Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 20: Rõ ràng đã rất nhiều năm không khóc...

Đối đãi với trà xanh, vĩnh viễn phải dùng chiêu cao tay hơn.

Bùi Thanh bị Thẩm Ninh Hinh liên tiếp làm rơi đồ đập vào chân hai lần, vốn định túc giận nhưng xung quanh có quá nhiều người đang nhìn, sợ hình tượng bị ảnh hưởng nên rốt cuộc vẫn không bộc lộ ra ngoài.

Nhưng cô ta cũng không phải đứa ngốc, rất nhanh liền hiểu rõ người này đang cố ý, sau đó liền âm thầm ghi hận, cũng chỉ mở miệng kêu đau với Thẩm Ninh Hinh.

Thẩm Ninh Hinh lười so đo cùng cô ta.

Xem như ruồi bọ đang vo ve bên tai.

Thời gian từng chút trôi đi, qua hai ngày Khâu Diệc Bạch vẫn chưa thấy trở về.

Chuyện Vương Hi được thăng chức đã được kiểm chứng trong thời gian này.

Phó giám đốc, tiền lương trực tiếp tăng gấp đôi.

Cùng lúc đó, còn thêm một người nữa cùng được thăng chức - Bùi Thanh.

Cô ta từ một nhân viên bình thường trực tiếp trở thành tổ trưởng của tổ Thẩm Ninh Hinh.

Đối với kết quả này, ngoại trừ Triệu tỷ và Thẩm Ninh Hinh đã sớm biết được, những người còn lại nghe được đều giật mình.

Nhưng cũng không có cách nào khác, dù sao cũng là quyết định của cấp trên, mọi người cũng chỉ có thể chúc mừng.

Thẩm Ninh Hinh cũng vỗ tay hai cái chúc mừng theo mọi người, ngay sau đó tiếp tục ngồi xuống bàn tiếp tục làm việc, vừa nhấc mắt lên, vừa lúc thấy Bùi Thanh xách theo túi trái cây trong tay đi chua cho mọi người.

Bên trong có rất nhiều trái cây, quả táo, quả đào lê, mỗi người đều nhận được một quả to.

Nhưng cô ta lại cố tình duỗi tay lựa bên trong túi, cuối cùng lấy ra hai quả vừa nhỏ lại vừa bẹp đặt lên bàn cô.

Trên mặt còn mang theo nụ cười dối trá, cùng cô nói: "Rất ngọt, em mau nếm thử."

"Vì em mà mua đó."

À, vậy càng không thể ăn.

Thẩm Ninh Hinh thấy thế cười cười, duỗi tay đem hai quả kia để sang một bên, sau đó nghiêm túc nói lời cảm ơn, đôi mắt cong cong, cười vô cùng ngọt.

Đáy lòng lại không ngừng trêu chọc,cho chị chua chết đi.

Thấy bộ dạng cô không có chút gì là tức giận, Bùi Thanh không nhận được kết quả mình mong muốn, tức khắc có chút khó chịu, nụ cười tươi liền biến mất, nhanh chân rời đi.

Trong miệng hình như còn lẩm bẩm, Thẩm Ninh Hinh đại khái đọc được một chút khẩu hình miệng, hình như cô ta đang nói là 'cô chờ đó.'

Xem ra còn muốn trả thù cô.

Con người này sao lại nhỏ mọn như vậy chứ.

Thẩm Ninh Hinh thấy thế thở dài, sau đó đưa tay cầm lấy cà phê bên cạnh nhấp một chút.

Cẩn thận ngẫm lại, quả thật lúc đó cô đúng thật là có chút xúc động, nghe cô ta đi bên cạnh mở miệng nói xấu Khâu Diệc Bạch, cô liền không tự chủ được mà tức giận, cuối cùng lại chọn phương pháp ấu trĩ như vậy mà trút giận.

Nhưng cô không hối hận, nếu chuyện lặp lại một lần nữa, cô vẫn sẽ lựa chọn như vậy.

Bởi vì cô biết rốt cuộc tiểu khóc bao là người như thế nào, tuyệt đối không có khả năng xấu xa như trong miệng cô ta.

Cô không có cách nào lừa gạt chính mình.

Cũng không muốn làm trái lương tâm của mình.

"..."

