con, biểu tình chết lặng dần dần có một tia động dung.

"Dì phải thật tốt, đem con nuôi lớn."

Kỷ Thư Lan ở bên nhìn, nghe được lời cô lẩm bẩm nói nhỏ, trong lòng toan khổ, nước mắt lại rơi xuống.

Bà hít hít cái mũi, quay đầu đi nhìn ngoài cửa sổ.

Tiểu gia hỏa chơi mệt rồi, đã ngủ trong tả lót, Tần Ý Nùng lên tiếng: "Mẹ."

Kỷ Thư Lan giơ tay lung tung lau trên mặt, quay đầu lại: "Làm sao vậy?"

Tần Ý Nùng nói: "Bảo bảo ngủ rồi, mẹ ôm bé con về phòng đi."

Kỷ Thư Lan đi lại ôm lấy, lo lắng nói: "Vậy con......"

Tần Ý Nùng nói: "Con đi tắm rửa một cái."

Đồng tử Kỷ Thư Lan sậu súc.

Tần Ý Nùng nói: "Không có việc gì đâu, con sẽ không tự sát." Ánh mắt cô ôn nhu nhìn về phía đứa bé kia, cười cười, "Con còn muốn nhìn con bé lớn lên, lập nghiệp thành gia."

Kỷ Thư Lan: "Con tắm ở đâu?"

Tần Ý Nùng nhìn về phía phòng tắm xảy ra chuyện kia.

Sắc mặt Kỷ Thư Lan trắng bệch.

Một màn kia hiện ra rõ ràng ở trước mắt.

Bà hét lên một tiếng, mang theo hài tử chạy đi ra ngoài.

Bồn tắm rửa sạch qua, cũng bịt kín một lớp vải, Tần Ý Nùng đem tấm vải kia kéo ra, nhìn bồn tắm sứ trắng bạch, trước mắt một trận một trận mà biến thành màu đen.

Máu đỏ thẩm, lan tràn ở đồng tử.

Tóc dài giống như thuỷ thảo.

Mặt xanh trắng.

Cơ thể cứng đờ.

Đôi mắt sẽ không bao giờ mở.

Hiện lên giống như điện ảnh.

Một tay cô chống lên cạnh bồn tắm, một cái tay khác run rẩy mà vặn ra nước ấm.

Cô nhấc chân đi vào, lấy ra một con dao gỗ trên bệ đã chuẩn bị tốt từ trước, nhắm ngay chính tay mình, lưỡi dao mỏng mà sắc bén, nhợt nhạt mà áp xuống, làn da trắng nõn liền chảy ra máu đỏ thắm. Cô cắt một đao ở cổ tay mình, bỏ vào nước ấm, nhắm hai mắt lại.

Nước ấm từng chút từng chút mà tràn lên thân thể của cô, miệng mũi tai mắt, khi bao phủ đến đôi mắt, quanh mình vừa chuyển, lọt vào trong tầm mắt một mảnh huyết hồng.

Màu đỏ máu loãng nuốt sống cô.

Tần Ý Nùng trầm mình vào nước.

Là như thế này sao? Tỷ tỷ?

Nhiều đau đớn.

Chị nhiều đau đơn.

***

Tần Ý Nùng từ phòng đi ra, toàn thân là một bộ áo ngủ trắng tuyết, cô ngồi ngay ngắn ở bàn, trước mặt đặt một chén cháo, khi cầm lấy thìa, ống tay áo to rộng trượt xuống, lộ ra cánh tay quấn lấy băng vải màu trắng.

Kỷ Thư Lan suýt nữa hồn phi phách tán.

Đã nhiều ngày Tần Ý Nùng luôn ăn không vô, nhưng cô cần phải ép bản thân ăn xong. Dạ dày Tần Ý Nùng cuồn cuộn, đem cháo trào lên cổ họng một lần nữa nuốt trở về, bình tĩnh nói: "Con không sao, chỉ là thử một chút xem là cảm giác gì."

Đôi môi Kỷ Thư Lan run rẩy: "Cái này có thể tùy tiện thử sao?"

