Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 36: Kêu sớm

Đường Nhược Dao viết một quyển thư tình cho cô.

Đây là một phong thư tình đặc biệt nhất mà cô nhận được trong 27 năm qua, cũng là tâm ý nặng trĩu nhất.

________________________________________

Tần Ý Nùng ước lượng cuốn thư tình này rất dày, dường như sợ dọa đến nàng, thanh âm nhẹ nhàng mà hỏi: "Viết bao lâu?"

Đường Nhược Dao theo bản năng mà cúi đầu phủ nhận: "Không bao lâu."

Trái tim Tần Ý Nùng hơi hơi đau một chút.

Cô duỗi tay nâng cằm Đường Nhược Dao lên, ôn nhu truy vấn nói: "Không bao lâu là bao lâu?"

Đường Nhược Dao rũ mắt, không dám nhìn thẳng ánh mắt của cô, hàm hồ nói: "Liền...... Hai ba ngày đi." Dựa theo ngày tới tính xác thật chỉ có hai ba ngày, bởi vì thứ ba nàng mới về trường, nhưng cơ hồ thời gian có được sau giờ học đều dùng để viết cái này, trong mộng đều mơ thấy thư tình không viết xong, hoặc là Tần Ý Nùng không thích.

Tần Ý Nùng động tác mềm nhẹ mà đem thư tình đặt qua một bên, nâng tay phải Đường Nhược Dao lên, niết tay, cổ tay và ngón giữa của nàng, đốt ngón tay trỏ, không có gì bất ngờ xảy ra khi nghe được Đường Nhược Dao gần như cố che giấu âm thanh hít khí, hàm răng khẽ cắn môi dưới.

Tần Ý Nùng làm càng nhẹ, hỏi: "Đau?"

Đường Nhược Dao lắc đầu.

Tần Ý Nùng nói: "Mấy ngày hôm trước chị cùng chị gái của chị nói chuyện phiếm, chị ấy còn khen em có chuyện gì đều nói với chị, không cất giấu." Cô thở dài.

Đường Nhược Dao sửa miệng: "Có chút." Nàng bắt lấy tay Tần Ý Nùng dời xuống chút, ấn đốt giữa của ngón giữa cùng chỉ căn chỗ, nhỏ giọng nói, "Là nơi này." Dừng một chút, giọng nàng rất thấp nói, "Còn có thể dùng, chị yên tâm."

Tần Ý Nùng phản ứng lại đây, dở khóc dở cười.

"Đều ra như vậy, em còn nghĩ cái này."

"Em không......" Đường Nhược Dao vừa định phủ nhận, nhưng phủ nhận liền đại biểu nàng cho rằng là Tần Ý Nùng nghĩ, cho nên kịp thời dừng lại, nói: "Đúng vậy, là em nghĩ."

Tần Ý Nùng bấm tay búng lên trán nàng.

Sức lực không lớn, càng có rất nhiều một loại thân mật.

Đường Nhược Dao nhận thấy được, hạt giống bất an tạm thời thối lui, cái đuôi nhỏ diêu lên, kiều mềm nói: "Em đây đưa cho chị lễ vật, chị thích không?"

Tần Ý Nùng không có cố ý chọc nàng chơi, mà là nghiêm túc gật đầu, trả lời: "Thích."

Cô nói: "Đây là lần đầu tiên chị nhận được thư tình dụng tâm như vậy."

Giữa người yêu với nhau có radar rất nhạy bén làm Đường Nhược Dao nghe ra những lời này là nói bên ngoài, trong giọng nói nàng mang lên ghen tuông: "Vậy chị đã nhận được nhiều ít thư tình a? Trước đây đều là cái dạng gì?"

Tần Ý Nùng nhún vai nói: "Là chuyện khi còn đi học, quên mất." Cô hỏi: "Em thì sao?"

Đường Nhược Dao học cô, cũng không cái gọi là mà nhún nhún vai: "Là chuyện khi còn đi học, quên mất."

Tần Ý Nùng cười như không cười: "Em hiện tại không phải đang đi học sao? Nếu chị nhớ rõ không sai mà nói, có một tháng không tính thư tình, em nhận được mười bốn người thổ lộ trực tiếp."

Vác đá nện vào chân mình Đường Nhược Dao: "......"

"Cái kia......" Nàng tròng mắt hoảng đến loạn chuyển, lập tức làm sáng tỏ nói: "Em đều cự tuyệt, hơn nữa ngày thường đều cách bọn họ rất xa."

Tần Ý Nùng đột nhiên thở dài.

Đường Nhược Dao trái tim đi theo lộp bộp một chút.

Tần Ý Nùng lại lần nữa thở dài, nói: "Làm sao bây giờ a? Em tốt như vậy, chị lại không thể thời thời khắc khắc nhìn em, vạn nhất bị người đoạt đi làm sao bây giờ?"

"Sẽ không!"

