Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 32

Gần cổng trường có một cửa hàng tiện lợi.

Úc Thanh Đường không đáp lời, ánh mắt hướng về phía cửa hàng tiện lợi không xa, nơi bình thường sẽ có bán những chiếc ô che mưa.

Hôm nay, thời gian ở bên Trình Trạm Hề quá lâu, theo bản năng trong lòng Úc Thanh Đường nảy sinh cảm giác ra không ổn. Nàng khẽ mấp máy môi, định gợi ý mua hai chiếc ô riêng để về nhà, thì bỗng một tia chớp trắng lóe lên trong đồng tử, tiếng sấm vang dội, những hạt mưa to bằng hạt đậu trút xuống.

Mưa đập lộp bộp trên lá cây, xuống mặt đất, bắn lên những vệt bùn nhỏ.

Học sinh che áo khoác lên đầu, tán loạn bốn phía trước cổng trường, có người chạy về nhà dưới mưa, có người núp vào gần đó tránh mưa.

Mưa rơi trên hàng mi dài của Úc Thanh Đường, nàng khó chịu chớp mắt xua đi giọt nước, vừa bị xối hai lần thì đỉnh đầu bỗng không còn cảm thấy mưa nữa.

Ngẩng đầu lên, một chiếc áo khoác màu trắng đập vào mắt, Trình Trạm Hề chỉ còn mặc một chiếc áo thun đen mỏng sát thân, dựa vào ưu thế thân cao tay dài, đã choàng áo khoác lên đầu Úc Thanh Đường như một chiếc ô.

Nửa người Trình Trạm Hề phơi ra ngoài, áo thun đen ướt đẫm làm màu sắc càng trở nên sâu thẳm, dính sát vào cơ thể, từng giọt nước không ngừng chảy dọc từ cánh tay xuống, những lọn tóc rủ trước mặt cũng đẫm nước.

"Chúng ta đi thôi!" Giữa tiếng mưa rào, giọng Trình Trạm Hề dù cố gắng lớn tiếng vẫn có phần mơ hồ, chìm vào trong bức màn mưa.

"Đi thôi!"

Đôi môi đỏ của cô khẽ mấp máy, dường như đang nhắc lại với Úc Thanh Đường thêm lần nữa.

Mà Úc Thanh Đường, ẩn mình trong khoảng không gian an bình cô tạo ra, tai không nghe được gì nữa, chỉ cảm nhận được hơi ấm từ người con gái rất gần bên cạnh, hơi thở nặng nề cùng sự thúc giục vội vàng, đôi môi đỏ mọng im lặng mở khép, hòa cùng tiếng mưa rơi xào xạc, như một tấm lưới vô hình mềm mại, dệt tỉ mỉ dày đặc trong tim nàng, ghi khắc khoảnh khắc này vĩnh viễn vào ký ức.

Người qua kẻ lại xung quanh, thỉnh thoảng có ánh mắt tò mò liếc nhìn rồi vội vã bước qua, giống như một cảnh phim bị kéo chậm.

Úc Thanh Đường không đáp lời, Trình Trạm Hề từ đầu đến cuối vẫn kiên nhẫn đứng dưới mưa, không nhúc nhích, nước mưa từ gương mặt cô chảy xuống cằm, nhỏ giọt, nhỏ giọt.

***

Mãi sau này lúc họ cùng một chỗ, một ngày mưa nọ, Trình Trạm Hề đang trong trạng thái chuyên chú vẽ tranh trong phòng vẽ thì bị giật mình bởi tiếng sấm bên ngoài cửa sổ, cô vội vàng thay quần áo chạy ra ngoài đưa ô cho Úc Thanh Đường.

Trên đường về nhà, Úc Thanh Đường kéo cánh tay cô, bỗng nhiên bật cười ra tiếng.

Trình Trạm Hề ngơ ngác không hiểu.

Úc Thanh Đường đem mặt rúc vào bả vai cô, mềm giọng nói: "Xin lỗi em, hôm đó làm em bị ướt mưa lâu như vậy."

Trình Trạm Hề đổi tay cầm ô, thuận thế sờ sờ gương mặt mịn màng của người con gái, hỏi: "Em còn muốn biết tại sao lúc đó chị vì cái gì không trả lời em?"

