Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 4

Nhiệt độ điều hòa trong phòng bệnh tăng lên, sau nửa đêm hai người nằm trên giường đều đổ mồ hôi mỏng, Cận Sương ban ngày ngủ rất ngon nhưng ban đêm lại khó ngủ, hơn nữa nằm bên cạnh Úc Tử Tịnh thì cô lại càng không ngủ được.

Thấy trên trán trắng nõn của Úc Tử Tịnh đã có mồ hôi mỏng, cô duỗi tay lấy điều khiển điều hòa trên tủ đầu giường rồi hạ nhiệt độ xuống.

Người bên cạnh trở mình khi nghe thấy tiếng điều hòa kêu bíp bíp, rồi lại tiếp tục ngủ.

Cận Sương lại nghiêng đầu nhìn nàng.

Tư thế Úc Tử Tịnh ngủ không tốt, đừng nhìn nàng luôn dịu dàng tao nhã trước mặt, cả người đều tràn đầy vẻ xinh đẹp yêu kiều, thế nhưng vừa lên giường, thì liếc mắt là có thể thấy những tật xấu của nàng.

Lúc này Úc Tử Tịnh kẹp chăn giữa hai chân, đầu cúi thấp, nửa bên mặt chôn ở trong chăn, mái tóc dài xõa ra, đen nhánh một mảnh sau lưng.

Mặt Cận Sương tràn đầy ý cười, cô đưa tay vén mái tóc dài của Úc Tử Tịnh, khác với mái tóc hơi cứng của cô, sợi tóc của Úc Tử Tịnh rất mềm mại, cảm giác trên đầu ngón tay thật mượt mà.

Nhiệt độ điều hòa rất nhanh thấp xuống, trong phòng cũng không còn khô nóng như vậy, hai gò má ửng đỏ của Úc Tử Tịnh cũng tan đi, sắc mặt nàng trở lại bình thường, trắng nõn như sứ.

Cận Sương cẩn thận nhìn nàng, ánh mắt đầy thâm tình.

Nhìn nàng được nửa ngày rồi Úc Tử Tịnh mới trở mình quay lưng về phía cô, hình như nàng cảm thấy hơi lạnh, nàng vén chăn lên rồi ép sát vào người Cận Sương khiến Cận Sương không thể động đậy, chóp mũi của cô đều là hương thơm ngọt ngào mềm mại.

Cô đã ngủ thiếp đi như thế nào, cô không nhớ được.

Khi tỉnh dậy cô nhìn thấy bóng người bận rộn của Úc Tử Tịnh, nàng ở trong phòng tắm loay hoay một lúc, lúc ra ngoài thấy Cận Sương đã tỉnh mới thở phào nhẹ nhõm nói: "Hôm nay y tá có nói khi nào mới đến không?"

Cận Sương mở điện thoại lên, tối hôm qua sau khi nhắn tin cho Triệu Dập xong thì cô đã tắt máy đi, vừa mở lên thì thấy được mấy tin nhắn.

—- Vì sao? Không cần nữa?

—- Vẫn về nhà à?

—- Chậc chậc chậc, tắt máy rồi, có chuyện gì a!

Ngoài ba tin nhắn ra thì còn có một cuộc gọi nhỡ, Cận Sương bỏ điện thoại xuống, vẻ mặt như thường: "Không tìm được người thích hợp, em vẫn đang tìm."

Úc Tử Tịnh vừa nghe liền nhíu mày: "Sếp của em không đáng tin cậy như vậy sao?"

Thấy ánh mắt sáng của Úc Tử Tịnh nhìn mình, Cận Sương bình tĩnh gật đầu: "Không sao, bệnh viện cũng có y tá, hơn nữa em cũng không ra ngoài, không tìm được người thích hợp thì thôi."

Khu phòng bệnh cao cấp này bữa ăn đều có y tá mang tới, Úc Tử Tịnh không lo lắng vấn đề này, nhưng việc cô tắm rửa và đi vệ sinh quá bất tiện, không có người đỡ rất dễ bị ngã. Thấy sắc mặt Cận Sương tái nhợt, Úc Tử Tịnh mím môi nói: "Em có bạn không?"

Người trên giường lắc đầu.

Úc Tử Tịnh hiểu rõ, cô đã như vậy từ khi còn nhỏ, lạnh nhạt với mọi người, hơn nữa còn có chuyện gia đình như vậy, cô không có bạn bè thật dễ hiểu.

Nghĩ đến đây nàng nói: "Vậy chị nên liên hệ dì không?"

Cận Sương vừa nghe được hai chữ này, sắc mặt lạnh xuống, ngữ khí cũng lạnh lùng: "Không cần."

