66. Dung túng
Chạng vạng, có tiếng xe dừng lại bên ngoài cổng.
Úc Miên đang kiểm kê số cam còn lại ở trong tủ lạnh. Khi nghe thấy tiếng chuông, nàng liền đi ra mở cửa, Bùi Tùng Khê cũng đi theo.
Có người đến giao đồ cho nàng, trước đó nàng đã vội vã trở về đến nỗi để quên cả cặp sách lẫn quần áo của mình ở nhà họ Úc.
Người đến là một chàng trai trẻ có kiểu tóc tết. Hắn mỉm cười và tự giới thiệu bản thân:
"Chào ngài, tôi tên là Chu Nghiêu. Những thứ này được gửi bởi ông Úc, sức khoẻ của cụ ông không tốt cho nên nói rằng một thời gian nữa ông ấy mới có thể đến thăm Úc tiểu thư."
Bùi Tùng Khê gật đầu với hắn, cô nhận lấy cặp sách rồi hờ hững đáp,
"Cảm ơn."
Chu Nghiêu cảm nhận được thái độ lạnh lùng và đề phòng của cô, nụ cười vẫn không thuyên giảm:
"Không cần khách khí."
Tiễn hắn đi xong, Bùi Tùng Khê hỏi Úc Miên,
"Đó có phải là người mà con đã đề cập, người nhất quyết mời con lên xe không?"
Úc Miên gật đầu:
"Hắn có lúc thì nghe theo lệnh của dì con, có lúc lại nghe theo lệnh của chú con. Hắn giống như ngọn cỏ đầu tường, con không nghĩ hắn là người đáng để tin cậy. Nhưng ông nội con lại rất tin tưởng hắn."
Bùi Tùng Khê im lặng một lúc, sau đó mới nhớ lại câu hỏi mà chính mình đã quên hỏi trước đó:
"Lần này con trở về đây là có sự đồng ý của gia đình con không?"
Úc Miên ngồi trên ghế sofa và cúi đầu kiểm tra quần áo và sách vở trong cặp sách của mình:
"Tất nhiên là có, nếu không con cũng chẳng thể rời đi. Sau khi phẫu thuật xong, ông nội thấy con không vui nên đã bảo cấp dưới đưa con trở về. Lúc đó chú của con không đồng ý, nhưng dù sao con cũng còn phải đi học, nên vẫn để con đi."
Bùi Tùng Khê ngồi xuống bên cạnh nàng. Úc Miên quay đầu lại, mái tóc dài của nàng xoã xuống, đuôi tóc nhẹ nhàng phất lên mu bàn tay cô, thực ngứa ngáy.
Cô mỉm cười và cuốn ngọn tóc mềm mại của nàng quanh đầu ngón tay. Hóa ra tóc nàng đã dài đến thế.
"Con tự mình bắt ô tô về đây à?"
"Tàu cao tốc. Con không muốn họ tiễn con, vì vậy con đã nói rằng mình bị say xe và muốn đi tàu cao tốc."
"Ngày mai con phải đi học lại rồi, con đã vắng mặt nhiều ngày. Liệu tiến độ học tập của con có bị trì hoãn không?"
"Không sao, mười ngày rất ngắn, thầy cô sẽ không đi qua quá nhiều nội dung."
"Chỉ mới có mười ngày thôi à..."
Hóa ra mới có mười ngày... Thế nhưng đã có vài hôm cô trằn trọc không ngủ được, chỉ biết lặng nhìn bầu trời bên ngoài cửa sổ từ từ hừng sáng. Đây là lần đầu tiên cô cảm thấy thời gian trôi qua thật chậm và dài đằng đẵng.
"Dì đừng lo,"
Úc Miên kiểm tra xong, không có thứ gì bị bỏ sót lại ở nhà họ Úc. Nàng ngẩng đầu lên và mỉm cười với cô:
"Con... ai da... tóc con bị kéo, đau quá."
Bùi Tùng Khê sững sờ vài giây, rồi hoảng loạn buông tay ra:
"Xin lỗi, dì... lỡ tay."
Úc Miên xoa đầu xong đột nhiên nằm xuống trên đùi cô và làm nũng,
"Dì làm đau con. Dì tính đền bù cho con như thế nào?"
Vành tai của Bùi Tùng Khê vẫn còn đang nóng bừng vì hành động nhỏ vừa rồi, cô nương theo lời nàng hỏi,
"Ồ... Con muốn được bồi thường cái gì?"
Úc Miên ngẩng đầu lên và mỉm cười:
"Chờ con ngẫm lại đã."
"Được, con ngẫm lại đi."
