Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 16

Khi Bạch Nguyệt trở lại hang động, chính là thấy một màn này——

Một đám thỏ khóc lóc thảm thiết, phía trước đàn thỏ con, còn có một bãi cỏ xanh làm thành vòng hoa lớn, bên cạnh vòng hoa là thỏ bà đang ngồi xổm, Đại Thỏ Đốm khiến người ta chú ý nhất, chính là một con thỏ nho nhỏ xám xịt.

Cầm đầu thỏ xám nước mắt chảy đầy đất, nàng không tin vào kết quả này, liền hô lớn: "Sống phải gặp xà, chết phải thấy thi thể! Con muốn đi tìm ngài ấy trở về !"

Một bên Đại Thỏ Đốm ngăn lại nói: "Tiểu Vũ, nếu giờ con đi, khẳng định sẽ bị đại gấu đen ăn luôn!"

Tỉnh táo nhất là thỏ bà, nàng ngăn lại hai con thỏ: "Ta tin tưởng Thượng Thần đại nhân sẽ không chết, các con quá vớ vẩn."

Nhưng mà, đám thỏ kia căn bản không tin.

Có thỏ nói: " Đại gấu đen kia đã ăn rất nhiều yêu quái !"

Còn có thỏ nói: "Thượng Thần đại nhân khẳng định đánh không lại hắn!"

Ô Phù Vũ nhìn đàn thỏ hợp lực làm ra vòng hoa, lại nhìn xem mọi người, mọi người khóc đến như vậy thương tâm. Nàng liền dám khẳng định, Thượng Thần đại nhân khẳng định là đánh không lại đại gấu đen, khẳng định là...... gặp phải sự cố.

"Oa" một chút, nàng nước mắt liền tràn mi tuôn ra, "Không cần cản con, con muốn đi tìm ngài ấy !"

Bên cạnh các con thỏ vội vàng vây quanh lại đây.

Đặc biệt là Đại Thỏ Đốm, hắn ngăn trở Ô Phù Vũ: "Xà đã chết không thể sống lại ! Ta khuyên con lạy ngài ấy nhiều một chút, chúng ta đã từng hiểu lầm ngài, không nghĩ tới ngài ấy là thần tiên tổt ! Ta đúng là sai rồi !"

Nói xong, Đại Thỏ Đốm liền đi phía trước một bước, quỳ gối trước vòng hoa, "Loảng xoảng loảng xoảng loảng xoảng" lạy vài cái.

Ô Phù Vũ thấy thế, khóc đến nhiều hơn, nàng học chú tiểu Đạt bộ dáng, vuốt vuốt mấy cái, quỳ gối trước vòng hoa, "Thịch thịch thịch" dập đầu.

Nhớ tới ở trên mạng xem văn chương, Ô Phù Vũ đối với vòng hoa, nức nở nói: " Nắm được tay thỏ, lại không thể cùng thỏ sống đến già, tìm không thấy ngài thi thể, ngài nói xem tôi biết than khóc sao đây!"

Nghe này kêu rên, đàn thỏ đều thương tâm, chúng thỏ đồng loạt khóc thút thít.

Cách đó không xa, Bạch Nguyệt: "......"

Nàng còn vẫn duy trì hình người, lúc này, nàng cất bước, hướng tới lối vào hang động phương hướng đi qua.

Hang động bên này, Ô Phù Vũ quỳ rạp trên mặt đất thống khổ, nho nhỏ đầu chôn dưới đất, mặc cho ai kêu đều không để ý tới. Nàng hiện tại rất thương tâm, nàng hiện tại hoàn toàn đắm chìm bên trong bầu không khí bi thương.

Chung quanh, đám thỏ con tiếng khóc đều dừng lại.

Trong nháy mắt, nơi này an tĩnh lại, rất là quỷ dị.

Nhưng là, Ô Phù Vũ lại không chú ý tới.

Hoặc là nói, nàng quá thương tâm, nàng còn ở kêu: "Đại yêu quái, tôi sẽ tìm được thi thể của ngài, tôi muốn đem ngài làm thành một cái tiêu bản, mỗi giây mỗi phút đều mang ở bên cạnh tôi !"

Ô Phù Vũ càng nói, càng cảm thấy có đạo lý.

Nàng thấy trong truyện những câu nói của bá tổng đều như vậy.

