Chương 12
Trong lòng ngực đột nhiên có thêm một con thỏ, vị kia khách vẻ mặt ngốc, nhưng rất nhanh, nàng liền hiểu chuyện gì đang xảy ra, cười ha hả, đắc ý mà nhìn thoáng qua Bạch Nguyệt, hung hăng xoa xoa đầu thỏ con, nói: "Tôi nói rồi, con thỏ này thích tôi hơn, cô còn không tin."
Lúc này, Bạch Nguyệt quanh thân khí áp đều thấp, nàng ánh mắt gắt gao nhìn chằm chằm Ô Phù Vũ, không nói một lời.
Mắt thấy trận chiến tranh không súng thuốc này sắp phải bùng nổ, bên cạnh bà chủ Nhập Thanh Thanh vội vàng đứng dậy, chắn giữa hai người, khuyên giải nói: "Được rồi được rồi, đều thích, đều thích."
"Thỏ con thật đáng yêu." Người khách lại xoa xoa đầu thỏ con, thực mau liền đem con thỏ giơ lên, bẹp hôn một cái, nàng vui vẻ mà nhìn về phía Bạch Nguyệt, tựa hồ đang muốn khoe ra, "Ha ha ha ha ha ha."
Thỏ con cũng không nhúc nhích, nhìn dáng vẻ là không bài xích, thậm chí là hưởng thụ quá trình này.
Thấy một màn này, Bạch Nguyệt ánh mắt liếc đi chỗ khác, không nói nữa.
Lúc này, bên cạnh chen qua tới một con chó cực lớn, Bạch Nguyệt theo bản năng mà sau này lui một bước, nhìn kỹ là chó Alaska cười rất ngoan ngoãn.
Này Alaska đôi mắt rất đẹp, là màu hổ phách, thoạt nhìn rất có linh khí. Hiện tại, con chó già đẹp này cứ như vậy nhìn chằm chằm Bạch Nguyệt, Bạch Nguyệt trong lòng lại không có một tia gợn sóng, con chó quá lớn, nàng thậm chí có ý muốn chạy trốn.
"Ngao ô ——"
Tiểu Thêm nghiêng đầu, cọ cọ Bạch Nguyệt.
Bạch Nguyệt thân mình cứng đờ, cơ hồ là theo bản năng mà lui lại sau một bước, bất quá, mới vừa lui ra phía sau, liền thấy bên kia cục xám xịt đang nhìn chằm chằm nàng.
Không biết vì sao, Bạch Nguyệt ma xui quỷ khiến mà vươn tay, sờ soạng một phen đầu chó của Tiểu Thêm.
" Bé chó ngoan."
Bạch Nguyệt cố ý nói như vậy.
Chú chó Alaska bị khích lệ lúc sau, cao hứng phấn chấn, liền mở miệng rộng, vươn đầu lưỡi muốn đi liếm láp lòng bàn tay Bạch Nguyệt.
Bạch Nguyệt trốn, nàng đứng lên đối với Nhập Thanh Thanh nói: "Tôi có việc, đi ra ngoài một lát, tiểu gia hỏa kia liền giao cho cô."
"Yên tâm đi." Nhập Thanh Thanh vỗ vỗ ngực, bảo đảm nói.
Đơn giản nhờ vả một lúc, Bạch Nguyệt liền rời đi Cẩu Già.
-
Như cũ là ban đêm ở Phù Dung Thành.
Bạch Nguyệt đôi tay cắm túi, đi dạo ở trên đường cái, xuyên qua đám người, đi tới "Không thỏ không vui" cửa tiệm, đứng ở bên này bất động rất lâu.
Ngày mùa hè tới rồi, gió đêm cũng không giống lúc trước mát mẻ, gió thổi qua tới, mang theo chút nóng bức.
Qua một hồi lâu, "Không thỏ không vui" nhân viên trong tiệm thậm chí nhô đầu ra, xa xa hỏi Bạch Nguyệt: " Chào cô, hôm nay không ăn một cái đầu thỏ cay tê sao ?"
Bên này Bạch Nguyệt nghe vậy, nghiêng đầu vừa thấy, phất phất tay: "Không ăn."
