Chương 13
Có đau không?
Việt Xán có thể co được duỗi được, tính khí ương bướng thì thật sự bướng bỉnh, nhưng khi làm nũng cũng rất ngoan ngoãn. Cô nằm úp mặt xuống bàn, im lặng nhìn chằm chằm người đối diện, chờ đợi câu trả lời.
Bạc Vãn Chiếu cũng nhìn cô, đôi môi mỏng mím chặt, không nói gì.
Việt Xán lập tức bật cười, biết rằng tâm tư nhỏ bé của mình đã thành công.
Cả hai đã đặt vé xem phim lúc hai giờ chiều, một bộ phim hoạt hình được đánh giá cao, Việt Xán lướt thấy bạn bè trên mạng xã hội đều nhiệt tình giới thiệu, nghe nói có nhiều tình tiết gây cười, lại mang chút chữa lành, rất phù hợp để xem khi tâm trạng xuống dốc.
Vào cuối tuần, rạp chiếu phim đông người, cộng thêm bộ phim bán chạy, gần như không còn chỗ trống trong phòng chiếu.
Hôm nay họ gặp may mắn, dù có khá nhiều phụ huynh đưa con nhỏ đến xem, nhưng may là mọi người đều có ý thức, không có tiếng ồn ào kỳ quặc nào.
Trong phòng chiếu tối đen, những hình ảnh ánh sáng nhảy múa trên màn hình bạc.
Việt Xán thích ăn chút gì đó khi xem phim, còn mua một phần combo ăn vặt đôi, một thùng bỏng ngô siêu lớn và hai ly đồ uống. Ngay khi phim bắt đầu, miệng cô đã không ngừng nhai.
Xem phim và ăn một lúc, Việt Xán quay đầu lại, sau đó dùng khuỷu tay huých Bạc Vãn Chiếu.
Bạc Vãn Chiếu cũng quay đầu lại, thấy Việt Xán đưa thùng bỏng ngô tới, cô lắc đầu, tiếp tục nhìn về phía trước.
Ý là không có hứng thú, Việt Xán tiếp tục thưởng thức một mình. Cô nhìn chằm chằm vào màn hình, đăm chiêu suy nghĩ, Bạc Vãn Chiếu dường như không hứng thú với bất cứ điều gì, có lẽ thứ cô ấy hứng thú nhất là kiếm tiền? Kiếm tiền là để sinh tồn, cũng không thể coi là sở thích.
Một bộ phim được nhiều người đánh giá cao thường sẽ không tệ, tiếng cười trong phòng chiếu vang lên liên tục, hết đợt này đến đợt khác. Việt Xán có điểm gây cười rất thấp, kiểu người nghe một câu chuyện cười nhạt cũng có thể cười lăn lộn, vì vậy bộ phim này khiến cô vui vẻ không thôi. Mỗi khi cảm thấy buồn cười, cô lại vô tình liếc nhìn người bên cạnh bằng khóe mắt...
Chỉ thấy Bạc Vãn Chiếu ngồi điềm nhiên, xem phim rất chăm chú, nhưng tư thế và thần sắc không hề thay đổi.
Việt Xán thật sự mở mang tầm mắt, đây... đây có còn là người không? Buồn cười đến thế mà cũng không cười nổi sao? Cô không biết là do điểm gây cười của Bạc Vãn Chiếu quá cao, hay là do tâm trạng hôm nay quá tệ, hoặc có thể là cả hai. Dù sao thì cô đã lén nhìn mấy lần, mà không lần nào thấy Bạc Vãn Chiếu cười.
Phim chiếu được một tiếng, thùng bỏng ngô lớn cũng đã bị Việt Xán ăn hết quá nửa.
Điểm gây cười của Việt Xán thực sự quá thấp, tạo nên sự tương phản rõ rệt với Bạc Vãn Chiếu, những đoạn không mấy buồn cười cô cũng có thể cười vui vẻ, hoàn toàn không nhịn được.
Bạc Vãn Chiếu lặng lẽ quay đầu lại, thấy Việt Xán cười đến cả vai run lên, mượn ánh sáng mờ ảo nhấp nháy từ màn hình bạc, có thể thấy mắt cô cong cong vì cười, đường nét khuôn mặt nghiêng thanh tú xinh đẹp. Nhiều lúc, trải nghiệm của một người sẽ âm thầm thấm vào khí chất, Việt Xán thuộc kiểu con gái lớn lên dưới ánh mặt trời, dù ở trong môi trường sâu thẳm tối tăm, cũng không thể che giấu được vẻ rạng rỡ bẩm sinh...