Tần Ý Nùng tiếp tục uống cháo, đạm nhạt nói: "Con muốn chết, ai cũng không ngăn được con, cho nên mẹ yên tâm."

Kỷ Thư Lan: "......"

Cái này gọi là yên tâm sao?

Tần Ý Nùng kêu bác sĩ gia đình lại đây, băng bó lại miệng vết thương cho cô một lần nữa, lại cho sẹo thuốc mỡ. Cô cắt không sâu, tự lành tầm hai tháng cũng sẽ hoàn hảo như lúc ban đầu, dùng thuốc sẽ càng nhanh hơn.

Tần Ý Nùng ban ngày tiếp tục chọc tiểu hài tử, buổi tối liền đi phòng Tần Lộ Nùng ngồi. Cô lấy ra từ thùng rác một tờ giấy nhăn nhúm, viết "Di thư", ngoài ra không có nội dung gì khác.

Cô bắt đầu suốt đêm ngủ không yên, cứ nhắm mắt là lại gặp ác mộng, mở mắt thì hiện thực càng đáng sợ hơn so với ác mộng. Cô nữa tỉnh nữa mơ hồ mà trằn trọc, không được an yên.

Cô bắt đầu uống rượu ở ban ngày, chất cồn làm tê mỏi thần kinh của cô, l sau giờ ngọ có thể nghỉ ngơi một đoạn thời gian ngắn ngủi, đủ để đáp ứng yêu cầu sinh tồn của sinh mệnh.

Lấy mắt thường có thể thấy Tần Ý Nùng gầy ốm đi xuống rất nhanh.

Lão nhân trong nhà suốt ngày lấy nước mắt rửa mặt, không chỉ có chuyện bởi vì Tần Lộ Nùng đột nhiên ly thế, còn bởi vì Tần Ý Nùng thành một khối cái xác không hồn.

Mắt thấy hai đứa nhỏ đều huỷ hoại.

Dì Phương mỗi ngày thay đổi hầm các loại canh bổ cho Tần Ý Nùng, Tần Ý Nùng chân trước uống xong, sau lưng liền đều phun ra. Dì Phương gấp đến độ thẳng khóc, Tần Ý Nùng kéo kéo khóe môi, cười an ủi bà.

Cứ như thế trải qua một tháng.

Buổi sáng hôm nay Tần Ý Nùng từ phòng Tần Lộ Nùng đi ra, trở lên lầu thay đổi quần áo đi xuống dưới, nguyên bản quần áo vừa người trở nên trống trãi, cũng may là đồ nhàn phục, không có vẻ phi thường đột ngột ốm xuống.

"Con ra ngoài." Cô nói.

Kỷ Thư Lan hỏi: "Con đi đâu?"

Tần Ý Nùng thế nhưng quay đầu lại triều bà cười cười, nói: "Đi kiếm tiền mua sữa bột."

Cửa chính đóng lại.

Ánh mặt trời ngoài phòng sáng lạn.

Tần Ý Nùng cười đi ra cửa sân vườn, tươi cười lên chiếc xe hơi màu đen, cười chào hỏi cùng Quan Hạm: "Buổi sáng tốt lành."

Quan Hạm thở dài trong lòng: "...... Buổi sáng tốt lành."

"Hôm nay thời tiết không tồi." Tần Ý Nùng nói.

"Vâng." Quan Hạm phụ họa.

"Thời tiết giống như vậy em sẽ làm cái gì?"

"Phơi nắng." Quan Hạm trả lời cô.

"Phơi nắng" Tần Ý Nùng gật đầu, "Thực không tồi, tôi cũng thích phơi nắng." Thời tiết như vậy, Tần Lộ Nùng là nhất định sẽ ra sân vườn phơi nắng, cô sợ lạnh, chính là cô cuối cùng nằm ở trong nước lạnh băng.

Tần Ý Nùng đột nhiên đừng qua mặt, mở to hai mắt nhìn ngoài cửa sổ, gắt gao mà cắn môi dưới, răng cắm vào thịt.

Quan Hạm không đành lòng mà chuyển rời mắt.

