Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 54: 'Tin tức tố của cậu hình như rất thích tớ'

Cố Thu hỏi như vậy, đôi mắt trầm xuống. Nốt ruồi son màu đen dưới sống mũi dừng lại bên cạnh mũi, càng khiến gương mặt vốn đã đẹp đến bắt mắt ấy trông ngạo mạn hơn.

50 vạn tiền Đế Đô?

Khi Cố Thu nói những lời này, cũng không hề hạ thấp giọng điệu. Nghe thấy từ khóa này, trong một thoáng, người xung quanh lần lượt nhìn lại.

"50 vạn tiền Đế Đô gì vậy?"

"Cậu không biết à? Trước đây Lương Tuế Tuế đã làm hỏng khuyên tai của Cố Thu, rất quý, cho nên cần phải bồi thường 50 vạn tiền Đế Đô."

"Tôi thì có ấn tượng, nhưng đó không phải là chuyện mới nhập học không bao lâu sao? Lương Tuế Tuế còn chưa trả tiền à?"

"Cậu nghĩ ai cũng giống cậu sao? Cậu quên rồi à, cô ta là học sinh đặc cách chuyển đến, mỗi tháng chỉ có trợ cấp năm con số, làm gì có tiền mà trả."

Người nói câu này không có ý gì đặc biệt, nhưng lọt vào tai của Lương Tuế Tuế, lại tỏ ra vô cùng chói tai.

— cô ta cảm thấy người đó đang trào phúng mình.

Lương Tuế Tuế lặng lẽ nắm chặt nắm tay, trong lòng căm giận nghĩ, dựa vào cái gì, dựa vào cái gì, chỉ bằng những người này có tiền, là có thể tùy tiện hạ thấp mình như vậy sao?

Cô ta tuy có nghèo hơn một chút, nhưng so với những người chỉ biết dựa vào người nhà, thế hệ thứ hai này tốt hơn nhiều! (Editor: ví dụ như là?)

Còn có Cố Thu, cô rõ ràng biết mình không có tiền, tại sao còn phải nhắc đến 50 vạn tiền Đế Đô đó, cố tình làm khó mình có ý nghĩa gì sao?

Họ là một cặp đôi định mệnh, cô lại đối xử với cô ta như vậy, có khác gì một tra A. (Editor: sao chửi con tôi tra A, nó có làm gì sai chưa)

Càng nghĩ, Lương Tuế Tuế lại càng ủy khuất. Hốc mắt cô ta lấp lánh ánh nước, nhưng cố chấp không chịu rơi xuống. Trên người phảng phất như có một luồng sáng dịu dàng bao phủ, kiên cường mà lại vô cùng đáng thương.

Lúc này, Hứa Văn Duyệt vốn vẫn im lặng đột nhiên động đậy.

Cộp... cộp... cộp...

Tiếng đế giày gõ trên mặt đất giòn tan.

Hứa Văn Duyệt đến đây, trong mắt mang theo vẻ không đồng tình. Cô đến gần Cố Thu, dùng tay nhẹ nhàng đặt lên vai đối phương, dưới sự chú ý của mọi người, thấp giọng nói một câu: "Cố Thu, vừa phải thôi."

"Đừng làm cho tình hình trở nên khó coi như vậy, Tuế Tuế chỉ là muốn đến xin lỗi thôi."

"Cố Thu, đừng làm khó người ta như vậy."

Rõ ràng là cùng một ngữ điệu dịu dàng, rõ ràng là cùng một gương mặt thanh tú, rõ ràng là thần thái nói chuyện quen thuộc...

Cố Thu mặt lạnh lùng lùi lại nửa bước, cùng Hứa Văn Duyệt kéo ra một khoảng cách.

Lâm Căng Trúc trong lúc đó vẫn không nói gì, chỉ im lặng đứng ở vị trí hơi dựa vào sau của cô. Cố Thu lùi lại một bước, liền kéo gần khoảng cách giữa cô và Lâm Căng Trúc hai người.