Úc Thanh Đường dừng bước, đối diện với cô.

Mưa vẫn rơi trên mặt ô, lộp bộp lộp bộp, dưới ô lại khô ráo ấm áp.

Úc Thanh Đường nghiêm túc nhìn cô, nói: "Chị muốn thời gian vĩnh viễn dừng lại ở khoảnh khắc đó, chỉ có chị và em."

Trình Trạm Hề nghe vậy nhíu mày: "Chị thích em sớm vậy sao?"

Úc Thanh Đường cười: "Em không nghĩ là chị đã yêu em từ cái nhìn đầu tiên sao?"

Trình Trạm Hề nghiến răng, vẻ mặt dữ dằn nhưng không nỡ dùng sức, chỉ nhẹ nhàng véo má nàng.

"Vậy còn bây giờ?" Trình Trạm Hề hỏi. "Còn muốn thời gian dừng lại không?"

Úc Thanh Đường ôm eo cô làm nũng: "Không muốn nữa, chị đói rồi, muốn ăn cơm em nấu."

***

Đến lần thứ năm Trình Trạm Hề hỏi, Úc Thanh Đường cuối cùng cũng khẽ mấp máy môi, nhẹ nhàng đáp: "Được."

Trình Trạm Hề, với chiếc áo khoác đã ướt đẫm, dùng một tay vòng qua vai Úc Thanh Đường, đặt nàng vào lòng mình, bởi vì quần áo ướt nên cẩn thận không dám áp sát nàng.

"Một hai ba, chạy!"

Hai người cùng chạy về phía một cửa hàng tạp hóa Sa Huyện không xa.

Trong bầu trời u ám, sấm sét lại một lần nữa xé toạc bầu trời, gió cuồng quét qua những hàng cây ven đường, từng chiếc lá cuộn vào không trung, bay múa xoay vòng.

Mưa như trút nước, qua màn mưa mịt mờ, mơ hồ thấy được những người đang tránh mưa bốn phía, tiếng mưa tạo nên như một bản nhạc mơ hồ.

Trình Trạm Hề lấy chiếc áo khoác ướt đẫm từ đầu Úc Thanh Đường xuống, vắt bớt nước ở cửa hiệu tạp hóa Sa Huyện (quán ăn nhỏ giá rẻ), đứng thưởng thức trận mưa lớn rất có tình thơ ý hoạ này. Bỗng ánh mắt cô ngưng lại, quay người đưa áo khoác thể thao cho Úc Thanh Đường: "Cô vào trước đi, tôi đợi chút nữa sẽ đến ngay."

Nói xong, cô quay người lao vào trong màn mưa.

Ở cổng trường Nhất Trung, tại góc đường, có một ông lão sửa xe đạp. Ông lão sống nhờ vào chiếc xe ba bánh chạy bằng sức người, mỗi sáng đẩy xe đến đây mở quầy nhỏ, kiếm ít tiền sống qua ngày, chiều tối lại thu dọn đồ đạc, kéo xe chiếc xe ba bánh phát ra tiếng "két két két" rời khỏi cổng trường.

Trình Trạm Hề thường chạy xe máy ngang qua giao lộ ấy, đối với ông lão này có ấn tượng khá sâu sắc.

Bây giờ, xe đạp công cộng ngày càng phổ biến, Tứ Thành hầu như đã được phủ kín, các xe bị hư hỏng đều được đưa về trung tâm bảo trì chuyên biệt, nên đối với nghề sửa xe truyền thống như ông lão đây chẳng khác nào bị đánh bật khỏi vòng sống. Ông lão đã qua tuổi sáu mươi, tóc bạc da mồi, đầu bù tóc rối, nếu nhà không quá xa nơi này, Trình Trạm Hề hẳn đã mua một chiếc xe đạp đi làm, thường xuyên ghé quầy giúp ông lão một chút sinh kế.

Ông lão lau nước mưa trên mặt, cố gắng mở tấm bạt che mưa phủ lên phía sau xe ba bánh, nhưng gió lớn cuốn tấm vải vừa kéo ra, cố giữ được đằng trước thì hở đằng sau, đỡ trái hở phải.

