Chương 37: Thế giới người trưởng thành
Phó Du Quân: "Quan trợ lý không uống rượu sao? Hương vị thực hảo."
Quan Hạm cũng không ngẩng đầu lên: "Tôi phải lái xe."
________________________________________
Phó Du Quân không ngoài dự đoán mà ăn phải bế môn canh (đóng cửa không tiếp), cúi đầu làm bộ dáng dường như không có việc gì.
Tần Ý Nùng bất động thanh sắc thu hồi tầm mắt, hỏi: "Nữ nhi hồng vì sao lại gọi là nữ nhi hồng, mọi người biết không?"
Văn Thù Nhàn lắc đầu.
Phó Du Quân biết, nhưng cô không nói chuyện.
Đường Nhược Dao uống ngụm trà, nhìn cô.
Tần Ý Nùng nói: "Đây là một tập tục xưa của Thiệu Hưng, gia đình sinh nữ nhi, chờ khi đứa trẻ đầy tháng, sẽ ủ rượu chôn dấu, đợi khi nữ nhi xuất giá sẽ đãi quan khách. Cho nên có câu câu nói: "sinh nữ tất nhưỡng nữ nhi rượu, gả nữ tất uống nữ nhi hồng"." (sinh con gái thì ủ nữ nhi tửu, gả con gái thì uống nữ nhi hồng).
Nói xong lời cuối cùng, cô vừa lúc quay đầu chạm mắt với Đường Nhược Dao.
Đôi má Đường Nhược Dao nóng lên.
Lại liên tưởng đến chuyện mới vừa rồi Tần Ý Nùng tự nhiên mà nói đến chuyện sau này sẽ kết hôn, trong phòng thông khí rộng mở cũng trở nên chật chội. Nàng liền uống lên hai khẩu trà, đem khô nóng bên tai áp xuống.
Văn Thù Nhàn: "Em cảm thấy rượu này uống khá tốt, hay là khi hai người kết hôn liền dùng rượu này đi."
Tần Ý Nùng lại cười nói: "Hảo a."
Tay cô tìm dưới bàn, cầm lấy tay của Đường Nhược Dao đang đáp ở đầu gối, vỗ nhẹ hai cái lên bàn tay mềm mại.
Văn Thù Nhàn nói: "Bất quá phải nới trước, Đường Đường cũng không phải là dễ cưới như vậy. Tuy rằng chị là Tần lão sư, cũng phải làm bọn em nhìn thấy thành ý."
Tần Ý Nùng nghiêm túc hỏi: "Em nghĩ muốn thành ý như thế nào?"
Văn Thù Nhàn nghẹn lời: "Cái này......"
Cô còn chưa có nghĩ xong, rốt cuộc Đường Nhược Dao chỉ có hai mươi tuổi, nói kết hôn quá sớm. Nhưng Tần Ý Nùng một bộ chỉ cần cô nói tôi liền lập tức làm được, cưới nàng vào cửa, làm Văn Thù Nhàn có loại cảm giác hảo tâm làm chuyện xấu.
Vạn nhất Đường Nhược Dao không nghĩ đến gả chồng vào lúc này, không phải chính mình đem cậu ấy đặt lên lò nướng sao?
Văn Thù Nhàn nỗ lực khống chế xúc động muốn gặm móng tay, tròng mắt loạn chuyển: Làm sao bây giờ?
Vẫn là Phó Du Quân ra tới giải vây nói: "Cậu vẫn là trước nên cẩn thận suy xét lại mình đi, một cái cẩu độc thân, mỗi ngày đòi nhọc lòng chuyện kết hôn của người ta."
Văn Thù Nhàn như được đại xá, lập tức không tiếc tổn hại chính mình nói: "Đúng vậy, tôi sao có thể nhọc lòng như vậy ha ha ha ha ha, ăn cơm ăn cơm."
Đường Nhược Dao đồng thời nhẹ nhàng thở ra, trong lòng nảy lên một cổ mất mát.
Nàng là...... muốn gả.
Quan Hạm từ đầu đến cuối không ngẩng đầu, một chút đều không cho lão bản mặt mũi. Chỉ có khi người phục vụ đem đồ ăn lên, cô sẽ dừng đũa lại, bảo trì cảnh giác, sau đó lại khôi phục như lúc ban đầu.
Dầu muối không ăn, mạc ai lão tử, đại để chính là như thế.
Tần Ý Nùng lúc đi phải đi hai đàn nữ nhi hồng.
Chầu cơm này các nàng ăn hơn một giờ, 6 giờ 40 đến sân thể dục nơi buổi biểu diễn tổ chức. Quán cách địa điểm kia 400, có thể thấy fan đội tiếp ứng phát sáng trên đầu, bên trái ngôi sao, bên phải ánh trăng, tiếp ứng sắc màu lam.
