Chương 8: Bảo hộ
Tựa như có quỷ thần xui khiến, Ninh Phất Y lại lần nữa vươn tay ra, hướng thẳng tới yết hầu của nàng, trong lòng như có một ngọn lửa rừng rực bốc lên, thiêu đốt tâm can.
Nàng chưa từng thấy Chử Thanh Thu có dáng vẻ không cao cao tại thượng, không phòng bị, lại mềm yếu đến thế, dẫu năm xưa bị nàng giam nơi ma quật, thì cũng vẫn là dáng dấp tiên nhân bất khuất làm người ta chán ghét.
Ánh mắt Ninh Phất Y càng lúc càng trầm sâu, như hồ mực không đáy. Đầu ngón tay nàng vừa khẽ chạm đến cổ Chử Thanh Thu, hai ngón tay liền khép lại.
Biểu tình Chử Thanh Thu càng thêm thống khổ, thân thể khẽ run, bàn tay theo bản năng đưa lên, dừng lại nơi khuỷu tay Ninh Phất Y.
Gương mặt tuyệt sắc không thua bất kỳ mỹ nhân nào trong lục giới ấy hơi ngửa ra sau, như muốn né tránh đầu ngón tay lạnh buốt của Ninh Phất Y.
Một tiếng sét nổ vang trong đầu Ninh Phất Y, tiếp đó như có một chậu nước lạnh dội thẳng từ đỉnh đầu xuống, khiến nàng bừng tỉnh như vừa từ mộng dài giật mình choàng dậy. Nàng thở hắt ra một hơi, liền cảm thấy sau lưng dính đầy mồ hôi lạnh.
Vội vàng rút tay về, tựa như da thịt đối phương bỏng rát đến độ không thể chạm vào.
Ninh Phất Y à Ninh Phất Y, ngươi điên rồi sao? Giờ ngươi đâu còn là ma vương trong ma động, mà là nữ nhi của Ninh Trường Phong, đệ tử môn hạ Vân Tế sơn môn!
Nàng nghiến răng tự quở trong lòng, rồi đưa tay lau giọt mồ hôi lạnh nơi trán.
Chưa kể đến việc hôn khế có hiệu lực hay không, chỉ riêng chuyện nàng làm tổn thương Chử Thanh Thu cũng đã đủ khiến cả tu chân giới truy sát nàng tới chân trời góc biển.
Ninh Phất Y lắc đầu, khôi phục lại tâm trạng thường ngày. Sau đó thử vươn tay đặt lên trán nàng, vận dụng tiên lực, dò xét tình trạng bên trong thân thể.
Nàng muốn biết Chử Thanh Thu đã xảy ra chuyện gì.
Có lẽ do hôn khế, thân thể này không hề bài xích nàng, tiên lực của nàng có thể dễ dàng đi khắp cơ thể đối phương mà không gặp cản trở. Nhưng càng dò sâu, lông mày nàng lại càng cau chặt.
Chử Thanh Thu dường như đã chịu thương tổn nặng nề. Ngoài mặt nhìn không rõ, nhưng nếu tra xét kỹ bên trong thì dễ thấy, gần như không có một mạch lạc nào còn nguyên vẹn. Tiên lực vốn nên hùng hậu như biển cũng đã chẳng còn bao nhiêu, tựa như trong thân thể có một cơn lốc xoáy vô hình đang từng chút một thôn phệ lấy nàng.
Ninh Phất Y thu tay về, ngơ ngác nhìn khuôn mặt không chút huyết sắc kia, nhất thời không nói nên lời.
Với tu vi hiện tại của Chử Thanh Thu, là ai có thể đem nàng dày vò đến mức này?
Kiếp trước cũng từng như vậy ư? Chỉ là nàng không hề biết, hay đây là biến số của kiếp này?