Đúng lúc này, một đôi tay dài trắng nõn xuất hiện bên cạnh, giúp ông lão giữ tấm bạt che mưa đang bị gió cuốn.

Trình Trạm Hề nhanh nhẹn cố định bốn góc tấm bạt, mưa lớn tạt ướt gương mặt của cô, cô lớn tiếng nói với ông lão: "Mau về nhà đi ông!"

Ông lão ngồi trên xe ba bánh, gương mặt đầy nếp nhăn nở nụ cười với cô, giơ ngón cái lên, vẫy tay cảm ơn, rồi quay người khởi động xe ba lượt, từ từ đi xa trong màn mưa.

Ông ấy vậy mà cũng là người câm điếc.

Trình Trạm Hề thấy cay cay đầu mũi, bỗng nhiên lấy tay đè chặt đôi mắt của mình.

***

Trình Trạm Hề lần đầu gặp cô bé kia là khi sáu tuổi, cô đến chơi ở nhà ông bà nội về hưu dưỡng lão ở nông thôn. Đó là lần đầu cô đến nông thôn, tất cả đều mới mẻ, mỗi ngày sáng sớm đều chạy ra ngoài, chơi điên cuồng đến giờ ăn mới về.

Một ngày nọ cũng vậy, cô chạy nhảy trên núi đến gần giờ ăn tối mới quay về, ôm trong lòng một ít trái cây hái từ vườn của ông bà, định mang về cho ông bà ăn.

Cô vô cùng cao hứng đi trên đường, bỗng thấy một nhóm trẻ con vây quanh một người bên đường, tiếng cười chế nhạo không ngừng và vỗ tay vang lên từ giữa đám đông.

"Đồ câm điếc, không biết nói chuyện."

"Đồ câm điếc, không có cha mẹ."

Có đứa trẻ còn đẩy cô bé, vừa đẩy vừa cười.

Trình Trạm Hề chen vào đám đông, thấy người bị xô đẩy là một bé gái, cúi đầu thấp, chiếc áo khoác đã nhăn nhúm vì bị xô đẩy qua lại, dồn vào góc tường.

Mọi người vẫn cười: "Nói đi, sao mày không nói gì hả?"

"Mày câm từ nhỏ à?"

"Đồ câm điếc, đồ câm điếc, ha ha ha."

Có đứa trẻ bắt chước người câm điếc, trợn mắt, kéo giọng "A... Nha" khiến cả đám cười lớn hơn.

Trình Trạm Hề vô cùng phẫn nộ, vung quả lê trong lòng ném vào đứa trẻ đang bắt chước!

Cậu bé bị ném trúng đầu, hơn nửa ngày vẫn chưa lấy lại tinh thần.

Trình Trạm Hề không đợi phản ứng từ những đứa khác, dùng sức ném hết trái cây trong túi ra.

Cả đám trẻ chạy tán loạn như chim sợ súng.

Trình Trạm Hề lúc này mới có thời gian an ủi cô bé đang rúc vào góc tường, cô bé thấp hơn cô nửa cái đầu, cúi mặt trông càng thấp bé, gầy gò nhỏ nhắn, quần áo cũng bị dính bẩn.

"Đừng sợ, người xấu đã bị tỷ tỷ đuổi đi rồi." Giọng Trình Trạm Hề sáu tuổi còn ngây thơ.

Trình Trạm Hề vốn có tinh thần hiệp nghĩa từ nhỏ, trước khi có ước mơ thực tế là trở thành họa sĩ, cô từng mơ làm một hiệp sĩ trừ gian diệt ác.

Nhớ ra cô bé không nghe được, Trình Trạm Hề cúi người, nhìn cô bé từ dưới lên trên, đối diện với đôi mắt đen láy trong trẻo, hàng mi đậm như hai chiếc quạt nhỏ.

Oa.

Tiểu Trình Trạm Hề thầm nghĩ: Mắt muội muội thật đẹp.

Cô bé cuối cùng cũng ngẩng đầu, dùng đôi mắt đẹp đờ đẫn nhìn cô một cái, rồi bỏ đi.

Tiểu Trình Trạm Hề chớp mắt, nhìn bóng lưng cô bé đi xa.