Nhậm Tinh Nguyệt ở đê mê đương kim giới âm nhạc Hoa Ngữ, có thể nói ngang trời xuất thế, vé vào cửa buổi biểu diễn một phiếu khó cầu. Ven đường đều là bán hàng rong tiếp ứng vật, mỗi chỗ bán đều đầy người vây quanh, bán poster, cây quạt in hình Nhậm Tinh Nguyệt, tiếp ứng bổng, còn có đủ loại kiểu dáng trạm tử phái đưa tay phúc, tạp dán cùng đèn bài.
Nhóm ký túc xá 405 xuống xe trước, các nàng không giống Tần Ý Nùng, lên sân khấu sẽ khiến cho oanh động. Hiện tại các nàng đi trong đám người, ngoài trừ ánh mắt mọi người sáng lên, sẽ không có bất luận hiệu ứng tụ tập gì.
Bắt đầu kiểm phiếu nửa giờ trước khi buổi biểu diễn bắt đầu, Thôi Giai Nhân cùng Văn Thù Nhàn cướp đường chạy như điên, chạy nhanh cầm di động của bản thân, dựa vào cấp bậc trên Weibo đi trạm tử đổi tiếp ứng tay phúc chờ các loại quanh thân. Phó Du Quân cùng Đường Nhược Dao ở phía sau chậm rãi từ từ mà đi, các nàng đối với kiểu văn hóa fans cuồng nhiệt này đều không quá có thể dung nhập, nhưng hai người hai tay trống trơn đi ở trên đường, thỉnh thoảng có fans bộ dáng nữ sinh tiến lên kinh hỉ hỏi: "Các cậu cũng là tới xem buổi biểu diễn của Tinh Phạn sao?"
Tinh Phạn là biệt danh fandom của Nhậm Tinh Nguyệt.
Đường Nhược Dao ít lời, Phó Du Quân hào phóng khéo léo mỉm cười: "Đúng vậy."
Fans nữ nói: "Các cậu sao không đi nhận đèn tiếp ứng a?"
Phó Du Quân còn chưa kịp nói, đối phương đã tự phát tìm cái cớ tốt cho các nàng: "Các cậu có phải không biết nhận ở đâu hay không?"
Phó Du Quân tiếp tục mỉm cười: "Ừm."
Fans nữ nhiệt tình nói: "Tôi dẫn các cậu đi a."
Phó Du Quân lời nói dịu dàng xin miễn nói: "Ngại quá, bọn tôi còn phải đợi hai người bạn nữa."
Fans nữ hơi thất vọng, nói: "Như vậy sao." Cô dương tay chỉ một quán cà phê ở nơi xa, nói: "Quán cà phê phía trước chỗ ngoặt kia là khuynh thành trạm tử bao, siêu thoại cấp 8 trở lên là có thể nhận tay phúc."
Phó Du Quân ôn hòa cười cười: "Cám ơn nha."
Fans nữ mặt không biết như thế nào lại đỏ lên theo, thanh âm cũng thấp đi không ít, nói: "Không có gì." Cô cắn cắn môi, lấy hết can đảm nói: "Hay là chúng ta thêm một chút WeChat đi? Nếu như cậu tìm không thấy tôi có thể lại đây dẫn đường cho cậu, tôi thường xuyên tới tràng quán này."
Phó Du Quân quay đầu nhìn mắt Đường Nhược Dao, đối nữ sinh lộ ra xin lỗi cười.
Nhậm Tinh Nguyệt cùng Lâm Nhược Hàn tai tiếng truyền đến mọi người đều biết, bản thân fans của Nhậm Tinh Nguyệt cũng rất nhiều không cong nhưng ít nhất đối với cộng đồng LGBTQ là có hiểu biết. Nữ sinh nhìn nhìn Đường Nhược Dao lạnh như băng sương, lập tức hiểu ý: "Chúc các cậu chơi thật vui vẻ."
Cô gật gật đầu tránh ra.
Phó Du Quân nhìn Đường Nhược Dao cười cười, nói: "Cảm tạ."
Đường Nhược Dao không thể hiểu được.
"Cảm tạ tôi cái gì?"
Thân là một cái cơ lão, thế nhưng như thế khờ duệ, Phó Du Quân xem thế là đủ rồi. Chỉ sợ trong ánh mắt nàng ngoại trừ Tần Ý Nùng, cái gì đều nhìn không thấy. Phó Du Quân cười thanh thanh giọng nói, nói: "Không có gì."
Đường Nhược Dao e hèm.
Các nàng cũng chưa chú ý, fans nữ kia đi ra xa mấy mét, lén lút quay đầu lại chụp ảnh hai người, gửi vào trong nhóm fans.
【 Hôm nay nhìn thấy nhan giá trị tối cao Tinh Phạn, hơn nữa hai người kia là một đôi! 】
Trong đàn nổ tung.
