Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 130 : Nhẫn (Phiên ngoại)


"Tiên sinh, mua nhẫn sao ?"

"A ~ ta xem xem."

"Chí Cương a, mau đi lấy nhẫn lại đây!"

Một tiếng thúc giục, ý cười trên mặt chàng trai nháy mắt biến mất, nuốt một ngụm nước bọt, thanh thanh yết hầu, sau đó ra vẻ bình thường mà trả lời:

"Nga! Đến đây!"

Hôm nay, là ngày đại hỉ của Tần gia , bởi vì tỷ tỷ của hắn hôm nay xuất giá, đây vốn là chuyện nên cao hứng, hắn lại như thế nào cũng cao hứng không nổi.

Trái tim luôn đột nhiên thoát ra một tia áy náy cùng phiền chán, giống như trồng cây sai chỗ, để cũng không được mà bứng đi cũng không xong.

Hắn vẫn luôn hoài nghi quyết định của chính mình là sai lầm rồi, sai lầm khi đem người mà hắn yêu thương nhất làm tổn thương, dùng mưu kế hèn hạ để chia rẽ uyên ương, mưu toan chiếm đoạt thứ hạnh phúc vốn không thuộc về hắn.

Nhưng mà, nỗi nghi ngờ này ngay lúc hắn đẩy ra cánh cửa phòng hoá trang, trong khoảnh khắc, bị cháy sạch, nhìn thấy người trước gương hoá trang lộ ra thần tình hạnh phúc, hắn biết những gì mình đã làm đều không có sai!

Một chút sai đều không có!

"Mẹ, nhẫn."

Đem cặp nhẫn cưới giao vào trong tay mẫu thân, đối diện cặp mắt của tỷ tỷ bên trong gương , tràn đầy ý cười, nồng đậm hạnh phúc.

Giờ này khắc này , cục diện này chính là điều hắn tha thiết ước mơ không phải sao?

Do dự cái gì? Nghi ngờ cái gì?

"Chí Cương, như thế nào? Tỷ của ngươi xinh đẹp không?"

Bên cạnh thân hữu bắt đầu ồn ã cười đùa. Phiền chán đến mức tận cùng, lại sinh sôi áp chế, hắn cố gắng lấy một cái thần thái mà đệ đệ nên có, gật đầu khen ngợi.

"Tỷ, đợi lát nữa người đi ra ngoài, khẳng định có thể mê chết quốc hoa ca ~!"

"Xú tiểu tử! Liền ngươi nói nhiều!"

Tần Hội là tỷ tỷ của hắn.

Tốt nghiệp học viện tài chính thương mại, chính là một nghệ thuật tài nữ, chẳng những có dáng người cao gầy, ngoại hình xinh đẹp, còn lộ ra một cỗ khí tức cùng xã hội kim tiền này hoàn toàn tương phản, phong độ của bậc trí thức.

Sở trường hội họa đã có lần làm cho người ta lo lắng, có phải hay không nàng chọn sai ngành rồi, mãi sau khi sau đó, đạt được thành tích ưu dị mới đánh tan băn khoăn của mọi người .

Làm một nữ nhân mà nói, Tần Hội là xuất sắc ; làm một nữ nhân mà nói, Tần Hội là hiếu thuận ; làm một tỷ tỷ mà nói, Tần Hội là săn sóc hết lòng; nhưng là, đều chưa nói tới yêu.

Tần Hội cả đời này, chân chính yêu chỉ có hai loại: chính mình cùng tiền tài, còn lại hết thảy, ở nàng xem ra đều là ngụy trang.

Một người vì tư lợi, chỉ lo nghĩ cho chính mình, mặc kệ người khác trả giá ra sao, người như vậy có tư cách đạt được hạnh phúc sao ?

Có tư cách sao ? !

Hắn nhìn thấy người trong gương lộ ra thần tình hạnh phúc, chăm chú nhìn nhẫn cưới, hận không thể vung lên một cái tát !

Đây là sắc mặt vô cùng hạnh phúc !

Một kẻ lừa đảo dối trá đê tiện ! Thật vô sỉ!

Dựa vào cái gì mà có thể vì mục đích của bản thân, vứt bỏ người khác, độc hưởng hạnh phúc?

Dựa vào cái gì!

"Chí Cương, ngươi như thế nào sắc mặt không tốt lắm?"

"Có sao không?"

