Chương 19
Được nước lấn tới
Nhìn chú mèo nhỏ quen thuộc trong ảnh, nỗi nhớ Nam Hạ trong lòng Việt Xán bỗng trở nên mãnh liệt. Dù đã thích nghi với cuộc sống ở Tây Thành, nơi này dù sao vẫn là một vùng đất xa lạ, cô mới đến, người thân và bạn bè đều không ở bên cạnh. Cô thật sự có chút nhớ Nam Hạ rồi...
Sau khi kết thúc khóa huấn luyện quân sự và học hơn một tuần, Việt Xán cuối cùng cũng đón kỳ nghỉ lễ mùng một tháng mười.
Khá nhiều sinh viên năm nhất chọn về nhà vào dịp này. Việt Xán đặt vé máy bay chuyến mười một giờ sáng, cô thức dậy vào buổi sáng mới vội vàng thu dọn hành lý rồi ra khỏi nhà. Trường học cách sân bay rất xa, nhưng có mấy bạn học cùng đi nên dọc đường trò chuyện, cười đùa cũng không thấy buồn chán.
Chuyến bay từ Tây Thành về Nam Hạ mất hơn một tiếng. Việt Xán ăn trưa ngay trên máy bay, chợp mắt một lát rồi ngẩn ngơ nhìn ra ngoài cửa sổ, rất nhanh đã đến nơi.
Sau khi lấy hành lý và ra khỏi sảnh đến, Việt Xán thấy người quen đang đợi mình, là chị Đường, tài xế của nhà cô. Hai vị sếp lớn kia chắc chắn không có thời gian đến đón cô rồi.
Lên xe nghịch điện thoại một lúc, Việt Xán thấy Chung Nhiên gửi định vị sân bay, bảo cô ấy và Lạc Dương đã đến và chuẩn bị lên máy bay. Chung Nhiên và Lạc Dương đi chuyến chiều, hành trình cũng xa hơn, nên sẽ về muộn hơn cô.
Việt Xán cũng gửi định vị của mình, nói đã đến rồi.
Mỗi lần đi máy bay Việt Xán đều thấy mệt. Cô nói chuyện với Chung Nhiên vài câu rồi đặt điện thoại xuống, dựa vào ghế nghỉ ngơi, nhắm mắt dưỡng thần.
Về đến nhà, vẫn chỉ có dì Hồ ở đó.
Dì Hồ vừa nhìn thấy cô đã lên tiếng với giọng xót xa: "Ôi dào, sao lại gầy đi nhiều thế này, mẹ cháu mà thấy lại xót ruột cho xem."
Việt Xán cười: "Đâu có gầy đi nhiều đâu dì."
"Không được gầy thêm nữa đâu." Dì Hồ làm ở nhà họ Việt đã bao nhiêu năm, thật lòng thương Việt Xán, vội vàng hỏi han: "Trưa cháu ăn cơm chưa?"
Việt Xán đáp: "Cháu ăn trên máy bay rồi."
Dì Hồ xắn tay áo chuẩn bị làm việc: "Thế thì sao được, dì làm đồ ngon cho cháu ăn, bồi bổ cho cháu."
"Không cần đâu dì, cháu không đói, tối cháu ăn." Việt Xán vội vàng gọi dì lại, "Cháu đi tắm rồi nghỉ ngơi một lát."
"Ừ cũng được, đi máy bay chắc mệt lắm."
Người đầy bụi bặm, Việt Xán muốn vào phòng tắm gội rửa. Cô tắm nhanh rồi thay bộ quần áo sạch sẽ, thoải mái, đứng trước gương sấy tóc.
Sấy tóc gần khô, Việt Xán nhìn kỹ gương mặt mình trong gương một lúc lâu, cảm thấy như vậy là vừa vặn, không định tăng cân trở lại. Hồi cấp ba cô tăng cân nhiều quá, mặt gần như phúng phính như trẻ con, giờ thì má phúng phính đã hết, khuôn mặt bớt vẻ non nớt đi nhiều.
Về đến phòng ngủ, Việt Xán nhào thẳng lên giường, thoải mái lăn một vòng, giường gỗ ở trường không thể so sánh với nệm ở nhà được.
Nằm trên giường nghịch điện thoại một lúc, mắt cô díu lại, chẳng mấy chốc đã nằm sấp ngủ thiếp đi. Tiếng gõ cửa của dì Hồ đánh thức cô.
Dì Hồ hỏi cô: "Xán Xán, tối nay cháu muốn ăn gì?"
Muốn ăn gì ư? Trong đầu Việt Xán hiện lên một người, cô nói với dì Hồ một tiếng "Tùy dì", rồi cầm điện thoại gửi đi hai tin nhắn, sau đó yên lặng chờ đợi phản hồi.
***
Bạc Vãn Chiếu cả buổi chiều ở thư viện trường viết luận văn tốt nghiệp. Đến khi muốn uống nước mới phát hiện bình hết nước, cô đứng dậy đi ra ngoài lấy.
