Chương 112. Son môi
Vốn dĩ hôm nay Tiểu Gia rất vui vẻ.
Đúng là dịp nghỉ đông, cô ấy lại nhận được không ít tiền lì xì từ Trần Tuệ, nhiều đến mức không biết tiêu thế nào, liền tính toán ghé qua cửa hàng An Đông xem có gì náo nhiệt, vừa xem An Đông phát sóng trực tiếp, vừa tiện tay mua hai cân cổ vịt về ăn.
Không ngờ cô ấy đến quá muộn, phát sóng trực tiếp vừa vặn kết thúc. Lâm Đình nói An Đông đang ở kho hàng, cô ấy liền thoải mái đi đến đó tùy tiện đẩy cửa.
Nhưng lần này rất kỳ quái, An Đông ở kho hàng làm việc thường sẽ mở cửa ngay, lần này cửa kho lại đóng kín. Cô ấy cũng không nghĩ nhiều, đẩy đẩy vài cái.
Bên trong như có người đang gắt gao ấn cửa, trong đầu cô ấy tức khắc hiện lên hình ảnh An Đông bị ngất xỉu phía sau cửa, nên nâng cao giọng gọi An Đông, tiếp tục đẩy cửa.
Mấy nhân viên cửa hàng cũng nhìn về phía này, Lâm Đình đã buông hàng mẫu đang cầm trong tay để đi tới.
Trong khoảnh khắc cửa được đẩy ra đó, Tiểu Gia hồn phi phách tán.
Cô ấy làm sao cũng không nghĩ đến Sầm Khê sẽ xuất hiện ở kho hàng, cảnh tượng này chẳng khác gì hiện trường phim ma.
Chị họ đại ma vương của cô ấy đang ôm cánh tay, ánh mắt u lãnh, gương mặt đỏ bừng, ngực phập phồng, không biết vừa rồi đang vội làm gì, lại hình như bị cô ấy chọc giận.
An Đông đứng bên cạnh, thần sắc vô cùng xấu hổ, nhấp nhấp môi vừa muốn nói chuyện, Tiểu Gia lại đột nhiên nói câu "Các... các chị tiếp tục đi!", rồi vội vàng đóng cửa lại.
Thực ra Tiểu Gia cũng không nghĩ phức tạp đến thế, cô ấy chỉ dựa vào kinh nghiệm nhiều năm bị áp chế, nhạy bén cảm thấy được sát khí của Sầm Khê dành cho mình, nên vội vàng muốn thoát khỏi hiện trường mà thôi.
Nhưng những lời này vừa nói ra, lại kết hợp với động tác đóng cửa, đối với những người ở ngoài cửa, tất cả đều trở nên kỳ quái lên.
Lâm Đình đứng một bên cùng nhân viên cửa hàng khác: ...... Tiếp tục cái gì? Sao Tiểu Gia như đang diễn phim truyền hình vậy?
Không ai ấn nữa, cánh cửa kia vừa khép lại liền từ từ hé mở, An Đông nhân lúc cửa đóng sử dụng mu bàn tay lau lau môi, rồi lén nhìn thoáng qua Sầm Khê.
Lúc An Đông ấn cửa, Sầm Khê động tác rất nhanh, đã sửa soạn lại bản thân cho tươm tất.
Cô cũng nhìn về phía An Đông.
Hai người trong ánh mắt đều có sự ngượng ngùng không thể che giấu.
Cửa hé mở, An Đông bước ra, đối với Tiểu Gia đang tỏ vẻ muốn bỏ chạy ôn thanh nói: "Tiểu Gia, em muốn mua cổ vịt phải không?"
Tiểu Gia quay đầu nhìn thấy gương mặt âm u của Sầm Khê ở phía sau, ngượng ngùng vẫy tay: "Em... em, à... chị An Đông, ngày mai em sẽ đến mua."
Nhìn thấy Tiểu Gia như vậy nóng lòng phải đi, An Đông trong lòng có chút thấp thỏm. Chẳng lẽ Tiểu Gia đã nhìn ra gì?
"Nghiêm Vũ Gia."
