Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 9

"Yến cô nương, dạ yến ở Thiên Vân Lâu đã chuẩn bị hoàn tất, chúng ta có thể đi qua rồi." Giang Tây Lâu tiêu sái tiến đến, hắn nhướn mi nhìn Liễu Tâm Tuyền, cười nhạt: "Tâm Tuyền, đêm nay ngươi cũng không thể vắng họp. Đông Phong và Tuyết Phi từ lâu đã ở đó, chỉ chờ hai người các ngươi thôi."

Yến Phiêu Linh và Liễu Tâm Tuyền liếc nhau, nét mặt cứ như không có việc gì, Giang Tây Lâu híp mắt đánh giá các nàng, khép cây quạt lại, cắm ở bên hông, đi tới giữa các nàng, mỗi tay kéo một người: "Đi thôi, nhanh lên!"

Thiên Vân Lâu.

Yến Phiêu Linh nhìn mỹ thực đầy bàn, liếc nhìn Giang Tây Lâu đang ưu nhã ăn, lại nhìn hai tên ở đối diện, nam nhân sắc mặt xấu xí, dường như có người thiếu hắn mấy trăm vạn lượng bạc, nữ nhân thì vẻ mặt nhàn nhã như đi chơi, rõ ràng là muốn xem náo nhiệt, mà Liễu Tâm Tuyền bang quan lạnh lùng, an tĩnh ăn, dáng dấp mọi chuyện không liên quan đến mình.

"Ai!" Yến Phiêu Linh buông đũa, hai tay nâng má, thần tình sầu khổ: "Thật sự là ăn cái gì cũng không có khẩu vị!"

"Làm sao vậy, Phiêu Linh, gần đây ăn uống không tốt lắm hả?" Giang Tây Lâu giương mắt xem nàng, đem thức ăn trong miệng nuốt xuống, gắp cho nàng một con cua, nói: "Ngươi gầy yếu như vậy, một trận gió tới sẽ thổi ngươi bay đi mất, ăn nhiều một chút!"

Nhìn thấy một màn này, Đông Phong và Tần Tuyết Phi liếc nhau, khi nào Đại ca và đạo tặc này quan hệ tốt như vậy? Một ngụm một ngụm kêu "Phiêu Linh", đây là tình huống gì?

Liễu Tâm Tuyền trầm mặc ăn ở một bên, trong bát đột nhiên thêm một khối măng, đang nao nao, liền nghe Yến Phiêu Linh nói: "Măng tương đối nhạt*, đối với vết thương trên trán rất có lợi, còn có rau chân vịt**, ăn nhiều một chút, không nên ăn dầu mỡ."

*măng tươi sau khi luộc sẽ loại bỏ vị đắng

**cải bó xôi

Nhìn một đống rau dưa trong bát, Liễu Tâm Tuyền giương mắt nhìn nàng, Yến Phiêu Linh cũng không nói chuyện, không gắp rau cho nàng nữa, chỉ lẳng lặng ăn cơm, chả buồn để mắt con cua trên đĩa.

Nhìn thái độ của Yến Phiêu Linh với Liễu Tâm Tuyền, Giang Tây Lâu nhíu mày, trong lòng xẹt qua một tia khó chịu, Đông Phong và Tần Tuyết Phi thì thất kinh, họ Yến này quả nhiên lợi hại, không chỉ có Đại ca đối nàng ta quan tâm đầy đủ, chỉ sợ Tam tỷ cũng bị nàng ta thu mua rồi, hai người trừng mắt, Tam tỷ thật đúng là đang ăn đồ nàng ta gắp, bọn họ không dám tin tưởng!

"Đông Phong, sao đệ không ăn?" Liễu Tâm Tuyền giương mắt nhìn hắn, từ khi ngồi xuống cho đến bây giờ, hắn đều ở một bên quan sát Yến Phiêu Linh, nhãn thần tò mò lại tràn ngập địch ý, cho rằng nàng không xem thấy sao?

"Không có, đệ ăn đây!" Đông Phong sợ run một chút, ngượng ngùng cười cười, còn nói với Tần Tuyết Phi: "Ngươi cũng ăn đi, Tuyết Phi, ăn nhiều vào!"

"Ta nãy giờ vốn đang ăn!" Tần Tuyết Phi hướng hắn quăng nhãn thần khinh bỉ, giả vờ trăm ngàn chỗ hở, thật là ngu ngốc!

"Được rồi, chúng ta là đi ra ăn, không nên câu nệ như vậy, hôm nay cả nhà đều nhận thức nhau." Giang Tây Lâu rót vài chén rượu, nói với nam tử bên cạnh: "Đông Phong, Phiêu Linh lúc này đã là người của vương phủ, đệ không nên có địch ý với nàng. Nếu như để Vương gia biết, chỉ sợ đệ sẽ có phiền toái rất lớn."

