Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 2: Tái Ngộ

Thu Triệt thi đình thật sự thuận lợi.

Đời trước lúc thi đình, nàng chỉ dựa vào ký ức bao năm đọc sách, trung quy trung củ mà trả lời bài thi.

Tuy rằng cuối cùng cũng đỗ đạt Trạng Nguyên, nhưng lại không được hoàng đế coi trọng.

Thành ra ở Hàn Lâm Viện lãnh chức tu soạn hoang phí mấy năm trời, mới rốt cuộc bò lên được chức Thiếu khanh Đại Lý Tự.

Mà đời này, hiện giờ Thu Triệt cũng đã là cáo già lăn lộn mười năm nơi quan trường.

Giám khảo ra đề thi, có là vấn đề sớm cách đây tám trăm năm nàng cũng sẽ giải quyết được, giải đáp tự nhiên dễ như trở bàn tay.

Đến ngày thi đình, hoàng đế khoan thai đến muộn, không có gióng trống khua chiêng gì, chỉ là trong lúc y phục minh hoàng lướt qua bên người, bị Thu Triệt thoáng liếc thấy.

Thu Triệt nắm chặt bút, rũ mắt như đang suy tư đề mục, có chút xuất thần.

Đương kim hoàng đế Lý Thức đang độ tuổi xuân, nhưng nhiều năm trước là do Thái hậu nhiếp chính, mãi đến ba năm trước sau biến cố Huyền Âm mới đoạt lại hoàng quyền, hiện đang gấp gáp muốn thu nhân tài để chứng minh năng lực bản thân.

Lần thi đình này, cũng phá lệ coi trọng.

Thu Triệt biết, đây là cơ hội để nàng xuất đầu.

Nàng vô số lần hồi tưởng con đường từng đi, từ đời trước đến đời này — thế huynh trưởng nhập học đọc sách, trước sau là chuyện duy nhất nàng chưa từng hối hận, cũng là lựa chọn chính xác nhất nàng từng làm.

Chỉ có rời khỏi Thu gia, đi đến nơi quyền cao chức trọng, mới có thể thoát khỏi khốn cảnh bị người người giẫm đạp.

Khoa cử, là cơ hội lớn nhất của nàng.

Thu Triệt là người đầu tiên hạ bút. Trong Bảo Hòa Điện rộng lớn như vậy, yên tĩnh đến mức không một tiếng động, tiếng ngòi bút chạm xuống giấy, mực rơi đúng nhịp cũng nghe rõ ràng.

Hoàng đế Lý Thức đứng phía sau điện, nghe tiếng thì đưa mắt nhìn sang, ánh mắt dừng lại trên mặt thư sinh trẻ tuổi tuấn tú mang vẻ nắm chắc thắng lợi kia, đưa tay ra phía thái giám bên cạnh là Phúc Tử, thấp giọng hỏi: "Người đó là ai?"

Phúc Tử ngẩng đầu nhìn thoáng qua, cũng thấp giọng đáp: "Vị kia tên Thu Triệt, nhị công tử nhà Thu gia, là người đỗ hội nguyên kỳ thi hội vừa rồi."

Hoàng đế hơi hơi nheo mắt: "Thu gia? Là Thu gia nào?"

Phúc Tử liền cong lưng thấp hơn nữa: "Là... hẳn là cái Thu gia kia của ba năm trước."

Hoàng đế không nói nữa.

Phúc Tử lén liếc một cái, thấy vẻ mặt hoàng đế vốn có chút hứng thú lập tức lại trở nên nhạt nhẽo vô vị.

Hắn thầm than một hơi, nghĩ bụng: Đáng tiếc.

Thi đình qua đi, phải đến ngày thứ ba mới có thể yết bảng xướng danh.

Ra khỏi cửa cung, lúc này bầu không khí giữa các thí sinh mới dịu xuống, Thu Triệt nghe thấy có người thì thầm: "Vương huynh thấy lần thi đình này, ai có thể đỗ Trạng Nguyên?"

"Đương nhiên là công tử Ngô gia, Ngô Dịch Khởi, đệ nhất tài tử Kinh thành, tuyệt đối không phải hư danh."

"Ta thấy cũng chưa chắc, lần thi hội vừa rồi đệ nhất danh bảng chẳng phải là một kẻ vô danh tiểu tốt con di nương (vợ lẽ) sao? Nghe nói đến từ Thu gia ở Giang Nam..."

"Thế gia đại tộc kín tiếng, nào phải để ngươi và ta, những học sinh hàn môn tùy ý luận bàn?" Một thư sinh áo lam không đồng tình nói, "Vẫn là đừng nghị luận mấy chuyện này trước cửa cung thì hơn. Chư vị, mau đi thôi."

