Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 8. Ướt sũng như con gà rơi vào nồi canh

Editor: ThanhPhong158

Hoắc Tô Niên rất nhanh đã ý thức được một chuyện, hôm nay mời, sợ là mời đương gia của cả hai nhà.

Cho nên...

Hoắc Tô Niên mỉm cười hơi gật đầu, "Khúc đại tiểu thư cũng đến dự tiệc đi?"

Khúc Tri Lan nghe được từ "Cũng" trong lời của nàng, lập tức liền phản ứng lại, nàng nhìn Thanh Môn hầu phủ trước mắt, tất nhiên không thể đấu võ miệng với Hoắc Tô Niên. Vì vậy, nàng cũng nhẹ gật đầu, liền đi trước một bước tiến vào Thanh Môn hầu phủ.

Tích Nhi hoảng sợ tiến lại gần, nhỏ giọng nói: "Thiếu gia, Khúc đại tiểu thư này hung hăng quái gở, ngài vẫn nên cẩn thận chút."

Hoắc Tô Niên mỉm cười nói: "Tích Nhi đừng sợ, nàng a, chỉ ác với người xấu, thiếu gia nhà ngươi không phải người xấu, có đúng không?"

"Vâng... Đúng vậy không?" Tích Nhi có chút không tin.

Hoắc Tô Niên cười không nói, nàng chỉ nhẹ lắc đầu, dẫn Tích Nhi cùng bước chân vào đại môn Thanh Môn hầu phủ.

"Tô Niên!"

Công Nghi Bắc không biết từ chỗ nào chui ra, hắn hưng phấn đi tới, tự mình nghênh đón Hoắc Tô Niên, "Ngươi cuối cùng cũng đến rồi!"

Hoắc Tô Niên liếc mắt một cái về phía trước, vẫn còn nhìn thấy bóng lưng Khúc Tri Lan, nàng cố ý hỏi: "Công Nghi huynh, tức phụ nhà ngươi đang ở phía trước, ngươi bỏ mặc người ta như vậy, cẩn thận làm người ta tức giận."

Công Nghi Bắc khinh thường ngẩng đầu lên, "Đây là nhà của ta, đường đường là Thanh Môn hầu phủ, nàng dám ầm ĩ cái gì chứ?"

"Nàng là thê tử tương lai của ngươi, sao ta lại cảm thấy ngươi ngược lại coi nàng như kẻ thù." Hoắc Tô Niên nói xong, nhận ra có chút quá lời, vội vàng chắp tay thi lễ nhận lỗi nói, "Công Nghi huynh, là ta nhiều lời rồi."

Công Nghi Bắc vội vàng nâng Hoắc Tô Niên dậy, trầm giọng nói: "Yên tâm, ta không trách ngươi." Nói xong, hắn dường như lại tức giận, tiếp tục nói, "Ngươi không biết nàng đêm qua làm chuyện gì đâu?! Căn bản không phải là việc một cô nương có thể làm ra được!"

Hoắc Tô Niên không nói gì, chỉ hồ nghi nhìn Công Nghi Bắc.

Công Nghi Bắc giảm thấp thanh âm nói: "Còn nhớ mấy tên lưu manh gây rối ở【Động Đình Tiên 】 hôm qua không?"

"Hả?" Hoắc Tô Niên gật đầu.

Công Nghi Bắc hít một ngụm khí lạnh, "Một tên trong đó bị nàng cắt mất ngón tay rồi, còn tưởng nàng làm người tốt đến đưa nhân sâm, ngươi nói xem! Đây là việc nữ nhân có thể làm sao?!"

"Để đám lưu manh đến quán rượu của tức phụ nhà mình gây rối, cũng không phải chuyện nam nhân nên làm a..." Những lời này Hoắc Tô Niên không có nói ra, nàng nhịn không được âm thầm phỉ báng ở dưới đáy lòng, lặng lẽ nhìn nhìn bóng lưng Khúc Tri Lan.

Nàng khôn khéo thông tuệ, còn mang theo chút kiêu ngạo, cố tình hết lần này tới lần khác phải gả cho một thế tử ngốc như heo, không cam lòng biết bao nhiêu a.

Công Nghi Bắc nhìn Hoắc Tô Niên không có ý muốn bình luận về vấn đề này, không vui đẩy nàng một chút, "Tô Niên, ngươi còn đứng đó làm gì?"