Ninh Phất Y không sao hiểu nổi duyên cớ trong đó, mà Chử Thanh Thu lại còn đang hôn mê bất tỉnh, đành tạm gác nghi vấn, nhẹ tay đặt nàng trở về chỗ cũ rồi đứng dậy. May mà thương thế chưa đến mức mất mạng, chỉ là do cưỡng ép vận công, khiến tiên mạch càng thêm vỡ nát, mới tạm thời lâm vào hôn mê mà thôi.
Điện của Chử Thanh Thu xưa nay vốn cực kỳ đơn sơ, ngoài chiếc giường đá lạnh lẽo, cũng chỉ có bàn đá, ghế đá.
Ninh Phất Y cúi người nhặt một tờ giấy, đưa lên soi xét kỹ lưỡng, nhưng lại chẳng thấy một chữ nào.
Những tờ giấy còn lại cũng đều như thế, ngay cả vết mực cũng chẳng có.
Kỳ quái thật, Chử Thanh Thu xem sách chẳng lẽ toàn là thiên thư ư? Ninh Phất Y âm thầm giễu cợt trong lòng. Không tìm ra chút manh mối nào, nàng tức tối ném tờ giấy xuống, xoay người định rời đi.
Nào ngờ vừa bước qua bậc cửa, sau lưng lại truyền đến một tiếng thở yếu ớt. Nàng khựng bước, rồi quay người trở lại.
Chử Thanh Thu vẫn nằm nghiêng nơi cũ, tà váy trắng tinh bọc lấy thân mình, tựa như hoa quỳnh sắp tàn, sắc máu đỏ thẫm vương nơi y phục thành vài giọt đỏ rực, đập vào mắt người nhìn.
Tóc rối bết lấy gò má, đôi mắt hoa đào lúc nhắm lại thì cũng bớt đi vài phần lạnh lẽo.
Ninh Phất Y đứng tại chỗ chần chừ giây lát, cuối cùng vẫn quay lại bên nàng, nửa quỳ xuống, lại lần nữa đưa tay đỡ nàng vào lòng.
Thân thể nữ tử dù bề ngoài có thành thục cứng rắn bao nhiêu, rốt cuộc vẫn là mềm mại, nép vào khuỷu tay nàng nhẹ như lông vũ, má còn khẽ tựa lên vai, xuyên qua lớp vải truyền đến hơi ấm nhàn nhạt.
Chẳng hề giống chút nào với vị Thần Tôn lạnh lẽo đã sống mấy ngàn năm kia.
Ninh Phất Y vừa thầm cảm thán, vừa nhẹ nhàng chỉnh lại thân thể nàng thành tư thế nằm ngửa, hai tay đặt lên bụng dưới, thuận tay kéo lại vạt váy cho ngay ngắn, lúc này mới đứng dậy, thoả mãn phủi phủi bụi trên tay.
Đường đường một ma vương vang danh tứ hải bát hoang như nàng, hôm nay lại phát được chút thiện tâm thế này, quả thật hiếm thấy.
Xong xuôi mọi việc, nàng mới xoay người, sải bước rời đi.
***
Cưỡng ép hộ pháp, tự tiện dùng cổ thuật — ban đầu Ninh Phất Y còn tưởng vì những chuyện ấy, khi về tới Vân Tế sơn thể nào cũng gặp phiền toái, nào ngờ nàng ở Châu Quang Các ẩn mình hai ngày trời, mà vẫn không thấy lấy một đạo pháp chỉ nào truyền tới gọi nàng đi lĩnh phạt.
Tứ đại trưởng lão dường như đã quên sạch chuyện ngày hôm đó, hoặc cũng có thể có ai đó đứng ra khuyên giải, nể tình nàng vừa mất mẹ mà bỏ qua hình phạt. Nhưng với Ninh Phất Y mà nói, không bị phạt chính là chuyện tốt, cần chi truy hỏi lý do?
Vậy nên hai ngày sau, nàng bèn yên tâm thoải mái, dứt khoát giả bệnh để tránh tu luyện hằng ngày, quay sang vụng trộm nghiên cứu ma công.