"Nếu chị bận thì đi trước đi."

Nhắc tới đề tài này thì cô lại đuổi nàng đi, trong lòng Úc Tử Tịnh biết là chuyện gì đang xảy ra, đổi lại nếu là nàng, thì có thể cũng sẽ có phản ứng giống Cận Sương.

Có lẽ là khi nghĩ đến chuyện gia đình của Cận Sương, Úc Tử Tịnh cảm thấy thương hại, nàng nói: "Được rồi, nếu em nói không liên hệ thì tạm thời không liên hệ, nhưng y tá thì vẫn cần tìm. Thế này đi, tuần này chị đi làm sớm, ban ngày có thể không có thời gian tới đây, tan làm thì chị sẽ tới, chờ có y tá rồi tính tiếp."

Sắc mặt Cận Sương đang đờ đẫn, nghe được đề nghị này của Úc Tử Tịnh lập tức hai tay chắp lại, cô không thấy vẻ mặt của Úc Tử Tịnh, liền nói: "Có phải là không tiện..."

Úc Tử Tịnh ngắt lời cô: "Không, rất tiện."

Dù sao đôi khi nàng cũng có bận rộn, ở bệnh viện cả tuần không về căn hộ cũng không có gì lạ, chỉ là đổi chỗ ngủ, nếu có chuyện khẩn cấp thì nàng còn có thể chạy tới nhanh hơn.

Úc Tử Tịnh cụp mắt nhìn thời gian, vẫn còn một chút thời gian trước khi tới giờ làm, nàng nói với Cận Sương: "Chị đẩy em vào phòng tắm nhé?"

Cận Sương đột nhiên đỏ mặt.

Cô bị thương ở chân trái, chân phải thì không quá đáng ngại, có người đỡ thì mới đi lại được, hôm qua vừa phẫu thuật xong thì ngồi xe lăn nên cả cơ thể đều mệt mỏi. Sau khi ngủ thì cô đã hồi phục không ít, nên cô lắc đầu khi nghe Úc Tử Tịnh nói: "Không cần, em tự làm được."

Úc Tử Tịnh liếc cô một cái, trên miệng nói ra hai chữ: "Thể hiện."

Không để ý đến sự phản kháng của Cận Sương, Úc Tử Tịnh đẩy xe lăn đến bên giường, giống như ngày hôm qua mà ôm nửa người của cô lên. Gương mặt Cận Sương có chút nóng, lòng bàn tay đổ mồ hôi, so với hôm qua thì tay chân cô đã mềm mại hơn rất nhiều, không cứng đờ như vậy nữa.

Úc Tử Tịnh ôm vòng eo cô, đôi tay Cận Sương ôm lấy cổ nàng, hai người dùng sức, rất nhanh ngồi được vào xe lăn.

Sau khi đẩy cô đến trước phòng vệ sinh, sợ Cận Sương xấu hổ nên Úc Tử Tịnh đóng cửa lại, đi vào phòng bệnh.

Tuy rằng ở đây có đủ mọi loại thiết bị, còn có một căn bếp nhỏ nhưng chỉ có đồ lạnh, một tia khói lửa đều không có, buổi sáng nàng muốn nấu một ít cháo dinh dưỡng nhưng không có nguyên liệu nấu ăn.

Cận Sương ở trong phòng vệ sinh loay hoay một hồi lâu mới đẩy cửa đi ra, Úc Tử Tịnh dọn dẹp xong phòng bệnh mới quay sang nhìn cô, sắc mặt Cận Sương so với hôm qua tốt hơn rất nhiều, có thể là do đã nhiều năm tham gia quân ngũ nên giữa lông mày toát lên vẻ ngay thẳng.

Đặc biệt là khi trên mặt không có biểu cảm gì, thì nhìn cô tuy không tức giận nhưng vẫn uy nghiêm.

Chỉ là bộ dáng này nếu có dọa thì cũng là dọa người khác, còn bọn họ lớn lên cùng nhau, tuy rằng từ đó không liên lạc nhiều những vẫn biết đối phương là người như thế nào, nàng thậm chí còn nhớ rõ từng khỏa thân chạy loạn trên đường như thế nào.

Úc Tử Tịnh vẫn giữ nụ cười nhẹ và thái độ ôn hòa, nàng thấy Cận Sương mở cửa liền nói: "Ra ngoài rồi?"

Cận Sương nhướng mắt: "Ừm."

Hai người nhìn nhau, Úc Tử Tịnh vội vàng quay mặt đi, vừa nhìn đồng hồ vừa nói: "Chị phải đi làm, bữa sáng đã chuẩn bị sẵn rồi, chắc là không có chất dinh dưỡng, nên em ăn tạm đi, chờ tối nay chị sẽ nấu cho em bát canh bồi bổ."