Hoắc Tô Niên hồi phục thần trí, vội vàng lại chắp tay thi lễ nói: "Hôm qua cũng trách ta, không thể bắt được mấy tên lưu manh kia trước, ôi."

Tích Nhi nhịn không được nói: "Thiếu gia, chân của ngài hoá ra là bị thương lúc đuổi theo bọn lưu manh a?"

Hoắc Tô Niên vội vàng liếc mắt ra hiệu với Tích Nhi, Tích Nhi ngầm hiểu ngậm miệng lại.

Công Nghi Bắc nghi ngờ lên tiếng hỏi: "Xảy ra chuyện gì vậy?"

Hoắc Tô Niên bất đắc dĩ nhíu nhíu mày, cười khổ nói: "Chịu chút lửa giận của Khúc đại tiểu thư a, không cẩn thận giẫm lên mũi chân của ta, phỏng chừng ta phải bất động mấy ngày nay rồi."

Công Nghi Bắc lại cười lớn nói: "Tô Niên a, chúng ta thật sự là huynh đệ cùng cảnh ngộ, hôm qua ta cũng bị nữ nhân này khi dễ." Nói xong, hắn cao hứng giống như đã tìm được đồng minh, vỗ vỗ đầu vai Hoắc Tô Niên, "Bất quá ngươi yên tâm, món nợ này đợi nàng vào cửa, ta giúp ngươi cùng nhau đòi lại!"

Hoắc Tô Niên không nói được câu gì, nghe những lời như vậy, nàng chỉ cảm thấy lạnh lẽo —— hai người này đính hôn từ nhỏ, sao ngay cả nửa điểm thương tiếc cũng không có?

Công Nghi Bắc hoàn toàn chưa phát giác ra lời nói sai trái của mình, hắn lạnh lùng nhìn bóng lưng Khúc Tri Lan, cắn răng nói: "Ta sẽ khiến cho nàng hiểu được, nữ nhân nên hầu hạ phu quân nhà mình như thế nào!"

Hoắc Tô Niên đáy lòng chợt lạnh, không khỏi dâng lên vài phần thương tiếc cho Khúc Tri Lan.

Vốn tưởng rằng, Công Nghi Bắc chẳng qua là cảm thấy Khúc đại tiểu thư hung ác, cho nên thường ngày có chút sợ nàng, ngàn vạn lần không nghĩ tới còn tồn tại tâm tư trả thù như vậy.

Khúc đại tiểu thư này nếu thật sự gả vào Thanh Môn hầu phủ, lấy tính tình cương liệt kia của nàng, một là phải chịu tiếng xấu là người đàn bà đanh đá không tuân thủ nữ tắc, hai là...

Hoắc Tô Niên lại lặng lẽ hít mấy ngụm khí lạnh, Thanh Môn hầu phủ thâm sâu tựa biển, Khúc đại tiểu thư chết ở trong phủ, nguyên nhân chết thì do Thanh Môn hầu nói như thế nào liền là như thế.

Tích Nhi nghe xong ngực phát lạnh, nàng lặng lẽ giật giật góc áo Hoắc Tô Niên.

Hoắc Tô Niên sao có thể không biết Tích Nhi đang nhắc nhở nàng nhanh chóng tham dự yến tiệc, về nghỉ ngơi sớm một chút, thế tử Thanh Môn hầu này tệ bạc như thế, chỉ sợ hơn phân nửa không phải là người tốt.

"Công Nghi huynh, chắc hẳn Hầu gia ở bên trong đợi đã lâu a."

"Đúng, đúng, đúng, không biết vì sao ta lại muốn kể khổ với ngươi, chuyện này, liền quên hết đi! Đi, sang bên này! Cha ta ở trong đình giữa hồ thiết yến chờ chúng ta đến đấy!"

Công Nghi Bắc nói xong, liền dẫn Hoắc Tô Niên đi từng bước tập tễnh về hướng đình giữa hồ.

Kỳ thật, từ lúc Khúc Tri Lan bước vào Thanh Môn hầu phủ, nàng đã biết Công Nghi Bắc trốn sau cây cột, chờ nàng đi qua. Trông thấy Thanh Môn hầu phủ hôm nay bình lặng như vậy, liền biết đêm qua Công Nghi Bắc hùng hổ trở về, thật sự không tạo ra được sóng gió gì.