Cái câu 'cô chờ đó' trong miệng Bùi Thanh rốt cuộc cũng không gây ra bao nhiêu sóng gió.

Từ một nhân viên bình thường thăng chức trở thành tổ trưởng, chức vụ càng cao trách nhiệm càng lướn, lượng công việc cũng tăng lên nhiều, mỗi ngày cô ta đều vội vội vàng vàng, thời gian rảnh rỗi giảm bớt, cũng không có cơ hội nào để gây sóng gió.

Theo lời nói của Triệu tỷ, đại khái chính là đức không xứng vị.

Ngoại trừ trường hợp thật sự kiên định chịu làm chịu trả giá, nếu không sớm muộn gì cũng lật xe.

Hơn nữa bây giờ Thẩm Ninh Hinh vẫn là thực tập sinh, không bị áp lực về doanh số tiêu thụ, cho nên cô ta cũng không thể xuống tay ở phương diện này.

Cho nên trước mắt, ngoại trừ bảo Thẩm Ninh Hinh chạy việc vặt và cố ý tăng lượng công việc thì Bùi Thanh cũng không có cách nào khác nữa.

Đối với việc này, Thẩm Ninh Hinh vô cùng cẩn thận đối chiếu toàn bộ đơn hàng.

Không chỉ hoàn thành mà còn nỗ lực hoàn thành một cách tốt nhất, làm Bùi Thanh căn bản không có cách nào bắt được lỗi.

Cô nghĩ.

Xem trong hai người chúng ta, ai chết trước.

--------------------------

Mấy ngày trôi qua, Khâu Diệc Bạch vẫn chưa trở về từ xưởng.

Thời gian dài rất nhanh đã gần bằng với thời gian cô xuất ngoại đi công tác, chỉ sợ thật sự là có chuyện lớn cần phải xử lý.

Hơn nữa nhìn dáng vẻ là thật sự rất bận, vội đến mức không đăng trạng thái mới lên Weibo.

Thẩm Ninh Hinh thở dài, nhân lúc công việc cần dùng đến điện thoại cô liền nhanh tay ấn vào Weibo, một lát sau rời khỏi mở WeChat.

Do dự một lúc lâu, rốt cuộc vẫn gửi một tin nhắn, muốn hỏi xem gần đây cô ấy thế nào.

Gõ xong vừa gửi đi, Bùi Thanh ở phía sau liền lập tức gọi tên cô: "Thẩm Ninh Hinh! Trong giờ làm thất thần cái gì đấy!"

Giọng nói vô cùng lớn.

Như bắt được lỗi của cô.

Thẩm Ninh Hinh nghe vậy khuôn mặt cứng đờ, trầm mặc điều chỉnh lại, lúc này mới một lần nữa quay đầu về sau.

"Thật xin lỗi." Cô cười cười, tự đáy lòng cùng cô ta xin lỗi, "Em lập tức tiếp tục làm việc."

Sau đó cô cũng không nói thêm câu nào, lập tức đứng lên, ôm văn kiện trong tay đi qua bộ phận đơn chứng.

Không cho Bùi Thanh cơ hội nói tiếp.

Nhìn bóng dáng cô rời đi, Bùi Thanh cơ hồ tức muốn nổ mắt, biểu cảm trên mặt so với vừa nãy càng thêm dữ tợn.

Nhưng không biết nhớ đến cái gì, một lát sau lại khôi phục về bộ dạng thường ngày.

Thậm chí còn cong môi, nhẹ nhàng cười cười.

"..."

Buổi chiều rất nhanh trôi qua.

Thẩm Ninh Hinh vội vàng xử lý biên lai, trong lúc nhất thời quên mất thời gian, đưa mắt lên lần nữa người trong văn phòng đã rời đi hết.

Nhưng vừa quay đầu, lại thấy Bùi Thanh vẫn còn ngồi trong phòng.

Thẩm Ninh Hinh thấy thế không khỏi sửng sốt.

Mặt trời mọc đằng Tây à?

Từ trước đến nay chả thấy Bùi Thanh tăng ca lần nào, thế mà hôm nay lại ở lại trễ như vậy.

Trong lòng dần dâng lên một cỗ nghi hoặc, bất quá Thẩm Ninh Hinh thật sự đối với người này cảm thấy vô cùng phiền chán, cho nên cũng không suy nghĩ nhiều.

