Chương 101
Edit: phuong_bchii
_________________
Thời gian hai môi kề nhau duy trì rất ngắn, hơn nữa lại bị người xung quanh nhìn chằm chằm, bất luận là Hạ Y Ninh hay Khương Nghiêm, đều không thể nghiêm túc tập trung. Nhưng chỉ có vài giây nhiệm vụ, khiến cho tần suất nhịp tim của hai người mãi cho đến ánh đèn tắt đi, kịch nói bắt đầu diễn cũng còn không hoàn toàn khôi phục bình thường.
Lúc Hạ Y Ninh chủ động dựa vào Khương Nghiêm đã cảm nhận được, hơn nữa lúc trước còn bị hôn lên má, cô nghĩ mình hẳn là không hiểu sai tâm tư của Hạ Y Ninh. Có điều ngoại trừ lúc chơi game có chút chủ động, thời gian còn lại Hạ Y Ninh lại giống như bình thường, một lòng xem biểu diễn trên sân khấu, ngay cả một ánh mắt cũng không cho Khương Nghiêm.
Nếu như không thấy Hạ Y Ninh nắm chặt túi xách, Khương Nghiêm có thể sẽ nghi ngờ suy đoán của mình một chút. Chờ sau khi nàng vô tình nhìn thấy động tác nhỏ này, cũng chỉ còn mím môi nhịn cười.
Vở kịch không dài, hơn một tiếng thì kết thúc, trong toàn bộ quá trình hai người biểu hiện rất chuyên chú, chỉ là chuyên chú đến có chút quá mức, ngay cả một câu nội dung vở kịch cũng không thảo luận. Lúc tan cuộc, Khương Nghiêm mơ hồ cảm giác có người đang nhỏ giọng nghị luận, giống như còn mơ hồ nghe được tên chính mình và Hạ Y Ninh, mỗi người trong tay đều cầm điện thoại di động, phân biệt không ra có đang chụp hai người hay không.
Tuy rằng hai người từng quay chương trình giải trí, nhưng tạo hình hiện tại không giống với trong chương trình. Hơn nữa hôm nay là phong cách quý cô văn phòng , còn cố ý khiêm tốn, chưa chắc có người thật sự có thể nhận ra.
Cô và Hạ Y Ninh một trước một sau ra khỏi rạp hát đang muốn đi lấy xe, Hạ Y Ninh đã rất lâu không mở miệng đột nhiên nói: "Hiện tại nhiều người, chúng ta đi dạo chút rồi về."
"Được."
Gió đêm hè có chút tương xứng với con đường nhỏ yên tĩnh này, khi khán giả trong rạp hát lần lượt tản đi, ồn ào náo nhiệt dần xa, xung quanh lại trở nên yên tĩnh thư giãn. Hai bên cửa hàng nhỏ và nhà ở của cư dân đã có không ít năm, tạo nên sự điềm đạm và ấm áp của cuộc sống trong ánh đèn đường mờ nhạt.
Hai người sánh vai chậm rãi đi tới, đi hướng ngược lại với phần lớn người xem tan cuộc đi tới bãi đỗ xe hoặc là trạm tàu điện ngầm. Phố cổ của Hải Thành cơ bản cũng không dài, đi đến cuối đường rẽ, từ một con đường song song khác đi ngược lại, cũng tốn không nhiều công phu, nhưng đối với hai người mà nói lại là thời gian ở một mình có ý nghĩa khác.
Sau khi Hạ Y Ninh từ rạp hát đi ra không nói quá nhiều, nói chính xác từ sau khi nàng bắt đầu biểu diễn trò chơi kia liền cơ bản bị vây trong trạng thái nửa mê mẩn như có điều suy nghĩ. Khương Nghiêm thỉnh thoảng quay đầu nhìn nàng mấy lần, thấy nàng vẫn mím môi nghiêm túc suy nghĩ, không đành lòng quấy rầy, nhưng vẫn muốn cười.
Chờ Hạ Y Ninh khôi phục suy nghĩ, chịu đựng xấu hổ hỏi cô: "Em cười cái gì?"
"Không có, chỉ là cảm thấy bộ dạng nghiêm túc của chị rất đáng yêu."
"Đáng yêu?" Nàng không khỏi ngẩn ra.
