Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 17

Thay vì nói là cẩu thần hạ phàm tới kiểm tra Bạch Nguyệt, thà nói là cẩu thần hạ phàm tới trêu đùa Bạch Nguyệt.

Sau khi biết được bạch xà kim ốc tàng kiều, Hoàng Kinh Trập liền phấn khích hơn, một ngày tới Vân Vụ Sơn vài lần, sức mạnh kia, vừa thấy chính là phải bắt được nhược điểm của bạch xà.

Nàng vẫn luôn bám theo Bạch Nguyệt hỏi.

"Bạch Nguyệt, con thỏ của cô đâu ?"

"Bạch Nguyệt, ta ăn hết đồ ăn vặt rồi, bé thỏ của cô có tức giận không ?"

"Bạch Nguyệt, con thỏ của cô cùng Cáp Tiểu Thất chơi với nhau vui như vậy, cô thực sự không tức giận sao ? Nếu là ta, ta sẽ không nhịn nổi."

"Bạch Nguyệt, cô xem những con người kia còn ôm hôn thỏ con của cô kìa."

"Bạch Nguyệt......"

Nếu không muốn nói như thế nào Hoàng Kinh Trập cũng là tên đáng ghét đâu, nói nhiều điều vớ vẩn, cùng sức mạnh trên người, cùng Cáp Tiểu Thất con chó kia lại có điểm nào khác nhau.

Bạch Nguyệt bị hỏi phiền, phải trả lời: "Không có con thỏ nào hết, đừng suy nghĩ lung tung."

Hoàng Kinh Trập lại không tin, nàng xách lên bao nilon chứa đầy đồ ăn vặt nói: " Cô quên rồi à, ta chính là cẩu thần, mũi rất thính, vừa tới đây ta đã nghe thấy mùi của thỏ con."

Bạch Nguyệt liếc đối phương một cái, bắt tay duỗi ra: " Đưa cho ta."

Mơ đi, Hoàng Kinh Trập liền thu lại bộ dáng nghịch ngợm, nàng đem đồ ăn vặt gắt gao ôm ở trong ngực, cợt nhả nói: "Vừa rồi không phải đều là đùa sao? Làm gì có con thỏ nào, một sợi lông thỏ ta cũng chưa thấy, không có con thỏ nào hết."

Bạch Nguyệt lỗ tai lúc này mới thanh tịnh.

Nàng nhìn nhìn Hoàng Kinh Trập, nghĩ tới một biện pháp tốt, nàng lấy ra di động, mở Quả Vải Video Ngắn, mở ra Cẩu Già phòng live stream, cho Hoàng Kinh Trập xem.

"Cáp Tiểu Thất hiện tại là chó hot trên mạng, con người sẽ gửi donate thưởng cho nàng, cô cũng có thể."

Hoàng Kinh Trập: "Ta là cẩu thần ở trời, không cần tiền bạc ở nhân gian !"

Bạch Nguyệt lại nói: "Chờ phát sóng trực tiếp kết thúc, Cáp Tiểu Thất sẽ biến thành hình người, cầm số tiền đó đi siêu thị mua đồ ăn vặt ăn, đi tới các bữa tiệc lớn, mua quần áo đẹp, còn có nhân loại yêu thích thú bông Pikachu."

Hoàng Kinh Trập lập tức sửa miệng: "Dựa vào chính mình bản lĩnh kiếm tiền không mất mặt."

Bạch Nguyệt thấy con chó này cắn câu, vừa lòng cười, nói: " Chỉ số thông minh của cậu ấy như vậy mà vẫn có rất nhiều người thích, cô so với cậu ấy còn lợi hại hơn nhiều, ta tin tưởng rằng sẽ có nhiều người thích cô hơn, cho cô rất nhiều quà tặng."

"Có đạo lý." Hoàng Kinh Trập phân tích một chút, lại nghĩ nghĩ những ngày có tiền sau, thật đúng là sung sướng, nàng giơ lên khóe miệng, nháy mắt đem chuyện con thỏ vứt ở sau đầu, liền hỏi, " Làm sao để đi kiếm tiền ?"

Bạch Nguyệt nói: "Ta có biện pháp."

