Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 6

Đây là hành vi khiêu khích lớn nhất đối với hoàng quyền.

Hoàng đế không thể tin vào tai mình khi nghe hoàng hậu thốt ra những lời ấy.

Nàng… lại dám?

Hoàng đế nắm chặt tay đặt trên ngự án, siết thành quyền, bàn tay hơi run. Trong Ngự Thư Phòng tĩnh lặng đến mức có thể nghe rõ tiếng kim rơi, chỉ còn lại tiếng gió nhẹ thổi qua khe cửa sổ, như muốn nhắc nhở mọi người: thời gian vẫn không ngừng trôi.

Hoàng hậu rũ mắt, cúi đầu cung kính với hoàng đế. Nàng không dám nhìn thẳng vào ánh mắt của hắn, càng không dám để tầm mắt hai người chạm nhau quá lâu.

Nàng thậm chí phải cố gắng ép giọng mình dịu lại:
“Hoàng thượng, mẫu hậu cũng có ý như vậy.”

Quản Chỉ Hiền đưa mắt nhìn Thiều Âm vẫn đang quỳ dưới đất, chậm rãi nói tiếp:
“Thần thiếp nghĩ, Thiều công công cũng sẽ hiểu được nỗi bất đắc dĩ của hoàng thượng, cùng một phen khổ tâm của mẫu hậu.”

Thiều Âm cúi đầu thật thấp, không muốn trở thành vật hi sinh trong cuộc đấu quyền lực này.

Nhưng lời đề nghị của hoàng hậu… lại khiến nàng động lòng.

Nàng vốn đã muốn tìm được nữ chủ trong quyển sách này. Nếu thật sự là nữ chủ, thì người ấy chỉ có thể là một nữ nhân trong hậu cung – cả ngày ở cạnh hoàng đế, khó tránh khỏi bị hắn quấy rối.

“Nô tài hiểu rõ.” Thiều Âm đáp.

Đây là lần đầu tiên hoàng đế cảm nhận được rõ ràng như vậy rằng hoàng quyền của mình đang bị xâm phạm.

Trước kia, dù các đại thần có vượt quyền thế nào, hắn cũng chưa từng thấy nhục nhã như hôm nay.

Dẫu sao thì giang sơn này vẫn cần những người ấy phò tá trị quốc. Nhưng đám nữ nhân hậu cung… thì là gì chứ?

Các nàng dựa vào đâu mà chỉ trỏ vào sinh hoạt của hắn, thậm chí còn can thiệp cả quyền lựa chọn người bên cạnh?

Trong lòng hắn tuy phẫn nộ, lại chẳng thể phản kháng.

Hắn không phải một hoàng đế ngu ngốc, chỉ là từ nhỏ đã sống trong quyền thế cao quý, lâu dần hình thành tính cách khinh thường mọi chuyện.

Hắn hiểu rõ việc mình hoang dâm vô độ khiến triều thần bất mãn, khiến mẫu hậu bất bình.

Hiện tại, bọn họ mượn cớ này để khống chế hắn, thậm chí muốn đưa nữ nhân hắn yêu thương ra khỏi bên cạnh hắn.

Hoàng đế… thật sự khó mà tiếp nhận.

Nhưng cho dù là người nắm quyền lớn nhất thiên hạ, cũng không thể hoàn toàn làm theo ý mình.

Huống chi, lời mẫu hậu nói… không thể không nghe.

Ma ma đã được mẫu hậu phái đến, hoàng hậu cũng không thể dối gạt hắn bằng danh nghĩa mẫu thân.

Hắn cúi đầu nhìn dáng người mềm mại đang quỳ dưới đất, nhìn đoạn cổ trắng nõn non mềm kia, chỉ cảm thấy một bụng lửa giận bỗng chốc hóa thành nhu tình cùng thương tiếc.

Rời khỏi hắn… nàng sẽ bị người khác khinh nhục mất.

Nếu không có ai che chở, nàng phải làm sao?

Cũng vì lẽ đó, nữ nhân này lại càng khiến hắn yêu sâu đậm hơn.

Dù phía trước là núi đao biển lửa, nàng vẫn nguyện ý vì hắn mà bước tới.

Nghĩ đến đó, hắn tự nhủ: thân là hoàng đế, cũng nên làm vài việc khiến mẫu hậu và các đại thần hài lòng.

Chỉ cần sau này ban chỉ khôi phục thân nữ nhi, nạp nàng vào hậu cung, chẳng phải có thể giữ nàng mãi ở bên sao?

Chỉ là… hoàng đế và phi tử, chung quy vẫn không giống như hoàng đế và thái giám thân cận. Nghĩ đến đó, lòng hắn tràn ngập nuối tiếc.

Dù nghĩ thế nào, cuối cùng… hắn vẫn gật đầu đồng ý.

Hành động ấy khiến Thiều Âm nhẹ nhõm cả người.

Nàng đứng dậy, theo hoàng hậu rời khỏi Ngự Thư Phòng.

