Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 86. Tro tàn

Bông tuyết bay lả tả, càng rơi càng dày, cả mặt đất dần dần phủ lên một tầng thảm nhung trắng mượt.

Hai người đứng đối diện nhau trước cửa trung tâm thương mại, có vài giây im lặng ngượng ngùng.

Giọng Sầm Khê lạnh lùng, thái độ cũng không giống như đang khẩn cầu, nhưng đối với An Đông mà nói, đối với mối quan hệ ngượng ngùng hiện tại của hai người, Sầm Khê chưa bao giờ như lúc này, vì chuyện cùng nhau ăn bữa cơm mà thể hiện sự chấp niệm đến vậy.

An Đông cúi đầu, liếm liếm đôi môi lạnh cóng vì gió tuyết, có chút không biết nên trả lời thế nào. Cô ấy chịu tuyết chờ ở cửa trung tâm thương mại chỉ là để gặp mặt đưa dược liệu cho Sầm Khê, đưa xong rồi rời đi, không chậm trễ quá nhiều thời gian của đối phương, cũng tránh cho cả hai rơi vào tình huống khó xử.

Cô ấy không nghĩ đến chuyện muốn cùng Sầm Khê ăn cơm.

Trước đó, Sầm Khê từng nhắn qua WeChat, nói muốn mời cô ấy một bữa. Nhưng trong lòng cô ấy hiểu rõ, lời Sầm Khê nói phần nhiều là phép lịch sự hoặc có thể là khách sáo hoặc cũng có lẽ còn có hổ thẹn nên cô ấy đã uyển chuyển từ chối.

Sầm Khê cũng đã nói câu "thật xin lỗi" rất chân thành và cô ấy cũng đã chấp nhận rồi. Cô ấy không muốn dùng chuyện trước đây để làm khó Sầm Khê, cũng không muốn làm khó chính mình.

Nhưng Sầm Khê cứ thế nhìn cô ấy, chờ cô ấy trả lời, vẻ mặt nghiêm túc đến mức khiến người ta không thể từ chối.

Gió lạnh cuốn theo bông tuyết thổi vào mặt Sầm Khê, làn da trắng mỏng manh của cô nhanh chóng bị thổi đỏ một lớp, ngay cả mí mắt và đầu mũi cũng đỏ lên, thoạt nhìn như muốn khóc, nhưng lại vì tôn nghiêm mà cố nén nước mắt.

An Đông do dự một chút, cuối cùng vẫn bại trận trước sự kiên trì của Sầm Khê, cười gượng: "Chúng ta vào trong nói chuyện đi? Ở đây gió to quá."

Vẻ mặt căng thẳng của Sầm Khê lập tức thả lỏng, nhẹ nhàng gật đầu: "Ừm."

An Đông xoay người, vén lên tấm rèm nặng nề của trung tâm thương mại, bước vào trước. Sau khi vào trong, cô ấy còn cố ý giữ rèm lại một giây, chờ Sầm Khê giữ rèm, cô ấy mới nhẹ nhàng buông tay.

Nếu là trước đây, cô ấy nhất định sẽ giữ rèm lâu hơn, để Sầm Khê đi vào trước.

Không khí trong thương trường ấm áp dễ chịu, An Đông tháo mũ len xuống, có chút ngượng ngùng khẽ chỉnh lại tóc mái. Hai người, một trước một sau, vẫn giữ một khoảng cách chừng một người, cứ thế lặng lẽ bước đi không mục tiêu. Đi được vài bước, An Đông mới chậm lại, đứng đợi để cùng Sầm Khê đi song song. Cô ấy quay sang, giọng nhẹ nhàng: "Sầm Khê, cậu muốn ăn gì?"

Sầm Khê thấp giọng nói: "Tầng 4 có một nhà hàng lẩu hải sản, được không?"

An Đông ngạc nhiên, gật đầu: "Được."

Cô ấy cảm thấy, Sầm Khê cũng không giống như vừa mới nghĩ ra, mà là đã chuẩn bị từ sớm.

Cô ấy cũng không biết nên nói gì, đành theo Sầm Khê lên thang cuốn.