Ô Phù Vũ khóc thút thít thật lâu, đang lúc nàng lại muốn hô to khi, nàng bỗng nhiên cảm giác được áp bách từ phía sau truyền đến. Cùng lúc đó, nàng ý thức được, bốn phía đều là xà hơi thở.

Ô Phù Vũ thất thần ngẩng đầu, từ trên mặt đất bò lên.

Vào lúc này, nàng bị người từ phía sau xách lên, thân mình treo không ở giữa không trung.

"Ngươi liền như vậy hy vọng ta chết sao?" Đỉnh đầu truyền đến tiếng vang.

Ô Phù Vũ nghe được quen thuộc thanh âm, nháy mắt rơi lệ đầy mặt, nàng "Oa" một tiếng khóc lớn lên.

"Thượng Thần đại nhân, ngài không chết, thật tốt quá!"

......

Bạch Nguyệt xách lên Ô Phù Vũ, liền đem thỏ con ôm ở trong lòng ngực, nói thật, nhìn con thỏ này khóc đến như vậy thương tâm, nàng rất không đành lòng.

" Được rồi, đừng khóc, con gấu đen kia có là gì, chỉ một chiêu của ta, hắn liền nằm sấp mặt."

Bạch Nguyệt lại có kiên nhẫn mà dỗ dành Ô Phù Vũ.

Trong lòng ngực thỏ con mới không khóc.

Bạch Nguyệt ôm Ô Phù Vũ, nàng nhìn đám con thỏ kia, hỏi thỏ bà thương vong tình huống, biết được đàn thỏ cũng không quá nhiều thương vong, nhưng thật ra cách vách chuột tộc, cơ hồ toàn tộc đều bị huỷ diệt.

Bạch Nguyệt nói: "Gấu đen tinh đã bị Thiên Đình nhân viên bắt giữ, các ngươi có thể yên tâm trở về, không cần lo lắng nguy hiểm."

Thỏ bà: "Cảm ơn Thượng Thần đại nhân."

Đại Thỏ Đốm cũng nói: "Cảm ơn Thượng Thần đại nhân."

Mặt khác thỏ trong đàn cũng đối Bạch Nguyệt biểu đạt cảm kích.

Đàn thỏ trước khi rời đi, Đại Thỏ Đốm nói cho Ô Phù Vũ, phải ngoan ngoãn ở chỗ này cùng Thượng Thần đại nhân học tập bản lĩnh, biến thành một con thỏ lợi hại.

Ô Phù Vũ tỏ vẻ đã hiểu, nàng sẽ.

Đàn thỏ liền rời đi nơi này, mênh mông cuồn cuộn hướng Thỏ tộc mà đi đến.

-

Bên trong hang động.

Ô Phù Vũ ngồi xổm ở trên bàn đá, cũng không chơi điện thoại, cũng không ngủ được, cứ như vậy đáng thương vô cùng mà nhìn chằm chằm Bạch Nguyệt, khóc sướt mướt.

Thấy như vậy, Bạch Nguyệt cũng không muốn dạy dỗ đối phương.

Trùng hợp, cửa động truyền đến động tĩnh, chỉ chốc lát sau, một con Husky cực lớn liền từ bên ngoài chạy vào.

Husky mới chạy vào, liền thuần thục mà hướng trên ghế đá nhảy lên, mông chó vững vàng mà ngồi ở trên ghế.

Cáp Tiểu Thất ổn định thân chó, cùng Ô Phù Vũ trên bàn đá chào hỏi, liền nhìn về phía trên tảng đá Bạch Nguyệt, hỏi: "Mình nghe nói Đại Hoàng muốn tới."

"Nghe ai nói?" Nhìn thấy Cáp Tiểu Thất lại đây, Bạch Nguyệt cũng không kinh ngạc, nàng kỳ thật đã quen sự xuất quỷ nhập thần tên chó rách này.

Cáp Tiểu Thất: "Hồ Nhan nói cho mình."

Bạch Nguyệt: " Biết rồi."

Cáp Tiểu Thất thấy Bạch Nguyệt bình tĩnh như thế, nàng lại không bình tĩnh, rất nhanh, nàng liền làm ra biểu tình hoảng sợ, nói: " Trong động cậu cất giấu một con thỏ yêu, cậu đều không lo lắng sao ? Nếu là Đại Hoàng thấy, nàng khẳng định muốn nói cho Ngọc Đế! Nói không chừng, bầu trời còn phái thần tiên đem thỏ yêu này xử chết !"

Husky ngữ khí cực kỳ khoa trương.