---

Trên đường trở về Từ Ninh Cung, hoàng hậu ngồi trong kiệu, mắt nhìn về tòa cung điện lạnh lẽo phía trước.

Gió thu lướt qua khuôn mặt bình tĩnh của nàng, nhẹ nhàng lay động vài sợi tóc.

Dù đang ngồi trong kiệu, sống lưng nàng vẫn thẳng tắp, chưa từng thả lỏng.

Thiều Âm ngẩng đầu nhìn theo, chỉ thấy dáng lưng hoàng hậu như cây cung căng, chưa bao giờ buông xuống.

Nơi thâm cung này, nhìn thì xa hoa phú quý, nhưng sau lưng lại là sự cô quạnh và tịch mịch đến rợn người.

Bị hoàng đế quản thúc, dưới tầng tầng lớp lớp hoàng quyền vô lý, những nữ nhân nơi đây… sống thật thê lương.

Nàng hiểu vì sao nơi này có thể sinh ra một nữ chủ.

Trong lòng nàng dần hình thành một ý niệm: giúp người nữ nhân kia đi một con đường nhân sinh dễ dàng hơn.

---

Hai người đến Từ Ninh Cung, hoàng hậu để Thiều Âm theo hầu bên mình, trở thành thái giám thân cận.

Thiều Âm đứng trong nội điện. Trên chủ vị là hoàng hậu Quản Chỉ Hiền, bên cạnh nàng là cung nữ thân cận – Như Ý.

Như Ý trừng mắt nhìn Thiều Âm, ánh mắt như mang theo lửa giận, thậm chí còn có chút muốn thiên đao vạn quả nàng.

Không có phân phó từ hoàng hậu và Như Ý, Thiều Âm không dám tự tiện làm gì.

Nhưng hoàng hậu lại có vài việc cần người giúp, liền sai Như Ý đi làm thay.

Như Ý có chút không tình nguyện, nhỏ giọng nói:
“Nô tỳ còn muốn ở lại hầu hạ hoàng hậu nương nương.”

Nói xong, nàng quay đầu liếc Thiều Âm một cái.

Mỗi lần nhìn nàng, lòng Như Ý lại dâng lên ghen ghét và chán ghét.

Một hoạn quan… lại còn đẹp hơn cả nữ nhân.

Vẻ mặt rũ mi rũ mắt, ngoan ngoãn dịu dàng, như thể một khối lưu ly được đặt trên kệ, chỉ cần không cẩn thận là sẽ vỡ tan.

Nàng ghen vì Thiều Âm có dung mạo xinh đẹp, làn da trắng nõn… lại càng ghét việc một hoạn quan dùng sắc để câu dẫn hoàng đế. Thật sự là không biết xấu hổ đến cực điểm.

Nàng làm sao yên tâm để hoàng hậu ở cùng một người như vậy?

Ai biết hoạn quan này sẽ làm gì, lỡ chọc giận hoàng hậu thì sao?

Hoàng hậu lại nhẹ nhàng phất tay:
“Ngươi đi đi, mấy việc đó đều gấp cả. Trừ ngươi ra, ta không yên tâm giao cho ai khác.”

Lời này khiến Như Ý được xem trọng, trong lòng cũng vui lên vài phần. Trước khi đi, nàng còn liếc Thiều Âm một cái đầy đắc ý.

Ánh mắt ấy như đang khoe khoang:
“Dù ngươi được hoàng thượng sủng ái thì sao? Đến Từ Ninh Cung này, ngươi chẳng là gì cả. Ta mới là người được hoàng hậu tín nhiệm nhất.”

---

Sau khi Như Ý rời đi, không khí trong điện lập tức yên tĩnh hơn nhiều.

Ngoài cửa, gió nhẹ cuốn lên vài chiếc lá vàng rụng.

Trong lư hương, khói trắng nhẹ nhàng tản ra, lượn lờ không cố định.

Sự im lặng kéo dài khiến Thiều Âm bất an.

Nàng có cảm giác mình như tội nhân mang trọng tội, bị đẩy tới ngọ môn, trên đầu treo lưỡi đao không biết khi nào sẽ rơi xuống.

Cuối cùng, Quản Chỉ Hiền lên tiếng:
“Ta biết ngươi bị đưa tới trung cung, trong lòng hẳn là không cam lòng.”

Thiều Âm cúi rạp người, còn thấp hơn khi nãy, đáp:
“Nô tài không dám. Nô tài biết, nương nương là vì giang sơn xã tắc mà suy nghĩ.”

Ánh mắt hoàng hậu dừng lại nơi vòng eo nhỏ nhắn, vừa một tay ôm trọn của Thiều Âm.

Trong lòng nàng bỗng nổi lên một luồng hỏa khí.

Một người nam nhân, dù là hoạn quan, lại không hề có khí khái nam tử. Eo nhỏ mềm dẻo như vậy… chẳng phải rõ ràng là để câu dẫn hoàng đế?

Nàng bước tới, đứng ngay trước mặt Thiều Âm.

So với mình, hoạn quan này thấp hơn nửa cái đầu.