Nhanh tay sửa sang lại xong văn kiện trên bàn, vì phòng trường hợp người này làm hư gì đó, thật cẩn thận đem tất cả những biên lai quan trọng khóa vào trong ngăn tủ.

Sau đó cô đứng lên, tắt máy tính, chuẩn bị rời đi.

Chưa đi được mấy bước, đột nhiên Bùi Thanh từ phía sau đi lên trước giữ cô lại.

Đôi mắt hẹp dài híp lại, môi chậm rãi mở ra, tiếu lý tàng đao đối với cô mà nói : "Chúng ta cần nói chuyện."

(Tiếu lý tàng đao*: những người bề ngoài tốt bụng nhưng bên trong nham hiểm và độc ác)

"Đã hết giờ làm rồi." Thẩm Ninh Hinh nghe vậy xoay người, ngay sau đó cũng nở một nụ cười, "Chuyện công việc để ngày mai rồi nói sau."

"Không phải chuyện công việc." Bùi Thanh lắc đầu, theo thói quen đưa tay cuốn cuốn tóc, nụ cười tràn đầy thâm ý, "Là việc riêng."

"Việc riêng, vậy càng không cần nói." Thẩm Ninh Hinh nhìn cô ta nhẹ nhàng nhướng mày, "Tôi và chị hẳn là không có việc riêng gì để mà nói với nhau cả."

Nói xong liền xoay người muốn rời đi.

"Thẩm Ninh Hinh!" Bùi Thanh thấy thế liền nóng nảy, tức khắc tiếp tục đưa tay kéo cô lại.

Cùng lúc đó, còn đưa điện thoại lên trước mặt cô, cao giọng nói : "Cô nhìn xem đây là cái gì!"

Không khí trầm mặc, sau một lúc lâu Thẩm Ninh Hinh mới quay đầu lại.

Liếc nhìn một cái, ngay lập tức liền khiếp sợ.

Trên màn hình là lịch sử trò chuyện của Bùi Thanh và Vương tổng của bộ phận nội mậu.

Tuy rằng chỉ là liếc mắt một cái, nhưng Thẩm Ninh Hinh vẫn thấy được không ít từ ngữ mẫn cảm.

"Bảo bối." "Thân ái." "Yêu em."

Bất kể là từ nào, toàn bộ đều hướng về một kết luận --

Quan hệ giữa Bùi Thanh và Vương tổng không bình thường.

Trong lòng tức khắc lộp bộp một chút.

"Giật mình sao?" Bùi Thanh thu hồi điện thoại, ôm tay đứng yên nhìn cô, "Có phải không nghĩ đến phải không?"

"Cô cho rằng vì sao tôi được thăng chức, cô cho rằng tôi thật sự dễ bị coi thường sao?"

Cô ta nói xong rồi cũng dần dần đi đến gần thêm một chút một, đưa tay nhẹ nhàng sửa lại cổ áo của Thẩm Ninh Hinh, trên mặt lộ ra nụ cười: "Cô không nên đối nghịch với tôi, tôi biết cô muốn giữ hình tượng cho Khâu tổng của chúng ta, nhưng... cô cũng nên biết rõ mình đang đứng ở đâu."

"Vương tổng vào công ty sớm hơn Khâu tổng rất lâu, bất kể là chuyện gì chỉ cần anh ta nói một câu Khâu tổng đều phải nể vài phần, cô chỉ là một thực tập sinh nhỏ bé, ở trong mắt cô ta tính là gì chứ, nếu thật sự xảy ra chuyện, cô cho rằng cô ta sẽ bảo vệ cô sao?"

"Tôi nghĩ Vương tổng liền sẽ lập tức trở về thôi, chúng ta cứ từ từ, nhỉ?"

--------------------

Trong văn phòng thật sự yên tĩnh.

Bùi Thanh đã rời đi một lúc lâu, ngoại trừ Thẩm Ninh Hinh xung quanh thân không còn bất kỳ người nào.

Ánh mặt trời theo cửa sổ chiếu vào bên trong văn phòng, bao phủ trên người thật đẹp cũng thật ấm áp, mang theo cảm giác thích ý.

Nhưng vào giờ phút này, Thẩm Ninh Hinh chỉ cảm thấy tâm trạng vô cùng không tốt.