Vốn đã chuẩn bị tốt lý do thoái thác, Khúc Tri Lan biết nhưng không nói, trong lòng cũng thoái mái hơn không ít.

"Đại tiểu thư, thế tử cùng Hoắc công tử kia đang ở phía sau." Thúy Vân ôm lễ gặp mặt nhắc nhở một câu.

Khúc Tri Lan vẫn nhìn đình giữa hồ phía xa xa, âm thanh lạnh lùng nói: "Hai người đều không phải thứ gì tốt, bớt một tên, trong lòng sẽ thoải mái hơn chút ít."

Thúy Vân nhịn không được quay đầu lại liếc một cái, nói: "Hoắc công tử kia đi đường bước tập tà tập tễnh đó..."

Khoé miệng Khúc Tri Lan hiện lên vui vẻ, nàng thản nhiên nói: "Chưa từng có người nào dám chiếm tiện nghi của ta, đáng đời hắn!"

"A!"

"Bùm!"

Bỗng nhiên nghe được Công Nghi Bắc kinh hô một tiếng, liền thấy hắn lảo đảo mấy cái, ngã nhào vào trong hồ, nha hoàn đầy tớ đang làm việc ven hồ đều cả kinh vây quanh, bọn sai vặt cũng nhao nhao nhảy xuống, mấy người cùng kéo thế tử từ trong hồ lên.

Khúc Tri Lan nghỉ chân nhìn qua, chỉ thấy Công Nghi Bắc chật vật không chịu nổi ngồi ở bên hồ ho khan mãnh liệt, bộ dáng kia nhìn qua thật sự là buồn cười, nàng nhịn không được cười cong mí mắt.

Công Nghi Bắc thật sự nghĩ mãi mà không rõ, vừa rồi chỉ bị Hoắc Tô Niên bước chạm chân một cái, lại cảm thấy sau đầu gối như bị ai hung hăng đạp vào, hai chân mềm nhũn, chỉ bị Hoắc Tô Niên này chạm nhẹ một chút, mà như có ai đẩy hắn ngã vào trong hồ.

Hoắc Tô Niên lo lắng khom lưng hỏi: "Công Nghi huynh, ngươi không sao chứ, đều tại ta không tốt."

"Không trách ngươi, không trách ngươi, khục.. khục.., khục.. khục..." Công Nghi Bắc liên tục xua tay, hắn tập võ từ nhỏ, tự thấy bước chân từ trước đến nay cũng vững chắc, Hoắc Tô Niên đụng phải, lực đạo căn bản không đủ để khiến hắn ngã xuống hồ.

"Thế tử ngài không sao chứ?" Nha hoàn cùng bọn sai vặt gấp giọng hỏi.

Công Nghi Bắc xua tay đứng lên, hắn bồi lễ nói: "Tô Niên, bên kia là đình giữa hồ, ta về thay y phục trước rồi quay lại sau."

"Được." Hoắc Tô Niên gật đầu.

Công Nghi Bắc buồn bực, vừa rời đi, mấy người nha hoàn đầy tớ lại sợ hãi thế tử xảy ra chuyện, liền yên lặng đi theo.

Hoắc Tô Niên mím môi khẽ cười cười, vừa giương mắt lên, đúng lúc đối mặt với đôi mắt như nước của Khúc Tri Lan.

Nàng không thể không thừa nhận, những lúc Khúc Tri Lan không làm chuyện ác, dáng vẻ thật sự vô cùng đẹp —— chân mày lá liễu, mặt mày như hoạ, áo ngoài màu hồng đào làm nổi bật lên da thịt đặc biệt trắng nõn của nàng.

Nếu như đêm qua Khúc Tri Lan say rượu mang theo ba phần mị sắc, thì Khúc Tri Lan hôm nay lại nhiễm ba tầng màu hồng phấn, giống như một cây hoa đào được phủ tuyết mịn, tươi đẹp động lòng người.

"Thình thịch".

Thời khắc này, Hoắc Tô Niên chỉ cảm thấy vừa rồi chỉnh đốn Công Nghi Bắc thật sự đã quá nhẹ nhàng với hắn rồi. Nữ tử xinh đẹp rạng ngời như vậy không biết nâng niu quý trọng, chỉ làm hắn giống như "Con gà rơi vào nồi canh", thật sự là giáo huấn quá nhẹ.