Phía trước, nàng cùng bà chủ Cẩu Già Nhập Thanh Thanh lẫn nhau để lại phương thức liên hệ, hiện tại, nàng liền gọi điện cho Nhập Thanh Thanh.

Đối diện rất nhanh nghe máy.

Bạch Nguyệt nói cho Nhập Thanh Thanh tình huống đơn giản này, nàng nói Đại Hoàng là bạn Cáp Tiểu Thất, cũng muốn đi phát sóng trực tiếp, hỏi có được hay không.

Bên kia điện thoại, Nhập Thanh Thanh rất nhanh liền đồng ý, cũng nói với Bạch Nguyệt tùy lúc đều có thể mang Đại Hoàng đến.

Cúp điện thoại, Bạch Nguyệt làm cho Hoàng Kinh Trập biến thành nguyên hình, nói: "Chỉ có như vậy ta mới có thể mang cô đi."

Hoàng Kinh Trập tưởng tượng, người ở thành phố nhiều, nếu là khi đó mới biến thành nguyên hình, sẽ dọa người ta nhảy dựng.

Vì thế, nàng xoay vài vòng, liền biến thành một con chó vàng lớn.

Con chó đại hoàng ngẩng đầu ưỡn ngực, lớn lên cực đẹp, lông tóc cũng rất là mượt mà, vừa thấy chính là một con chó nhà cực phẩm. Nàng phe phẩy cái đuôi, chờ mong mà nhìn Bạch Nguyệt.

Bạch Nguyệt vẫn là có chút sợ Hoàng Kinh Trập nguyên hình, nàng mở ra đôi tay, tia sáng chợt lóe, trong tay liền có thêm một sợi dây dắt chó.

Bạch Nguyệt nói: "Trong thành phố nhiều chó nên cần thiết dẳt đi."

Hoàng Kinh Trập "Uông" một tiếng, không tình nguyện mà chui đầu vào dây thừng.

Bạch Nguyệt vừa lòng gật gật đầu, chỉ cần đem Đại Hoàng đưa đến Cẩu Già làm công, như vậy nàng liền có thể đem Ô Phù Vũ trở về.

-

Phù Dung Thành, Hello Cafe Chó.

Bạch Nguyệt dắt một con chó vàng lớn đi đến.

Nhập Thanh Thanh đón nhận trước, sờ sờ đại hoàng đầu, khích lệ nói: " Con chó này xinh đẹp phết nha."

Hoàng Kinh Trập vừa lòng gật gật đầu, rất có lãnh đạo diễn xuất, nàng cách cửa sắt thấy trong phòng Husky cùng thỏ con, ánh mắt sáng ngời.

Bên này, Bạch Nguyệt cùng Nhập Thanh Thanh nói: "Nó kêu Đại Hoàng, muốn ở bên này làm công vài ngày, cô đừng cho nó chạy loạn."

Nhập Thanh Thanh tâm nói các thần tiên đi chỗ nào sao nàng dám quản, nhưng ngoài miệng lại vẫn là nói: "Ok."

Bạch Nguyệt: " Chờ một lúc tôi sẽ đem con thỏ đi."

Nhập Thanh Thanh: " Được."

Tiếp theo, Nhập Thanh Thanh liền nhận lấy dây dắt chó, mở ra cửa sắt đem Đại Hoàng dắt đi vào.

"Đại Hoàng, tới làm việc đi. Làm xong tốt cho em ăn hạt nha !"

Trong phòng, Cáp Tiểu Thất nhìn thấy Hoàng Kinh Trập tới, kích động mà ngao ngao kêu lên.

"Ngao ngao nga ngao ngao nga a ——"

Nhân loại nghe không hiểu đây là nghĩa gì, nhưng thần tiên cùng yêu quái ở đây có thể nghe hiểu.

Phiên dịch một chút chính là: oh, thần tượng giới chó của em, tấm gương thần tiên Đại Hoàng oa! Ngài rốt cuộc tới! Chúng ta cùng nhau phát sóng trực tiếp kiếm tiền đi! Lúc sau tiểu nhân mang ngài ăn sạch Phù Dung Thành!

Hoàng Kinh Trập vui sướng mà chạy qua đi.

"Gâu gâu!"

Phiên dịch một chút chính là: Không thành vấn đề.

