Chương 126. Hy vọng
Vậy là tốt rồi phải không?
An Đông thầm hy vọng như vậy, chuyện này Sầm Khê không hề nhúng tay vào.
Giờ phút này hai người da thịt trao đổi ấm áp, mồ hôi hòa quyện, không ai có thể thân mật hơn hai người các cô nữa, nhưng Sầm Khê lại có thể cảm nhận được giữa cô và An Đông, có một khoảng cách mà mắt thường không thể thấy được.
Nhưng đây là... An Đông – người vừa rồi vẫn còn vội vã, cuồng nhiệt mà dịu dàng, giờ lại cuộn tròn bên cạnh cô ngủ say như một con cún nhỏ, khiến trái tim Sầm Khê mềm nhũn đến mức không sao làm nổi chuyện mình từng quen thuộc trước kia là dùng giọng điệu sắc bén, thái độ lạnh lùng để trách cứ hay chất vấn.
Đã từng, Sầm Khê kiêu ngạo đến nhường nào. Trong cô, tình yêu lý tưởng là thứ gì đó sâu sắc, hoàn mỹ, không cho phép tồn tại bất kỳ vết rạn nào, nhưng bây giờ, dù rõ ràng cảm nhận được giữa họ đã xuất hiện một khe nứt, cô vẫn cứ tham luyến cái ôm ấm áp của An Đông, cùng với ánh mắt dịu dàng, sâu lắng thâm tình khi An Đông nhìn cô lúc nãy.
Chính những điều đó... mới là thứ cô không thể đánh mất.
Cô thậm chí không dám đi tìm hiểu kỹ hơn, liệu tình yêu An Đông dành cho cô, có chứa những thứ tạp chất không tên nào đó mà cô chưa biết không.
Bởi vì người không thể rời xa An Đông bây giờ, chính là cô.
Người chủ động thổ lộ tình cảm, cũng chính là cô.
Người cố chấp giữ An Đông bên cạnh, cũng chính là cô.
Chưa từng nghĩ sẽ có một ngày, cô cũng sợ hãi mất đi một người đến vậy.
"Sao đột nhiên hỏi chuyện này?" Cô nghiêng đầu nhìn An Đông, lông mi run rẩy, vẻ mặt bối rối, "Có chuyện gì vậy?"
"...Không có, không có gì." An Đông vội nói, "Không có gì cả."
Không liên quan đến Sầm Khê sao? Cô ấy thở phào nhẹ nhõm, trong lòng nhẹ nhàng đi vài phần.
Là cô ấy suy nghĩ quá nhiều. Chỉ cần không mang phiền toái đến cho Sầm Khê thì may rồi. Chỉ cần Sầm Khê không để ý đến chuyện này thì tốt.
Chuyện mẹ uống phải thuốc giả, cùng với việc mai mối trước đây, đều có chung một mạch, Sầm Khê đã giúp đỡ cô ấy quá nhiều rồi. Rõ ràng Sầm Khê quan tâm đến chuyện mai mối của cô ấy như vậy, nhưng vẫn an ủi cô ấy, giúp cô ấy lo trước lo sau.
Đợi sau này Sầm Khê bình tĩnh lại, có thể sẽ cảm thấy toàn bộ sự việc này đều thật sự rối ren, thật sự ghê tởm chăng? Có thể sẽ chán ghét cô ấy chăng?
Cô ấy hy vọng Sầm Khê sẽ quên đi.
Việc che giấu vụng về của An Đông, Sầm Khê làm như không thấy, vùi mặt vào cổ An Đông, giọng nhẹ nhàng: "Không có việc gì là tốt rồi."
Mùi hương quen thuộc từ cơ thể An Đông bao bọc lấy cô. Cô nhắm mắt lại, khoảnh khắc hoảng hốt này thật giống như trở về năm trước ở Tô Luân.
Sao trời in bóng đảo ngược xuống mặt hồ, thế gian xoay vần, lòng người cũng chao đảo. Cô lại một lần nữa muốn nói gì đó rồi thôi, những điều giấu trong lòng chẳng thể thốt nên lời. Sự bình yên giả tạo ấy, cuối cùng cũng chỉ vì một chữ "yêu". Mà khi đó, An Đông từng thích cô một cách chân thành và tự nhiên đến vậy, còn giờ đây, lại mang vẻ tâm sự nặng nề.
Có khi, cô không biết sự xuất hiện của mình, đối với An Đông mà nói là tốt hay xấu. Vì từ khi An Đông và cô dây dưa đến nay, những gì cô có thể chăm sóc cho An Đông cũng không đáng là bao.
