Chương 44
Không nói đến chuyện kinh thiên động địa đã xảy ra ở Lạc Mai Cốc hôm nay.
Chỉ nói đến Niệm Hàn Tông.
Khi Yếm Xuân bay về phòng ở Niệm Hàn Phong, nàng phát hiện.
Con rối nàng đặt trên giường lúc rời đi, đã không thấy.
Tổn thọ rồi.
Lúc đó Phục Hạ nghĩ căn bản sẽ không có ai đến phòng mình vào buổi tối, cho nên chỉ tùy tiện đặt một tảng đá và hạ một cái ảo thuật, vậy mà hiện tại lại không thấy?!
Yếm Xuân cảm thấy không thở nổi.
Nàng nhanh chóng chạy ra ngoài, muốn tìm xem "mình" hiện tại rốt cuộc đang ở đâu.
Vừa nhìn thấy thì đã biết không ổn rồi. "Mình" hiện tại đang nằm trên lưng tiểu chỗ dựa, sắc mặt tái nhợt không có một tia huyết sắc, Hư Chiêu Hàm bên caạnh đang òa òa khóc lóc như khóc tang.
Thời gian lùi lại mười lăm phút.
Trong khoảng thời gian Yếm Xuân tìm được Cốt Ngọc và mang nàng đi Lạc Mai Cốc, Ninh Dung rốt cuộc phát hiện, tiểu sư muội đang ngủ trên giường hiện tại không thích hợp.
Phản ứng đầu tiên của nàng chính là mình đã tới quá muộn, sư muội thật sự rất lạnh, rất lạnh. Rốt cuộc trước kia chỉ đứng ngoài trời một lát, sư muội đã cảm thấy không thoải mái. Ở Lạc Mai Cốc, sư muội lại càng không chịu được cái lạnh. Hiện tại chăn bị rơi, nàng chịu lạnh hai canh giờ, khẳng định là lạnh lắm rồi.
Nàng sốt ruột đắp thêm vài chiếc chăn cho sư muội, từng lớp từng lớp bọc người lại kín mít.
Đồng thời, nàng vỗ vỗ mặt sư muội, muốn sư muội tỉnh lại.
Một cục đá làm sao có thể tỉnh?
Ninh Dung vỗ đến tay đều đau nhưng vẫn sư muội vẫn không tỉnh. Nàng gấp đến độ giống kiến bò trên chảo nóng, vội vã đốt chậu than muốn sưởi cho sư muội ấm áp một chút.
Một lát sau phát hiện sư muội vẫn lạnh như vậy, không còn cách nào khác, nàng đành nấu nước nóng muốn đi ngâm người cho sư muội.
Ngâm như vậy, quả nhiên là ấm lên.
Nhưng cũng chỉ trong chốc lát, vừa mới vớt người từ trong nước ra, sư muội lại lạnh.
Người tu tiên thật sự rất ít khi cảm mạo phong hàn gì đó, Ninh Dung tìm một hồi lâu mới từ Túi Càn Khôn tìm được thuốc trị liệu phong hàn, mở miệng đút cho Phục Hạ. Nhưng vẫn không có một chút tác dụng.
Ninh Dung không còn cách nào, kinh hoảng, còn mang theo nỗi sợ hãi không ngăn được, ôm Phục Hạ lên muốn đi Đan Dược Phong xem sao.
Ra cửa thì kinh động Hư Chiêu Hàm.
Hư Chiêu Hàm vốn dĩ đang chờ Cốt Ngọc tới bồi nàng ăn Tết, chờ mãi mà không đợi được Cốt Ngọc, chỉ đợi được tiếng vang truyền ra từ phòng sư tỷ bên cạnh.
Hư Chiêu Hàm vừa đi ra, thấy dáng vẻ sốt ruột của Đại sư tỷ, sờ sờ mặt Phục Hạ sư tỷ, cũng bị hoảng sợ.
Hai người liền nhanh chóng hướng Đan Dược Phong đi.
Cũng may tối lửa tắt đèn, người đi tuần đêm hiện tại cũng không ở nơi này, chỉ còn lại có hai người cùng một cục đá như vậy.
