Chương 8
Con thỏ này còn rất biết nhận sai.
Bạch Nguyệt thừa nhận, trong nháy mắt nàng bị đôi mắt ngọc bích kia đả động, rất muốn đi qua xách lên con thỏ và rời khỏi đây.
Nhưng là ở trên đường cái, xung quanh đều là người, nàng không có biện pháp làm như vậy.
Đồng thời Bạch Nguyệt có một cái ý tưởng xấu.
Nàng đi tới phía trước một bước, lại giơ tay hung hăng xoa nhẹ một phen Husky lông xù xù đầu chó, mặt mang ý cười một chút cũng không thèm nhìn thỏ con ở phía sau.
Bạch Nguyệt nửa ngồi xổm xuống, nhìn đầu chó to lớn ở trước người , khen nói: " Con chó này lớn lên đẹp quá nhỉ."
Lời này vừa nói ra, Cáp Tiểu Thất đã quên mất cảm giác sợ hãi khi nãy , đắc ý mà nâng nâng đầu chó, đuôi chó đều phải bay lên trời cao, nàng "Ngao ngao ngao" một tiếng, liền cúi đầu vươn đầu lưỡi liếm liếm lòng bàn tay Bạch Nguyệt.
Không có người chú ý tới, con thỏ đằng sau lưng chó mất mát mà bò đi xuống, rũ đầu, cũng không nhúc nhích.
Một bên quần chúng vây xem nhìn thấy Bạch Nguyệt đang sờ chó, bọn họ cũng muốn sờ, trong lúc nhất thời rất nhiều người đều vây quanh lại đây, muốn đi sờ Husky cùng thỏ xám, xung quanh liền hỗn loạn lên.
Nhân viên Cẩu Già vội vàng ra ngăn lại: " Phiền mọi người không cần tự ý sờ chó cùng thỏ con, nhiều người như vậy chúng nó sẽ hoảng sợ, cắn người liền không tốt."
Nghe thấy lời này, Bạch Nguyệt "Xì" một tiếng, nhịn không được bật cười, nàng đứng lên lòng bàn tay hướng đuôi Husky sờ một phát, đem nước miếng của chó vừa rồi dính lên tay trả về, lúc này lui lại sau mấy bước, tán đồng nói: "Đúng vậy, chó sẽ cắn người, không chỉ có cắn người, còn thích phá hoại."
Cáp Tiểu Thất: "?"
Nhìn ánh mắt mưu trí kia , Bạch Nguyệt ho nhẹ một chút, bổ sung nói: " Con chó này vẫn là xinh đẹp, tương đối ngoan ngoãn."
Lúc này, bên cạnh nhân viên công tác nói thêm vào: "Đúng không đúng không, Husky chính là như vậy, lớn lên xinh đẹp, đều là đổi hết với chỉ số thông minh."
Xem bộ dáng này, nhân viên công tác cũng không biết Cáp Tiểu Thất thân phận, hẳn là chỉ cho rằng đây là một con chó bình thường.
Bạch Nguyệt suy nghĩ, Cáp Tiểu Thất rốt cuộc là như thế nào mang theo Ô Phù Vũ lẫn vào Cẩu Già?
Cần thiết tra khảo kĩ càng.
Cho nên, Bạch Nguyệt nhìn thoáng qua sắc trời, thấy tinh tú đã che kín bầu trời, đêm sớm đã đen, nàng liền tùy ý hỏi nhân viên công tác: "Đã trễ thế này, Cẩu Già còn muốn đón khách sao?"
Nhân viên công tác trả lời: " Cà phê chó của bọn em chỉ mở đến 10 giờ tối ạ."
Ngay sau đó, nhân viên công tác lấy ra di động, ấn vào màn hình, nhìn thoáng qua thời gian, "A" một tiếng: " Sắp 10 giờ rồi, chúng ta kết thúc công việc thôi."
Nhân viên công tác tìm tới một sợi dây dắt, đeo lên cổ Husky vừa to vừa đẹp kia, theo sau liền lôi kéo Husky muốn trở về Cẩu Già.
