Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 18

Bên trong hang động chỉ còn lại hai người bọn họ.

Rất yên lặng, an tĩnh đến mức Bạch Nguyệt có thể nghe tháy âm thanh của trái tim mình nhảy ba ba bum, thình thịch, thình thịch từng tiếng, so với trước kia nhanh không ít, thật sự không thể gọi là tâm lặng như nước.

Nàng còn vẫn duy trì tư thế vừa rồi, cúi đầu nhìn chăm chú vào khuôn mặt thuần khiết gần trong gang tấc kia, nhìn chằm chằm đôi mắt ngọc bích.

Đối phương rất ngoan, nói đừng cử động, liền thực sự bất động, ngoan như một bé thỏ con, hoặc là nói vốn đó chính là con thỏ.

Giờ phút này, "Nhân loại" với đôi tai thỏ dài kia cứ như vậy ngoan ngoãn mà nhìn chằm chằm nàng.

Hai người, gần trong gang tấc.

Bạch Nguyệt trái tim lại mãnh liệt mà nhảy lên nhảy xuống.

Không có quy luật, không theo tiết tấu, mà là rối loạn như một cuộn chỉ rối.

Nàng rất khó hình dung tâm tình hiện tại, trái tim rất khó chịu, bên trong phảng phất có thứ gì muốn nhảy ra, trướng đến khó chịu, nhưng trái tim cố tình lại không có thứ gì khác lạ.

Cả người cũng khó chịu muốn chết.

Đầu nàng như là dây đàn bị đứt, không thể tự hỏi, nàng hô hấp cũng không thoải mái, cảm thấy kiểu gì cũng khó chịu, chỗ nào cũng không thích hợp.

Điều này làm cho nàng muốn vò tóc của chính mình.

Nhưng nàng không có làm như vậy.

Bạch Nguyệt chỉ là cau mày, gắt gao nhìn chằm chằm kia con người mang lỗ tai thỏ dài.

"Ô Phù Vũ?" Nàng rốt cuộc mở miệng, nàng hỏi.

Lúc này, người nọ cũng hiểu ra tình huống hiện tại là như thế nào, sửng sốt một chút, trả lời nói: "Em...... Em hiện tại......"

Ô Phù Vũ từ dưới áo khoác vươn ra đôi tay, nàng ngơ ngác mà nhìn tay của con người, sau đó mở ra năm ngón tay, lại khép lại năm ngón tay, ngây ngẩn cả người: " Móng thỏ của em ?"

" Ừm, đây là tay thỏ của em." Bạch Nguyệt đáp.

Tay loài người cũng chả đáng yêu, nhưng là gắn với móng tay thỏ, liền không giống nhau. Bạch Nguyệt nhìn Ô Phù Vũ tay, nàng có một ý nghĩ mãnh liệt muốn đi sờ sờ, nhưng nàng nhịn xuống.

Ô Phù Vũ vươn tay sờ sờ đầu mình, rất nhanh liền sờ đến hai đôi tai thật dài, nàng sửng sốt: " Tai thỏ của em ?"

Bạch Nguyệt nhìn nhìn hai tai dài, trong lòng ngứa, nàng theo bản năng mà nuốt nuốt nước miếng, "Ừm" một tiếng, nói: "Đây là tai thỏ của em, rất đẹp."

Được khích lệ, Ô Phù Vũ rất vui vẻ, mi mắt cong cong, nở nụ cười, nàng lại sờ sờ chính mình đầu, nghi hoặc nói: " Đây là đầu thỏ của em ?"

Bạch Nguyệt vươn tay, cũng nhẹ nhàng mà xoa một chút đầu tóc rối kia, nói: "Ừm, đây là đầu thỏ của em."

Một loại suy đoán nổi lên trong lòng, Ô Phù Vũ càng vui vẻ, nàng liền phải xốc lên áo khoác.

Bạch Nguyệt đoán được con thỏ muốn làm gì, vội vàng bắt được đối phương, đem đôi tay lộn xộn ấn ở trên tảng đá lạnh lẽo: "Em không có mặc quần áo."

Đôi mắt màu lam của Ô Phù Vũ xoay vòng tròn , " A" một tiếng, ngay sau đó, tò mò hỏi: " Thỏ cũng có thể mặc quần áo sao ? Em muốn mặc những bộ quần áo đẹp nhất trên thế giới, em muốn mặc quần áo bảy màu !" Tựa như ánh sáng mặt trời chiếu ở Thượng Thần đại nhân trên người, như ánh sáng làm vảy xà phản xạ ra bảy sắc cầu vồng vậy.

Bạch Nguyệt rốt cuộc bắt được " Tay thỏ", nàng không chú ý tới hiện tại chính mình khóe miệng đang cong cong, trong con ngươi vàng kim cũng chứa ý cười.