Úc Miên nằm gối lên đùi cô, không chịu đứng dậy. Nàng rất ít khi bướng bỉnh và làm càn như vậy, nhưng lần này xa nhà, không thể nhìn thấy hay gọi điện cho Bùi Tùng Khê, nàng nhớ cô rất nhiều. Bây giờ có thể dựa vào cô, nàng thậm chí không muốn động đậy.
Bùi Tùng Khê khẽ xoa đầu nàng và dịu dàng nói,
"Tối nay dì sẽ gọi cho giáo viên của con để hỏi thăm về tiến độ học tập gần đây của lớp con."
Úc Miên bỗng nhiên cảm thấy hơi buồn ngủ. Nàng ngáp:
"Ừm... Con đã nói không thành vấn đề mà. Dì không yên tâm về con đến thế ư?"
"... Thật sự có chút không yên tâm. Gần đây xảy ra những chuyện này, tâm trạng con có bị ảnh hưởng không?"
"Có một chút xíu. Ban đầu mọi chuyện có hơi lộn xộn, nhưng ngay sau đó con nghĩ kỹ rồi. Mặc kệ có chuyện gì xảy ra đi chăng nữa, cứ tin tưởng dì là được. Dì sẽ không lừa dối con, cũng sẽ không đối xử không tốt với con."
Động tác của Bùi Tùng Khê chững lại:
"Nhưng trước đó, dì đã giấu con mọi chuyện. Con... không oán trách dì ư?"
Cách đây rất lâu, cô đã từng đưa Miên Miên tới thành phố phía nam đó, nhưng chưa hề nói với nàng rằng nàng sắp được gặp lại thân nhân của mình.
"Không," Úc Miên nắm lấy lòng bàn tay của cô và nhẹ nhàng áp má nàng vào lòng bàn tay kia:
"Dì là người tốt nhất, người tốt nhất trên toàn thế giới."
Trong lòng bàn tay truyền đến xúc cảm ấm áp và mềm mại, là sức sống trẻ trung đặc trưng của thiếu nữ. Bùi Tùng Khê cúi đầu và mỉm cười,
"Dì có thể không phải là người tốt như con nói."
"Con đã nói dì sao thì dì chính là như vậy... Haizz, dì đừng rối rắm về vấn đề này nữa. Những gì con đã nói với dì, dì đừng xem nhẹ nhé. Bọn họ dường như đang nói về thuốc, và nói về một số nhà kho, nói... nói, cái gì..."
Nói một hồi, mí mắt nàng dần dà trở nên nặng nề, gần như muốn khép lại. Giọng nói cũng trở nên nhẹ tênh, hình như nàng còn đang cố gắng nhớ lại các chi tiết đã nghe lén được. Chỉ là cơn buồn ngủ ập đến như thủy triều, lời muốn nói vừa đến bên miệng đều vỡ tan thành những từ ngữ vụn vặt.
Cho đến khi có một đầu ngón tay ấm áp chạm xuống cánh môi hồng mềm mại đang mấp máy của nàng, giống chuồn chuồn lướt nước điểm lên vài cái. Giọng nói của người kia dịu dàng như nước, tinh tế và sâu sắc:
"Ngủ ngon. Ngủ đi, bé ngoan."
Vì thế nàng tựa như bị mê hoặc, ôm lấy bàn tay của người kia không rời. Trước khi hoàn toàn chìm vào giấc ngủ, nàng đã nghĩ... Nàng thích nghi thức chúc ngủ ngon này.
-
Ngày hôm sau, Úc Miên suýt ngủ quên.
Bùi Tùng Khê chở nàng đến trường, suýt chút nữa phải vượt đèn đỏ trên đường đi, may sao vẫn kịp đưa nàng đến nơi trước giờ vào học ba phút. Úc Miên nhảy ra khỏi xe, vội vẫy tay chào tạm biệt cô, rồi xách cặp chạy vào trường.
Bùi Tùng Khê dõi theo bóng lưng nàng, khóe môi cô lặng lẽ cong lên.
Có vẻ như mọi thứ đã trở lại đúng quỹ đạo. Thật tốt.
Úc Miên nói đúng. Tuy thiếu hụt kiến thức hơn mười ngày so với những người khác, nàng vẫn đứng vững ở vị trí đầu bảng xếp hạng trong kỳ thi cuối tháng. Nhưng nàng lại không hài lòng với thành tích của mình, sau khi trở về nhà đã nhốt mình trong phòng làm bài tập mấy ngày liền.
Bùi Tùng Khê nhận được cuộc gọi từ Úc An Thanh. Đối phương hỏi cô về việc học tập và sinh hoạt gần đây của Úc Miên, mỗi câu mỗi chữ đều dịu dàng từ tốn, quan tâm lại không hung hổ doạ người. Cô cảm nhận được rằng người kia không ác ý nên cũng thông báo cho cô ấy về tình hình gần đây của Úc Miên.