Đứng trên thang cuốn, ở chỗ Sầm Khê không nhìn được cô ấy, cô ấy liền thỉnh thoảng ngẩng mắt lên nhìn về phía bóng dáng của Sầm Khê.

Gần hai tháng không gặp, Sầm Khê trông dường như gầy đi một chút, vòng eo thắt lưng lộ rõ đường nét mảnh mai hơn xưa.

Thế nhưng, cô vẫn giống như mọi lần: chỉnh tề, tinh xảo, từng chi tiết đều chỉn chu.

Lần cuối cùng hai người cùng ăn cơm là khi nào nhỉ?

Tính ra cũng đã hơn nửa năm.

Lên đến tầng 4, vị trí giữa hai người vẫn không đổi: người đi trước, kẻ theo sau—chỉ khác lần này là Sầm Khê đi trước, An Đông bước phía sau.

Trong trung tâm thương mại đông đúc người qua lại như mắc cửi, phần lớn là học sinh gần đó, tay cầm ly trà sữa, tinh thần phấn chấn háo hức, cười nói rôm rả.

Còn hai người các cô, giữa dòng người rộn ràng ấy, lại lặng lẽ bước đi, trầm mặc và có chút gượng gạo.

Bước vào nhà hàng đó, Sầm Khê tìm chỗ gần cửa sổ, quay đầu nhìn An Đông, An Đông lập tức nói: "Được, ngồi chỗ này đi."

Sầm Khê gật gật đầu, ngồi vào chỗ trong cùng, chủ động quét mã QR, để An Đông gọi món.

An Đông ngồi đối diện Sầm Khê, nhận điện thoại từ tay cô, động tác rất khách sáo cẩn thận, tận lực tránh chạm vào những ngón tay của cô.

Sầm Khê nhìn An Đông cúi đầu gọi món, ngón tay vô thức khẽ cuộn lại. Ánh mắt cô dừng lại ở ngón tay đang nắm điện thoại của cô ấy, rồi chậm rãi lướt qua cổ tay thon dài, chiếc cổ mảnh mai, đến mái tóc cột đuôi ngựa có phần rối nhẹ, từng sợi lông mi đen cong khẽ run theo nhịp hô hấp...

Rõ ràng ở ngay trước mắt, mà lại cảm thấy xa xôi vô cùng.

"Xong rồi." An Đông ngẩng đầu đưa lại điện thoại cho Sầm Khê. Cô bình thản thu ánh mắt về, như không có chuyện gì, hơi thất thần mà lại chọn thêm vài món.

An Đông không ăn cay, Sầm Khê cũng chỉ ăn được chút ít. Vì vậy, giống như những lần trước kia, họ bỏ qua vị lẩu cay và gọi một nồi uyên ương nửa cà chua nửa nấm.

Ngoài trời tuyết lớn bay trắng trời, bên trong nhà hàng lại ấm áp, nồi lẩu ùng ục ùng ục sôi trào, vốn là cảnh tượng ấm áp dễ chịu, nhưng hai người ngồi đối diện chưa cảm thấy tận hưởng, vẫn chẳng ai lên tiếng làm không khí cứ thế lâm vào trầm mặc, ngượng ngạo.

Nhưng cũng chỉ là trầm mặc vài phút.

Đồ ăn được mang lên, An Đông lập tức cầm lấy đũa gắp, vừa thả thịt viên cá xuống nồi, vừa chủ động phá vỡ bầu không khí ngột ngạt: "Sầm Khê, sức khỏe cậu tốt hơn chút chưa?"

Sầm Khê "Ừm" một tiếng: "Tốt rồi."

An Đông cũng "Ừm" một tiếng, rồi nói chuyện phiếm như bình thường: "Cậu hằng ngày đều 6 giờ tan ca à?"

Sầm Khê lắc đầu: "Hôm nay nghỉ trễ nửa tiếng."

An Đông cảm thán: "Vậy cậu hằng ngày 5 giờ rưỡi tan ca nhỉ. Cũng tốt."

Thái độ của cô ấy tự nhiên lên, tự nhiên đến như đang nói chuyện với một người quen không quá thân thiết, những câu đều là hàn huyên.

Điều này ngược lại khiến Sầm Khê càng không thể chịu đựng được.