"Đại ca, huynh là đang cảnh cáo đệ sao?" Đông Phong giật mình, trong lòng bất duyệt, nữ nhân này ngày hôm qua chính là khâm phạm, ngày hôm nay lại biến thành người một nhà, Vương gia rốt cuộc mưu tính như thế nào đây?

Tần Tuyết Phi âm thầm đánh giá Yến Phiêu Linh, vừa rồi nàng ta gắp rau cho Tam tỷ, nàng xem nhất thanh nhị sở, đó là một loại thương tiếc cùng thương yêu, nàng ta cùng Tam tỷ, sợ rằng đều không đơn giản như biểu hiện bên ngoài.

Bữa ăn cuối cùng kết thúc trong bầu không khí vi diệu, Giang Tây Lâu vội vàng trở lại Thương Vương Phủ thương lượng kế hoạch hành động cho bảy ngày sau, cho nên dẫn đầu rời đi, Đông Phong là muốn cùng Liễu Tâm Tuyền hàn huyên một hồi, lại bị Tần Tuyết Phi lôi đi, mỹ danh viết, hai nữ nhân đi dạo phố, một đại nam nhân sảm tạp đi theo làm cái gì?

Nhìn bóng lưng hai người rời đi, Liễu Tâm Tuyền lắc đầu, xoay người định ly khai, lại bị Yến Phiêu Linh túm trụ, cười hỏi: "Ngươi muốn đi đâu? Sắc trời còn sớm, sẽ không tưởng về ngủ?"

"Ta còn công sự phải làm, ngươi về trước đi." Liễu Tâm Tuyền thần sắc quạnh quẽ, mặc dù là về ngủ, cũng không muốn lang thang trên đường cái, huống chi, bên phía Hoàng đế, nàng phải nghĩ biện pháp ứng phó!

Nhai đạo cách đó không xa xuất hiện dị động, một nam tử xấu xí đang dùng tốc độ cực nhanh để chạy trốn, thân pháp quỷ dị, dĩ nhiên, dễ dàng xuyên qua đoàn người, trong tay còn cầm một cái bao bố, vài bước nữa sẽ chạy tới đây.

Liễu Tâm Tuyền khẽ nhíu mày, người này thân pháp nhẹ nhàng, bước tiến quỷ dị khó lường, hắn không phải người thường!

Bầu trời hiện lên một mạt màu xanh, Liễu Tâm Tuyền nhẹ nhàng bay vọt lên đỉnh đầu mọi người lao về phía nam tử!

"Hừ!" Nam tử cười lạnh một tiếng, thần tình trên mặt lại không hoà hợp với khoé môi đang mỉm cười, đôi môi kia giống như mang theo xuân phong dào dạt, mỹ hảo động nhân, nhưng nhìn mặt, lại xấu xí như vậy, nam tử thân pháp quỷ dị, hắn không thèm nhìn Liễu Tâm Tuyền tiếp cận, cơ thể hoảng động, phiêu phiêu né tránh, hướng xa xa bay đi.

"Đừng nghĩ chạy mất!" Yến Phiêu Linh trừng mắt đuổi theo, trên đường người đến người đi, đều kinh ngạc nhìn trò chơi đuổi bắt, Yến Phiêu Linh linh xảo y như một con chim én, thân pháp nhẹ nhàng đến cực điểm, vài bước liền đuổi kịp nam tử hình dạng hèn mọn kia, đưa tay vừa trảo, mắt thấy sắp đụng tới đầu vai hắn, nam tử ngoái đầu nhìn lại, nhãn thần tràn ngập ác liệt, vật sắc bén từ bốn phương tám hướng cực nhanh vọt tới, chặt chẽ vây quanh nàng, sau một khắc liền tập thể bắn vào các đại huyệt trên người nàng!

Yến Phiêu Linh giật mình muốn né tránh, nhưng vô số phi tiêu giấu giếm sát khí này dường như mọc mắt gắt gao nhìn thẳng nàng, mặc kệ bay về hướng nào, phía sau cũng sẽ nghe tiếng xé gió, thật sự là không có biện pháp, kiên trì cũng sắp phá công!

Thần sắc Yến Phiêu Linh lạnh đến thấu xương, vừa muốn làm ra động tác, không khí lại kéo tới từng hồi thanh quang lóng lánh, đem phi tiêu đều đánh tan, Liễu Tâm Tuyền mặt trầm như nước dẫn kiếm, bay đến bên người nàng, nắm tay nàng: "Đi!"