Cảnh xuân ngắn ngủi, thoáng chốc đã đến tháng 5, mùa hè cận kề.
Vào ngày đầu tiên của kỳ nghỉ lễ 1/5, Bùi Tùng Khê thức dậy từ rất sớm. Sau khi nói chuyện điện thoại với Úc An Thanh, cô liền đi đánh thức Úc Miên:
"Miên Miên, ông nội của con sắp đến đây rồi."
Úc Miên thức quá muộn để học bài vào đêm qua. Nàng lăn lộn trên giường vài lần rồi mới chịu đứng dậy. Khi liếc nhìn đồng hồ một cái, nàng ngay lập tức tỉnh táo. Nàng đi ra mở cửa cho cô:
Úc Miên tối qua thức học bài quá muộn, nàng lăn vài vòng trên giường mới chịu bò dậy, nhìn đồng hồ rồi lập tức tỉnh táo. Nàng đi ra mở cửa cho cô:
"Sao mới đó đã đến giờ này rồi, con sẽ chuẩn bị nhanh thôi!"
Ban đầu, Bùi Tùng Khê muốn đặt bàn ở nhà hàng hoặc một quán trà, nhưng đã bị từ chối. Bên kia nói rằng họ muốn ghé qua nhà ngồi một chút là được. Yêu cầu này khiến cô cảm thấy rất áp lực.
Sau khi đi vòng quanh tầng trên lẫn tầng dưới hai lần, xác định rằng ngôi nhà đã sạch sẽ và gọn gàng, cô đi ra vườn cắt một vài cành hoa và bày chúng vào bình bông trên bàn cà phê trong phòng khách.
Ngay sau khi cô bận rộn chuẩn bị hết thảy, Úc Miên vừa rửa mặt xong và đi xuống lầu. Nàng lao tới và ôm lấy cánh tay cô:
"Sao trông dì có vẻ hơi căng thẳng vậy?"
Bùi Tùng Khê sững sờ:
"... Không có."
Úc Miên cười cười,
"Vậy con đi nấu một ít cháo. Chúng ta ăn sáng trước đi."
"Nhưng lỡ như đang ăn nửa chừng mà bọn họ đến thì sao?"
"Vậy dì hỏi xem bọn họ đã ăn chưa, và nếu chưa thì chúng ta sẽ ăn cùng nhau?"
Suy nghĩ của nàng rất đơn thuần. Bùi Tùng Khê xoa đầu nàng:
"Được, con cứ đi nấu đi."
Cháo gạo kê nấu rất nhanh, chỉ mất hơn nửa giờ là đã xong rồi.
Khi đi múc bát thứ hai thì nàng mới nhận ra rằng cô chỉ ăn chưa tới nửa bát:
"Sao dì lại ăn có một ít như vậy?"
Bùi Tùng Khê lắc đầu, đang dự định nói thêm cái gì thì nghe thấy tiếng bánh xe phanh bên ngoài cửa, cô ngay lập tức đứng dậy:
"Đưa cho dì cái bát đi, chúng ta dọn dẹp một chút."
Úc Miên len lén cười, vậy mà còn nói rằng bản thân không căng thẳng. Rõ ràng, dì ấy rất căng thẳng.
— Thật kỳ lạ.
Ngay khi mở cửa, hai người thấy Úc An Thanh đang đỡ một cụ ông tóc bạc ra khỏi xe, họ nhìn về hướng này.
Bùi Tùng Khê dẫn theo Úc Miên đi qua, gật đầu với Úc An Thanh, sau đó cô hơi khom lưng và nói chuyện với cụ ông,
"Xin hỏi, ngài có phải là ông Úc không ạ?"
Úc Văn Thanh tuy đầu bạc hoa râm, tinh thần vẫn quắc thước. Đôi mắt khô khốc tựa như đã trải qua bao thế sự xoay vần quét qua người cô rồi cười lớn:
"Đúng vậy, xin chào, Tiểu Bùi."
Bùi Tùng Khê chưa từng được ai gọi như vậy. Cô gật đầu một cách ngượng nghịu:
"Xin mời vào."
Úc Miên cười tủm tỉm chào hỏi ông nội lẫn dì và thân mật trò chuyện với bọn họ,
"Ông nội, ông đi xe tới đây có mệt lắm không? Ông vừa phẫu thuật cách đây chưa được bao lâu mà, ông không cần phải vội vàng đến đây như vậy đâu."
Úc Văn Thanh khẽ vỗ nhẹ lòng bàn tay nàng:
"Ai bảo con, đứa nhỏ vô tâm này, đều không về nhà thăm ông nội? Ông nội đành phải đến gặp con."
Úc Miên đỏ mặt nói,
"Con... Con còn phải đi học mà!"
