Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 25: "Người của Cố thị đều không có tim."

Chương 25

Dư Chu Chu không có ngửi được mùi của Vân Diệu Hi trên người Cố Diên Khanh.

Tuy rằng trên người Beta cũng không có mùi vị tin tức tố, nhưng khứu giác của Alpha so với người thường rất nhạy bén.

Dư Chu Chu đôi mắt lấp lánh, môi cũng lấp lánh.

“Diên Khanh hỏi như vậy? Chẳng lẽ là……”

Cố Diên Khanh một phen bưng kín miệng Dư Chu Chu.

Phảng phất như đã sớm đoán trước được Dư Chu Chu muốn nói gì.

“Thôi, Alpha cũng không biết giữ mình trong sạch là cái gì, hỏi cô có ích lợi gì? Tôi thật đúng là đầu óc không tỉnh táo.”

Cứng nhắc nói sang chuyện khác, nhưng ánh mắt kia của Dư Chu Chu chuyên chú giống như dán ở trên mặt cô, làm thế nào cũng không bỏ đi được.

Cố Diên Khanh hiếm thấy bị nhìn đến có chút ngượng ngùng.

“Đừng nghĩ nhiều, tôi căn bản không để bụng cái hôn kia của cô cùng Bạch Tư Cầm, giữa chúng ta chỉ là lợi ích trao đổi.”

Có loại cảm giác càng bôi càng đen.

Dư Chu Chu kéo dài giọng, nga một tiếng.

“Diên Khanh tới tìm em là có chuyện gì sao? Nếu nói không thèm để ý cái hôn kia……”Dư Chu Chu cố ý tách tách miệng, “Như vậy so sánh lên, vẫn là kỹ thuật hôn của Diên Khanh kém một ít.”

Dư Chu Chu vuốt ve cằm mình, “Diên Khanh đã là ảnh hậu, chẳng lẽ không luyện tập kỹ thuật hôn sao?”

Cố Diên Khanh nhấp môi, hiển nhiên bị chọc tức.

“Nga! Em đã biết……”

Dư Chu Chu nửa ngồi dậy, tay vòng lấy eo Cố Diên Khanh, đem mặt dựa vào chỗ cổ cô, ở bên tai cô thấp giọng nói: “Diên Khanh diễn hôn đều là dùng người đóng thế, Diên Khanh sao có thể dễ dàng hôn người khác đâu? Đúng không.”

Cố Diên Khanh ngứa hàm răng.

Cảm giác Dư Chu Chu hiện tại giống như, được cho mấy phần sắc mặt tốt liền biến thành bộ dáng chó nhỏ nghịch ngợm.

“Diên Khanh tỷ tỷ thật đúng là không thẳng thắn thành khẩn, trên người chị không có mùi của người khác, đều là mùi của em, từ trong ra ngoài, đều là của em…… Mùi của em rất nồng đậm."

Cố Diên Khanh dùng tay chống lại trán Dư Chu Chu, đẩy đẩy ra phía sau, “Trước kia sao không phát hiện cô sẽ liều lĩnh chống đối tôi như vậy?"

“Diên Khanh, vì sao muốn cùng Vân Diệu Hi đi gần như vậy? Cô ấy có ích lợi gì đối với chị sao? Cô ấy so với em càng có ích hơn?”

Cố Diên Khanh chính mình cũng không ý thức được, cô rất hưởng thụ cảm giác Dư Chu Chu ở bên người cô.

Cái cảm giác loại này, trong thế giới của Dư Chu Chu chỉ có một mình cô, toàn bộ sự chuyên chú, tất cả cảm xúc đều bắt nguồn từ một mình cô.

Cô trở tay liền có thể khống chế tất cả của Dư Chu Chu.

Cố Diên Khanh khóe miệng gợi lên một tia cười, học theo dáng vẻ vừa rồi của Dư Chu Chu, cắn vành tai Dư Chu Chu, “Cô đoán xem?”