Cô nắm chặt đôi đũa, cúi mắt nói nhỏ: "An Đông... Cậu còn giận mình không?"

An Đông nhìn cô, ôn hòa mà cười: "Sầm Khê, không có, mình không giận cậu. Thật sự."

"Vậy sao cậu..."

Vậy sao cậu không đề cập đến chuyện trước đây?

"Sầm Khê... Mình sợ nói những chuyện đó, cậu không vui, mình cũng không vui." An Đông như thể nghe được tiếng lòng của cô, trên mặt mang theo nụ cười buồn bã, giải thích, "Chúng ta cứ ăn bữa cơm này thật tốt đi. Biết đâu... về sau cũng không còn cơ hội cùng nhau ngồi ăn như thế này nữa."

Nhìn nụ cười khổ trên mặt cô ấy, tim Sầm Khê bị hung hăng nắm chặt, đau nhức không ngừng, không nhịn được nói: "Sẽ không."

Nói xong cô cảm thấy câu "Sẽ không" này có thể hiểu nhầm, liền bổ sung: "Sẽ không không có cơ hội."

An Đông ngạc nhiên, nhưng nhìn thấy đôi mắt phiếm hồng của Sầm Khê, đành nói: "... Ừm."

"Mẹ cậu thế nào?" Sầm Khê hít sâu một hơi, hỏi.

Nói cách khác, cô muốn biết, nửa năm này An Đông ở nhà như thế nào.

"Bà ấy vẫn vậy thôi." An Đông nói, "Tuy nhiên, mấy tháng này thay bác sĩ Đông y, sức khỏe tốt hơn rất nhiều, không còn đau đớn như trước nữa."

Sầm Khê gật đầu. Cô biết An Đông nói "vẫn vậy thôi", có nghĩa là "tính tình vẫn như xưa".

Nhưng mà, bác sĩ Đông y đó... chắc chắn là do đối tượng xem mắt giới thiệu.

Biểu tình của Sầm Khê lạnh đi vài phần: "'Hiệu trưởng Hà' đưa cậu đi khám hả."

Cách gọi "Hiệu trưởng Hà" này từ miệng người khác ra đều là kính trọng, chỉ duy nhất xuất hiện từ miệng Sầm Khê, nghe rõ ràng là trào phúng.

Vừa nói ra, Sầm Khê liền hối hận.

Cô cũng không biết vì sao, mỗi lần nhắc đến chuyện này, cảm xúc của cô đều không kiểm soát được.

An Đông có chút ngượng ngùng gật đầu: "... Ừm."

Hai người rơi vào trầm mặc. Sầm Khê cúi đầu nhấp nước chanh, hàng mi run rẩy, nỗ lực bình phục cảm xúc của mình.

Cô biết, cô lại làm hỏng chuyện rồi. Lần gặp này với An Đông, chắc chắn vẫn sẽ kết thúc trong không vui.

Nhưng cô nghe An Đông đột nhiên nói: "Sầm Khê... Mình biết, cậu thực sự để ý chuyện này."

"Mình... thật sự xin lỗi. Suy nghĩ cẩn thận lại, chuyện này thực sự là mình sai, mình... mình lúc đó không hoàn toàn từ chối chuyện mai mối, là mình sai, mình... thật sự xin lỗi. Mình lúc đó... rất buồn, tưởng quên được cậu, sống như trước kia."

An Đông ấp úng mà cố gắng diễn đạt, "Nhưng mình không thể như trước kia nữa. Trước kia mình chẳng tính toán gì, chỉ muốn kiếm tiền, sống, nếu có người phù hợp cũng có thể kết hôn... Nhưng sau khi gặp cậu thì mình không nghĩ đến chuyện này nữa."

"Mình không nghĩ đến, chuyện này sẽ khiến cậu khó chịu như vậy... Mình thật lòng xin lỗi cậu, coi như mình là kẻ ngu ngốc đi. Đừng làm khó chính mình Sầm Khê, mình biết cậu ở Bắc Kinh cũng thật không dễ dàng gì, nhưng cậu so với bất kỳ ai cũng xuất sắc, cậu so với bất kỳ ai, đều sẽ không thua..."