Phía sau truyền đến giọng nói sâu kín của chị họ, vẫn là gọi tên đầy đủ, Tiểu Gia run lên, dừng lại bước chân đang chuẩn bị chạy trối chết, quay đầu nhìn chị họ lộ ra nụ cười ngọt ngào: "Ơi, chị, sao chị cũng ở đây à?"
Sầm Khê lạnh lùng nhìn cô ấy: "Còn định đợi đến ngày mai? Bây giờ mua đi. Mất công ngày mai lại qua đây nữa."
Tiểu Gia lộ ra vẻ mặt như giẫm phải *ứt *ó: "... Dạ được."
Hù chết cô ấy. May mắn Sầm Khê chỉ bắt cô ấy mua cổ vịt, chứ không phải kiểm tra tiền lì xì của cô ấy.
Tuy cô ấy cũng không biết bản thân rốt cuộc đã gây ra họa gì...
Không thể hiểu nổi, chỉ thực sự cảm thấy sợ hãi, hoảng hốt.
Tiểu Gia đứng bên cạnh cũng không vui vẻ gì khi chọn cổ vịt, An Đông quay đầu nhìn thấy ánh mắt Lâm Đình dành cho cô ấy và Sầm Khê, lập tức chủ động giải thích: "À... vừa rồi tôi đưa Sầm Khê tham quan kho hàng một chút."
Sầm Khê ở phía sau cô ấy "Ừm" một tiếng, nhàn nhạt nói: "Kho hàng cũng không tệ lắm. Rất rộng."
Thực sự Lâm Đình không hiểu lời giải thích của các cô ra sao, nhưng dù sao đó cũng là bà chủ và bạn học của bà chủ, cô vẫn cười phụ họa: "Chị An mua được khu đất phía sau, kho hàng thực sự rất rộng."
Nhân viên cửa hàng khác cũng phụ họa: "Đúng vậy."
Lâm Đình tạm dừng một chút, ánh mắt dừng lại ở môi của An Đông, thần sắc có vẻ suy tư.
An Đông không khỏi cảm thấy khẩn trương và có phần lúng túng. Vừa định kiếm cớ gì đó để che giấu sự bối rối, thì đã nghe Lâm Đình nói: "Chị An, cô thoa một lớp son môi mỏng như vậy, khá đẹp đấy! Màu gì vậy?"
Nhân viên cửa hàng khác đang dọn đồ uống cũng tươi cười hưởng ứng: "Đúng vậy, nhìn rất hợp với chị."
An Đông theo bản năng dùng đầu ngón tay chạm vào môi dưới, ấp a ấp úng nói: "À... cái này..." Cô ấy quay đầu nhìn về phía Sầm Khê.
"...Màu lá phong đỏ." Sầm Khê xụ mặt nói.
"À, vậy hả." Lâm Đình cười tủm tỉm gật đầu, rất tự nhiên trò chuyện với Sầm Khê, "Tôi nói mà, hóa ra chị An mượn son môi của cô thoa chứ cô ấy ngày thường chưa bao giờ đụng đến đồ trang điểm."
Lâm Đình nói, chuyển hướng quay sang An Đông, mặt hiện rõ vẻ "đã hiểu hết mọi chuyện", "Bà chủ, chỉ là bôi chút son môi thôi mà, có gì phải giấu giếm, Tiểu Gia gào to như thế, làm tôi còn tưởng hai người ở trong kia xảy ra chuyện gì cơ đấy! Cô trang điểm đẹp mà, vừa hay, Sầm Khê cũng là cao thủ trang điểm hay để cô ấy giúp cô chỉnh chu lại một chút, mấy lão sư trẻ ở trường số bốn bên cạnh kia, đảm bảo sẽ vây lấy cô như ong gặp mật! Đến lúc đó cô chỉ việc chọn lấy người soái nhất là xong!"
Lâm Đình thực tự tin vuốt mông ngựa, nhân viên bên cạnh cũng xen một câu: "Đúng đúng."
An Đông cười gượng, bắt đầu nói về chuyện phát sóng trực tiếp hôm nay, đưa chủ đề qua chỗ khác, sau đó bất an liếc mắt Sầm Khê.
