Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 32: Đừng sợ

Tiểu Cố Thu: Nàng phải bảo vệ Omega này

Căn phòng giam giữ họ không có cửa sổ, ánh sáng bên ngoài không thể lọt vào. Nơi này không gian nhỏ đến cực điểm. Sau khi Liễu Căng Trúc nói xong câu đó, liền không mở miệng nữa.

Trong một khoảng tối, nàng có thể nghe thấy tiếng đầu gối dịch chuyển sột soạt.

Là đứa trẻ kia lại mò mẫm bò lại đây, nghiêm túc bổ sung: "Là chữ 'Cố' trong chăm sóc, chữ 'Thu' trong mùa thu."

Nói xong, lại mang theo vẻ tò mò hỏi lần thứ hai: "Cậu tên gì?"

Liễu Căng Trúc lại dịch người về phía sau, một lần nữa trở lại trong góc, mím môi không trả lời. Nàng vẫn còn có chút cảnh giác.

Ai ngờ, nàng vừa động, đối diện như thể đã xác định được vị trí của nàng, điều chỉnh phương hướng, lại bò về phía nàng.

Nhưng có lẽ là biết nàng sợ hãi, sau khi bò được một đoạn ngắn, đối phương liền dừng lại.

Chưa đợi Liễu Căng Trúc thở phào nhẹ nhõm, nàng lại nghe thấy giọng nói của đối phương.

"Tớ biết rồi, có phải cậu không biết hai chữ 'Cố' và 'Thu' viết như thế nào không. Mụ mụ của tớ nói, không phải bạn nhỏ nào cũng thông minh như tớ. Tớ năm kia đã có thể nhận được rất nhiều chữ rồi, có phải rất lợi hại không. Cậu không biết viết thì để tớ dạy cho nhé."

"..." Liễu Căng Trúc nắm chặt nắm tay nhỏ, nhịn rồi lại nhịn.

Nàng gần như không có bạn chơi cùng, đây là lần đầu tiên nàng tiếp xúc với một đứa trẻ ồn ào như vậy. Nghe những lời này, lòng hiếu thắng vốn chưa từng có đột nhiên bị kích khởi, cuối cùng không nhịn được mà phản bác. (Editor: mới gặp đã bị mắng ồn ào)

"Không cần cậu dạy, tớ biết hai chữ này viết như thế nào." Nàng cố ý bổ sung và nhấn mạnh, "Hơn nữa, tớ năm kia cũng đã có thể nhận được rất nhiều chữ rồi."

"Tớ không tin, trừ khi cậu viết cho tớ xem."

Liễu Căng Trúc chỉ cảm thấy đối diện rất ngốc, nàng nói: "Xung quanh tối quá, tớ viết ra cậu cũng không nhìn thấy được."

"Vậy cậu viết trên tay tớ không phải được rồi, tớ có thể cảm nhận được mà."

Liễu Căng Trúc lúc này thực ra đã có chút hối hận. Nàng không nên ấu trĩ như vậy mà đi so sánh với một đứa trẻ khác. Nhưng nàng lại sợ đối diện cho rằng mình chột dạ, vì thế do dự mãi, cuối cùng vẫn nói: "...Vậy cậu lại đây đi." (Editor: Lúc này em cũng là con nít chứ có hơn người ta đâu)

"Được, cậu đợi tớ một chút."

Tiếng đầu gối dịch chuyển tiếp tục vang lên. Từ từ, Liễu Căng Trúc cảm nhận được một nguồn nhiệt tiến lại gần mình. Mu bàn tay có chút ngứa, là do tóc của đối phương quét qua.

Liễu Căng Trúc theo bản năng né sang một bên.

Nhưng giây tiếp theo, bàn tay nhỏ của nàng đã bị nắm lấy.

"Tớ sờ được cậu rồi!"

Đứa trẻ tên Cố Thu trực tiếp ngồi xuống bên cạnh nàng, vai kề vai, sau đó đưa tay ra, thúc giục: "Tay của tớ đây nè, cậu mau viết đi."