" Xin lỗi mọi người ha, hiện tại đã khuya, mọi người nếu muốn tới Cẩu Già, hoan nghênh ngày mai giữa trưa tới nha."
Nhân viên công tác lời vừa nói ra, xung quanh quần chúng đều tỏ vẻ hiểu rõ, bọn họ gật gật đầu, hướng Husky cùng thỏ con phất phất tay, từng người xoay người không bao lâu liền rời đi.
Lúc này, nhân viên công tác túm Husky, hướng Cẩu Già phương hướng đi đến.
Lúc này, bốn phía không còn người, nhưng là Bạch Nguyệt còn đứng tại chỗ, nàng cũng không có rời đi.
Nhân viên công tác thấy, cho rằng Bạch Nguyệt rất thích này hai bé động vật này, liền nói với nàng: " Chị ơi, bọn em sắp đóng cửa rồi ạ."
Bạch Nguyệt: " Tôi biết."
Nhân viên công tác khó hiểu.
Bạch Nguyệt nói tiếp: " Tôi quen biết người ở cửa hàng cô, muốn đi chào hỏi một chút."
Nhân viên công tác: " Nhưng trong tiệm giờ chỉ có bà chủ của chúng tôi thôi ạ ?"
Bạch Nguyệt: " Ừ, tôi đi gặp bà chủ của cô."
Nhân viên công tác: " Dạ được."
Cứ như vậy, Bạch Nguyệt đi theo nhân viên công tác, cùng nhau hướng kia Cẩu Già phương hướng đi đến.
Ban đêm, trên quảng trường vẫn là có rất nhiều người, bất quá những người đó ở rất xa các nàng, nơi xa tiếng người, những cái đó ồn ào ồn ào náo động, truyền tới nơi này cũng bị gió thổi phai nhạt, mơ mơ hồ hồ tạo nên sự đáng sợ.
Dọc theo đường đi, Bạch Nguyệt chú ý tới, kia Husky vẫn luôn đều ngẩng đầu ưỡn ngực, thập phần đắc ý mà trở về đi.
Mà con thỏ đằng sau lưng Husky hai móng lại gắt gao bám lấy lưng chó, thỏ con đứng lên, xoay đầu mắt trông mong mà hướng tới phía sau Bạch Nguyệt, đôi mắt to ngập nước phảng phất đang nói: Vì cái gì không để ý tới tôi, ngài có phải hay không không cần tôi nữa.
Nhưng Bạch Nguyệt đều làm bộ không nhìn thấy.
Nàng không có phản ứng Ô Phù Vũ.
Tới một toà nhà cao, Bạch Nguyệt cùng nhân viên công tác đi thang máy, đi lên lầu 8, rồi một tới đoạn đường xa xa mà liền thấy bảng hiệu "Hello Cafe Chó".
Nhân viên công tác nắm Husky đi tới cửa, mở ra cửa sắt đem chó cùng con thỏ đuổi đi vào lúc sau, liền mời Bạch Nguyệt tiến vào.
" Chị gái vào đi."
Chờ đến Bạch Nguyệt đi vào lúc sau, nhân viên công tác liền đóng cửa.
Bạch Nguyệt đứng ở giữa Cẩu Già, nhìn nhìn Cẩu Già tổng cộng có hai tầng, nàng hiện tại liền đứng ở cửa thang lầu hai, cùng với trước chỗ ở lầu một . Bạch Nguyệt hướng bên trong nhìn nhìn, tầng thứ nhất tận cùng bên trong có cùng loại quán cà phê căn nhà nhỏ, nơi đó cũng có một cái cửa sắt, một đầu cửa sắt có các giống chó đi tới đi lui.
"Gâu gâu gâu!"
"Ngao ô!"
"......"
Tựa hồ là cảm giác được hơi thở của bá vương chó, chó ở căn nhà nhỏ lầu một đều sôi trào đi lên, gâu gâu mà kêu không ngừng.
Nhân viên công tác nói: "Hiện tại đã hết khách rồi ạ."