"Tôi muốn nhận diễn, em cùng An Linh nói một chút." Hồi lâu lúc sau, Tần Ý Nùng dùng ngữ khí thường dùng nhẹ nhàng nói.

"Vâng."

"Thông cáo cũng có thể an bài nhận, tôi gần nhất đều có thời gian."

"Vâng."

"Nước ngoài cũng được, hiện tại không cần sốt ruột gấp trở về."

"Vâng."

"Còn có......" Tần Ý Nùng muốn nói cái gì đó, cô bức ép muốn cho bản thân trở nên lu bù công việc, náo nhiệt lên, nhưng cô đầu óc trống rỗng, chỉ là nắm chặt xuống tay, môi vô ý thức mà khép mở.

Quan Hạm thật cẩn thận nói: "Buổi tối thứ bảy kia, ngài không đi đến cuộc hẹn của Đường tiểu thư, xong việc làm em thay chị xin lỗi, hiện tại chị có cần gọi điện thoại cho cô ấy không?"

Tần Ý Nùng trầm mặc thật lâu sau, nói: "Không cần."

"Vâng." Quan Hạm yên lặng đem điện thoại đã móc ra một nửa thu trở về.

Tần Ý Nùng hẹn bác sĩ tâm lý Vương Lâm của cô.

Hai người giống lão hữu quen biết từ lâu, Vương Lâm đi tới ôm ôm cô, nói: "Đã lâu không gặp."

Tần Ý Nùng thở dài, cười nói: "Về sau chỉ sợ phải thường xuyên gặp."

Không ai sẽ muốn cùng bác sĩ thường thường giao tiếp, trừ phi......

Vương Lâm trong lòng dâng lên dự cảm không ổn.

Quả nhiên, tình huống của Tần Ý Nùng lần này so với cô đoán trước khó giải quyết hơn nhiều. Cái kia tuy không thường xuất hiện ở cô l, nhưng mỗi một lần đều có thể khởi đến tỷ tỷ quan trọng nhất tự sát, trái lại trở thành ác mộng lớn nhất của cô.

Tần Ý Nùng vẫy vẫy tay, nói: "Tôi ở nơi này của cô ngủ một lát, mấy ngày nay đau đầu đến lợi hại."

Cô đã không còn ôm hy vọng có thể khôi phục, hiện tại cô có thể có một đoạn giấc ngủ yên ổn, chính là mong cầu lớn lao xa vời. Ninh Ninh lớn lên, cần hai mươi năm, đã chịu được mười năm, hai mươi năm không đạo lý gì lại chịu không nổi.

Muốn nhìn thấy bảo bối lớn lên. Tần Ý Nùng khép lại hai mắt, ở hương ổn thần dần dần đã ngủ.

Tần Ý Nùng ngủ bốn tiếng, từ bên trong đi ra, cùng Vương Lâm từ biệt.

Vương Lâm nhìn bóng dáng cô rời đi, thở dài.

Buổi chiều không có thông cáo, Tần Ý Nùng vốn dĩ muốn về nhà, một giờ sau, Tần Ý Nùng nhìn cửa lớn trước mặt, mặt lộ vẻ kinh ngạc.

Cô như thế nào đột nhiên về tới nơi này?

Nhìn Quan Hạm phía sau, Quan Hạm mắt nhìn mũi mũi nhìn tim.

Tần Ý Nùng bấm mật mã khóa, bước vào đại sảnh.

Đường Nhược Dao ở thư phòng học tập, nghe được động tĩnh bước nhanh chạy ra tới.

"Tần...... Tỷ tỷ." Nàng ngừng ở tại chỗ, xa xa mà nhìn, không có tiến lên.

Tần Ý Nùng nhìn hai chân nàng trần trụi: "Hôm nay không phải thứ năm sao?"

Đường Nhược Dao nói: "Buổi chiều là ngày lễ."

Tần Ý Nùng nga thanh, hỏi: "Buổi tối không có tiết học?"

Đường Nhược Dao đáp: "Học kỳ này không có."

Tần Ý Nùng nói: "Tôi là...... Tôi trở về lấy ít đồ."