Úc Văn Thanh lắc đầu và mỉm cười, ông tỏ vẻ thấu hiểu:
"Được rồi, ông nội không có ý trách con đâu."
Bùi Tùng Khê rót trà cho bọn họ. Phòng khách vốn rộng rãi và sạch sẽ lại khiến cô cảm thấy có chút chật chội.
Cô ngồi cạnh Úc Miên và lắng nghe nàng nói chuyện với người nhà một hồi liền thất thần. Miên Miên là một đứa trẻ ấm áp và hoạt bát, nàng thật sự rất được lòng người lớn. Bất kể ông cụ Úc hay Úc An Thanh, trước sau đều đang mỉm cười không ngớt.
Người nhà nàng cũng tốt hơn cô nghĩ. Bỏ qua những ấn tượng xấu để lại cho cô bởi cuộc gặp gỡ bất ngờ trước đó, người nhà nàng dịu dàng, duyên dáng, lời nói cũng tràn ngập sự dí dỏm và hài hước.
Sau khi kết thúc màn chào hỏi sơ bộ, Úc Văn Thanh ho vài lần. Úc Miên lo lắng hỏi ông có ổn không. Cụ ông cười khẽ:
"Hình như là bị ho khan một chút. Ông để quên thuốc ở trong xe rồi. Con đi lấy giúp ông đi."
Úc Miên gật đầu, chỉ là đi được vài bước, nàng lo lắng quay đầu lại, do dự một lúc rồi mới đi ra ngoài.
Lúc nàng rời đi, cụ ông hỏi Bùi Tùng Khê,
"Tiểu Bùi hôm nay có bận gì không?"
Bùi Tùng Khê lẳng lặng mỉm cười:
"Không bận, chỉ là tôi chưa kịp hỏi ngài. Tôi định mời đầu bếp đến nấu bữa trưa, nhưng còn chưa biết khẩu vị của ngài ra sao."
Úc Văn Thanh lắc đầu và nói,
"Không cần phải mời đầu bếp. Chúng tôi sắp đi rồi. Bà của con bé còn đang ở nhà, sức khỏe cũng không được tốt lắm. Tôi phải về sớm, tôi không yên tâm để cho bà ấy ở nhà một mình."
Từng lời của cụ ông đều tràn ngập sự ấm áp và tình cảm dành cho vợ của mình, đôi mắt ông loé lên vẻ từ ái:
"Cứ để Tiểu Miên ở bên cạnh cô một thời gian nữa đi. Lần này con bé nhất quyết phải về đây một mình, cả nhà tôi đều rất lo lắng và nhận ra con bé phụ thuộc vào cô rất nhiều."
Đứa cháu gái này... Mấy ngày nay ông lén quan sát nàng. Mặc dù lúc nói chuyện với người nhà, con bé vẫn cười thật tươi, nhưng khi ngồi một mình, sắc mặt luôn hiện lên vẻ cô đơn. Ngay cả khi ban đêm ngủ rồi, con bé lúc nào cũng nói mớ và chỉ gọi tên một người.
Bùi Tùng Khê sửng sốt và ngẩng đầu lên nhìn cụ ông, hàng vạn suy nghĩ như áng mây bay xẹt qua trong đầu cô.
Nhưng cô là một người nội liễm và khắc chế, vì thế cuối cùng, chỉ nhỏ giọng đáp,
"Cảm ơn."
Cảm xúc bất an khó tả đè nặng ở trong đáy lòng mấy ngày qua lặng lẽ bị gió thổi tan.
—
Tháng Sáu đến, thời tiết bắt đầu nóng dần qua từng ngày.
Một ngày trước kỳ thi tuyển sinh đại học, bọn họ ngồi ở dưới giàn nho để tránh nóng.
Cảnh khuya thanh vắng, giàn nho đung đưa trong gió, có mùi hoa ngát hương thoang thoảng trong không khí.
Úc Miên đã hỏi Bùi Tùng Khê câu hỏi tương tự lần thứ 101:
"Dì Bùi, ngày đó ông nội con đến, dì đã nói gì với ông mà ông đồng ý cho con ở lại, không bắt con về nhà vậy?"
Câu trả lời của Bùi Tùng Khê trước sau vẫn vậy:
"Dì không nói gì cả. Chính ông ấy nói ra điều đó, dì chỉ nói cảm ơn."
Úc Miên cau mày không tin:
"Dì gạt con."
Bùi Tùng Khê đưa cho nàng miếng xoài đã cắt sẵn:
"Dì đã lừa gạt con bao giờ chứ?"
Úc Miên 'hừ hừ' hai tiếng, nàng dễ dàng bị mua chuộc bởi miếng trái cây ngọt lành:
"Được rồi, con tạm tin dì trong lần này."