Liễu Căng Trúc đành phải hơi mím môi, đưa ngón trỏ ra, viết từng nét, ngay ngắn trên lòng bàn tay của đối phương.

Cố, Thu.

Sau khi viết xong, giọng nói bên cạnh tràn đầy kinh ngạc: "Oa! Cậu thật sự viết được nè, cậu cũng thông minh ghê! Lớn lên cậu nhất định cũng sẽ trở thành người lợi hại như tớ." (Editor: lớn lên cậu xứng đáng làm vợ tớ)

Liễu Căng Trúc chưa từng được khen bằng những lời thẳng thắn, khoa trương như vậy. Gương mặt nhỏ nhắn vốn nghiêm nghị hiện lên một tia không tự nhiên, ngay cả vành tai cũng không kìm được mà ửng đỏ.

Nàng rất thông minh sao?

Trong bóng tối, nàng mím môi, có chút vui vẻ.

Ra là có thể nhận biết được nhiều chữ là một chuyện rất lợi hại.

Giáo viên dạy lễ giáo của nàng nói, nếu được người khác khen, phải nói cảm ơn.

Vì thế, Liễu Căng Trúc quay sang bên cạnh gật đầu một cách dè dặt, nói: "Cảm ơn, cậu cũng vậy."

Bên cạnh, Cố Thu nghe được lời này, đột nhiên có chút ngượng ngùng. Đây vẫn là lần đầu tiên cô bé gặp được một đứa trẻ có lễ phép như vậy.

Cô bé ngượng ngùng xoắn xuýt nói: "Không cần cảm ơn đâu. Nếu chúng ta đều thông minh như vậy, có thể làm bạn với nhau không?"

"Tớ không có thời gian kết bạn." Liễu Căng Trúc trả lời. Nàng có rất nhiều bài tập phải hoàn thành, không có thời gian đi chơi và kết bạn.

Nàng lại chủ động hỏi một câu hỏi khác, "Cậu bị nhốt lại, không sợ sao?"

Nàng thật sự có chút tò mò. Rõ ràng cả hai đều bị bắt, nhưng đứa trẻ tên Cố Thu này trông lại không hề căng thẳng hay sợ hãi. (Editor: xin lỗi, ẻm bị vô tri)

Cố Thu bị từ chối cũng không nản lòng. Nhiệt độ ở đây về đêm rất thấp, thân hình nhỏ bé của cô lại dịch lại gần phía Liễu Căng Trúc, giống như hai chú chim cánh cụt đáng yêu đang sưởi ấm cho nhau. Giọng nói vẫn còn nét trẻ con lúc này lại có vẻ đáng tin cậy: "Có chút sợ, nhưng tớ một chút cũng không hối hận khi vào đây."

"Bằng không, tớ đã không gặp được một người thông minh giống mình rồi." (Editor: nịnh vợ từ bé)

"..."

Liễu Căng Trúc lười nói nữa.

Thời gian tiếp theo, họ vẫn duy trì tư thế này, cùng nhau co ro trong góc.

Cũng không biết qua bao lâu, theo thời gian trôi đi, Cố Thu cảm giác mình đã sắp ngủ thiếp đi.

Ngoài cửa đột nhiên có thêm tiếng bước chân, theo sau là tiếng chửi bới truyền đến.

"Chết tiệt!"

Người gác cửa hỏi: "Sao vậy, anh?"

"Vẫn không liên lạc được với Liễu Nguyên Vu. Mày nói xem, chúng ta đã bắt con gái bà ta đi rồi, sao bà ta lại không có động tĩnh gì."

Người gác cửa lại hỏi: "Vậy chúng ta nên làm gì bây giờ, anh?"

Người kia cắn nhẹ môi: "Còn có thể làm gì nữa. Chúng ta đã rơi vào hoàn cảnh như thế này, chẳng lẽ bà ta thật sự cho rằng chúng ta không dám làm gì con gái bà ta sao?!"

