Chương 152. Về nhà
"Cậu ấy sẽ kết hôn." Sầm Khê nói nhẹ nhàng, "Nhưng chỉ với con thôi."
Sầm Chính Bình như bị ai dẫm lên chân đau, nhảy dựng lên: "Cái gì?! Các con làm vớ vẩn gì vậy! Để người khác biết thì họ sẽ nghĩ gì về ba, nghĩ gì về mẹ con?"
"Thôi được rồi, ông nói ít vài câu đi!" Trần Tuệ trừng mắt nhìn ông, rồi im lặng thật lâu.
Đối với cô bé An Đông này, Trần Tuệ có tâm trạng thật phức tạp.
Từ trước đến nay, bà vẫn luôn có thiện cảm với An Đông, thấy đứa nhỏ này hiểu chuyện, kiên cường, tính tình lại tốt. Nhưng bà không ngờ... đứa nhỏ ấy lại có thể cùng Sầm Khê phát triển thành mối quan hệ như thế này.
Cũng trách bà phản ứng quá chậm. Nhớ lại trước kia còn nhiệt tình mời An Đông ở lại ăn cơm, ở qua đêm, giờ nghĩ lại thật sự hối hận không để đâu cho hết.
Ai mà ngờ được — chính bà, một Trần lão sư nổi tiếng nghiêm khắc, lại không nhận ra con gái mình từ năm lớp 5 đã là đồng tính luyến ái, và còn có thể giấu kín dưới mí mắt bà suốt từng ấy năm...
Nhưng giờ sự việc đã đến nước này. Sầm Khê hiện tại đã kiên quyết như thế, thậm chí ngay cả chuyện ra nước ngoài đăng ký kết hôn cũng đã lên kế hoạch. Huống hồ hiện giờ con gái đã hoàn toàn độc lập về kinh tế, không còn phụ thuộc gì vào gia đình, Trần Tuệ thật sự không biết phải làm sao nữa.
"Giờ mẹ cũng không quản nổi con nữa." Trần Tuệ lau nước mắt, thất vọng nhìn con gái, "Mẹ hỏi con lần cuối... Con có thể suy nghĩ lại chuyện này được không?"
Đây từng là điều Sầm Khê sợ nhất —— khiến mẹ thất vọng.
Khiến mẹ thất vọng có nghĩa là thất bại, sai lầm, sa đọa, tàn nhẫn...
Có nghĩa là cô mãi mãi kém cỏi hơn đứa em trai chưa được sinh ra kia.
Vì thế, cô luôn từ chối đối mặt với chính mình.
Mà bây giờ, cô đã có đủ dũng khí để đối mặt với sự thất vọng của mẹ.
Bởi vì cô đã hiểu, bản án của mẹ dành cho cô vốn chưa bao giờ công bằng.
"Mẹ... Con thật sự xin lỗi." Cô đón nhận ánh mắt thất vọng của Trần Tuệ, đôi tay mảnh mai nắm chặt, môi mỏng chỉ thốt ra được câu xin lỗi.
Cuối cùng cô cũng không ở lại ăn cơm, để lại những món quà, cầm túi xách xuống lầu.
Gió nam mùa xuân ấm áp nhẹ nhàng lướt qua, mang theo hương thơm của cây cối xanh tươi, tạm thời cuốn đi nỗi bồn chồn trong lòng cô, cùng với giọt nước mắt cô cố nén ở khóe mắt.
Vừa ngước đầu lên, cô liền thấy một người đang đứng dưới gốc dương liễu đối diện cổng chung cư, cô giật mình một chút, rồi trái tim như bị thứ gì đó ấm áp lấp đầy, vội vã bước tới: "An An, sao cậu lại ở đây? Sao không ở nhà Ngưu Lâm nghỉ ngơi mà chạy ra đây làm gì..."
An Đông cũng không biết đã đợi ở đây bao lâu, tóc và vai đều rơi đầy cánh hoa dương liễu.
"Mình lo lắng cho cậu." An Đông cúi đầu nhìn cô, giơ tay vuốt mặt cô, lòng bàn tay thô ráp nhẹ nhàng lau khóe mắt cô, lo lắng nói: "Ba mẹ cậu... bọn họ có làm khó cậu không?"
Nhìn đôi mắt trong sáng kia, Sầm Khê không khỏi nở nụ cười, nắm lấy mu bàn tay cô ấy, nhẹ giọng nói: "Tất nhiên là không, đừng lo. Chỉ là... hôm nay mình cũng không thể ở nhà được."