Trên bàn đá, Ô Phù Vũ nghe thấy lời nói này của Cáp Tiểu Thất, nàng sợ hãi mà nhìn chằm chằm Cáp Tiểu Thất, hỏi: "Thật vậy chăng?"

Cáp Tiểu Thất gật gật đầu: "Đương nhiên là sự thật, mình khi nào đã lừa gạt cậu?"

Phía trên tảng đá, Bạch Nguyệt không quá để ý, nàng nói: "Không sao."

Cáp Tiểu Thất tựa như cái chó mẹ ân cần nhọc lòng, nàng nói: "Bạch Nguyệt, Đại Hoàng hạ phàm mấy ngày nay, mình khuyên cậu để Tiểu Vũ tới Cẩu Già làm công, như vậy, nàng có thể kiếm tiền, lại còn không bị đại tóc vàng phát hiện, đẹp cả đôi đường !"

Bạch Nguyệt nâng nâng mí mắt, nhìn Cáp Tiểu Thất, nhàn nhạt nói: "Chuyện này cậu không cần lo lắng."

" Nhưng mình lo lắng ! " Cáp Tiểu Thất đột nhiên nhảy xuống ghế đá, hướng Bạch Nguyệt bên kia đi đến, nàng bốn chân đứng trên mặt đất, ngẩng đầu lên nhìn Bạch Nguyệt, " Cậu xem mình hiện tại, biến không được thành người, đến lúc đó Đại Hoàng khẳng định muốn tìm mình, cô ấy thấy mình như vậy, khẳng định sẽ hỏi."

"Bạch Nguyệt, mình kiến nghị cậu giải trừ thuật pháp."

"Như vậy, mình có thể biến người, Đại Hoàng sẽ không phát hiện khác thường, cũng sẽ không tố cáo cậu."

Cáp Tiểu Thất nói xong, nàng cười đắc ý, lắc lắc cái đuôi.

Bạch Nguyệt liếc hướng Cáp Tiểu Thất: " Cậu muốn biến người?"

Cáp Tiểu Thất nặng nề mà gật gật đầu.

Bạch Nguyệt nhớ tới vừa mới ở cửa động khi trường hợp, hỏi: " Cậu lại dạy thỏ con điều gì ?"

Cáp Tiểu Thất vẫy vẫy đầu: " Cách nhân loại sinh tồn thôi !"

Bạch Nguyệt thấy con chó này căn bản không ý thức được chính mình sai rồi, liền lạnh như băng nói: "Mình mặc kệ cậu đã từng dạy  em ấy những điều nhảm nhí gì, dừng ở đây."

Cáp Tiểu Thất: "Ngao ô?"

Trên bàn đá, Ô Phù Vũ cũng ngây ngẩn cả người.

Bạch Nguyệt nói: "Mình có thể cho con thỏ đi Cẩu Già làm công."

Cáp Tiểu Thất kích động lên.

"Nhưng là," Bạch Nguyệt tiếp theo nói, "Mình phải xem biểu hiện của cậu, mỗi ngày thỏ con trở về nếu còn nói mấy lời kì quái, cậu liền tiếp tục làm chó đi."

Cáp Tiểu Thất: "Ngao ô, không cần mà."

Trên bàn đá, Ô Phù Vũ lại lo lắng sốt ruột, nàng nhảy xuống dưới, chạy tới ngẩng đầu lên tới xem Bạch Nguyệt: "Tôi thật sự sẽ bị Thiên Đình thần tiên xử chết sao?"

Bạch Nguyệt cong lưng, xách lên Ô Phù Vũ đem đối phương ôm ở trong lòng ngực, an ủi sờ sờ tai thỏ.

"Sẽ không." Nàng bảo đảm nói.

-

Lại qua mấy ngày, Bạch Nguyệt mới nhận được tin tức thần tiên hạ phàm để kiểm tra nàng.

Trước đó, nàng tìm được Hồ Nhan, dùng bảo tàng trong kho đồ vật, cùng đối phương trao đổi một ít tiền lưu thông hiện nay. Lúc sau, liền mua rất nhiều đồ ăn vặt, đặt ở bên trong hang động.

Gần nhất nàng phát hiện, con thỏ trừ bỏ cà rốt, còn rất thích ăn đồ ăn vặt. Bởi vậy, Bạch Nguyệt thường thường lấy nó để làm thỏ con tu luyện cho tốt, cũng khen thưởng cho con thỏ không ít đồ ăn vặt.