【 Mọe nó 】
【 Da trắng chân dài mạo mỹ như vậy là chân thật sao? Còn là hai người! 】
【 Gặp được ở đâu, cầu vây xem a a a a a 】
【 Tôi cảm thấy người mặc quần áo trắng kia là chịu (nằm dưới) 】
【 Tinh Phạn ưu tú! 】
Fans nữ không có đem vị trí cụ thể tuôn ra, lại tiếp tục phát một tấm ảnh bóng dáng của hai người, lại lần nữa khiến cho thảo luận náo nhiệt.
***
Văn Thù Nhàn cùng Thôi Giai Nhân thắng lợi trở về.
Đường Nhược Dao lấy một bàn tay từ trong túi áo khoác màu trắng ra, gửi tin nhắn cho Tần Ý Nùng.
【 Em bên này xong rồi 】
Còn có hai mươi phút, lối vào đã xuất hiện vài hàng dài, chen chúc, xa xa mà nhìn lại phi thường đồ sộ. Nhóm người Đường Nhược Dao không cần đi xếp hàng, các nàng chờ ở bên ngoài, không bao lâu liền có một nữ sinh dáng người nhỏ xinh chạy tới hướng các nàng.
Cô cúi đầu nhìn di động, dường như đang so đối chiếu, sau đó đi về hướng Đường Nhược Dao, nói: "Thiên vương cái địa hổ."
Văn Thù Nhàn đoạt đáp: "Tiểu kê hầm nấm!"
Nữ sinh nhỏ xinh che miệng cười.
Đường Nhược Dao nói: "Bảo tháp trấn xà yêu."
Nữ sinh nhỏ xinh nói: "Đi theo em."
Văn Thù Nhàn kinh ngạc: "Không phải trấn hà yêu sao?"
Đường Nhược Dao nói: "Bên kia gửi tới ám hiệu là nói như vậy."
Thôi Giai Nhân nói: "Cái tháp này chẳng lẽ là Lôi Phong Tháp?"
Văn Thù Nhàn: "Ha ha ha ha ha."
Nhóm người ám hiệu Đường Nhược Dao được nữ sinh nhỏ xinh dẫn vào hậu trường buổi biểu diễn. Hậu trường nhân viên công tác rất nhiều, bận bận rộn rộn. Đường Nhược Dao liếc mắt một cái gặp được Tần Ý Nùng, Tần Ý Nùng cười vẫy vẫy tay với nàng.
Bên cạnh cô còn đứng một vị, vóc dáng không khác Tần Ý Nùng lắm, áo chiffon màu trắng rộng thùng thình, cùng quần ống rộng màu đen, eo phong thít chặt ra vòng eo mảnh khảnh, chân dài ngực to, mỹ diễm động lòng người.
Lâm Nhược Hàn biểu tình sinh động, vẻ mặt trêu ghẹo.
Đường Nhược Dao đi tới, đoan đoan chính chính mà chào hỏi: "Lâm tỷ tỷ."
Tần Ý Nùng hướng Lâm Nhược Hàn giới thiệu: "Đường Nhược Dao."
Lâm Nhược Hàn rất có hứng thú mà nhìn nàng trong chốc lát, mới kéo dài thanh âm nói: "Thì ra là Dao muội muội."
Tần Ý Nùng: "Đường."
Lâm Nhược Hàn sửa miệng: "Đường muội muội. Đường muội muội rất quen mắt, có phải tôi đã gặp em ở nơi nào rồi không?"
Đường Nhược Dao: "......"
Tần Ý Nùng thình lình: "Nhậm Tinh Nguyệt tới."
"Dựa." Lâm Nhược Hàn nghiêm, nhìn phía sau, không có một bóng người, tức giận đến nhéo mặt Tần Ý Nùng một phen.
"Làm tôi sợ muốn chết."
Tần Ý Nùng lạnh buốt nói: "Biết muốn "ai thảo" còn miệng tiện như vậy."
Đường Nhược Dao cơ hồ cho rằng chính mình ảo giác, Tần Ý Nùng vừa mới nói chữ gì?
Lâm Nhược Hàn trả lời lại một cách mỉa mai: "Nói cùng cô dường như không "ai thao"."
Tần Ý Nùng sách thanh: "Có tiểu bằng hữu ở đâu." Mọe tới mọe đi nhiều không văn nhã.
Đường Nhược Dao nuốt nuốt nước miếng.
Thế giới người trưởng thành chính là màu sắc như vậy sao?
Trước đài âm nhạc đinh tai nhức óc, trộn lẫn khẩu hiệu kêu tiếp ứng của fans.
Nhóm ba người ăn dưa 405 nhìn Lâm Nhược Hàn, ríu rít mà ở phía sau thảo luận.
Văn Thù Nhàn mắt lấp lánh, nhếch miệng cười nói: "Không nghĩ tới ở chỗ này có thể nhìn thấy Lâm Nhược Hàn, vui chết tôi rồi, tôi hảo, tôi hảo đến không thể hảo hơn."
Thôi Giai Nhân nói: "Có thể là bạn khuê mật hay không a?"