Dưới sự nhiệt tình giữ lại của Ngưu Lâm, cuối cùng Sầm Khê cũng miễn cưỡng đồng ý cùng An Đông về nhà Ngưu Lâm ở tạm.
Sầm Khê ít khi ở nhà người khác, cô muốn ở khách sạn hơn, nhưng nhìn thấy vẻ vui mừng của An Đông và Ngưu Lâm khi được đoàn tụ, cô cũng không nỡ kéo An Đông đi ở khách sạn.
An Đông mang đồ ăn về, Ngưu Lâm cũng hí hửng lôi ra cả đống đồ ăn vặt, ba người ngồi vây quanh bàn trà trong phòng khách vừa ăn vừa trò chuyện rôm rả.
Ngưu Lâm nhìn An Đông cầm xoài khô hỏi Sầm Khê có muốn ăn không, không khỏi cảm thán: "Bệnh não luyến ái thật sự không chữa được sao..."
An Đông xé mở xoài khô, kiên nhẫn đưa đến môi Sầm Khê. Sầm Khê nếm một miếng liền nhăn mặt: "Ngọt quá, cậu ăn đi."
An Đông cười cười, bỏ miếng xoài khô bị cô ghét bỏ cho vào miệng.
Ngưu Lâm: ...
Ừm, thật sự không chữa được.
Nhưng cẩn thận nghĩ kỹ lại, triệu chứng này cũng không phải mới xuất hiện gần đây, có vẻ từ hồi cấp ba đã có dấu hiệu rồi.
An Đông đối đãi với Sầm Khê luôn khác với những người khác.
"Lâm Lâm." An Đông nuốt xoài khô, nhẹ nhàng nói: "Có chuyện này muốn bàn với cậu."
"Mình định ở khu Tam Hoàn Bắc Kinh mở một cửa hàng đồ ăn vặt, đang cần người, không biết cậu có muốn đi giúp không?"
Ngưu Lâm tròn xoe mắt nhìn An Đông. Lúc nãy cô còn đang than thở với cô ấy chuyện công việc ở ủy ban khu phố càng ngày càng khó làm. Dù đã là nhân viên chính thức, được trả lương đầy đủ, nhưng rốt cuộc vẫn không phải biên chế, chuyện vặt lớn nhỏ gì cũng bị đẩy cho cô. Cô cũng không biết mình còn có thể cầm cự được bao lâu nữa.
An Đông ngượng ngùng cười: "Mình biết khó cho cậu lắm... Dù sao cũng không ổn định được như cơ quan nhà nước. Làm hành chính hậu cần thì không nặng nhọc gì, nhưng toàn chuyện lặt vặt mệt đầu... Về lương thì, cậu thấy 6000 một tháng được không? Có đủ 5 loại bảo hiểm và 1 khoản trợ cấp, nếu cậu cảm thấy chưa đủ có thể thương lượng thêm. Bao ăn ở... Ừm, nếu không muốn đi cũng không sao đâu."
Vừa nghe đến mức lương và đãi ngộ, Ngưu Lâm liền gật đầu cái rụp: "Đi, mình đi theo cậu."
Trước đây cô từng đi Bắc Kinh một lần, vì ăn không được khổ cũng vì gặp phải ông chủ không đáng tin nên mới quay về, kết quả thì sao? Làm ở khu phố cũng chẳng dễ thở hơn là bao. Quan trọng nhất là, hễ cô còn làm việc ở đó một ngày, ba mẹ cô lại giục cưới một ngày. Cô thật sự không chịu nổi cảnh bị ép xem mặt nữa rồi.
Dù sao chỗ làm cũng không phải biên chế nhà nước, sớm muộn gì cũng có thể bị người khác thay thế. Thay vì ngồi chờ, chi bằng đi theo An Đông ra ngoài liều một phen.
Thị trấn nhỏ có gì để nhìn đâu? Cô cũng khao khát được nhìn thấy một thế giới rộng lớn hơn.
An Đông cười: "Lâm Lâm, cậu không cần vội trả lời mình, lúc nào tiện mình cũng sẽ nói thêm với Tào Anh một chút, hai người nếu có dịp rảnh thì cứ lên Bắc Kinh xem thử, tiền đi lại mình trả cho. Ở Bắc Kinh lương nhìn thì có vẻ cao, nhưng chi phí sinh hoạt cũng cao hơn không ít, cậu cứ suy nghĩ kỹ càng rồi quyết định."
An Đông nói chuyện rất chân thành, khiến Ngưu Lâm nghe xong cảm động không thôi, liên tục gật đầu: "Ừm! An An, cậu thật là có tình nghĩa."