Hai người trở lại Thương Vương Phủ, từ lâu mệt thở hồng hộc, vào phòng, đóng cửa.

Yến Phiêu Linh đi tới trước bàn rót hai chén trà, sau đó đưa cho Liễu Tâm Tuyền một chén, nhãn thần nhất mị, nói: "Nam nhân này khẳng định không tầm thường a, khinh công cư nhiên cao như vậy, hơn nữa thủ đoạn sử dụng ám khí cũng là số một số hai trên giang hồ, thật sự là quỷ dị!"

"Khuôn mặt kia cũng không phải diện mạo thật của hắn, giang hồ có rất nhiều cao thủ dịch dung, nếu đồng thời kết hợp với thân pháp quỷ dị khó lường, chỉ có một người." Liễu Tâm Tuyền uống một ngụm trà, mi mục đan vào ánh mắt Yến Phiêu Linh, hai người song song nói: "Phong Thiên Dịch!"

"Hắn không phải một trong tứ đại hộ vệ của võ lâm minh chủ sao, thế nào lại đột ngột xuất hiện trên đường cái?" Yến Phiêu Linh giật mình, nghĩ không ra, kế hoạch còn chưa tiến hành, ngược lại ngoài ý muốn chạm trán cao thủ dịch dung trong truyền thuyết, còn suýt "ăn" ám khí của hắn, người này quả thật rất khó đối phó!

"Ngươi yên tâm đi, ngày luận võ, ta sẽ âm thầm bảo vệ ngươi." Liễu Tâm Tuyền nhìn biểu tình của nàng, trong lòng tất nhiên biết được nàng lo lắng, vô luận như thế nào, bọn họ nhất định dốc hết toàn lực bảo vệ nàng an toàn.

"Ngươi quan tâm ta?" Yến Phiêu Linh sóng mắt đung đưa, giả vờ để sát vào nàng, hô hấp ấm áp lần thứ hai phà đến, lần này Liễu Tâm Tuyền không có né tránh, mà là cùng nàng đối diện trong gang tấc, nhàn nhạt rũ mi, nhẹ giọng nói: "Ngươi đã cứu ta, ta đương nhiên phải hồi báo ngươi."

"Nha? Hoá ra ngươi nghĩ như vậy." Yến Phiêu Linh hoàn toàn thất vọng, thẳng lưng, ưu nhã đi đến giường, vừa đi vừa nói chuyện: "Ngươi muốn hồi báo sao? Đêm nay chớ đi."

Tức giận biến mất, Yến Phiêu Linh ngồi trên giường nhìn nàng, mím môi, thần sắc trở nên quyến rũ rất nhiều, hướng nàng ngoắc ngoắc tay: "Lại đây."

"Ta nói hồi báo, là tận lực bảo hộ ngươi." Liễu Tâm Tuyền nhìn nàng, lạnh lùng nói: "Mà không phải lên giường với ngươi!"

Yến Phiêu Linh hừ nhẹ, nghiêng người ngã lên giường, dáng người yểu điệu, đường cong lả lướt, sóng mắt nhộn nhạo nhìn nàng: "Người bảo hộ ta rất nhiều, ngươi chỉ cần thoả mãn yêu cầu của ta. Chuyện Thương vương nói trước mặt mọi người, lẽ nào ngươi muốn kháng lệnh? Huống chi, chúng ta đều đã làm, ngươi còn do dự cái gì?"

"Câm miệng!" Liễu Tâm Tuyền hét to một tiếng, miễn cưỡng đè xuống cơn tức tán loạn trong cơ thể: "Chúng ta như vậy, là bất đắc dĩ! Ngươi có nhân sinh của ngươi, ta có chức trách của ta. Ân tình của ngươi, ta sẽ trả lại cho ngươi, nhưng không phải lấy phương thức này..."

"Ta muốn phương thức này!" Yến Phiêu Linh không vui cắt đứt nàng, nói tiếp: "Ngươi không lại đây cũng được thôi. Ngày mai chuyện của chúng ta sẽ công bố thiên hạ, ta nghĩ Hoàng thượng sẽ không bỏ qua. Kết quả chỉ có một, ngươi tiến cung hầu hạ Hoàng thượng, hắn sẽ cho ngươi vinh quang, làm phi tử so với làm thần bộ thì mạnh hơn nhiều. Mà ta đâu, tử tội một cái, hơn nữa hiện tại đã là tội nhân, quải thêm một tội danh phạm thượng, chết thì chết, không sao cả. Ngươi không giống ta a, danh tiếng của ngươi..."

Trying so hard to get my work done XD

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com