Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

CHƯƠNG 47

Editor: Mời bà con vào bóc sít rịt với em nào~~~ 💃💃💃


---


Tôi ngơ ngác dưới ánh nhìn của Công chúa, nàng hình như đã ngà ngà say, lại thể như biết trước tôi sẽ đến tìm nàng. Sau một thoáng chần chừ, tôi chậm rãi tiến tới, ngồi xuống cạnh nàng trên phiến đá khổng lồ.

Ánh mắt Công chúa vẫn không rời khỏi tôi, đôi đồng tử đen láy, dưới luồng sáng giao thoa của đèn lưu ly và trăng bạc, mái tóc mun của nàng ánh lên một vẻ quyến rũ lạ thường.

Tôi chợt thấy hơi thở mình trì trệ, trái tim lại vì nàng mà xao động không thôi.

Công chúa dường như có phần hứng thú, nàng chống cằm, lặng lẽ ngắm tôi, giọng nói nhẹ bẫng: "Phạm Bình, sao giờ ngươi mới đến tìm ta?"

Tôi thoáng ngẩn ngơ, thấy mi mắt nàng khép hờ, thân hình nhè nhẹ lay động, đầu thầm nghĩ nàng quả thực đã say rồi.

Sau cơn say, nàng lại thêm phần mềm mại, triển lộ vài nét nũng nịu ngây thơ. Trong bảy năm trước đây, tôi thực sự chưa từng thấy điệu bộ này của nàng, nhất thời vừa ngạc nhiên vừa bị mê hoặc vô ngần.

"Ban nãy ta trò chuyện cùng Tôn nương tử," tôi nhẹ giọng giải thích, "vả lại Công chúa bận rộn sự vụ, Phạm Bình không dám làm phiền."

Công chúa "hừ" sẽ một tiếng, quay đầu đi chỗ khác: "Toàn là viện cớ, Phạm Bình, ngươi giỏi nhất là lừa ta."

Tôi không khỏi phì cười, hệt như đã quay về những tháng ngày xưa cũ, nàng lúc nào cũng mang chút ngang ngược, vội nói: "Ta nào dám lừa Công chúa?"

Công chúa lặng lẽ chớp mắt, cầm lấy một bình rượu sứ trắng cổ thon bên cạnh, hớp một ngụm xong nhẹ giọng hỏi: "Phạm Bình, ngươi còn oán hận ta sao?"

Tôi á khẩu, nàng hỏi thật nghiêm túc, lại mang theo vài phần ý vị thất vọng, khiến tôi gợn chút đau lòng.

Tôi mong nàng được vui vẻ, chứ không phải vì thói giận cá chém thớt của tôi mà canh cánh trong lòng. Nghĩ đến những hành động trước đây của mình quả thực đã làm nàng buồn lòng, tôi liền ôn tồn giải thích: "Ta chưa bao giờ oán hận Công chúa, là ta đã hiểu lầm Công chúa, trong lòng tủi thân, ngỡ rằng Công chúa muốn giết ta. Nhưng cái chết của ta, thực ra không liên quan đến Công chúa, lỗi là ở ta. Công chúa có thể tha thứ cho ta không?"

Tôi chẳng tiếc lời dỗ dành nàng, điều đó khiến tôi thấy mình được nàng cần đến, huống hồ một Công chúa say mèm lại càng khiến người ta chẳng nỡ nặng lời.

Công chúa cúi mày, quay sang nhìn tôi, nơi mắt thấp thoáng ý cười, một lọn tóc mun bị gió thổi bay qua má nàng, nàng nói: "Ngươi nhận lỗi là tốt rồi."

Tôi bỗng thất thần, lồng ngực đập rộn, tiếng thác nước gầm vang dường như cũng không át nổi tiếng lòng rung động vì nàng lúc này.

Mở miệng định nói, lại thấy cổ họng khô khốc, không thốt nên lời.

Công chúa chợt đưa tay, bất ngờ dúi bình rượu đến trước mặt tôi, mắt lấp lánh ánh sáng, có lẽ đang mời tôi cùng uống.

Tôi vốn không biết uống rượu, nếu có yến tiệc là y như rằng một giọt chẳng dính. Do thân phận đặc biệt, nhỡ say rồi bị người ta phát hiện thì hậu quả khó lường. Về sau, khi đôi tay bị phế, tôi lại có thêm một cái cớ mới, chỉ sợ uống nhiều rượu tay sẽ run, người cùng bàn cũng chẳng ép nữa.