"Trường học bọn em soái ca mỹ nữ nhiều như vậy, còn đều cùng dộ tuổi với em, bạn cùng lứa dễ dàng cùng nhau chơi chung."

"Em không thích bạn cùng lứa tuổi, em liền thích đại tỷ tỷ."

"Kia còn có lão sư của bọn em......"

Đường Nhược Dao đánh gãy cô: "Em chỉ thích chị."

Tần Ý Nùng điểm chóp mũi nàng, nói: "Em phải nhớ kỹ những lời này, nếu em di tình biệt luyến, chị sẽ thực thương tâm thực thương tâm."

Đường Nhược Dao dùng sức gật đầu.

"Vậy chị cũng không thể thích người khác." So với Tần Ý Nùng thản nhiên, Đường Nhược Dao hiển nhiên có chút không đủ tự tin.

"Sẽ không, người khác cũng không tốt bằng em." Tần Ý Nùng có ý thức mà thay đổi hình thức đối thoại giữa cả hai, nếu Đường Nhược Dao khuyết thiếu cảm giác an toàn, cô hẳn là trở thành người chủ động còn lại.

Đường Nhược Dao há miệng thở dốc, rốt cuộc không có thể da mặt dày hỏi ra bản thân tốt ở đâu, nhưng khẳng định không thể nghi ngờ Tần Ý Nùng cho nàng cổ vũ thật lớn, chỉ cần chị ấy nguyện ý chờ mình,  sớm muộn cũng có một ngày mình sẽ xứng đôi thích chị ấy.

Nói chuyện phiếm, hôn môi, ở sô pha nị hồi lâu, Đường Nhược Dao chợt nhớ ra Tần Ý Nùng là đi thông cáo về, lập tức ảo não nói: "Chị mau tắm rửa ngủ đi, vội một ngày khẳng định mệt muốn chết rồi."

Tần Ý Nùng nhìn nàng cười, lời âu yếm há mồm liền tới: "Nhìn thấy em liền không mệt."

Gò má trắng nõn của Đường Nhược Dao nổi lên đỏ ửng khả nghi, tay nhẹ nhàng đẩy bả vai cô, nói: "Đi thôi, trở về phòng tắm rửa."

Tần Ý Nùng nói: "Em không bồi chị sao?"

Đường Nhược Dao nói: "Đương nhiên bồi, bằng không em có thể đi nơi nào?"

Tần Ý Nùng vươn ngón trỏ, lắc lắc qua lại, môi đỏ khẽ mở nói: "Chị nói chính là, cùng nhau tắm rửa."

Đường Nhược Dao bên tai đỏ bừng.

Nàng gập ghềnh nói: "Trước... về phòng trước lại nói."

Bởi vì Đường thỏ con quá mức thẹn thùng, cộng mục tiêu cuối cùng là tắm không có đạt thành. Tần Ý Nùng từ phòng tắm ra tới, chỉ vây quanh người là khăn tắm màu trắng, đường cong đầy đặn, đột lõm có hứng thú, lộ ra xương quai xanh trắng tuyết tinh xảo gợi cảm, bọt nước không có lau hết, ánh sáng chiếu đến cổ cô tinh tế trong suốt.

Đường Nhược Dao đã chuẩn bị tốt máy sấy, giống như phụng dưỡng nữ vương sấy tóc cho Tần Ý Nùng, đỡ cô nằm vào trong ổ chăn.

Tần Ý Nùng tay trong ổ chăn nhô lên, trong chốc lát, đệ ra một cái khăn tắm trắng tuyết.

Đường Nhược Dao nuốt nuốt nước miếng: "......"

Nàng đưa tay nhận lấy, xoay người đặt chỗ tự lưng trên sô pha.

Tần Ý Nùng lười biếng mà nửa đề âm điệu, nói: "Mau chút trở về."

Đường Nhược Dao bóng dáng cứng đờ, cúi đầu bước nhanh đi vào phòng tắm.

Phía sau truyền đến tiếng cười không chút cố kỵ của Tần Ý Nùng.

Đường Nhược Dao thiếu chút nữa một đầu đánh vào cửa kính.

Đêm nay không bật đèn.

Tần Ý Nùng rõ ràng mà nhìn thấy khuôn mặt trẻ tuổi của Đường Nhược Dao tinh mịn mồ hôi, nhỏ giọt ở sườn mặt cô.

Tần Ý Nùng phủng mặt nàng, hơi hơi ngẩng đầu lên cùng nàng hôn môi.

Hai người kịch liệt hô hấp giao hòa ở bên nhau, phân không ra lẫn nhau.

Dài đến hơn mười giây yên lặng, Tần Ý Nùng thất tiêu tròng mắt giật giật, Đường Nhược Dao hôn cái trán cô, lại nhẹ nhàng hôn môi cô, Tần Ý Nùng đem mặt dựa sát vào nhau, lại lần nữa khép lại hai mắt.