Văn Thù Nhàn nói: "Cậu gặp qua bạn khuê mật kém nhiều tuổi như vậy sao? Bạn vong niên thì sao?" (Là bạn bỏ qua tuổi tác)
Phó Du Quân nói: "Bạn vong niên cũng quá khoa trương, nhưng tôi cảm thấy hai người đấy hẳn là sự thật. Video lúc trước được quay lại thoạt nhìn đều rất thật."
Văn Thù Nhàn phát ra linh hồn chất vấn: "Tại sao tôi liền nhìn không ra tới thật giả a? Lúc trước tôi chân tình thật cảm cắn một đôi nam nam, kết quả tuôn ra tới hai người bọn họ một người kết hôn một người có bạn gái, diễn đàn của tôi sụp."
Phó Du Quân tính toán muốn lấy cớ lừa gạt cô.
Thôi Giai Nhân trào phúng nói: "Bởi vì cậu là đồ ngốc."
Văn Thù Nhàn cười to nói: "Cậu thông minh, người thông minh như cậu bạn gái người ta đứng trước mặt, cậu còn không chịu thừa nhận hiện thực."
Thôi Giai Nhân hấp hối giãy giụa: "Tôi không có, này không phải không có thật hay sao?"
Dưới sự cố ý dẫn dắt đường của Nhậm Tinh Nguyệt, vòng sinh hoạt khỏe mạnh, nhưng bộ phận duy phấn đối Lâm Nhược Hàn vẫn cứ rất có phê bình kín đáo. Tuy rằng là người nổi danh có tiền, có kỹ thuật diễn, nhưng cô lớn hơn Nhậm Tinh Nguyệt mười một tuổi! Ước chừng mười một tuổi! Nhậm Tinh Nguyệt mười sáu tuổi xuất đạo, mười tám tuổi cùng Lâm Nhược Hàn truyền tai tiếng, một thiên tài giới âm nhạc ngang trời xuất thế giới âm nhạc thiên tài, sở hữu cảm tình sinh hoạt đều cột vào trên người Lâm Nhược Hàn, trái lại Lâm Nhược Hàn, xu hướng giới tính đã từ sớm khi Nhậm Tinh Nguyệt vẫn là cái học sinh tiểu học, chính là từ trước đến nay, nói qua bạn gái khác, fans hâm mộ cảm thấy Lâm Nhược Hàn không xứng với Nhậm Tinh Nguyệt.
Ở trong lòng Tinh Phạn, Nhậm Tinh Nguyệt tựa như tiểu bạch thỏ bị sói xám bắt cóc, thời thời khắc khắc lo lắng cô có thể sẽ bị Lâm Nhược Hàn chơi chán rồi ném rớt hay không, đến lúc đó không biết thương tâm đến mức nào.
Văn Thù Nhàn cảm thấy thật sự không thể thật hơn, nói: "Sớm hay muộn sẽ có tin thật."
Đường Nhược Dao nhớ tới tiểu đồng bọn bị ném tại phía sau, lôi kéo cánh tay Tần Ý Nùng, nhìn phía sau.
Mấy người tiếp thu tín hiệu, dừng lại bát quái, đi tới.
Tần Ý Nùng tự mình giới thiệu các nàng nói: "Đây là khách quý đêm nay của tôi, bạn cùng phòng của Dao Dao. Văn Thù Nhàn, Phó Du Quân, Thôi Giai Nhân."
Người quá nhiều đùa giỡn bất quá tới, Lâm Nhược Hàn vì thế biến thành đại tỷ tỷ thành thục hữu hảo mà cười: "Chào mọi người, tôi là Lâm Nhược Hàn, hoan nghênh mọi ngươi tới nghe buổi biểu diễn của Tinh Nguyệt."
Ba người làm thụ sủng nhược kinh, tiểu tâm mà bắt tay cùng cô.
Lâm Nhược Hàn tiếp tục cùng Tần Ý Nùng nói chuyện.
Văn Thù Nhàn triều Thôi Giai Nhân chớp mắt vài cái.
-- có nghe hay không, Tinh Nguyệt, này là miệng lưỡi người trong nhà.
Thôi Giai Nhân: Tôi cảm thấy còn có thể cứu giúp một chút.
Cửa phòng thay quần áo bị mở ra, một bóng người đi ra.
"Nhược Hàn." Một đạo tiếng nói nhu hòa mát lạnh tuổi trẻ vang lên.
Văn Thù Nhàn cùng Thôi Giai Nhân quay đầu nhìn theo hướng âm thanh, cùng nhau giơ tay bưng kín miệng.
Đường Nhược Dao hơi hơi chinh lăng.
Tần Ý Nùng gật gật đầu với đối phương.
Nhậm Tinh Nguyệt mặc một thân áo choàng đỏ thẫm thiết kế sáng tạo khác người, trang phục sân khấu, tóc dài được chãi chuốt đến chỉnh chỉnh tề tề, lộ ra cái trán trắng nõn căng tràn, ngũ quan tinh xảo, cốt tương ưu việt. Bộ của cô cực kỳ tuổi trẻ, so bạn cùng lứa tuổi như Đường Nhược Dao thoạt nhìn còn muốn nhỏ hơn, nhưng cô xuất đạo đã bốn năm, chúng tinh phủng nguyệt, khí tràng bỏ xa so với nhóm người 405.