Ánh mắt Dư Chu Chu loé lên vài cá, đen tối không thể rõ, “Diên Khanh, chẳng lẽ thích như cô ấy vậy?”

Cố Diên Khanh không nhịn được ý cười, khẽ cười một tiếng.

“Nhu nhu không có xương tiểu bạch hoa tổng so ngoài sáng trong tối thảo xương cốt ăn cẩu nhi cường.”

"Tiểu bạch hoa nhu nhược mềm mại không cứng cỏi, tổng thể tốt hơn so với, con chó bên ngoài trong sáng bên trong đen tối."

“Dư Chu Chu, cậu khóa trái cửa phòng làm gì?” Ngoài cửa truyền đến tiếng đập cửa cấp bách của Bạch Tư Cầm.

"Thời gian nghỉ trưa nhanh sắp hết, người của tổ tiết mục đã bố trí xong sân khấu hiện trường, cậu cả buổi trưa đều không xuất hiện, trốn ở trong phòng làm chuyện gì xấu đó?”

Dư Chu Chu theo bản năng cùng Cố Diên Khanh tách ra, vội vàng giúp Cố Diên Khanh cài nút áo.

Vai ngọc hoàn toàn lộ ra ngoài, tóc hỗn độn, môi đỏ hơi sưng.

Dáng vẻ này quá mức câu nhân.

Mặc cho ai nhìn thấy cũng sẽ biết đã xảy ra chuyện gì.

Cố Diên Khanh nhìn Dư Chu Chu bởi vì thanh âm của Bạch Tư Cầm mà sinh ra biểu tình hoảng loạn, có một tia không vui.

Cô nhàn nhã ngồi ở mép giường, không có chút ý tứ muốn rời đi.

Nâng cánh tay lên, tùy tiện để cho Dư Chu Chu đùa nghịch mình như thế nào.

Dư Chu Chu lập tức xoay người xuống giường, giúp Cố Diên Khanh mặc chỉnh tề chiếc áo sơmi nửa lộ, cài cúc áo lên đến cao nhất.

“Diên Khanh, chị mau trốn đi.”

Cố Diên Khanh mí mắt khẽ nâng, ngược lại hỏi: “Vì sao phải trốn đi?”

Trong những người này, người rõ ràng quan hệ của hai người bọn họ nhất chính là Bạch Tư Cầm.

Cố Diên Khanh cái bộ dáng kiều diễm ướt át này, Dư Chu Chu không muốn để bất luận kẻ nào nhìn thấy.

Huống chi Bạch Tư Cầm chính là đối tượng uy hiếp tiềm tàng của cô, loại người có thể bất cứ lúc nào leo lên trên.

Cố Diên Khanh nâng cặp mắt thanh lãnh kia lên, ngón tay vuốt ve khăn trải giường dưới thân, không nhanh không chậm nói: “Bạch Tư Cầm là đối thủ cạnh tranh của cô, cô ta ở khu huấn luyện gen thành tích là xếp thứ hai, nếu cô bị tôi vứt bỏ, cô ta sẽ là người leo lên tôi. Quan hệ hai người là tình địch, để cô ta nhìn thấy chúng ta ở bên nhau, chẳng phải đối với cô càng có lợi sao? Chẳng lẽ cô cùng cô ta hôn là thật sao? Người ngươi thích... Là cô ta?"

Đây đều là cái gì với cái gì nha? Dư Chu Chu thật sự gấp gáp.

Cố Diên Khanh căn bản là không rõ ràng lắm lực hấp dẫn của mình, cùng lực ảnh hưởng đối với khu huấn luyện gen.

Tất cả mọi người trong khu huấn luyện gen đều coi cô ấy là bạch nguyệt quang không thể chạm tới.

Mong muốn mà không thể có được.

Đó là một loại bệnh trạng chấp nhất cùng yêu mê say.