Vừa nãy Sầm Khê đúng là có chút khẩn trương, nhưng lúc này, tâm đã hoàn toàn nguội lạnh.
Cô đột nhiên ý thức được nơi này là Bạch Thạch trấn, dù là Lâm Đình hay Tiểu Gia, đối với việc các cô vừa làm, thực ra cũng chẳng thể tưởng tượng nổi, càng không thể thật sự hiểu được.
Bộ dáng của Tiểu Gia chắc chắn cũng chỉ là sợ cô, chứ không phải đoán được gì.
Lâm Đình thậm chí thực sự tin tưởng, An Đông lén lút là vì thoa son môi để hấp dẫn soái ca.
Không ai phát hiện thì thực sự tốt, nhưng cô cảm thấy bản thân như bị kỳ thị theo một cách khác.
Nhưng mà, đây là Bạch Thạch trấn.
Tiểu Gia xách cân hai cân cổ vịt, còn có một túi đồ ăn vặt khác, khi tính tiền ở quầy, cô ấy thỉnh thoảng lén xem sắc mặt của Sầm Khê.
Lấy sự hiểu biết về chị họ của Tiểu Gia, cô ấy vẫn cảm thấy bản thân đã gây ra họa gì đó rất lớn, bởi vì Sầm Khê chỉ khi cực kỳ tức giận và bất lực, mới có thể gọi tên đầy đủ của cô ấy.
Nhưng rốt cuộc cô ấy gây ra họa gì? Chẳng phải chỉ là lúc Sầm Khê và An Đông lén thoa son môi, cô ấy đẩy cửa kho vào thôi sao? Hơn nữa, hai người chỉ thoa son môi thôi, đâu đến nỗi phải đóng cửa không cho người vào xem?
Tiểu Gia không ngừng liếc nhìn Sầm Khê, thì phát hiện một việc rất kỳ lạ—— cô ấy nhìn thấy Sầm Khê ngồi ở ghế bên cạnh An Đông, lấy ra túi trang điểm để bổ trang.
Son môi của chị họ cô ấy rõ ràng ở trong túi trang điểm.
Mà vừa rồi chị họ cô ấy ở kho hàng cũng không có mang túi.
Vậy hai người kia lấy gì son môi?
Tiểu Gia cảm thấy bản thân sắp bị bức trở thành Sherlock Holmes. Nghĩ đi nghĩ lại, chỉ có một đáp án...
Chị họ có hai thỏi son.
Trong đó một thỏi để trong túi.
Như vậy nghĩ lại, Tiểu Gia cảm thấy bản thân đúng là có phạm sai lầm, nhưng tội không đáng chết.
Bất quá, thấy Sầm Khê và An Đông dường như đã làm hòa, cô ấy vẫn rất vui, vui đến mức ôm theo bịch đồ ăn vặt lỉnh kỉnh, len lén chuồn đi như trốn nợ.
Sắc trời dần tối, Sầm Khê cũng không có thời gian để ý đến phản ứng của Tiểu Gia, cô tùy ý bổ trang rồi lên xe của An Đông, chuẩn bị cùng nhau về nhà.
Hôm nay cô cũng lái xe đến, nhưng hai người chỉ muốn ngồi cùng một chiếc xe, ngày mai An Đông còn phải dậy sớm dùng xe, nên cô để xe ở đây trước.
Đóng cửa xe, hai người yên lặng đối diện.
"Sầm Khê..." An Đông có chút bất an, ngập ngừng nói, "Thực sự xin lỗi, hôm nay mình không nên lôi kéo cậu..."
"Không sao." Sầm Khê cắt ngang lời xin lỗi của An Đông, giơ tay nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc đen rơi xuống của cô ấy, cong môi nói, "Yên tâm đi, bọn họ cũng không nghĩ về phương diện đó đâu."
"Phải không?" An Đông vẫn có chút không yên tâm.
Cô ấy sợ Sầm Khê để ý.
Sầm Khê từ nhỏ đã giấu giếm bí mật này, bây giờ cô ấy là người duy nhất ở Bạch Thạch trấn biết về loại tình cảm này, cũng hiểu Sầm Khê không muốn bị bất kỳ ai phát hiện.