" Được, chiều theo em." Nàng nói.

Nói xong, Bạch Nguyệt liền thu hồi tay, búng tay một cái tia sáng chợt lóe qua, Ô Phù Vũ trên người liền có thêm một chiếc váy bảy màu, chiếc váy giống như bảy sắc cầu vòng, nhìn qua đẹp cực kì.

Ô Phù Vũ vui vẻ mà sờ lên quần áo.

"Thật là đẹp mắt."

Nàng khen khen quần áo, liền vươn tay vỗ vỗ chính mình bụng, hiếu kỳ nói: "Đây là bụng thỏ của em ?"

Bạch Nguyệt cười nói: "Ừm."

Ngay sau đó, Ô Phù Vũ liền trở mình nằm ngiêng , cứ như vậy cùng Bạch Nguyệt mặt đối mặt.

Trước mắt Ô Phù Vũ ngây thơ, không rành sự đời, ăn mặc quần áo hoa hòe loè loẹt vẫn là như vậy trong sáng đáng yêu.

Bạch Nguyệt hô hấp căng thẳng.

Ô Phù Vũ lại vươn tay, hướng chính mình sau eo phía dưới sờ soạng. Rất nhanh, nàng liền bất ngờ mà kêu một tiếng.

"Oa."

Bạch Nguyệt sốt ruột hỏi: "Làm sao vậy?"

Ô Phù Vũ trong mắt tuôn ra vui sướng: " Em vẫn còn đuôi thỏ."

Đuôi của thỏ con......

Bạch Nguyệt sửng sốt. Nàng nhìn nhìn tai thỏ dài của Ô Phù Vũ, suy đoán nói: "Hẳn là tu hành không đủ mới  biến thành cái dạng này, không cần buồn bã."

"Em không có buồn." Ô Phù Vũ khó hiểu, "Em hiện tại có phải hay không nhìn giống như con người ?."

Bạch Nguyệt nhẹ nhàng "Giống" một tiếng.

Ô Phù Vũ càng thêm vui vẻ: "Em đã hóa hình, em thật là lợi hại!" Nàng không có nghĩ thông suốt rốt cuộc chỗ nào xảy ra vấn đề, nhưng hiện tại nàng có thể biến thành người, cũng đã rất là sung sướng.

Nhưng Bạch Nguyệt vẫn là cau mày, giống như rất không vui bộ dáng.

Thấy nàng như vậy, Ô Phù Vũ trên mặt tươi cười phai nhạt: "Em biến thành người, ngài không vui sao?"

Bạch Nguyệt lắc đầu: "Không phải không vui."

Ô Phù Vũ mất mát nói: "Vậy sao mặt ngài đen như đít nồi thế."

Bạch Nguyệt: "Ta không có."

Ô Phù Vũ nổi giận đùng đùng nói: "Ngài có !."

Bạch Nguyệt trầm mặc. Nàng không có khả năng dám nói, nàng muốn sờ sờ tai thỏ, sờ bụng thỏ, sờ đuôi thỏ đi

Ô Phù Vũ có điểm buồn bã.

Nàng vụng về mà dùng đôi tay đứng lên, ngồi xếp bằng ngồi ở trên tảng đá.

Không nói.

Bạch Nguyệt cũng đứng lên, như thế ngồi xuống, liền thấy đối diện Ô Phù Vũ cúi đầu, bộ dáng rất không vui.

Bạch Nguyệt nhẹ giọng nói: "Không có không thích."

Ô Phù Vũ nghe xong mới ngẩng đầu, nàng con ngươi trong suốt như biển rộng xanh biếc, không có chút màu sắc âm u, căn bản liền không tức giận.

Nàng lầu bầu nói: "Em biết ngài suy nghĩ điều gì......"

Bạch Nguyệt không nghe rõ: "Cái gì?"

Ô Phù Vũ lại nói thầm: "Còn không phải là muốn......"

Nói, Ô Phù Vũ liền hướng Bạch Nguyệt nhìn qua, trên mặt nàng biểu tình không tính là ổn, có điểm ngại ngùng, lại như vô cùng nhục nhã, cần phải nhẫn nhục chịu đựng.

Nàng vươn tay lôi kéo tay Bạch Nguyệt, rất tự nhiên mà di chuyển đến phương hướng mà đi.

Bạch Nguyệt cứng đờ.

Tay nàng cứ như vậy bị Ô Phù Vũ lôi kéo, từ phía sau lưng bóng loáng vẫn luôn đi xuống, cuối cùng cách vài dệt quần áo, sờ đến một cục lông xù xù.