Yếm Xuân nhanh chóng bắn ra hai luồng linh khí, nhân lúc hai người kia trước mắt tối sầm, hoảng hốt một trận, nàng thu tảng đá kia lại, rồi nhanh chóng bò lên lưng tiểu chỗ dựa.
Không biết vì sao đột nhiên trước mắt tối sầm, đầu mơ màng, Ninh Dung kinh hãi, thanh kiếm dưới chân có chút không vững. Nàng hơi lảo đảo, nhanh chóng ôm chặt sư muội. Sợ nàng ngã xuống.
Người luôn không lên tiếng hiện tại lại mở miệng, thanh âm nghẹn ngào: "Sư...... Tỷ......"
Ninh Dung hoảng hốt còn tưởng rằng là chính mình quá mức sốt ruột sinh ra ảo giác.
Nhưng người phía sau lại gọi một tiếng, lần này thanh âm lưu loát hơn rất nhiều, nhưng vẫn mang theo chút khàn khàn: "Sư tỷ...... Ta sao lại ở chỗ này?"
Nước mắt Hư Chiêu Hàm đều rơi xuống, há miệng gào khóc: "Sư tỷ, ngươi rốt cuộc tỉnh!"
Phục Hạ có chút chột dạ, nàng ho một tiếng. Còn chưa kịp hỏi là sao thế này. Ninh Dung liền quay đầu lại xem nàng, hốc mắt đều đỏ hoe.
Phục Hạ nhìn đuôi mắt tiểu chỗ dựa ửng hồng, cứng họng.
Lần đầu tiên, nàng cảm thấy áy náy vì chuyện mình làm. Nàng nhìn kinh hãi và lo lắng trong mắt Ninh Dung, lắp bắp gọi: "Sư tỷ......"
Nàng cho rằng tiểu chỗ dựa sẽ hỏi nàng hôm nay là làm sao, có thể cũng sẽ nghĩ đến một ít chuyện khác, hoài nghinàng rốt cuộc là thứ gì.
Nhưng cái gì nàng cũng không hỏi.
Ninh Dung vẫn không dừng lại, một tay nàng còn nâng Phục Hạ, tay kia đỡ Phục Hạ phòng ngừa nàng ngã xuống, không thể rảnh tay ra.
Nhưng nàng cũng thật sự sốt ruột, thật sự sợ hãi. Loại cảm giác này không chỉ là đơn giản như nhìn thấy ánh sáng khi đi đường ban đêm. Lại càng giống như nhìn thấy thần minh ở bãi tha ma. Chính là loại cảm giác, cho rằng mình lập tức sẽ chết, kết quả phát hiện chỉ là sợ bóng sợ gió một hồi.
Ninh Dung gần như rơi lệ. Nàng quay đầu lại, cọ cọ mặt Phục Hạ.
Phục Hạ cảm giác có một vật lạnh lạnh dán trên mặt mình, sau đó là một giọt ấm áp dính vào trên má. Thoáng chốc đã bị gió thổi lạnh thấu, càng ngày càng lạnh.
Phục Hạ cảm thấy trong lòng đều là đau khổ, lạnh lẽo.
Bên cạnh Hư Chiêu Hàm còn thút thít, cùng tiếng gió lẫn vào nhau, đêm vốn dĩ lạnh lẽo giống như càng thêm thê lương. Phục Hạ cũng cọ cọ mặt Ninh Dung, nói: "Thực xin lỗi."
"Ngươi vì sao xin lỗi a?"
Thanh âm Ninh Dung rầu rĩ. Nàng nói một câu, lại sợ hiện tại gió lớn, sư muội nói chuyện gió lùa vào sẽ càng khó chịu, vì thế lại nói: "Khỏe lên thì tốt rồi."
Ban đêm Niệm Hàn Tông kỳ thật cùng ban ngày không có quá nhiều khác nhau, Đan Dược Phong lại càng như vậy. Hiện tại đã là đêm khuya, nhưng đại bộ phận người vẫn còn tỉnh. Phong chủ phe phẩy quạt hương bồ, dạy tiểu đệ tử của mình phân biệt dược phẩm.
Tiểu đệ tử nhíu mày, một tay chọc thuốc bột trên bàn nhỏ trước mặt, một bên phẫn hận mà nói: "Rõ ràng là giống nhau!"
Tay hơi dùng sức, thuốc bột liền bay tán loạn khắp nơi.