Nhưng cô ấy thực sự rất nhớ Sầm Khê, sau khi phát sóng trực tiếp kết thúc, liền rất muốn ôm hôn Sầm Khê.
Nhìn thấy An Đông lo lắng như vậy, Sầm Khê thu tay lại, im lặng một lúc, sau đó khẽ cười nói: "Trước kia, nếu cậu nhìn thấy Lâm Đình và Tiểu Phương đi vào kho hàng, còn đóng cửa lại, cậu sẽ nghĩ gì?"
An Đông sửng sốt.
Đương nhiên cô ấy sẽ chẳng nghĩ gì cả.
An Đông mơ hồ nghe ra ý vị trào phúng trong lời nói của Sầm Khê, nhất thời không biết nên nói tiếp như thế nào.
Lời vừa thốt ra, bản thân Sầm Khê cũng thấy mình hơi quá. Không hiểu sao lại đem An Đông ra so sánh với người khác.
Với mối quan hệ hiện tại của các cô, cô nói như vậy rõ ràng là vô cớ gây sự.
Bạch Thạch trấn là Bạch Thạch trấn, An Đông là An Đông.
"...Xin lỗi." Sầm Khê nắm chặt tay An Đông, hạ giọng nói, "Mình chỉ muốn nói... bọn họ căn bản sẽ không nghĩ đến chuyện đó."
"Không sao đâu Sầm Khê." An Đông bao bọc những ngón tay mảnh khảnh của cô trong lòng bàn tay, cong cong mày, giấu đi tia mất mát và buồn bã trong mắt, "Mình trước kia vốn cũng không thể tưởng được."
Nhiều năm như vậy, Sầm Khê một mình gánh lấy bí mật phản nghịch này, cô thực sự vất vả, An Đông biết.
Cũng chính vì lý do đó, cô ấy mới không muốn làm Sầm Khê khó xử, mới hối hận về sự xúc động và khao khát của bản thân như vậy, thế nhưng lại không thể nhịn được ở kho hàng...
Sầm Khê im lặng vài giây, quay đầu lại gần hơn một chút, đối cô ấy nhẹ nhàng cong môi: "Muốn thoa thêm chút son môi không?"
Sầm Khê mới vừa bổ trang xong, đôi môi hồng nhuận, mang theo mùi hương ngào ngạt quyến rũ.
An Đông nuốt nhẹ một ngụm nước bọt, khẽ ngẩng cằm, dè dặt đặt một nụ hôn thật nhẹ lên môi cô, lây nhiễm mùi hương mê người, cùng với màu đỏ lá phong bóng mượt.
Sầm Khê đưa tay đỡ lấy vai cô ấy, ở đôi môi của cô ấy nhẹ nhàng cọ xát qua lại, tạo hiệu ứng đều màu cho môi.
Sau đó kéo ra khoảng cách vừa đủ để quan sát, ừm, hiệu quả so với lúc "ăn" vội son môi ở kho hàng tốt hơn nhiều.
Môi của An Đông rất đẹp, khóe môi tự nhiên có chút độ cong hướng lên, phần giữa môi hơi nhô ra, môi dưới đầy đặn mượt mà, điểm thêm sắc đỏ lá phong, lại càng tăng thêm một phần gợi cảm không tự biết.
Thế nhưng ánh mắt cô ấy lại cứ thẳng thắn, thành khẩn, tự nhiên đến lạ.
"Màu này thực sự rất hợp với cậu." Sầm Khê vừa nhìn chằm chằm vào đôi môi kia, vừa đưa tay áp nhẹ, dùng lòng bàn tay tán đều màu son, khiến sắc đỏ lá phong dần lan ra, trông tự nhiên mà quyến rũ, khẽ thì thầm, "Thật đẹp."
An Đông bị ánh mắt cùng lời khen ấy làm cho đỏ bừng mặt. Cô ấy cụp mi xuống, hàng mi nhẹ run, rõ ràng ngượng đến mức không dám ngẩng đầu.
Vừa rồi hai người đều không nhắc lại chuyện đó, bầu không khí giữa họ cũng dần trở lại bình thường. An Đông khởi động xe, lái đến nhà của Sầm Khê.