Từ đó, Tiểu Trình Trạm Hề từ bỏ việc chơi đùa khắp nơi, mỗi ngày chắp tay sau lưng tuần tra con đường này, vậy mà thật sự lại gặp hai lần tiểu câm điếc bị lũ trẻ vây quanh bắt nạt, cả hai lần cô đều đánh đuổi chúng đi, có lần còn làm mặt mũi mình đầy hoa, nhưng cô rất vui vì chính nghĩa lại một lần nữa chiến thắng cái ác! Thậm chí với người lớn bên đường, hễ ai mở miệng nói "đồ câm điếc", cô đều đứng ra, ưỡn ngực, chính nghĩa nói: "Đừng gọi muội muội là câm điếc!"

Người lớn thắc mắc: "Cô bé là muội muội con à?"

Tiểu Trình Trạm Hề: "Đúng ạ!"

"Vậy muội muội con tên gì?"

Tiểu Trình Trạm Hề không trả lời được, chính trực ngẩng cổ nói: "Muội muội là muội muội!"

Người lớn không hỏi nữa, cười nói: "Con thật thích muội muội con hen."

Chỉ cần liên quan đến cô bé câm điếc, tinh thần hiệp nghĩa mênh mông của Tiểu Trình Trạm Hề khiến cô lập tức biến thành gà chọi, gặp ai cũng bắt cũng cắn, đám trẻ con vừa thấy cô là chạy còn nhanh hơn thỏ.

Có "cảnh sát tuần tra nhí" này, cô bé câm điếc sống tốt hơn nhiều. Có lần, Tiểu Trình Trạm Hề từ xa hộ tống cô bé về nhà, thấy cô bé đi phía trước dừng lại, đến ven đường ngồi xuống, không rõ đang làm cái gì.

Tiểu Trình Trạm Hề giữ khoảng cách tôn trọng, không tiến lên, nhưng tò mò, cổ vươn dài ra phía trước hai dặm.

Cô bé đứng dậy, nàng lập tức khoanh tay sau lưng, giả vờ không có chuyện gì xảy ra, nhìn trời nhìn đất ngắm cảnh.

Nhưng khóe mắt vẫn lén theo dõi đối phương.

Cô phát hiện cô bé đang đi về phía mình, vội vàng đứng thẳng người, đưa mắt nhìn sang, lễ phép đặt ánh nhìn lên gương mặt đối phương, nở nụ cười thân thiện.

Cô bé cũng giấu tay sau lưng, từng bước từng bước đến gần.

Hai má cô bé xanh xao vì thiếu dinh dưỡng, đôi môi mỏng nhợt nhạt khẽ mấp máy, từ phía sau từ từ đưa ra một bó hoa.

Một bó hoa cúc dại màu vàng nhạt nhỏ xíu, thêm lá xanh đậm làm điểm nhấn.

Tiểu Trình Trạm Hề không dám tin, chỉ chỉ vào mình: "Cho chị?"

Cô lại nhớ ra cô bé không nghe được, rất cố gắng dùng ngôn ngữ cơ thể diễn đạt lại lần nữa.

Cô bé câm điếc khẽ gật đầu.

Tiểu Trình Trạm Hề trịnh trọng nhận lấy, không kìm được nở nụ cười thật to, nói: "Cảm ơn em."

Có lẽ vì niềm vui sướng của cô lây sang cô bé, người luôn trầm lặng kỳ lạ này khẽ cong khóe môi, hiện lên một nụ cười mỏng manh, thoáng qua như hoa quỳnh chớm nở.

Cứ như vậy, Tiểu Trình Trạm Hề và cô bé câm điếc trở thành bạn.

Cô vác giá vẽ lên núi vẽ cây cỏ, cô bé câm điếc đứng đằng sau xem, ban đầu đứng xa xa, về sau khoảng cách càng lúc càng gần. Cuối cùng cô bé ngồi trước giá vẽ, hai tay nắm vạt áo, nắm tay siết chặt căng thẳng, gương mặt trắng ngần hiện lên sắc hồng không tự nhiên.

Tiểu Trình Trạm Hề cầm cọ vẽ, cười nói: "Đừng cử động, sắp xong rồi."