Phong chủ phe phẩy quạt, hận rèn sắt không thành thép: "không phân biệt được cũng không sao, ngươi sinh khí như vậy làm gì. Mặc kệ là học tập cái gì, tâm thái luôn là quan trọng nhất, ngươi nhìn xem Ninh Dung sư tỷ của ngươi, nàng chưa từng tức giận bao giờ, mặc kệ là thời điểm nào cũng rất ổn trọng. Khi gặp đại sự vẫn bình tĩnh, nhân tài như vậy mới có thể thành tựu đại sự!"
Hắn vừa mới nói xong, liền thấy người "mặc kệ khi nào đều rất ổn trọng" vội vàng dừng kiếm, không đợi đến kiếm lập ổn định liền trực tiếp nhảy xuống. Đi nhanh vào trong phòng, còn lớn tiếng kêu: "Sư thúc......"
Tiểu đệ tử u oán nhìn về phía Phong chủ: "Ninh Dung sư tỷ?"
Phong chủ: "......"
Ta muốn xem rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì có thể làm cái sư điệt này của ta hoảng loạn thành như vậy.
Phong chủ cũng đi nhanh ra ngoài, hỏi: "Làm sao vậy?"
Ninh Dung không có dừng lại, trực tiếp đi tới trong phòng, đặt Phục Hạ lên ghế, khẩn trương nói với Phong chủ: "Sư muội ta, nàng thực lạnh."
Phong chủ còn chưa từng thấy Ninh Dung không ổn trọng như vậy, không khỏi ngạc nhiên nhìn một lát. Nghe được Ninh Dung nói như vậy liền càng ngạc nhiên. Lạnh? Tu sĩ sao lại lạnh? Lạnh thì phải tu luyện cho tốt, tận lực không để bản thân chịu ảnh hưởng của ngoại vật chứ. Cho dù không làm được điều đó, cũng có thể mặc thêm quần áo tránh hàn, thậm chí có thể đốt chậu than nữa mà, nửa đêm tìm ta là ý gì?
Ninh Dung không biết Phong chủ vì sao nhìn nàng, sốt ruột ý bảo Phong chủ đi xem Phục Hạ: "Ngài xem sư muội!"
"Nga......"
Phong chủ nói, liếc mắt nhìn người trên ghế.
Phục Hạ tuy rằng không biết vừa mới đã xảy ra chuyện gì, nhưng cũng từ phản ứng của Ninh Dung và Hư Chiêu Hàm đoán được một chút. Hiện tại đang co rúc trên ghế, đôi mắt không chớp nhìn Ninh Dung.
Nhìn thấy Phong chủ nhìn qua, nàng mới miễn cưỡng dời mắt khỏi Ninh Dung, đối diện với tầm mắt Phong chủ, cười một chút.
Phong chủ: "......"
Đây không phải là sư muội mà đêm trước tông môn đại hội đã làm Ninh Dung nói ra lời có thể bảo hộ nàng, chiếu cố nàng, cho nàng ăn cơm mềm sao?
Phong chủ nhìn Phục Hạ, nhìn lại Ninh Dung, cảm thấy sự tình có chút không thích hợp.
Ninh Dung chờ một hồi lâu, chỉ thấy Phong chủ nhìn nhìn nàng, lại nhìn nhìn sư muội, không có một chút bộ dáng xem bệnh cho sư muội, nóng nảy: "Sư thúc!"
Phong chủ lại liếc mắt nhìn Phục Hạ sắc mặt tái nhợt, duỗi tay đi bắt mạch.
Một bên bắt mạch một bên nghĩ, người này thật không đơn giản a.
Không những có thể làm Ninh Dung nói ra lời bảo đảm có thể cho nàng ăn cơm mềm, còn có thể làm Ninh Dung khẩn trương thành như vậy, không chỉ không ổn trọng, thậm chí còn dám lớn tiếng nói chuyện với sư thúc, vứt bỏ lễ nghi đã khắc sâu vào xương cốt như vậy.
Cho nên rốt cuộc vì sao nàng có thể làm Ninh Dung sốt ruột thành như vậy?
Phong chủ vuốt mạch Phục Hạ, nghi hoặc nhìn về phía Ninh Dung, hỏi: "Nàng bị sao vậy?"