Trong ánh mắt Đường Nhược Dao hiện lên một tia ảm đạm không dễ phát hiện.

Tần Ý Nùng đi phòng ngủ phụ dạo qua một vòng, ánh mắt băn khoăn, đem một quyển sách lúc trước đặt ở tủ đầu giường cầm ở trong tay, cô trở lại đại sảnh, nói: "Tôi đi đây."

Đường Nhược Dao nhìn cô: "Tỷ tỷ hẹn gặp lại."

Tần Ý Nùng đề ra khóe miệng, tươi cười chưa thành hình liền tiêu tán, đáy mắt cô thoảng qu thủy quang, nói: "Hẹn gặp lại."

Tần Ý Nùng đứng ở ngoài cửa, cánh tay kéo cánh cửa lại, Đường Nhược Dao thẳng tắp thân mình biến mất ở kẹt cửa.

Một tiếng khoá kia, rõ ràng không nặng, lại phảng phất một cái búa tạ đập vào trong lòng cô.

Tần Ý Nùng duỗi tay đè lại ngực, kêu rên thanh.

Quan Hạm: "Tần tỷ!"

Tần Ý Nùng chờ một trận độn đau kia qua đi, thấp thấp mà hít hà một hơi, nói: "Không có việc gì."

Tần Ý Nùng buông tay ra, đỡ lấy cánh tay cô chậm rãi đi tới.

Nữ nhân cười khổ nói: "Em nói xem tôi đi xuống như vậy, có thể đoản mệnh hay không đây?"

Quan Hạm nói: "Sẽ không, chị sẽ sống lâu trăm tuổi."

Tần Ý Nùng nhìn cô, cong môi cười nói: "Rất ít khi nghe em nói loại lời nói này."

Quan Hạm nói: "Rất ít, không đại biểu em sẽ không nói."

Tần Ý Nùng lại cười.

Cô tiếp tục đi tới trước vài bước, phảng phất giống như tự nói mà thấp giọng nói: "Nhưng tôi không muốn sống lâu trăm tuổi."

Quan Hạm bỗng dưng cúi đầu, bay nhanh mà chớp rớt hai giọt nước mắt.

Tần Ý Nùng vỗ vỗ cánh tay cô, nói: "Đưa tôi trở về đi."

Bên ngoài cô không có biến hóa chút nào, tâm lại như là một chút già rồi mấy chục tuổi.

Ở màu trời chiều chạng vạng như máu, một hồn một phách của cô vĩnh viễn lưu lại ở trong phòng tắm lạnh băng kia.

Bảo bảo đã có thể phát ra tiếng cười khanh khách, người lớn một chọc bé con liền cười, đặc biệt thích Tần Ý Nùng, sẽ chủ động duỗi tay muốn cô ôm.

Tần Ý Nùng sờ cái mũi bảo bảo, nói: "Gọi mẹ."

Bảo bảo: "Y nha nha."

Kỷ Thư Lan nhớ tới Tần Lộ Nùng đã qua đời, nước mắt doanh tròng, đi ra ngoài.

Tần Ý Nùng ngẩng đầu nhìn thoáng qua, tiếp tục dạy bảo bảo nói chuyện: "Mẹ...... Mẹ......" Một giọt nước mắt bắn tung tóe tại gương mặt bóng loáng của trẻ con, Tần Ý Nùng đưa tay lau, ngưỡng ngưỡng mặt, một lần nữa thấp hèn, "Mẹ...... Mẹ......"

Bảo bảo chưa cảm thụ được buồn vui, sung sướng như cũ mà múa may tay nhỏ: "Y nha nha."

***

Tần Ý Nùng cố tình xa cách Đường Nhược Dao, Đường Nhược Dao tâm tư mẫn cảm, cũng đã nhận ra cô lãnh đạm, không còn cách vài bữa cấp Quan Hạm gọi điện thoại yêu cầu trò chuyện. Chỉ là ngẫu nhiên, hai người đang nhìn căn hộ Nguyệt Sơn kia gặp được qua vài lần.