Mọi người lập tức im bặt.

Thu Triệt vốn đi đằng trước, dáng vẻ ung dung thanh thản, như người vô hình, nghe vậy liền liếc nhìn đối phương một cái, vừa khéo chạm phải tầm mắt của nam tử kia.

Hắn thoải mái hào phóng cười chắp tay chào, rồi cùng các học sinh khác xoay người rời đi.

Thu Triệt thì trầm tư chốc lát, ước lượng bạc trong túi, xoay người đi về phía người môi giới.

Mẹ mìn nơi này làm nghề đã nhiều năm, ánh mắt đầu tiên vừa thấy nàng liền biết nàng thân phận bất phàm, lập tức cười tươi đón tiếp, miệng cung kính xưng hô "Công tử".

(*) Mẹ mìn: bà chủ môi giới kỹ viện hoặc người chuyên dắt mối bán thân.

Thu Triệt theo người môi giới dạo một vòng, mẹ mìn thao thao bất tuyệt, cuối cùng Thu Triệt mới đưa tay chỉ hai nữ hài đứng trong góc, ăn mặc có chút lôi thôi nhưng lại giống nhau như đúc: "Chính là hai nha đầu này."

Mẹ mìn sửng sốt: "Công tử, hai nha đầu này mới tới không bao lâu, sợ là chưa hiểu quy củ, ngài có muốn xem thêm..."

Thu Triệt đã móc hầu bao, nói: "Không cần, ta muốn hai nha đầu này."

Hai nữ hài liếc nhau, tỷ tỷ nhìn y phục trên người Thu Triệt, cắn răng một cái, quỳ xuống trước, ấn đầu muội muội khấu đầu cảm tạ: "Đa tạ công tử thưởng thức!"

Hai nha đầu thay xiêm y mộc mạc đơn sơ, nhút nhát sợ sệt đi theo sau Thu Triệt rời khỏi chỗ môi giới.

Thu Triệt đặt tên cho hai nàng, một là Ngọc Minh, một là Ngọc Nghiên.

Đi được một đoạn, tỷ tỷ Ngọc Minh nhịn không được hỏi: "Công tử, chúng ta đi đâu vậy?"

Thu Triệt nhàn tản đi phía trước, nói: "Hồi phủ."

Ngọc Nghiên dè dặt hỏi tỷ tỷ: "Không, không có xe ngựa sao?"

Thu Triệt quay đầu liếc các nàng một cái, cười cười, đột nhiên dừng bước nói: "Quên chưa tự giới thiệu với các ngươi một chút. Ta họ Thu, tên chỉ có một chữ Triệt, các ngươi cứ gọi ta là chủ tử là được."

"Ta mua các ngươi, không phải để các ngươi hầu hạ ta, mà là để bồi dưỡng các ngươi."

Hai tỷ muội đều lộ vẻ nghi hoặc khó hiểu.

"Các ngươi đến từ Phổ Dương, là người Tô gia, đúng không?"

Cả hai người đồng thời ngây người.

"Đúng..."

Ngọc Minh lắp bắp hỏi: "Nhưng mà ngài... ngài làm sao biết được?"

Thu Triệt thong thả nói: "Phổ Dương vừa gặp phải thuỷ tai (thiên tai lũ lụt), nơi nơi đều là dân chạy nạn. Các ngươi dùng chính là loại chỉ tơ thêu đặc biệt không chớp mắt, đó là đặc sản Phổ Dương.

Lại nhìn dáng vẻ giơ tay nhấc chân của các ngươi cũng coi như có lễ nghĩa, không giống người xuất thân nghèo khó, vậy hẳn trước kia ít nhất cũng là tiểu thư gia của thương hộ phú quý.

Mà giờ trong các thương hộ Phổ Dương gặp nạn vì lũ lụt, chỉ có Tô gia ở Phổ Dương."

Ngọc Minh trợn mắt há mồm, sau một lúc lâu vừa cung kính vừa cảm thấy phức tạp nói: "Công... Chủ tử, quả thật không phải thường dân tầm thường."

Thu Triệt vẫn chỉ nhàn nhạt cười, nói tiếp: "Dưới tay ta không nuôi kẻ nhàn rỗi, không cần hạ nhân biết a dua nịnh hót. Ta chỉ cần thuộc hạ."

Ngọc Minh khựng lại.

"Ta cho các ngươi ba ngày, trong vòng ba ngày, khiến ta thấy được ưu điểm và tiềm lực của các ngươi."

"Ta sẽ dựa vào sở trường của các ngươi mà bồi dưỡng các ngươi. Yêu cầu duy nhất là, ở bên ta đủ mười năm, tuyệt đối trung thành và phục tùng."