Lần này mang quà tuy không bằng lần trước nhiều, nhưng An Đông vẫn xách đầy hai tay, trên tay Sầm Khê cũng xách vài hộp giúp cô ấy. Lúc hai người mở cửa, Trần Tuệ vội vàng đến mức trực tiếp giáo huấn Sầm Khê: "Sầm Khê! Sao con còn giúp xách lên trên? Sao để Tiểu An mang nhiều như vậy!"
Sầm Khê treo túi cùng áo khoác, nhàn nhạt nói: "Cậu ấy muốn hiếu kính ba mẹ, con cũng không có cách nào."
"Dì ơi, chỉ là một ít đồ ăn thôi mà." An Đông đặt mọi thứ ở bàn trà bên cạnh, cười khanh khách nói, "Dì đừng khách khí."
Lần này Trần Tuệ lại chuẩn bị vài món ăn, còn có một nồi canh gà, thập phần phong phú.
"Tiểu An, con thực sự ngày càng xinh đẹp." Trong bữa ăn, Trần Tuệ ngắm nghía An Đông, cười nói.
"Dạ không đâu." An Đông thẹn thùng nói, "Hôm nay có thoa chút son môi."
"Dì thấy giống màu son của Sầm Khê." Trần Tuệ ánh mắt băn khoăn giữa hai cô, đột nhiên nói.
"...Con cho cậu ấy mượn dùng." Sầm Khê rất bình tĩnh nói.
"Dì nói mà." Trần Tuệ cười, "Hai đứa, quan hệ so với trước tốt hơn nhiều, thấy các con quan hệ tốt như vậy, trong lòng dì cũng rất vui."
Sầm Chính Bình lại kéo An Đông nói chuyện một hồi lâu về việc kinh doanh, khoác lác đến mức mặt mày hồng hào, còn muốn rót cho An Đông chút rượu, bị Sầm Khê mặt lạnh ngăn cản: "Cậu ấy lát phải lái xe về nhà."
Sầm Chính Bình đành ngậm ngùi từ bỏ.
Dù vậy, bữa cơm hôm đó vẫn rất vui vẻ, phần lớn là nhờ An Đông khéo léo, rất biết cách nói chuyện, chủ yếu là hai ông bà đều cực kỳ hài lòng, trước khi đi, Trần Tuệ lấy ra một cái bao lì xì rất dày, nhét vào túi của An Đông.
An Đông thực sự kinh ngạc, lập tức lấy ra muốn trả lại cho Trần Tuệ: "Dì ơi, con đâu còn là trẻ con nữa, lấy cái này không thích hợp..."
"Chưa lập gia đình chính là trẻ con." Trần Tuệ nhất quyết nhét trả về cho cô ấy, "Mùng một hôm đó cũng không biết con sẽ đến, chưa chuẩn bị cho con, hôm nay con nhất định phải nhận lấy, dì chúc con năm mới phát tài."
An Đông từ chối không được, theo bản năng nhìn về phía Sầm Khê, ánh mắt mong chờ như đang đợi Sầm Khê lên tiếng.
"Mẹ cho cậu, thì cậu cứ cầm đi." Sầm Khê cong cong môi cười nói.
Đối với hành vi này của Trần Tuệ, cô thực ra không ngoài ý muốn, Trần Tuệ từ trước đến nay không thích thiếu lễ nghĩa, An Đông mấy lần tặng quà quý trọng như vậy, Trần Tuệ đương nhiên sẽ đứng ngồi không yên.
Sau khi ra ngoài cửa, Sầm Khê đưa An Đông xuống lầu.
Hành lang tối mờ, rét lạnh, An Đông chậm rãi nắm lấy tay Sầm Khê, nhẹ nhàng bao trọn trong lòng bàn tay mình.
Ánh đèn vàng ấm áp từ dãy hành lang hắt xuống, theo từng bước chân hai người mà lúc sáng lúc tối. Mỗi khi Sầm Khê khẽ nghiêng đầu, đều bắt gặp ánh mắt An Đông đang mím môi cười.
Sầm Khê cũng khẽ cong môi, giọng nhẹ như gió thoảng: "Cậu vui đến vậy sao?"
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com