Tần Ý Nùng thay đổi dép lê, đi đến sô pha dài đặt ở cửa sổ nằm xuống.

Bên tai có động tĩnh.

Tiếng bước chân ngừng ở trước mặt, Đường Nhược Dao nhìn hai mắt hơi khép hờ của nữ nhân, nửa ngồi xổm xuống, tự động mát xa cẳng chân cho cô.

Đường Nhược Dao thử mà nhẹ giọng hỏi: "Chị...... Gần đây rất bận sao?" Cho nên mới không đi hẹn nàng, cũng không gọi điện thoại cho nàng, đôi câu vài lời đều không có.

Tần Ý Nùng đem chân thu trở về, tránh không trả lời câu hỏi kia, nói: "Em đi đọc sách đi."

Tiếng bước chân xa, biến mất sau cửa phòng.

Tần Ý Nùng ngồi dậy.

Cô không nên tới, nhưng cô vì cái gì vòng đi vòng lại lại vòng trở lại nơi này?

Tỷ tỷ đã chết, cô không có nhà, chỉ có ở chỗ này, còn có thể thu được một chút an ủi đáng thương, cô ngày đêm dày vò thống khổ có thể giảm bớt một ít.

Muốn tồn tại.

Nỗ lực mà sống sót.

Đường Nhược Dao ngồi ở thư phòng, thất thần mà lật qua một tờ sách, nàng hít sâu một hơi đứng lên, lén lút mở ra cửa thư phòng, ra bên ngoài nhìn lại.

Tần Ý Nùng ngồi đưa lưng về phía nàng, hai tay ôm đầu gối, nhìn ngoài cửa sổ phát ngốc.

Cô bỗng nhiên giơ tay lau đôi mắt.

Đường Nhược Dao hơi hơi trợn to hai tròng mắt.

Chị ấy...... Đang khóc sao?

"Nhận cái kịch bản mới, cho nên đang nhập diễn, em đừng nghĩ nhiều." Tần Ý Nùng ngửa đầu, trả lời Đường Nhược Dao xuất hiện trước cô như vậy.

Đường Nhược Dao vươn một nửa tay ngừng ở giữa không trung, đốt ngón tay cuộn lại cuộn, buông xuống bên cạnh người.

Đường Nhược Dao nhấp môi, chưa nói gì, lại lần nữa rời đi.

Tần Ý Nùng nhìn bóng dáng nàng, giơ tay vỗ lên ngực mình, nơi đó băng hàn thấu xương.

Lại một cái buổi tối cuối tuần.

Đường Nhược Dao gật gật đầu với Tần Ý Nùng đang vào cửa, Tần Ý Nùng cũng hồi nàng một cái gật đầu.

Hai người từng người không nói chuyện.

Qua một lát, Đường Nhược Dao nói: "Lần trước chị cùng em nói phim điện ảnh kia, thử vai đã thông qua, nghỉ hè khởi động máy."

Tần Ý Nùng e hèm.

Đường Nhược Dao đem vở đưa qua: "Đây là em gần nhất viết bút ký đọc sách."

Tần Ý Nùng nhất nhất xem qua, giống như trước đây, khen ngợi nói: "Không tồi." Lại nhằm vào nội dung hàn huyên vài câu.

Lúc sau, Đường Nhược Dao nhìn cô: "Chị không có gì muốn nói với em sao?"

Tần Ý Nùng cười nhìn lại: "Nói cái gì?"

Đường Nhược Dao hơi hơi rũ mắt, dấu đi một tia ảm đạm hiện lên: "Không có gì, em về phòng trước."

Có lẽ đúng là mình tự đa tình đi.

Lần đó thất hẹn hẳn là cố ý, chính là để mình nhận rõ hiện thực, mất công mình còn ngây ngốc chạy đi mua quần áo, tiêu xài nhiều tiền như vậy.

Tần Ý Nùng cười nhìn bóng dáng nàng, cười đến mắt phiếm nước mắt. Cô chậm rãi ngưng cười, một tay chống sô pha ngồi xuống.