Này không phải khỏe mạnh sao?
Phục Hạ còn đang nhìn Ninh Dung.
Nàng kỳ thật rất muốn sờ sờ tiểu chỗ dựa, nói cho nàng biết mình hiện tại rất tốt. Nhưng nàng cũng không biết phải giải thích nguyên nhân tại sao nàng lại như vậy như thế nào.
Nàng nghĩ không ra lý do, hơn nữa mỗi khi muốn nói chuyện, Ninh Dung đều sẽ run rẩy kêu nàng đừng nói nữa, hảo hảo nghỉ ngơi là được rồi.
Giống như nàng nói chuyện phải tiêu tốn rất nhiều sức lực, lập tức sẽ chết vậy.
Phục Hạ nhìn tiểu chỗ dựa cũng không đành lòng, lúc này khẩn trương nhìn Phong chủ, hy vọng Phong chủ có thể nói cho Ninh Dung mình chỉ là phong hàn đơn giản.
Ninh Dung nghe được Phong chủ hỏi như vậy, rất tức giận lại sốt ruột, thậm chí đều muốn đẩy Phong chủ ra rồi tự mình lên xem. Nhưng nàng lại không thạo thuốc với kim châm cứu.
Cho nên nàng chỉ có thể nhịn xuống, sốt ruột mà nói với Phong chủ những chuyện nàng vừa mới phát hiện: "Trên người nàng thật sự rất lạnh! Có thể là ban đêm không đắp chăn đàng hoàng, nhưng khi ta đã đắp chăn cho nàng, ngâm nước ấm cho nàng, đốt chậu than cho nàng, nàng vẫn lạnh như vậy. Nàng vừa nãy còn ngất xỉu, mặc kệ ta làm thế nào, nàng đều không tỉnh."
Phục Hạ nghe tiểu chỗ dựa nói như vậy, giống như cũng thấy được lúc ấy tiểu chỗ dựa đã sốt ruột sợ hãi đến mức nào. Nàng vội vàng giải thích: "Không có ngất, ta chỉ là muốn ngủ cho ngon một lát, cho nên......"
Nàng suy nghĩ một chút, nhanh chóng nghĩ ra một lý do: "Cho nên ta tự phong bế ngũ cảm, không cảm giác được bất luận động tĩnh gì bên ngoài. Còn trên người lại lạnh, là vì cơ thể ta luôn như vậy, chỉ là hôm nay gió thổi nên đặc biệt lạnh một chút mà thôi."
Nàng liếc liếc mắt nhìn Ninh Dung một cái, không có một chút tự tin, thập phần chột dạ mà nói: "Ta sai rồi, lần sau ta không dám."
Ninh Dung nặng nề nhắm mắt, hít một hơi.
Phục Hạ càng chột dạ.
"Là vẫn luôn như vậy sao?"
Phong chủ nhíu mày, nhìn thoáng qua Phục Hạ, sờ sờ cổ tay nàng, nghi hoặc: "Thân thể ngươi lúc còn nhỏ đã lạnh hơn người khác, đã qua nhiều năm như vậy, cư nhiên lại càng lạnh sao?"
Phục Hạ gật đầu: "Ân, chính là như vậy. Ta cũng không biết vì sao."
Ninh Dung nghe được đoạn đối thoại này, mờ mịt chớp mắt một cái, lập tức chú ý tới trọng điểm: "Vẫn luôn như vậy?"
Phong chủ gật đầu: "Ân, lúc nàng vừa tới Niệm Hàn, liền lạnh hơn người khác. Sư phụ ngươi thường xuyên cảm thấy nàng phong hàn sinh bệnh, mỗi ngày đều bắt ta đi xem nàng."
Phong chủ bật cười: "Hiện tại ngươi lại tới nữa."
Ninh Dung lắp bắp lui về phía sau một bước, nhìn Phục Hạ.
Phục Hạ nhìn ánh mắt này, lập tức liền phản bội Phong chủ vừa mới giúp nàng giải thích, đảo hướng về phía Ninh Dung.
Nàng phồng má, bất mãn nhìn thoáng qua Phong chủ, nhỏ giọng oán giận: "Ngươi không cần hung sư tỷ, sư tỷ không phải là không biết sao?"
Phong chủ: "......"