"Mày đi tìm một thùng nước đá đến đây!"

Bây giờ mới vừa vào đông, nhiệt độ buổi tối vốn đã thấp. Sức đề kháng của trẻ con không tốt, nếu ngâm người trong nước đá, thời gian lâu, chắc có thể làm người ta chết cóng.

Đến lúc đó xem Liễu Nguyên Vu có sốt ruột không.

Mà Liễu Căng Trúc nghe được cuộc đối thoại của họ, ánh mắt lặng lẽ ảm đạm xuống.

Mụ mụ không cần nàng nữa sao?

Cơn buồn ngủ của Cố Thu đã tan biến. Cô nắm lấy tay Liễu Căng Trúc, nhỏ giọng nói: "Đừng sợ, đừng sợ."

Cửa bên ngoài một lần nữa được mở ra, lần này vào hai người.

Người được gọi là "anh" là một Alpha, vóc dáng trông rõ ràng cao lớn hơn người canh gác một chút.

Trong phòng quá tối, hắn giơ đèn pin lên, chiếu khắp nơi. Nhìn thấy Cố Thu, hắn cau mày hỏi: "Sao ở đây còn có một đứa trẻ nữa?"

Beta phụ trách canh gác nói: "Tôi cũng không biết, đứa trẻ này đột nhiên xuất hiện. Tôi sợ nó sẽ làm hỏng chuyện của chúng ta, nên đã nhốt nó vào cùng."

Alpha đến gần hai người, híp mắt đánh giá một phen: "Đứa trẻ này mặc quần áo không hề rẻ, là hàng đặt may riêng. Đột nhiên xuất hiện ở đây mày không thấy kỳ lạ sao?"

Không khí có một lúc đình trệ. Gương mặt của Liễu Căng Trúc cố gắng duy trì vẻ bình tĩnh, nhưng ngón tay lại lặng lẽ siết chặt một chút.

Lúc này, Cố Thu đột nhiên ngước mắt lên, hốc mắt đỏ hoe, trông đáng thương, bất lực vô cùng: "Chú ơi, cháu không quen biết các chú. Cháu bị lạc đường, không liên lạc được với người nhà, chú có thể đưa cháu về nhà được không ạ? Cháu sẽ cho chú tiền."

Bộ dạng vô hại này làm cho Alpha mất đi một ít nghi ngờ. Hắn nhìn kỹ một chút, không thấy trên người Cố Thu có bất kỳ thiết bị liên lạc nào, liền yên tâm. Hắn nghĩ, một đứa trẻ chắc cũng không gây ra được sóng gió gì.

Vì thế, hắn không phản ứng lại lời của Cố Thu, trực tiếp quay đầu đi, nhìn về phía Beta kia: "Mày đi lấy nước đá vào đây."

"Được, anh."

Beta dùng miệng cắn đèn pin, một thùng nước đá lớn cứ thế được từ từ kéo vào. Chiếc thùng này cao khoảng một mét, rộng nửa mét, làm bằng gỗ, trọng lượng không nhẹ, di chuyển rất tốn sức, cũng không biết là tìm được từ đâu.

Cùng với việc nói là thùng, còn không bằng nói là bồn.

Nước bên trong chắc là được múc từ con sông gần đó, trên mặt còn có vài mảng rong rêu.

Theo động tác đi đường, nước trong thùng gỗ khẽ dao động, dưới ánh sáng của đèn pin hiện lên ánh sáng trắng u ám.

Chỉ cần nhìn thôi cũng đã cảm thấy lạnh.

Khó khăn lắm mới di chuyển được vào trong, Alpha chỉ vào phía Liễu Căng Trúc, nói: "Trói nó lại rồi bỏ vào trong đó, rồi chụp một tấm ảnh, gửi cho Liễu Nguyên Vu. Tao không tin bà ta nhìn thấy sau còn ngồi yên được."

"Không thành vấn đề, anh." Beta nói xong liền đi lên phía trước.

