Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 11

Trong kỳ nghỉ Tết Nguyên đán kéo dài ba ngày, Trì Du đã bị cảm lạnh một ngày rưỡi. Lộ trình ban đầu bao gồm cưỡi ngựa ở trường đua, nhưng cuối cùng chỉ có Phó Nhuế Tình và Khúc Băng Việt đi.

Ngày cuối cùng của chuyến đi là tắm suối nước nóng.

Văn Khê tạm thời sắp xếp.

Phó Nhuế Tình lòng tràn đầy mong đợi, còn cố ý mua một bộ đồ bơi một mảnh cực kỳ gợi cảm, dự định khoe trọn vẻ quyến rũ của mình trước mặt Crush.

Đáng tiếc……

Khúc Băng Việt đang trong kỳ kinh nguyệt không thể tắm được.

Khi nước nóng bao phủ cơ thể, Phó Nhuế Tình  thoải mải phát ra tiếng than thở: "Thành phố này có phải cùng tui không hợp bát tự ?" Cô dừng lại một lát rồi quay đầu: "À mà, bà vừa nói  không dùng được? Tại sao ?"

Trì Du ngẩng đầu, tựa cổ vào phía trên, nhẹ giọng nói: "Tui và cô ấy không phải như bà nghĩ đâu."

Ầm một tiếng , Phó Nhuế Tình đứng thẳng lên, vẻ mặt ngạc nhiên: "Không phải hai người đã ở bên nhau rồi sao?"

Trì Du im lặng vài giây, nghiêng đầu: " Tụi tui ở bên nhau khi nào?"

Phó Nhuế Tình cầm điện thoại di động đặt bên cạnh hồ nước nóng, lướt màn hình qua túi chống nước rồi mở cuộc trò chuyện nhóm bốn người trên WeChat.

Nhóm được thành lập vào ngày đến Giang Ninh. Phó Nhuế Tình nhấp vào trang chủ WeChat của Văn Khê: "C, đã dùng tên của bà làm tên  WeChat, vậy còn không phải ở bênh nhau?"

Trì Du nhìn một cái rồi quay đi: "Lúc tui chưa  có WeChat cô ấy , người ta để tên này rồi. Là chữ 溪Xi trong Văn Khê không phải chữ 池Chi trong Trì Du."

Phó Nhuế Tình cầm điện thoại dừng lại, im lặng một lúc, sau đó giơ tay lên ấn vào nhân trung : "Cho tôi chút thời gian."

Trì Du liếc nhìn cô.

Phó Nhuế Tình: "Thật ngại quá."

Trì Du sửa lời: "Người ngại là tui."

Phó Nhuế Tình cười ngượng ngùng, vỗ vai Trì Du: " Yên tâm đi Tiểu Du, chị đây sẽ đền bù cho bà thật hậu hĩnh."

Kết thúc kỳ nghỉ, trên đường đến công ty Trì Du nhận được tin nhắn Mã phu nhân, trong đó là suy nghĩ sau khi chơi "Cuộc gặp gỡ muộn màng".

Đến công ty không lâu, Trì Du xử lý một ít công việc, ở phòng giải khát lấy một ly cà phê, trên đường trở về trưởng phòng bộ phận lập trình Trương Ninh đi về phía cô.

Hai người trò chuyện ngắn gọn về tiến độ. Sau khi trở về văn phòng, Trương Ninh đột nhiên liếc mắt nhìn Trì Du, nói: "Trì Du, cô có biết trò chơi mà Thời Khoa bán đã ra mắt không?"

Trương Ninh cùng các cô lập nghiệp và phát triển Tứ Mộc.

Lúc đầu Thời Khoa dự định muốn bán game kia Trương Ninh đã biết chuyện này và kế hoạch bị hủy tự nhiên Trương Ninh cũng biết.

Cô ấy sẽ không nhắc lại chuyện đó mà không có lý do.

Trì Du nhấp một ngụm cà phê, vị đắng còn đọng lại ở đầu lưỡi, khẽ nói: "Vẫn chưa, khi nào rảnh xem thử."

Sau khi Trương Ninh rời đi, Trì Du tranh thủ thời gian nghỉ trưa tìm kiếm trò chơi của Thời Khoa trên mạng, tên đã đổi công ty phát hành là một công ty trò chơi tên là Tứ Quý Thanh.