Cô phần lưng hờ hững dán vào nửa người của đối phương, Lâm Căng Trúc không dời đi.

Cố Thu nhìn Hứa Văn Duyệt, thầm nghĩ, không giống nhau... có chỗ nào đó không giống nhau...

Nhìn vào đôi mắt của bạn thân, đáy mắt Cố Thu chảy xuôi cảm xúc phức tạp.

"Văn Duyệt, khi nào cậu mới có thể bình thường lại được?"

Cô tựa như lẩm bẩm, nói những lời khó hiểu, giọng nói mang theo vẻ bất đắc dĩ, cũng mang theo nỗi khổ sở không dễ phát hiện.

Văn Duyệt, tớ nên làm thế nào, mới có thể làm cho cậu trở lại bình thường?

Âm lượng của cô cực nhỏ, ngoài Hứa Văn Duyệt ra, chỉ có Lâm Căng Trúc, một Omega đỉnh cấp, mới nghe thấy được.

Cô cảm nhận được cảm xúc của Cố Thu, đầu ngón tay lướt qua ngón út của Cố Thu, như thể đang an ủi một chú chó nhỏ đau lòng, ủ rũ.

Mà ngón tay của Hứa Văn Duyệt không kiểm soát được mà buộc chặt lại một chút.

"Cậu đang nói gì vậy?" Trên mặt cô mang theo vẻ khó hiểu, khóe môi mang theo nụ cười vừa vặn có vẻ tính cách ôn hòa. Nụ cười này từ lúc bắt đầu đã luôn tồn tại, độ cong giơ lên như thể không mấy khi thay đổi, dù là trên đường đến, hay là khi đối chất với người khác.

Ban đầu nụ cười như vậy, luôn có thể làm cho rất nhiều người đều cảm thấy thoải mái và có hảo cảm.

Nhưng bây giờ nụ cười này vẫn luôn như vậy treo, xem lâu rồi, bất giác sẽ có một cảm giác sởn gai ốc, trống rỗng, như thể đang xem một con rối gỗ không có linh hồn.

Cố Thu nhìn người đối diện, vài giây sau, theo sau, cô thở dài một tiếng, đột nhiên nói: "Thôi vậy."

Thôi vậy, Văn Duyệt, tớ không so đo với cậu nữa.

Giọng nói chuyện của họ cũng không lớn, ít nhất người xung quanh cũng không biết nội dung cuộc trò chuyện. Nhưng xem bầu không khí đối đầu này, cũng đủ làm cho những người khác tò mò.

Cố Thu và Lâm Căng Trúc chính là nhân vật phong vân của Tư Duy Nhĩ. Gia cảnh của Hứa Văn Duyệt dù không bằng hai người họ, cũng ở đội hình hàng đầu của Tư Duy Nhĩ. Tình hình bây giờ, quả thực làm cho người ở đây đều không khỏi dựng tai lên.

Đáng tiếc đối diện dường như đã ngừng trò chuyện, cho nên người ở đây không nghe được gì cả.

Có người không kìm nén được tâm lý hóng chuyện, bắt đầu nhỏ giọng nghị luận.

"Cố Thu và Hứa Văn Duyệt có phải là sắp cãi nhau không."

"Chắc không thể nào, Hứa Văn Duyệt không phải đang cười sao?"

"Thực ra có một cảm giác cười mà không cười."

"Quan hệ của họ không phải rất tốt sao? Bầu không khí bây giờ đã căng thẳng đến mức tôi không dám nói tiếp nữa."

"Tớ cảm giác Hứa Văn Duyệt đối với Lương Tuế Tuế rất có hảo cảm, nhưng khí chất bây giờ, chẳng lẽ... Cố Thu cũng thích Lương Tuế Tuế?"

"Ai, thật đúng là không nói chắc được!"