Liễu Căng Trúc ngồi tại chỗ, trên mặt trông bình tĩnh, nhưng chỉ có Cố Thu ở gần nàng mới biết được, cơ thể đối phương có chút run rẩy, như đang sợ hãi.

Cố Thu đột nhiên sinh ra một cảm giác trách nhiệm, nàng phải bảo vệ người này!

Bên này, Beta đã đi đến trước mặt hai đứa trẻ. Đang định bắt người, đột nhiên không kịp đề phòng liền đối diện với đôi mắt của Liễu Căng Trúc.

Omega còn nhỏ tuổi, nhưng đôi mắt lúc này lại cực kỳ đen. Dưới ánh sáng mờ ảo lại mang theo một vẻ âm u, tàn nhẫn. Cứ thế thẳng tắp nhìn hắn, như muốn liều mạng, làm cho hắn cũng không kìm được mà run rẩy một chút.

Hắn vội vàng quay mặt đi, đưa tay ra, định nhanh chóng bắt người đi, nhưng ngay sau đó mu bàn tay liền truyền đến cơn đau dữ dội.

"Đau đau đau đau đau đau đau đau!"

Hắn nhìn sang, hóa ra là đứa trẻ không tên kia đã trực tiếp há miệng, cắn vào tay hắn.

Hắn vô cùng tức giận: "Mày cái đứa trẻ chết tiệt! Cắn tao làm gì, thiếu đòn đúng không!"

"Mau buông ra cho tao!"

Cố Thu không những không nghe, mà còn cắn mạnh hơn một chút.

Cắn chết mày, cắn chết mày! Kẻ xấu bắt nạt trẻ con!

"Còn không buông ra là tao đánh người đấy!" Beta này khi nói những lời này không có gì tự tin, dù sao thì nhà của đứa trẻ này vừa nhìn đã biết là có tiền. Lỡ làm ra chuyện gì không hay, rồi bị trả thù thì phải làm sao. Vốn dĩ bên nhà họ Liễu đã khó đối phó rồi.

"Sao vậy?" Alpha vốn đang ở cửa chuẩn bị chụp ảnh nghe thấy động tĩnh bên này, lại đi đến.

"Trói một người sao lâu vậy."

"Anh, nó cắn em." Beta chỉ vào Cố Thu.

Nhưng khi Alpha theo động tác nhìn sang, Cố Thu đã nhả ra, chỉ để lại trên mu bàn tay của Beta dấu răng sâu hoắm.

Sự kiên nhẫn của Alpha hiển nhiên đã đến giới hạn. Pheromone cũng không kìm được mà tiết ra một ít. Đáng tiếc ở đây có một Beta không ngửi được, còn hai đứa trẻ kia lại không có phản ứng gì với Pheromone của hắn. Đây là đặc điểm của Alpha và Omega cấp cao.

Nhưng Alpha không chú ý đến điểm này, chỉ nói: "Động tác nhanh lên! Đừng lề mề nữa."

Hắn liếc nhìn Cố Thu: "Trói nó lại rồi bỏ vào trong nước đi."

Beta còn có chút băn khoăn: "Nhưng mà, anh, chúng ta cũng không biết thân phận của nó, lỡ như..."

"Lỡ như cái gì mà lỡ như! Đã đến lúc này rồi mày còn suy nghĩ nhiều như vậy, lo trước lo sau, khó trách không có bản lĩnh! Cứ làm theo lời tao nói!"

"Vâng, anh..."

Beta đành phải nuốt lại lời nói. Hắn nhanh nhẹn trói chặt Cố Thu và Liễu Căng Trúc lại, sau đó cùng nhau bỏ vào nước đá.

Chiếc thùng gỗ này đủ lớn, đủ rộng, để hai đứa trẻ vào vẫn còn dư dả. Khi cơ thể chạm vào nước, ngay cả Cố Thu cũng không khỏi lạnh đến run lên một cái.