Nhân viên cửa hàng cười nói: " Vậy lần sau tới ăn nha."
Bạch Nguyệt cười quay đầu lại.
Nàng đang đợi người.
Lại đợi không bao lâu, nơi xa đi tới một cái xinh đẹp thân ảnh, xa xa người kia liền cùng nàng chào hỏi.
"Bạch Nguyệt, đợi lâu chưa."
Khoan thai tới muộn người nọ đúng là Hồ Nhan, nàng một lại đây liền đối Bạch Nguyệt cười cười, hôm nay nàng so với lúc trước gặp mặt, ăn mặc thoạt nhìn tương đối quy củ.
Thấy Hồ Nhan, Bạch Nguyệt ra tiếng nói: "Đi thôi."
Các nàng ước định tại đây gặp mặt, hẳn là đi đến một địa phương an tĩnh, muốn nói chuyện chính sự.
Hồ Nhan ngẩng đầu hướng nơi xa nhìn thoáng qua, thấy kia "Không thỏ không vui" bốn cái chữ to lúc sau, sửng sốt, ngay sau đó hỏi: "Tới cũng tới rồi, cậu không ăn một con sao ?"
Bạch Nguyệt lắc lắc đầu.
Hồ Nhan ý thức được không đúng chỗ nào, nàng chú ý tới thỏ con kia không ở, liền nói: " Cậu không phải là cùng con thỏ cãi nhau đi? Chuyện lớn không."
Bạch Nguyệt vẫn là lắc lắc đầu, không thảo luận đề tài này.
Hồ Nhan liền cũng không hề hỏi nhiều, nàng lôi kéo Bạch Nguyệt cánh tay, nói: "Đi, đi uống trà."
Bạch Nguyệt: "Ừm."
-
Quán Trà Trúc Vận.
Ban đêm, ngõ nhỏ đám đông chen chúc, náo nhiệt ồn ào, ở trong hẻm quán trà này bên trong lại là thập phần an tĩnh, ở giữa sân lớn, thân trúc lay động, hai ba người bạn tốt nói chuyện với nhau phẩm trà, thập phần nhàn nhã.
Lầu trên của quán trà, không gian nhàn nhã.
Bạch Nguyệt cùng Hồ Nhan thì tại nơi này, phẩm trà, nói chuyện với nhau.
Quán trà an tĩnh, không người quấy rầy, đồng thời, các nàng có thể từ ngoài cửa sổ thấy phía dưới đường phố phồn hoa.
Bạch Nguyệt ngồi đối diện Hồ Nhan, bưng lên ly, uống một ngụm nước trà, liền ra tiếng: "Nói đi, lần này bọn họ lại bày ra chuyện xấu gì đây."
Bạch Nguyệt trong miệng " Bọn họ" chính là đám thần tiên ở Thiên Đình.
Nói ra thì rất dài, nàng làm thượng thần, là Thiên Đình cực có quyền trọng nhân vật, đồng dạng, Hồ Nhan cũng vậy. Bất quá, Bạch Nguyệt không hợp cùng người khác kết bạn, không thích xã giao vô dụng, bởi vậy ở Thiên Đình rất nhiều thần đều không thích nàng.
Những thần tiên đố đều xa lánh nàng, bắt lấy nàng không bỏ, chuyên môn cho nàng chọn "việc xấu", tóm được những tội danh này, liền tố cáo nàng.
Đây cũng là vì sao Bạch Nguyệt phạm sai lầm, lại bị nghiêm trị, cũng chính là nguyên nhân bị đày đến nhân gian.
"Ai...... Còn không phải những chuyện đó......" Hồ Nhan thở dài, khó được đứng đắn một hồi, "Cậu xem, lập tức liền hai ngàn năm rồi."
Lần này, Hồ Nhan là từ Thiên Đình trở về, cũng khó trách nàng sẽ ăn mặc như thế chính trực.
Hồ Nhan: " Đủ một ngàn năm, cậu vốn là có thể về thiên đình, lại bị những con tiểu tiên xấu báo cáo, không có biện pháp trở về."
"Lúc này, thời gian cũng tới rồi, Ngọc Đế nói muốn kiểm tra cậu, nếu cậu thông qua kiểm tra, là có thể trở về thiên đình."