Kinh hãi phát hiện ra tâm tình của mình đã lộ ra ngoài, sờ sờ hai má, liền nhận được tầm mắt của mọi người.

Nhếch miệng cười cười, nói:

"Ta này còn không phải ghen tị, tỷ của ta hạnh phúc như vậy, ta khi nào thì mới có thể cưới được một người vợ a ~"

"Hỗn tiểu tử! Ngươi không đi tìm, làm sao sẽ có?"

Mẫu thân nghe thấy hắn nói như vậy, mừng rỡ cười toe tóe.

Rất nhanh vấn đề 'sắc mặt' biến thành vấn đề 'đối tượng', hắn đoán chắc, hắn tin tưởng rằng vẻ như tỷ tỷ Tần Hội cũng nghĩ vậy.

Từ nhỏ đến lớn, cái gì cũng không am hiểu, tính nết cá tính đều rõ ràng, chán ghét cái gì, thích cái gì, đối ai cố ý nhìn thấy, đối ai có hảo cảm, nịnh bợ ai, ghét bỏ ai, ai ai nhất phái, ai ai vừa nhất phái.

Bọn họ rất rõ ràng. . . . . .

Trong phòng hoá trang gian , không khí ngột ngạt đến nỗi khiến kẻ khác hít thở không thông, thật không biết những người này vì cái gì liền như vậy thích chen chúc trong một cái phòng nhỏ, bình luận chuyện của nhà của người khác, vung tay múa chân ba hoa, khoe khoang với người trước mắt rằng mình hạnh phúc mỹ mãn đến đâu, rồi luận bàn nhân sinh của người khác, còn cho rằng chính mình là bậc tiền bối tài đức sáng suốt.

Hắn chú ý tới Tần Hội nháy mắt lộ ra thái độ phản cảm, liền biết tỷ tỷ cùng đám người trước mắt này sâu thẳm cũng là bằng mặt không bằng lòng, cảm giác khó chịu trong lòng bị đè nén thoáng tiêu tán, liền cố gắng xem như cảm giác này chưa từng tồn tại.

Rời đi phòng hoá trang, một lần nữa đi tới quầy phía trước, tầm mắt lần nữa dừng lại trên cặp nhẫn cưới lúc trước , dừng ở chiếc nhẫn của nữ, ôn nhu mà nhoẻn cười lên trên khóe miệng.

"Tiên sinh, thích chiếc này sao ?"

Nhân viên bán hàng đem cặp nhẫn lấy ra khỏi tủ kính, đặt ở trước mặt hắn, bắt đầu líu lo giới thiệu , hắn kỳ thật một chút đều không có nghe vào tai, thầm nghĩ tới năm đó, vào mùa hè đó. . . . . .

Ve ngân ra rả, cành lá trong gió lay động xào xạc, nhàn nhạt cảm giác mát lạnh xen lẫn một chút ngọt ngào, đáy lòng tràn ngập cảm giác mát lành cùng sung sướng.

' Uy! Ta nói ngươi có thể hay không đừng nhìn chằm chằm vào ta ! Tỷ của ngươi rốt cuộc khi nào thì trở về? '

' A. . . '

Bị thần cánh hoa màu anh đào khẽ run rẩy câu dẫn tầm mắt, kích thích nhịp tim, hắn kích động mượn cớ xem đồng hồ, xấu hổ mà dời đi tầm mắt, hồi đáp:

' Đại khái còn một giờ nữa. '

Đôi mi thanh tú nhíu lại, ngay lúc hắn nghĩ đến người nọ sẽ tức giận mà chờ đợi, thiếu nữ xinh đẹp lại vùi đầu vào cuốn tạp chí.

Đôi tay thon dài trắng noãn, mỗi một ngón tay đều hình như được ngọc thạch điêu khắc mà thành, đây là hắn lần đầu tiên hiểu được nghĩa của từ 'non mềm'.

*nguyên văn: nhu đề

Đó là lần đầu tiên hai người bọn họ gặp mặt.

Ngụy Tố Khiết, một cái tên nghe có vẻ cực kỳ mang hơi thở 'thi họa', lại bất ngờ không hiểu thơ, cũng sẽ không thích họa.

"Tiên sinh, xin hỏi ngài cần cỡ nhẫn nào?"

"Size số 9"

"Thỉnh chờ."

Nhìn nhẫn trong tay , tưởng tượng thấy nếu đeo vào trong ngón tay kia chính là cỡ nào thích hợp, mà người kia lại chính là như thế nào. . . . . .