"Mười năm sau, muốn đi hay ở, tùy ý các ngươi quyết định."

Thu Triệt nói đến đây, lại dừng một chút: "Đương nhiên, nếu các ngươi không muốn đi theo ta, cũng có thể ra ngoài làm việc, gom tiền chuộc thân rồi đem đổi khế ước bán thân, ta sẽ thả các ngươi đi."

Ngọc Nghiên nghiêng nghiêng đầu khó hiểu, Ngọc Minh cũng nhấp môi nói: "Nhưng... nếu chúng ta rời đi, với công tử mà nói, chẳng phải một hồi mua bán chẳng có lợi ích gì, còn uổng phí mấy ngày?"

Thu Triệt im lặng, có chút vô vị mà bật cười: "Có vài vụ mua bán, chỉ cần không thẹn với lòng là được."

"Thế nào?" Như thể không nhìn thấy thần sắc ngẩn ngơ của hai người các nàng, Thu Triệt nhàn nhạt nói, "Suy xét kỹ rồi chứ?"

Thật lâu sau, Ngọc Minh Ngọc Nghiên liếc nhìn nhau, gật gật đầu thật mạnh.

......

Trở lại Thu phủ, Thu Sơ Đông cùng Thu Triết vẫn chưa trở về.

Thu Triệt cũng không để bụng, nàng trở về sân, Vân Yến bày ra một gương mặt hưng phấn chào đón, thấy phía sau nàng có hai nha đầu, lập tức cứng đờ: "Công tử đây là......"

Ngọc Minh Ngọc Nghiên hai người đối với ánh mắt người khác đều phá lệ mẫn cảm, không hẹn mà cùng lui về sau rụt rụt.

"Nga, ta mới mua nha hoàn," Thu Triệt khinh phiêu phiêu mà liếc nàng một cái, "Vừa lúc hậu viện chỗ giặt quần áo còn thiếu nhân thủ, ngươi sau này liền không cần ở bên cạnh hầu hạ ta nữa, để các nàng đến thay."

"Công tử ——" Vân Yến trừng lớn mắt, kinh hãi nói, "Cái này sao có thể! Ta...... Nô tỳ, nô tỳ là nha hoàn bên người công tử, lão gia đích thân phân phó, không có lệnh của lão gia......"

"Như thế nào?"

Thu Triệt khinh phiêu phiêu đánh gãy lời nàng, "Ngươi là cảm thấy lời ta, chủ tử của ngươi, không có phân lượng bằng lão gia?"

"Hay là nói, ngươi không xem ta là chủ tử chân chính trong phủ này?"

Vân Yến há miệng thở dốc: "...... Nô tỳ không có."

"Phải không?" Thu Triệt hơi mỉm cười, duỗi tay dùng đầu ngón tay lau lau một chút trên mặt nàng, lại vân vê —— ngay sau đó, ý vị thâm trường nói:

"Nhưng ta thấy ngươi ăn cây táo, rào cây sung, dùng son phấn do đại công tử đưa cho, lại còn liên kết với nha hoàn Thải Tước của nhị di nương trong viện để gạt ta —— chủ tử của ngươi, khi dễ nương (*) ta, bắt nàng giặt quần áo nấu cơm, lại còn vênh váo hất hàm sai khiến, một bộ một bộ..."

(*) Nương: ở đây là mẹ nha.

Giọng điệu nàng phảng phất như đang trêu chọc nhẹ nhàng: "Vậy cũng có thể gọi là không có sao?"

Sắc mặt Vân Yến thoáng chốc trắng bệch.

Khó trách...... Khó trách sáng nay công tử khen nàng thủy nộn.

Hóa ra đã nhìn ra son phấn trên mặt nàng!

Lấy tài lực hiện tại của Thu gia, sao có thể để một nha hoàn dùng đến phấn mặt tốt như vậy?

Vân Yến cho rằng nhị công tử vùi đầu đọc sách không hỏi thế sự, sẽ không để ý tới mấy việc này, ai ngờ được những ngày gần đây nhị công tử như biến thành một người khác......

Hôm nay còn lộ rõ.

"Ngươi bất trung, không sao cả," Thu Triệt cười cười với nàng, rồi thu hồi ánh mắt, nhàn nhạt nói, "Ta chỉ cần đổi người trung thành là được."

Vân Yến lập tức quỳ xuống, còn muốn ngẩng đầu cầu xin, nhưng khi chạm phải ánh mắt băng lạnh của nàng, liền đột ngột dừng lại, tay khựng giữa không trung.