Trước kia khi Khương Nghiêm biểu đạt ái mộ đối với nàng, dùng nhiều từ nhất chính là nữ thần, trong lời nói mang theo khát cầu và ái mộ mãnh liệt rồi lại luôn đẩy nàng tới điểm cao, giống như không thừa nhận mình là hoa trên núi cao thì không xứng đáng với nhiệt tình tràn đầy của Khương Nghiêm.
Hiện tại Khương Nghiêm lại thoải mái tùy ý nói nàng đáng yêu, làm cho khoảng cách giữa hai người thoáng cái liền kéo bằng rất nhiều. Hạ Y Ninh lại cảm thấy từ đáng yêu này dùng ở trên người mình hình như không thích hợp, nàng cũng sắp đầu ba rồi, sao còn có thể nói là đáng yêu chứ?
Như vậy có vẻ không trưởng thành chút nào, có thể còn có chút ấu trĩ nhỉ?
Khương Nghiêm thấy nàng lại rơi vào trầm tư, vừa định nói chuyện với cô, đột nhiên nghe phía sau truyền đến một câu: "Làm phiền nhường đường một chút."
Đáy mắt nhìn đến màu sắc bắt mắt và tiếng chuông chói tai của xe đạp công cộng, chiếc xe đạp lung lay lắc lư và ba lô lớn lắc lư trên người người lái xe liền băng qua bên cạnh hai người.
Khương Nghiêm không thể không nghiêng người nhường một chút không gian cho xe đi qua, lại thay đổi ôn hòa bình thường chỉ ra: "Anh đạp xe trên đường dành cho người đi bộ, cũng thật quá đáng rồi."
Người thanh niên dường như không quá để ý, xe đi chưa được bao xa, quay đầu lại thản nhiên nói: "Còn tốt hơn shipper giao thức ăn nhiều, bọn họ còn đi ngược chiều."
Khương Nghiêm không nghĩ tới, tuổi còn trẻ, bày biện nát ngược lại là thuần thục.
Còn muốn nói thêm hai câu, người ta đã sớm không thấy bóng dáng, Khương Nghiêm bất đắc dĩ lắc đầu. Vừa rồi cô đi ở bên ngoài, nhưng né tránh này không thể nghi ngờ cũng chen lấn chiếm không gian của Hạ Y Ninh, hai người đồng thời ngừng lại.
Khi Khương Nghiêm chuẩn bị xoay người tiếp tục đi về phía trước, phát hiện ngón tay không biết đã bị nắm lấy từ lúc nào. Cô theo bản năng cúi đầu nhìn, ngón út của Hạ Y Ninh đang móc lấy cô.
"Như vậy khá an toàn." Đây là lý do Hạ Y Ninh đưa ra.
Khương Nghiêm lại cúi đầu nhìn một lát, sau đó lại nhìn Hạ Y Ninh, đối phương tuy rằng vẫn nhìn phía trước, khóe miệng cũng cong lên. Khương Nghiêm động ngón tay, một lát sau, nhận được sự đáp lại nho nhỏ.
Hai người không ai nói gì nữa, đi vòng vòng ở cuối đường, từ con đường bên cạnh trở về. Đường hình như không khác gì lúc nãy, tâm trạng hình như trở nên khác hẳn. Dưới bóng đèn, ngón tay như một con bướm vỗ cánh, nối liền với nhau.
Ngày hôm sau, Diệp Thần Thần nằm ở trên giường lướt Weibo, cơn buồn ngủ còn sót lại bị nụ hôn của chị họ cô nàng và Khương Nghiêm ở trong rạp hát còn có ảnh chụp sánh vai dạo bước sau khi vở kịch kết thúc. Cô nàng dụi dụi mắt, lập tức ngồi dậy, nhìn đi nhìn lại.
Chờ xem hết mấy bức ảnh, Diệp Thần Thần ngoài kinh ngạc còn có chút thú vị: "Khá lắm, bình thường ở nhà nhìn qua thì bình đạm, ở bên ngoài lại lớn mật như thế."
Qua tay liền gửi tin nhắn cho Hạ Y Ninh [Chị họ, hóa ra hai chị lãng mạn như vậy à. Đầu chó. jpg]
Qua một hồi lâu cũng không thấy Hạ Y Ninh trả lời tin nhắn, Diệp Thần Thần muốn trực tiếp gọi điện thoại cho nàng, đột nhiên nghĩ đến có thể là tối hôm qua hẹn hò xong trở về hi hi đến đêm khuya, mệt mỏi vẫn chưa thức dậy.