Tiểu Trình Trạm Hề nhỏ tuổi chưa học nhiều kỹ thuật hội họa, hoàn toàn dựa vào trí tưởng tượng bay bổng mà vẽ.

Cô đưa bức vẽ hoàn thành cho cô bé câm điếc xem, cô bé thành thật cất đi, rồi rất chân thành nhìn cô một cái.

Tiểu Trình Trạm Hề không kìm được nắm nhẹ tay cô bé, thật lạnh, thật nhỏ.

Tiểu Trình Trạm Hề học vài ngôn ngữ tay đơn giản để giao tiếp với cô bé câm điếc.

Xin chào, cảm ơn, lên núi không? Chị thích em, chơi với chị nhé, chị đưa em về nhà.

Mỗi ngày làm không biết mệt.

Cô đưa cô bé vào nhà, nghe người trong nhà gọi cô bé là "Mặc Mặc", người ở cùng là một phụ nữ trung niên, dáng vẻ khá dữ dằn, từ chối tất cả mọi người ở ngoài cửa, kể cả Tiểu Trình Trạm Hề được lòng người, cũng chưa từng vào được cửa nhà cô bé.

Kỳ nghỉ hè kết thúc, quản gia Đặng thúc nhà họ Trình đến đón Trình Trạm Hề về nhà, cô đi chào tạm biệt cô bé câm điếc. Sợ lũ trẻ hàng xóm lại bắt nạt cô bé, cô đến từng nhà răng dạy bọn trẻ kia, còn nhờ ông bà nội giúp trông chừng một chút, mỗi lần gọi điện đều hỏi thăm muội muội thế nào.

Trước khi chia tay, cô hứa với Mặc Mặc sẽ vẽ tặng một bức họa cho cô bé, một bức họa chân chính giống cô bé.

Đáng tiếc không còn cơ hội gặp lại, bức họa ấy trở thành lời hứa không thể thực hiện.

Một học kỳ chưa trôi qua, ông bà nội báo tin Mặc Mặc đã chuyển đi.

Người đi nhà trống, không ai biết họ đi đâu.

Nếu là bạn chơi bình thường thời thơ ấu, Trình Trạm Hề hẳn đã sớm quên đối phương. Nhưng Mặc Mặc là người câm, sau khi cô bé chuyển đi một thời gian dài, Trình Trạm Hề vẫn thường nhớ đến hình ảnh cô bé rúc trong góc tường, ánh mắt đờ đẫn, những vết thương không rõ nguyên nhân trên người, cô bé tặng cô bó hoa dại, nụ cười rất nhẹ rất nhẹ như hoa quỳnh vừa nở.

Ngày tưởng đêm mong, trằn trọc suy nghĩ, cô luôn lo liệu cô bé có bị bắt nạt không, có được bình an khỏe mạnh lớn lên không.

Đến nay vẫn không có cách nào để quên.

Hai mươi năm trôi qua, khi gọi điện cho ông bà nội, Trình Trạm Hề thỉnh thoảng vẫn theo thói quen hỏi một câu: "Có nhìn thấy Mặc Mặc không ạ? Cô ấy đã trở về chưa?"

Nhận được câu trả lời phủ định, cô lại ngẩn người một hồi lâu.

***

Khi Trình Trạm Hề trở lại, toàn thân đã ướt sũng, Úc Thanh Đường đứng đợi cô ở cửa vào, vẫn luôn đứng đó chưa vào trong.

"Sao cô không vào trong?" Trình Trạm Hề hít mũi một cái, thanh âm lộ ra một chút khàn.

"Sợ cô không tìm thấy tôi." Úc Thanh Đường thuận miệng bịa lý do, đưa tay cởi khuy áo khoác mình, Trình Trạm Hề vội nắm tay nàng ngăn lại, bàn tay đầy nước mưa, lạnh buốt, thấp hơn nhiệt độ cơ thể Úc Thanh Đường, rồi nhanh chóng buông ra, nói: "Không cần đâu, cô mặc đi, áo khoác của tôi đâu?"