Bạch Nguyệt thân mình lần nữa cứng đờ.

Lúc này, nàng cảm thấy cục lông xù xù kia giật giật, theo sau liền nghe thấy âm thanh vui sướng của Ô Phù Vũ.

"Đây là đuôi của em á."

Bạch Nguyệt nhẹ nhàng "Ừm" một tiếng, này không giống như là sờ tai thỏ, có một loại cảm giác khác, nàng nói: "Là đuôi thỏ."

Tiếp theo, Ô Phù Vũ liền lôi tay phải Bạch Nguyệt lại, một cái tay khác của nàng duỗi lại đây, bắt được tay trái, làm bộ liền phải hướng trên đầu đưa lên.

Giây tiếp theo.

Bạch Nguyệt đôi tay bị bắt lấy, liền nhẹ nhàng mà đặt ở trên đôi tai thỏ của Ô Phù Vũ.

Trên tay là bàn tay con người mềm ấm, lòng bàn tay là lông mềm, mượt mà tai thỏ.

Lông xù xù, tê tê dại dại. Bạch Nguyệt vuốt tai thỏ như là đang sờ một tác phẩm nghệ thuật. Tai thỏ rất dài, nhưng không có lớn, đôi tay nàng đủ để bao lại, thật giống như là che đậy chính mình tư nhân vật phẩm.

Rất nhanh, trên tay mềm ấm biến mất.

Hóa ra là Ô Phù Vũ buông lỏng ra đôi tay.

Nàng bắt tay giao nhau để ở trên đùi, rũ đầu, gục xuống lỗ tai, ngoan ngoãn mà ngồi ở kia.

"Thượng Thần đại nhân, lúc nào không vui thì sờ tai thỏ, nhớ là phải luôn vui vẻ nha."

Bạch Nguyệt như cũ thất thần.

Lòng bàn tay tai thỏ hiển nhiên giật giật, ấm áp xúc cảm lần nữa truyền đến, trên lỗ tai lông thỏ  quét qua lòng bàn tay nàng, tê tê dại dại cảm giác càng tăng lên.

Không biết vì cái gì, Bạch Nguyệt vội lùi về tay, không sờ nữa.

Lúc này, Ô Phù Vũ ngẩng đầu, đôi mắt màu lam nhìn chằm chằm Bạch Nguyệt: "Ngài không thích lỗ tai của em sao?"

Bạch Nguyệt không đáp lời, nàng quay đầu đi, không nhìn Ô Phù Vũ.

"Ta đi ra ngoài phơi nắng." Nàng nói.

Nói xong, nàng liền hóa thành nguyên hình, biến thành một con rắn nhỏ, bạch xà bay nhanh đi về phía trước. Chỉ chốc lát sau, bóng dáng màu trắng liền biến mất ở bên trong hang động.

Phía trên tảng đá, Ô Phù Vũ ngơ ngác mà ngồi ở chỗ kia , nàng ngẩng đầu lên, nhìn từ giếng trời ở phía trên hang động lại hướng ra bên ngoài nhìn, chỉ thấy bên ngoài màu trời đen nhánh, nhìn có vẻ là sắp mưa to.

"Nhưng mà bên ngoài làm gì có nắng." Nàng khó hiểu.

-

Vân Vụ Sơn.

Phía trên một cây cổ thụ che trời , có một con rắn trắng nho nhỏ.

Thân ảnh của con rắn nhỏ ẩn nấp dưới những tán lá xanh, không ai có thể phát hiện nàng, bốn phía chim hót pi pi, thổi lên khúc nhạc đỉnh núi.

Có chim tước bay tới tại đây dừng lại, lại nhìn đến bạch xà lúc sau, hoảng sợ mà run run cánh chấn động rớt xuống vài cọng lông chim, ngay sau đó bay đi.

Trên cây chỉ có Bạch Nguyệt.

Hôm nay mây đen giăng đầy, không có ánh nắng mặt trời, nhìn là sắp mưa.

Bạch Nguyệt nằm cuộn ở trên nhánh cây, trợn tròn mắt không nhúc nhích, giống như một con rắn chết.

"Phù phù phù——"

Phía xa nổi lên gió to, gió to thổi bay lá ở trên cây, lá cây phát ra âm thanh sột sột soạt soạt. Có lá cây bị thổi bay, bay đến Bạch Nguyệt trên người, quẹt làm đau vảy nàng.

Chỉ chốc lát sau, sắc trời âm u, mưa to tới.

Bạch Nguyệt không có đặt kết giới.

Giọt mưa lớn tích tụ hướng mặt đất rơi xuống.

