Chương 142 (Hoàn): Cậu đang cầu hôn tớ sao
Tiệc sinh nhật Tư Duy Nhĩ có thời gian kéo dài một tuần, sau khi thi xong, không ít học sinh biểu tình trông đều sắp kiệt sức.
Cố Thu và Lâm Căng Trúc đầu tiên là nằm ở nhà nghỉ ngơi một ngày, xử lý một số chuyện tương đối quan trọng, sau đó lần lượt thông báo cho gia đình, chuẩn bị cho chuyến đi biển.
Buổi chiều, hai người kề sát vào nhau, đầu hư hư dựa vào nhau, bắt đầu bàn bạc xem nên thu dọn hành lý gì.
Ngón tay Cố Thu chọc vài lần trên quang bình: "Tớ đã xem qua nhiệt độ bên đó trước, nơi đó không lạnh như vậy, hiện tại còn khoảng hai mươi độ, cho nên chúng ta chủ yếu mang một ít quần áo mỏng đi là được."
Bất quá điều này cũng có nghĩa là cô còn phải về một chuyến đến chỗ ở riêng của mình, dù sao trong chung cư của Lâm Căng Trúc không có gì là quần áo ngoài mùa đông của cô.
Trong phòng bật máy sưởi, cách một lớp áo len mỏng cũng không tính là dày, đầu Cố Thu dựa vào xương quai xanh của Lâm Căng Trúc, lắc đầu cọ cọ với biên độ nhỏ, giống như một cái máy khoan nhỏ, cô thở dài một hơi, lẩm bẩm nói: "Tớ còn phải về chỗ ở trước đây lấy quần áo, xa quá."
Thực ra cũng hoàn toàn không tính là xa, qua lại cũng chỉ mất 40 phút xe, chỉ là cô không muốn tự mình đi.
Pheromone Carlo cũng triền miên trên người Lâm Căng Trúc, một mực chui vào trong, làm cả cơ thể kia đều nhiễm hương vị của mình.
Cơ thể Lâm Căng Trúc bị kích thích đến có chút nóng lên, cô rũ mắt xuống, nhìn về phía đỉnh đầu đang không ngừng cọ loạn, nói: "Tớ bồi cậu cùng đi, sau khi trở về lại cùng nhau sửa soạn của tớ."
Cố Thu tức khắc ngẩng đầu, đôi mắt tỏa sáng: "Thật sao?"
Cô cọ càng nhiệt tình hơn: "Lâm Căng Trúc, cậu thật tốt."
Lâm Căng Trúc bỏ qua một bên mắt, nhẹ nhàng nhấp môi: "Đừng làm nũng như vậy."
"Cậu rõ ràng thích tớ như vậy." Cố Thu cười ghé lại gần, ở khóe môi cô "ba" một chút, hôn một cái, dính nói, "Tớ không làm nũng, hôn cậu một chút thì được chứ."
Lâm Căng Trúc không đáp lời, khi Cố Thu lùi lại, tay bám lấy cằm đối phương, thật sự hôn lên, dùng hành động thực tế chứng minh ——
Không những có thể, mà còn có thể hôn thân mật hơn một chút.
...
Khi đến nơi du lịch, đã là 4 giờ chiều ngày hôm sau.
Vừa hạ cánh, Cố Thu còn có thể mơ hồ ngửi thấy hơi thở mặn mòi của gió biển trong không khí, nơi đây thuộc về thành phố ven biển phía nam nhất, nhiệt độ hơn hai mươi độ, hoàn toàn khác với cái lạnh giá của Đế Đô.
Hai người thay một bộ quần áo nhẹ nhàng, phía sau, có người chuyên trách kéo hành lý của các nàng, sau đó sẽ thay các nàng đưa đến khách sạn cư trú.
Cố Thu lần này đưa Lâm Căng Trúc đến là một hòn đảo nghỉ dưỡng tư nhân ở đây, so với các khu du lịch khác, ít người và yên tĩnh hơn rất nhiều, độ thoải mái cho người ta cũng cao.
Bất quá trước khi đến đó, các nàng phải đi một nơi khác trước, đó là đoàn phim.