Vì nhịn cơn nhiều chuyện trong lòng xuống, Diệp Thần Thần lại chủ động xuống lầu ăn sáng vào bữa sáng cuối tuần, khiến ba mẹ cô nàng kinh ngạc.
Vợ chồng Hạ Lang Ngôn đương nhiên cũng nhìn thấy ảnh trên mạng. Úc Uyển Nhu cũng không giống như lúc trước cảm thấy tùy tiện hôn môi ở nơi công cộng có chút mất lễ nghi, ngược lại nhìn chằm chằm bức ảnh hồi lâu, mặt lộ vẻ vui mừng.
"Lang Ngôn, xem ra tình cảm của mấy đứa nó rất ổn định, kết hôn cũng đã được vài ngày, còn biết làm chút lãng mạn."
Hạ Lang Ngôn không giống như bà vẫn cầm điện thoại di động xem, nhưng cũng chăm chú xem hết từng tấm, cười nói: "Lúc trước không phải bà còn lo lắng Tiểu Khương sau này sẽ có tâm tư khác, nhất định phải vội vã kiếm tiền mặt cho những biệt thự đó sao."
Lúc ấy báo cáo kiểm tra của Hạ Lang Ngôn vừa có, hơn nữa ông lại thường xuyên cảm thấy không thoải mái, một lần làm cho Úc Uyển Nhu luống cuống. Dùng tiền bạc nhốt Khương Nghiêm, ngoại trừ trấn an đối phương, cũng có chút ý gửi gắm.
Hiện tại Hạ Lang Ngôn giảm bớt lượng công việc, chú ý điều dưỡng sức khỏe ổn định hơn, ông mới khôi phục trầm ổn: "Mặc kệ thế nào, tình cảm của mấy đứa nó có thể tiếp tục tốt lên, thì chúng ta yên tâm rồi."
Năng lực làm việc của Hạ Y Ninh ngày càng lộ rõ, tình cảm với Khương Nghiêm ổn định ngọt ngào, điều này làm cho Hạ Lang Ngôn không có gì phải lo lắng, tìm một cơ hội trực tiếp nói suy nghĩ của mình với Hạ Lang Hành.
Hạ Lang Hành tựa vào ghế nằm trong phòng ngủ, nhìn bãi cỏ ngoài cửa sổ. Cho dù là mùa đông hay mùa hè, ông hiếm khi rời khỏi đây.
"Lần trước chú nói muốn bán cổ phần, anh nói để suy nghĩ xem sao. Hiện tại chú lại muốn mua cổ phần, thật đúng là nhanh quá." Hạ Lang Hành quay đầu nhìn ông, ngữ khí bình thản, cũng không có phập phồng gì, nghe không ra hỉ nộ.
"Lúc trước muốn về hưu sớm, bây giờ thấy Ninh Ninh có năng lực như vậy, cho nên muốn cho con bé thử xem."
"Thử xem? Chú muốn Ninh Ninh làm gì?"
"Thay thế vị trí của em."
Hạ Lang Hành cười cười: "Tư lịch của con bé còn thấp, bây giờ thay thế hơi sớm. Cho dù chú thật sự muốn con bé thay thế, cũng không cần phải mua cổ phần của anh, đưa toàn bộ của em cho con bé là được rồi."
Hạ Lang Ngôn cân nhắc xong, thẳng thắn nói: "Em không hy vọng sau khi con bé thay thế sẽ bị phân tâm."
"Cho nên chú định mua cổ phần của anh làm quà tặng cho Ninh Ninh, sau đó đá con trai anh ra ngoài?"
Vải che mặt bị xé rách, cũng không cần phải quanh co lòng vòng nữa. Hôm nay Hạ Lang Ngôn tới tìm ông ấy, nhất định phải nói thật. Giữa anh em bọn họ sớm tính toán sổ sách, tốt hơn sau này Hạ Y Ninh cãi cọ với anh em nhà họ Hạ.
"Anh cả, em sẽ không ép giá, thậm chí còn có thể thu mua giá cao hơn thị trường."
"Nếu như anh không đồng ý thì sao?"
Đây là kết quả Hạ Lang Ngôn đã đoán trước, ông bất đắc dĩ lại không thể không lật ra nợ cũ: "Chuyện Vĩnh Phát năm đó, anh đã nói, nợ em một phần tình."