Kỷ Gia Lan đang ở giữa những người này, một người xám xịt, trông không hề thu hút. Cô cũng đang nhìn về phía đó, khi nghe được câu cuối cùng, tầm mắt cô lướt qua bàn tay vẫn còn hờ hững chạm vào nhau của Cố Thu và Lâm Căng Trúc, cũng không đồng tình với ý kiến của người đó.

Cô cảm thấy Cố Thu chắc chắn không thích người tên Lương Tuế Tuế đó, vì đối phương và Lương Tuế Tuế, còn xa mới có thể thân thiết như với một người có độ tương thích chỉ có 5%. (Editor: nhân vật phụ sáng suốt nhất truyện)

Nhưng cô không dám nói.

Bầu không khí kỳ quái này, sau khi cô Giản Ý xuất hiện, cuối cùng cũng bị phá vỡ.

Hôm nay cô Giản Ý mặc một chiếc áo blouse trắng, dường như là kiểu dáng của bên Viện nghiên cứu Đế Đô. Chẳng qua vì bây giờ đã nhậm chức ở Tư Duy Nhĩ, nên trên chiếc áo blouse trắng cũng không có logo của viện nghiên cứu, toàn bộ đều là màu trắng, nhưng trông cũng thật sự rất đơn bạc.

Sảnh lớn của tòa nhà thực nghiệm rộng rãi, bốn phía kính phản chiếu cảnh tượng bên trong, bây giờ cũng không phải là mỗi học sinh đều đến hiện trường.

Cô Giản Ý đang ở bên cạnh sảnh lớn, cầm một chiếc máy khuếch đại âm thanh nhỏ, nói: "Xin hãy tự giác xếp hàng, tiếp theo sẽ tiến hành thu thập Pheromone."

Những lời này vừa ra, cánh cửa lớn của phòng phía sau bà đã được mở ra, mấy chục nhân viên nghiên cứu mặc áo blouse trắng mang theo thiết bị mới đi ra.

Khác với cô Giản Ý, trên quần áo của những người này, ở bên trái có một hàng chữ nhỏ màu xanh lam.

— "Viện nghiên cứu Đế Đô".

Có thể có hộ khẩu ở Đế Đô gia cảnh chắc chắn không kém, học sinh của Tư Duy Nhĩ lại càng không giàu thì cũng sang, đi ra ngoài đều là những người được người khác nịnh bợ, lấy lòng.

Nhưng người của Viện nghiên cứu Đế Đô lại là ngoại lệ.

Có lẽ làm nghiên cứu đều là như vậy, lạnh lùng, nghiêm túc một mạch, cũng hoàn toàn không vì thân phận của những học sinh này mà biểu hiện ra có bao nhiêu nhiệt tình và dịu dàng, công tư phân minh.

Học sinh của Tư Duy Nhĩ mong chờ mà truyền Pheromone của mình vào những dụng cụ này.

Chủ đề đó trên diễn đàn của Tư Duy Nhĩ rất hot, không ít người ở đây đều biết, dụng cụ này được trang bị thuốc thử mới K7 của Đế Đô.

Sau khi truyền Pheromone vào, họ lạ lùng phát hiện, dụng cụ từ từ xuất hiện màu sắc...

Mấy chục dụng cụ, cứ thế lần lượt được lấp đầy bởi các màu sắc khác nhau.

Thật thần kỳ...

Cảm giác này không thể miêu tả được. Họ đã nhìn thấy màu sắc của Pheromone, đây là lần đầu tiên của những người ở đây. Trực quan cảm nhận được sự tồn tại của Pheromone của mình như vậy.

Pheromone là vô hình, nhưng bây giờ, họ đã nhìn thấy Pheromone từ từ tràn đầy chiếc dụng cụ nhỏ bé này, nhìn thấy bộ dạng của Pheromone, nhìn thấy đường đi của Pheromone trong dụng cụ.

Cố Thu và Lâm Căng Trúc đang ở hàng phía trước. Khi xếp hàng, một số người rất có mắt nhìn đã tránh đội ngũ của Cố Thu, chạy đến những nơi khác. Còn một số người khác lại cố tình chậm rãi đi tới, sau đó đứng ở phía sau của Cố Thu và Lâm Căng Trúc.