Nhậm Tinh Nguyệt đi tới, không coi ai ra gì mà ở trên môi Lâm Nhược Hàn hôn một chút, ôm eo cô xoay người, nói: "Chào mọi người, hoan nghênh tới nghe buổi biểu diễn của tôi."
Cô rất có lễ phép, nhưng không có nụ cười, biểu tình thoạt nhìn khốc khốc.
Cô vẫn luôn như vậy, ngoại trừ lúc ở trên sân khấu, đối với fans cũng khó có được tươi cười.
Văn, Thôi hai người đều là fans, thiếu chút nữa khống chế không được Hồng Hoang chi lực trong cơ thể mà thét chói tai.
Văn Thù Nhàn từ trong túi móc ra một bộ tấm hình, thật cẩn thận hỏi: "Có thể ký tên giúp tôi không?"
"Có thể."
Nhậm Tinh Nguyệt cúi đầu vừa thấy, là hình ảnh cô và Lâm Nhược Hàn, ý cười nơi khóe miệng như hoa quỳnh nở rộ.
"Cô rất có ánh mắt."
Cô tiếp nhận bút ký tên từ trợ lý đưa tới, lưu loát ký tên xuống ngay chỗ trống, tặng thêm một câu ca.
Thôi Giai Nhân: "Cũng có thể ký cho tôi một cái không?"
Nhậm Tinh Nguyệt mặt vô biểu tình mà ký xuống nơi tấm ảnh riêng lẻ mình cô, trả lại.
Văn Thù Nhàn nhịn xuống không cười.
Trước sân khấu truyền đến tiếng hoan hô.
Nhậm Tinh Nguyệt xoay mặt nhìn Lâm Nhược Hàn, ôn nhu nói: "Em phải lên sân khấu."
Lâm Nhược Hàn giơ tay sửa sang lại cổ áo phức tạp cho cô, nói: "Lên đi."
Nhậm Tinh Nguyệt nhắm mắt lại lần nữa hôn xuống, ba giây sau rời đi, chuyên viên trang điểm của cô đi tới bình tĩnh dặm lại son môi cho cô.
Nhậm Tinh Nguyệt lưu luyến mỗi bước đi: "Em lên nha."
Lâm Nhược Hàn: "Chị ở dưới đài xem em."
Anh đèn khán đài hoàn toàn tối lại, mở màn đặc hiệu khốc huyễn, vũ đoàn mặc trang phục kim sắc lượng phiến, nhảy hết mình trên sân khấu, các fan múa may cây lightstick, trông mòn con mắt, thỉnh thoảng hô to tên Nhậm Tinh Nguyệt.
Hàng ghế VIP có vài thân ảnh lén lút ngồi xuống.
Tần Ý Nùng cùng Lâm Nhược Hàn ngồi bên cạnh nhau, đều đội mũ. Đường Nhược Dao ngồi bên tay phải Tần Ý Nùng, tiếp theo là nhóm ký túc xá 405, đều không có ngụy trang. Quan Hạm ở bên trái Lâm Nhược Hàn, Phó Du Quân và cô cách nhau ba người.
Đường Nhược Dao lần đầu tiên đi concept, đến bên tai Tần Ý Nùng giao lưu cảm thụ: "Hảo sảo a."
Tần Ý Nùng nhéo nhéo tay nàng chỉ.
Sảo về sảo, nhưng náo nhiệt vẫn là thực náo nhiệt. Đường Nhược Dao cầm trên gây tiếp ứng ở chỗ ngồi lên, đi theo một chút một chút mà múa may, lại hỏi: "Khi nào sẽ bắt đầu ra?"
Tần Ý Nùng đeo khẩu trang, không thể châu đầu ghé tai giống nàng. Cô lật bàn tay Đường Nhược Dao mở lòng bàn tay ra, đầu ngón tay trơn trượt viết lên: Sắp.
Lòng bàn tay Đường Nhược Dao phát ngứa, tâm cũng ngứa, mượn nói chuyện để che lấp, nhịn không được đành dùng tiểu xảo hôn một cái lên lỗ tai cô.
Tần Ý Nùng cầm lòng không đậu mà run lên, lại viết: Đừng nháo.
Đường Nhược Dao đem cằm lót ở trên vai cô cười.
Âm nhạc đột nhiên ngừng lại, ánh đèn sân khấu ha xuống, vũ đoàn trong bóng đêm xuống sân khấu.
Hiện trường bắt đầu thét chói tai.
Tần Ý Nùng viết: Tới.
Đường Nhược Dao lập tức ngồi thẳng, giống như những fans khác cùng nhau gắt gao nhìn thẳng sân khấu, không tồi lậu bất luận cái gì một giây nào.