Thốt ra lời này xong, lầu hai liền đi xuống một bóng người, người nọ xa xa mà liền cùng nhân viên chào hỏi.
" Chào chị gái xinh đẹp, xin lỗi nha giờ này quán không đón khách."
Cửa thang lầu đi xuống một người tuổi trẻ nữ sinh, đối phương ăn mặc áo hoodie hồng nhợt đơn giản, quần jean, đầu buộc thành củ tỏi, cười đến thanh xuân dào dạt, đặc biệt là ở nhìn thấy trước cửa Husky đang ngoan ngoãn chờ đợi, nàng vui vẻ mà đi qua đi sờ sờ Husky đầu: "Vất vả nha, bảo bảo."
Sờ xong lúc sau, bà chủ lại xoa đầu thỏ con: " Bé thỏ cũng vất vả rồi."
Bên này, nhân viên công tác thấy vậy, do dự mở miệng: " Bà chủ, vị khách này nói quen biết ngài."
Bạch Nguyệt bổ sung nói: "Tôi tới tìm Cáp Tiểu Thất."
Vừa nghe vị này "Khách nhân" hô lên Cáp Tiểu Thất tên đầy đủ, bà chủ trong lòng liền minh bạch, nàng đối với nhân viên công tác cười, nói: "Tiểu Triệu, hôm nay vất vả em rồi, em nghỉ đi."
" Dạ ." Vị kia nhân viên công tác dọn dẹp một chút đồ vật liền rời đi nơi này.
Bà chủ đi tới cửa, đóng lại cửa Cẩu Già , hiện tại Cẩu Già cũng chỉ có Bạch Nguyệt, bà chủ hai vị "Nhân loại".
Bà chủ đối với Bạch Nguyệt vươn tay: " Chào cô, tôi tên Nhập Thanh Thanh, là quản lý của Cẩu Già, cô là bạn của Cáp Tiểu Thất ?"
"Bạch Nguyệt." Bạch Nguyệt nắm tay lại thật chặt, cười nhìn về phía đối phương, " Cô biết Cáp Tiểu Thất không phải bình thường Husky đi ?"
Nhập Thanh Thanh nghe vậy, nghiêng đầu nhìn nhìn con chó ngu ngốc đang ngẩng đầu ưỡn ngực kia , do dự mà gật đầu một cái, nói: "Đúng vậy, cô muốn bắt nàng đi sao ?"
Bạch Nguyệt mặt mang mỉm cười: " Cô có thấy hôm nay Cáp Tiểu Thất có gì khác mọi ngày không ?"
Nhập Thanh Thanh sửng sốt: "Nàng...... Mang về một con thỏ?"
Bạch Nguyệt tiếp tục cười: " Cô có hay không nghĩ tới, con thỏ này từ nơi nào tới ?"
Nhập Thanh Thanh rơi vào trầm mặc, nàng đương nhiên hỏi qua, lúc ấy Cáp Tiểu Thất chỉ nói con thỏ này là bạn, nàng liền tin. Nhưng hiện tại xem ra, hiển nhiên không phải chuyện như vậy, chủ nhân của thỏ đã tìm tới cửa.
Nhập Thanh Thanh nói: " Xin lỗi, tôi không biết."
Bạch Nguyệt không cười, khôi phục phía trước lạnh nhạt, nàng nhàn nhạt nói: "Là của tôi."
Nhập Thanh Thanh khiếp sợ, nàng vẻ mặt không thể tin tưởng mà nhìn về phía con chó ngốc, thấy khuôn mặt lông màu đen trắng của Husky đang chờ đợi sự khen ngợi, nàng liền đánh qua một cái: "Cáp Tiểu Thất, em lại phá hoại gì rồi !"
Cẩu Già mặt khác đều là nhưng chú chó bình thường, nhưng là chúng nó có thể cảm nhận được hơi thở đáng sợ của Bạch Nguyệt, vừa rồi lúc ấy, chúng nó cũng không dám sủa, lúc này Cẩu Già trừ bỏ âm thanh nói chuyện với nhau, liền thập phần an tĩnh.