Dư Chu Chu đem Cố Diên Khanh đẩy tới trước tủ quần áo: “Diên Khanh, chị đi vào trốn trốn trước, ngàn vạn lần đừng để cậu ấy nhìn thấy, ngàn vạn ngàn vạn không được đi ra.”

Dư Chu Chu rất ít khi nghiêm túc như vậy.
Cố Diên Khanh khuôn mặt thanh lãnh kia, tuy có không vui, hừ lạnh một tiếng, nhưng vẫn trốn vào bên trong.

Dư Chu Chu cố gắng khôi phục giường đệm về nguyên trạng, lại từ trong ngăn kéo lấy ra bình xịt khử mùi, xịt mấy lần.

Vỗ vỗ quần áo của mình, sau đó dường như không có việc gì mà mở cửa phòng.

Bạch Tư Cầm chống nạng tung tăng nhảy nhót vọt vào phòng.

Đôi mắt trừng to như chuông đồng.

Dư Chu Chu mặc kệ, im lặng tránh khỏi Bạch Tư Cầm với chiếc nạng thạch cao, cùng cái chân gãy to đùng kia.

“Ban ngày ban mặt cậu khóa trái cửa phòng làm gì? Căn phòng này như thế nào lại có mùi lạ lạ?”

Dư Chu Chu có chút khẩn trương: “Quá nặng nề, xịt ít nước hoa.”

Bạch Tư Cầm đi đến bên cửa sổ, một tay kéo mạnh rèm cửa ra, ánh nắng chiếu vào phòng, Dư Chu Chu không khỏe híp híp mắt.

“Ban ngày ban mặt mà kéo rèm cửa làm gì a, Dư Chu Chu cậu như thế nào khác thường như thế?"

Dư Chu Chu bị nhìn chằm chằm mà không hiểu sao lại chột dạ, “Khác thường cái gì?”

“Cậu trước đây hễ có thời gian liền chạy sang phòng Cố Diên Khanh, hôm nay thế nhưng lại ngoan ngoãn ở trong phòng, không khác thường sao?”

Bạch Tư Cầm là Beta, không ngửi thấy mùi hương nồng đậm của Cố Diên Khanh trong phòng.

Trốn trong tủ quần áo, Cố Diên Khanh mím môi.
Trên quần áo trong tủ tràn ngập mùi hương của Dư Chu Chu.

Rất nhạt, rất nhẹ.

Nhưng đối với Omega và Alpha có độ phù hợp gen 100% mà nói, mùi hương này dù chỉ là một chút cũng sẽ bị phóng đại vô hạn.

Tuyến thể sau cổ có chút căng trướng.

Cố Diên Khanh đem những điều này quy kết hết thảy cho bản năng cơ thể, thói hư tật xấu mà Omega vô pháp kháng cự.

Nụ hôn cực nóng và mãnh liệt vừa rồi, mang đến cảm giác khác thường cho cơ thể vẫn chưa hoàn toàn biến mất.

Cố Diên Khanh dùng ngón tay vân vê quần áo của Dư Chu Chu.

Trong đầu hiện lên cảnh tượng hôm qua một đêm kia.

Đêm gọi là đêm tân hôn của cô và Dư Chu Chu.

Mặc dù cô không muốn thừa nhận, nhưng sự phù hợp giữa thân thể của cô và Dư Chu Chu đích xác rất cao.

Sự thoái mái sau khi phát sinh loại chuyện đó.

Không phải thứ mà cô một mình hiện tại có thể đạt được.

Tủ quần áo hẹp, tối, yên tĩnh, không khí chỉ lưu thông chút ít, hơi thở và hồi tưởng càng khiến người ta rút ra từ hiện thực.

Bóng tối như muốn cho lý trí con người dừng lại.

Cố Diên Khanh dùng sức ngửi ngửi mùi tin tức tố còn sót lại trên quần áo của Dư Chu Chu.