Cận Sương ngoan ngoãn đáp lời: "Được."

Trả lời xong cô mới hỏi lại: "Vậy còn chị?"

Úc Tử Tịnh cười nhạt: "Chị không sao, lát nữa Tiểu Trương mang bữa sáng tới cho chị."

Cận Sương gật đầu, không nói nữa.

Úc Tử Tịnh mặc áo khoác, toàn bộ mái tóc dài đều buộc lên, với phần tóc mái đung đưa trước trán che khuất đi vầng trán trắng nõn. Cận Sương ngẩng đầu nhìn nàng, Úc Tử Tịnh có khuôn mặt rất vừa vặn, mắt to, sống mũi cao, nàng không có vẻ đẹp mềm mại phổ biến hiện nay, cũng không có vẻ cứng cỏi, mà khí chất điềm đạm như màu xanh lam.

Thuộc kiểu vừa mới gặp thì sẽ thấy nàng rất xinh đẹp, càng nhìn càng yêu thích.

Cô còn nhớ rõ có lần lén lút đến trường Úc Tử Tịnh, nàng vừa ra khỏi cổng trường, cho dù xung quanh có bao nhiêu người đi chăng nữa, thì cô vẫn luôn có thể tìm thấy nàng trong đám đông.

Trong mắt Cận Sương, nàng là một sự tồn tại tỏa sáng.

Úc Tử Tịnh thấy Cận Sương nhìn mình chằm chằm hồi lâu, nàng cài nút áo khoác rồi quay đầu nhìn Cận Sương: "Em đang nghĩ gì vậy?"

Cận Sương định thần lại, thấy Úc Tử Tịnh đã cài xong cúc áo trên cùng, mười ngón tay đang sửa lại mái tóc, cô cụp mắt xuống: "Không có gì."

Trước khi Úc Tử Tịnh rời đi, nàng đặt Cận Sương lại trên giường, cô vừa mới phẫu thuật hôm qua, dù bác sĩ có yêu cầu cô vận động nhiều thì cũng không thể tới mức mệt mỏi.

Sau khi nàng rời đi rồi, Cận Sương ngẩn người nhìn cửa phòng bệnh, hồi lâu vẫn chưa hoàn hồn.

Khi Úc Tử Tịnh đến phòng khám thì gặp Tiểu Trương đưa bữa sáng cho nàng, còn không quên nhiều chuyện: "Úc tỷ, hôm qua chị có xem họp báo của Lâm Thi Nhiên không? Nghe nói đạo cụ phát nổ, may mắn cảnh đó vẫn chưa bắt đầu quay, nếu Lâm Thi Nhiên đang quay thì chỉ sợ không biến dạng cũng đi mất nửa đời."

Đạo cụ xảy ra tai nạn, đây là chuyện thường xảy ra, nhưng trước đây chỉ là sự cố nhỏ, không nghiêm trọng như lần này.

Úc Tử Tịnh cúi đầu ăn sớm một chút, sau đó lắc đầu: "Không xem."

Tiểu Trương nhấp một ngụm sữa đậu nành: "Đúng rồi, Úc tỷ có bao giờ nói chuyện phiếm đâu."

"Mà chuyện em họ của bác sĩ Diệp, chị đồng ý rồi?"

Tan làm thấy Diệp Đình tới tìm Úc Tử Tịnh, Tiểu Trương và Ôn Ngọc đều lén theo ra ngoài, trước khi đi còn nghe được Diệp Đình nói về việc ăn cơm chung.

Úc Tử Tịnh ăn bánh bao và uống sữa đậu nành xong thì quay đầu nhìn Tiểu Trương: "Đừng tám chuyện nữa, em có thể kết hôn rồi đó."

Tiểu Trương ậm ừ hai tiếng: "Em muốn làm nữ nhân quý tộc độc thân!"

Úc Tử Tịnh chỉ nhàn nhạt liếc nhìn cô, không nói chuyện.

Khi Tiểu Trương lần đầu tiên tới bệnh viện, cô đã có một khoảng thời gian toàn thân phủ đầy bong bóng màu hồng, hoàn toàn đắm chìm trong cảm xúc tình yêu không thể tự thoát ra được, ngay cả ở trước mặt Úc Tử Tịnh, Tiểu Trương cũng khen ngợi đối tượng của mình.

Khen thổi phồng tới mức trên trời không có mà mặt đất cũng không có, nhưng cô lại tìm thấy được rồi.