Nhắc đến chuyện mở cửa hàng, Ngưu Lâm lại nhớ ra một việc khác: "Nói mới nhớ, cái tên Trương Lỗi ấy, không phải vừa kết hôn với Triệu Khiết sao? Cha mẹ hai bên hùn vốn cho cậu ta mở tiệm rửa xe, kết quả là tuần trước vừa mới khai trương, cậu ta đã làm hỏng luôn một chiếc xe hơn hai mươi vạn, giờ đang chạy khắp nơi vay tiền đấy. Nếu sau này cậu ta có liên lạc với hai cậu, tốt nhất là đừng trả lời."
An Đông cười nói: "Mình đã xóa liên lạc cậu ta từ lâu rồi."
Sầm Khê căn bản không có WeChat của anh ta.
Nhắc đến Trương Lỗi, Ngưu Lâm lập tức nổi đóa: "Cậu ta đúng là không ra gì! Lần trước mình nghe Tôn Hiểu Hiểu với mấy người khác nói, Trương Lỗi giờ đi khắp nơi nói linh tinh, bảo An An mắc bệnh nặng, còn nói ba cửa hàng kia sớm muộn cũng sập tiệm... Cậu ta tưởng cậu ta là ai chứ? Chẳng qua là tụi mình không đi mừng cưới cậu ta thôi mà, có cần phải cay cú tới vậy không?"
"Cậu ta còn nói..." Ngưu Lâm liếc nhìn Sầm Khê, nghẹn nghẹn tuôn nửa câu sau: "Nói hai cậu là đồng tính!"
Sầm Khê nghe xong chỉ nhàn nhạt nhếch môi cười, vẻ mặt kiêu ngạo như thể đang nhìn một thằng ngốc nói năng linh tinh.
"Thôi bỏ đi Lâm Lâm." An Đông ngồi xếp bằng, tay nắm lấy tay Sầm Khê nghịch nghịch, dịu dàng nói: "Dù gì thì chuyện đó cũng là thật mà. Cậu ta thích nói gì thì kệ đi."
"Vậy chẳng phải tiện nghi cho cậu ta quá!" Ngưu Lâm tức tối lẩm bẩm, rồi chuyển chủ đề: "À đúng rồi, hai người có định đi buổi họp lớp không? Ngôn Vi không biết sao đột nhiên quay về, rồi còn kéo lớp trưởng lập nhóm, nói ngày kia tổ chức họp mặt bạn học cũ. Hai người đi không?"
An Đông có chút do dự, còn Sầm Khê hoàn toàn không muốn đi.
Chuyện này tạm thời gác lại, thời gian cũng trễ rồi, Sầm Khê lo lắng cơ thể An Đông không chịu nổi, muốn cho cô ấy nghỉ ngơi sớm một chút.
Hai người ở phòng khách của nhà Ngưu Lâm, Ngưu Lâm trước khi vào phòng mình còn không khỏi nhắc nhở: "Này này, hai cậu chú ý một chút, nhà mình vách tường mỏng, cách âm không tốt đâu."
An Đông lập tức đỏ bừng mặt, trong khi Sầm Khê lại giả vờ như không có chuyện gì, thần sắc thản nhiên nói câu "Yên tâm, sẽ không để cậu nghe thấy", khiến Ngưu Lâm cảm thấy kỳ kỳ không tự nhiên, quay người chạy trốn về phòng mình.
Nhìn bóng dáng hoảng hốt của Ngưu Lâm biến mất khỏi cửa, An Đông không khỏi bật cười, đóng cửa lại, quay người ôm Sầm Khê từ phía sau, cúi đầu áp mặt vào cổ cô.
Cô ấy quá cao, tư thế này hơi khó chịu, nhưng cô ấy muốn ôm dính như vậy, ôm cả người Sầm Khê vào lòng ngực mình, đôi bàn tay ấm áp nhẹ nhàng vuốt ve bụng phẳng mềm mại của cô.
Cô ấy không nói lời nào, chỉ lặng lẽ mà an ủi Sầm Khê.
Sầm Khê nhắm mắt lại trong hơi thở nóng ấm phả ra từ người An Đông, rồi nghiêng đầu sang, chủ động tìm lấy môi cô ấy, đưa tay vòng ra sau cổ, tham lam hấp thụ chút ấm áp nơi khoang miệng dịu dàng ấy.
An Đông cũng cúi đầu dịu dàng đáp lại.
Dù sao nơi này cũng là nhà Ngưu Lâm, hai người tất nhiên không thể làm gì vượt quá giới hạn. Huống chi hôm nay cũng đã rất mệt mỏi, chẳng bao lâu sau, cả hai liền ôm nhau chìm vào giấc ngủ.