Rốt cuộc tới rồi ngày này.

Đại Hoàng hạ phàm.

Bạch Nguyệt liền trước tiên làm Ô Phù Vũ đi theo Cáp Tiểu Thất tới Cẩu Già.

Nàng còn lại ở Vân Vụ Sơn, chờ đợi vị cẩu thần.

Gần nhất, Bạch Nguyệt học xong cách lướt Quả Vải Video Ngắn, nàng mở ra Hello Cẩu Già tài khoản chính chủ, ấn vào phòng livestream.

Ấn vào, Bạch Nguyệt liền thấy trên màn hình hai con động vật, một con đang ăn cục xương cốt Husky, một con khác còn lại là đang gặm cà rốt thỏ con.

Phòng live stream hai bé động vật đang ở ăn cơm, thoạt nhìn đáng yêu cực kỳ. Bạch Nguyệt thấy rất nhiều bình luận trên live, có rất nhiều người đều biểu đạt sự yêu thích đối với Husky cùng thỏ con.

Nhìn nhìn, Bạch Nguyệt trong lòng phát sầu, nàng không mấy vui vẻ.

Cũng chính là ở ngay lúc này, nàng nghe thấy ngoài động truyền đến động tĩnh.

Bạch Nguyệt liền giải trừ kết giới, nói: "Vào đi."

Chỉ chốc lát sau, một thân ảnh màu vàng thân ảnh liền tiến vào.

Bạch Nguyệt ngẩng đầu nhìn thoáng qua đối phương: "Cô đã đến rồi."

Trong động, Hoàng Kinh Trập như cũ ăn mặc quần áo Pikachu, nàng lại đây lúc sau, liền thấy đồ ăn vặt trên bàn đá, đôi mắt đều sáng lấp lánh.

" Mấy thứ này ta chưa từng ăn qua......"

Bạch Nguyệt xua xua tay: " Ăn thoải mái."

Hoàng Kinh Trập liền tùy tay cầm một túi khoai lát, hướng tới Bạch Nguyệt đi qua: "Ta nói cho cô biết, tuy rằng cô cho ta ăn đồ ăn vặt, nhưng ta sẽ không bao che cho cô. Nhân gian này cũng thật tốt đẹp, có nhiều đồ ăn ngon như vậy, Thiên Đình đều không có. Lúc trước ta đi tìm Cáp Tiểu Thất, cậu ấy sao có nhiều tiền vậy nhi, có thể mua rất nhiều đồ ăn, ta đều không có tiền ở nhân gian ......"

Này cẩu thanh âm quá lớn, đều lấn át âm thanh phát sóng trực tiếp.

Bạch Nguyệt không kiên nhẫn nói: "Đồ ăn vặt đều lấp không được miệng cô?"

Lúc này, Hoàng Kinh Trập vừa vặn đi tới, thấy hình ảnh trên di động Bạch Nguyệt, nàng khiếp sợ nói: "Đây không phải Cáp Tiểu Thất sao? Nàng đang làm gì?"

Bạch Nguyệt: "Như cô nhìn thấy, phát sóng trực tiếp kiếm tiền."

Hoàng Kinh Trập chỉ chỉ trên màn hình con thỏ kia: "Nàng là yêu."

Nàng liếc mắt một cái nhìn thấu, thả lời thề son sắt.

Bạch Nguyệt vung tay lên, một luồng sáng trắng hiện lên, trên bàn đá một đống bao đồ ăn vặt liền bay đến nàng trong tay.

Hoàng Kinh Trập cau mày: "Ta liền tự hỏi tại sao mấy túi đồ ăn vặt này sao lại có mùi thỏ đâu."

Bạch Nguyệt đem bao đồ ăn vặt nhét vào Hoàng Kinh Trập trong lòng ngực: "Ăn đi."

Hoàng Kinh Trập cười xấu xa nói: "Hối lộ ta đúng không? Con thỏ không phải là chính cô nuôi đi ?"

Bạch Nguyệt mắt lé nhìn Hoàng Kinh Trập liếc mắt một cái: " Chuyện nhân gian bớt hỏi."

"Hứ ——" Hoàng Kinh Trập một bộ "Ta đều hiểu" bộ dáng, nàng thầm hạ quyết tâm: Nhất định phải bắt lấy nhược điểm của con rắn này, sau đó chụp ảnh nói cho Ngọc Đế, nói bạch xà này học gì không học lại học nhân loại yêu đương.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com