Nhưng giống như năm trước, khi An Đông từng chỉ mong được ở bên cô, thì hiện tại, cô cũng chỉ mong được ở bên An Đông.
Nếu hiện tại, An Đông chỉ muốn một mối quan hệ yêu đương thuần túy như cách cô từng chỉ muốn tận hưởng thứ ái muội không ràng buộc vào năm trước thì cô cũng sẵn sàng vì An Đông mà chấp nhận kiểu tình yêu ấy.
Cô cũng chỉ có thể... nguyện ý.
Nếu như vậy có thể làm An Đông vui vẻ một chút.
Đây là sự nhượng bộ lớn nhất mà một người luôn kiêu hãnh như cô có thể dành cho An Đông.
"Sầm Khê..." An Đông xoa bụng cô, nhịn không được cười, "Đói bụng rồi à?"
Tuy không nghe thấy tiếng kêu trong bụng, nhưng sờ cũng biết được.
Lại như vậy rồi, mỗi lần gặp cô ấy, Sầm Khê đều phải chịu đói ít nhất một lần.
Sầm Khê hơi nóng mặt, khẽ "Ừm" một tiếng thật nhẹ.
"Mình đi hâm đồ ăn cho cậu." An Đông hôn hôn má cô, định đứng dậy ngay.
"Không cần đâu." Sầm Khê giữ chặt cô ấy, "Mình tự đi lấy, cậu ngủ thêm một lát đi."
Rõ ràng đã nói rõ rồi, không cho An Đông thức khuya, sáng sớm lại dậy, nhưng An Đông chẳng nghe lời chút nào, khoảng ba giờ đã dậy rồi, tối hôm qua cũng chỉ ngủ có mấy tiếng thôi.
"Không sao đâu, Sầm Khê." An Đông cong môi cười, dịu dàng nói, "Vừa rồi mình cũng ngủ lâu rồi, giờ ngủ không được, để mình hâm cho cậu, cậu lên rửa mặt đi."
An Đông đương nhiên không phải không buồn ngủ, chỉ là... thật khó khăn mới được gặp Sầm Khê, giờ Sầm Khê cũng tỉnh rồi, cô ấy thật sự không muốn lãng phí thời gian để ngủ, muốn ở cùng Sầm Khê lâu hơn một chút.
Sầm Khê không có biện pháp với cô ấy nên đành phải đi rửa mặt.
Bản thân An Đông cũng chưa ăn trưa, hai người ngồi cạnh nhau ở bàn ăn nhỏ, ăn những món đồ mà An Đông đóng gói mang đến.
Vì chiếu cố khẩu vị của Sầm Khê, toàn là những món thanh đạm. Nhưng bản thân An Đông cũng gần như không ăn cay, thói quen ăn uống thanh đạm trở thành điểm chung hiếm hoi của hai người.
An Đông vẫn ăn thật nhanh, cô ấy đã cố chậm lại tốc độ để đợi Sầm Khê, nhưng vẫn ăn xong rất sớm.
Cô ấy chống cằm chăm chú nhìn Sầm Khê, mặt mang nụ cười ôn hòa. Sầm Khê với cái miệng nhỏ đang ăn đồ ăn một cách thong thả ung dung, tư thế thanh tao, lại vẫn bị cô ấy nhìn đến đỏ mặt, cúi mi xuống: "...Sao cứ nhìn mình hoài vậy."
Sầm Khê hoàn toàn tỉnh táo, không giống như lúc vừa rồi trên giường mềm mại dễ nói chuyện như vậy, giống như ngày thường vậy lạnh lùng lại kiêu kỳ, nhưng cũng là Sầm Khê mà An Đông quen thuộc, cô ấy nhếch môi cười, ngoan ngoãn dời mắt đi, cầm điện thoại mở WeChat, tùy tiện lướt xem vòng bạn bè.
Rồi đột nhiên lướt đến tin mới của Vương Nhã Tĩnh.
"Trên đời này không phải ai cũng biết cảm ơn, biết cảm kích. Quá thiện lương quá hết lòng, trả giá quá nhiều chỉ còn lại mỏi mệt, bản tính con người như thế, lương tâm không đáng tin, thật đáng buồn đáng tiếc!"
Kèm theo là ảnh chụp hai đứa con chơi xếp gỗ.