Việt Xán lại hơi quay đầu, lần này khóe mắt vừa vặn chạm phải ánh mắt của Bạc Vãn Chiếu, đang nhìn mình sao?
Ánh mắt hai người thoáng giao nhau không rõ ràng.
Bạc Vãn Chiếu cụp mắt xuống, đưa tay lấy bỏng ngô.
Việt Xán nhìn cô, chủ động đưa tới.
Bạc Vãn Chiếu lặng lẽ ăn một miếng bỏng ngô, vị ngọt ngào của kem và siro lan tỏa trong miệng, rất giống ấn tượng mà Việt Xán mang lại.
Việt Xán vốn tưởng rằng Bạc Vãn Chiếu chỉ nếm thử chút thôi, không ngờ Bạc Vãn Chiếu lại bắt đầu ăn từng miếng một. Thì ra là thích ăn mà...
Hai tiếng xem phim kết thúc.
Sau khi ra khỏi rạp.
Việt Xán không nhịn được mà nói: "Điểm gây cười của cô cao quá đấy."
"Chẳng lẽ không phải là do điểm gây cười của em quá thấp sao?" Bạc Vãn Chiếu hồi tưởng lại, Việt Xán suốt cả buổi phim cười ngây ngô khó hiểu, còn buồn cười hơn cả những tình tiết gây cười của bộ phim.
"Đâu có, cô không thấy cả rạp chỉ có mình cô không cười sao?" Việt Xán không phục, "Cô đi tham gia mấy cái thử thách không được cười ấy, cô mà nhận vị trí thứ hai, đảm bảo không ai dám nhận thứ nhất."
Bạc Vãn Chiếu im lặng chờ cô ấy nói xong, "Về thôi chứ?"
Việt Xán nhìn thời gian, còn sớm, cô hỏi Bạc Vãn Chiếu: "Đi "căn cứ bí mật" không?"
Bạc Vãn Chiếu hỏi: "Căn cứ bí mật nào?"
Nếu là người khác hỏi, chắc chắn cô ấy sẽ từ chối thẳng thừng, Việt Xán phát hiện Bạc Vãn Chiếu đối với mình rất tiêu chuẩn kép, cô có chút đắc ý, "Chính là căn cứ bí mật đó, cô đi với tôi không?"
Bạc Vãn Chiếu lại không từ chối cô.
Hai mươi phút sau, Bạc Vãn Chiếu được Việt Xán dẫn đến một sân băng tên là "Căn cứ bí mật", nhìn bảng hiệu cửa hàng, cô có chút cạn lời.
Việt Xán quen biết bà chủ ở đây, "Chị, lâu rồi không gặp."
"Hôm nay em có thời gian đến đây à? Sắp thi đại học rồi nhỉ?" Trang Khỉ Mộng nhìn thấy người quen nhỏ, bước ra chào hỏi.
"Nghỉ nửa ngày, đến chỗ chị chơi một chút."
Trang Khỉ Mộng là chị họ của Lạc Dương, mấy năm trước đã từ bỏ công việc ở công ty lớn, tự mở một sân băng, Việt Xán theo Lạc Dương và các bạn đến chơi vài lần, dần dần trở nên quen thuộc, nơi này thực sự là căn cứ bí mật để mấy người họ thư giãn.
"Vị này là?" Trang Khỉ Mộng nhìn Bạc Vãn Chiếu bên cạnh Việt Xán.
Việt Xán cũng liếc nhìn Bạc Vãn Chiếu, vốn định nói "chị gái em", cuối cùng lại nói thành: "Bạn của em."
"Bạn của em xinh quá." Trang Khỉ Mộng nhiệt tình, "Chào em, chị là Trang Khỉ Mộng, bà chủ ở đây."
"Chào chị." Bạc Vãn Chiếu đáp lại lời chào.
Trang Khỉ Mộng vốn rất hào phóng với bạn bè, "Lâu lắm rồi không đến, hôm nay chị mời hai đứa chơi nhé."
Việt Xán cười nói: "Thế thì không được, giảm giá cho bọn em là được rồi ạ."
"Còn khách sáo với chị làm gì."
"Nếu cứ được miễn phí mãi, sau này em ngại đến lắm."
"Được rồi, giảm giá cho em," Trang Khỉ Mộng tiện tay nhéo má Việt Xán một cái, "Lâu rồi không gặp, thấy ngoan hơn hẳn."