Úc Thanh Đường đưa cho cô chiếc áo khoác như mới vớt ra từ nước mưa, Trình Trạm Hề nhận lấy mặc thử, vừa nặng vừa lạnh, cởi ra ngay, nói: "Không sao đâu, sức khỏe tôi tốt lắm."

Ánh mắt Úc Thanh Đường mơ hồ lộ vẻ không đồng ý, nhưng không nói thêm, đẩy cửa tiệm nhỏ.

Bên trong toàn là học sinh tránh mưa tiện thể ăn tối, hai người khó khăn lắm mới tìm được hai chỗ trống ở góc. Trình Trạm Hề vén mớ tóc rối ướt dính vào cổ, ngẩng đầu nhìn thực đơn trên tường đối diện, hỏi: "Cô muốn ăn gì?"

Úc Thanh Đường: "Cơm đùi gà."

Trình Trạm Hề thường nấu ăn ở nhà, hiếm khi ăn tại các quán ăn vặt Sa Huyện, cô xem qua thực đơn, hỏi: "Cô có gì gợi ý không?"

"..." Úc Thanh Đường xem kỹ một lượt, nghiêm túc gợi ý, "Mì trộn và sủi cảo hấp."

Trình Trạm Hề gật đầu: "Vậy gọi món đó."

Úc Thanh Đường đứng dậy, lạnh lùng nói: "Tôi đi gọi món."

Trình Trạm Hề vừa dùng năm ngón tay chải tóc, vừa nhìn bóng lưng Úc Thanh Đường xếp hàng bên cửa sổ, khóe môi khẽ cong lên.

Úc Thanh Đường nhanh chóng quay về, ngồi đối diện cô, nghiêng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ nơi cơn mưa vẫn không có dấu hiệu ngớt.

Trình Trạm Hề cũng đang nhìn mưa, vốn là người hay nói, hôm nay cô lại trầm lặng khác thường.

Úc Thanh Đường quen thuộc và thoải mái với sự yên tĩnh như vậy, nhưng trong lòng lại dấy lên một niềm tò mò, muốn biết Trình Trạm Hề đang nghĩ gì khi nhìn xa xăm vào làn mưa, và nỗi phiền muộn chợt lóe trong đôi mắt kia là vì ai.

Người phục vụ bận rộn như con quay mang đĩa thức ăn và vỉ hấp đặt xuống rồi vội vàng rời đi, chỉ kịp nói "Mời dùng bữa" mà không kịp chào hỏi. Trình Trạm Hề bị tiếng đĩa chạm bàn kéo về thực tại, hướng về phía Úc Thanh Đường mỉm cười xin lỗi. Trong ánh mắt Úc Thanh Đường hiện lên tia tìm tòi nghiên cứu như có như không, nhưng cuối cùng cũng không hỏi ra miệng.

"Ăn thôi." Nàng nhẹ nhàng nói, đẩy lọ tương ớt về phía đối phương, "Cái này có thể chấm sủi cảo."

"Cảm ơn cô."

Trình Trạm Hề cầm đũa lên, trộn mì một cách chậm rãi rồi bắt đầu ăn.

Xung quanh, học sinh đang trò chuyện rôm rả, chỉ có hai người họ không nói với nhau lời nào, tiếng mưa rơi tí tách, chiếm lĩnh một khoảng không gian thanh tịnh.

Thức ăn có thể khiến tâm trạng người ta trở nên tốt hơn. Trình Trạm Hề nuốt miếng sủi cảo cuối cùng, đợi Úc Thanh Đường ăn xong rồi lên tiếng: "Úc lão sư ngày mai có kế hoạch gì không?"

Úc Thanh Đường bền lòng vững dạ: "Soạn bài."

"Vậy à." Trình Trạm Hề cười nói, "Úc lão sư thật chuyên nghiệp. Ngày mai nếu trời không mưa tôi sẽ đi xem phòng, còn nếu mưa thì sẽ đi tập leo núi trong nhà. Lâu rồi không hoạt động cơ thể, tôi cảm thấy mình sắp rỉ sét rồi."

Úc Thanh Đường lặng lẽ liếc nhìn chiếc áo thun đen ôm nửa người phác họa dáng vẻ của cô, đuôi lông mày hơi nhếch lên không thể nhận ra.