Trước khi nhắm mắt, cô nói: "Em đừng ngủ."

Đường Nhược Dao lập tức đem đôi mắt mở thật to: "Được."

Hơn mười phút sau.

Đường Nhược Dao mở ra một cánh cửa khác.

Oa.

Ba lần qua đi, Tần Ý Nùng phê chuẩn Đường Nhược Dao có thể ngủ. Đường Nhược Dao không có lập tức ngủ, mà là thay khăn trải giường mới, lại làm ấm khăn lông rửa mặt cho Tần Ý Nùng, mở cửa sổ thông gió, xong xuôi lại ôm đối phương nặng nề ngủ.

Đường Nhược Dao cảm giác chính mình có chút lĩnh hội được chân thật yêu cầu của Tần Ý Nùng, sáng sớm hôm sau cung cấp kêu sớm phục vụ.

Tần Ý Nùng ngủ ngắn, lăn lộn đến nửa đêm, ngày hôm sau Đường Nhược Dao vừa có động tĩnh, cô liền tỉnh, nhưng cô không lập tức mở mắt, mà là giả bộ ngủ, xem Đường Nhược Dao lén lút mà đánh cái chủ ý gì.

Sau lại không nói.

Cô đến ăn xong bữa sáng đều không có lấy lại tinh thần, nhớ tới đều cảm thấy chân mềm. Đường Nhược Dao tiến bộ đến quá nhanh, hơn nữa thiên phú dị bẩm.

Tần Ý Nùng đột nhiên đã hiểu Lâm Nhược Hàn vì cái gì yêu đương chỉ thích tìm hai mươi mấy tuổi, ai không thích tiểu cô nương tuổi trẻ mạo mỹ tinh lực tràn đầy? Dù sao cô là yêu.

Đường Nhược Dao ở thu thập chén đũa, Tần Ý Nùng chống cằm, ngồi ở đối diện xem nàng, biểu tình giống cái thiếu nữ tình đậu sơ khai (mới biết yêu).

Đường Nhược Dao bị cô nhìn như vậy là thực vui vẻ, nhưng là nàng cũng có một tia không được tự nhiên.

"Vì cái gì nhìn em như vậy?"

"Không thể xem sao?" Tần Ý Nùng chiêu bài thức trả lời.

"Có thể, vậy chị xem đi." Đường Nhược Dao ngượng ngùng xoắn xít mà vào phòng bếp.

Từ sau khi cùng Đường Nhược Dao yêu đương, Tần Ý Nùng rất ít ở thứ bảy chuyển được cáo. Cô cầm lấy di động, ở thông tin lục tìm kiếm, gửi tin nhắn Wechat cho Lâm Nhược Hàn: 【 Tôi có cái bí mật, muốn nghe không? 】

Lâm Nhược Hàn: 【 Chị ấy đang ngủ 】

Tần Ý Nùng: "......"

Nhậm Tinh Nguyệt lại tới cấp chị ấy xoát tồn tại cảm, đến mức này sao? Cho là cá nhân đều muốn cướp bạn gái của cô ấy, Lâm Nhược Hàn cái kia bọn lão cải trắng, cô càng chướng mắt!

Lâm Nhược Hàn xoa đôi mắt tỉnh lại, liền nhìn thấy Nhậm Tinh Nguyệt ngồi ở đầu giường chơi di động của mình.
"Có người tìm chị sao?" Giọng nói của cô ách đến lợi hại, vừa nghe chính là sử dụng quá độ.

"Có, Tần Ý Nùng."

"Cho chị xem."

"Không phải chuyện gì quan trọng, tối nay lại về đi." Nhậm Tinh Nguyệt đem di động của cô thả lại tủ đầu giường, tiến vào trong chăn, Lâm Nhược Hàn lại lần nữa cuốn vào sóng triều của bạn gái chế tạo ra.

Ôn tồn qua đi, Lâm Nhược Hàn gối lên cánh tay Nhậm Tinh Nguyệt, giải khóa màn hình, vào khung tin tức.

【 Cái bí mật gì? 】

Tần Ý Nùng ngẩng đầu quét mắt đồng hồ treo tường: 【 11 giờ, ngài tỉnh đến đủ sớm 】

Lâm Nhược Hàn: 【[ thẹn thùng ]】

Tần Ý Nùng: 【[ thẹn thùng ]】

Lâm Nhược Hàn: 【??? 】

Tần Ý Nùng: 【 Không sai, chính là như chị nghĩ 】

Lâm Nhược Hàn một cái cá chép lộn mình ngồi dậy, gọi điện thoại, Tần Ý Nùng tiếp nhận.

Lâm Nhược Hàn: "Tôi dựa tôi dựa tôi dựa! Cô thoát cô đơn?! Cô cái vạn năm độc thân thế nhưng thoát cô đơn?!"