Ngày hôm sau Sầm Khê đi cùng An Đông kiểm tra ba cửa hàng. Tuy đã lâu không tự mình đến xem, nhưng ba cửa hàng này đều vận hành kinh doanh rất ổn định, các cửa hàng trưởng cũng đáng tin cậy, hơn nữa Sầm Khê ở Bắc Kinh vẫn luôn theo sát tình hình, trừ việc cung cấp hàng có một chút sai sót nhỏ ngoài ý muốn, mọi thứ khác đều bình thường.
Sau khi kiểm tra cửa hàng xong, vừa ngồi vào trong xe, An Đông liền trở nên trầm mặc.
Tiếp theo, dù thế nào đi nữa, cô ấy cũng phải về nhà một chuyến.
Sầm Khê nắm tay cô ấy: "An An, nếu cậu không muốn, thật ra cũng có thể không về, mình có thể giúp cậu xử lý."
An Đông mím môi, nghiêng đầu hôn má Sầm Khê, rồi khởi động xe.
Sớm muộn gì cô ấy cũng phải một lần nữa đối mặt với mẹ mình, không thể mãi trốn sau lưng Sầm Khê được.
Khi đẩy cánh cửa quen thuộc kia ra, cô ấy liền cảm thấy không khí có chút ngột ngạt, tim cũng không thoải mái.
Tất cả những ký ức tồi tệ trong quá khứ đồng loạt ùa về.
Phòng khách vẫn rộng rãi và vắng vẻ như trước. An Tú Anh ngồi trên sofa xem tivi, còn dì Từ thì đang nấu ăn trong bếp.
Khung cảnh này như thể kéo An Đông xuyên qua thời không, cô ấy có cảm giác như mình đã quay trở lại một năm trước...
Hoặc là vào chính đêm hôm đó, đêm mà cô ấy bị cảm giác tuyệt vọng bóp nghẹt cổ họng, cầm dao hướng vào cơ thể mình...
Mãi cho đến khi đôi tay cô ấy run nhẹ, được đôi tay mảnh mai bên cạnh nhẹ nhàng nắm lấy, cô ấy mới thoát khỏi cảm giác quen thuộc đó.
Âm thanh "cạch" vang lên. Điều khiển từ xa trong tay An Tú Anh rơi xuống đất.
Bà mở to hai mắt, môi run rẩy, loạng choạng muốn đứng dậy: "An Đông? Con gái, con về rồi?"
"... Mẹ." An Đông giọng khàn khàn, chậm rãi gọi một tiếng.
An Tú Anh như già đi rất nhiều, thân hình từng cao lớn giờ càng thêm khom lưng, tóc bạc rất nhiều, nếp nhăn ngang dọc trên mặt nhiều thêm, rõ ràng mới ngoài 50 nhưng nhìn lại còn già hơn cả dì Từ đã ngoài 60.
Nghe An Đông vẫn nguyện ý gọi bà là "Mẹ", An Tú Anh không khỏi rơi nước mắt: "Con gái... Con chịu về rồi! Mẹ tưởng con không bao giờ về nữa, cũng giống như ba con..."
Bà vừa khóc vừa nói, ánh mắt dừng lại trên người Sầm Khê đang bên cạnh, cũng thấy được hai người nắm tay nhau, cùng với chiếc vòng tay phỉ thuý trên cổ tay Sầm Khê.
Bà há hốc mồm thở dốc, nhưng lời gì cũng chưa thốt ra được.
"Lần này con về là muốn đưa mẹ đi khám bệnh." An Đông nắm chặt tay Sầm Khê, cố gắng giữ bình tĩnh, nhìn An Tú Anh nói: "Là lúc trước con có nói qua... Khoa Tâm lý."
Thật ra là "Khoa Tâm thần", lần này cô ấy để tránh kích thích An Tú Anh nên chỉ nói "Khoa Tâm lý".
An Tú Anh lập tức khóc to hơn: "Con vẫn cảm thấy mẹ có bệnh, phải không?"
"Mẹ, người có bệnh không chỉ là mẹ, mà còn có con. Con đã bị bệnh rất lâu, là Sầm Khê đã cứu con."
An Đông nỗ lực duy trì bình tĩnh, "Con hy vọng mẹ cũng đi chữa bệnh."
Cô ấy không có cách nào coi như những chuyện đó chưa từng xảy ra, cũng không có cách nào bây giờ nói với mẹ câu "Tha thứ".
Điều cô ấy có thể làm, chỉ là giúp An Tú Anh lau đi mê chướng sinh ra từ đau khổ trước mắt, để bà nhìn rõ thế giới này mà thôi.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com