Nhập Thanh Thanh nghe không hiểu, nàng cười nói: "Chúng nó chơi còn khá vui."

Bạch Nguyệt có thể nghe hiểu, lại không muốn quan tâm, đi vào lúc sau, nàng liền xách lên thỏ con trên bàn, rất tự nhiên mà đem con thỏ cất vào trong túi, cho Ô Phù Vũ truyền mật ngữ.

—— không phải sợ, ta mang ngươi đi.

Ô Phù Vũ: Vâng.

Lúc này, bên kia Husky cùng Đại Hoàng cẩu tò mò mà đánh giá Bạch Nguyệt động tác.

Các nàng cũng lẫn nhau truyền mật ngữ.

—— đó chính là thỏ con mà Bạch Nguyệt giấu đi đúng hay không!

—— đúng vậy. Bạch xà thích con thỏ này, em đoán cậu ấy hiện tại khẳng định muốn mang con thỏ trở về Vân Vụ Sơn, đến lúc đó chúng ta trộm bắt đi, làm bạch xà trở tay không kịp. Cẩu thần đại nhân, ngài nhất định phải lưu lại làm chứng cứ, tố cáo bạch xà với Thiên Đình! Ngao ô ~

—— hiểu rồi.

Hai chó nói chuyện mà Bạch Nguyệt nghe không thấy, nàng cùng Nhập Thanh Thanh tạm biệt lúc sau, liền mang theo Ô Phù Vũ rời đi Cẩu Già.

-

Về tới Vân Vụ Sơn.

Bạch Nguyệt đem Ô Phù Vũ đặt ở phía trên tảng đá, nàng duỗi tay ở thỏ con trên đầu sờ một chút, theo sau một chút tia sáng ở trên người thỏ con biến mất.

"Được rồi, ta đã che giấu yêu khí của ngươi, hiện tại nếu tính hai con chó kia cũng không nghe thấy được."

Trên tảng đá, Ô Phù Vũ nhảy nhót vài cái, nàng ngẩng đầu lên tới, một đôi mắt màu lam mở to nhìn chằm chằm Bạch Nguyệt: "Thượng Thần đại nhân, tôi gần đây học tập một kỹ năng mới, tôi muốn thử xem có thể biến thành cục đá hay không."

Bạch Nguyệt chỉ nghĩ Ô Phù Vũ muốn chọc nàng vui vẻ: "Biến thành cục đá làm gì ?"

Ô Phù Vũ mở to mắt to, nói: "Như vậy cẩu đại nhân liền bắt không được tôi."

Bạch Nguyệt nhẹ nhàng cười, sờ sờ thỏ con lỗ tai, khích lệ nói: "Thật thông minh."

"Đúng không, đúng không." Ô Phù Vũ vui vẻ mà xoay chuyển, lỗ tai cũng lắc lắc, thoạt nhìn rất đáng yêu, nàng nói, "Tôi thử xem."

Khi thỏ con xoay vòng, ánh sáng màu lam lóe lên, phía trên tảng đá hiện lên sương mù màu xám, che giấu thân ảnh thỏ con.

Thấy thỏ con nỗ lực, Bạch Nguyệt trong lòng mềm nhũn, nhẹ giọng gọi một câu: "Tiểu Vũ."

Nhẹ nhàng, lời này rơi vào Ô Phù Vũ trong tai, liền tê tê dại dại.

Nàng đang muốn biến thành cục đá, nhưng lại bị âm thanh "Tiểu Vũ" này quấy nhiễu, đầu óc rối loạn.

Giây tiếp theo, Ô Phù Vũ cũng không biết chính mình biến thành cái thứ gì, nàng chỉ cảm thấy chính mình muốn ngã xuống, liền sợ hãi mà nhắm lại hai mắt, dưới sự hoảng loạn bắt được Bạch Nguyệt.

......

Vân Vụ Sơn, bên trong hang động, an tĩnh đến chết.

Phía trên tảng đá đã không còn thân ảnh của bé thỏ xám, nhưng trong lòng ngực Bạch Nguyệt lại có thêm một thiếu nữ cả người trần trụi.

Thiếu nữ thân mình rất mềm, giống như một con cá không xương.