Tần Ý Nùng: "Ừm hứm."

Cô duỗi tay nắm lấy tay Đường Nhược Dao, mười ngón tay đan vào nhau ấn ở trong lòng ngực mình.

Lâm Nhược Hàn tò mò muốn chết: "Đối tượng là ai a? Tôi biết không?"

"Không quen biết." Tần Ý Nùng nghĩ nghĩ, vạn nhất cô ấy ở trên mạng nhìn thấy điện ảnh của nàng thì sao, nói: "Cũng có thể biết."

"Người trong vòng?"

"Đúng vậy."

"Diễn viên sao?"

"Đúng vậy."

"Tuổi lớn hơn cô sao?"

"Không."

"Cô trước đừng nói, để tôi đoán xem." Lâm Nhược Hàn đem tiểu thịt tươi ấn tượng trong đầu đều nói một lần, còn lâm thời chỉ huy Nhậm Tinh Nguyệt lên mạng tra từ mấu chốt, Tần Ý Nùng tình yêu linh tinh.

Tần Ý Nùng phủ nhận đến nhẹ nhàng vui sướng, tươi cười càng lúc càng lớn.

Lâm Nhược Hàn từ bỏ: "Rốt cuộc là ai a? Cô công bố đáp án chính xác đi."

Tần Ý Nùng nhìn về phía Đường Nhược Dao đang hoàn toàn mơ hồ từ nãy giờ, đưa điện thoại di động đến bên tai nàng, nói: "Kêu Lâm tỷ tỷ."

Đường Nhược Dao thanh lãnh không mất lễ phép nói: "Lâm tỷ tỷ."

Lâm Nhược Hàn một hơi thở không ra, hơn nửa ngày không nói được.

Tần Ý Nùng lấy di động về, cười ha ha.

Lâm Nhược Hàn oa oa hét lớn: "Ăn cơm, cần thiết mời khách ăn cơm, nhớ rõ mang lão bà, một mình cô thì đừng tới!"

Tần Ý Nùng nói: "Ăn cơm trước chờ một chút, tôi nhớ rõ Nhậm Tinh Nguyệt có phải hai ngày này có buổi biểu diễn hay không, có vé không, cho tôi mấy vé VIP."

Lâm Nhược Hàn nhíu mày nói: "Mấy vé?" Cô hạ giọng: "Cô nói thật với tôi, cô dẫm mấy cái thuyền?"

Tần Ý Nùng giải thích nói: "Bạn cùng phòng của em ấy thích Nhậm Tinh Nguyệt, tôi còn chưa có thỉnh bạn cùng phòng của em ấy ăn cơm, cho nên muốn mượn hoa cúng Phật. Chị lại không phải không biết, vé buổi biểu diễn của bạn gái chị quá khó mua, chỉ có thể nhờ chị."

Cô bất động thanh sắc mà nịnh hót Lâm Nhược Hàn một phen, Lâm Nhược Hàn mặt mày hớn hở, bàn tay vung lên: "Tốt, không thành vấn đề. Cô muốn hôm nay hay là ngày mai?"

Tần Ý Nùng nói: "Chờ tôi hỏi một chút, sẽ nhắn tin cho chị."

Lâm Nhược Hàn cân nhắc lại đây, nói: "Cô yêu đương khi nào?"

Tần Ý Nùng không nói dối, thành thật đáp lời nói: "Ba bốn tháng."

Lâm Nhược Hàn lại gần thanh: "Vậy hôm nay cô mới nói cho tôi! Cô căn bản là không nhớ rõ tình bạn thân thiết của chúng ta, cô chính là thèm vé vào cửa buổi biểu diễn của nhà tôi!"

Tần Ý Nùng cười nói: "Không cần để ý những chi tiết này."

Đường Nhược Dao nghe được Tần Ý Nùng bảo nàng kêu Lâm tỷ tỷ, lại nghe cô nhắc tới Nhậm Tinh Nguyệt, đúng đúng mặt người thân phận có chín phần nắm chắc. Tần Ý Nùng nói chuyện điện thoại xong, nàng hỏi: "Là Lâm Nhược Hàn sao?"

"Ừm."

"Thì ra chị ấy cùng Nhậm Tinh Nguyệt là sự thật a." Đường Nhược Dao cảm thán. Thân là người trẻ tuổi của thời đại mới, nàng cũng ăn qua dưa của hai vị này. Hai năm trước liền có tin nóng nói hai người bọn họ quan hệ yêu đương, còn thường xuyên bị chụp đi dạo phố cùng nhau, cùng nhau ăn cơm với gia trưởng, còn nói cả hai đã ra nước ngoài đăng kí kết hôn. Tóm lại truyền đến có cái mũi có mắt, nhưng hai người không công khai thừa nhận, lại chùy dưa cũng chỉ là dưa.

Tần Ý Nùng nhướng mày nói: "Sao chị lại cảm thấy em nghe thấy cái tin tức này cao hứng như vậy?"