Có phải quá khiêm tốn rồi không?

Trình Trạm Hề: "Tôi vốn có một người bạn ở Tứ Thành, nhưng bây giờ cô ấy đi rồi, tôi chỉ có thể đi một mình, thật cô đơn mà."

Úc Thanh Đường hắng giọng, giả vờ như không hiểu ý của cô.

Trình Trạm Hề: "Úc tỷ tỷ à~"

Úc Thanh Đường cầm lấy chiếc túi đặt bên cạnh, cắt ngang lời cô: "Mưa hình như đã nhỏ rồi, tôi nên về nhà."

"Tôi đưa cô về?"

"Để tôi đưa cô."

"Sao?"

Năm phút sau, Úc Thanh Đường che ô từ cửa hàng đối diện đi ra, giơ ô lên che đầu Trình Trạm Hề, rồi vẫy gọi một chiếc taxi.

Đây là lần đầu tiên cô ở trong xe, còn Úc Thanh Đường đứng ngoài, Trình Trạm Hề cảm giác có một chút mới lạ.

Cô từ cửa xe hạ xuống nhìn Úc Thanh Đường nháy mắt, ánh mắt trong trẻo.

Úc Thanh Đường không mang bất kỳ tâm tình gì mà nói: "Chú ý an toàn."

Trình Trạm Hề khẽ mỉm cười: "Ngược lại."

Úc Thanh Đường: "Sao?"

Trình Trạm Hề tay chỉ vào hai người họ, nói: "Trên đường cẩn thận, nhớ chú ý an toàn."

Úc Thanh Đường hiểu ý, nhớ lại tình cảnh trước đó, đổi lời nói: "Về đến nhà thì gọi điện... nhắn tin cho tôi." Với tính cách của nàng thực ra không cần thiết phải nói điều này, nhưng vì Trình Trạm Hề vừa nói ngược lại, nên nàng theo bản năng cũng đảo ngược lại, phản ứng luôn chậm hơn suy nghĩ nửa nhịp.

Trình Trạm Hề phì cười.

"Thứ hai gặp lại."

Úc Thanh Đường mím môi: "Thứ hai gặp lại."

Chiếc taxi biến mất trong màn mưa phùn mông lung.

Úc Thanh Đường đứng tại chỗ, một lúc sau mới quay người đi về nhà.

Chủ nhật, Úc Thanh Đường ngồi trong phòng sách soạn bài, đến giờ thì ra nhận đồ giao hàng, vừa ăn cơm vừa mở xem vòng bằng hữu của Trình Trạm Hề.

Quả nhiên, Trình Trạm Hề đã cập nhật một video ngắn 10 giây.

Úc Thanh Đường bấm mở, thấy Trình Trạm Hề mặc trang bị leo núi chuyên nghiệp, đang linh hoạt xoay người, di chuyển, nhảy nhót trên vách đá. Thân hình thon dài mạnh mẽ của cô dính sát vào vách đá, leo lên mạnh mẽ, khiến nàng nhớ đến loài động vật đã từng thấy trên tạp chí động vật, gọi là dê rừng, bọn chúng có thể leo lên vách núi, chỉ cần một điểm tựa nhỏ là có thể leo lên trên.

Úc Thanh Đường xem đi xem lại video này nhiều lần rồi mới đóng lại.

Sau đó, khi đang soạn bài giữa chừng, nàng lại nghĩ đến hình ảnh nhảy trên vách đá của Trình Trạm Hề, không nhịn được mà bật máy tính lên xem thêm hai lần nữa.

Trình Trạm Hề sau khi leo đến đỉnh rồi trượt xuống, đã nhận lại điện thoại từ tay một cô gái nhỏ, nói: "Cảm ơn."

Cô cúi đầu kiểm tra video đã quay riêng cho Úc Thanh Đường.

Cô gái nhỏ là nhân viên mới của câu lạc bộ leo núi, lần đầu gặp Trình Trạm Hề, cô ấy đã bị vẻ đẹp của Trình Trạm Hề thu hút ngay từ khi bước vào. Lúc này thấy cô đang loay hoay với điện thoại, hàng mi dài cong vút, khóe môi nở nụ cười thanh tao, đầu ngón tay vén nhẹ mái tóc, càng thêm phần mê hoặc.