" Mình nghĩ kiểm tra hẳn là sẽ không khó, cậu gần nhất...... Chú ý một chút đi, đặc biệt là thỏ con kia, cậu phải biết, cậu là thần tiên, không cần tùy tùy tiện tiện cùng yêu quái lui tới."
Bạch Nguyệt cười lạnh một tiếng: "Nhân gian mỗi người đều bình đẳng, thần tiên còn phân đủ các loại, không bằng con người. Hôm nay dừng, không trở về thì sao?"
Hồ Nhan nói: "Cậu đừng nói như vậy, đều không phải là người làm công, đều theo những quy củ, nếu là trái với ý trời, bị bắt tới đại lao ngồi xổm là sao bây giờ ?"
Hồ Nhan lại nói: " Kiểm tra hẳn là sẽ không khó, bọn họ lần này phái tới Thiên Đình cẩu thần —— Đại Hoàng."
" Không bao lâu nữa , Đại Hoàng hẳn là sẽ hạ phàm, đến lúc đó, cậu trước tiên đừng mang theo con thỏ kia ."
Bạch Nguyệt: "......"
Vừa nghe thấy tên này, ký ức đã phủ đầy bụi của Bạch Nguyệt liền hiện lên ở trong óc.
Nàng còn nhớ rõ thật lâu thật lâu phía trước, khi đó, nàng vẫn là một con tiểu bạch xà, trong Thiên Đình không có ai thích nàng.
Đặc biệt là một chó nhỏ vàng, là một con chó nhà thuần chủng, đáng yêu vô cùng, thần tiên ở Thiên Đình đều thích nàng.
So sánh với nhau, chó nhỏ đáng yêu hơn rắn.
Khi đó, Bạch Nguyệt cũng cảm thấy bé chó rất đáng yêu, lỗ tai lông xù xù, vừa thấy khiến cho người ta nhịn không được đi sờ, chính là nàng không có tay, sờ không được chó nhỏ.
Ngày đó, Bạch Nguyệt lấy hết can đảm, muốn cùng Đại Hoàng kết bạn.
Nhưng là, Đại Hoàng lại một ngụm ngậm lên nàng, cho nàng để lại hai cái dấu răng.
Nho nhỏ Bạch Nguyệt vảy xà đều rớt vài miếng, nàng chảy thật nhiều thật nhiều máu, đau quá đau quá, hơn nữa, các thần tiên khác đều chê cười nàng trọc lóc.
Từ khi đó, nàng liền sợ hãi chó, chán ghét chó.
Lần này, vừa nghe là Đại Hoàng hạ phàm, Bạch Nguyệt thật sự vô pháp tiếp thu, nàng uống ngụm trà nén kinh hãi, nói: "Như thế nào phải là tên chó chết đấy ?"
Hồ Nhan thở dài: "Làm một thần tiên tốt, ban đầu phải nhớ rõ không được nói bậy."
Bạch Nguyệt: "......"
Hồ Nhan nói: " Mình muốn nói liền nói như vậy, làm bạn tốt của cậu, mình nghĩ mình phải nhắc nhở cậu, sớm giải trừ thuật pháp lên Cáp Tiểu Thất. Cậu nghĩ xem, đến lúc đó Đại Hoàng hạ phàm, thấy bạn cún của nàng bị người khác bắt nạt, cẩn thận nàng lại tố cáo cậu."
Bạch Nguyệt bình phục một chút tâm tình: " Cậu cảm thấy mình có thể đánh thắng Đại Hoàng không ?"
Hồ Nhan không nói tiếp, nàng từ trong túi lấy ra di động, xử lý một chút tin tức, liền nói với Bạch Nguyệt nói: " Tốt nhất bảo trọng đi."
"...... Từ từ," Bạch Nguyệt buông chén trà, chỉ chỉ Hồ Nhan trong tay " Cục gạch mỏng ", "Cái này đắt hay không ?"
Hồ Nhan giơ lên di động, kinh ngạc nói: "Lúc trước mình đưa cậu một bộ di động, cậu còn chết sống không cần, hiện tại sao lại thế này? Đối với điện thoại cảm thấy hứng thú à ?"
