19.
Mùa hè, khoá thể dục.
Úc Miên lôi kéo Hứa Tiểu Nghiên chạy quanh sân thể dục. Hứa Tiểu Nghiên ngậm kẹo que trong miệng, rù rì:
"Bài tập của cậu làm xong chưa, cho mình mượn chép đi."
Úc Miên tức giận nhìn bạn mình.
"Không cho! Không phải cậu đã hứa là sẽ làm bài tập sao?"
Hứa Tiểu Nghiên không những không chột dạ mà còn nhéo má nàng, trêu chọc:
"Đồ cổ lỗ sĩ. Làm bài tập làm gì, mình không viết đâu. Khi nào cậu làm bài tập hôm nay xong thì đến nhà mình chơi đi."
"Không đến đâu. Mình phải về nhà làm bài, mình còn muốn tham gia ban huấn luyện Olympic Toán vào kỳ nghỉ hè này."
Hứa Tiểu Nghiên ra vẻ già đời thở dài một hơi:
"Ầy, cậu sắp học đến độ khờ người luôn rồi đó."
Úc Miên "hừ" một tiếng.
"Không có! Mình mới không có ngốc!"
Hứa Tiểu Nghiên cười nói, rồi cùng Úc Miên đi về phía hồ nhỏ nằm sau sân thể dục.
Vườn trường rất rộng. Hồ nước phía sau sân thể dục có rất nhiều cá vàng bơi lội, còn nuôi cả hai con thiên nga đen. Nhiều học sinh khi có tiết thể dục thường mang theo bánh mì để cho chúng ăn.
Hai cô bé vừa nhảy nhót vừa đi tới, khi bước qua khúc rẽ thì tình cờ nghe thấy có người đang trò chuyện.
"Cái bạn kia gọi là gì... Úc Miên ấy... Hình như nó không có ba nha."
"Ai da... Thì ra cậu ta là đứa trẻ không ai muốn nha!"
"Nghe nói cậu ta là..."
Nụ cười trên mặt Úc Miên bỗng khựng lại, nàng ngơ ngác kéo ống tay áo của Hứa Tiểu Nghiên, đứng ngây người tại chỗ.
Hứa Tiểu Nghiên lập tức ném que kẹo xuống đất, kéo nàng trở lại trước cửa phòng học, rồi xắn tay áo lên.
"Cậu ở chỗ này chờ mình."
"Cậu định làm gì?"
"Không có gì. Cậu chờ mình, mình có chút việc, rất nhanh sẽ trở về."
Úc Miên gật đầu. Nàng đứng dưới tán cây dã hương bên ngoài phòng học... Thật ra, những gì người khác nói đều là sự thật. Họ tên, diện mạo cha mẹ... nàng chẳng nhớ được gì. Ngay cả cái tên của mình cũng là do ông Bùi nói cho nàng biết. Úc Miên ngồi trên bồn hoa, lặng lẽ chờ Hứa Tiểu Nghiên trở về.
"Tiểu Nghiên, cậu chảy máu rồi! Là ai đánh cậu?"
Hứa Tiểu Nghiên cười tiêu sái, quanh thân toát lên vài phần khí chất đại tỷ.
"Không có việc gì. Mình đi đánh người nha."
"Cái gì? Mau để mình nhìn xem!"
"Aaa... Cậu đừng nhìn mà... Ôi ôi, đau quá nha!"
Một giây trước, người mới vừa còn ra vẻ tuỳ hứng kiêu ngạo bây giờ lại rơi nước mắt liên tục và biến trở về làm đứa bé thường ngày chỉ biết đọc truyện tranh, ăn kẹo.
"Mình sẽ không chết đi?"
Úc Miên cũng luống cuống.
"Chúng ta phải đi tìm giáo viên!"
"Vậy chẳng phải giáo viên sẽ biết mình đi đánh nhau?"
"Cậu có đi hay không!"
"... Đi thôi."
Cuối cùng chuyện này vẫn là bị báo cáo tới chỗ chủ nhiệm lớp, cô Tần. Hứa Tiểu Nghiên ra tay trước nên Triệu Nhược bị gọi tới trường học để xử lý chuyện này. Tính cách cô ấy nhiệt tình sang sảng, lại luôn yêu thích Úc Miên cho nên lúc nghe được nguyên do con gái mình động thủ.
"Chính mình còn không dạy tốt con mình thì nên tự xem xét lại trước đi."
"Thôi đi, tôi phải tự xem xét cái gì? Bảo con trai tôi nói xấu sau lưng người khác, vậy có chứng cứ không?"