Đường Nhược Dao nói: "Đồng tính luyến ái dù sao cũng là số ít, nhiều một đôi, em liền cảm thấy bớt một phần cô đơn."

"Không ít a, rất nhiều." Tần Ý Nùng nhéo nhéo chút thịt cằm của nàng, nói: "Như vậy, chị phổ cập cho em chút giới giải trí, đều là thật."

Đường Nhược Dao ngồi nghiêm chỉnh, nghe bạn gái giảng đồng tính luyến ái của giới giải trí, thường thường lộ ra ánh mắt khiếp sợ.

Quý vòng thật loạn.

Đường Nhược Dao ăn dưa quá nhiều, giơ tay bỏ dở.

Tần Ý Nùng nói: "Hỏi một chút bạn cùng phòng của em rảnh ngày nào, chị thỉnh mọi người ăn cơm. Nếu thứ bảy ngày có thể, thuận tiện dẫn mọi người đi xem buổi biểu diễn."

Đường Nhược Dao click mở nhóm chat ký túc xá.

Tần Ý Nùng ở bên nhìn, thình lình nói: "Có thể thêm chị vào nhóm này không?"

Đường Nhược Dao: "???"

Tần Ý Nùng khụ thanh, nói: "Chị nói giỡn." Cô không được tự nhiên mà quay mặt đi, nói: "Em hỏi đi."

Đường Nhược Dao tầm mắt ở trên người cô tạm dừng trong chốc lát, cúi đầu đánh chữ: 【 Tối thứ bảy này các cậu có rảnh không? Bạn gái tôi muốn mời các cậu ăn cơm, còn có thể xem buổi biểu diễn của Nhậm Tinh Nguyệt @ toàn thể thành viên 】

Văn Thù Nhàn: 【 Tôi cần thiết có rảnh, vé vào cửa của Nhậm Tinh Nguyệt tôi càng cần thiết có được! 】

Thôi Giai Nhân: 【 Có, Tinh Nguyệt tỷ tỷ em tới! 】

Phó Du Quân: 【 Có thể 】

Đường Nhược Dao: 【 Thứ bảy hay là chủ nhật 】

Văn Thôi hai người lập tức trả lời đều được, Phó Du Quân không biết suy nghĩ cái gì, sau một lúc lâu mới hồi: 【 Thứ bảy đi, thứ hai đi học, chủ nhật không thể chơi đến quá muộn 】

Đường Nhược Dao thông báo cho Tần Ý Nùng, Tần Ý Nùng nhắn cho Lâm Nhược Hàn: 【 Vé đêm nay , sáu cái 】

Lâm Nhược Hàn: 【 Tôi muốn ăn bữa tiệc lớn! 】

Tần Ý Nùng: 【 Thỉnh, sau này liền thỉnh 】

***

Phòng 405 truyền đến tiếng thét chói tai quen thuộc.

Một bạn nữ sinh cùng lớp đang ở hành lang thấy nhiều không trách, liền bước chân cũng không tạm dừng lại một chút.

Văn Thù Nhàn làm người bác ái, nam nữ thông ăn, đầu tường không có một ngàn cũng có một trăm, Nhậm Tinh Nguyệt lớn lên đẹp lại có tài hoa, cô cũng là thành viên nhóm bạn gái, cả ngày liền có cô trong đó gà gáy "A a a em có thể".

Thôi Giai Nhân phấn đến chân tình thật cảm, album mua mua mua, bên ngoài biểu hiện rất điệu thấp.

Đến nỗi Phó Du Quân, không có thiên mạnh về cái gì, cô thưởng thức tất cả những người ưu tú, không đi bạch không đi.

Quan hệ của Tần Ý Nùng khẳng định có thể vào hậu trường, Văn Thôi hai người hứng thú tăng vọt mà chọn quần áo, Phó Du Quân không trang điểm, mặt mỉm cười, phụ trách ở bên cạnh cho ý kiến, cái nào được cái nào không tốt.

Bốn giờ chiều, Đường Nhược Dao chụp ảnh vé gửi vào trong nhóm.

【 Dẫn các cậu đi ăn trước, nửa tiếng nửa sẽ đến cổng trường [ hình ảnh ]】

Phó Du Quân đếm đếm, có sáu vé.

【 Còn một cái nữa là ai? 】 cô đánh chữ hỏi.

Đường Nhược Dao trả lời: 【 Trợ lý của Tần Ý Nùng a, các cậu đã gặp qua, chị ấy đi đến đâu đều dẫn theo 】

Chân ghế kéo trên mặt đất, tạo ra tiếng vang chói tai.

Văn Thù Nhàn quay đầu lại nhìn, Phó Du Quân từ ghế dựa bỗng nhiên đứng dậy, vọt tới trước tủ quần áo, giá áo bị cô phiên đến rầm vang.