Khâu Tư Ý đang ở đây quay phim, sau khi biết Cố Thu các nàng quyết định đến bờ biển chơi, cô rất vui vẻ, đề nghị cùng nhau ăn cơm.
Gần như vừa đến nơi, quang não của Cố Thu liền rung một chút, đúng giờ như vậy, tin nhắn của mẹ cô liền đã gửi đến.
: Bảo bối, con và Căng Trúc đến rồi sao?
Cố Thu trả lời: Đến rồi.
Đối diện lại nói: Được, lát nữa nhớ bảo tài xế đưa các con đến gần đoàn phim, nhà hàng mẹ đã đặt rồi.
: Vâng vâng.
Tài xế đã ở nơi chuyên dụng chờ, sau khi nhìn thấy Cố Thu và Lâm Căng Trúc đến, xuống xe mở cửa xe cho hai người.
Đoàn phim cách đó cũng không xa lắm, vì Khâu Tư Ý đầu tư một khoản tiền lớn, tài chính của đoàn phim dồi dào, trực tiếp bao trọn một đoạn đường tốt để tiến hành quay phim.
Khi Cố Thu các nàng đến đoàn phim, Khâu Tư Ý còn chưa xong cảnh quay, đã đặc biệt sắp xếp trợ lý đến cổng đón.
Nhan sắc của hai người đều rất xuất chúng, dọc đường đi, có không ít người trong đoàn phim tò mò nhìn qua.
"Hai người đó là ai? Tân binh trong giới giải trí sao? Bình thường không thấy mấy, lớn lên cũng quá đẹp đi."
"Chắc không phải, cậu không thấy người dẫn đường phía trước là trợ lý của chị Tư Ý sao."
Khâu Tư Ý trong đoàn phim có thể nói là nhân vật trung tâm, mọi người trên mặt không tỏ ra gì, nhưng luôn như có như không nhìn về phía Cố Thu các nàng.
Mà cảnh quay này của Khâu Tư Ý không quay bao lâu, rất nhanh liền xuống, sau khi nhìn thấy Cố Thu các nàng, trên mặt cô tức khắc tràn đầy ý cười, đi về phía đó.
Cô chủ động giới thiệu với mọi người: "Đây là con gái của tôi, và bạn gái của con gái tôi."
Một đám người bừng tỉnh, lập tức khen ngợi: "Trách không được đều đẹp như vậy."
"Hai người họ đứng chung một chỗ thật xứng đôi."
Khâu Tư Ý cười đến không khép miệng được, nói: "Tôi cũng cảm thấy vậy."
Sau khi hàn huyên lễ phép, Khâu Tư Ý liền đưa Cố Thu các nàng rời khỏi đoàn phim, đi vào nhà hàng đã đặt, nhà hàng này trang hoàng xa hoa, có vài tầng lầu, các nàng trực tiếp đi vào tầng cao nhất ngồi xuống.
Khâu Tư Ý nhìn hai người ngồi đối diện mình, cười nói: "Các con cũng không biết, đạo diễn của đoàn phim nhìn thấy hai con, còn cố ý hỏi ta các con có hứng thú đến quay phim không, ta xem đạo diễn không giống như nói đùa."
Cố Thu vội vàng lắc đầu, nói: "Mẹ ơi, mẹ biết chúng con đối với những thứ này không có hứng thú."
"Mẹ liền biết con sẽ nói như vậy, đã sớm từ chối giúp các con rồi." Khâu Tư Ý nói, "Lần này định đến đây chơi mấy ngày?"
Cố Thu suy nghĩ một chút, nói: "Còn không biết."
"Các con hiếm khi ra ngoài chơi, liền đem nhiệm vụ gì đó tạm thời gác lại, nghỉ ngơi cho thật tốt, bất quá cũng phải nhớ chú ý an toàn nhé."
Cố Thu nói: "Biết rồi, mẹ."
Lâm Căng Trúc cũng lễ phép đáp: "Chúng con sẽ, dì ạ."
Cứ như vậy thường xuyên trò chuyện, một bữa cơm ăn xong, sắc trời đã hoàn toàn tối sầm.