Bạc Vãn Chiếu thấy họ như vậy, có lẽ quan hệ rất tốt. Cô lại nhìn Trang Khỉ Mộng, thấy hơi quen mắt, nhưng cũng không nói gì nhiều.
Việt Xán nhanh chóng liếc nhìn Bạc Vãn Chiếu, cuối tuần nào cũng bị ác ma quản thúc không rời, có ngoan không được sao? Cô thúc giục Bạc Vãn Chiếu, "Đi thôi, chúng ta đi chơi."
Bạc Vãn Chiếu: "Em cứ chơi đi."
Việt Xán: "Cô không chơi cùng tôi, vậy thì tôi đến đây chơi một mình khác gì nhau?"
Bạc Vãn Chiếu nói: "Tôi không biết chơi."
"Dễ lắm, tôi dạy cô." Việt Xán xung phong, "Huấn luyện viên xinh đẹp miễn phí."
Bạc Vãn Chiếu: "..."
Thật không biết xấu hổ khi tự khen mình.
Việt Xán kéo tay cô ấy, "Đi thôi."
Cuối tuần đâu đâu cũng đông người, khiến cho căn cứ bí mật này chẳng còn bí mật chút nào.
Việt Xán cúi xuống chuẩn bị giúp Bạc Vãn Chiếu buộc miếng bảo vệ đầu gối.
Bạc Vãn Chiếu cực kỳ không quen với việc được "chăm sóc", cô ấy gọi Việt Xán lại, "Tôi tự làm được."
Việt Xán không để, tiếp tục giúp cô ấy tỉ mỉ làm các biện pháp bảo vệ.
Việt Xán là một tay lão luyện ở sân băng, khi làm huấn luyện viên cũng rất có dáng vẻ, Trang Khỉ Mộng đã dạy cô như thế nào, cô liền dạy Bạc Vãn Chiếu như vậy, vô cùng kiên nhẫn.
Khi lưỡi dao băng vừa chạm vào băng liền mang đến cảm giác bất an mạnh mẽ, đợi đến khi quen dần với mặt băng thì sẽ tốt hơn nhiều.
Đứng bên cạnh lan can, Việt Xán trước tiên dạy Bạc Vãn Chiếu đi bộ trên băng, dạy được một lúc, cô nhìn Bạc Vãn Chiếu lẩm bẩm nói: "Sao cô học nhanh vậy?"
Bạc Vãn Chiếu: "Học nhanh cũng không được sao?"
Việt Xán: "Cô học nhanh hơn tôi, tôi thấy thất bại rồi."
Bạc Vãn Chiếu nhìn cô ấy, cảm thấy buồn cười. Đợi khi đã quen với mặt băng hơn, có thể vịn lan can trượt đi, cô nói với Việt Xán: "Em tự đi chơi đi."
Vậy là không cần mình nữa rồi sao? Việt Xán nhìn cô, "Vậy cô không sao chứ?"
Bạc Vãn Chiếu nói: "Cũng tạm ổn, tôi biết chừng mực."
Tự dưng thấy một loại tự tin từ học bá, Việt Xán cảm thấy Bạc Vãn Chiếu chỉ cần muốn học, thì không có gì mà cô ấy không học được. "Vậy cô cẩn thận nhé."
"Ừm."
Bạc Vãn Chiếu đứng bên lan can, nhìn Việt Xán trượt đi thành thục, lướt qua lại giữa mọi người, trên mặt nở nụ cười, tự do tự tại như gió.
Việt Xán phát hiện Bạc Vãn Chiếu đang nhìn mình, liền đáp lại bằng một nụ cười.
Bạc Vãn Chiếu đang nhìn thì có người đến bắt chuyện, "Người đẹp, một mình sao?"
"Không phải." Bạc Vãn Chiếu trả lời.
Đối phương cũng đứng bên cạnh, đợi một lúc rồi nói tiếp: "Có phải cô lần đầu trượt băng không? Tôi có thể dạy cô."
Việt Xán quay đầu lại thấy cảnh này, lập tức đổi hướng, chỉ vài giây đã trượt đến, dừng lại trước mặt Bạc Vãn Chiếu. Cô ấy liếc nhìn người bắt chuyện, lạnh lùng nói: "Không cần."
"Cô bạn nhỏ trượt giỏi thật."
Việt Xán vẻ mặt lạnh lùng không để ý, cô ấy nhìn Bạc Vãn Chiếu, rồi đưa tay về phía Bạc Vãn Chiếu, "Tôi dẫn cô trượt."