Chỉ là bất kể tu pháp gì, cũng đều phải tâm thuật hợp nhất — trong tu tâm đạo, ngoài luyện gân cốt, mới có thể hội thông thành thể. Kiếp trước nàng vì bạn thân chết thảm mà tẩu hỏa nhập ma, từ đó mới bước chân vào ma đạo; kiếp này lại chưa có cơ duyên ấy, thành ra tu luyện ma công chẳng khác kẻ ngoại môn, chỉ học được bề nổi, không thể tính là chân chính ma tu.
Vả lại nàng vốn tưởng với thể chất đặc thù có chi mạch chí âm của mình, việc tu ma hẳn sẽ dễ như trở bàn tay. Nhưng không hiểu vì sao, suốt hai ngày thử qua nhiều lần, vẫn không cách nào khơi lên được chút ma lực nào trong thân thể.
Sáng hôm ấy, ánh dương chan hòa, các đệ tử khác trong Châu Quang Các đều đã ra ngoài luyện công buổi sớm, Ninh Phất Y lúc này mới từ sau bình phong bước ra, đối mặt với bức tường nhuộm sắc cam vàng, vươn vai một cái đầy uể oải.
Nàng không muốn dây dưa với các đệ tử khác, nên mấy ngày nay đều tránh mặt người, chỉ mong được đôi phần thanh tĩnh.
Từ đầu giường cầm lấy cuốn sách hôm qua đang đọc dở, nàng bước ra khỏi phòng ngủ, tiến vào đại sảnh. Nơi ấy không gian rộng rãi, bày mấy chiếc bàn vuông và từng hàng tủ sách để cho đệ tử đọc sách ôn tập.
Nàng cúi đầu lục tìm một lúc, rồi đem cuốn cổ thư nhàu nát trong tay nhét trả về chỗ cũ, thở dài một hơi, vẻ mặt đầy chán nản.
Cuốn sách này ghi lại hầu hết các loại khế ước, nàng vốn định tra xem hôn khế là gì, ai ngờ cả quyển cũng chỉ viết vài dòng sơ lược, chẳng qua toàn là mấy câu rỗng tuếch kiểu "khế ước thành, vận mệnh đồng quy", chẳng giúp được gì.
Thứ này nhìn thế nào cũng chỉ là một loại khế ước hình thức, chẳng mấy hữu dụng. Vậy thì Chử Thanh Thu cùng nàng kết khế này, rốt cuộc là vì sao?
Nàng nghĩ mãi không thông, chỉ đành đợi tìm cơ hội khác để dò hỏi nàng ta mà thôi.
"Y Y." Phía sau đột ngột vang lên thanh âm quen thuộc, dịu dàng như tơ lụa. Ninh Phất Y liền nở nụ cười, xoay người vươn tay, một bàn tay ngọc mảnh khảnh lập tức rơi vào lòng bàn tay nàng, đồng thời tay còn lại trống không đã có thêm một hộp thức ăn trĩu nặng.
"Ta biết ngay là ngươi lại không chịu đi dùng bữa." Liễu Văn Trúc trách nàng.
Hôm nay Liễu Văn Trúc mặc một bộ y sam màu lục biếc. Màu sắc ấy nếu rơi vào người khác ắt sẽ thành tục khí, nhưng trên người nàng ấy lại như trúc xanh trong núi, dịu dàng mà linh khí, vô cùng thuận mắt.
"Ngươi đã mấy ngày không bước chân ra cửa, chẳng lẽ định cả đời không tu luyện hay sao?"
"Đợi thêm vài ngày nữa thôi." Ninh Phất Y gãi gãi sau đầu, rồi ngồi xuống mở hộp cơm.