Đợi Vân Yến thất hồn lạc phách mà rời đi, hai tỷ muội Ngọc Minh yên lặng liếc nhìn nhau một cái, tư thế càng thêm cẩn trọng.

......

Lại qua hai ngày, đến ngày xướng danh, hoàng đế ngồi trên long ỷ trong điện, các đại thần phụ trách phân loại ở trong điện, tân tiến sĩ cùng những đại thần còn lại thì chờ ở ngoài điện.

Thu Triệt đứng trong hàng đó.

Không ngoài dự liệu, nàng đỗ Trạng Nguyên.

Sau khi báo danh quê quán và họ tên tổ tiên, xác nhận thân phận, nàng được dẫn vào trong điện.

Lại trả lời một lần câu hỏi tương tự với thái giám bên cạnh hoàng đế, sau đó chờ đợi ở một bên.

Thu Triệt không ngẩng đầu, nhưng có thể cảm giác được ánh mắt của hoàng đế cùng một vài đại thần đều rơi lên người mình.

Nàng đứng thẳng như cây tùng ở một bên, rũ mắt nghe tên những người còn lại được xướng lên theo thứ tự, tựa hồ như hoàn toàn không để tâm.

Người xếp thứ hai, Bảng Nhãn, đến từ thanh lưu Ngô gia, cũng là tôn tử của đương kim thừa tướng Ngô Như Sinh — Ngô Dịch Khởi.

Khoảng thời gian trước, đám thư sinh còn từng bàn luận về người này.

Người đứng thứ ba là vị thư sinh áo lam hôm nọ ở ngoài cửa cung ngăn mọi người xôn xao nghị luận, tên Dương Cừu.

Thu Triệt dùng đuôi mắt liếc qua, môi mấp máy cong cong, gần như không nhận ra.

Đều là người quen cũ.

Một giáp thứ tự xướng danh xong, mọi người tiếp chỉ, đồng loạt quỳ xuống đất tạ ơn.

Giống như kiếp trước, Thu Triệt nhận chức vị tu soạn ở Hàn Lâm Viện thuộc hàng lục phẩm.

Đối với những tân tiến sĩ tuổi trẻ mới bước chân vào quan trường, một chức vị lục phẩm như vậy đã là ân sủng lớn lao.

Huống chi nàng tuổi còn quá trẻ, thoạt nhìn thậm chí còn nhỏ tuổi hơn cả Bảng Nhãn Ngô Dịch Khởi.

Thu Triệt lại vinh nhục không động tâm, đối mặt với những ánh mắt hoặc cực kỳ hâm mộ, hoặc đầy ghen ghét xung quanh đều không để ý, an tĩnh tạ ơn.

Lễ xướng danh chỉ là hoạt động mừng công đầu tiên cho nhóm tân khoa tiến sĩ sau kỳ thi đình.

Từ nay đến lúc sau, mọi người còn phải đến Quốc Tử Giám bái yết Khổng Tử, tham dự yến tiệc chúc mừng......

Đương nhiên, điều quan trọng nhất và cũng phong cảnh hoành tráng nhất, chính là vượt mã dạo phố.

Là Trạng Nguyên lang lần này, Thu Triệt thậm chí được hưởng vinh dự chỉ hoàng đế mới có tư cách sử dụng — bảy châu Kim Ngô Vệ dẫn đường mở lối.

Nhưng đây là chuyện nàng đã từng làm cách đây mười năm.

Khi đó tâm tính niên thiếu, hai bên đường có vô số người vì dung mạo tuấn tú và phong tư trác tuyệt của nàng mà ném quả, tặng hoa, cả người đầy hương phấn.

Phong cảnh cỡ nào rực rỡ.

Thế nhưng khi đó Thu Triệt một lòng muốn chứng minh bản thân với phụ thân và huynh trưởng, còn nay Thu Triệt đã chết một lần, cũng coi như đại triệt đại ngộ (thấu hiểu rõ ràng).

Cưỡi ngựa dạo phố, lướt qua khuôn mặt hưng phấn của người đi đường, nhìn cảnh náo nhiệt phồn hoa, lại chỉ cảm thấy trào phúng.

Người khi còn niên thiếu, nếu không sống một lần vì chính mình, thì uổng phí tuổi trẻ.

Hôm nay phố xá Kinh thành đặc biệt náo nhiệt, tiếng người huyên náo, Thu Triệt bình tĩnh lướt qua mấy nữ tử to gan ném túi tiền về phía nàng, bỗng nhiên cảm nhận được điều gì đó.

Trong lòng nàng có cảm ứng liền ngẩng đầu, nhìn về phía mái hiên xa xa.

Một bóng dáng quen thuộc mà xa lạ, lọt vào đáy mắt nàng.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com