Trì Du chơi game một hồi liền biết được lý do Trương Ninh tìm mình.

Lối chơi mới, phong cách vẽ, v.v... gần như mọi ý tưởng họ cùng nhau thảo luận đều đã được hiện thực hóa.

Trì Du thoát khỏi trò chơi, kiểm tra thông tin của Tứ Quý Thanh, sau khi nhìn thấy tên người đại diện hợp pháp, cô ấn chuột dừng lại

Ngu Từ.

Trì Du trong đầu nhớ đến hành vi bất thường của Chu Dao Ngọc trong khoảng thời gian này, hiển nhiên cô ấy sẽ không phạm phải sai lầm cấp thấp như vậy...

Một suy đoán dần dần trở nên rõ ràng trong đầu.

Trì Du khép lại giao diện, trong ngăn kéo lấy ra một bình nước Hoắc Hương Chính Khí , sau khi uống xong, hơi thở cũng dần bình thường lại.

Xung quanh yên tĩnh, cô ngồi đối diện màn hình hồi lâu.

Buổi tối về nhà, Trì Du lười nấu ăn, có tiếng gõ cửa, cô đi mở cửa, người đứng bên ngoài không phải là giao đồ ăn cho cô, mà là Lương Tư Tư mặc bộ váy xanh quả bơ.

" Chị dâu họ! Đã nhiều ngày không gặp có nhớ em không?"

Trì Du bật cười, nghiêng người nhường chỗ cho cô, nói: "Sao đột nhiên lại tới đây?"

Lương Tư Tư lẩm bẩm: " Ra ngoài làm nhiệm vụ đúng lúc đi ngang qua em đoán chị có ở nhà nên lên xem "

Khoảng thời gian này, hai người ít liên lạc với nhau hơn trước. Không phải Trì Du muốn cắt đứt mọi quan hệ chung với Chu Dao Ngọc, mà là cô thực sự không muốn nghe nhiều lời hòa giải như vậy, nên dứt khoát né tránh một thời gian.

"Em đến đúng lúc quá."

Trì Du trở về phòng, lấy ra một hộp quà, đưa cho Lương Tư Tư, nói: "Quà lưu niệm chị mua ở Giang Ninh, định mấy ngày nữa sẽ gửi cho em, bây giờ thích hợp nhất."

Sau khi Lương Tư Tư nhận lấy, khoa trương kêu lên: " Chị dâu họ, chị thật là tệ, đi chơi cũng không nói với em tiếng nào."

Trì Du mỉm cười: "Lần sau nhất định nói cho em biết."

Vậy chị định bồi thường cho em thế nào?" Lương Tư Tư đi tới, giọng điệu vô cùng phấn khích: "Vài ngày nữa câu lạc bộ sẽ tổ chức sự kiện, sẽ quay video quảng cáo cho series phim về nàng tiên cá. Chị có muốn đi chơi không?"

Lương Tư Tư trời sinh tính ham chơi , đang nói đến câu lạc bộ lặn mỗi năm đều sẽ đi lận mấy lần vào thời điểm cố định.

Trì Du không hứng thú, lắc đầu: "Gần đây bận rộn nhiều việc không có thời gian."

Lương Tư Tư không hề thất vọng, lại cười: "Được rồi, ngày 15 sinh nhật em chị dâu họ nhất định phải đến tham dự nha. Em xem lịch rồi bữa đó là thứ bảy."

" Lần này mà từ chối nữa em sẽ đau lòng."

Trì Du nói: "Đương nhiên là không."

"Phải rồi"

Trì Du nghiêm túc nhìn Lương Tư Tư, chậm rãi nói: " Sau này đừng gọi chị là chị dâu họ nữa."

Chị họ đợi lâu chưa?"

Lương Tư Tư khom người lên xe, liếc nhìn Văn Khê, thở phào nhẹ nhõm nói: "Thật là nguy hiểm, em còn tưởng chị ấy thật sự muốn vạch ra ranh giới giữa chúng ta."

Lương Tư Tư quả thực đang đi công việc bên ngoài, tình cờ gặp Văn Khê nên không khách khí mà lên xe.

So với Chu Dao Ngọc, Lương Tư Tư quen thuộc với Văn Khê hơn, từ nhỏ đã thích quấn quýt Văn Khê chơi, nhưng từ khi vào cấp 3, Văn Khê ít khi đến nhà cô.