Cô theo bản năng nhìn về phía người bên cạnh. Bây giờ không còn cách một khoảng như trước nữa, xung quanh cũng không phải là một mảng tối tăm. Dưới ánh sáng của đèn pin, cô có thể nhìn rõ dung mạo của Liễu Căng Trúc.

Người bạn nhỏ không tên này của cô có làn da rất trắng, tóc lại rất đen, bây giờ đang cúi đầu không biết suy nghĩ gì.

Trong đầu óc nhỏ bé của Cố Thu không nghĩ ra được quá nhiều từ ngữ để hình dung, chỉ biết đối phương trông rất xinh đẹp, xinh đẹp hơn tất cả những đứa trẻ mà cô đã từng gặp!

Cô càng muốn làm bạn với đối phương.

Cả hai đều bị trói tay chân, hoàn toàn không động đậy được. Toàn bộ cơ thể đều bị ngâm trong nước, nhiệt độ cơ thể giảm xuống rất nhanh.

Alpha kia chụp một tấm ảnh của họ, sau đó liền đi rồi. Cửa một lần nữa được đóng lại, xung quanh lại một lần nữa trở nên tăm tối.

Cách vách cửa, còn có thể nghe thấy tiếng nói chuyện loáng thoáng bên ngoài.

"Anh, không đưa chúng nó ra à? Lỡ thật sự chết cóng thì sao?"

"Chết cóng thì chết cóng, chết cóng cũng không trách tao được. Muốn trách thì trách chúng nó xui xẻo, hoặc là trách Liễu Nguyên Vu quá nhẫn tâm, vì lợi ích của gia tộc mà ngay cả con gái cũng không quan tâm."

"Vậy đứa trẻ kia thì sao?"

"Tùy nó đi, dù sao cũng đã chụp ảnh chung gửi cho Liễu Nguyên Vu rồi. Biết đâu bà ta còn nhận ra đứa trẻ đó, đến lúc đó chúng ta lại có thêm lợi thế."

"Cái nơi chết tiệt này cũng chống đối tao, mạng còn không tốt nữa."

Tiếng nói ngày càng xa dần.

Tuy cơ thể đã cứng đờ, nhưng Cố Thu vẫn còn quằn quại trong nước, đến gần bên cạnh Lâm Căng Trúc, dựa sát vào đối phương, còn không quên vụng về an ủi: "Không sao đâu, chúng ta kiên trì thêm một chút nữa, rất nhanh sẽ có người đến cứu chúng ta."

Cô tính toán thời gian. Để phòng quang não bị thu đi hoặc phá hỏng, trước khi bị phát hiện, cô đã lén lút chôn quang não vào một cái hố nhỏ. Chỉ cần dựa vào định vị, họ sẽ rất nhanh được tìm thấy.

Cô sợ Liễu Căng Trúc sợ hãi, vì thế như nói một bí mật nhỏ, lén lút kể hết những điều này cho nàng.

"Hơn nữa, mẹ của tớ lợi hại lắm. Bà ấy là chủ tịch của tập đoàn Ánh Sao đấy. Rất nhiều người đều dùng quang não của công ty chúng tớ, bà ấy tìm định vị chắc chắn sẽ tìm rất nhanh!"

"Nước này sao lại lạnh như vậy, cậu có lạnh không?"

Cố Thu líu ríu nói, vốn đã chuẩn bị sẵn sàng cho việc Liễu Căng Trúc không để ý đến mình, ai ngờ đối phương đột nhiên thốt ra một câu.

"Xin lỗi."

"Hả?" Cố Thu có chút ngơ ngác.

Trong bóng tối, cô không nhìn rõ được mặt và thần sắc của Liễu Căng Trúc, chỉ có thể thông qua sự tiếp xúc da thịt để cảm nhận được sự tồn tại của đối phương.

Cố Thu nghe người này nói: "Nếu không phải vì cứu tớ, cậu cũng sẽ không bị bắt."

Rõ ràng là một đứa trẻ, giọng nói còn mang theo vẻ non nớt, nhưng những lời nói ra lại vô cùng trưởng thành.