Đường Nhược Dao đối với mình cảm tình còn không sâu, chính mình nhiều lạnh lùng với em ấy vài lần, một thời gian, em ấy liền sẽ không còn thích mình. Chính mình bất quá là túi da cùng quang hoàn loá mắt một ít, tính cách bản thân không thú vị, cũng chính là loại này không rành thế sự tiểu hài tử sẽ một đầu chui vào tới. Tương lai em ấy sẽ chân chính thích một người, sẽ có một đời sáng lạn nhiều màu.

Tần Ý Nùng cầm lên ly rượu trên bàn trà, uống một hơi cạn sạch.

Như vậy liền rất tốt.

Tần Ý Nùng tiến tổ tân điện ảnh, mai danh ẩn tích ba tháng. Đường Nhược Dao xác thật đối Tần Ý Nùng cảm tình không sâu, tần suất nhớ tới cô cũng ít dần, sau khi nghỉ hè điện ảnh khởi động máy, tài khoản Weibo hoàn toàn dừng hoạt động.

Hai người càng lúc càng xa, nếu không phải chuyện ngoài ý muốn kia xuất hiện, sớm đã thành người xa lạ.

Tiệc đóng máy

Đường Nhược Dao ở tiệc đóng máy phim điện ảnh vô ý bị bỏ thuốc, Tần Ý Nùng dẫn người tìm đến khách sạn đem nàng dẫn về.

Một đêm điên loan đảo phượng, tỉnh lại thay đổi nhân gian.

Thiếu nữ đối chính mình lần đầu dễ dàng sinh ra tình kết, huống chi là người nàng thích lại còn anh hùng cứu mỹ nhân, thần binh trời giáng, mồi lửa chôn ở đáy lòng Đường Nhược Dao trọng châm, bị một câu đánh quay lại nguyên hình.

Tần Ý Nùng nhìn nàng, lạnh như băng mà nói: "Không cần cảm tạ, tôi chỉ là chán ghét người khác chạm vào đồ của tôi."

Quan hệ của cả hai rốt cuộc đi hướng không thể vãn hồi.

Làm Tần Ý Nùng tuyệt vọng chính là, cô không những không có bảo vệ tốt Đường Nhược Dao, còn làm chính mình lại lần nữa hãm tiến vào.

Lần đầu tiên lúc sau nào đó ban đêm. Trăng lên giữa trời, một mảnh mây đen thổi qua tới, vừa vặn che khuất ánh trăng nhu bạch. Một mảnh trong bóng tối, Tần Ý Nùng đẩy ra cửa phòng Đường Nhược Dao, lặng yên không một tiếng động mà đi vào.

Nữ hài ngủ thật sự trầm, cái trán trơn bóng tinh tế có lấm tấm mồ hôi.

Tần Ý Nùng theo bản năng nhìn nhiệt độ máy sưởi, điều chỉnh thấp một chút. Độ ấm tạm thời chưa hạ xuống, cô quay lại phòng khách, lấy cây quạt nhỏ trong ngăn kéo, quạt mát cho nàng.

Cánh mũi Đường Nhược Dao mấp máy, chân mày đẹp đang nhíu lại bây giờ đã giãn ra, lộ ra biểu tình thoải mái.

Khoé môi Tần Ý Nùng giơ lên một độ cong nhỏ bé, hơi túng lướt qua.

Cô há miệng nặng nề thở, không tiếng động mà nói ra hai chữ.

Dao...... Dao......

Cô một lần một lần mà gọi, càng ngày càng thuần thục.

Dao Dao.

Dao Dao.

Ngực lạnh băng suốt nhiều năm bởi vì cái tên này mà chậm rãi chảy xuôi qua ấm áp, đều vọt tới đầu quả tim, ngưng tụ thành một chút nóng bỏng.

Cô luyến tiếc, luyến tiếc người duy nhất trên thế giới này có thể làm cô cảm nhận được ấm áp.

Nhưng cô không thể thổ lộ tình yêu, triệt triệt để để mà có được nàng.

Cô đã mất đi một người, không thể lại gánh vác nguy hiểm mất đi Đường Nhược Dao. Nếu mất đi nàng, cô nhất định sẽ chết, cô chết cũng không sao, nhưng cô không thể nhìn đến Ninh Ninh lớn lên.