Màn hình lớn trên sân khấu bắt đầu bay xuống tảng lớn tảng lớn lá phong đỏ, sân khấu như cũ là đen như mực.
Một trận tiếng sáo uyển chuyển du dương vang lên.
Phong đỏ rơi giây lát, tuyết trắng xóa. Tiếng sáo réo rắt thảm thiết, như khóc như tố.
Hai tháng mùa xuân, trăm hoa đua nở. Tiếng sáo trong trẻo, vui sướng nhẹ nhàng.
Ánh đèn rọi ngay giữa sân khấu, Nhậm Tinh Nguyệt một thân hồng y xuất hiện ở dưới ánh đèn, bắt mắt loá mắt. Tay cô cầm sáo, nhắm mắt thổi, làm khán giả dưới đài đi theo tiếng sáo của cô đã trải qua xuân hạ thu đông.
Đường Nhược Dao không quá hiểu biết Nhậm Tinh Nguyệt, nàng vẫn luôn cho rằng cô là ca sĩ lưu hành, không nghĩ tới còn sẽ thổi sáo.
Xong một khúc.
Cô đem sáo mắc ở bên hông, đôi tay cầm lấy micro, bắt đầu ca khúc đầu tiên của tối nay.
Nhạc đệm nỗi lên, một chân của Nhậm Tinh Nguyệt chỉa nũi chân xuống đất, nhẹ nhàng mà lắc lư theo âm nhạc, giọng hát và âm thanh lúc nói chuyện của cô hoàn toàn khác nhau, là mang theo một chút tùy tính lười biếng, bão cuồng phong tiêu sái, động tĩnh toàn nghi, đặc biệt là một thân áo choàng đỏ, làm cô có một loại gợi cảm cùng sắc khí không nói nên lời.
Giọng hát làm hiện trường fans khống chế không được liên tiếp nhỏ giọng thét chói tai.
Đường Nhược Dao trộm nhìn mắt Tần Ý Nùng, Tần Ý Nùng nhận thấy được ánh mắt của nàng, lập tức triều nàng nhìn lại đây, dùng ánh mắt tỏ vẻ nghi hoặc.
Đường Nhược Dao cười cười, nàng ôm trụ cánh tay của cô.
Mặc kệ người khác thế nào, Tần Ý Nùng chỉ thấy được mình.
Cảm giác nguy cơ của Đường Nhược Dao tan biến, toàn tâm nhập vào xem buổi biểu diễn.
Hát xong ba bài, Nhậm Tinh Nguyệt đi xuống thay quần áo. Ca sĩ chân chính kiệt xuất đều giống nhau sẽ không có mỗi một loại phong cách, Đường Nhược Dao nghe xong cô hát nhạt nhanh, nhạt chậm, rock and roll, trữ tình, khi thì anh khí khi thì gợi cảm khi thì vũ mị, cô cơ bản không nói dư thừa nói, bất hòa giao lưu với fans, hát xong liền đi.
Nửa tiếng trước khi kết thúc, cô cống hiến một màn trình diễn bùng nổ.
Tiếng thét chói tai cơ hồ muốn bay nóc.
Nhậm Tinh Nguyệt không hề dùng tới bảo hộ, ở trên cao tới năm mét, chỉ dựa vào vòng treo, trình diễn một đoạn vũ đạo trên không trung. Cô treo ở không trung, bay múa, xoay tròn, quay cuồng, động tác thong dong giãn ra, vũ đạo trên vòng treo giống như một tinh linh.
Toàn bộ quá trình fans lo lắng đề phòng, khi cô xuống dưới đều sắp khóc.
Nhậm Tinh Nguyệt lại cùng với vũ đoàn, vừa múa vừa hát, sau khi kết thúc một bài hát, cô mới đậy microphone bên tai, thở hồng hộc nói: "Hy vọng mọi người thích."
Khán đài một mảnh lam hải, vô biên vô hạn.
Các fans lời nói mang nghẹn ngào, lôi kéo cổ kêu: "Thích!"
Nhậm Tinh Nguyệt khom lưng, đứng dậy.
"Cám ơn mọi người tới xem buổi biểu diễn của tôi."
Fans lớn tiếng đáp: "Cám ơn bạn hát cho chúng tôi!"
Nhậm Tinh Nguyệt lộ ra một cái tươi cười, hơi túng lướt qua.
Cô giơ tay, nói: "Hảo, chúng ta nắm chặt thời gian, tiếp theo nào."
Nếu để Đường Nhược Dao hình dung buổi biểu diễn đêm nay mà nói, có thể dùng một từ để khái quát: Buổi tiệc nghe và nhìn.