"Dù chưởng môn mới vừa qua đời, nhưng Chiêu Dao đại hội sắp đến rồi, đây chính là cơ hội tốt để nổi danh thiên hạ." Liễu Văn Trúc kiên nhẫn khuyên nhủ, nhưng vừa dứt lời lại khựng lại, dịu giọng nói: "Bất quá, nếu thật sự ngươi không thích tu luyện, thì cứ như thế cũng được. Đợi ta tu thành chính quả, ta sẽ bảo hộ ngươi, tuyệt đối không để bất kỳ kẻ nào ức hiếp ngươi nữa."
Một dòng ấm áp đã lâu không cảm nhận trào dâng trong lòng, khiến mắt Ninh Phất Y hơi cay, nàng đưa tay vuốt nhè nhẹ mép giường, cố làm ra vẻ tự nhiên.
Kiếp trước từ sau khi Liễu Văn Trúc mất, suốt mấy trăm năm, nàng không thể nghe nổi hai từ "bảo hộ", chỉ cần nghe là như dao cắt vào tim, lần nào nghe xong cũng đại khai sát giới, máu nhuộm thành sông.
"Ta chỉ là mỏi mệt, muốn nghỉ một chút thôi. Ngươi yên tâm, ta sẽ tu luyện." Ninh Phất Y cất tiếng.
"Ngươi..."
"Văn Trúc." Thiếu nữ đặt tay mình vào tay nàng kia, ngước đôi mắt đen láy nhìn nàng, trầm giọng nói: "Ngươi không cần bảo hộ ta, ta sẽ bảo hộ ngươi."
Ninh Phất Y biết rõ dáng dấp mình không dễ khiến người yêu mến, cho nên từ thuở nhỏ đã không hề làm nũng, nhưng đối với bằng hữu... lại là ngoại lệ.
Liễu Văn Trúc nghe vậy, mắt liền cong như trăng non, nàng gật đầu mạnh một cái, rồi đẩy mâm cơm đến trước mặt Ninh Phất Y: "Được rồi, mau ăn đi."
Ninh Phất Y nhẫn nhịn cơn nghèn nghẹn nơi mắt, cúi đầu ăn cơm.
Nào ngờ vừa nuốt miếng cơm cuối cùng, một con mộc điểu truyền tin từ ngoài cửa sổ đã bay sà vào, vừa mở miệng là một tràng giáo huấn đanh thép, khiến Ninh Phất Y choáng váng cả đầu óc, cuối cùng phải bịt tai mới dễ chịu đôi phần.
Người truyền lời chính là Bình Dao trưởng lão, giọng điệu nghiêm khắc đến cực điểm, mắng nàng một trận tơi bời, câu nào cũng sắc bén như dao chém vào lòng, răn dạy nàng làm người tu hành, sao có thể chìm đắm trong bi thương? Chiêu Dao đại hội đang gần kề, nàng nhất định phải chăm chỉ tu luyện, để không làm mất mặt cố chưởng môn.
Đến nước này thì Ninh Phất Y có muốn trốn cũng không thể trốn được nữa.
Nàng đành thu xếp bản thân, cùng đồng môn vừa mới trở về sau buổi tu luyện sớm, bị Liễu Văn Trúc kéo đi đến Huyền Lương Uyển.
Nơi ấy là chốn các đệ tử học pháp, chia làm bốn khu Đông – Tây – Nam – Bắc, lần lượt dành cho các đệ tử Đông Uyển, Tây Uyển, Nam Uyển và Bắc Uyển, trong đó Đông Uyển là nơi các đệ tử tu vi cao nhất cư ngụ, còn Bắc Uyển thì trái lại.
Ninh Phất Y, Liễu Văn Trúc và những người khác đều là đệ tử bối phận thấp, nên ở Bắc Uyển.
Huyền Lương Uyển có đôi phần giống học viện phàm giới, nhưng lại rộng rãi và hoa lệ hơn nhiều lần, hành lang như mạng nhện nối thông các đại điện, nơi nơi đều bày linh ngọc quý báu, tỏa ra linh lực óng ánh ngũ sắc năm màu, đẹp không sao tả xiết.