Lần duy nhất tôi uống rượu là ngày Công chúa hạ giá. Theo lệ, phải trước mặt nội thị chủ lễ cùng Công chúa uống rượu hợp cẩn, biểu thị đồng cam cộng khổ, vĩnh viễn không chia lìa. Tôi không thể từ chối, đến lúc được đưa vào động phòng, lòng bàn tay và trán tôi đã rịn một lớp mồ hôi mỏng, tuy vậy vẫn chưa say.

Đến khi vén khăn cho Công chúa, tôi vẫn còn tỉnh táo, nhưng lúc ấy nàng lại nằng nặc mời tôi uống thêm một ly, bảo rằng nàng hơi sợ. Tôi áy náy vô cùng, bèn thuận theo ý nàng, cùng nàng cạn chén.

Chính ly rượu này đã khiến tôi say mê man.

Sáng hôm sau tôi tỉnh dậy trên bàn, hoàn toàn không nhớ chuyện gì đã xảy ra đêm qua, thân vẫn mặc nguyên hôn phục, còn Công chúa đã thay y phục trang điểm xong xuôi. Tôi ngượng ngùng vô cùng, vội vàng tạ tội với nàng, chỉ thầm mong đêm qua mình không nổi cơn điên rượu là may.

Công chúa liếc tôi một cái, nói: "Tửu phẩm [1] của ngươi rất tốt, ngủ rất say."

[1] Chỉ cách ứng xử, nhân cách của một người khi say rượu. Người có "tửu phẩm tốt" là người dù say nhưng vẫn giữ được chừng mực, không nói năng linh tinh hay có hành vi quá khích, khác với "tửu lượng", chỉ khả năng uống được nhiều hay ít rượu.

Tôi nhất thời không thốt nên lời, chẳng biết nàng đang mỉa mai hay an ủi mình nữa.

Lúc này Công chúa lại mời tôi uống rượu, khiến tôi không khỏi nhớ lại sự bối rối ngày đó.

Lẽ ra tôi nên từ chối, nhưng lại như ma xui quỷ khiến đưa tay ra, dưới cái chăm chú của nàng mà chậm rãi nuốt một ngụm. Cổ họng tức thì dấy lên cảm giác bỏng rát, không biết do tửu lượng tôi quá kém hay là rượu của Công chúa quá mạnh.

Công chúa hơi cong mày, nhẹ giọng trêu chọc tôi: "Phạm Bình, ngươi vẫn như cũ, không uống được rượu."

Tôi nhíu mày, khó nén được trận ho khan vài tiếng, xong nhờ vậy mới tạm dịu đi cảm giác bỏng rát: "Công chúa đã biết, cớ sao còn bắt Phạm Bình uống?"

Công chúa chớp mắt: "Phạt ngươi."

Tôi nhất thời nghẹn lời, lồng ngực trống rỗng. Hai gò má nàng ửng hồng, con ngươi lớt phớt mơ màng, trông khác hẳn với Công chúa ngày thường.

Nhìn những vò rượu vương vãi bên cạnh, chẳng biết nàng đã uống ở đây bao lâu, lẽ nào kinh thành có biến?

"Công chúa đang lo lắng điều gì sao," tôi trầm ngâm một lát rồi hỏi, "có phải trong kinh có chuyện gì khiến Công chúa phiền lòng không?"

Động tác của Công chúa hơi cứng lại, nàng nghiêng đầu dòm tôi, mày nhíu nhẹ: "Phạm Bình, ngươi thật ngốc."

Tôi không khỏi ngẩn ra, có những lời của nàng, tôi thật sự chả hiểu gì, mà chung quy cũng chưa từng thực sự để tâm. Dù nàng nói tôi thế nào, tôi cũng chỉ ôn hòa đối đãi, không muốn làm nàng thất vọng.

Có lẽ một khi đã động lòng, người ta sẽ mất đi lý trí, và tôi vẫn nhớ như in cái ngày mình sa ngã vào tơ tình.

Đó là mùa xuân năm Thừa An thứ mười bảy.

Sau những hôm mưa ẩm ướt, cuối cùng cũng có một ngày nắng đẹp, tôi phơi tranh chữ của mình trong sân, có cả những tác phẩm sưu tầm, cũng có vài bức vụng về thời niên thiếu.

Tôi hơi thất thần, lặng lẽ vuốt ve bức tranh trên giá gỗ, lòng ngập tràn tiếc nuối, sống mũi cay cay, suýt nữa lại rơi lệ.

Lúc ấy, một cơn gió lướt qua, thổi bay mấy tờ giấy đi xa, tôi hoàn hồn, quay người định đuổi theo thì thấy Công chúa đứng cách đó không xa, cúi xuống nhặt tờ giấy lên, chăm chú xem xét.