"Đây đâu phải là lỗi của cậu, tại sao cậu lại phải xin lỗi tớ chứ." Cố Thu có chút nóng nảy, không màng đến cơ thể ngày càng lạnh hơn, nói, "Đều là lỗi của hai kẻ xấu kia. Hơn nữa tớ đến cứu cậu là tớ tự nguyện mà." (Editor: là tớ can tâm tình nguyện)

Xung quanh quá tối, cô lại đến quá gần, trong lúc vô tình, chóp mũi của cô đã chạm vào má của Liễu Căng Trúc. (Editor: gì dậy con, sao con còn nhỏ mà đã có thói sàm sỡ)

Xúc cảm mềm mại rất tốt, nhưng cô rất nhanh đã nhận ra điều không ổn, mặt của Liễu Căng Trúc lạnh quá.

Họ mới bị bỏ vào đây không lâu, tuy những chỗ bị ngâm trong nước của Cố Thu rất lạnh, nhưng trên má vẫn còn sót lại một chút độ ấm.

Nhưng Liễu Căng Trúc không giống vậy, nàng toàn thân trên dưới đều lạnh như băng.

Cố Thu có chút sốt ruột. Cô cảm thấy có thể là do đối phương đã ở trong căn phòng nhỏ này quá lâu, vốn dĩ ở đây đã rất lạnh, cơ thể cũng không tích trữ được bao nhiêu nhiệt khí, không giống như cô, ở bên ngoài để tránh né người, còn chạy đi chạy lại.

"Mặt cậu lạnh quá!" Vì tay bị trói, Cố Thu dùng chóp mũi cọ vài cái để xác nhận, cô nói, "Chúng ta không thể bị ngâm nước nữa."

Cô suy nghĩ một lúc, sau đó nói: "Hai chúng ta cùng nhau đẩy ngã cái thùng gỗ này đi, để nước chảy ra ngoài."

Hai kẻ xấu bên ngoài bây giờ chắc không có ở đây, cũng không biết khi nào sẽ quay lại, nhưng Cố Thu bây giờ không thể quan tâm nhiều như vậy.

Đối với đề nghị của cô, Liễu Căng Trúc đáp: "Ừm."

Thùng gỗ chứa đầy nước rất nặng, cả hai còn nhỏ tuổi, thân hình cũng nhỏ, tay chân lại bị trói. Nói thật, muốn đẩy ngã cái thùng gỗ này quả thực rất khó khăn.

Sau khi thử rất nhiều lần, thùng gỗ cuối cùng cũng động đậy một chút.

Mắt Cố Thu sáng lên: "Động rồi! Lại thêm vài lần nữa!"

"Tớ hô khẩu hiệu nhé, chúng ta cùng đẩy nào."

"Một, hai, ba, đẩy!"

Cuối cùng, sau khi thử thêm vài lần nữa, thùng gỗ bị đẩy ngã. Họ không có điểm tựa, cơ thể cũng theo đó mà ngã mạnh xuống đất.

"Rầm—"

Tiếng thùng gỗ va vào đất mang theo âm thanh trầm đục. Cả Cố Thu và Lâm Căng Trúc đều không khỏi căng thẳng một chút. Đặc biệt là Cố Thu, cô chỉ thiếu điều dựng thẳng tai áp vào vách cửa. Thấy bên ngoài không có động tĩnh gì, họ mới thở phào nhẹ nhõm.

Tay chân của Cố Thu bị trói, tuy đã không còn bị ngâm trong nước, nhưng quần áo đều bị ướt sũng, dính vào người vừa lạnh vừa không thoải mái.

Cô lăn lộn trên mặt đất, dịch người đến bên cạnh Liễu Căng Trúc.

"May mà chúng ta là hai người cùng đẩy, nếu chỉ có một mình cậu, chắc chắn không đẩy nổi." (Editor: trời máaa, ẻm softtt, ẻm lạnh mà vẫn nghĩ cho LCT một mình)

Cô mang theo chút làm nũng, nói: "Vừa rồi ngã đau quá, cậu có thể thổi cho tớ được không?"