Bạc Vãn Chiếu đứng im tại chỗ.
Việt Xán tự nhiên nắm lấy tay cô, từng chút một di chuyển về phía trước.
Bạc Vãn Chiếu nhạy cảm hơn người bình thường với sự đụng chạm da thịt, sau khi Việt Xán nắm lấy tay, cô cũng cảm nhận được hơi ấm này mãnh liệt hơn người bình thường.
Việt Xán suy nghĩ cho Bạc Vãn Chiếu, di chuyển rất chậm, cô ấy luôn nắm tay Bạc Vãn Chiếu, "Cô yên tâm, tôi sẽ không để cô ngã đâu."
"Em không cần lo cho tôi đâu, tự đi chơi đi."
"Đã nói là làm huấn luyện viên cho cô rồi mà." Việt Xán rất có trách nhiệm nói, cô ấy cười hỏi, "Có phải rất vui không? Lúc nào tâm trạng không tốt tôi đều đến đây chơi với bạn bè."
Hai người trượt rất chậm, thong thả đi dạo, Bạc Vãn Chiếu vẫn cảm nhận được gió nhẹ nhàng lướt qua mặt, có chút tự tại, có lẽ nguồn gốc của sự tự tại này phần lớn là nụ cười thoải mái trên mặt Việt Xán. Khi ở bên Việt Xán, thỉnh thoảng cô sẽ có ảo giác --- cô cũng là người đứng dưới ánh mặt trời.
Chơi được nửa ngày rồi, Việt Xán phát hiện Bạc Vãn Chiếu vẫn không có chút dấu hiệu thả lỏng vui vẻ nào. Hôm nay cô đột nhiên nói muốn nghỉ nửa ngày, một phần là do cô học mệt, phần khác là cô trực giác cảm thấy tâm trạng Bạc Vãn Chiếu hôm nay rất tệ.
Việt Xán lúc này thật sự cảm thấy thất bại rồi, buổi chiều cố kéo Bạc Vãn Chiếu ra ngoài thư giãn, có phải là quá tự cho mình là đúng rồi không...
"Bạc Vãn Chiếu."
Bạc Vãn Chiếu nghe giọng cô ấy buồn bực, "Sao vậy?"
"Tôi làm người chơi cùng không đạt yêu cầu sao?!" Việt Xán không thể nhịn được nữa, nói một cách khó chịu, cô ấy nhìn chằm chằm vào mặt Bạc Vãn Chiếu, "Cô không cười một cái nào cả."
Bạc Vãn Chiếu từ lâu đã nhận ra Việt Xán thường xuyên nhìn mình, cả ngày hôm nay đều như vậy, chỉ là cô không ngờ, đó là cách người kia đang cố gắng dỗ dành mình vui vẻ...
"Á á á á á á, cẩn thận, xin lỗi xin lỗi."
Một người mới vụng về xông tới, lướt qua Bạc Vãn Chiếu, va chạm không mạnh, nhưng cũng đủ khiến người ta mất thăng bằng.
Việt Xán sợ cô ngã, phản ứng đầu tiên là ôm lấy cô, kết quả chính mình cũng mất thăng bằng, cả hai ôm nhau ngã xuống mặt băng.
Giữa sự chứng kiến của mọi người.
Bạc Vãn Chiếu ngay lập tức hỏi: "Có bị ngã đau không?"
Con người khi lúng túng thật sự sẽ bật cười, Việt Xán vẫn đang ôm cô, nhíu mày cười, giọng nói mang theo chút nũng nịu: "Ngã đau rồi, đau quá."
Thấy cô như vậy, Bạc Vãn Chiếu cũng không nhịn được cười, "Đứng dậy trước đã."
Việt Xán ngơ ngác nhìn nụ cười của cô ấy, là vui vẻ nhỉ...
Hai người đứng dậy, Bạc Vãn Chiếu thấy Việt Xán thất thần không nói gì, tưởng cô ngã đau, nhỏ giọng hỏi: "Đau lắm sao?"
Việt Xán nhìn cô ấy, sao lúc nào cũng dịu dàng với mình như vậy, ánh mắt cô lại rơi vào cổ Bạc Vãn Chiếu có vết thương, "Có đau không?"
Bạc Vãn Chiếu: "Tôi không bị ngã."
Việt Xán vẫn cẩn thận hỏi: "Tôi nói vết thương trên cổ ấy, có đau lắm không?"
----------
Tác giả có lời muốn nói:
Việt Xán à, cậu đáng có vợ như vậy đấy, chậc chậc chậc.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com