Cô gái nhỏ lấy điện thoại ra từ túi, gương mặt hơi ửng hồng, mở mã QR WeChat của mình.

Trình Trạm Hề thấy một bàn tay đưa ra trước mặt.

Giọng nói mềm mại ấm áp vang lên: "Trình tiểu thư, chúng ta kết bạn WeChat đi, lần sau cô đến câu lạc bộ có thể báo trước cho tôi biết."

Trình Trạm Hề ngẩng đầu, nhìn cô ấy vài giây, ngón tay đang di chuyển đến góc phải trên cùng để "Quét mã" lại thu về, mắt cười cong lên, đôi mắt đào hoa tự mang theo sự dịu dàng, nhưng lời nói lại là từ chối: "Không cần đâu, cảm ơn."

Cô không chối từ việc kết bạn với bất kỳ ai, nhưng không giao thiệp với những người rõ ràng có ý đồ với mình, tránh gây phiền phức.

Trình Trạm Hề là người rất coi trọng bản thân, những gì cô muốn, cô thích, cô sẽ đi giành lấy. Còn những người thích cô, không liên quan gì đến cô.

Bốn giờ chiều chủ nhật, cơn mưa ngắt quãng cuối cùng cũng triệt để ngừng rơi, ánh hoàng hôn lộ ra ánh sáng nhàn nhạt qua tầng mây.

Trình Trạm Hề không đi xem phòng, nhưng lại ghé qua môi giới, nhờ họ để ý tìm phòng cho mình, cô cũng nhắc họ có thể liên hệ bất cứ lúc nào.

Sáng sớm đầu tuần.

Đêm qua lại có một trận mưa, mặt đất vẫn còn ướt, không khí ẩm ướt.

Trình Trạm Hề để xe máy ở trường, sáng đi xe đến trường. Cô bảo tài xế dừng lại ở ngã tư sớm, rồi đẩy cửa xe bước xuống.

Quầy sửa xe đạp đã được dựng lên, một ông lão ngồi trên chiếc ghế đẩu nhỏ, dưới ánh nắng ban mai đang sửa chữa lốp xe, dùng cái giũa để đánh nhám chỗ xì hơi, tỉ mỉ chuyên chú.

Trình Trạm Hề tiến lại gần, nhìn thấy bên quầy hàng có một tờ giấy chống nước với phong cách giản dị, trên đó viết: "Miễn phí bơm xe, vá lốp X đồng..."

Trình Trạm Hề đến rất gần, ông lão nhận ra cô từ khóe mắt, ngẩng đầu lên, chỉ cho cô xem bảng giá dịch vụ đặt bên cạnh.

Hôm qua mưa quá lớn, ông lão hiển nhiên không nhận ra Trình Trạm Hề.

Còn Trình Trạm Hề chỉ mỉm cười lắc đầu, ra hiệu rằng mình không cần sửa xe, không nhắc đến cuộc gặp hôm qua. Cô dùng ngôn ngữ ký hiệu chào ông. Ông lão đặt cái giũa xuống, hiền lành trả lời cô bằng ngôn ngữ ký hiệu.

...

Úc Thanh Đường đi đến từ một góc khác của con đường, nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc. Trình Trạm Hề đang đứng cạnh ông lão sửa xe, hai người dường như đang nói chuyện gì đó.

Úc Thanh Đường: "..."

Tình trạng của Trình lão sư đã nói nhiều đến mức có thể tùy tiện bắt chuyện với người ven đường sao?

Úc Thanh Đường bỗng nhiên nhíu mày, nàng nhớ rõ ông lão sửa xe đó là người câm điếc.

-----o0o-----

Tiểu kịch trường:

Úc Thanh Đường: Chị là tiểu muội muội? Chị nhỏ chỗ nào?

Trình Trạm Hề (ánh mắt dời xuống, nuốt nước miếng): Chỗ nào cũng... không nhỏ.

Úc Thanh Đường (cởi áo nới dây lưng): Lại đây, tự mình kiểm nghiệm xem.

PS: Tôi xin nói trước, thời thơ ấu là tình bạn thuần khiết!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com