Tôi chết cứng tại chỗ, thoáng hoang mang, đó là lần đầu tiên Công chúa đến nội viện của tôi.

Khi ấy, ngọn gió xuân cuốn theo những đóa hoa bào đồng, lả tả bay như những bông tuyết rơi trên tóc, trên vai, trên cánh tay nàng. Tôi ngẩn ngơ, lại gặp Công chúa quay đầu nhìn sang, mắt sáng long lanh, nhẹ giọng hỏi tôi: "Phạm Bình, đây là ngươi viết sao?"

Tôi cứng ngắc gật đầu, nội tâm vô vàn khó xử, chỉ sợ bị nàng chê cười.

Nhưng Công chúa dường như rất hài lòng, khẽ cong mày: "Phạm Bình, chữ của ngươi rất đẹp."

Khoảnh khắc ấy, bốn bề tĩnh lặng, tôi không nghe thấy bất cứ âm thanh nào nữa, chỉ cảm giác tim đập rộn ràng, hơi thở gấp gáp, khiến tôi tự hỏi, lẽ nào mình đã đổ bệnh?

Ánh mắt Công chúa lặng lẽ dừng trên thân tôi, nắng sáng rọi lên thân nàng, rực rỡ chói lòa, nàng hòa nhã bảo: "Phạm Bình, xuân đã về, vạn vật hân hoan, ngươi cũng nên vui lên đi."

Chợt thấy lòng mình tủi thân vô hạn, nước mắt tôi thoắt cái lăn dài. Những nỗi đau xưa cũ, tất cả đều bị lời nói nhẹ bẫng của Công chúa khơi gợi, đau đến tận xương tủy.

Tôi cũng muốn có người khen ngợi mình, ca tụng tài thư pháp đan thanh của mình, cùng tao nhân mặc khách trong thiên hạ bàn kim luận cổ, tỏ hết phong lưu. Nhưng chẳng có ai nhớ rằng, giữa chốn kinh kỳ lắm kẻ tài hoa, còn có một kẻ mang tên Phạm Bình. Duy chỉ có Công chúa, trong một khoảnh khắc tình cờ đã nhìn thấy, đã thừa nhận, đã ngợi khen, và xem tôi như thầy, như bạn.

Chữ của tôi, tranh của tôi, thơ văn của tôi, chỉ có Công chúa trông thấy, chỉ có Công chúa trân trọng.

"Phạm Bình, bức tranh này rất đẹp."

"Phạm Bình, chữ của ngươi rất đẹp."

"Phạm Bình, tài năng của ngươi không thua kém bất cứ ai."

Lòng người vốn là ấm nóng, là rực cháy, làm sao tôi có thể không động lòng cho được.



#



Dưới ánh trăng, bóng hình Công chúa trở nên mơ màng, mờ ảo, tiếng thác nước gầm rú bên tai cũng như cách xa mấy trùng sơn, khiến tôi hơi ngẩn ngơ.

Mái tóc mun của nàng nhè nhẹ bay trong gió đêm, chiếc áo xanh tôn lên vóc dáng tao nhã, tôi chợt thấy mình như đang mỉm cười, âm thầm đến gần ngắm nhìn dung nhan Công chúa, rồi lại chẳng thể thấy rõ, giữa bóng dáng chập chờn, dường như lại quay về mùa hạ năm ấy tôi quạt cho nàng, nảy sinh một thôi thúc không hợp thời.

"Công chúa," tôi thỏ thẻ gọi nàng, vậy mà hình bóng nàng trong mắt dần trôi xa, bốn bề trở nên hư ảo mông lung. Là mơ ư? Tôi không khỏi đưa tay ra, muốn chạm vào nàng, có điều chỉ sờ thấy một bóng hình còn vương lại. Quả nhiên là mơ.

Cầm lòng không đặng, tôi bật cười, hóa ra mình vẫn dễ say như vậy.

Công chúa từng nói tửu phẩm của tôi rất tốt, chắc là vừa uống vào đã ngủ ngay, nhưng có thể gặp nàng trong mơ lại khiến tôi vui mừng khôn xiết. Tôi không thường mơ thấy nàng.

Có những lúc, tôi cũng thường nghĩ, nếu tôi yêu Công chúa, tại sao lại không thường xuyên mơ thấy nàng? Là vì trong lòng hổ thẹn, ngay cả trong mơ cũng không thể mở lòng với nàng sao?

Ngặt nỗi, tôi không thể tìm ra câu trả lời, chỉ biết đưa tay ra lần nữa, táo bạo và phóng túng chạm vào dung nhan Công chúa trước mắt, nàng không động đậy, chỉ dùng đôi mắt đen láy đắm đuối vào tôi.