Tuy dung mạo của Triệu Nhược dịu dàng hào phóng nhưng tính tình thật ra khá nóng nảy:
"Được thôi. Vậy thì chứng cứ đánh nhau đâu? Nhìn con trai cô cao ráo, khỏe mạnh thế kia. Tiểu Nghiên chỉ là đứa nhỏ gầy yếu, rốt cuộc là ai đánh ai còn chưa rõ đâu."
Phụ huynh của bé trai tức đến mức đỏ mặt:
"Cô ăn nói lung tung gì đấy!"
Triệu Nhược mỉm cười, không thèm để tâm đến những lời người kia nói, rồi kéo Hứa Tiểu Nghiên đi ra ngoài.
"Đi thôi Tiểu Nghiên, chúng ta đi bệnh viện làm kiểm tra. Vị phụ huynh này, gặp lại sau."
Hứa Tiểu Nghiên theo mẹ bước ra, vừa thấy Úc Miên đang đứng chờ bên ngoài liền 'không tim không phổi' cười tươi với nàng.
"Không sao đâu nha!"
Úc Miên ở bên ngoài chờ, nước mắt lưng tròng.
"Thật sự không có việc gì sao... Thực xin lỗi, Tiểu Nghiên. Thực xin lỗi, dì Triệu."
Triệu Nhược dịu dàng nhìn nàng và cười tủm tỉm:
"Không có việc gì. Con cũng không có làm sai cái gì hết."
"Nhưng còn con, Hứa Tiểu Nghiên! Sao con không học cách giảng đạo lý mà lại động thủ đánh người!"
Hứa Tiểu Nghiên ngoan ngoãn im lặng, cô bé biết vừa rồi mẹ đã giữ thể diện cho mình, nên trận mắng này có trốn cũng không thoát.
"Mẹ, người không biết lời nói của bọn họ có bao nhiêu khó nghe đâu."
Thực ra, lúc đó nàng chỉ định qua đó lý luận đôi câu. Nhưng bọn họ càng nói càng quá quắt, đến cả hai chữ "con hoang" cũng buột miệng thốt ra, khiến lửa giận trong nàng không thể kìm được mà bùng lên.
— Mặc kệ! Trước đánh lại tính sau!
Kết quả sao... Kết quả chính là nàng đánh không lại người khác, còn bị đẩy ngã trước.
Hứa Tiểu Nghiên một bên nghe giáo huấn, một bên hướng Úc Miên le lưỡi, khiến Triệu Nhược vừa giận vừa buồn cười.
"Thôi, về nhà làm cho ba con giáo huấn con đi. Miên Miên cũng cùng nhau đi thôi? Con đi gọi điện thoại cho Bùi Tùng Khê đi."
"Không cần đâu dì Triệu. Chú Nguỵ hẳn là đã đến rồi."
Từ sau sự việc Bùi Tùng Khê bận đột xuất và không thể tới đón Úc Miên, tài xế trong nhà bắt đầu phụ trách đón đưa nàng đi học sáng chiều. Nguỵ Minh — họ hàng xa của Nguỵ Ý — là người đảm nhận việc này. Hắn làm việc rất nghiêm túc, ngày nào cũng đến cổng trường trước nửa tiếng để đợi nàng. Lúc lên xe trở về, Úc Miên vẫn có chút uể oải. Nàng tựa đầu bên cửa sổ, lặng lẽ nhìn ra ngoài. Đến khi xe vừa dừng trước cổng nhà, nàng liền thấy dì Bùi đang đứng chờ bên ngoài.
Bùi Tùng Khê mới vừa trở về sau chuyến công tác nửa tháng ở nước ngoài. Mái tóc dài đen nhánh lúc này được chải vuốt gọn gàng sau tai. Nước da trắng ngần cùng dáng người cao gầy lạnh lùng của cô phối hợp với áo sơ mi chiffon không tay và chiếc váy dài cập eo đã hoàn mỹ phác hoạ ra vòng eo thon thả mà nhìn như chỉ cần một tay là có thể ôm trọn lấy kia. Giữa cái nắng ngày hè, tư thái Bùi Tùng Khê đứng dưới tàng cây giáng hương toát ra vẻ yểu điệu thướt tha, sắc mặt dịu dàng điềm tĩnh.
Úc Miên nhớ Bùi Tùng Khê muốn chết rồi. Khi thấy người ấy đứng ở ven đường chờ, nàng đợi xe vừa đỗ xong thì vội vã mở cửa xe rồi nhảy xuống và chạy như bay qua.
"Dì Bùi! Người đã về rồi!"
Bùi Tùng Khê khẽ cong môi, nhẹ nhàng bế nàng lên. Nụ cười của cô như làm tan chảy băng tuyết quanh thân, chỉ còn lại dư vị ấm áp.
"Tan học rồi sao?"