Trong đầu đột nhiên căng thẳng, tan vỡ. . .

Hung hăng quất vào hắn một roi ở sâu trong lòng, ngay sau đó biến mất.

"Thực xin lỗi. . . Này nhẫn. . . Ta không mua ."

Buông nhẫn, xoay người rời đi, trong phòng hoá trang , người đã chuẩn bị thỏa đáng, áo cưới, trang dung, nhẫn. . . . . .

Hết thảy, đều chuẩn bị thỏa đáng.

Người kia. . . Giờ này khắc này, có lẽ đang khóc. . .

Thấy người trong lòng mình như thế hạnh phúc xinh đẹp, như thế trở thành vợ người ta, khẳng định lòng sẽ như đau như dao cắt.

Ngụy Tố Khiết, người mà ngươi thích, người mà ngươi yêu, người mà ngươi muốn bên cạnh cả đời, ngày hôm nay người đó sẽ lập gia đình !

* vợ người ta. Nguyên văn: Khán kiến như thử hạnh phúc mĩ lệ đích tâm thượng nhân giá tố tha nhân phụ (thấy người mình thương trở thành người phụ nữ của người khác)

Ngươi đang ở nơi nào?

Mặc dù như vậy cũng không xuất hiện sao ?

Không tin!

Hắn không tin Ngụy Tố Khiết có thể quyết đoán, có thể tuyệt tình như vậy! Một người nhìn qua bạc tình quả nghĩa, nữ nhân vì tư lợi, đối ai đều làm được đến tuyệt tình tuyệt nghĩa, duy độc. . . Duy độc. . . Đối Tần Hội. . .

Đến chết cũng không thể buông tay.

Nghĩ đến những lời của nàng lúc trước , tâm của hắn cơ hồ như đao oan.

*đao oan: nỗi đau đớn tựa như cắt thịt xẻo da

' Nàng muốn kết hôn là chuyện của nàng, liên quan gì đến ta! Chuyện của nàng ta không xen vào, chuyện của ta nàng cũng không thể xen vào! '

' Ngươi ngốc sao ? Ngươi cho dù liều mạng mà đi phá hoại, cũng không phải là không thể thành công, ngươi chỉ biết tự hủy hoại chính mình. '

Khuyên bảo không được đáp lại, Ngụy Tố Khiết liền triệt để biến mất, mà những nơi hắn có thể nghĩ đến đều không có một chút manh mối, bây giờ, chỉ hy vọng tin tức Tần Hội kết hôn có thể có chút tác dụng, đến cuối cùng. . . . . .

Vẫn là bởi vì Tần Hội!

Nửa giờ sau. . . . . .

Kỳ vọng của hắn đã trở thành sự thật.

Khi đoàn người bọn hắn tới nơi tổ chức hôn lễ, ở cửa, trong đám người đón dâu , hé ra một khuôn mặt đã lâu không gặp.

Một năm không thấy, người đã gầy đi, tái nhợt , thành thục , càng thêm mê người .

"Ngươi. . . Đã trở lại."

Kích động xông lên, trăm chữ ngàn lời , lại chỉ nói ra bốn chữ như vậy.

"Chí Cương, đã lâu không gặp."

Ngẩng đầu, cũng vừa lúc tầm mắt xẹt qua Tần Hội ở phía sau, tất cả lớp mặt nạ của nàng đều sụp đổ.

Nàng kéo qua Tần Chí Cương, khoát lấy tay hắn, trước một bước bỏ trốn.

Vốn hắn còn bởi vì được thân cận mà giơ lên khóe miệng, lúc nhìn thấy Ngụy Tố Khiết xoay người tận lực kìm nén nước mắt, tươi cười liền tiêu thất, hắn cảm thấy trong lòng gợn sóng , tầng tầng lớp lớp đau lòng cùng ghen tị. . . . . .

Đau lòng Ngụy Tố Khiết như thế thâm tình trả giá, lại không nhận được nửa phần thương tiếc.

Ghen tị Tần Hội bạc tình quả nghĩa lại có được người mà hắn như thế nào cố gắng đều không có được.

Giờ khắc này, hắn oán hận hết thảy!

Vì cái gì lại cho Ngụy Tố Khiết gặp phải tỷ của hắn ? Vì cái gì? !

"Chí Cương, cám ơn ngươi."

Cám ơn. . . Cũng chỉ có thể là cám ơn!