Bên cạnh máy lọc nước, cô gặp Tô Ánh, người cùng nhóm nghiên cứu đề tài trước đây.
Tô Ánh vừa lấy nước xong, nhường đường cho cô, tiện thể nhỏ giọng hỏi han: "Tối còn ở đây không?"
Bạc Vãn Chiếu: "Ừ."
Tô Ánh nói: "Mình cũng vậy, vậy lát nữa cùng nhau đi nhà ăn tập thể nhé?"
Bạc Vãn Chiếu khẽ cười đáp: "Được thôi." Nếu ở trường, cô đều giải quyết bữa ăn ở nhà ăn tập thể.
"Vãn Chiếu, tốt nghiệp rồi cậu có dự định gì không?"
"Tìm việc." Bạc Vãn Chiếu trả lời ngắn gọn.
Tô Ánh cười, cô ấy muốn hỏi cụ thể hơn, nhưng thấy Bạc Vãn Chiếu có vẻ không muốn nói thêm, cô ấy uống ngụm nước, rồi lại nhìn người bên cạnh, "Thật ra mình thấy cậu lạnh lùng quá."
Bạc Vãn Chiếu lấy nước xong, vẫn là nụ cười dịu dàng nhàn nhạt: "Mình lạnh lùng sao?"
"Ừm, nhưng không phải kiểu lạnh lùng bề ngoài..." Tô Ánh vừa nói vừa cười, cô ấy vốn muốn nói là kiểu lạnh lùng toát ra từ trong xương tủy, nhưng nghĩ lại thấy quá mạo muội nên kịp thời dừng lại. Cô ấy đợi Bạc Vãn Chiếu lấy xong nước rồi cùng nhau về khu tự học, "Đi thôi, đợi đến sáu giờ đi ăn cơm, còn nửa tiếng nữa."
"Ừ." Bạc Vãn Chiếu cầm điện thoại lên xem tin nhắn, một khi đã tập trung vào việc gì đó cô rất ít khi xao nhãng, chỉ khi đi lấy nước hoặc đi vệ sinh mới tranh thủ xem điện thoại.
Vì vậy, tin nhắn Việt Xán gửi cho cô vào hơn ba giờ chiều, đến hơn năm giờ cô mới thấy. Việt Xán gửi cho cô một định vị.
[Việt Xán] Tôi về rồi.
[Việt Xán] Cô ở Nam Hạ dịp mùng một tháng mười đúng không?
Bạc Vãn Chiếu chậm bước, trả lời tin nhắn: Có.
Đối phương như thể sống ở trong WeChat vậy, trả lời tin nhắn ngay lập tức.
[Việt Xán] Vậy khi nào tôi có thể đến ăn ké cơm?
Ăn ké cơm là nói thật sao? Bạc Vãn Chiếu cúi đầu nghĩ ngợi, ném quyền lựa chọn cho đối phương.
[bwz] Em muốn qua khi nào?
Việt Xán vừa thấy tin nhắn, tay nhanh hơn não gõ ngay: Tối nay được không?
Gửi xong, Việt Xán lại thấy mình có phải là quá vội vàng không, nói thẳng tối nay chẳng cho người ta thời gian chuẩn bị gì cả. Cô còn chưa kịp nghĩ xem chọn ngày nào thích hợp thì đã thấy Bạc Vãn Chiếu trả lời...
[bwz] Được.
Vừa hay có thời gian rảnh sao?
Việt Xán khá vui vẻ.
Bạc Vãn Chiếu cất điện thoại, nói với Tô Ánh: "Không đi cùng cậu được rồi, mình có chút việc."
Tô Ánh thấy cô vừa trả lời tin nhắn xong đã thay đổi kế hoạch, có vẻ rất gấp, bèn lo lắng hỏi: "Có việc gấp à? Không sao chứ?"
Bạc Vãn Chiếu: "Không phải."
Tô Ánh đoán mò theo cảm tính: "Đột nhiên có người hẹn à?"
Bạc Vãn Chiếu gật đầu.
Tô Ánh vô cùng ngạc nhiên: "Vậy mà có người gọi được cậu ra khỏi thư viện sao?" Cô ấy quen Bạc Vãn Chiếu lâu như vậy, biết Bạc Vãn Chiếu luôn có kế hoạch, trừ phi bất đắc dĩ mới thay đổi.
Bạc Vãn Chiếu chào cô ấy một tiếng: "Hẹn gặp lại hôm khác nhé."
Tô Ánh thở dài: "Vậy tớ chỉ còn một mình thôi."
Bạc Vãn Chiếu thu dọn đồ đạc rồi rời khỏi thư viện. Trường học cách nơi ở của cô rất gần, đi bộ chưa đến mười lăm phút, chỉ là trên đường cô tình cờ gặp thầy hướng dẫn, thầy đã trao đổi với cô một vài chuyện về luận văn, nên bị chậm trễ một chút.
Hoàng hôn lại buông xuống, ánh chiều tà nặng trĩu.