Rốt cuộc bởi vì cô xem thường Bùi Thanh, lúc ấy cô đoán được chắc chắn cô ta có người chống lưng, nhưng dù có nghĩ thế nào cũng không đoán ra được người đó lại là Vương tổng.

Cô ta nói rất đúng, Vương tổng là nhân viên kỳ cựu, năng lực cao, xác thật Khâu Diệc Bạch phải nể anh ta vài phần.

Đối đầu với một người như vậy, chắc chắn cô không có phần thắng.

Lúc ý thức được điều này, đầu óc Thẩm Ninh Hinh đột nhiên trống rỗng.

Đáy lòng cũng dần xuất hiện một suy đoán, chỉ sợ đến khi Vương tổng trở về, nói không chừng cô sẽ bị hai người này chèn ép đến mức tự động từ chức.

Một khi đã như vậy, lúc nãy cô nên nói lại vài câu mới đúng, lúc nãy cô chỉ ngây ngốc để cô ta lên mặt nói từ đầu đến cuối, rốt cuộc vẫn là quá hời cho Bùi Thanh.

Trong đầu thoáng qua rất nhiều điều rối loạn lung tung.

Thẩm Ninh Hinh bực bội giật nhẹ khóe miệng, cuối cùng lấy điện thoại ra.

Cũng không biết bản thân muốn làm gì, cũng chỉ một lần rồi lại một lần ân vào icon trên màn hình.

Bấm vào, rồi rời khỏi, lại bấm vào, rồi lại rời khỏi.

Cứ như vậy lặp đi lặp lại không biết bao nhiêu lần, đột nhiên âm thanh WeChat vang lên.

Cô nghe được tiếng liền có chút sửng sốt, một hồi lâu mới kịp phản ứng, đưa tay ấn vào xem.

Thế mà lại là tin nhắn từ tiểu khóc bao nha.

"Công việc sắp xong rồi, hai ngày nữa là có thể trở về rồi.

Cơm ở xưởng quá khó ăn, vừa lúc cô còn đang nợ tôi một ân tình, chờ tôi về nhất định phải mời tôi ăn cơm đó."

Cô ấy còn nói thêm, "Đừng nghĩ đến việc quỵt nợ tôi nha Thẩm Ninh Hinh."

Thẩm Ninh Hinh thấy thế không khỏi khựng lại vài giây.

Gì đây, gấp đến như vậy rồi mà còn không quên chuyện nợ ân tình, thậm chí còn chủ động yêu cầu người ta mời cơm.

Tiểu khóc bao này cũng quá ngây thơ, hai tuổi rưỡi thật sự không hơn không kém nha.

Nghĩ đến đây cô đột nhiên có chút muốn cười.

Nhưng khóe miệng nửa ngày vẫn không cong lên, ngược lại trái tim lại trầm xuống.

Cũng không biết thế nào, nước mắt trong khi cô không ý thức được liền lặng lẽ chảy xuống.

Rõ ràng đã rất nhiều năm không khóc...

Thẩm Ninh Hinh thở dài, duỗi tay rút một tờ khăn giấy tùy tiện lau khô nước mắt trên mặt, một lát sau gục đầu xuống, giơ tay chậm rãi vứt tờ giấy vào thùng rác.

Lúc sau cô đứng lên, hít thở thật sâu, đeo balo lên lưng đi ra thang máy, trong lòng vẫn tràn ngập ngũ vị trần tạp.

(Ngũ vị tạp trần: ngọt mặn đắng chua cay cùng lúc, ý chỉ cảm giác phức tạp hỗn độn.)

Nhưng chậm rãi nghĩ lại, phần lớn mọi việc xảy ra đều có liên quan đến Khâu Diệc Bạch.

Vậy cô ấy cần phải trở về sớm một chút.

Cô vừa đi về phía trước vừa suy nghĩ.

Chừng một bước, có khả năng liền sẽ không thấy được mình...

---------------------------------------

Tác giả có lời muốn nói:

Mặc kệ là Hinh Hinh hay Khâu tổng, vào lúc không vui nhìn thấy đối phương đều sẽ rất nhanh vui vẻ trở lại.

Hai người đều là sự tồn tại để cứu rỗi lẫn nhau qwq, lại còn có thêm bổ sung cho nhau nữa.

========================

Mọi người vote để mình lấy động lực nhé!!!

05/08/2023

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com