Tần Ý Nùng vươn tay, lòng bàn tay xoa xoa ở gương mặt của nữ nhân trẻ tuổi, cúi người rơi xuống một nụ hôn ôn nhu ở trán nàng, an tĩnh mà đứng dậy rời đi, phảng phất chưa bao giờ có tới phòng này.

Hai người như cũ ngẫu nhiên chạm mặt ở căn nhà này, không đó hẹn trước, chỉ bằng duyên phận, số lần gặp mặt lại càng ngày càng nhiều, các nàng lại lần nữa hấp dẫn nhau. Bởi vì từng có một lần thân mật, ở vào một đêm nọ, thuận lý thành chương mà đã xảy ra lần thứ hai.

Lúc sau có lần thứ ba, lần thứ tư, rất nhiều lần. Một cái luyến tiếc, rõ ràng muốn rời xa lại nhịn không được tới gần, rút đao đoạn thủy, uống rượu độc giải khát; một cái tuân thủ nghiêm ngặt bổn phận chim hoàng yến, nhẫn nhục chịu đựng, ngủ đông chờ đợi kết thúc kỳ hiệp ước, đồng thời hãm sâu vào cái bẫy ôn nhu không thể tự kềm chế.

Vận mệnh tơ hồng gắt gao tương liên.

Giấy hiệp nghị đã từng là thùng rỗng kêu to, vòng đi vòng lại thế nhưng thành thật, Tần Ý Nùng không còn có cơ hội nói ra chân tướng năm đó.

***

"An Linh." Tần Ý Nùng đẩy cửa vào, cất cao giọng nói, "Giúp tôi một việc."

An Linh đang nghe điện thoại, hướng cô làm cái tư thế chờ một lát, cô treo điện thoại, đi đến sô pha ngồi xuống, thư kí đặt hai ly cà phê, Tần Ý Nùng đi thẳng vào vấn đề nói: "Thay em nâng đỡ một cá nhân."

"Ai?"

Tần Ý Nùng đem một phần tư liệu đưa cho cô.

An Linh cầm máy tính bản đọc lên: "Đường Nhược Dao, sinh viên năm ba học viện hài kịch thủ đô, diễn viên chính phim 《 Phấn Mặt 》của đạo diễn Lãnh Kiệt......" cô gật gật đầu, "Điều kiện cũng không tệ lắm, là muốn đánh dấu phòng làm việc sao?"

"Không phải, em ấy có công ty, gọi là truyền thông Hà Tinh, trong tư liệu có viết."

An Linh kéo xuống: "Có công ty còn nâng đỡ cô ấy làm gì?"

Tần Ý Nùng nói: "Là em muốn nâng đỡ."

"Có khác nhau sao?" An Linh hỏi.

"Có." Tần Ý Nùng ngữ không kinh người chết không thôi nói, "Em ấy là tình nhân của tôi."

An Linh một ngụm cà phê phun ra tới, Tần Ý Nùng kịp thời nghiêng đầu tránh đi.

An Linh trừng mắt nói: "Em nói cái gì ——"

Tần Ý Nùng lời ít mà ý nhiều nói: "Tóm lại em muốn nâng đỡ em ấy, đem tài nguyên tốt đều cho em ấy." Cô muốn nhìn thấy nàng quang mang vạn trượng, nhìn nàng chung thành thân thuộc, nhìn nàng cả đời hỉ nhạc bình an.

Sau khi rời khỏi cô, nàng nhất định phải thật tốt.

An Linh thần tình cổ quái: "Em nói không phải là cái loại bao dưỡng tình nhân đi?"

Tần Ý Nùng gật đầu.

Coi như làm đúng không.

An Linh bất đắc dĩ lắc đầu: "Em thật là......" Bên ngoài truyền cô như vậy nhiều năm giả dối hư ảo tình nhân, không thể tưởng được cô thế nhưng thật sự dưỡng một cái, vẫn còn là sinh viên.

Tần Ý Nùng cười nói: "Em lợi hại không?"