Văn Thù Nhàn: "???"

Tùy tùy tiện tiện tròng lên áo khoác bị cởi, Phó Du Quân trong tay cầm điều thiển lục váy dài vào buồng vệ sinh, soi gương vẽ mi, đánh son, từng chút từng chút mà đồ lên cánh môi, nhẹ nhấp, tân trang tuyến môi.

Văn Thù Nhàn hòa thượng quá cao sờ không tới đầu (không hiểu được tình huống).

Phó Du Quân cả khuôn mặt sáng rọi ít nhất hướng lên trên đề ra hai cái độ, cô lấy túi mới vừa mua mấy ngày trước, đối mặt hai vị bạn cùng phòng đang trợn mắt há hốc mồm, biểu tình tự nhiên nói: "Chúng ta đi thôi."

Không nghĩ ra được là chuyện gì thì liền không nghĩ, Văn Thù Nhàn đem cằm khép lại.

Quan Hạm kiêm chức tài xế, khai chiếc SUV 7 chỗ, ngừng ở cổng trường.

Thời điểm Phó Du Quân ngồi vào ghế phụ, cũng không có bất kì ai cảm thấy không đúng.

Bốn người ký túc xá các cô ra cửa, Phó Du Quân bởi vì tâm tư tỉ mỉ, vô hình với chỗ ngồi của lãnh đạo. Phía sau ngồi không được bốn người, cô ngồi ghế phụ là phù hợp.

Phó Du Quân nhìn Quan Hạm mang bao tay trắng tràn đầy cấm dục, ánh mắt khắc chế, lễ phép nói: "Chào Quan trợ lý."

Quan Hạm gật đầu.

Phó Du Quân lại quay đầu nhìn Tần Ý Nùng ngồi ở phía sau, Tần Ý Nùng đáp lại cô một nụ cười tươi.

Văn Thù Nhàn tự quen thuộc, trước còn câu nệ, sau khi hàn huyên vài câu thì cái gì ảnh hậu quốc tế, không tồn tại. Cô một đường cằn nhằn, Tần Ý Nùng mày mắt mang cười, ôn hòa mà trả lời cô.

Văn Thù Nhàn: "Đường Đường nhà chúng ta thật là hảo phúc khí, có ngài làm bạn gái cậu ấy."

Tần Ý Nùng nhìn Đường Nhược Dao một cái, cười nói: "Là phúc khí của tôi mới đúng."

Đường Nhược Dao thẹn thùng mà cười.

"Dù sao cả hai đều có phúc khí." Văn Thù Nhàn nói: "Không giống em, hai mươi tuổi vẫn là cái người cô đơn." Cô cười rộ lên: "Haiz, Tần ảnh hậu ngài có người nào có thể giới thiệu cho em một chút hay không?"

Tần Ý Nùng nghiêm túc hỏi: "Em nghĩ muốn điều kiện gì? Nam hay là nữ?"

Văn Thù Nhàn miệng toàn nói phét, nói: "Em đều được, không kén chọn, em thấy Quan trợ lý liền rất không tồi, chị có đối tượng không?  Thấy em thế nào?"

Lần đầu tiên thấy có người đem chủ ý đánh tới trên người Quan Hạm, Tần Ý Nùng nhịn không được ha ha cười, giương giọng hỏi: "Quan Hạm, ý tưởng của em thế nào?"

Quan Hạm không muốn trả lời loại vấn đề nhàm chán này, nhưng người ngoài trước mặt, cô cho Tần Ý Nùng hai phân bạc thể diện, cứng nhắc nói: "Tần tỷ quyết định liền hảo." Tần Ý Nùng thật dám loạn chọn uyên ương cho cô, cô liền dám từ chức.

Tần Ý Nùng biểu tình nghiền ngẫm nói: "Tôi quyết định sao......"

Đột nhiên một câu đánh gãy cô.

"Tiểu Văn đừng nháo." Phó Du Quân thanh âm không mặn không nhạt, ở trong bầu không khí náo nhiệt hiện ra vài phần không khoẻ.

Văn Thù Nhàn bản năng tuần hoàn lời nói của cô, thè lưỡi, nói: "Tôi chính là chỉ đùa một chút."

Tần Ý Nùng nhìn dáng ngồi đĩnh bạt của Phó Du Quân ở hàng phía trước, cô thoáng nghiêng nghiêng đầu, từ khe hở giữa hai cái ghế dựa nhìn đến đốt ngón tay nắm chặt túi của Phó Du Quân, trong đầu bay nhanh mà hiện lên cái gì đó.

Sau một lúc lâu, cô thu hồi tầm mắt, nhìn Đường Nhược Dao cười.

Đường Nhược Dao thấy bạn cùng phòng không chú ý, lặng lẽ cầm tay cô.