Tâm trạng của Cố Thu bây giờ đã điều chỉnh tốt hơn một chút, cô lúc này bất đắc dĩ nói với Lâm Căng Trúc: "Thực ra mỗi lần tớ nhìn thấy cảnh tượng như vậy, đều cảm thấy chúng ta giống như những tên cướp bá đạo."

Đối mặt với sự so sánh độc đáo, Lâm Căng Trúc chỉ nhàn nhạt liếc cô một cái.

Nhưng nhờ vào những người nhường nhịn này, hai người họ cũng không tốn quá nhiều thời gian.

Khi nghiên cứu viên nhìn thấy Lâm Căng Trúc, có thể thấy rõ ràng thái độ muốn trở nên cung kính hơn một chút. Ở một mức độ nào đó mà nói, đây chính là con gái của cấp trên.

"Thưa cô Lâm, xin hãy truyền Pheromone vào đi." Đối phương lo lắng không nói gì sẽ biểu hiện ra quá mức lạnh lùng, lại thật sự không biết nên nói gì, cho nên đã thêm vào câu dặn dò này.

Lâm Căng Trúc đầu hơi điểm, xem như là lễ phép đáp lại.

Nàng truyền Pheromone của mình vào dụng cụ, rất nhanh, Pheromone liền phản ứng với thuốc thử K7, sắc thái xanh lam tràn ngập mỗi một góc của dụng cụ, va chạm lung tung.

Màu xanh lam này nồng đậm đến cực điểm, cho người ta một sự va chạm vô cùng mãnh liệt.

Hoàn toàn khác với vẻ ngoài lạnh lùng, xa cách của nàng, Pheromone của nàng, mang theo sự bá đạo và ham muốn chiếm hữu khiến người ta kinh hãi.

Trời ạ, chuyện này...

Đôi mắt của nghiên cứu viên hơi trừng lớn, theo bản năng liếc nhìn Omega đang ngồi trước mặt.

Lâm Căng Trúc ngước mắt lên, đối diện với ánh mắt.

Đôi đồng tử đen nhánh đó khi đối mặt với hắn, sâu không thấy đáy, như một vực sâu.

Trái tim nàng không kìm được mà run lên một chút, chỉ cảm thấy trên người có chút rét run.

Lúc này, một giọng nói khác đến gần, giọng nói nhẹ nhàng, rạng rỡ như ánh nắng mùa hè, cũng làm cho trên người của nghiên cứu viên tức thì ấm lại lên.

Nghiên cứu viên chớp chớp mắt, Omega trước mặt lại khôi phục lại bộ dạng đạm nhiên.

Cảnh tượng mà nàng vừa mới nhìn thấy, phảng phất như là ảo giác.

"Lâm Căng Trúc, cậu thu thập xong rồi à?" Cố Thu đến gần bên cạnh Lâm Căng Trúc, liếc nhìn dụng cụ, đôi mắt nàng sáng lên, trong giọng nói mang theo sự tán thưởng, "Tớ đã biết, Pheromone của cậu chắc chắn sẽ rất đẹp."

"Đáng yêu quá, chúng thật hoạt bát, giống như những tinh linh vậy." (Editor: người yêu trong mắt hoá tây thi thật mà, ngốc nghếch mà được cái yêu vợ)

Cố Thu đưa tay ra, cách lớp màn chắn trong suốt đó, sờ sờ vào chút Pheromone đó.

Gần như ngay khi chạm vào, Pheromone vốn còn đang va chạm lung tung lập tức yên tĩnh xuống. Không chỉ vậy, mà còn toàn bộ đều chen chúc về phía đầu ngón tay của Cố Thu.

Sắc thái xanh lam tụ lại với nhau, màu sắc càng sâu hơn.