Tôi bất giác cười, áp sát gần hơn, đến mức cúi đầu là có thể dòm thấy chóp mũi của nàng. Hơi thở nàng mang theo mùi rượu, không khó ngửi, xộc vào khoang mũi tôi, khiến thần trí tôi rung động.

Tôi thân là nữ nhi lại yêu Công chúa, ảo tưởng cùng Công chúa sánh bước một đời, vĩnh viễn không chia lìa.

Tôi muốn hôn Công chúa, muốn chạm vào làn da của Công chúa, muốn cùng Công chúa nếm trải tư vị tình ái, đó chính là tấm chân tình của tôi.

Nhưng có lẽ cuối cùng tôi không thể tự mình nói ra những lời ti tiện này, chỉ dám ở nơi mơ nhắm tịt mắt, khẽ khàng hôn nàng một cái, chiếm hữu đôi môi nàng trong chốc lát.

Có lẽ vì ảo tưởng của tôi quá sâu, tôi chợt phát hiện mình được Công chúa hôn lại, khi kinh ngạc mở mắt, chỉ cảm nhận hàm răng bị cạy mở, một vật mềm mang hơi ấm len vào.

Đầu óc tôi tức thì huếch hoác, nàng quấn quýt, chiếm đoạt nơi miệng tôi, khiến tôi không thể suy nghĩ gì thêm, chỉ bị nụ hôn sâu của nàng cướp đi hơi thở.

Lưng tôi cứng đờ, chẳng dám động đậy, bàn tay mát lạnh của nàng nhẹ ghìm cánh tay tôi, đẩy tôi ngã ngửa ra sau, tôi không thể từ chối, mặc cho nàng hành động.

Nằm xuống giữa hơi nước bắn lên từ thác, thời gian lúc này trở nên chậm lại, như có sợi lông vũ mềm mại rơi trên cổ, trên xương quai xanh, lướt qua vai vuốt ve cánh tay tôi, hơi ngưa ngứa, làm người ta rung động không thôi.

Chưa kịp nghĩ ngợi gì thì cảm thấy một luồng khí lạnh lướt qua mặt, da thịt tôi run lên một cái, rồi trở về nóng rực. Tôi cố tìm cho mình một vài lý do, là do men say, do hạ nồng.

Nhưng tâm biết rõ đó là nỗi ngượng ngập và khao khát do giấc mơ quấn quýt mang lại.

Cổ họng tôi khô khốc, như rơi vào một đám bông gòn, nơi duy nhất có thể bấu víu, chỉ có bàn tay của Công chúa: "Chờ... chờ đã..."

Phát giác được động tác của nàng khiến tôi vô cùng bất an, bèn khép chặt không cho nàng tiếp tục. Ngặt nỗi, Công chúa lại phớt lờ lời thỉnh cầu của tôi, giọng điệu chất chứa mê hoặc và quyến rũ chưa từng có: "Phạm Bình, đừng từ chối ta."

Tôi đành chịu thua, từ từ thả lỏng thân mình, mặc cho nàng chiếm hữu cơ thể và trái tim, lồng ngực bị tình ý tràn trề chiếm trọn, chỉ có Công chúa mới có thể giải thoát cho tôi.

Rã rời và tê dại, trở thành thứ cảm giác duy nhất tôi có thể nhận biết được, thần trí bấy giờ hoàn toàn tan biến, âm thanh nghe thấy vỏn vẹn là tiếng thở dốc nặng nề của chính mình, từng nhịp, từng nhịp, đến đỉnh cao, tựa như cực lạc.

Mắt tôi một mảng mờ mịt, chả trông rõ vẻ mặt của nàng, nàng tựa như đang mân mê một bình rượu sứ trắng cổ thon, ngón tay có vết chai mỏng do cầm bút lâu năm khẽ ấn qua lại trên miệng bình, đôi lúc lại đột ngột dùng sức, trêu chọc tôi.

Tôi đành ngoảnh mặt đi, cắn chặt môi dưới, tránh cặp mắt nóng bỏng của nàng. Miệng bình vì rượu mà trở nên trơn tuột, tôi càng thêm xấu hổ, khó cự cơn cựa thân, cố xua tan dòng đê mê khoái lạc đang dâng trào.

Bình rượu rơi xuống đất, khẽ rung lên, dòng rượu trong vắt từ miệng bình tuôn ra róc rách, để lại một vũng nước trên phiến đá phẳng lì.



---

Editor: Đọc cmt bên Trung thấy có người hỏi "Thật sự là cái bình à?" mà tôi cười khùng 🤣

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com