An Linh trơn trắng mắt nhìn cô nói: "Lợi hại, nhưng tôi nâng đỡ cô ấy muốn báo đáp."

"Nói xem."

Nói xong điều kiện, Tần Ý Nùng nói: "Em muốn đem trọng tâm sự nghiệp chuyển ra nước ngoài, về sau sẽ không thường lộ diện ở quốc nội."

An Linh nói thẳng: "Được."

Giữa người yêu nhau nhau có loại từ trường đặc thù, Đường Nhược Dao tâm tư nhạy bén, chẳng sợ chính mình lại phân rõ giới hạn, nàng cũng có thể từ dấu vết để lại phát hiện tình yêu của Tần Ý Nùng. Vì thế Tần Ý Nùng ở tình thế kề bên mất khống chế trước, lựa chọn xuất ngoại.

Ba tháng, bốn tháng thậm chí nửa năm vừa thấy, khoảng cách kéo xa rất tốt để làm lạnh quan hệ của cả hai.

Quan Hạm cầm di động lại đây: "Dao tiểu thư muốn chị tiếp điện thoại." Hai năm sau Quan Hạm như cũ là kia phó thường thường bản bản bộ dáng, một chút đều không đáng yêu.

Đường Nhược Dao rất ít sẽ chủ động yêu cầu cùng cô nói chuyện. Tần Ý Nùng nhướng mày, buông ly pha lê đựng đầy rượu, đem điện thoại đặt bên tai, thanh âm thấp nhu đạo: "Làm sao vậy?"

Đường Nhược Dao véo vào lòng bàn tay, nói: " Năm nay em được vào vòng nữ chính xuất sắc nhất của Kim Quế"

Tần Ý Nùng nói: "Chúc mừng, cầu chúc em thiềm cung chiết quế." Dừng một chút, cô xin lỗi phải phép, "Nhưng tôi phải đảm nhiệm vai trò khách quý trao giải ở Liên hoan phim Cannes, sau khi kết thúc nghi lễ bế mạc mới có thể về nước."

Giải thưởng Kim Quế là sau nghi lễ bế mạc hai ngày, thời gian là tới kịp.

Đường Nhược Dao nói: "Em biết." Nàng thanh âm không thể kiềm chế mà kích động một ít.

Chị ấy sẽ đến sao?

Chị ấy sẽ đến chứ?

Tần Ý Nùng trả lại điện thoại cho Quan Hạm, trong ánh mắt hiện lên một tia vui mừng, có chung vinh dự mà khoe ra nói: "Dao Dao nhập vây Kim Quế thưởng tốt nhất nữ chủ."

Quan Hạm nói: "Chúc mừng."

Tần Ý Nùng nhìn cô.

Quan Hạm lại nghẹn ra một câu: "Dao tiểu thư nhất định sẽ lấy thưởng."

Tần Ý Nùng vừa lòng gật gật đầu.

Quan Hạm nói: "Muốn định về nước vé máy bay chạy trở về sao?"

Tần Ý Nùng tươi cười một đốn.

Thật lâu sau, cô bưng ly rượu trên quầy bar lên, đi trở về phòng, phòng ngủ không bật đèn, ánh đèn hành lang ở phía sau nàng kéo ra bóng dáng thật dài, nữ nhân chậm rãi biến mất ở trong bóng tối.

Cô sẽ cả đời yêu nàng, từ lúc sống đến lúc chết, chẳng sợ nàng không bao giờ biết được.

___________________________________

Tác giả có lời muốn nói:

Chương này là chi nhánh một, tức tình tiết chính văn, vì tình tiết lưu loát, hơn nữa tương đối ngắn, đau dài không bằng đau ngắn, trước khổ sau ngọt, vì thế ta hôm nay gõ chữ đem chi nhánh một lâm thời đổi đến phía trước tới, này chương chi nhánh một đã kết thúc, ngày mai mở ra cốt truyện chi nhánh nhị, mãnh hổ rơi xuống đất thức thực xin lỗi đại gia!

Ta nhất định sẽ nhiều ngọt mấy khẩu bồi thường đát!!!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com