Nàng có chút đã hiểu vì cái gì Nhậm Tinh Nguyệt sẽ có nhiều fans như vậy, vô luận là diễn viên hay là ca sĩ, tiêu chuẩn đều là giống nhau, có phải dụng tâm ở diễn kịch hay không, có phải dụng tâm ở ca hát hay không. Huống chi đối phương không ngừng tiếp tục ca hát, liền vũ cũng nhảy rất khá. Ôm ánh mắt thuần túy thưởng thức, Đường Nhược Dao cảm thấy eo của Nhậm Tinh Nguyệt thoạt nhìn phi thường lợi hại, mềm mại linh hoạt, nói xuống liền xuống, chính mình liền làm không được.
Nàng cũng muốn luyện mềm được như vậy.
Các nàng liền lui khỏi khán đài trước mười phút, đến hậu trường chờ đợi, nếu không sẽ không thoát thân tốt đẹp.
Phía sau lưng Lâm Nhược Hàn một thân mồ hôi lạnh, hiện tại vẫn chưa ổn.
Tần Ý Nùng rót ly nước cho cô: "Bị hù chết?"
Lâm Nhược Hàn nói: "Cũng không phải, là sắp." Cô một hơi uống nửa ly nước, nói: "Xem tôi trở về dạy dỗ em ấy như thế nào."
Tần Ý Nùng cười nói: "Phạt cô ấy hầu. Cô chờ buổi tối sao?"
Lâm Nhược Hàn xua tay: "Đêm mai còn một buổi, em ấy phải nghỉ ngơi thật tốt." Cô nói rồi chụp xuống bàn, nói: "Ngày mai tôi tuyệt đối không tới, lại đến vài lần như vậy, tôi thế nào cũng phải đoản mệnh thôi. Tôi bảo em ấy không cần làm yêu cầu độ cao như vậy, em ấy nói fans mua vé tới xem buổi biểu diễn, dù sao cũng phải làm cho mọi người vật siêu sở giá trị, cô nói xem nếu lỡ như em ấy rơi xuống, không phải tôi phải sống làm quả phụ sao?"
Lâm Nhược Hàn lại nghiêng đầu phi phi hai tiếng, đem mặt vùi vào cánh tay.
Tần Ý Nùng vỗ vỗ bả vai cô.
Cô kéo cái ghế ngồi xuống bên cạnh Lâm Nhược Hàn, nói: "Hiện tại cô đã hoàn toàn luân hãm." Người khác không biết nhưng Tần Ý Nùng biết, Lâm Nhược Hàn ngay từ đầu đối với Nhậm Tinh Nguyệt không có chút tâm tư, cô ấy và mẹ của Nhậm Tinh Nguyệt quan hệ không tồi, từ nhỏ nhìn Nhậm Tinh Nguyệt lớn lên, có thể thích em ấy mới là lạ. Không chịu nổi chiêu trò của tiểu hài tử, lì lợm la liếm, Lâm Nhược Hàn ngấm ngầm đẩy thuyền, kể từ đây không có đường quay đầu.
Lâm Nhược Hàn một bên mặt gối lên cánh tay, nói: "Cô cũng không phải không biết tôi, một khi tâm nhãn đã nhận định người, trừ phi người đó ném tôi, đời này hẳn là cứ như vậy."
Tần Ý Nùng âm thầm có chút lo lắng, chưa nói. Cô cảm thấy Nhậm Tinh Nguyệt chiếm hữu dục mạnh như vậy, sớm hay muộn sẽ xảy ra chuyện, nhưng chuyện tỉnh cảm như người uống nước, vạn nhất Lâm Nhược Hàn cùng cô ấy có thể hợp nhau, chính mình lại thành tiểu nhân.
"Tôi đây chờ uống rượu mừng của các cô."
Lâm Nhược Hàn muốn đuổi đi đoạn hình ảnh nhảy múa kia, đi theo đề tài của cô nói: "Cô tính toán kết hôn thế nào?"
Tầm mắt Tần Ý Nùng dừng ở Đường Nhược Dao đang nói chuyện phiếm với bạn cùng phòng trong vài giây, ánh mắt nhiều hai phân nhu hòa, nói: "Xem ý của em ấy, tôi lúc nào cũng được."
Lâm Nhược Hàn thích thanh: "Có phải em ấy chưa tốt nghiệp hay không?"
Tần Ý Nùng nói: "Năm ba."
Lâm Nhược Hàn tự tin mà cười nói: "Tôi đây khẳng định kết hôn trước cô."
Tần Ý Nùng hừ thanh: "Chờ xem."
Lâm Nhược Hàn có hứng thú, hướng cô ngoắc ngoắc tay: "Nếu không chúng ta đánh cược cái gì?"
Tần Ý Nùng để sát vào cô: "Đánh cược gì?"
Hai cái đầu sắp dính bên nhau, Nhậm Tinh Nguyệt đứng ở cửa hậu trường, ánh mắt thâm hối mà nhìn. Cô đi bước một đi tới, biểu tình cũng một chút một chút mà bình tĩnh trở lại, khom lưng hỏi: "Nhược Hàn, hai người đang nói chuyện gì vậy?"
Tần Ý Nùng tự phát tránh lui: "Thời gian không còn sớm, tôi đi trước."