Sau khi ăn xong, Khâu Tư Ý còn có việc khác cần hoàn thành, Cố Thu các nàng cũng không ở lại lâu, đêm đó liền đi máy bay trực thăng đến hòn đảo tư nhân.
Sau khi nghỉ ngơi một đêm, sáng hôm sau, đồng hồ báo thức vang lên, trong phòng suite toàn cảnh rộng rãi của khách sạn, hai người từ trên giường tỉnh lại.
Sau khi xuống giường, Cố Thu kéo rèm che ra, ánh sáng màu tuyến sáng lọt vào, trong nháy mắt, cảnh biển xanh biếc liền in vào đáy mắt.
Phòng của các nàng ở tầng cao nhất, đủ để nhìn xuống một vùng biển lớn và phong cảnh của hòn đảo tư nhân này, tối hôm qua ánh sáng quá mờ, các nàng trên máy bay trực thăng không thưởng thức được gì, hiện tại buổi sáng, cảnh sắc mộng ảo này liền trực tiếp đánh vào thị giác người ta.
Hôm nay là một ngày thời tiết tốt, bầu trời xanh biếc đến trong suốt, mây thưa thớt, biển xanh bình lặng, màu sắc như đá quý, chỉ thỉnh thoảng nổi lên từng lớp gợn sóng, trên bãi cát trắng có thể thấy mấy con hải âu đang đậu.
Bầu trời và biển không ngừng kéo dài ra ngoài, hai màu sắc khác nhau cách một đường giao hội, làm người ta xem chỉ cảm thấy linh hồn đều nhẹ nhàng.
"Nơi này rất thích hợp để nghỉ dưỡng." Khi Cố Thu liếc mắt qua, ánh sáng lấp lánh, như là đem mặt biển gợn sóng lấp lánh ở xa xa trang vào, "Tớ thích nơi này."
Lâm Căng Trúc cùng cô ngắm phong cảnh, nói: "Chúng ta sau này có thời gian còn có thể đến."
"Được thôi! Lại còn muốn cùng cậu." Cố Thu nắm lấy Lâm Căng Trúc, "Lâm Căng Trúc, hiện tại bên ngoài còn không nóng lắm, chúng ta rửa mặt đánh răng xong thay quần áo, vừa vặn đi xuống đi dạo."
Lâm Căng Trúc nhìn hai bàn tay đang nắm lấy nhau, "ừm" một tiếng, đi theo bước chân của cô.
Các nàng động tác rất nhanh, nửa giờ liền gần như chuẩn bị xong, trên mặt chỉ trang điểm một lớp nhẹ đơn giản, vẫn làm nổi bật ngũ quan xuất chúng. Trên người cũng thay áo hai dây hoa nhỏ, kiểu dáng giống nhau, liếc mắt một cái là có thể nhận ra là đồ đôi, tràn ngập thanh xuân.
Tia cực tím ở bờ biển rất mạnh, dù có hay không có mặt trời, đều phải chú ý chống nắng, Lâm Căng Trúc từ trong túi trang điểm của mình lấy ra một tuýp chống nắng, giữ chặt Cố Thu, nói: "Đừng quên bôi cái này."
Cô vắt kem chống nắng ra, giúp Cố Thu bôi kỹ lên những vùng da lộ ra ngoài, đảm bảo sẽ không bị cháy nắng.
Sau khi bôi xong, Cố Thu liền nhận lấy tuýp chống nắng đó, nói: "Bây giờ đến lượt tớ giúp cậu."
Lâm Căng Trúc không từ chối, quay người lại, ý bảo Cố Thu bôi lưng trước.
Vì suy xét đến khả năng sẽ chơi nước, hai người búi tóc sau đầu, tạo thành một búi tóc tròn bên cạnh, chỉ để lại vài sợi tóc mai để trang điểm cho khuôn mặt.
Cổ và xương quai xanh không có sợi tóc che đậy, có thể thấy sau cổ Lâm Căng Trúc còn có chút hồng, trên làn da trắng như ngọc vô cùng nổi bật, vì tối hôm qua một Alpha nào đó lại hút lại liếm, nhất thời còn chưa tan hết.
