VĂN ÁN
Sài Thiển Ngưng đứng ở ban công gọi điện thoại, gió lớn thổi một kiện quần áo bên trong bay quất vào mặt nàng.
Trải qua xác nhận, nó là của một phụ nữ ở lầu trên, nhưng người phụ nữ đó vẫn không xuống dưới hỏi xin lại.
Rối rắm do dự nửa ngày, Sài Thiển Ngưng vẫn mang nó đi trả lại.
Người phụ nữ mở cửa cho nàng đang mặc một cái áo dây, ánh mắt lưu chuyển đẹp đến mức hút hồn, khiến Sài Thiển Ngưng nhìn đến ngẩn người.
Người phụ nữ rũ mắt nhìn nội y được Sài Thiển Ngưng đưa tới trong tay, đối diện với gương mặt hơi ửng hồng của nàng, mị hoặc cười cười: "Chưa thấy qua lớn như vậy sao?"
Những người bạn xung quanh đều biết, Sài Thiển Ngưng chỉ nhìn có vẻ nhu nhược bên ngoài mà thôi, thật ra nàng có thể tay không đập chết một con gián.
Chỉ có Thịnh Mộc Khê vẫn luôn cho rằng Sài Thiển Ngưng là một "bệnh mỹ nhân nhu nhược không thể tự gánh vác", cho nên đối với nàng đặc biệt chăm sóc, không chỉ quan tâm sức khỏe mà còn rất chú ý đến khía cạnh tinh thần của nàng.
Một buổi tối nọ, Sài Thiển Ngưng mở cửa, thấy Thịnh Mộc Khê mặc áo ngủ đứng ở cửa, đôi môi đỏ mấp máy: "Tôi nghe nói, cô một mình cảm thấy cô độc tịch mịch? Muốn tôi ở lại cùng cô không?"
Sau này, Thịnh Mộc Khê đỡ eo âm ỉ đau nhức, nhớ lại cảnh tượng đêm đó, thầm nghĩ: Người này rốt cuộc là thiếu thốn đến mức nào đây, mới có thể đột nhiên trở nên mãnh như vậy...
Một câu tóm tắt: Tình yêu nơi chốn là kịch bản.
Lập ý: Sống ở hiện tại.
Sài Thiển Ngưng—Nàng
Thịnh Mộc Khê—Cô
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com