Chương 23: Thủ Diệp Vân (2)
Yếm Xuân xuống núi ba năm, ba năm tuy rằng nàng không làm gì cả, nhưng có rất nhiều người đến thỉnh nàng dự tiệc.
Trên bàn rượu quý chén vàng, món ngon mỹ vị, chỉ cần thêm một cọng rau cải cũng bị coi là qua loa.
Yếm Xuân không thường ăn, cái gì gạo kê, cái gì đậu, ăn vào miệng đều gây khó chịu.
Cho nên nàng cũng không biết trên đời còn có một nhóm người như vậy.
Mỗi ngày đi sớm về khuya một năm cũng thu hoạch không được bao nhiêu lương thực, sau khi giao nộp một phần, mỗi ngày có thể ăn cũng chỉ có một nắm gạo kê nhỏ.
Nếu ngày đó ăn nhiều hơn một ngụm, chờ đến cuối cùng, sẽ không còn gì để ăn.
Đói đến mức làm cô bé mười ba tuổi trông như đứa trẻ tám chín tuổi, lại còn vì thêm một miệng ăn, liền không đủ cho em trai ăn, liền phải đuổi cô bé ra ngoài.
Yếm Xuân lúc ấy niên thiếu khinh cuồng, không thể nhẫn nhịn được cô bé tiếp tục lãng phí thời gian trong một gia đình như vậy, nhìn khuôn mặt đen nhẻm của cô bé, càng nghĩ càng giận.
Chờ đến khi hồi phục một chút, có thể đứng dậy đi, liền cố gắng gượng đi đến nhà cô bé, muốn dùng một thỏi bạc, mua cô bé về.
Nói đến cũng buồn cười.
Lúc đầu Yếm Xuân nói chuyện với cô bé, cô bé không muốn, luôn miệng nói cha mẹ tuy rằng thích em trai hơn, nhưng mình ít ra cũng là con của họ, không thể vì cha mẹ không cho mình ăn cơm liền chạy theo người khác.
Yếm Xuân bán tín bán nghi đi theo cô bé về nhà, ở cửa nghe cha mẹ cô bé nói chuyện: "Con bé đã mười ba tuổi rồi, có thể gả chồng. Thôn trưởng lần trước còn nói với ta, muốn cưới nó về làm con dâu đâu."
"Con trai nhà Thôn trưởng không phải là người... ngốc sao?"
"Ngươi nói nhỏ thôi! Ngốc thì làm sao? Ngốc cũng có một người cha tốt a. Thôn trưởng nói, lễ hỏi cho năm xâu tiền đồng đấy."
"Nhưng mà..."
"Cái này không phải đủ chúng ta tiêu dùng nửa năm sao?"
"Cũng phải, rốt cuộc cũng nuôi lớn như vậy, đến lúc báo đáp ân dưỡng dục rồi."
Yếm Xuân ở bên ngoài nghe, tức giận đến phun ra một ngụm máu nữa.
Nàng nhìn cô bé sắc mặt tái nhợt, chỉ vào ngụm máu kia nói với cô bé: "Nhớ kỹ ngụm máu này, ngươi về sau không bồi thường lại cho ta, ta liền đánh cha ngươi hộc máu."
Cô bé hoảng hốt, không nói gì.
Yếm Xuân lau khô máu ở khóe miệng mình, còn cố ý dùng chút linh lực cuối cùng thu dọn sạch sẽ quần áo trên người. Cho dù đau muốn chết, vẫn giả bộ kiêu ngạo, một chân đá văng cửa gỗ. Nàng kéo cô bé, nhìn hai người trong cửa đang tức giận, ném một cái túi tiền lên bàn.
Miệng túi tiền không được buộc kín, cú ném này, thỏi bạc bên trong liền lăn ra, lạch cạch lăn đến dưới chân người đàn ông.
Người đàn ông vội vàng nhặt lên, cắn một ngụm.
Yếm Xuân ngữ khí kiêu ngạo: "Dù sao cũng là bán con, các ngươi không cần, ta muốn. Tiền này các ngươi cầm, đứa trẻ này, ta mang đi."
Nàng trộm đẩy cô bé một cái, vốn là muốn cô bé nói hai câu lời tàn nhẫn, nhưng vừa nhìn, hốc mắt cô bé đỏ hoe, vẫn dùng cổ tay áo lau nước mắt.
Này làm sao buông lời hung ác được?
Yếm Xuân liền sửa lại lời tàn nhẫn mình đã nói, nói lại một lần: "Hiện tại là các ngươi không cần nàng trước, về sau nàng thế nào cũng không liên quan đến các ngươi. Hiện tại là các ngươi có mắt không tròng lãng phí nàng, sau này nàng dù có lộng lẫy thế nào, các ngươi cũng ngoan ngoãn ở lại bùn đất, đừng tới tìm."
Yếm Xuân nói xong, không để ý phản ứng của hai vợ chồng kia, kéo cô bé liền đi ra ngoài.
Còn chưa đi ra khỏi thôn, cô bé liền thân thể mềm nhũn, ngã xuống.
Yếm Xuân biết cô bé đây là bị đói lâu ngày, hiện tại lại cảm xúc dao động quá lớn nên ngất đi.
Nhưng biết không đại biểu có thể lý giải a!