Dưới gốc cây ngô đồng có người đang cho mèo ăn, mặc áo phông thoải mái và quần jean sáng màu, mái tóc dài khẽ bay, nụ cười nở rộ trên khuôn mặt rạng rỡ và trong trẻo.
Bạc Vãn Chiếu đã nhìn thấy từ xa, Việt Xán đến còn sớm hơn cô.
Việt Xán thật ra cũng chỉ vừa mới đến, trêu đùa với mèo được năm phút. Cô thỉnh thoảng lại nhìn về phía đầu ngõ, cũng kịp thời chú ý đến bóng dáng quen thuộc kia. Cô xoa đầu Bánh Mì Bẩn, đứng thẳng người, nhìn Bạc Vãn Chiếu càng lúc càng đến gần.
Bạc Vãn Chiếu đến gần, nhìn người trước mặt hỏi: "Đến lâu chưa?"
Việt Xán cũng nhìn thẳng vào cô ấy: "Chẳng phải đã nhắn tin cho cô rồi sao."
Bạc Vãn Chiếu khựng lại một chút.
"Quen rồi, dù sao cô cũng không xem tin nhắn kịp thời mà." Việt Xán nhỏ giọng lẩm bẩm một câu, rồi cười toe toét, "Cũng không lâu đâu, vừa mới đến thôi."
Mấy tháng nay Việt Xán thay đổi khá nhiều, nhưng nụ cười này lại mang đến cảm giác quen thuộc.
Hai người đã bốn tháng không gặp, nhưng vừa gặp mặt nói chuyện, Việt Xán cảm thấy cả hai lại trở về trạng thái như trước, không hề xa lạ. Cô xích lại gần Bạc Vãn Chiếu, tươi cười hớn hở, chủ động gợi chuyện: "Tôi thay đổi nhiều không?"
Ánh mắt Bạc Vãn Chiếu lướt qua nụ cười trên mặt cô, "Có chút."
Việt Xán hỏi dồn: "Có phải tôi trở nên trưởng thành hơn không?"
Bạc Vãn Chiếu khẽ cười không nói. Chắc vài năm nữa, từ này cũng chẳng liên quan gì đến Việt Xán nữa.
"Cô không khen tôi một câu à?" Việt Xán đặc biệt để ý đến lời khen của Bạc Vãn Chiếu, "Tôi về đây mọi người đều bảo tôi xinh hơn..."
Bạc Vãn Chiếu đợi cô nói xong, nhẹ giọng nói: "Vào nhà thôi."
Việt Xán: "Bạc Vãn Chiếu, cô lại đánh trống lảng."
Bạc Vãn Chiếu cúi đầu mở cửa, người này vừa đến, không khí ở đây lại náo nhiệt hẳn lên.
Việt Xán theo Bạc Vãn Chiếu vào nhà, lâu rồi không đến, cô cũng thấy nhớ nơi này. Lần này cô đến lại mua thêm chút đồ ăn vặt cho mèo, còn mua cả đồ ngọt, cùng nhau đặt lên chiếc bàn ăn nhỏ.
Bạc Vãn Chiếu thấy Việt Xán quen thuộc như ở nhà, ngày đầu tiên nghỉ lễ vừa về Nam Hạ đã chạy đến tìm mình... Cô nhẹ giọng hỏi Việt Xán: "Lại cãi nhau với người nhà à?"
Việt Xán ngẩng đầu: "Không có mà, tâm trạng tôi rất tốt."
Bạc Vãn Chiếu nhìn cô, nhất thời im lặng.
Việt Xán phát hiện Bạc Vãn Chiếu hình như hiểu lầm, có phải nghĩ là cô ở nhà không yên nên mới muốn đến đây không? Cô thăm dò hỏi: "Bình thường tôi không thể đến tìm cô sao?"
Bạc Vãn Chiếu ngập ngừng nửa giây, không trả lời. Cô không hiểu rõ, tại sao Việt Xán lại chủ động muốn đến chỗ cô --- một nơi ẩm thấp tối tăm, chẳng có gì hấp dẫn.
Việt Xán thấy cô không nói gì, hỏi: "Không tiện sao?"
"Không có." Bạc Vãn Chiếu chuyển chủ đề, "Tối nay muốn ăn gì?"
Việt Xán nghĩ ngợi: "Sườn xào chua ngọt được không?"
Bạc Vãn Chiếu: "Được."
Việt Xán: "Cô món gì cũng biết làm à?"
Bạc Vãn Chiếu: "Không biết thì tôi có thể học."
Việt Xán ngẩn người, trước đây một thời gian dài như vậy, sao cô lại không nhận ra sự tốt đẹp của Bạc Vãn Chiếu dành cho mình... Cô nhìn chăm chú vào gương mặt Bạc Vãn Chiếu: "Cô luôn nhường nhịn tôi như vậy, tôi sẽ được nước lấn tới đấy."
Bạc Vãn Chiếu nhìn cô: "Được."
Việt Xán chưa kịp phản ứng: "Được cái gì?"
"Được nước lấn tới."
----------
Tác giả có lời muốn nói:
Thật khó để không yêu.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com