Ánh mắt cố chấp từ khe hở tủ quần áo liều mạng nhìn ra ngoài, nhìn Dư Chu Chu đang vui vẻ trò chuyện cùng Bạch Tư Cầm.

Cái loại cảm xúc luôn bị đè nén, bị che giấu, bị bỏ qua này, vào giờ khắc này như cây non điên cuồng sinh trưởng.

Giống như dây leo quấn lấy lý trí, kéo lý trí của cô không ngừng xuống vực sâu.

Động tác trên tay càng nhanh hơn.

Trên mặt lại vẫn duy trì vẻ thanh lãnh như thường.

Cố chấp mở mắt, giống như tỉnh táo trầm luân.

Tiếng động nhỏ trong tủ quần áo chỉ có Dư Chu Chu mới có thể nhận ra.

Bạch Tư Cầm chống nạng, chỉ vào Dư Chu Chu, chân lành nhảy tới nhảy lui, “Trong phòng này chẳng lẽ ẩn giấu bí mật gì không thể để ai biết? Cậu mới cẩn thận như vậy, lén lén lút lút?!”

Dư Chu Chu liếc nhìn tủ quần áo nơi Cố Diên Khanh đang trốn.

Bạch Tư Cầm bắt lấy bên kia rèm cửa, kéo mạnh ra: “Chẳng lẽ giấu ở đây?”

Ngăn kéo tủ cũng không buông tha.

“Nơi này cũng không có, chỗ đó cũng không có, chẳng lẽ thật sự là tôi suy nghĩ nhiều?”

Dư Chu Chu bất đắc dĩ thở dài một hơi: “Thương gân động cốt một trăm ngày, cậu gãy xương rồi thì đừng có lộn xộn.”

Bạch Tư Cầm bĩu môi: “Tôi có chuyện quan trọng muốn nói với cậu, là chuyện về em gái của cậu.”

Dư Chu Chu thu liễm chút tâm tình đùa giỡn.

“Cậu lúc còn nhỏ đã bị tách khỏi em gái, cậu cũng không có nhiều ấn tượng với em gái cậu, cho nên chúng ta chỉ có thể dựa vào một số ít manh mối đi tìm.

Cô nhi viện trước kia cậu ở đã bị phá bỏ di dời, viện trưởng cô nhi viện cũng đã mất, manh mối bị gián đoạn.

Hơn nữa trong nhà tôi nói, có một thế lực khác cũng đang điều tra chuyện của cậu và em gái cậu, cụ thể là ai thì vẫn chưa rõ ràng.”

“Dư Chu Chu, đã có người theo dõi cậu, chẳng lẽ cậu còn muốn ở bên bờ vực nguy hiểm sao?
Vị trí của Cố thị tuy cao, nhưng sau lưng Cố thị là vạn trượng huyền nhai, chỉ cần bước sai một bước, liền tan xương nát thịt. Trước kia chúng ta không có lựa chọn, bị giữ lại ở căn cứ huấn luyện gen, bị tẩy não. Nhưng bây giờ không giống trước, tôi có năng lực giúp cậu, cậu vì sao……”

“Bởi vì tôi yêu chị ấy. Không chỉ vì độ phù hợp gen 100%, cho dù tôi không phải Alpha, chị ấy không phải Omega, tôi cũng sẽ yêu chị ấy.”

Giọng nói Dư Chu Chu rất kiên định, ánh mắt cũng rất kiên định.

Loại kiên định này khiến người ta vừa yêu vừa hận.

Hận chính là, tại sao loại kiên định này lại không xuất hiện trên người mình.

Hận chính là, tại sao Dư Chu Chu yêu không phải là mình.

Loại tình yêu không giữ lại, không đường lui này, khiến người ta ghen ghét đến phát cuồng.

Bạch Tư Cầm cắn chặt răng, nạng nện xuống đất, phát ra một tiếng vang trầm.