Úc Miên lập tức quên sạch cảm xúc không vui ban nãy. Nàng đã ở bên Bùi Tùng Khê gần hai năm. Ban đầu, dì Bùi rất hiếm phải đi công tác, nhưng từ đầu năm nay, dường như cô trở nên bận rộn hơn hẳn. Lần này đã hơn nửa tháng nàng chưa được gặp dì, thực sự rất, rất nhớ!
Bùi Tùng Khê ôm cô bé vào nhà.
"Dì có mang theo quà về cho con, con có muốn đi xem nó trước không?"
Úc Miên lắc đầu:
"Không cần đâu! Người đã mệt như vậy rồi, mau ngồi xuống đi... Không đúng! Mệt mỏi thì nên nhanh nằm xuống nghỉ!"
"Dì không mệt. Mấy ngày nay ở trường con có vui không?"
"...Cũng không tệ lắm."
Gương mặt Bùi Tùng Khê mang theo chút mỏi mệt, nên nhất thời cũng không chú ý đến ngữ điệu có phần miễn cưỡng của cô bé.
Thực ra cô đã trải qua hơn ba mươi tiếng chưa được ngủ. Chuyến bay ban đầu là đặt cho sáng mai, nhưng nghĩ đến việc mình đã rời nhà quá lâu, cô liền đổi vé, quyết định bay về sớm hơn một ngày.
Ăn xong cơm chiều, Úc Miên ngồi làm đề Olympic Toán. Bùi Tùng Khê tắm rửa, thay quần áo và chuẩn bị đi ngủ nhưng nghĩ ngợi một hồi, cô quyết định xuống lầu làm một ly sữa đậu đen mang lên. Lúc vừa tới trước cửa phòng Úc Miên, cô đã nghe được tiếng lầu bầu của đứa trẻ thông qua khe cửa.
"Ầy... Quả cam ơi quả cam, cậu nói mình có phải là một quả cam nhỏ không ai cần hay không?"
"Bọn họ nói mình không có ba mẹ, là đứa trẻ không ai cần..."
Nụ cười trên môi Bùi Tùng Khê bất chợt vụt tắt.
Lúc cô mang Úc Miên đi khám sức khoẻ thì đã làm kiểm tra lại, bác sĩ nói tai nạn xe xảy ra lúc đứa trẻ này còn quá nhỏ, hơn nữa còn bị chấn thương vùng đầu nên phản ứng từ cơ chế tự vệ của bản thân khiến cho nàng không còn nhớ được gì nhiều về ký ức cũ nữa.
Về cha mẹ Úc Miên, mấy năm nay cô đã yêu cầu Nguỵ Ý lén đi điều tra rất nhiều lần, nhưng mỗi lần đều kết thúc không rõ ràng. Quyền hạn kinh doanh trong nhà đều bị nắm trong tay ba cô, điều này bao gồm cả các mối quan hệ, tài nguyên... Nên nếu có việc hắn cố ý giấu diếm, cô sẽ không thể nào biết được tin tức gì.
Bùi Tùng Khê vẫn chưa từng từ bỏ việc tìm kiếm người thân cho nàng, nhưng trước khi tìm ra được, cô sẽ không tiết lộ với Miên Miên. Cô không muốn khiến nàng chịu cảnh đau khổ khi phải chứng kiến hi vọng tan vỡ. Bùi Tùng Khê khẽ thở dài, đẩy cửa ra đi vào.
"Miên Miên."
Úc Miên lập tức ngồi lại ngay ngắn, nàng bỏ quả cam sang một bên.
"Dì Bùi, người tới rồi!"
Bùi Tùng Khê buông cái ly xuống, ngồi ở bên cạnh nàng.
"Còn có rất nhiều đề chưa làm xong sao?"
Úc Miên cầm ly sữa đậu uống lên.
"Không có, con đã làm xong rồi nha."
Bùi Tùng Khê xoa đầu nàng.
"...Quả cam nhỏ không ai cần?"
"Ơ! Người làm sao nghe được ạ!"
Úc Miên hơi đỏ mặt.
Bùi Tùng Khê cụp mắt. Nếu không phải tình cờ nghe được, Miên Miên đại khái sẽ không nói ra chuyện này với cô.
Cô lặng lẽ thở dài trong lòng, ánh mắt nhìn Úc Miên đầy thương xót, nhưng ngoài mặt vẫn giữ nụ cười dịu dàng.
"Có dì cần quả cam nhỏ."
Úc Miên ngượng ngùng dùng tay che lại đôi mắt rồi lại nhịn không được nhào vào lòng ngực Bùi Tùng Khê, lăn lộn làm càn.
— Đúng vậy, quan tâm lời người khác nói làm gì! Nàng chỉ cần làm quả cam đáng yêu của dì Bùi là được rồi!
......
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com