Xe ngừng ở một nhà hàng gia đình bên dòng suối, rường cột chạm trổ, cổ kính, sắc trời mơ màng, hành lang điểm nổi lên đèn lồng, Phó Du Quân cố ý đi chậm vài bước, cùng đi ở cuối cùng sánh vai Quan Hạm.

Cô thấp giọng nói khiểm: "Tiểu Văn không hiểu chuyện, vừa rồi ở trên xe nhiều có mạo phạm, xin lỗi."

Quan Hạm con người ở trên mặt cô đảo qua, tiêu phí 0.5 giây thời gian minh bạch cô đang nói cái gì, quạnh quẽ nói: "Không có việc gì." Tốt xấu cũng là khách nhân của Tần Ý Nùng, Quan Hạm giống như nặn kem đánh răng tễ ra thêm một câu: "Tôi không ngại."

Phó Du Quân môi mỏng nhấp nhấp, ôn thanh nói: "Không ngại liền hảo."

Chị ấy vì cái gì không ngại? Trong tiểu thuyết người cấm dục như chị ấy đều thích ồn ào nói nhiều, vừa vặn bổ sung cho nhau, có phải chị ấy cũng có ý đối với Văn Thù Nhàn hay không?

Trong chớp mắt Phó Du Quân bị chậm lại hai bước, Quan Hạm quay đầu lại: "Phó tiểu thư?"

Vóc người cô thon dài, một thân âu phục màu trắng sấn đến vòng eo tế gầy, chân dài thẳng tắp, quay đầu dưới ánh đèn hành lang, ánh sánh mông lung của đèn lồng chiếu xuống dưới, rút đi vài phần quạnh quẽ, nhiều một phân nhu hòa.

Phó Du Quân ngăn không được mặt đỏ tim đập, cô bước lên trước, lướt qua Quan Hạm đuổi về phía trước.

Cô hôm nay vì gặp Quan Hạm cố ý mặc váy dài, còn mang giày cao gót, đi quá nhanh, không cẩn thận dẫm phải mặt sàn gập ghềnh, dưới chân một ngã, thân hình không xong, liền đảo về một bên.

Hai bên là cây cột, Phó Du Quân xem chuẩn một cây, dự tính bám vào để đứng lên, một đôi tay càng nhanh hơn so với cô, sau lưng ấm áp dán tới, vòng eo căng thẳng, trái tim Phó Du Quân căng thẳng theo.

Cùng với vị nước hoa nhàn nhạt, hương vị thật lạnh, như là tuyết trung tùng chi, Phó Du Quân chưa kịp phản ứng, liền vững vàng mà dẫm lên mặt đất. Hơi ấm rời xa, sức lực giam cầm vòng eo cô cũng rời xa, Quan Hạm đứng ở bên cạnh cô, vẫn là bộ dáng giếng cổ không gợn sóng đã nhìn quen.

Phó Du Quân trong lòng không còn.

"Không có việc gì chứ?" Cô hỏi cũng không có độ ấm.

Tầm mắt Phó Du Quân từ trên mặt cô dời đi, hoạt động cổ chân, cẩn thận mà cảm nhận một phen, nói: "Có chút đau, khả năng trật chân."

Cô nhìn thấy Quan Hạm mày gần như không thể phát hiện mà nhíu lại.

Phó Du Quân lập tức nói: "Có thể đi, không có việc gì."

Động tĩnh đằng sau khiến cho phía trước chú ý, Tần Ý Nùng đi trở lại, ánh mắt nhìn hai người một vòng, nói: "Làm sao vậy?"

Quan Hạm hội báo nói: "Phó tiểu thư bị thương chân."

Phó Du Quân vội nói: "Không nghiêm trọng." Cô đi vài bước trước mặt mọi người, tuy rằng có chút khập khiễng, nhưng tổng thể không có trở ngại, nói: "Ngồi nghỉ ngơi một lát thì tốt rồi."

Văn Thù Nhàn xung phong nhận việc: "Tôi đỡ cậu đi."

Phó Du Quân không dấu vết nhìn mắt Quan Hạm, quay lại, thất thần: "Cám ơn."

Văn Thù Nhàn ha ha cười: "Cậu ngốc sao, khi nào còn nói cám ơn với tôi."

Thôi Giai Nhân cũng đi lên đỡ cô.

Hai người một trái một phải đỡ lấy Phó Du Quân, Quan Hạm một lần nữa đi ở cuối cùng.

Vòng qua bình phong khảm hoa văn kim sơn, mấy người vào bên trong bàn tròn ngồi xuống, Tần Ý Nùng làm ông chủ, đám người Văn Thù Nhàn một chút đều không có ngượng ngùng mà chọn món, nơi xa xỉ như này các nàng sống lớn như vậy liền tới qua một lần, nói không chừng đời này đều không có lần thứ hai, không thử hết sao được.

Đường Nhược Dao nhìn người phục vụ ghi món bên càng ngày miệng cười càng sáng lạn, nhịn không được ra tiếng nói: "Chúng ta chỉ có vài người, hẳn là đủ ăn đi?"