Bạch Nguyệt: "Mình không có tiền mặt."
Tuy nói, đã từng có người cung phụng nàng, nàng có chút tiền nhang đèn, nhưng là hiện tại ít người nhớ đến nàng, nàng cũng không có quá nhiều tiền thu vào.
Phần lớn tiền bạc nàng thu vào là đến từ chính Hồ Nhan "Bố thí".
Hồ Nhan nháy mắt đã hiểu: "Được rồi, ai bảo cậu là bạn của mình, đi, mình mang cậu đi mua di động."
Hai người rất nhanh liền chạy tới cửa hàng điện thoại.
Ở dưới sự đề xuất của nhân viên cửa hàng, Hồ Nhan chọn được một chiếc điện thoại trả tiền rất nhanh, lại làm nhanh một số thứ, đem điện thoại đưa cho Bạch Nguyệt.
" Cậu muốn xài ốp không ?"
"Chúng ta có thể chọn một cái ốp đẹp xíu."
"Có ốp, điện thoại rơi xuống mặt đất sẽ không sao."
Có Hồ Nhan giải thích, Bạch Nguyệt mới thấy rõ nhân loại là thật biết chơi, nàng nhìn ốp điện thoại rực rỡ muôn màu, cuối cùng, lựa chọn một cái ốp có hình thỏ con trắng trắng mềm mềm.
Bạch Nguyệt nói: " Mình có thể mua hai cái không ?"
Hồ Nhan vừa thấy, liền biết Bạch Nguyệt tâm tư, nàng bất đắc dĩ nói: " Mua cho bạn nhỏ ở trong nhà chơi, tốt nhất vẫn là mua cái iPad."
Bạch Nguyệt: " Ipad đắt không ?"
Hồ Nhan: " Đắt hay không đắt thì cùng là mình trả tiền."
"Nhớ kỹ, này tính cậu thiếu mình, nợ." Hồ Nhan sau khi nói xong, lại nói, "Nếu không cậu suy nghĩ việc bữa trước mình nói ?"
Bạch Nguyệt chuyển đề tài, nói: " Mình nhớ rõ trong động mình còn có chút trân bảo, lấy đó đổi được chứ ?"
Hồ Nhan tưởng tượng, bạch xà trong động xác thật có rất nhiều thứ tốt, nàng thở dài, nói: " Được rồi, quá mấy ngày mình qua chỗ cậu lựa, coi như cậu đổi tiền với mình."
Bạch Nguyệt: " Ừm."
Rất nhanh, hai người liền dẫn theo một cái di động mới cùng một cái iPad mới, hướng Cẩu Già đi đến.
Trên đường, Hồ Nhan đối Bạch Nguyệt nói: " Cậu đối xử với bé thỏ kia tốt quá nhỉ."
Bạch Nguyệt không nói chuyện.
Tới rồi Cẩu Già sau, Hồ Nhan liền tạm biệt, Bạch Nguyệt một người dẫn theo di động mới, vào Cẩu Già.
Mới vừa đi vào, nàng liền thấy một cảnh cực kỳ ngứa mắt.
Quán cà phê, trên sô pha ngồi xổm một con Husky, bên cạnh trên bàn ngồi xổm một con thỏ, này một chó một thỏ đối diện đứng lên hướng tới điện thoại, "Õng ẹo tạo dáng", nói đúng hơn, con chó kia đang ở "Ngao ô ô ngao ô ngao ngao ngao" mà biểu diễn ca hát, con thỏ còn lại là phối hợp Husky, lỗ tai một lên một xuống, lên lại rơi xuống, biểu diễn vũ đạo.
Trong phòng, Husky cùng con thỏ tựa hồ là chú ý tới bên này động tĩnh.
Một chó một thỏ sôi nổi quay đầu tới, nhìn Bạch Nguyệt.
Husky tương đối hưng phấn: "Ngao ngao nga a nga ngao ngao!"
Đôi mắt màu lam của thỏ con trừng đến to hết cỡ, thoạt nhìn ngốc ngốc dễ thương.
Thấy cảnh này, Bạch Nguyệt thật muốn ném túi qua, đánh ngất hai đứa kia.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com