Cố Thu kinh ngạc nói: "Tin tức tố của cậu hình như rất thích tớ." (Editor: tớ còn thích huống chi là tin tức tố, nói thừa thế nhờ)

"...Ừm." Lâm Căng Trúc quay mặt đi, nhìn về phía khác.

Mà nghiên cứu viên thì lại kinh ngạc nhìn vào phản ứng của Pheromone trong dụng cụ, lấy quang não ra ghi hình, ghi lại chút biến hóa này.

Cố Thu không để ý đến bên nghiên cứu viên, bây giờ toàn bộ tâm trí của cô đều ở trên Lâm Căng Trúc và việc xét nghiệm độ tương thích Pheromone tiếp theo.

Cố Thu mím môi dưới, mang theo một sự căng thẳng không rõ, lòng bàn tay đều có chút ra mồ hôi.

"Chúng ta bây giờ đi xét nghiệm độ tương thích đi."

Sau khi rời khỏi đội ngũ, cách đó không xa là thiết bị xét nghiệm độ tương thích Pheromone lớn.

Ưu điểm của loại thiết bị lớn này là diện tích xét nghiệm bao phủ rộng, khoảng 10 mét. Để thu thập mẫu trong phạm vi lớn hơn, nó sẽ tự động bắt lấy Alpha và Omega đi vào khu vực này, từ đó tiến hành ghép đôi.

Trước đây trên diễn đàn của Tư Duy Nhĩ, đã có người đùa rằng "khi thu thập Pheromone, cậu có thể mang người mình ái mộ đi dạo gần đó, là có thể biết được độ tương thích của hai người là bao nhiêu."

Điều này tuy nghe có chút khoa trương, nhưng ở một mức độ nào đó mà nói lại không sai.

Hơn nữa kết quả xét nghiệm ra cũng sẽ sau đó hiện lên trên màn hình lớn của thiết bị xét nghiệm.

Điều này rất lớn mức độ đã thỏa mãn tâm lý hóng chuyện của học sinh Tư Duy Nhĩ.

Lương Tuế Tuế vẫn luôn chú ý chặt chẽ hướng đi của Cố Thu, thấy đối phương đã xét nghiệm xong, đang cùng Lâm Căng Trúc rời khỏi đội ngũ, đi về phía một nơi nào đó.

Lương Tuế Tuế theo bản năng nhìn theo tầm mắt về phía nơi họ định đến, trong lòng đột nhiên có một cảm giác rất kỳ quái.

Đó là khu vực xét nghiệm độ tương thích Pheromone.

Tuy nói để tiện cho việc thu thập mẫu, nhưng để tôn trọng sự lựa chọn của học sinh, khu vực xét nghiệm độ tương thích cũng không bao gồm cả lối ra và lối vào.

Bây giờ, Cố Thu và Lâm Căng Trúc trông có vẻ, là định đi xét nghiệm độ tương thích sao?

Lương Tuế Tuế cảm thấy mình dường như đã bỏ qua một chi tiết nào đó, nhưng cô ta không kịp suy nghĩ kỹ, vì Cố Thu đã cách cô ta một khoảng. Cô ta lập tức đi theo.

"Tuế Tuế, em định đi đâu vậy?" Hứa Văn Duyệt tạm thời đã trao đổi vị trí với những người khác, bây giờ đang ở bên cạnh dụng cụ thu thập, hỗ trợ nghiên cứu viên xử lý một số tình huống đột xuất. Nhìn thấy Lương Tuế Tuế đột nhiên rời khỏi đội ngũ, hỏi một câu.

"Sắp đến lượt em rồi."

Lương Tuế Tuế một bên không ngừng nhìn về phía bên Cố Thu, sợ đối phương đi rồi, một bên lại có lệ nói: "Chị Văn Duyệt, cơ thể em đột nhiên lại bắt đầu không thoải mái, em đến nơi khác nghỉ một chút trước, lát nữa lại đến."

Nói xong còn không đợi Hứa Văn Duyệt nói gì thêm, liền chạy xa.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com