Nhưng mà, Khúc Tri Lan chính là Khúc Tri Lan, nàng phát hiện ra Hoắc Tô Niên chăm chú nhìn mình, lập tức liền thu hồi bộ dáng tươi cười, hung hăng trừng mắt lườm nàng một cái, xoay người qua, trách mắng: "Vẻ mặt đáng ghét!"

Thanh âm không lớn không nhỏ, lại đủ để cho Hoắc Tô Niên nghe thấy rõ ràng.

Hoắc Tô Niên ho nhẹ một tiếng, nàng mỉm cười hỏi Tích Nhi: "Tích Nhi, thiếu gia nhà ngươi trông thế nào?"

Tích Nhi đỏ mặt, xấu hổ nói: "Nhìn đẹp mắt..."

Hoắc Tô Niên đứng khoanh tay, giương đôi mi thanh tú nhìn về phía Khúc Tri Lan, cười nhẹ.

Tích Nhi nhìn dọc theo ánh mắt Hoắc Tô Niên, ánh mắt rơi xuống trên người Khúc Tri Lan, nàng kinh ngạc hỏi: "Thiếu gia, ngài đang nghĩ gì đó?"

Hoắc Tô Niên lẩm bẩm nói: "Thú vị..."

"A?" Tích Nhi sợ hãi giảm thấp giọng, khuyên nhủ, "Thiếu gia a, nhưng nàng là Khúc đại tiểu thư."

Hoắc Tô Niên cười hỏi: "Vậy thì sao?"

"Khúc đại tiểu thư sau này sẽ trở thành thế tử phi..." Tích Nhi lại khuyên nhủ, thanh âm ép xuống càng nhỏ, "Ngài đừng..."

"Tích Nhi." Hoắc Tô Niên bỗng nhiên nghiêm mặt nhìn nàng, cẩn trọng nói, "Ngươi nghĩ nhiều rồi, thiếu gia nhà ngươi không phải loại người đó!"

Tích Nhi thở phào nhẹ nhõm một hơi thật dài, nói: "Ta còn tưởng..."

Hoắc Tô Niên chớp mắt, vuốt chóp mũi của nàng, nói: "Thiếu gia nhà ngươi còn muốn sống thêm vài năm nữa, vũng nước đục này a, vẫn nên cách xa một chút mới tốt, đi thôi."

Tích Nhi gật đầu nói: "Vâng!"

Hoắc Tô Niên nhìn Khúc Tri Lan cuối cùng cũng bước chân vào đình, khóe miệng nàng không khỏi nâng lên một nụ cười thần bí, đáy lòng vang lên tiếng nói: "Khúc Tri Lan, nếu ta có thể giúp nàng thoát khỏi mối hôn sự này, vậy thì thù cũ hai nhà có thể xoá bỏ không? Nghĩ kỹ lại, kỳ thật mối làm ăn này cũng có chút lợi nhuận đấy."

Nàng cười bước lên phía trước một bước, mũi chân đau không khỏi làm nàng giật giật khóe miệng, hít sâu một hơi, không nhịn được lẩm bẩm: "Hình như còn có chút thua lỗ."

Tích Nhi bỗng nhiên nghe thấy thiếu gia nói chuyện một mình, nàng nghiêng đầu hỏi: "Thiếu gia làm sao vậy?"

Hoắc Tô Niên lắc đầu cười khẽ, nói: "Chuyện làm ăn lúc trước chịu chút thua lỗ cần kiếm lại, nhưng không sao hết, ta nghĩ không bao lâu nữa, ta có thể bù đắp được rồi."

"Thiếu gia vẫn luôn rất lợi hại, nhất định có thể kiếm lại được!" Tích Nhi tranh thủ thời gian tán dương một câu.

Hoắc Tô Niên từ từ nhìn về phía đình giữa hồ,  bên dưới màn trúc che nửa người, mơ hồ có thể nhìn thấy vạt áo màu hồng đào của Khúc Tri Lan, nàng hiểu ý cười, nói: "Chỉ là a, lần này không biết kiếm lời từ nàng như thế nào đây."

Truyện được đăng tải trên Wattpad ThanhPhong158!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com