Bạch Nguyệt liếc mắt một cái đến con thỏ sau lưng Husky, nàng đi qua duỗi tay xách lên thỏ con, nói: "Tôi đem đi."
Lúc này, xung quanh Husky hiện lên một mảng ánh xanh, chờ đến ánh sáng biến mất lúc sau, thân chó đã không thấy, thay thế là một lỗ tai dài màu đen phấn nộn lông xù xù, cùng một cái thật dài kiều kiều đuôi chó tuổi thanh xuân thiếu nữ.
Thiếu nữ lớn lên phúc hậu và vô hại, khuôn mặt trắng noãn, đôi mắt khảm ngọc bích. Nàng chính là Cáp Tiểu Thất, hóa hình lúc sau nàng liền chạy về phía Nhập Thanh Thanh, ôm chặt đối phương, toàn bộ thân mình treo trên người người ta: "Cầu xin chị đó, em đã làm công kiếm tiền cho chị, sao chị còn đánh em ?"
Bên kia đã bắt đầu cãi nhau chí chóe.
Bạch Nguyệt không muốn quan tâm, nàng thu hồi ánh mắt nhìn chằm chằm chó, nhìn trong tay thỏ xám, nhìn thấy kia con thỏ cả người đang run, một đôi màu lam đôi mắt bịt kín hơi nước, nhìn dáng vẻ là muốn khóc.
Ô Phù Vũ nhỏ giọng mà mở miệng: "Tôi không muốn chạy trốn."
Bạch Nguyệt cũng biết này không phải Ô Phù Vũ sai, chính là tìm không ra con thỏ, nàng đặc biệt phiền lòng. Hiện tại tìm được rồi, tâm tình cũng không có thấy vui vẻ.
Nhưng mà hiện tại......
Bạch Nguyệt liếc mắt một cái bên cạnh Cáp Tiểu Thất, lại nhìn xem Ô Phù Vũ, tò mò hỏi: "Ngươi sẽ hóa thành hình người sao?"
Thỏ con lắc lắc đầu.
Bạch Nguyệt: "Nếu ngươi hóa hình, sẽ là bộ dáng gì đâu? Cũng sẽ có lỗ tai dài sao?"
Thỏ con lại lắc lắc đầu.
Bạch Nguyệt cười mà không nói.
Tìm được con thỏ, nàng đi lên phía trước, Bạch Nguyệt nhìn Cáp Tiểu Thất, duỗi tay hướng đối phương cái trán, tuổi thanh xuân thiếu nữ liền "Bá" một chút biến trở về Husky.
Bạch Nguyệt cười nói: "Nếu muốn làm chó thì làm cho tốt đi."
Cáp Tiểu Thất trên mặt đất xoay vài cái vòng, phát hiện chính mình vẫn là không thể hóa hình, nàng lập tức liền minh bạch đây là trừng phạt mà Bạch Nguyệt dành cho nàng, liền "Ngao ngao ngao" kêu to vài tiếng, chạy đến Bạch Nguyệt trước mặt dẫm đối phương mấy đá, biểu đạt chính mình bất mãn.
Bên cạnh, Nhập Thanh Thanh vuốt Cáp Tiểu Thất đầu chó, lo lắng hỏi: "Này...... Đây là?"
Bạch Nguyệt: "Này chó trộm thỏ của tôi, tất nhiên phải chịu trừng phạt, trong một tháng không thể biến người."
Cáp Tiểu Thất: "Ngao ngao ngao nga ngao ngao ngao ngao ngao!"
Nhập Thanh Thanh: "?!"
Bạch Nguyệt: "Việc này cùng cô không liên quan, cô không cần cảm thấy áy náy."
Nhập Thanh Thanh: "......"
Lúc này, còn ở Bạch Nguyệt trong tay thỏ con mắt sáng rực lên, nàng ngẩng đầu nhìn về phía Bạch Nguyệt, vui vẻ nói: "Thượng Thần đại nhân, ngài là đặc biệt tới cứu tôi?"
Bạch Nguyệt nhẹ nhàng "Ừm" một tiếng.
-
Trở lại Vân Vụ Sơn đã là đêm khuya.