"Con đang nghĩ đến việc trở về nhà sau kỳ thi tuyển sinh đại học, sau đó chúng ta có thể đi đâu đó chơi. Dì đi cùng con đi, được không?"
"Được. Nhưng con đã nghĩ về việc con sẽ về nhà ở bao lâu chưa?"
"Chưa ạ. Thực ra con cũng không muốn trở về lắm. Ông bà và dì đều rất tốt, chỉ là con không thích chú của con. Mặc dù luôn luôn mỉm cười, nhưng dì không biết đâu... Khuôn mặt của hắn dường như lúc nào cũng mang theo mặt nạ, trông thật kỳ lạ và đáng sợ."
"Ừ, dì biết."
Bùi Tùng Khê nhớ lại những cuộc gọi với nhà họ Úc từ trước đến giờ. Cô dần nhận ra, có lẽ không chỉ mỗi cô mà cả ông cụ Úc cũng biết về chuyện đó. Chỉ là cô vẫn chưa rõ thái độ của ông ấy, vì vậy nên mới chậm chạp chưa ra tay với Úc An Chu trong suốt thời gian qua. Rốt cuộc, đó cũng là người thân của Úc Miên nên cô mới cố kỵ.
"Anh Viễn đã gọi điện cho con hôm nay và bảo con đừng lo lắng về kỳ thi ngày mai. Anh ấy còn hỏi rằng liệu con có hối hận vì đã không ra nước ngoài sớm hơn không."
"Vậy ý con sao? Con có hối hận không?"
"Đương nhiên không rồi. Dì cũng đừng hòng đuổi con đi nha, con còn chưa muốn đi đâu."
Bùi Tùng Khê khẽ 'ừ' một tiếng, cô bỗng nhiên nhớ lại vài tháng trước. Ngay trước khi người nhà Úc Miên tìm đến, cô đã cố tình đi gặp Ôn Hoài Ngọc và nhờ cô ấy giúp sắp xếp việc xuất ngoại của Úc Miên... Nhưng sau đó mọi chuyện biến chuyển quá nhanh, bây giờ xem ra dường như không cần thiết nữa.
"Dì Bùi? Bùi Tây Tây? Dì có nghe thấy những gì con nói không?"
"...Ừ, dì nghe thấy rồi. Dì biết."
Úc Miên ăn hết nửa quả xoài và muốn ăn tiếp, nhưng bị cô ngăn lại:
"Đừng ăn quá nhiều. Sáng mai phải đi thi rồi. Trở về phòng nghỉ ngơi đi."
"Thi thì thi thôi. Con không khẩn trương. Dì rất lo lắng ư?"
"Có một chút, kỳ thi này rất quan trọng,"
Bùi Tùng Khê gật đầu.
"Đợi con thi xong, mùa hè đã trôi qua và mùa thu cũng nối bước đến. Con sẽ tới một thành phố mới, một ngôi trường hoàn toàn mới, nơi con sẽ gặp gỡ rất nhiều người, nhìn thấy một thế giới rộng lớn hơn, sẽ biết thế giới này có rất nhiều điều tốt đẹp khác, và... "
"Con biết,"
Úc Miên mỉm cười ngắt lời cô,
"Nhưng con vẫn sẽ luôn về nhà."
Bùi Tùng Khê mím môi rồi mỉm cười, trong nụ cười có thêm chút gì đó nhẹ nhõm mà chính cô cũng không hề nhận ra:
"Được rồi, về phòng nghỉ ngơi đi."
Ngày hôm sau, ánh nắng mùa hè nóng bỏng và chói chang. Bùi Tùng Khê nghỉ làm hai ngày và đợi Úc Miên bên ngoài cổng trường trung học trực thuộc.
Úc Miên vừa buồn cười vì sự lo lắng sốt vó của cô, lại vừa cảm thấy hạnh phúc vì sự quan tâm và chăm sóc ấy.
Chờ thi xong môn cuối cùng là tiếng Anh, nàng đứng trước mặt cô với một nụ cười kiêu ngạo và xán lạn:
"Con đã làm bài rất tốt nha."
Bùi Tùng Khê xoa đầu nàng, ôm vai nàng và xuyên qua đám đông về nhà:
"Làm bài tốt đến mức nào?"
"Chính là tốt đến mức muốn vào bất kỳ trường học nào ở trong nước đều được."
"Kết quả vẫn chưa được công bố mà con đã tự tin như vậy? Cái đuôi của con có phải dựng tít lên trời rồi hay không?"
Úc Miên ôm lấy cánh tay cô rồi bất mãn nói:
"Không có! Con nghiêm túc đó, hơn nữa con chưa từng nói kiểu như thế với người khác, vậy mà dì vẫn không khen ngợi con."