Thiếu nữ gắt gao mà dán ở trên người nàng, hai tay trắng tinh như ngọc ôm cổ nàng. Ấm áp da thịt cùng da thịt nàng chạm nhau, là động vật thân thể máu lạnh Bạch Nguyệt trong lòng cũng bốc chảy lên lửa, đốt đến làn da đỏ cả lên.

Rất nhanh, Bạch Nguyệt lỗ tai liền hồng.

Nàng liếc ánh mắt ra chỗ khác, không nhìn thiếu nữ, lại ở trong lúc lơ đãng thấy được đầu lông xù xù.

Thiếu nữ đầu tóc đen nhánh, trên đầu tóc rối bời có hai cái tai thỏ dài màu xám, tai thỏ rất lớn, tự nhiên mà rũ xuống.

Bạch Nguyệt tay ngứa ngáy, nâng lên tay sờ sờ hai tai thỏ, cảm xúc rất đã, rất mềm, cũng giống như đang sờ thỏ con.

Ai ngờ lúc này, trong lòng ngực thiếu nữ đột nhiên mở hai mắt.

Cứ như vậy, Bạch Nguyệt mắt vàng, đối diện một đôi mắt ngập nước như một viên ngọc bích.

Ô Phù Vũ còn không có ý thức được đã xảy ra việc gì, nàng chỉ cảm thấy lỗ tai của con thỏ không được tùy tùy tiện tiện sờ vào, đều nhanh khóc: "Tôi đã biến thành cục đá, sao ngài còn muốn sờ lỗ tai của tôi."

Thỏ con không biết, cục đá không có lỗ tai.

Bạch Nguyệt đang muốn giải thích, liền cảm giác hơi thở của thần tiên đang ngoài hang, rất nhanh mùi chó liền chui vào hang động, mơ hồ còn có tiếng kêu đắc ý của chó.

"Ngao ô ~"

"Gâu gâu!"

Dưới tình thế cấp bách, Bạch Nguyệt bảo vệ người trong lòng ngực, ôm lấy đối phương, nhẹ nhàng mà đem Ô Phù Vũ ôm lên tảng đá, dùng áo khoác lên.

Cửa động, truyền đến tiếng kêu sung sướng của hai con chó.

"Bạch Nguyệt, chúng ta biết cô đang giấu thỏ con, lần này cô trốn không thoát !"

Lộc cộc thanh âm càng ngày càng gần, hai con chó ngựa liền phải vọt vào tới.

Phía trên tảng đá, Bạch Nguyệt thuận thế nằm ở Ô Phù Vũ bên cạnh, nàng một tay chống mặt, một tay còn lại là ôm vòng lấy một người khác.

"Đừng sợ." Bạch Nguyệt nhẹ giọng trấn an Ô Phù Vũ.

Chỉ để lại cho con hai con chó xâm nhập một cái bóng lưng.

Cáp Tiểu Thất đầu tiên tiến vào, tiến vào lúc sau, nàng liền ngửi ngửi bốn phía: " Ủa, tại sao không có mùi thỏ nhỉ."

Hoàng Kinh Trập theo sát sau đó, nàng nhảy vào tới sau liền thấy bóng người trên tảng đá. Dù sao cũng là chó trải đời, nàng vừa thấy liền biết trên cục đá kia trừ bỏ Bạch Nguyệt, còn có một người, hơn nữa nhìn như vậy, đối phương giống như không có mặc quần áo.

Nàng thầm than: Tư thế thật là không ổn !.

Cáp Tiểu Thất còn muốn chạy tới bên Bạch Nguyệt: "Không để ý tới mình ? Ngao ô! Nói cho mình biết, con thỏ giấu ở đâu ? Hôm nay tìm không được con thỏ, chúng mình sẽ không rời khỏi đây !"

Hoàng Kinh Trập vội vàng ngăn lại Cáp Tiểu Thất, kéo con chó ngốc này rời đi nơi đây, vừa đi vừa âm dương quái khí nói: " Chó ngốc, người ta nào có giấu con thỏ ? Rõ ràng là ~giấu~ ~tình nhân bé nhỏ~"

-------------------

Có vài chỗ chắc hơi khó hiểu, sori mn do mình cũng k hiểu gì =((

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com