An Đông nói liên tục, cố gắng khuyên giải an ủi Sầm Khê.

Nghe những lời lẫn lộn nhưng chân thành của cô ấy, Sầm Khê không khỏi ngây người.

An Đông hiểu cô hơn cô tưởng tượng.

Cô đúng là cảm thấy mình "thua", thua một người đàn ông từ Bạch Thạch trấn.

Sầm Khê nghĩ như vậy thực ra không có đạo lý, vì lúc đó, cô đã tàn nhẫn từ chối An Đông, An Đông muốn làm gì, là tự do của An Đông.

Nhưng cô vẫn không thể chấp nhận được.

Từ nhỏ cô đã ghét cái "em trai" vô hình đó, ghét cái người trong nhà kia rõ ràng không đóng góp bao nhiêu mà lại hưởng đặc quyền của người cha, lớn lên lại ghét những kẻ khác giới che khuất con đường sự nghiệp của cô.

Cô sống sắc bén rồi lại cẩn thận, trong cuộc đấu tranh giãy giụa cuối cùng vẫn quyết định từ bỏ An Đông, còn người đàn ông kia lại có tư cách dễ dàng có được. Mọi người sẽ chúc phúc anh ta, giúp đỡ anh ta, mà cô lại luôn một mình hăng hái chiến đấu, bị ép phải dè dặt.

Cô cảm thấy không ai sẽ hiểu mình, đừng nói ở Bạch Thạch trấn, kể cả ở Bắc Kinh, cô cũng không mong đợi bất kỳ ai hiểu được sự thù hận kịch liệt trong lòng mình.

An Đông lại như hiểu tại sao cô kích động như vậy, thậm chí còn biện hộ cho cơn giận gần như vô lý của cô.

Hốc mắt cô hơi nóng, một ngọn lửa giận dữ như bị dập tắt đột ngột, chỉ còn lại tro tàn nặng nề, đổ trong lòng ngực, tràn ngập đều là ủy khuất.

"Sầm Khê..." An Đông ấp úng nói một đống, cũng không biết nên tiếp tục nói gì, thấy hốc mắt Sầm Khê đỏ lên, lại không khỏi có chút lo lắng, "Cậu cũng đừng so đo với mình, được không? Mình... mình đại học cũng chưa học, gì cũng không hiểu... Cậu thật sự không cần thiết phải chấp niệm, cậu xuất sắc như vậy, sau này vẫn phải sống tốt..."

Cô ấy thật sự rất sợ chuyện này ảnh hưởng đến công việc của Sầm Khê.

Tuy Sầm Khê chưa bao giờ kể với cô ấy, nhưng cô ấy chỉ cần nhìn Sầm Khê từ thời cấp ba cũng biết, một công việc lương cao thanh thản tốt như vậy, cần phải nỗ lực vất vả biết bao nhiêu mới có thể đổi lấy.

Lúc này An Đông, giống như ngày xưa vậy, vừa dịu dàng vừa kiên nhẫn.

Chỉ là...

Sầm Khê cắn môi, nói nhỏ: "Cậu định khuyên mình cũng 'buông bỏ', sau này không cần tìm cậu nữa sao?"

An Đông ngạc nhiên một giây, rồi cúi đầu, không nói gì.

Sầm Khê nói trúng đích, đúng là cô ấy có ý đó.

Cô ấy biết tính cách Sầm Khê rất mạnh mẽ, cũng biết Sầm Khê có cảm tình với mình không ít, càng có nhiều hối hận càng nhiều là không cam lòng, cô ấy không muốn Sầm Khê vì mình mà rơi vào trạng thái như vậy.

Nói thẳng ra là, cô ấy không xứng đáng.

"Nhưng... mình không có cách nào buông được." Sầm Khê nhìn cô ấy, nhẹ giọng nói.

An Đông liếm môi, ngẩng đầu chân thành mà nói: "Sầm Khê, vậy cậu nói, mình phải làm thế nào, cậu mới có thể để trong lòng cậu dễ chịu hơn, để chuyện này qua đi?"

"Rất đơn giản." Sầm Khê chăm chú nhìn cô ấy vài giây, từng câu từng chữ một mà nói, "Mình muốn cậu tiếp tục thích mình."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com