Tiếng ve sầu kêu râm ran từng đợt ở phía xa, ngay cả gió đêm cũng rất dễ chịu.
Bùi Tùng Khê mỉm cười nói,
"Được, khen ngợi con."
Ký ức về mùa hè này là những ngày nắng đẹp tươi sáng.
Úc Miên ít nhiều cũng cảm thấy có chút 'đứng ngồi không yên' trong những ngày chờ đợi kết quả công bố. Bùi Tùng Khê dẫn nàng đến tất cả các bảo tàng lớn nhỏ và phòng trưng bày nghệ thuật trong thành phố, sau đó còn đi thăm thú các thành phố lân cận. Mười ngày hơn trôi qua trong nháy mắt.
Vào ngày kết quả được công bố, Úc Miên cầm con chuột, nhưng do dự một lúc lâu cũng chưa dám ấn nút xác nhận. Cuối cùng trên màn hình hiện ra một con số khiến nàng hài lòng, nàng mới nhoẻn miệng cười:
"685, không phải là con tự kiêu nha. Nó còn cao hơn 5 điểm so với điểm mà con ước tính đó!"
Nàng nhào lên giường. Đây là một kết quả tốt đến mức bất ngờ, nàng vui vẻ lăn lộn mấy vòng trên giường:
"Con sẽ vào đại học. Con đã lớn lên rồi. Con sẽ trở thành một kiến trúc sư thật giỏi!"
Bùi Tùng Khê mỉm cười nhìn nàng và nhỏ giọng trêu ghẹo,
"Sau khi lớn lên, con nhất định có thể gặp được nhiều người vừa xuất sắc lại đáng yêu. Hẳn là Miên Miên sẽ có được rất nhiều người theo đuổi đi?"
Úc Miên kéo gối xuống và úp lên mặt, chỉ để lộ một đôi mắt sáng ngời lại thẹn thùng:
"Con đã gặp được người đáng yêu nhất rồi, mới không cần đi gặp những người khác đâu!"
Bùi Tùng Khê thoáng sững sờ, cô lập tức nghĩ tới người bạn cùng bàn của nàng và cô giáo trẻ ở lớp học vẽ. Cô không chắc nàng đang nói về ai... Chỉ là chuyện này cũng chẳng quan trọng. Tâm tính của người trẻ tuổi thường thường không kiên định, có thể sau này sẽ thay đổi.
Úc Miên bật dậy khỏi giường và nói,
"Con đạt được kết quả tốt trong kỳ thi rồi. Con muốn được khen thưởng."
Bùi Tùng Khê hơi khom lưng, giọng điệu cũng vui vẻ đáp:
"Ừm, con muốn phần thưởng gì, nói cho dì nghe thử xem?
Úc Miên nhìn chằm chằm vào đôi môi đỏ mọng của cô mà không tài nào dời mắt được, hai má nàng nóng bừng:
"Con... Con muốn dì dạy con bơi!"
Bùi Tùng Khê mỉm cười gật đầu:
"Được."
Úc Miên vốn đã sợ nước từ khi còn nhỏ. Trước kia nàng từng muốn học bơi, nhưng cuối cùng đều không đi đến đâu. Lần này nàng quyết tâm muốn học là bởi vì nhà họ Úc nằm ở thành phố ven biển, bọn trẻ lớn lên bên bờ biển đều biết bơi, vì vậy nàng muốn học... Và nàng muốn dì Bùi dạy nàng.
Ngày hôm sau, Bùi Tùng Khê đưa nàng đi mua đồ bơi.
Khi ở trong cửa hàng, lúc cô chọn số đo cho Úc Miên và định lấy nó cho nàng thử thì bị nhân viên bán hàng cản lại:
"Cái đó hơi nhỏ. Ngài hãy tới và xem thử cái này đi."
Bùi Tùng Khê sững sờ một lúc, hàng lông mày xinh đẹp của cô khẽ cau lại:
"Con bé không cần loại lớn như vậy."
Nhân viên bán hàng bất đắc dĩ lắc đầu:
"Thưa ngài, xin ngài hãy tin vào phán đoán của tôi. Cô bé kia thực sự cần nó."
"...Có thật không?"
Bùi Tùng Khê nhìn thiếu nữ đang đứng ở đằng xa với vẻ do dự. Hình như đó là sự thật... Thực sự cần loại lớn như vậy...
Úc Miên đã chọn được một chiếc mũ bơi phù hợp và trở lại. Nàng nhìn thấy vành tai cô đỏ ửng nên có hơi tò mò:
"Có chuyện gì vậy? Dì thấy nóng ư?"
Bùi Tùng Khê lắc đầu, nhẹ nhàng cuộn tròn đầu ngón tay và đưa cho nàng bộ đồ bơi:
"Con thấy cái này thì sao?"
