Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 6



"Tính mạng của nàng có dấu hiệu đang dần tan biến, e rằng... nàng, thời gian không còn nhiều đâu."

"Cái gì?!" Tiểu Thanh thoáng cái ngây ngẩn cả người. Nàng nghĩ đến rất nhiều chứng bệnh nhưng lại không nghĩ đến là như thế này, vậy, nàng như thế nào mới phải?

"Có thể có phương pháp cứu?" Hồi lâu, Tiểu Thanh khôi phục lý trí, nhưng giọng nàng lại đang run rẩy.

"Có!" Nam Cực Tiên Ông nhìn Tiểu Thanh đáp, "Nhưng cách này... rất nguy hiểm."

"Ngươi cho ta biết, nguy hiểm đến đâu ta cũng không sợ." Tiểu Thanh đáp lại Nam Cực Tiên Ông, giống như người chết đuối bắt dược ân nhân cứu mạng.

"Ở cực bắc có một nơi đất âm hàn là Hàn Động, bên trong động có con thần thú, tinh nguyên của nó là thuốc cứu Bạch Tố Trinh." Hắn dừng một chút rồi nói tiếp, "Nhưng ngươi vốn là rắn, trời sinh sợ lạnh, cho dù có đến đó cũng không thể tự do cử động, hơn nữa phải lấy tinh nguyên của thần thú. Việc này một tiểu thanh xà như ngươi khó có thể làm được."

"Ta muốn đi!" Tiểu Thanh trầm mặc, sau một hồi kiên quyết nói với Nam Cực Tiên Ông quyết định của nàng.

"Tiểu Thanh, ngươi nghĩ cho kĩ, đây không phải là kích động nhất thời có thể giải quyết đâu, vì thế có thể sẽ lien luỵ tính mạng ngươi."

"Ta mặc kệ! Chỉ cần có thể cứu tỷ tỷ của ta, ta cái gì cũng có thể làm!"

"Tiểu Thanh ngươi..." Nam Cực Tiên Ông lời còn chưa nói hết đã bị cắt ngang.

"Thanh nhi!" Thanh âm yếu ớt của Bạch Tố Trinh.

"Tỷ tỷ..." Tiểu Thanh không nói mà đứng nhìn Bạch Tố Trinh. Nét mặt của nàng ta, Tiểu Thanh hiểu rõ, cuộc đối thoại vừa rồi của nàng và Tiên Ông chỉ sợ là Bạch Tố Trinh đều đã nghe hết.

"Tiên Ông, cơ thể của ta, ta tự mình hiểu rõ. Làm phiền Tiên Ông phí tâm." Bạch Tố Trinh dùng dằng muốn đứng lên, lại bị Tiểu Thanh thoáng cái đặt nàng lại trên giường.

"Tỷ tỷ, tỷ nghỉ ngơi thêm đi."

"Đừng ngại, đừng ngại. Tiểu Thanh là đồ đệ của lão phu, ngươi là tỷ tỷ quan trọng nhất của nàng. Hiển nhiên, lão phu cũng để tâm đến ngươi. Huống hồ ngươi là con bạch xà được người người yêu mến, ngươi đừng ngại cũng bái lão phu làm sư phụ đi, thế nào?" Nam Cực Tiên Ông vuót râu cười ha ha bàn bạc.

"Đa ta Tiên Ông nâng đỡ, chỉ sợ không còn nhiều thời gian nữa. Vì lẽ gì, vì lẽ gì lại được Tiên Ông nâng đỡ như thế?"

"Tỷ tỷ!" Tiểu thanh kêu, "Ta sẽ không để cho tỷ chết!"

"Nhưng mà Thanh Nhi..."

"Đừng nói nữa. Ta sẽ đi tìm linh dược cho tỷ, ai cũng không thể thay đổi chủ ý của ta!"

"Thanh nhi!" Bạch Tố Trinh có chút tức giận, "Ngươi biết rõ lần đi này cửu tử nhất sinh, ngươi còn muốn đi sao?"

"Đúng!"

"Ngươi cho ta là gì của ngươi?"