Phong chủ nhướng mày: "Sư tỷ không biết thì ngươi không biết sao? Ngươi buổi tối vì sao không tu luyện? Ngủ thì ngủ đi, ngươi phong ngũ cảm làm gì? Nếu lúc nàng đắp chăn cho ngươi ngươi liền tỉnh thì sẽ ra nông nỗi này sao?"
Phục Hạ tâm hoảng mà lại liếc liếc mắt nhìn Ninh Dung một cái. Đem toàn bộ lời Phong chủ chỉ trích mình ôm xuống dưới.
Xác thật là nàng sai.
Ninh Dung xoa xoa giữa mày, nhìn bộ dáng này của sư muội. Cho dù trong lòng không vui, nhưng vẫn không đành lòng.
Nàng thấp giọng nói: "Cũng không trách sư muội, nếu không phải ta buổi tối vô duyên vô cớ đi phòng nàng, cũng sẽ không có nhiều chuyện như vậy."
Nàng nói, cũng cảm thấy đại khái chính là như vậy. Sư muội vốn dĩ liền đang ngủ ngon, nàng vô duyên vô cớ không biết suy nghĩ cái gì một hai phải qua, lúc này mới làm ra một hồi khôi hài như bây giờ.
Phong chủ: "......"
Phong chủ thở phì phì đứng lên: "Nếu không có việc gì liền đi thôi. Thân thể lạnh chuyện này không có biện pháp trị tận gốc, nếu ngươi cảm thấy không thoải mái, liền cầm thuốc khi còn nhỏ tiếp tục uống đi. Ôn dưỡng một chút là được rồi."
Phục Hạ ngoan ngoãn gật đầu.
Chờ đến khi Phong chủ đi rồi, nàng mới ngoan ngoãn nhìn về phía Ninh Dung, thấp giọng kêu: "Sư tỷ......"
Ninh Dung mệt mỏi ngồi ở một bên, thất thần.
Phục Hạ dỗ nàng: "Ta sai rồi, lần sau ta sẽ không như vậy, lần sau sư tỷ qua, ta nhất định ngay lập tức tỉnh lại, phóng pháo hoa hoan nghênh sư tỷ!"
"Không cần như vậy,"
Ninh Dung nhỏ giọng nói, tiếp theo lại nhịn không được thanh âm nghiêm túc một chút: "Ngươi như vậy, vạn nhất có ngày thật sự lạnh, nhưng cơ thể lại không cảm giác được, trong giấc mộng bị lạnh thì làm sao?"
Cho dù là lúc này, tiểu chỗ dựa vẫn suy nghĩ nếu nàng cảm lạnh thì phải làm sao.
Phục Hạ trong lòng ấm áp, nhìn tiểu chỗ dựa vẫn không vui vẻ, càng muốn dỗ cho nàng vui.
Nhưng mà nên nói như thế nào mới tốt đây?
Tròng mắt Phục Hạ lém lỉnh mà đảo, vắt hết óc suy nghĩ.
Thời điểm tiểu chỗ dựa vừa mới sốt ruột hình như có nói nàng đắp chăn cho mình, cho mình ngâm nước ấm, đốt chậu than......
Phục Hạ duỗi tay ngoéo tay Ninh Dung một cái, hỏi: "Sư tỷ đi phòng ta tìm ta là có việc sao?"
Ninh Dung: "...... Không có việc gì."
"Vậy......"
Phục Hạ kề sát lại một chút, hỏi: "Thời điểm sư tỷ ngâm nước ấm cho ta, có mặc quần áo không?"
Ninh Dung biết sư muội là đang tìm đề tài, thanh âm cũng mềm một chút: "Đương nhiên có mặc a."
"Ta không phải nói ngươi, ta là nói ta......"
Phục Hạ chuyên tâm nhìn mắt Ninh Dung: "Ta cũng mặc?"
Mắt thường có thể thấy được, hàng lông mi dài kia, run vài cái.
Tác giả có lời muốn nói:
Hư Chiêu Hàm đứng ngoài cửa quan sát: "Không thích hợp, hai người các ngươi đều không thích hợp."
Phục Hạ: "......"
Ngươi nói nữa, ta liền tiếp tục bắt Cốt Ngọc làm việc khiến nàng không có thời gian bồi ngươi.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com