Hạ Lang Hành giận dữ, ánh mắt trở nên tàn nhẫn: "Đã qua hai mươi mấy năm, chú còn lấy chuyện này ra nói?" Sau khi ông ấy nói xong, cười lạnh uy hiếp, "Muốn lật nợ cũ, đừng quên chú cũng có phần."
"Em vẫn là yêu cầu lúc trước, anh cứ suy nghĩ đi, em chờ anh trả lời." Ngồi không lâu, Hạ Lang Ngôn đã đi.
Ông vừa đóng cửa lại, chợt nghe thấy tiếng đập đồ trong phòng. Doãn Nhiễm đi tới trước mặt, mỉm cười gật đầu, đáy mắt lại hoàn toàn quan sát.
Hạ Thần Húc gần đây cố ý lấy lòng Hạ Lang Hành, chỉ cần rảnh rỗi sẽ vào phòng nói chuyện với ông ấy hoặc là tự mình đưa thuốc. Ở công ty dần dần bị biên giới hóa, anh lại nổi lên ý niệm đánh bài tình thân.
Trước đây anh không được cưng chiều, nhưng Hạ Lang Hành bị bệnh lâu như vậy, quả thật là một cơ hội thể hiện làm người con hiếu thảo.
Hôm nay anh nhận thuốc từ tay người giúp việc: "Chị Lý, chị đi làm cơm trưa đi, tôi đưa thuốc qua là được."
Đây không phải lần đầu tiên anh chủ động đưa thuốc, người giúp việc tất nhiên cũng sẽ không dám phản đối. Hạ Thần Húc đang muốn gõ cửa, nghe thấy bên trong mơ hồ có tiếng tranh cãi.
Anh nhẹ nhàng mở cửa, nghiêng tai nghe lén, là giọng nói sắc bén của Doãn Nhiễm: "Nó muốn xa lánh con trai ông, ông còn do dự không phản kích?"
Hạ Lang Hành trầm giọng cả giận nói: "Trên tay nó có chứng cứ chuyện kia!"
"Vậy thì sao? Đã qua mấy chục năm rồi, sớm đã quá thời hạn truy tố. Hơn nữa thật hay giả, ai nói chính xác được?"
Hạ Lang Hành hiển nhiên rất kích động, ho khan liên tục, Hạ Thần Húc ở ngoài cửa đều cảm thấy phổi của ông ấy sắp ho ra.
"Khụ khụ! Năm đó vì trấn an tôi, bà tự tay giao đến trên tay nó, bà nói là thật hay là giả!"
Doãn Nhiễm thật lâu không nói lời nào, Hạ Thần Húc đang muốn giơ tay gõ cửa, đột nhiên lại nghe thấy bà ấy nói: "Mặc kệ thế nào, tôi nhất định phải giữ được vị trí của Thần Vĩnh trong công ty."
"Cái này còn cần bà nói!"
Doãn Nhiễm lại qua hồi lâu, bổ sung một câu: "Vậy Thần Húc thì sao?"
Hạ Lang Hành đã khôi phục bình tĩnh, không có gì nói: "Nó đến ly hôn cũng làm thành ra như vậy, còn trông cậy nó có thể quản lý tốt công ty?"
Tay Hạ Thần Húc chậm rãi hạ xuống, thần sắc thê lương. Ba mẹ ở trong phòng tranh chấp kịch liệt như thế, để ý cũng chỉ có anh cả.
Anh buồn bã xoay người, xuống lầu bảo chị Lý lát nữa đưa thuốc qua.
Chị Lý đang ở phòng bếp dọn dẹp, khó hiểu nói: "Vừa rồi không phải mới đưa qua sao?"
"Tôi vô tình làm đổ."
Hạ Thần Húc lái xe đến đoàn phim tìm Nhan Tư, từ khi Hà Ưu Nhiên trở thành luật sư đại diện của cô ấy, thỏa thuận ly hôn trước đó gần như toàn bộ đều bị phủ định. Hai người giằng co không dứt, nhưng kéo dài đối với ai cũng không có lợi. Hạ Thần Húc biết Nhan Tư đang quay một bộ phim lớn, khẳng định cũng hy vọng có thể sớm ngày giải quyết tranh chấp.
Anh chủ động lui một bước, muốn mau chóng ly hôn, về phần bồi thường về phương diện kinh tế anh có thể không cần. So với Hạ thị, phần anh đòi Nhan Tư bồi thường không đáng nhắc tới.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com