Văn Khê không trả lời, ánh mắt rơi vào trên tay Lương Tư Tư: "Cầm cái gì đó?"

Hộp quà ban đầu bị điện thoại di động của cô đè vào, Lương Tư Tư cầm lấy, giơ lên nói: " Đồng hồ... Chị Trì Du mua ở thành phố Giang Ninh ...."

Cô mở ra, nhìn thấy chiếc đèn sứ chạm khắc tinh xảo bên trong, Văn Khê thản nhiên nói: "Đèn."

Lương Tư Tư quay đầu có chút kinh ngạc: "Sao đoán đúng như vậy?"

Văn Khê không trả lời vấn đề này , mím môi: "Chị Trì Du?"

Chính là chị dâu họ..." Lưỡi Lương Tư Tư cứng đờ, thở dài một hơi, "Chị ấy không cho em gọi chị dâu họ. Nhiều năm như vậy, đột nhiên đổi lời nói rất lạ . Nếu như..."

Văn Khê nhẹ giọng nói: " Em thích gọi cô ấy là chị dâu họ sao?"

Lương Tư Tư: "Không phải vấn đề xưng hô, quan trọng chị ấy là người tốt..."

Văn Khê: " Em cũng có thể gọi chị dâu họ."

Hả?

Lương Tư Tư ngước mắt lên, có chút nghi hoặc, sau khi suy nghĩ cảm thấy mình đã biết  được " Chị họ, chị cũng cảm thấy chị (hai) họ còn cơ hội sao?"

Văn Khê cười nhẹ không nói .

Thư từ chức… Sau khi gõ ba chữ này trên bàn phím, Trì Du dừng lại một lát, rồi lại tiếp tục gõ nhanh . Không lâu sau, tin nhắn WeChat của Phó Nhuế Tình đã cắt ngang hành động của cô.

Phó Nhuế Tình: Bạn yêu , tui rút lui .

Trì Du: Cái gì?

Phó Nhuế Tình: Tui nghi ngờ mình đã rơi vào bẫy của gái thẳng.

Trì Du: Kể thêm đi.

Trì Du trả lời xong tin nhắn WeChat, đứng dậy rót một ly nước, khi quay lại, màn hình trắng xoá, Phó Nhuế Tình đã kể xong.

Nói một cách đơn giản, Phó Nhuế Tình đã tóm tắt mối quan hệ yêu hận tình thù  giữa cô và Khúc Băng Việt.

Nghe nói Phó Nhuế Tình và Khúc Băng Việt gặp nhau trong quán bar les,  chính Khúc Băng Việt là người chủ động ra chào hỏi.

Lúc đó Phó Nhuế Tình đã có bạn gái nên không để ý cô ấy.

Sau này có thông tin liên lạc hoàn toàn là ngoài ý muốn. Phó Nhuế Tình lái xe xảy ra va chạm trầy xước, chủ nhân của chiếc xe kia chính là Khúc Băng Việt.

Tiếp nữa Phó Nhuế Tình thất tình đi uống rượu lần nữa gặp Khúc Băng Việt.

Sau khi qua lại Phó Nhuế Tình cảm thấy giữa hai người có ngọn lửa nhỏ.

Nhưng vấn đề nằm ở đâu?

Không nói đến ba ngày ở Giang Ninh, Phó Nhuế Tình kể lúc trở về cô giả vờ ngã, Khúc Băng Việt cũng đỡ cũng ôm nhưng khi cô muốn nắm tay, bàn tay kia lạnh lùng tránh né.

Hai người qua đêm tại nhà Phó Nhuế Tình.

"Tui mặc đồ ngủ gợi cảm kết quả cô ấy đắp áo khoác cho tui, nói sẽ bị cảm !"

"Tui thắp chút mùi hương trong không khí, nhưng cô ấy kêu tui tắt đi nói sẽ ảnh hưởng đến giấc ngủ "

"Tui đặt chân mình lên đùi cô ấy, cô ấy quay người sang chỗ khác , nói rằng cô ấy không thể ngủ khi quay mặt về phía tôi!"

" Kết quả ngủ nửa đêm cô ấy vừa kéo vừa ôm tui

"Haha, chiêu trò của gái thẳng, chắc chắn là chiêu trò của gái thẳng!"