An Đông cũng không phải người đa tâm, hơn nữa trong vòng bạn bè của cô ấy, những bà mẹ hai con như Vương Nhã Tĩnh rất nhiều, vì cuộc sống hàng ngày vất vả, gần như ai cũng đầy bực tức, mỗi ngày đều có những cảm khái tương tự.
Nhưng, hôm qua An Đông vừa thắng kiện, Hà Trọng Minh cũng bị liên lụy trong đó, hơn nữa việc mai mối trước đây không thành, mối quan hệ giữa Vương Nhã Tĩnh và An Đông đã nhạt phai, trước đây gặp mặt hai lần, trong lời nói của Vương Nhã Tĩnh đã có ý oán giận, động thái trên vòng bạn bè lúc này có vẻ có ý vị khác.
Từ khi An Đông từ chối Hà Trọng Minh, những người bạn bè xung quanh cô ấy, thật sự giống như từng bước từng bước rời xa cô ấy vậy.
Hai cô bạn cùng phòng thời cấp ba đều có con rồi, giữa họ với cô ấy vốn có đề tài trò chuyện, trước đây An Đông còn có thể cùng họ nói chuyện về những việc liên quan đến tình yêu và hôn nhân, lại vô tình còn có những chuyện phiếm để nói, nhưng sau đó An Đông không muốn nói về chuyện kết hôn nữa, đề tài ngay lập tức giảm đi một nửa, còn về chuyện phiếm, An Đông nửa năm gần đây quá bận rộn mở rộng kinh doanh, ít gặp mặt họ nói chuyện phiếm, liên lạc tự nhiên cũng nhạt phai.
Trước đây, An Đông ở Bạch Thạch trấn cũng không kết thù với ai, mọi mối quan hệ dù nông hay sâu đều duy trì khá tốt, chưa bao giờ giống như bây giờ cãi lộn với người khác, thậm chí kiện tụng, cô ấy cũng chưa từng nghĩ sẽ có thể cùng Vương Nhã Tĩnh đi đến tình trạng như hôm nay.
Nói không khổ sở là giả.
Bạn cùng lớp từ cấp hai, quen biết mười mấy năm, lại vì một Hà Trọng Minh, mối quan hệ không bao giờ có thể khôi phục như trước.
Nhưng dù khổ sở như vậy, cô ấy cũng không hối hận.
Lần đầu tiên trong đời, dưới sự giúp đỡ và cổ vũ của Sầm Khê, cô ấy cầm vũ khí pháp luật bảo vệ bản thân, bảo vệ An Tú Anh, còn giành được thắng lợi, tuy về mặt nhân tình có hơi tổn thương, nhưng cũng làm cô ấy cảm nhận được một chút tin tưởng, cùng với hy vọng mới.
Đặc biệt là khi ở bên Sầm Khê, loại hy vọng này càng làm cô ấy phấn chấn hơn.
Cô ấy làm được.
Cô ấy mê tín những điềm báo kia, có lẽ cũng không phải không thể xua đuổi.
Vận mệnh con người cũng có lúc nghịch chuyển, điềm xấu có lẽ cũng có thể biến thành điềm tốt. Những nỗi sợ chia ly cô ấy đều vượt qua rồi, Sầm Khê không phải vẫn ở bên cạnh cô ấy sao?
Xem ra vụ kiện khó thắng cũng thắng được.
Cô ấy tắt vòng bạn bè, nhịn không được lại nghiêng đầu nhìn Sầm Khê, bên môi nở nụ cười thỏa mãn.
Ăn xong, An Đông muốn rửa chén, Sầm Khê dẫn cô ấy đến nhà bếp, chỉ vào máy rửa chén ở góc trong: "Từ nay để nó rửa."
An Đông ngạc nhiên, rồi cười: "Được, mình biết rồi."
Sầm Khê nhìn đôi mắt đen trắng phân minh của cô ấy, cũng cong môi cười. Mỗi lần đến An Đông đều phải lãng phí rất nhiều thời gian để rửa chén, nên cô mấy hôm trước mới mua máy rửa chén về.
So với căn bếp trống trải hiu quạnh trước kia, bây giờ nhà bếp của cô ngày càng có hơi thở đời thường.
"À đúng rồi." An Đông đột nhiên nhớ ra điều gì, đi ra hành lang lấy đồ về, như hiến bảo vật quý giá vậy đưa cho Sầm Khê xem, "Sầm Khê, cái này tặng cậu."
Đây là một chậu cây nhỏ màu xanh nhạt bằng gốm, bên trong có một cây mọc lên rất giống xương rồng, nhưng lại là những chiếc lá nhung nhung mềm mại, thân cây bên trái bên phải đã nảy ra hai cái thân nhỏ, nhìn thoáng qua giống như hai cái tai thỏ.