Trong lòng không cam lòng mà phẫn uất, lại chỉ có thể áp chế, bởi vì lúc này Ngụy Tố Khiết rất yếu ớt , tựa như, chỉ cần một cái chạm nhẹ liền sẽ tan vỡ. . .

Ngụy Tố Khiết trầm mặc không nói, chính là nhìn đến nữ nhân kia, tay có chút dùng lực đã trở nên xanh tím, nhưng vào lúc này, tay lại bị người một phen cầm lấy, có chút sửng sốt, nhất thời hai giây bất động, liền uyển chuyển giãy khai.

Chuyện như thế bắt đầu. . . . . .

Tần Chí Cương thu hồi mất mát cùng ghen tị, một hồi hỉ yến, đối những người khác mà nói đều là hạnh phúc thỏa mãn , nhưng là đối hắn mà nói, chính là một hồi hy vọng mau chóng chấm dứt bữa tiệc.

Mắt thấy Ngụy Tố Khiết vô số lần hy vọng có thể cùng Tần Hội một chỗ nói chuyện với nhau, hắn đau tích hàng vạn hàng nghìn cũng không dám ra tiếng khuyên giải an ủi, hèn yếu tránh ở một góc mà hy cầu !

Nhìn thấy khuôn mặt kia lần lượt lộ ra tức giận cùng thống khổ, hắn lại sợ Ngụy Tố Khiết vì tính tình nóng nảy sẽ đại náo hôn lễ, cứ như vậy có lẽ cái gì đều thay đổi không được, chỉ biết Ngụy Tố Khiết sẽ tự hủy hoại chính mình!

Hắn thậm chí có thể đoán được đến Tần Hội vì cái gì lộ ra sắc mặt thản nhiên. . . . . .

Lại không thể đoán được, trước lúc trao đổi nhẫn, Ngụy Tố Khiết một người lặng yên ly khai hội trường.

Thở dài nhẹ nhõm một hơi, cũng đúng lúc này đuổi theo, ngay lúc nhìn thấy Ngụy Tố Khiết thất hồn lạc phách đi ngang qua đường cái, cả trái tim hắn đều thắt lại, hơi thở nghẹn lại, tựa như sắp chết.

Bước nhanh tiến lên, một tay nắm lấy người kéo lại, miễn cho một hồi bi kịch, lại đổi lấy một trận gào khóc khiến kẻ khác tan nát cõi lòng. . .

Đó là lần thứ hai, cũng là lần cuối cùng, hắn nhìn thấy Ngụy Tố Khiết khóc đến tê tâm liệt phế, tựa hồ cả linh hồn đều đang run rẩy mà khóc!

Hắn duy nhất có thể làm chính là gắt gao ôm lấy người trong lòng. . . . . .

Bên cạnh.

Kia một khắc hắn âm thầm thề, vô luận Ngụy Tố Khiết về sau làm cái gì, hắn đều bên cạnh!

Hắn mặc kệ những người khác thấy thế nào, cũng không để ý những người khác nói như thế nào!

Cho nên, lúc Ngụy Tố Khiết ngừng khóc, hắn lôi kéo con người liền hướng nhà ga đi đến.

"Ngươi muốn làm cái gì, nói cái gì đều có thể! Ta cùng ngươi đi!"

Ngụy Tố Khiết lại kéo hắn lại, nói một câu hắn vĩnh viễn cũng chưa từng nghĩ đến. . . . . .

"Chí Cương, ngươi nguyện ý thú ta sao?"

Những lời này có thể nói so với cự tuyệt hắn, nhục mạ hắn, càng làm cho hắn khó chịu.

Ngụy Tố Khiết là người như thế nào ?

Một thế gia tiểu thư cao ngạo có thể cao cao tại thượng, một người không thèm nhìn đến sắc mặt người khác liền cố chấp theo đuổi một người không nên yêu, một nữ nhân chỉ biết thỏa mãn chính mình, mặc kệ người khác nghĩ sao, chưa từng sợ hãi chỉ trích của dư luận, cũng chưa từng để ý quá cái nhìn của người khác.

Liền bởi vì diện mạo mạo mĩ, cá tính nóng nảy, nói chuyện trực tiếp, trong đám người đồng giới thực chịu bài xích, trong đám người khác phái cũng luôn thực được hoan nghênh, chỉ khi nào tiếp xúc, xâm nhập, rất nhiều người sẽ bởi vì cá tính quái dị như vậy mà rời đi.