Mụ mụ và mẹ trước đây đã nói, nếu trên người bị đau, để người khác thổi một chút là sẽ đỡ.

Cơ thể của Liễu Căng Trúc cứng lại trong giây lát, đối mặt với yêu cầu này có chút không biết làm thế nào.

"Thổi là gì?"

"Là một loại ma pháp. Nếu chỗ nào bị đau, thì thổi hơi vào đó, còn phải niệm khẩu quyết. Sau khi niệm xong sẽ không đau nữa."

Liễu Căng Trúc tuy tuổi còn nhỏ, nhưng cũng rất muốn phản bác rằng điều này không khoa học, trên thế giới căn bản không có ma pháp. Cố Thu tại sao có lúc rất thông minh, có lúc lại ngây ngô, lại có thể tin vào những thứ như ma pháp.

Nhưng Cố Thu ở bên cạnh cứ rên rỉ, nghe có vẻ rất khó chịu.

Vì thế, Liễu Căng Trúc mím môi, do dự một chút, nói: "Được rồi, cậu muốn thổi ở đâu?"

"Trán của tớ."

"Nó bây giờ có chút choáng váng." Cố Thu nói xong, còn lắc lắc cổ bên cạnh, nói cho Liễu Căng Trúc biết vị trí đầu của mình.

Đuôi tóc ướt theo động tác của cô, rơi xuống cổ của Liễu Căng Trúc, lành lạnh, ngứa ngáy.

Liễu Căng Trúc có chút không tự nhiên, nói: "Cậu đừng lắc nữa, như vậy tớ cũng không thổi được."

"Được rồi." Cố Thu lập tức ngoan ngoãn bất động.

Liễu Căng Trúc dịch người lại gần, thổi hơi vào vị trí trán của đối phương, sau đó có chút tò mò hỏi: "Bây giờ được chưa?"

Cố Thu nói: "Vẫn chưa được, cậu còn chưa niệm khẩu quyết mà."

"Khẩu quyết là gì?"

Cố Thu cẩn thận hồi tưởng lại một chút, sau đó chắc chắn nói: "Khẩu quyết là: Thổi thổi, thổi thổi, đau đau bay đi nhé." (Editor: công nhận nhỏ ồn ào thậtt)

Liễu Căng Trúc không chút do dự nói: "Tớ không nói."

Cố Thu hỏi: "Tại sao?"

"Ấu trĩ."

"Nhưng chúng ta vốn dĩ đều là trẻ con mà, ấu trĩ một chút thì sao chứ." Cố Thu nói một cách chính đáng, "Hơn nữa, đây là khẩu quyết, rõ ràng một chút cũng không ấu trĩ."

Liễu Căng Trúc bị cô thuyết phục, bán tín bán nghi mà lại thổi hơi, sau đó nhỏ giọng thì thầm: "Thổi, thổi thổi, thổi thổi, đau đau bay đi nhé..." (Editor: bảo sao CT không cưng ẻm được)

Bây giờ chắc được rồi, Liễu Căng Trúc thầm nghĩ.

Nàng quyết tâm, dù còn chưa được, nàng cũng sẽ không làm nữa. Nàng chưa từng làm chuyện ấu trĩ như vậy.

Nhưng sau khi nàng niệm xong, không lập tức nghe được câu trả lời của Cố Thu. Đang nghi hoặc, trán của nàng đột nhiên cũng cảm nhận được một luồng hơi thở mềm mại. 

"Thổi thổi, thổi thổi, đau đau bay đi nhé." (Editor: nhìn mấy đứa con nít loi nhoi dethuong ghê 🥺)

Là Cố Thu đang thổi cho nàng, giọng điệu nghiêm túc mà lại thận trọng.

"Trán của cậu chắc cũng bị ngã đau rồi, tớ cũng thổi cho cậu, cả hai chúng ta sẽ không đau nữa."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com