Tí tách, tí tách, cùng lúc nhỏ giọt ở dưới cây cổ thụ, giọt mưa dừng ở dưới lá cây, từ cành cây cổ thụ lướt qua rồi trượt xuống dưới, cuối cùng tụ ở trên người bạch xà đang cuộn mình ở trên cây.

Chỉ chốc lát sau, bạch xà liền thành hố nước xà.

Tiếng mưa rơi loạn như ma, lại không theo kịp nàng tâm loạn.

Mà ở bên trong hang động.

Ô Phù Vũ ngồi ở phía trên táng đá, nàng ngơ ngác mà nghĩ về những việc vừa phát sinh, liền vươn tay, mở ra năm ngón tay, nhìn nhìn lẩm bẩm: "Này không phải tay thỏ."

Nàng duỗi tay sờ sờ chính mình lỗ tai, lại phát hiện chính mình tai thỏ nóng đến dọa người.

Hôm nay rõ ràng không có nắng, bạch xà lại nói muốn đi ra ngoài phơi nắng, rõ ràng chính là không muốn cùng nàng ở bên nhau.

Ô Phù Vũ mất mát mà cúi đầu.

Trước kia khi nàng vẫn là con thỏ, Thượng Thần đại nhân không có chán ghét nàng như vậy.

Sương khói màu xám vây quanh bốn phía.

Khi sương khói dần tan, bóng dáng con người đã biến mất, phía trên tảng đá chỉ có thêm một bé thỏ con xám xịt.

Thỏ con ghé vào trên cục đá, trợn tròn mắt buồn bã ỉu xìu, nhìn qua liền biết không vui, rất khổ sở.

-

Mưa to rơi không biết bao lâu.

Thỏ con cũng không đi ra ngoài tìm nàng.

Bạch Nguyệt nghĩ thầm, đúng rồi chính là như này.

Nàng đối Ô Phù Vũ như kiểu, vốn chính là chơi chơi.

Nhớ tới đã từng giữ lại đối phương, nàng nói qua những lời này.

Bạch Nguyệt cả đầu trống rỗng.

Giọt mưa đánh vào nàng trên người, giống như một nhát đao cùn, cắt nàng tâm, đem nàng cắt đến máu tươi đầm đìa.

Nàng từng chờ đợi con thỏ hóa hình, chờ đợi đối phương có thể ở nhân loại thế giới sinh tồn, chờ đợi con thỏ tu luyện cho tốt, chờ đợi đối phương khi ở Thỏ tộc cũng có thể tự bảo vệ chính mình.

Nàng cũng từng dùng danh nghĩa thần hứa hẹn, nàng sẽ để Ô Phù Vũ rời đi.

Vốn nên là phải vui vẻ.

Chính là thật sự tới bước này, nàng ngược lại không vui vẻ nổi.

Mưa còn đang rơi, sắc trời đã âm trầm không ít, nhìn có vẻ trời sắp tối rồi.

Lúc này, trong tiếng mưa rơi tí tách tí tách, truyền đến một âm thanh già nua.

"Xà cũng thích tắm mưa sao?"

Bạch Nguyệt ngẩn ra, ngay sau đó hiểu ra, là cây cổ thụ đang nói chuyện.

Vân Vụ Sơn tồn tại rất lâu, cây cổ thụ trên núi này cũng sinh trưởng thật lâu.

Thụ có linh hồn, cổ thụ đang hỏi nàng.

Nàng từ lời nói của cổ thụ, nghe ra ẩn ý bên trong, liền trả lời: "Ngài cảm thấy con nên làm gì bây giờ?"

Cổ thụ cười khẽ một tiếng, thanh âm kia cùng tiếng mưa rơi đúng lúc, giống như một khúc nhạc xưa du dương.

Cổ thụ nói: " Trong lòng con đã có đáp án."

Cây cổ thụ không nói nữa.

Không biết qua bao lâu, trời tạnh mưa rồi, sắc trời tối xuống trong nháy mắt, Bạch Nguyệt thấy thân cây màu nâu trước người chính mình mọc ra một đóa hoa nhỏ.

Ở nơi này không có khả năng nở ra một đóa hoa.

Chính là bé hoa nhỏ lại không sợ mưa gió, ở trên thân cây từng chút lớn lên, duỗi ra thân màu hồng phấn cánh hoa, lay động, không tiếng động nở rộ.

Cổ thụ trợ giúp nàng hiểu rõ tâm tư chính mình.

Bạch Nguyệt thừa nhận, khi đóa hoa còn chưa nở, hạt giống cũng đã sớm gieo ở trong tim nàng, cho tới bây giờ hoa nở, nàng mới hiểu rõ hết tất cả.

Hóa ra nàng đã rung động từ lâu.

-------------------

Yêu rồi có khác, cưng chiều k ai bằng chị =))

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com