Úc Miên nhận lấy nó rồi đỏ mặt:
"Ừm, cũng được."
... Nó thực sự có hơi lớn.
— Haizz, nàng quá 'béo' rồi.
Bùi Tùng Khê đưa nàng đến một hồ bơi tư nhân sang trọng, cảnh quan khá tốt, người cũng rất ít.
Úc Miên nói rằng muốn cô dạy, nhưng cô cảm thấy mình không phải là một huấn luyện viên bơi lội chuyên nghiệp, vì vậy nên đã mời một huấn luyện viên để hướng dẫn các động tác cơ bản cho nàng.
Các động tác bơi cơ bản không khó. Cái khó là phải vượt qua nỗi sợ nước. Chờ đến khi huấn luyện viên trình diễn xong các động tác cơ bản và muốn xuống nước để dạy nàng, Úc Miên đã từ chối:
"Dì Bùi, dì hứa rằng dì sẽ dạy con mà."
Bùi Tùng Khê bất đắc dĩ mỉm cười và dạo bước từ trên bờ qua:
"Con thực sự muốn dì dạy con à?"
"Đúng vậy!"
"Được rồi, vậy chúng ta xuống nước đi."
Úc Miên đứng ở trên thành hồ bơi, mũi chân trắng nõn khẽ chạm vào mặt nước, lộ vẻ hơi do dự. Nỗi sợ nước là bẩm sinh và nó dường như ăn sâu trong gen của nàng rồi.
Bùi Tùng Khê cười nàng nhát gan. Cô nhảy xuống nước trước rồi dang hai tay về phía nàng:
"Xuống đi, đừng sợ, có dì ở đây."
Úc Miên mím môi cười khẽ, nàng bèn thả lỏng lại rồi học theo động tác của cô và nhảy xuống nước... Kết quả là sặc mấy ngụm nước:
"Khụ... Khụ, dì lừa con."
Giọng điệu của Bùi Tùng Khê cũng hiếm khi tỏ rõ vui sướng:
"Dì đâu có lừa con, là con muốn dì dạy mà."
"... Được rồi, con nên học cái gì trước?"
"Tập hít thở trước đi, rồi sau đó cố gắng học cách nổi trong nước một khoảng thời gian và cảm nhận sức nước."
Huấn luyện viên đã nói qua những kiến thức này một lần, còn nói rằng tập thở cũng dễ, và chỉ cần bỏ một chút thời gian là Úc Miên có thể sẽ học được.
Nhưng mỗi khi nàng thử xuống nước và Bùi Tùng Khê dần dần buông tay ra, nàng bắt đầu hoảng loạn, hai chân đá loạn xạ ở trong nước và gọi tên cô, còn vô tình uống hết mấy ngụm nước.
Bùi Tùng Khê vội vàng bắt lấy nàng, một tay nắm lấy bàn tay của nàng, tay kia nâng đùi nàng và gọi tên nàng:
"Miên Miên, Miên Miên, đừng sợ, có dì ở đây, không sao đâu!"
Nhưng Úc Miên vẫn còn rất khẩn trương. Ngay khi phát hiện ra cánh tay của cô, toàn bộ cơ thể nàng liền dựa vào đó. Những ai bẩm sinh đã sợ nước thường đặc biệt dễ hoảng loạn. Úc Miên ôm chặt lấy cổ cô không rời, nàng khẽ thở hổn hển bên tai cô, giọng nói mềm mại, mang theo chút nức nở:
"Con sợ muốn chết... Con đã nghĩ mình sắp chết đuối."
"Nói bậy nói bạ."
Bùi Tùng Khê khẽ vỗ lưng nàng, sau đó mới phát hiện... Bộ đồ bơi ướt sũng, họ ôm nhau gắt gao. Thật sự là quá sát, sát đến mức cô có thể cảm nhận được đường cong yểu điệu bẩm sinh của phái nữ và nơi đầy đặn như quả đào kia...
Có dòng nước nhẹ nhàng chảy xuôi giữa bọn họ.
Úc Miên ôm cô, có lẽ vì sợ hãi nên thi thoảng nàng siết chặt cánh tay. Dòng nước kia dường như cũng nhiễm chút nhiệt độ cơ thể người, nhẹ nhàng dập dềnh ở giữa bọn họ.
Bùi Tùng Khê ngả người ra sau một cách mất tự nhiên, giọng khàn khàn nói:
"Được rồi, hôm nay tới đây thôi. Chúng ta về nhà trước đã."
Úc Miên tựa đầu lên vai cô một lúc lâu mới bình tĩnh lại:
"... Ừm, được."