Đường Nhược Dao nhìn Tần Ý Nùng lại đây, đứng lên.
Tần Ý Nùng: "Chúng ta đi thôi."
Đường Nhược Dao hướng mắt bên kia nhìn, nói: "Không cần cùng Lâm tỷ tỷ các nàng từ biệt sao?"
"Chị đã nói qua." Tần Ý Nùng dắt tay nàng, nhìn xem ba người dư lại của phòng 405, bình dị gần gũi nói: "Đi ăn bữa ăn khuya nhỉ?"
Văn Thù Nhàn hô cả đêm, thể lực tiêu hao thật lớn, lập tức nhấc tay hưởng ứng.
Mặt khác hai người còn lại càng không dị nghị.
Đặc biệt là Phó Du Quân, thiếu chút nữa lên tiếng còn nhanh hơn Văn Thù Nhàn.
Bữa ăn khuya ăn tôm hùm đất, điểm cái tôm hùm thịt nguội thật lớn, cay rát, tỏi nhuyễn, trứng muối hoàng, mười ba hương, ướp lạnh, hoa điêu cái gì cần có đều có. Văn Thù Nhàn nước miếng chảy ròng, ném ra cánh tay bắt đầu ăn.
Tần Ý Nùng đeo hai lớp bao tay, sau khi ăn hai con, chuyên tâm lột tôm cho Đường Nhược Dao.
Văn Thù Nhàn vừa ăn vừa hâm mộ đến đôi mắt đều đỏ.
Thôi Giai Nhân xem bất quá mắt, lột một con cho cô.
Văn Thù Nhàn nước mắt lưng tròng nói: "Giai Nhân, hay là cậu quăng bạn trai của cậu quen tôi đi. Tôi bảo đảm đối tốt với cậu."
Thôi Giai Nhân: "Cút."
Văn Thù Nhàn: "Hu hu hu."
Đường Nhược Dao há mồm ăn con tôm thứ mười ba Tần Ý Nùng đút cho, ngượng ngùng nói: "Chị ăn đi."
Tần Ý Nùng nói: "Chị không ăn, ăn bữa khuya dễ béo."
Mọi người đang ngồi đã chịu công kích, động tác lột tôm một ngưng, u oán mà ngước mắt.
Tần Ý Nùng sửa lời nói: "Ngẫu nhiên ăn một bữa không sao."
Thời gian một lần nữa lưu động.
Phó Du Quân nhìn xác tôm trước mặt Quan Hạm, cơ bản đều là vị tỏi nhuyễn. Cô thay đôi bao tay dùng một lần mới, lột một con tôm vị tỏi nhuyễn, tiểu tâm mà đặt vào trong chén người kia.
Quan Hạm nhìn cô.
Trái tim Phó Du Quân từ cổ họng sắp nhảy ra ngoài: "Sạch sẽ, là...... vị tỏi nhuyễn."
Quan Hạm nhìn cô ước chừng ba giây đồng hồ, đôi môi có chút trơn bóng khi ăn tôm, bình đạm nói: "Cám ơn."
Phó Du Quân khống chế không được khóe môi giơ lên.
"Không có gì."
Chỉ chốc lát sau, một bàn tay đưa qua, trong chén cio nhiều thêm một con tôm.
Cô ngẩng đầu, đối diện ánh mắt Quan Hạm, Quan Hạm nhìn cô, lại nhìn tôm, gợn sóng bất kinh gật gật đầu.
Phó Du Quân tâm hoa nộ phóng.
Cô lại muốn lột thêm một con tôm cho Quan Hạm, phát hiện không thấy chén trước mặt Quan Hạm, cô lột xong trực tiếp dùng tay ăn.
Phó Du Quân: "......"
Tần Ý Nùng đem tất cả thu vào đáy mắt.
Thời gian quá muộn, ký túc xá trường học đã khóa cửa, Tần Ý Nùng dứt khoát đặt phòng xa hoa của Hilton gần trường nhất cho các nàng, liên tục xin lỗi, nói chính mình không sắp xếp tốt thời gian.
Văn Thù Nhàn nghĩ sao nói vậy, ha ha cười nói: "Em hận không thể mỗi ngày ở nơi này."
Tần Ý Nùng nói: "Ngày mai tôi sẽ bảo Quan Hạm đưa mọi người về trường học, mọi người ai có thể cho cô ấy lưu phương thức liên hệ không?"
Văn Thù Nhàn mới vừa há mồm, Phó Du Quân nắm sau cổ cô đem cô xách ra phía sau, biểu tình tự nhiên nói: "Lưu của em đi."
________________________________________
Tác giả có lời muốn nói:
Tần Ý Nùng: Lần trước em trợ công cho tôi, lần này tôi trợ lại cho em →_→
Cái phiên ngoại này ta mỗi ngày viết đều thật vui vẻ, mọi người vui sướng không? Nếu cảm thấy vui sướng mọi người liền "a a a a a"
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com