Bạch Nguyệt lại nằm trở về phía trên tảng đá, lần này nàng cũng là biến thành nguyên hình, là một cái rất dài rất lớn bạch xà.
Nàng như cũ cùng thỏ con nằm ở bên nhau.
Ô Phù Vũ ngủ không được, nàng lộn xộn vài cái, liền ngẩng đầu tới hỏi Bạch Nguyệt: "Thượng Thần đại nhân, ngài sẽ trách tôi sao?"
Bạch Nguyệt: "Sẽ không."
Ô Phù Vũ: "Vì cái gì?"
Bạch Nguyệt: "Ngươi là bất đắc dĩ."
Ô Phù Vũ lúc này mới yên tâm: " Ừm."
Bất quá, Bạch Nguyệt nhớ tới một vấn đề, đó chính là như vậy cả ngày, Ô Phù Vũ con thỏ này đã tu luyện 500 năm, còn không biết chính mình trở về sao?
Bạch Nguyệt bực nói: " Thỏ con, ta xem ngươi chơi đến rất vui vẻ."
Nói đến cái này, Ô Phù Vũ liền nhớ lại, nàng vui vẻ nói: "Lông chó của chị gái kia thực thoải mái, thực ấm áp."
Bạch Nguyệt tự động nhét chữ vào mồm thỏ con, nàng rét căm căm nói: "Không giống ta đúng không?"
Ô Phù Vũ cọ cọ Bạch Nguyệt, bị vảy xà lạnh lẽo lãnh tới rồi, nàng súc thành một cái cục tròn, không nói.
Lúc này, Bạch Nguyệt nhớ tới Hồ Nhan đã từng nói với nàng: Cậu như vậy quan tâm con thỏ kia là không được, cậu cần thiết làm con thỏ hiểu rằng cậu không thể không sống thiếu nó, cậu ngẫu nghiên có thể rời đi.
Vì thế, Bạch Nguyệt bình tĩnh nói: "Ô Phù Vũ."
Ô Phù Vũ nghiêng nghiêng đầu.
Bạch Nguyệt tiếp tục nói: "Ta biết ngươi tưởng rời đi ta, đây là mong ước mấy nay của ngươi, hôm nay ta mang ngươi trở về, ngươi khẳng định không vui, đúng không?"
Ô Phù Vũ lo lắng hãi hùng mà lắc lắc đầu.
Bạch Nguyệt nhàn nhạt nói: "Hiện tại ta cho ngươi một cơ hội, ngươi có thể rời đi nơi này."
"Thật vậy chăng?" Ô Phù Vũ kiều kiều lỗ tai.
Bạch Nguyệt: "Ừm."
Ô Phù Vũ lập tức liền chui ra tới, từ phía trên tảng đá nhảy xuống, bay nhanh hướng tới ngoài cửa động chạy tới, trong miệng còn ồn ào.
"Thật vậy chăng? Thật tốt quá!"
Bạch Nguyệt: "......"
Nàng đen mặt.
Nhưng mà, Ô Phù Vũ ở chạy ra sơn động trong nháy mắt, nàng cảm thấy trong cơ thể kia cổ nóng rực cảm giác lại truyền đến, ngũ tạng lục phủ cơ hồ muốn nổ tung, khó chịu đến muốn chết.
Không chạy thoát được đâu.
Ô Phù Vũ gục xuống lỗ tai quay trở lại.
Nàng mất mát mà bò lại tảng đá, chui vào Bạch Nguyệt vòng tròn thân rắn, thân thể dán vảy xà, liều mạng mà cảm thụ thân rắn lạnh lẽo.
Bạch Nguyệt hừ lạnh một tiếng: "Thay đổi ý định rồi à ?"
" Vâng." Ô Phù Vũ mất mát nói.
Bạch Nguyệt thực tự nhiên mà đè xuống Ô Phù Vũ, nhẹ giọng nói: "Lại chạy trốn phạt ngươi, từ hôm nay trở đi bắt đầu tu luyện, thẳng đến khi tu luyện thành hình người mới thôi."
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com