Từng lời lên án của Phó Nhuế Tình khiến Trì Du sửng sốt, cô cười: Có lẽ cô ấy vẫn chưa nghĩ tới phát triển nhanh như vậy?

"Nhưng đêm đó rõ ràng cô ấy hôn tui trước , cô ấy ngồi tên lửa cũng không thể trách tui muốn đi tàu cao tốc đúng không?"

Phó Nhuế Tình thở dài, giọng nói trầm thấp nói: " Kệ cô ấy thẳng hay cong ,tui lười đoán. Đúng rồi, Tiểu Du còn bà thì sao? Bà cùng Văn Khê trong ba ngày hai đêm này không phát triển được gì sao?"

Trì Du lại uống một ngụm nước: "Có thể phát triển được gì?"

"Tui vốn tưởng rằng.... Được rồi" Phó Nhuế Tình nói, "Bà không tới thì tui tới. Ha ha, tấn công bạn cô ấy, tui sẽ không làm cô ấy tức chết.

Trì Du suýt sặc ngụm nước, gõ bàn phím: Bà tới?

" Ừ, tôi sẽ làm. Dù sao thì cô ấy cũng xinh đẹp, dịu dàng và chu đáo. Mặc dù tui không thích mẫu người này, nói không chừng?" Phó Nhuế Tình để ý :"À, Văn Khê thẳng hay cong?"

Đó là một câu hỏi hay.

Trì Du: Không biết.

"Vậy bà giúp tui hỏi chút đi."

Trì Du: Tui hỏi?

Trì Du: Thật kỳ lạ.

Không có gì lạ cả, chỉ hỏi thăm xu hướng tính dục mà thôi. Tiểu Du hãy giúp người bạn thân này đi

Trì Du:....

Có một câu nói rất hay.

Nhắc Tào Tháo Tào Tháo đến

Trì Du nhìn cuộc gọi của Văn Khê trên màn hình, cười thầm, sau đó nghe máy, giọng nói của Văn Khê vang lên: "Có làm phiền cô không?"

Trì Du: “Không có.”

Văn Khê: "Vậy thì tốt."

Trì Du: "Có chuyện gì vậy?"

Văn Khê: "Tôi có thể vào nói chuyện được không?"

Trì Du: “ Hả?”

"Tôi đang ở cửa."

Cánh cửa mở ra, đứng trên hành lang mặc áo khoác nâu nhạt,  tóc dài hơi xoăn, môi hồng da trắng, còn có thể là ai khác ngoài Văn Khê?

Hôm nay Trì Du lại nói câu này lần thứ hai: "Sao đột nhiên tới đây?"

Văn Khê khẽ mỉm cười: "Quà lưu niệm cô tặng cho Tư Tư, em ấy rất thích."

Trì Du nói: "Thích là tốt rồi."

Hai người vào nhà, nhưng không có ai vào trong. Văn Khê đứng ở cửa, Trì Du cũng dừng lại hỏi: "Tiếp theo thì sao?"

" Cho nên nhờ tôi nói cho cô biết."

Trì Du không nhịn được cười: "Được, nhưng không cần phải tới,  chúng ta cách khá xa."

" Em ấy nói rằng gặp trực tiếp mới đủ chân thành"

Trì Du nghĩ đến tính cách của Lương Tư Tư,  mỉm cười : "Đó chính là điều em ấy sẽ làm."

Văn Khê cũng cười: "Thật ra em ấy không có nói như vậy."

Trì Du: "Vậy em ấy nói thế nào?"

" Em ấy nói cô rất đẹp."

"Mắt, miệng, mũi, lông mày, đều đẹp."

Văn Khê chậm rãi bước hai bước, hai người nhích lại gần hơn. Trì Du không nhịn được nhìn cô, nhìn cô vén tóc, nhìn cô dùng ánh mắt giống vậy nhìn mình, nhìn đôi môi đỏ của cô khẽ cử động.

“Thực ra, tôi cũng cảm thấy vậy.”

Ánh sáng màu cam ấm áp trong phòng khách phản chiếu giữa hai người , im lặng bao trùm như dây leo tùy ý phát triển.

Trong cái nhìn im lặng đó, còn chậm rãi nảy sinh thứ gọi là mập mờ.

Rất không phù hợp

Nhưng cô không hiểu sao lại cảm thấy giữa hai người có bầu không khí như vậy.