Cùng lúc đó, trong tủ quần áo, Cố Diên Khanh cắn góc áo của Dư Chu Chu, ngửa cổ, khóe mắt có một giọt nước mắt trong suốt, thân mình run rẩy phát ra một tiếng rên rỉ vô pháp áp chế.

Tiếng rên bị tiếng gậy nện trầm đục trên mặt đất che giấu.

Cố Diên Khanh có chút xuất thần nhìn ngón tay của chính mình.

Khi phát tiết, lý trí bị dây leo kéo xuống vực sâu, mà sau khi ý loạn tình mê, cảm giác hư không sinh ra trong tim lại khiến cô có chút thất thần.

Điên rồi.

Cô đang làm cái gì vậy?

Bạch Tư Cầm chống nạng đi về phía cửa,
“Dư Chu Chu, cậu biết khách mời thần bí buổi chiều mà tổ tiết mục nói tới là ai không?”

Dư Chu Chu lắc đầu.

“Là mẹ khác của Cố Diên Khanh, Cung Tâm Ngọc.

Sau khi sinh ra Cố Diên Khanh, bà ấy liền bị Cố gia vứt bỏ.

Bà ta là người được Cố thị đào tạo ra sau khi thành lập khu huấn luyện gen, là người đầu tiên được cải tạo gen hoàn mỹ.”

Mà người thứ hai được cải tạo gen hoàn mỹ, chính là Dư Chu Chu.

“Cậu thật sự muốn đi lại con đường cũ của bà ta sao? Người của Cố thị, đều không có tim.”

Bạch Tư Cầm lướt qua Dư Chu Chu: “Mà cậu, dựa vào cái gì mà cảm thấy có thể bước vào nội tâm của Cố Diên Khanh?”

Cửa phòng được nhẹ nhàng đóng lại.

Ánh mặt trời chiếu lên người Dư Chu Chu, nhưng cô lại không cảm nhận được chút ấm áp nào.

Trong tủ quần áo, mùi hương từ lúc bắt đầu đã càng ngày càng nồng đậm.

Hơi thở giống như suối lạnh pha lẫn mật ong, ngọt ngào câu người.

Cố Diên Khanh đẩy cửa tủ ra, bắt lấy một bộ quần áo của Dư Chu Chu.

Dư Chu Chu sững sờ: “Diên Khanh, đây là quần áo của em……”

Góc áo làm sao lại ướt?

Cố Diên Khanh mím môi, tay cầm lấy quần áo hướng về sau lưng giấu giấu.

“Bạch Tư Cầm vừa rồi nói không sai, người của Cố thị chúng tôi không có tim, tình yêu của cô, có thể duy trì bao lâu?”

Huống hồ chân tướng căn bản không phải như vậy.

Người sai rõ ràng chính là Alpha, Alpha quen thói đổi trắng thay đen, tự ngụy trang thành kẻ bị hại.

Giống như Dư Chu Chu bây giờ vậy.

Cặp mắt kia giống như chứa đầy nước mà nhìn cô.

Rõ ràng là cô ấy vẫn luôn đang dụ dỗ bản thân, khiến cô trầm luân, lại làm bộ vô tội, rõ ràng là cô ấy làm cô tình khó tự kiềm chế, nhưng cô ấy lại có thể tùy thời rút ra, đứng ngoài mọi chuyện.

Mẹ là đúng.

Alpha đối với Omega mà nói, là lớp vỏ đường độc dược.

Bàn tay nắm chặt quần áo, càng dùng sức hơn, nắm chặt đến mức gắt gao.

Nhìn bóng dáng Cố Diên Khanh rời đi.

Dư Chu Chu phảng phất như bị rút sạch sức lực mà ngồi trên giường.

Người không có tim sao?

Vậy vì sao lại có thể nhẫn nhịn để Vân Diệu Hi tiếp cận với ác ý?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com