Mặc dù lần lượt bị vứt bỏ, cá tính nóng nảy cứ vậy duy trì, chưa từng vì ai thay đổi. Mà bây giờ, Ngụy Tố Khiết lại nói như vậy!

Liền bởi vì Tần Hội cũng kết hôn ? !

Liền bởi vì là Tần Hội! Cho nên muốn cái gì liền làm cái đó! Chán ghét cái gì liền vứt bỏ cái đó! Thích cái gì đi học cái đó! Hắn đều thiếu chút nữa nhịn không được mà mở miệng chất vấn.

Ngụy Tố Khiết. . . . . . Tần Hội đã làm cho ngươi trả giá như thế ? Không hề hận lại có thể đi hùa theo ? Thậm chí không tiếc nhịn đau lấy chính mình ra mổ xẻ !

Rốt cuộc là loại độc dược gì, đã lấy mất lý trí của ngươi !

Ngươi có biết chính mình đang làm cái gì không? ! Biết chính mình đã trở nên rất mị lực và mạnh mẽ rồi không? !

Hắn rất muốn như thế lớn tiếng chất vấn một phen, nhưng chung quy không thể nói ra. Phẫn nộ cùng ghen tị hủy đi hắn, mà hắn thì đã bị hủy tất cả. . . . . .

Từ lúc một năm trước, hắn đã mặc cho mình phẫn nộ cùng ghen tị , hủy diệt đi hết thảy!

Một khi đã như vậy. . . . . .

"Ta nguyện ý."

Hắn đáp ứng, chỉ cần có thể khiến Ngụy Tố Khiết xa rời Tần Hội, chỉ cần có thể khiến Ngụy Tố Khiết hoàn toàn hết hy vọng!

Ác nhân, tiểu nhân, tội nhân! Hắn đều chấp nhận ! Tần Hội không xứng! Căn bản là không xứng được yêu đến như thế , lại càng không đáng giá Ngụy Tố Khiết vì thế trả giá tất cả, thống khổ vô cùng!

"Ngươi khiến ta làm cái gì, ta đều nguyện ý"

Vô luận là cái gì! Hắn thề! Vô luận là cái gì hắn đều nguyện ý! Ngụy Tố Khiết nghe thấy này có chút sửng sốt, liền ở trong lòng hắn khóc lên.

Khi hắn mang theo Ngụy Tố Khiết đi hướng sở đăng ký kết hôn, lại đi ngang qua chỗ cửa hàng kim hoàn, lại vô thức liếc nhìn nhẫn.

Hồi tưởng đến cặp nhẫn ưng ý lúc trước, nhịn không được lợi dụng thời gian rãnh mà đi tới quầy.

"Phiền toái ngươi, cho ta đặt cặp nhẫn, nam nữ size số 9."

Ngay lúc đăng ký hoàn, lĩnh đến giấy chứng nhận xong, hắn trong lòng bất an không giảm phản tăng, hắn sợ hãi ngày mai, từ nay trở đi, về sau mỗi một thời khắc, thậm chí là giây tiếp theo, Ngụy Tố Khiết sẽ có thể nói:

' Chúng ta ly hôn đi. '

Dù đã kết hôn, giữa hai người vẫn không chút ràng buộc. . . . . .

Cho nên, hắn mang theo người về tới nhà, vừa vặn hôn lễ cũng đã chấm dứt.

"Ba, mẹ, đây là Tố Khiết, chúng ta vừa rồi lĩnh chứng nhận kết hôn ."

"Ngươi nói cái gì? !"

Mẫu thân trước hết phản ứng lại, phụ thân trực tiếp sắc mặt khó coi mà phản đối.

"Ta hôm nay đến, không phải trưng cầu sự đồng ý của mọi người, mà là thông báo cho mọi người một tiếng, vô luận mọi người nói cái gì, đời này ta chỉ nhận thức nàng."

"Ngươi! Ngươi là thằng con bất hiếu ! Muốn cưới nàng cũng đừng quay về nhà này ! Cũng đừng nhận thức ta là cha ngươi!"

"Vừa lúc, ta cũng thông báo cho các ngươi một tiếng, sau này ta sẽ không ở tại trong nhà, đây là ta đã nghĩ kỹ rồi."

Nói xong nhìn về phía Tần Hội còn đang trợn mắt há hốc mồm, lôi kéo tay của Ngụy Tố Khiết lại lần nữa nắm thật chặt, quay đầu ôn nhu hỏi :

"Ngươi còn có gì muốn nói không?"