Sau đó khi người yêu tới bệnh viện đón cô sau giờ tan làm, Úc Tử Tịnh mới biết được, hóa ra cũng là một cô gái.

Rất đáng yêu, tên là gì nàng đã quên, chỉ nhớ rõ hai lúm đồng tiền trên má cô ấy rất nổi bật khi cười, sau khi biết điều này, các đồng nghiệp trong khoa cấp cứu đều sôi nổi buôn chuyện, hỏi ai trên ai dưới, Tiểu Trương nghiêm mặt, ai hỏi cô cũng tuyên bố sẽ bóp chết.

Sau đó Tiểu Trương còn nhiều biệt danh khác, gọi là sổ tay, đồng âm với Trương thụ.

Chỉ là tiệc vui chóng tàn, quan hệ của hai người bị người nhà Tiểu Trương biết được, đến lúc Úc Tử Tịnh biết thì hai người đã chia tay rất lâu rồi, biệt danh sổ tay rốt cuộc cũng không ai dám đề cập tới nữa, mãi cho đến bây giờ, Tiểu Trương vẫn độc thân.

Úc Tử Tịnh ăn xong bữa sáng rồi đi rửa tay, chuẩn bị ra ngoài nhận ca mà nhìn thấy Ôn Ngọc đỏ mặt đi tới, nàng lại gần hai bước, phát hiện cô không chỉ đỏ mặt, mà vành mắt đều đỏ bừng, Úc Tử Tịnh nắm lấy cô dò hỏi: "Ôn Ngọc, em làm sao vậy?"

Trạng thái của cô như vậy, hoàn toàn không thích hợp đi làm.

Ôn Ngọc ngẩng đầu nhìn khuôn mặt thanh nhã của Úc Tử Tịnh, tất cả ủy khuất vừa mới đè nén lại dâng lên, cô cắn môi nghẹn ngào nói: "Không sao."

"Úc tỷ, em đi thay quần áo trước."

Úc Tử Tịnh nhíu mày nhìn bóng lưng của cô, khẽ thở dài.

So với ngày hôm qua tương đối bận rộn, hôm nay có vẻ nhàn nhã hơn, sau khi ăn trưa, Úc Tử Tịnh nhận được điện thoại, chủ nhiệm Triệu bảo cô qua một chuyến.

Nàng nghĩ nghĩ, có thể là về chuyện của Ôn Ngọc.

Sau khi vào cửa, lão Triệu đang ngồi ở bàn làm việc thấy Úc Tử Tịnh đi vào liền đứng dậy nói: "Muốn uống gì?"

Úc Tử Tịnh xua tay: "Không phiền chủ nhiệm Triệu, lát nữa tôi còn nhận ca của Tiểu Trương."

Chủ nhiệm Triệu thấy nàng như vậy, không còn cách nào ngoài đi thẳng vào vấn đề: "Gọi cô tới là muốn hỏi về tình hình của Ôn Ngọc, đứa nhỏ này gần đây thế nào?"

Nghĩ đến buổi sáng sắc mặt Ôn Ngọc không tốt, còn muốn mở miệng nói chuyện, nhưng nhìn thấy ánh mắt nghiêm nghị của trưởng khoa Triệu, Úc Tử Tịnh nhịn xuống, nói: "Không có việc gì."

Chủ nhiệm Triệu thở dài, chỉ ra những sai sót trong công việc của Ôn Ngọc và liên tục nhấn mạnh nhiều lần, thấy Úc Tử Tịnh có chút không thể ngồi yên, ông liền cắt ngang: "Hôm nay gọi cô tới đây thật ra là muốn cô nói chuyện với cô ấy. Hai người trạc tuổi nhau, lại đều là con gái nên dễ nói chuyện hơn, tôi cũng muốn nói chuyện với cô ấy, nhưng khi cô ấy nhìn thấy tôi thì tỏ vẻ có hận thù, nên không nói chuyện được a."

Úc Tử Tịnh hiểu rõ, Ôn Ngọc là nhờ quan hệ để vào khoa cấp cứu, nhờ ai, thì không cần nói cũng biết.

Chủ nhiệm Triệu tuy rằng bình thường mắng cô ấy, nhưng cũng chỉ tiếc là mài sắt không nên kim, chứ không có ý đồ gì xấu.

Hiện tại cô đưa ra yêu cầu này, Úc Tử Tịnh cũng không ngạc nhiên, nàng đáp: "Tôi hiểu rồi, khi nào tan làm tôi sẽ nói chuyện với cô ấy."

Chủ nhiệm Triệu ôm trán: "Vậy phiền toái cô rồi."

Úc Tử Tịnh khẽ mỉm cười: "Không phiền."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com