Cố Thu vắt ra chống nắng, dùng bàn tay và đầu ngón tay tinh tế xoa, kết cấu của kem chống nắng có xu hướng ẩm ướt, còn mang theo sự mát lạnh, nhưng sự lạnh lẽo này, rất nhanh liền trong lúc tay và da thịt cọ xát, dần dần trở nên ấm lên.
Cố Thu ngồi xổm xuống, tay đi xuống từng bước, khi bôi đến đùi, lông mi Lâm Căng Trúc run rẩy một chút.
Trong khoảng thời gian này các cô tuy rằng đã có không ít ôm hôn, nhưng vì phải chuẩn bị thi, những hành động thân mật hơn nữa liền không có, hiện tại như vậy một chạm vào, cảm giác tê dại và ngứa ngáy nổi lên, giống như điện lưu chảy qua.
Hai chân Lâm Căng Trúc không khỏi khép lại một chút, nhưng giây tiếp theo lại bị Cố Thu tách ra.
"Bên trong còn chưa bôi xong đâu." Cố Thu nói.
Biết rõ Cố Thu nói "bên trong" là vùng da bên trong đùi, nhưng Lâm Căng Trúc vẫn nhấp môi mỏng, hơi có chút chật vật nghiêng mặt, nhìn chằm chằm vào biển kính ngoài cửa sổ, xem như dời đi lực chú ý.
May mắn chống nắng rất nhanh đã bôi xong, Cố Thu bôi đến chuyên tâm, không ngẩng đầu chú ý tới sự khác thường trên mặt cô.
Sát xong chống nắng, các nàng mới ra cửa.
Vì là hòn đảo tư nhân, người xung quanh cũng không nhiều lắm, khi đến bờ cát, ánh nắng còn chưa đến mức quá gay gắt, Cố Thu cởi giày, đi chân trần dẫm lên.
Cát sỏi mềm mại, còn mang theo một chút ẩm ướt, chân hơi dùng sức một chút liền lún vào.
Cố Thu hướng về phía Lâm Căng Trúc vươn tay, nói: "Lâm Căng Trúc, mau tới! Cát ở đây mềm quá."
Lâm Căng Trúc nhìn vẻ mặt vui vẻ của cô, liền đáp lại tay cô, học theo cô cởi giày, tiến vào bờ cát.
Xúc cảm cát bao lấy ngón chân kỳ lạ, khi mới đi lên, có thể còn có chút không thích ứng, nhưng rất nhanh, cảm giác không thích ứng này liền theo thời gian biến mất.
Cố Thu kéo cô đi về phía biển, phía sau, là hai dấu chân gần như song song.
Trên bãi cát trắng, mấy con hải âu kia còn chưa đi, trên hòn đảo tư nhân nhỏ có nhân viên công tác, cũng không biết những con hải âu này bình thường có phải được cho ăn chín không, sau khi nhìn thấy các nàng đến, cũng không bay, liền đứng ở đó, có một con còn tò mò nghiêng cổ, trông ngốc manh ngốc manh.
Cố Thu trực tiếp xin hai miếng bánh mì từ nhân viên công tác cách đó không xa, còn chưa bắt đầu cho ăn, mấy con hải âu kia cũng đã nửa bay nửa nhảy đến trước mặt Cố Thu.
Cố Thu nói: "Ăn béo quá, thật sự có thể bay lên không?"
Cũng không biết có phải nghe hiểu lời Cố Thu nói không, một con hải âu đột nhiên vỗ cánh, trực tiếp bay lên cắn bánh mì của Cố Thu, sau đó bay về phía không trung, đánh lén thành công, chạy rất xa.
Cố Thu ban đầu bị dọa một chút, sau đó lại cúi người cười không ngừng, cô xé miếng bánh mì còn lại thành từng miếng nhỏ, dưới sự nhìn chăm chú của những con hải âu khác, định đưa cho Lâm Căng Trúc một phần.