"Không có."

Ngụy Tố Khiết nghiêng đầu nói hai chữ, hắn liền lôi kéo người nọ tiêu sái mà rời đi.

Trời biết lúc hắn lôi kéo tay của Ngụy Tố Khiết , thấy Tần Hội trợn mắt há hốc mồm, hắn đã vui sướng bao nhiêu !

Giống như là một tên nhà giàu mới nổi khoe ra tất cả tài sản của chính mình.

Một đường không nói gì , đi đến căn hộ hắn đã thuê, căn phòng này là nhờ một người quen thuê cho, trang hoàng trong nhà đầy đủ mọi thứ, tùy lúc đều có thể vào ở.

"Ta. . . Đi mua nhu yếu phẩm."

Nói cho hết lời, còn chưa đi tới cửa, đã bị Ngụy Tố Khiết gọi lại.

"Từ từ."

"Ngươi sẽ không hỏi một chút ta vì cái gì?"

"Không cần."

Nếu hỏi đến lại làm chính mình bị thương, không bằng cái gì cũng không biết.

"Ngươi. . . . . ."

"Ta đi trước mua đồ, ngươi nhìn xem xung quanh. Chuyện khác cũng không cần nghĩ nhiều nữa."

Nói xong hắn ly khai phòng, hắn biết Ngụy Tố Khiết muốn kết hôn bất quá là một quyết định trong lúc xúc động, thời gian qua đi liền sẽ hối hận, một khi hối hận, ly biệt liền tuyệt không muốn dây dưa, chính là biết, hắn mới như thế nhanh chóng dẫn người đi đăng ký.

Khi hắn lại lần nữa trở lại phòng, Ngụy Tố Khiết đang đứng ở phía trước cửa sổ, thân ảnh cô đơn, bóng dáng gầy yếu.

"Lại đây ăn cơm đi."

"Này. . . Đều là ngươi làm ?"

"Ân, ở trong quân đội đã học một chút." Học những món đều là ngươi thích ăn nhất ."Mau nếm thử, thử xem tay nghề của ta thế nào!"

"Ân. . ."

"Ở quân đội. . . Vất vả lắm không?"

"Lúc bắt đầu cũng có chút khó khăn , hiện tại đã thành thói quen , cũng sẽ không cảm thấy."

Thời gian còn lại trầm mặc không nói gì, đều tự ăn cơm, cơm nước xong, rửa bát xong, trời đã tối. . . . . .

"Ngươi nói tỷ của ngươi cùng tỷ phu của ngươi sẽ đi chỗ nào hưởng tuần trăng mật?"

"K thị."

"Chúng ta đây đi chỗ nào. . . . . . Hưởng tuần trăng mật?"

"Ngươi muốn đi chỗ nào?"

Ngụy Tố Khiết nhìn đến ngoài cửa sổ, nói hai chữ.

"Nam Sơn."

"Hảo."

Vừa ra đến trước cửa, hắn áp chế bất an , lấy ra nhẫn.

"Này, ta nhớ rõ ngươi thích nhất là hoa văn hình lá cây."

Ngụy Tố Khiết nhìn nhẫn trong tay Tần Chí Cương, không có tiếp nhận, cũng không có cự tuyệt. Ngay lúc Ngụy Tố Khiết nghĩ muốn vươn tay, Tần Chí Cương lại đột nhiên thu hồi tay, hỏi.

"Đúng rồi, ngươi mang nhẫn size bao nhiêu ?"

"Size 9."

"Ai ~" Tần Chí Cương vỗ trán, thần tình ảo não. "Như vậy, ta ngày mai đi đổi, nhìn tay ngươi ta còn tưởng size số 8."

". . . Ân."

"Đi thôi, chúng ta đi Nam Sơn, đi đến bất cứ nơi nào ngươi muốn tới."

Ngụy Tố Khiết nhìn đến người trước cửa, hướng chính mình vươn tay, vẻ mặt tươi cười vài phần tương tự một người nào đó, trong lòng ẩn ẩn đau thắt.

Thời gian đúng lúc, không khí hợp thời, vẻ mặt đúng, lời tâm tình đúng, cố tình. . . . . . Con người không đúng. . .

Đăng trước các chương của tuần (1/4/2016).

Ngày cập nhật kế: 8/4/2016

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com