"Lúc mình đi mua cơm thấy." An Đông ngượng ngùng cười, "Thấy chậu cây này mọc rất đáng yêu, liền mua về tặng cậu. Chủ tiệm nói, không cần tưới nước cũng có thể sống, không phiền phức."
"Lần này đến đột ngột, cũng chưa mang quà gì cho cậu. Cậu cũng không thích hoa lắm... Hy vọng cậu sẽ thích nó."
Thực ra còn có một lý do cô ấy chưa nói ra —— lần trước khi cùng Sầm Khê xem "Bó Hoa Luyến Ái", vì một chút mê tín, cô ấy cũng bắt đầu cảm thấy hoa tươi tuy đẹp, nhưng cuối cùng cũng sẽ úa tàn. Vậy nên khi nghe chủ tiệm nói rằng "nhiều thịt" (sen đá) tượng trưng cho sự bền lâu, khiến cô ấy lập tức động lòng.
Giống như trước kia mua hoa hồng trắng, nghe người ta nói mười ba hoa hồng trắng tượng trưng cho tình yêu thầm lặng vậy.
Sầm Khê nhận lấy chậu cây đặt trên tay cẩn thận, rồi bên môi nở nụ cười: "Ừm, đúng là rất đáng yêu nha."
Cô vốn không quá hứng thú với hoa cỏ cây cối, nhưng chậu sen đá nhỏ này là An Đông tặng, thoạt nhìn liền khiến người ta thấy thân thiết hơn vài phần.
Không cần tưới nước nhiều mà vẫn sống được, hình dáng lại đáng yêu, y như An Đông vậy.
An Đông lúc ấy cũng chỉ là mua trong một phút cao hứng, bây giờ lại hơi căng thẳng, sợ Sầm Khê không thích, hoặc cảm thấy phiền phức. Nhưng Sầm Khê lại rất trịnh trọng đặt nó ở bệ cửa sổ, còn nghiêm túc đặt tên cho nó là "Tiểu Lục".
Sầm Khê thoạt nhìn luôn đứng đắn nghiêm túc như vậy, thế mà lại đặt ra một cái tên đơn giản đến đáng yêu như thế, khiến An Đông trong lòng cảm thấy ấm áp, chỉ thấy cô còn đáng yêu hơn cả "Tiểu Lục": "Được rồi, vậy thì gọi là Tiểu Lục đi."
"Mình sẽ chăm sóc nó thật tốt." Sầm Khê nhìn "Tiểu Lục", giọng nhẹ nhàng nói.
"Sầm Khê... Cậu tốt quá." Thấy cô cũng không cảm thấy phiền toái, An Đông thả lỏng, ôm lấy eo cô, cằm cọ cọ trên mái tóc cô.
"Là cậu tặng mình quà, mình tốt cái gì?" Sầm Khê vòng tay qua cổ cô ấy, hỏi ngược lại.
"Ừm... nhưng cậu vẫn là tốt nhất." An Đông cúi đầu dịu dàng nói, hôn lên môi cô.
Sầm Khê hơi khó thở, tạm rời khỏi môi cô ấy, cúi đầu hôn nốt ruồi đỏ ở cổ cô ấy. Chênh lệch chiều cao giữa cô và An Đông, thật thuận tiện cho Sầm Khê hôn nơi này.
Có lẽ vì lý do thuốc Trung y, trên người An Đông cũng lây mùi thuốc Trung y nhạt nhàng, còn có mùi nước hoa Sầm Khê mua cho cô ấy lần trước.
Nhưng nhiều hơn vẫn là mùi hương thuộc về riêng An Đông.
Cởi khóa áo lót phía sau lưng An Đông, vén áo lên, càng nhiều mùi hương thuộc về An Đông tỏa ra.
Từ góc độ khoa học mà nói, thích một người, nhất định sẽ thích mùi hương của họ.
Nên Sầm Khê tin tưởng khoa học.
An Đông ngẩng đầu lên, bàn tay dán vào eo thon của cô, hơi thở bắt đầu khó kiềm chế mà nóng lên.
"...Sầm Khê." Cô ấy khẽ mở môi, lông mi đen dày run rẩy, hơi thẹn thùng gọi một tiếng, đồng hồ thể thao trên tay hiển thị con số nhảy vọt.
"An An... Đi tắm nha." Sầm Khê buông áo cô ấy xuống, thở hổn hển nói.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com