Chẳng trách có thể trang điểm thành một nữ tử yếu đuối dễ vỡ, khiến hoàng đế thương tiếc đến thế.

Nàng lạnh giọng:
“Ngẩng đầu lên. Bản cung cũng muốn xem thử, gương mặt ngươi có bao nhiêu mị hoặc, lại khiến hoàng thượng si mê như thế.”

Thiều Âm từ tốn ngẩng đầu, nhưng không dám nhìn thẳng.

Gương mặt nàng trắng nõn, đôi mắt rũ thấp như hồ nước gợn sóng. Vẻ ngoan ngoãn ấy lại càng khiến người ta thêm thương xót.

Quản Chỉ Hiền giơ tay nắm cằm nàng, tưởng sẽ chạm phải xương cứng, không ngờ lại là một vùng mềm mại mịn màng.

Xúc cảm ấy khiến nàng khựng lại trong chớp mắt.

Hoạn quan này… vì sao lại không có chút thối mùi nam nhân, trái lại còn có hương thơm nhẹ lướt qua đầu mũi?

Sắc đẹp này, ánh mắt này, làn da này…

Càng nhìn, lòng nàng càng cảm thấy không bình thường.

Nàng buông tay, lạnh giọng nói:
“Bản cung không phải người vô tình. Nghĩ đến đêm hôm đó… ngươi liền lưu lại trong cung đi. Chỉ cần không làm chuyện chướng tai gai mắt, đời này cứ làm một thái giám phổ thông cũng không có gì không ổn.”

Thiều Âm lập tức quỳ xuống tạ ơn:
“Tạ nương nương.”

Hoàng hậu xoay người về lại chủ vị, ngồi xuống, cầm một quyển sách lên.

Một tay nàng nâng sách, tay còn lại giấu trong tay áo, hai ngón vẫn còn mơ hồ cọ xát – nơi từng bóp cằm Thiều Âm lúc trước.

Dù mắt nhìn vào sách, nhưng nửa chữ nàng cũng không vào đầu. Tâm trí nàng vẫn đọng lại ở khoảnh khắc vừa rồi – lúc bàn tay chạm vào làn da mềm mại khác thường kia.

Thiều Âm này… quả thật không giống những thái giám thông thường.

Nàng rõ ràng đã thấy dung mạo người này, vậy mà vẫn có cảm giác như hắn luôn che sau một tấm sa mỏng – một lớp ngụy trang khó lường.

Cũng chính vì thế… nàng mới kiên quyết muốn giữ người này bên mình.

Nàng muốn xé mở lớp mặt nạ đó, nhìn thấy bộ mặt thật sự ẩn sau cái dáng vẻ ngoan ngoãn dịu dàng này.

Trong lòng hoàng hậu dâng lên một tia cảnh giác.

Thế nhưng, Thiều Âm lại là người cực kỳ có mắt nhìn và khéo léo. Dù chỉ ở bên nàng chưa đầy nửa ngày, nhưng mọi hầu hạ đều vừa vặn đúng lúc, không thừa không thiếu.

Trà đưa tới luôn ấm vừa miệng. Nàng đọc sách mỏi mắt, quay sang nghỉ ngơi chốc lát trên giường cạnh cửa sổ – tỉnh lại thì đã có một tấm thảm mỏng phủ lên đùi.

Rõ ràng nàng không hề ngủ sâu, chỉ là nhắm mắt tĩnh dưỡng, ấy vậy mà cũng chẳng biết lúc nào tấm thảm ấy đã được đắp lên người.

Quản Chỉ Hiền ngẩng đầu nhìn – Thiều Âm vẫn đứng yên cách đó không xa, lặng lẽ đến mức gần như không có cảm giác tồn tại.

Nhưng nàng biết, tất cả những điều ấy… đều là do Thiều Âm làm.

Nghĩ đến đó, nàng lại càng hiểu vì sao hoàng đế – kẻ từ trước đến nay chỉ sủng nữ nhân – đột nhiên lại động tâm với một người như thế.

Một hoạn quan biết đúng thời điểm, biết quan sát sắc mặt, biết lấy lòng người như vậy – quả thật không thể coi thường.

Không đúng.

Hoàng thượng xưa nay chưa từng có hứng thú với nam nhân.

Ngay cả khi hậu cung còn chưa lập phi tần, hắn cũng chỉ ngủ với vài cung nữ, chưa từng tỏ ra quan tâm đến một nam nhân nào.

Chẳng lẽ… thật sự chỉ vì người này quá mức xinh đẹp, còn đẹp hơn cả nữ tử, nên mới khiến hoàng đế thay đổi cả sở thích căn bản nhất?

Ngay khoảnh khắc ấy, trong đầu Quản Chỉ Hiền vụt qua một hình ảnh – đêm hôm đó, khi nàng vô tình ngã vào lòng Thiều Âm, vòng tay ấy mềm mại đến mức khiến nàng khó quên.

Tuy cảm giác không rõ ràng, nhưng nàng biết – mình không cảm nhận sai.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com

Tags: #bhtt#edit