Văn Thù Nhàn chờ những lời này của nàng thật lâu, lập tức trêu ghẹo nàng nói: "Còn chưa có xuất giá đâu, liền bắt đầu giữ tiền giúp người ta."

Đường Nhược Dao tu quẫn không thôi.

Tần Ý Nùng cười hoà giải nói: "Dao Dao là sợ mọi người ăn quá nhiều, đợi lát nữa ăn không vô bữa ăn khuya."

Văn Thù Nhàn kinh hô: "Còn có bữa ăn khuya?!"

Tần Ý Nùng nói: "Xem xong buổi biểu diễn vừa vặn ăn bữa khuya, sau đó mọi người xem còn muốn đi chơi chỗ nào, tôi mời khách."

Văn Thù Nhàn lập tức đem thực đơn gập lại: "Được rồi liền như vậy."

Người phục vụ theo tiếng đi xuống.

Văn Thù Nhàn nói chuyện nhiều, miệng khô đến mau, trà nơi này là nhất đẳng nhất, vị thơm ngon lưu mãi trong miệng, cô một hơi uống lên một ly, vừa muốn duỗi tay đi lấy ấm trà, một cái tay thon dài trắng nõn khác nhấc ấm Tử Sa lên, nước trà trong vắt rót vào trong ly, Văn Thù Nhàn ngẩng đầu nhìn về phía chủ nhân cái tay kia, thiếu chút nữa quỳ xuống.

"Tần Tần Tần ảnh hậu." Cô lập tức đứng lên: "Em tự rót là được rồi, không cần làm phiền ngài."

Tần Ý Nùng khăng khăng vì cô mà rót trà, nói: "Dao Dao nhỏ nhất phòng ký túc xá mọi người, về sau chúng tôi kết hôn, dựa theo bối phận tôi còn phải gọi mọi người là tỷ tỷ."

Lời này của cô nửa là vui đùa, Văn Thù Nhàn càng không dám nhận thật.

Sẽ giảm thọ!

Tần Ý Nùng lại cười nói: "Nếu mọi người không ngại, có thể gọi tôi là tỷ tỷ."

Đường Nhược Dao tươi cười cứng đờ, ở dưới bàn kéo kéo cái tay Tần Ý Nùng, Tần Ý Nùng nhướng mày tỏ vẻ khó hiểu nhìn nàng, Đường Nhược Dao ra tiếng đề nghị nói: "Em thấy các cậu ấy gọi tỷ tỷ cũng quá ngượng ngùng, không bằng kêu Tần lão sư đi."

Văn Thù Nhàn: "Đúng đúng, Tần lão sư hảo."

Tần Ý Nùng cười nói: "Cũng đúng. Chỉ cần không gọi Tần ảnh hậu liền hảo, mới lạ."

Tần Ý Nùng ngồi xuống, Đường Nhược Dao phẫn nộ mà trừng mắt nhìn cô liếc mắt một cái.

Chị đến tột cùng muốn nhận mấy cái hảo muội muội?

Tần Ý Nùng bị nàng trừng đến không thể hiểu được.

Món ăn đầu tiền được mang lên, Văn Thù Nhàn nói: "Mời Tần lão sư."

Tần Ý Nùng trước gắp một miếng thịt cá đặt vào trong chén Đường Nhược Dao, những người khác mới lục tục động đũa.

Văn Thù Nhàn chọn một bình nữ nhi hồng Thiệu Hưng, cô chưa từng được uống qua chính tông, những người khác cũng muốn nếm thử, lướt qua mấy ngụm. Rượu trình màu hổ phách, trong suốt mỹ lệ, tinh khiết và thơm mềm như bông, tác dụng chậm mười phần.

Đường Nhược Dao tửu lượng giống nhau, mượn rượu làm càn liền rất có một tay, Tần Ý Nùng nhìn chằm chằm nàng, chỉ cho nàng dính dính môi, liền lấy chén rượu đi, rót trà cho nàng.

Tịch thượng không khí hòa hợp, mấy người vừa nói vừa cười.

Quan Hạm an tĩnh chấp đũa, thong thả ung dung mà ăn, ở đầy bàn náo nhiệt tựa như cái người trong suốt.

Phó Du Quân: "Quan trợ lý không uống rượu sao? Hương vị thực hảo."

Quan Hạm cũng không ngẩng đầu lên: "Tôi phải lái xe."

________________________________________

Tác giả có lời muốn nói:

Phó Du Quân: Tới! Đem bánh xe  nghiền trên mặt ta!

Tần · nơi nơi nhận muội muội · Ý Nùng về nhà liền phải điên cuồng chảy nước cho Dao Dao uống, 9-9-81 ly, nhắn lại càng nhiều, Tần tỷ tỷ nước chảy càng nhiều.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com