Nhưng khi nghiêng người, cô mới phát hiện Lâm Căng Trúc không biết khi nào đã mở quang não, đối diện với cô, trông có vẻ đang chụp ảnh và quay phim.
Cố Thu nhào qua: "Lâm Căng Trúc, cậu chụp lén tớ! Không được, tớ muốn xem có phải ảnh xấu không."
Lâm Căng Trúc đã thu lại quang bình, mặt không đổi sắc nói: "Không có ảnh xấu, cậu thế nào cũng đẹp."
Hai người náo loạn một lúc, Cố Thu lúc này mới từ bỏ.
Sau khi cho hải âu ăn xong, lại chơi nước một lúc trên bờ cát, trước khi ánh nắng trở nên dữ dội hơn, các nàng lên du thuyền nhỏ.
Trên du thuyền gió lớn, hai người trên người còn mặc thêm một chiếc áo khoác, tóc Cố Thu bị nước biển dính ướt một mảng nhỏ, dứt khoát lại một lần nữa toàn bộ thả xuống.
Cô đứng trên boong du thuyền, dang hai tay, góc áo khoác bị gió thổi bay lên trong không trung vẽ nên một độ cong từ từ, giống như một con chim sắp dang cánh, sợi tóc bay về phía sau, dưới ánh mặt trời, dáng người cao gầy cân xứng có vẻ rạng rỡ trương dương.
Tự do như vậy, tiêu sái, tùy ý sinh trưởng.
Giống như nhiều năm như vậy, Cố Thu mang lại cho cô cảm giác, từ đây về sau, mặt hồ phẳng lặng không còn là một vũng nước lặng.
"Lâm Căng Trúc!" Trên biển xanh biếc này, cô lớn tiếng gọi tên cô, "Gió biển thật thoải mái! Tớ thích cùng cậu xem biển như thế này!"
Lâm Căng Trúc học theo dáng vẻ của cô dang hai tay, gió luồn vào ống tay áo cô, làm phồng áo khoác.
Cô cảm giác mình cũng như sắp bay lên.
Trong gió biển, Lâm Căng Trúc đột nhiên đề cập: "Còn nhớ lần tớ quỳ ở từ đường không, cậu đã không chút do dự đến từ đường tìm tớ, lúc đó tớ đã hỏi cậu, có biết ngụ ý của người ngoài quỳ từ đường không."
Đề tài nhảy chuyển đến đây, làm Cố Thu sững sờ, giây lát còn nói thêm: "Nhớ rõ, cậu hiện tại còn chưa nói cho tớ."
Lâm Căng Trúc buông tay xuống, quay nửa người, chuyên chú nhìn Cố Thu, nói: "Cùng người không phải nhà họ Liễu cùng nhau quỳ từ đường, có nghĩa là tân hôn, cậu có muốn cùng tớ cùng nhau không?" (Editor: cóoo, em đồng ý)
Nói cách khác.
Tớ đang cầu hôn cậu, Cố Thu.
Một cách bí ẩn hàm súc như vậy.
Trong mắt Cố Thu ý cười càng thêm rực rỡ: "Cho nên cậu là đang cầu hôn tớ đúng không?"
Lâm Căng Trúc rất thản nhiên, cô nói: "Đúng vậy, cậu nguyện ý không?"
Câu trả lời của Cố Thu không thể nghi ngờ: "Đương nhiên nguyện ý."
Cô cầm tay phải của Lâm Căng Trúc, hai chiếc nhẫn cùng kiểu dưới ánh mặt trời lóe lên ánh sáng.
Dưới sự chứng kiến của biển rộng và bầu trời, hôn lên môi Lâm Căng Trúc, nói: "Bởi vì tớ yêu cậu."
Dù là bốn mùa thay đổi, hay là thời đại biến hóa, dù là thân phận gì, dù ở đâu, điểm này vĩnh viễn đều sẽ không thay đổi.
-------------
Editor: hoàn chính văn, cảm ơn các bạn độc giả đã đi cùng truyện đến cuối cùnggg, vỗ tay vỗ tay, chúc mọi người tìm được người mình thương, vạn sự như ý, thuận buồm xuôi gió.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com