Về đến nhà, Bùi Tùng Khê về phòng thay một chiếc áo ngủ hai dây màu xanh khói, cô đứng trước gương một lúc rồi cầm thêm một chiếc áo choàng vải tuyn khoác vào.
Dưới lầu, Úc Miên đang nằm trên ghế sofa và nói chuyện điện thoại với Hứa Tiểu Nghiên:
"Cậu không biết đâu, khi đó mình đúng là sợ muốn chết. Cả người đều chìm ở trong nước và chân mình thì không thể chạm xuống đáy hồ bơi, cảm giác như mình sắp chết tới nơi. Sau đó, dì Bùi tới vớt mình lên nha, chỉ là dì ấy càng túm chặt thì mình càng hoảng loạn. Mình nghĩ chắc chắn mình đã lỡ đạp trúng dì ấy..."
Bùi Tùng Khê đi xuống cầu thang. Nàng nghe thấy tiếng bước chân bèn ngẩng đầu lên nhìn thoáng qua, song gương mặt có chút nóng bừng:
"Được rồi, không nói nữa. Quá mất mặt. Mình sẽ nhắn tin cho cậu sau."
Nàng ném điện thoại di động sang một bên và nhìn Bùi Tùng Khê:
"Haizz, hoan nghênh dì chế giễu con."
Bùi Tùng Khê đưa cho nàng một ly nước mật ong:
"Dì không có nói dì sẽ cười nhạo con. Tại sao con lại lo lắng?"
Úc Miên khẽ thở dài,
"Nhưng con cảm thấy rất mất mặt."
Bùi Tùng Khê khẽ gõ lên trán nàng và mỉm cười:
"Không sao đâu, chỉ có dì biết."
Úc Miên men theo đầu ngón tay của cô nhìn lại:
"Tóc của dì vẫn chưa khô nha, còn hơi nhỏ giọt."
"Ừ, dì vừa tắm lại, nhân tiện gội sơ qua một chút."
Úc Miên 'ồ' một tiếng, còn tính nói thêm cái gì, chỉ là ánh mắt nàng chợt khựng lại.
Những giọt nước từ mái tóc hơi xoăn của cô nhỏ giọt xuống chiếc áo choàng voan mỏng và làm ướt cả một mảng nhỏ, phác hoạ ra sợi dây áo cực kỳ tinh xảo... Loáng thoáng còn có thể thấy được xương quai xanh mảnh khảnh và xinh đẹp.
Hai má nàng nóng bừng, giọng điệu cố gắng kìm chế sự bình tĩnh nhất có thể:
"Dì đã thay đồ ngủ rồi ư? Nó đẹp lắm. Con có thể xem thử được không?"
Bùi Tùng Khê sửng sốt. Lời từ chối đã tiến đến bên miệng, nhưng rồi ngừng lại:
"...Được."
Cô có chút mất tự nhiên, cởi áo choàng của mình ra, giọng điệu bình thản:
"Dì vừa đặt cái này trên mạng cách đây không lâu."
Úc Miên kinh ngạc với cảnh tượng đột ngột trước mắt. Làn da trắng nõn, mịn màng như tuyết dường như phát sáng dưới ánh đèn. Dây áo mỏng te lẳng lặng nằm trên đôi vai gầy sạch sẽ, chiếc áo ngủ rõ ràng có màu xanh khói, tựa hồ bởi vì ánh đèn mà nhuộm đẫm sắc cam ấm áp.
Nhưng khoảnh khắc ấy cũng chỉ ngắn ngủi diễn ra trong vài giây. Bùi Tùng Khê lập tức kéo cổ áo choàng của mình lên và bình tĩnh nói:
"Nếu con thích thì ngày mai dì sẽ đặt mua cho con hai cái. Có những màu sắc rất phù hợp với thiếu nữ."
Cô nhẹ nhàng vuốt mái tóc dài còn hơi ẩm ướt, đôi tai mềm mại ửng đỏ thoáng lộ ra vài giây, sau đó lại nhanh chóng ẩn mình vào mái tóc dài một lần nữa:
"Đã không còn sớm nữa. Con về phòng nghỉ ngơi đi. Ngủ ngon."
Úc Miên sững sờ, nàng cắn môi dưới của mình, định thần lại:
"Ừm... Được rồi, dì ngủ ngon ạ."
Bùi Tùng Khê không nhìn sắc mặt của nàng mà lên lầu trước. Sau khi trở về phòng, cô đưa tay và chạm vào vành tai còn đang nóng bỏng của mình.
Có lẽ bởi vì Miên Miên từng rời đi, và bây giờ nàng một lần nữa đã trở lại bên cạnh cô.
Cho nên, cô càng ngày càng dung túng nàng.
Hôm nay hình như... là quá mức dung túng rồi.
......
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com