"Tỷ tỷ"

"Vậy ngươi không nghe lời tỷ tỷ sao?"

"Ta... ta nghe! Nhưng mà chỉ có chuyện này thì không thể!" Tiểu Thanh do dự một chút kiên định trả lời.

"Được! Coi như ngươi đi, lấy được, ta cũng không dùng!"

"Tỷ tỷ!" Tiểu Thanh nghẹn họng.

Chứng kiến cảnh tượng này, Nam Cực Tiên Ông tự hiểu không vui, từ trong người lấy ra một hồ lô đổ ra một viên đan dược đưa cho Tiểu Thanh, "Cho tỷ tỷ ngươi ăn vào, nhưng chỉ có thể tạm duy trì một ít. Về phần cái khác, lão phu cũng bất kể. Nếu là muốn đi thật, đến tìm lão phu trước, lão phu tặng ngươi vài món pháp bảo, hy vọng có thể hữu dụng." Nói xong liền đi.

Tiểu Thanh tiếp nhận lấy tiên dược, quay lại đưa cho Bạch Tố Trinh. Bạch Tố Trinh lắc đầu, Tiểu Thanh bướng bỉnh đem tiên đơn đưa lên miệng nàng, Bạch Tố Trinh kiên quyết không chịu ăn.

"Tỷ tỷ~" Tiểu Thanh bắt đầu nũng nịu, nhưng trong lòng đã có chủ ý. Chỉ cần Bạch Tố Trinh mở miệng, nàng nhất định đem tiên dược nhét vào trong miệng nàng ta.

Bạch Tố Trinh không nói lời nào, ý nghĩ của Tiểu Thanh liếc mắt một cái đã thấy ngay.

"Được! Tỷ không ăn!" Tiểu Thanh đem tay đặt bên miệng của Bạch Tố Trinh dời đi, nói tiếp, "Nếu tỷ chết, ta sẽ lập mộ cho tỷ, nếu tỷ tan thành mây khói, ta lập mộ chôn quần áo và di vật của tỷ. Sau đó tự sát ở trước mộ, tuỳ tỷ! Cho dù đến âm tào địa phủ, ta cũng muốn phải ở bên cạnh tỷ, đầu thai cũng muốn làm muội muội tỷ!"

"Thanh nhi!" Bạch Tố Trinh không nói gì. "Đã sống bảy trăm năm qua, muội vẫn kích động như vậy, như thế thật ấu trĩ!"

"Tỷ tỷ, Thanh nhi không phải ấu trĩ cũng không phải là kích động, Thanh nhi chỉ là không muốn mất đi tỷ, Thanh nhi chỉ muốn vĩnh viễn ở bên cạnh tỷ!" Tiểu Thanh nói xong liền mím môi, gương mặt đỏ hồng.

Bạch Tố Trinh nhìn biểu cảm của Tiểu Thanh, 'cười khúc khích' một chút rồi thoáng cái bật cười, lập tức thấy Tiểu Thanh mặt càng đỏ hơn. Bạch Tố Trinh trong lòng cảm thấy buồn cười, không nghĩ đến Tiểu Thanh còn có một bộ mặt đáng yêu như vậy.

"Được rồi, ta ăn!" Bạch Tố Trinh đưa tay muốn Tiểu Thanh đưa tiên đơn. Tiểu Thanh không để ý đến mặt đỏ, mừng rỡ đem tiên đơn đưa cho Bạch Tố Trinh, nhìn nàng ăn.

"Qua đây!" Bạch Tố Trinh khoát tay với Tiểu Thanh, gọi Tiểu Thanh ngồi ở mép giường. Tiểu Thanh đến trước giường ngồi xuống bên cạnh Bạch Tố Trinh. "Thanh nhi, nói cho ta biết muội sống ra sao trong bảy trăm năm qua, có tốt không?"

"Được!" Tiểu Thanh nhích lại gần Bạch Tố Trinh, lại nghĩ đến cơ thể suy yếu của Bạch Tố Trinh, thẳng thắn đem Bạch Tố Trinh kéo vào lòng mình.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com