Yếm Xuân trên người còn có thương tích, đi hai bước này thật sự là một bước đi một giọt máu, vốn đã đau. Hiện tại bị trọng lượng cô bé kéo xuống, cũng ngã xuống ven đường.
Mặt trời từng chút lặn xuống núi, người ngoài ruộng từng đám khiêng nông cụ về nhà đi. Người nằm ven đường giữa trưa kia hiện tại thay đổi chỗ, vẫn nằm. Cô bé trước đó ngồi xổm bên cạnh người ta hiện tại cũng nằm — thói xấu gì thế, lỡ chết ở chỗ này thì xui xẻo biết bao.
Mọi người lần lượt né tránh, đi vòng ra xa.
Yếm Xuân ôm mặt mua vui trong khổ sở.
Ít nhất lần này không phun đất nữa.
Cô bé hôn mê nửa ngày, giữa trưa ngày hôm sau mới tỉnh.
Tỉnh lại về sau giọng khàn khàn, ho vài tiếng.
Yếm Xuân ở một bên lặng lẽ nói: "Tỉnh rồi?"
Cô bé nghĩ tới chuyện trước khi ngất xỉu, lại có chút buồn bã.
Yếm Xuân liếc nàng một cái: "Đừng gục mặt xuống, đỡ ta dậy, chúng ta đi."
Cô bé mờ mịt, theo lời Yếm Xuân nâng nàng dậy.
Yếm Xuân đi được hai bước, hỏi cô bé: "Ngươi tên gì?"
Cô bé còn chưa kịp nói, nàng liền lại nói: "Đừng nói nữa, không quan trọng, đi theo ta thì tên theo ta đặt. Ngươi về sau liền kêu... Kêu Thủ Diệp Vân đi."
Cổ họng cô bé nghẹn lại, không nói lời nào.
Yếm Xuân cũng trầm mặc một lát, cũng chỉ là một lát, rất nhanh liền nói: "Nhanh lên đi, không cần ở chỗ này."
Thủ Diệp Vân vẫn không nói lời nào.
Yếm Xuân cảm thấy mình nói chuyện có chút cô độc, nhìn cô bé dáng vẻ này liền muốn trêu chọc nàng một chút. Vì thế không chịu bỏ qua, cố ý hỏi vặn: "Ngươi vì sao không hỏi vì cái gì?"
Thủ Diệp Vân lại nghẹn họng nửa ngày, nhỏ giọng hỏi: "Vì cái gì?"
Yếm Xuân thở dài: "Chúng ta nằm một ngày, phụ thân ngươi đi ngang qua chúng ta hai lần — em trai ngươi kia, kéo bò gặm cỏ bên cạnh ngươi nửa canh giờ... Ta đánh em trai ngươi, không phải, tiểu thí hài kia, một trận."
Thủ Diệp Vân dừng một chút, gật gật đầu, không nói gì.
Yếm Xuân nói tiếp: "Ta còn có thương tích, không đánh đau, phun ra trên người nhóc đó một thân máu..."
Lúc ấy Thủ Diệp Vân tuổi vẫn còn nhỏ, đối với Yếm Xuân cũng không hiểu rõ, không biết Yếm Xuân là một người ác liệt đến mức nào.
Thẳng đến nửa ngày sau, Yếm Xuân mang theo nàng đi ra thôn, ở trong trấn mua một cái tiểu viện tử. Bắt đầu áp bức nàng.
Yếm Xuân kỳ thật cũng không cần Thủ Diệp Vân làm việc nhà, hơn nữa thật sự làm được không để Thủ Diệp Vân bị đói dù chỉ một lần.
Nàng chỉ biết nằm, mỗi ngày mười hai canh giờ đều nằm, không chịu động.
Thủ Diệp Vân mỗi ngày chạy tới chạy lui bưng trà rót nước. Tuy rằng không gấp, nhưng vĩnh viễn không có thời điểm nhàn rỗi.
Sau này có lần, Thủ Diệp Vân rốt cuộc kéo lê nàng đến trong viện, muốn nàng phơi nắng.
Yếm Xuân phơi một lát liền khát, kêu Thủ Diệp Vân cũng không có ai trả lời.
Nàng liền tự mình cử động tay, linh lực nâng ấm trà đổ vào miệng mình.
Vừa lúc bị Thủ Diệp Vân mua thức ăn trở về phát hiện.
Thủ Diệp Vân nhìn cái ấm trà bay lơ lửng trong không trung, lập tức ý thức được Yếm Xuân mấy ngày nay đều là đang trêu chọc mình.
Nàng ném giỏ rau xuống đất, chạy nhanh tới túm lấy bả vai Yếm Xuân, lắc lắc: "Kẻ lừa đảo! Chỉ biết ức hiếp ta!"
Yếm Xuân nhìn cô bé vẻ mặt phẫn hận, nhẹ nhàng chụp bay tay nàng: "Ta không có nói ta không biết dùng linh lực a."
Ánh mặt trời còn vừa vặn, phơi trên người ấm áp, ghế bập bênh rộng rãi, cứ như vậy dựa lưng về phía sau nằm —
Phục Hạ xoay tay lại nắm chặt cái bàn tay đang kéo chính mình xuống kia, ngữ khí tàn nhẫn: "Lăn ra đây."
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com