Giờ hãy còn sớm, trưởng lão chưa đến giảng dạy, Ninh Phất Y vừa bước qua ngưỡng cửa còn ngáp ngắn ngáp dài, nào ngờ chợt có một tia hàn quang xẹt thẳng tới mặt, nàng giật mình né tránh, mới không bị chém rớt cổ.
"Y Y!" Liễu Văn Trúc bên cạnh kinh hãi chạy tới, giận dữ quát lên: "Là kẻ nào..."
"Ồ, chẳng phải là Thiếu chưởng môn chúng ta đấy sao?" Một giọng nói lanh lảnh cắt lời nàng, truyền đến từ phía trước, "Bọn ta chẳng qua đang luận bàn đôi chút, nào ngờ hôm nay ngươi lại tới."
"Chúng ta cũng chẳng dùng hết sức, đệ tử thường gặp phải một đao ấy, cũng không đến mức bị thương, chỉ tiếc nếu là ngươi thì sợ rằng mất mạng cũng không chừng. Là lỗi của ta, chưa cân nhắc đến sự an toàn của ngươi."
Lý Triều An cười mỉm nói.
Nàng hôm nay mặc một thân hồng đào tươi tắn, mặt như hoa đào, lúm đồng tiền ẩn hiện nơi khóe miệng, trông vô cùng ngây thơ đáng yêu.
Lý Triều An mồ côi cha mẹ từ nhỏ, khi Ninh Trường Phong xuất hiện, nàng ta coi Ninh Trường Phong là chỗ dựa tình thân duy nhất, từ đó sinh ra lòng chiếm hữu cực đoan với vị nghĩa mẫu này.
Khi Ninh Trường Phong còn sống, nàng ta đã không ưa Ninh Phất Y, chỉ vì có Ninh Trường Phong nên mới tạm thời giữ vẻ ngoài hoà thuận. Đến khi Ninh Trường Phong qua đời, hai người liền công khai đối chọi.
Vậy nên nếu liệt kê những kẻ mà Ninh Phất Y ghét nhất, Lý Triều An nhất định đứng đầu.
"Ngươi nói bậy! Bao nhiêu đệ tử vào cửa các ngươi không luận bàn, cứ chờ đến khi bọn ta vào mới ra tay. Y Y thân thể mới vừa khỏi, ngươi dù gì cũng là trên danh nghĩa tỷ muội, đừng quá đáng như vậy!" Liễu Văn Trúc tức đến đỏ mặt, chỉ tiếc giọng nàng sinh ra vốn mềm mại, đến cả cãi nhau cũng chẳng có chút khí thế.
"Thì sao? Nghĩa mẫu chưa từng ra quy định trong môn không được luận bàn. Bản thân nàng ta không có bản lĩnh, lại muốn người khác nhường nhịn, lý nào lại thế?" Lý Triều An miệng lưỡi sắc bén, nói một câu đã khiến Liễu Văn Trúc nhất thời không đáp lại được.
"Huống hồ ta chỉ nhận nghĩa mẫu, nàng ngu dốt thế kia, sao xứng là con gái của người? Lại càng không xứng làm tỷ muội của ta." Lý Triều An cười khẩy một tiếng.
Lời nàng nói thực sự quá đáng. Dù là Liễu Văn Trúc dịu dàng cũng khó mà nhịn được. Nàng đẩy Ninh Phất Y ra, đôi mắt hoe đỏ lật tay phải, một luồng hỏa diễm bùng lên nơi lòng bàn tay, xông thẳng về phía Lý Triều An.
Nào ngờ Lý Triều An hoàn toàn không để nàng vào mắt, tay chưa động đến, mà từ hư không đã có một đạo bạch quang hiện ra, dễ dàng nuốt chửng lấy hỏa diễm.
Cùng lúc ấy, luồng sáng trắng lao thẳng tới mặt Liễu Văn Trúc, chớp mắt muốn đả thương dung mạo của nàng.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com