Trì Du mấp máy môi: "Tại sao lại cố ý đến đây?"

Giọng nói Văn Khê dịu dàng: "Nếu tôi nói muốn gặp em thì sao?"

Thật khó để không khiến tim mình đập nhanh khi nghe những lời này.

Nhưng Trì Du vẫn là : "Ha ha, cô đang nói đùa à?"

Văn Khê liếc mắt nhìn cô : "Đúng vậy, tôi đùa thôi."

Trì Du: “ Ừ "

Lại tiếp tục im lặng.

Hai người nhìn nhau vài giây.

Khi Trì Du sắp khó khống chế nổi lời nói, Văn Khê lấy ra một hộp gì đó từ trong túi nhìn giống như thuốc. "Thuốc của cô rơi trong xe tôi."

“À…vậy sao”

"Cảm ơn, nhưng tôi không cần uống nữa."

Văn Khê: "Tôi phải về rồi ."

" Ừ ."

Hai người từ đầu tới cuối luôn ở trong bầu không khí vừa thoải mái lại lạ lẫm, có vẻ mập mờ nhưng đủ lịch sự.

Hoặc có thể đó chỉ là ảo tưởng của tôi.

Trì Du mở cửa, đèn trong hành lang sáng lên. Nhìn bóng lưng Văn Khê , Trì Du không nhịn được gọi tên cô. Sau một lúc do dự, cuối cùng  cũng lên tiếng.

"Tôi có thể hỏi cô một chuyện không?"

Văn Khê dừng bước quay đầu lại: "Hỏi đi."

“ Có chút mạo phạm

Văn Khê: “Không sao .”

" Cô có thích con gái không?"

Cơn gió thổi vào qua cửa sổ lớn trên hành lang.

Khi ánh mắt dò xét của Văn Khê lướt qua Trì Du cảm giác thứ thổi vào mặt mình không phải là gió, mà là xấu hổ.

"Tại sao hỏi thế?"

Trì Du đặt tay lên tay cầm cửa, chỉ để lộ nửa người, dáng vẻ bình tĩnh lãnh đạm, giọng nói không thay đổi: "Tùy tiện hỏi thôi. Nếu cô cảm thấy khó chịu thì không cần trả lời."

Tất nhiên, cô sẽ không tiết lộ bạn thân của mình.

Văn Khê tiến lên hai bước, giày cao gót nện trên nền gạch phát ra những âm thanh giòn giã. Không có mấy bước liền đi tới trước mặt Trì Du cúi đầu nhìn cô: "Trên người có son môi không?"

"Có" Trì Du từ trong túi lấy ra một cái sau đó hỏi: " Cô không mang theo à?"

"Tôi cũng có một cái," Văn Khê cầm lấy thỏi son, dường như mỉm cười, "Đưa tay đây."

Chủ đề này thay đổi hơi nhanh.

Nhưng  không quan trọng.

Trì Du cũng đưa tay ra: "Thử màu xem?"

Văn Khê không trả lời câu hỏi, mà nhẹ nhàng nắm lấy cổ tay cô, nhấc lên một chút, vặn thỏi son, xoay tròn miếng dán rồi viết gì đó vào lòng bàn tay.

Ngứa quá.

Trì Du không khỏi tò mò, vừa định dời mắt đi thì giọng nói của Văn Khê vang lên: "Đừng nhìn."

Không có nhiều từ và tốc độ rất nhanh.

Cuối cùng, Văn Khê chậm rãi khép chặt các ngón tay của Trì Du giống như nắm tay che đi những chữ viết trên lòng bàn tay.

" Trở về rồi nhìn."

" Là gì vậy?"

Văn Khê cười: "Bảo bối đó "

Trì Du: "Cái gì? Ha ha."

"Đùa thôi," Văn Khê nói "Chính là đáp án."

"Vậy sao cô không trực tiếp nói cho tôi biết? Giải thích thế nào đây?"

"Không có gì để nói."

Trì Du: “ Hả?”

"Cố ý làm vậy để mọi người cảm thấy tôi đặc biệt."

Văn Khê lại cười: "Nói một cách đơn giản, chính là mở bình phong."

Sau khi Văn Khê trở về, Trì Du mở lòng bàn tay ra, trên đó vẽ một con cá nhỏ, bên cạnh còn có ba chữ viết đẹp đẽ.

LES

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com