Chương 28. Thi yêu
Ánh trăng chiếu qua gian cửa sổ, rơi trên người tiểu hồ ly ngồi ở kế bên. Nàng mở lớn hai mắt, nghiêng mặt nhìn dây kết bình an đã phai màu trong tay, đây là món quà sinh nhật mà ngày ấy a nương Kim Cửu Nương đã tặng cho nàng, nàng lại không có cơ hội chính miệng nói câu cảm ơn với a nương.
“A nương……” Ánh mắt Kim Trản Nhi ôn nhuận, đáy mắt tràn đầy nhớ nhung.
Khách điếm cách rất gần tửu lầu, cho nên trong gió tràn ngập mùi hương rượu. Ngửi được một lúc lâu, Kim Trản Nhi cũng cảm thấy có chút hơi say. Nàng cẩn thận cất kỹ dây kết bình an, buồn bực chán nản mà lật ngồi ở trên cửa sổ, hai chiếc ủng nhỏ rũ xuống đung đưa lay động, đáy mắt dần dần hiện lên vẻ buồn rầu.
“Hai trăm chín mươi bảy năm.”
Kim Trản Nhi bấm ngón tay đếm đếm, lôi kiếp mà Hồ tộc phải chịu cũng không phải cứ đúng ba trăm năm một lần, có lẽ sẽ sớm, có lẽ sẽ muộn, cho nên Kim Trản Nhi càng ngày càng sợ hãi sét đánh, sợ một khi sấm rền đột nhiên không kịp phòng ngừa mà đánh vào người nàng, lập tức lấy đi mạng nàng.
Nếu nàng chết, tiểu đạo cô cũng phải chết theo, trên đường hoàng tuyền còn phải kết bạn đi cùng…… Nghĩ đến đây, Kim Trản Nhi vội vàng lắc lắc đầu, cái người Trương Diệu Vi này trong chốc lát dịu dàng, trong chốc lát hung dữ, thay đổi sắc mặt còn nhanh hơn lật sách, nàng cũng không muốn tiếp tục đồng hành một hồi. Huống hồ, nàng cũng không cam lòng chết oan uổng như vậy! Nàng còn có rất nhiều chuyện phải làm, tuyệt đối không thể cứ để tuổi xuân chết sớm!
“Lão già kia nói cơ duyên rốt cuộc là cái gì?” Hai tay Kim Trản Nhi khoanh vòng ra sau đầu, dựa vào thành cửa sổ, thành Giang Ninh này dù sao cũng là thủ đô, nếu cứ đi bộ như vậy dạo một lần, có ít thì cũng mất vài ngày, lỡ như hai ngày này lôi kiếp mà tới thì sao? Kim Trản Nhi nhịn không được run một chút, lẩm bẩm: “Phi! Phi! Phi! Bổn tiểu yêu quân có trời phù hộ, tuyệt đối sẽ không xui xẻo như vậy!”
Gì?
Mùi rượu trong gió dường như thay đổi, khứu giác của Hồ tộc không yếu, nàng cảm thấy biến hóa, nhịn không được lại ngửi hai hơi, đôi mày không khỏi nhíu lại, nắm cái mũi thầm nghĩ: “Mùi xác chết từ đâu tới?”
Cửa sổ cách vách chợt mở ra, Kim Trản Nhi kinh ngạc nhảy dựng, suýt chút nữa từ trên cửa sổ té lộn cổ xuống dưới.
Trương Diệu Vi trầm mặt nhảy ra khỏi cửa sổ, ngồi xổm trên mái che, nghiêm túc nói: “Có yêu khí!”
Kim Trản Nhi trừng nàng: “Ngươi muốn xen vào việc của người khác?”
“Tôn chỉ của Huyền Ninh Tông, nếu yêu nghiệt hại người, chém.” Mũi chân Trương Diệu Vi đạp một cái, lập tức bay xuống, dừng ở con hẻm nhỏ sau lưng khách điếm.
“Này! Ngươi đừng tùy tiện hành sự, chẳng may là đại yêu, ngươi muốn chịu chết, nhưng ta thì không muốn bồi táng cùng ngươi!” Kim Trản Nhi cũng phi xuống khách điếm, đuổi theo Trương Diệu Vi.
Trương Diệu Vi lấy một lá bùa vàng từ trong lòng ngực, tập trung làm chú. Chỉ thấy linh quang màu bạc chợt lóe, bùa vàng liền giống như vật sống, nhảy lên từ lòng bàn tay nàng, bay một vòng trong không trung, không chút do dự mà chui vào tiểu viện cách vách.
Trương Diệu Vi cùng Kim Trản Nhi song song đột nhập vào tiểu viện, nhìn cách bày biện của viện này, đình đài lầu các đều mang màu sắc mị tục, những toà lâu ở hậu viện cao thấp trập trùng, dưới hiên treo đầy đèn lồng màu đỏ, hơn phân nửa là chốn trăng hoa.
Hai người đi theo bùa vàng lướt lên toà lâu nhỏ, bước vào hành lang dài âm u.
Hai bên hành lang dài đều là phòng cho khách, có chút thanh âm từ bên trong truyền đến, đối với Trương Diệu Vi mà nói, đều rất khó nghe. Chỉ mới đi có mấy bước, bên tai nàng đã thiêu đến đỏ bừng.
Da mặt Kim Trản Nhi từ trước đến nay dày hơn nàng, chuyện nhân gian nàng ấy cũng biết ít nhiều, hiện giờ nghe đến chỉ cảm thấy ồn ào, không khỏi thấp giọng thúc giục: “Mau chút bắt con yêu kia, sớm chút rời đi, nơi này phiền muốn chết.”
Trương Diệu Vi cũng muốn sớm một chút trở về, liền thúc giục bùa vàng mau tìm được ngọn nguồn của thi yêu.
Kẽo kẹt ——
Cửa phòng bên trái đột nhiên mở ra, một tay Kim Trản Nhi kéo Trương Diệu Vi đến phía sau, đồng thời dùng chú thuật ẩn thân, giấu kín thân ảnh hai người bên trong bóng tối.
Hai cô nương ban đêm xông vào chỗ phong nguyệt đã không phải chuyện tầm thường, tiểu đạo cô còn mặc đạo bào trên người, nếu bị gán cái danh người xuất gia yêu đương vụng trộm cùng khách uống rượu, chính là nhảy xuống sông Tần Hoài cũng rửa không sạch.
Bên trong có một công tử say nghiêng ngả lảo đảo đi ra, trở tay vứt một thỏi bạc trên mặt đất, cười to nói: “Thu Nguyệt cô nương, ngày mai bổn thiếu gia lại đến tìm nàng uống rượu.” Nói xong, liền đỡ một bên cánh cửa, dần dần đi xa.
Trương Diệu Vi khẽ thở ra một hơi, nhẹ giọng nói: “Cảm ơn.”
“Không có gì.” Kim Trản Nhi cũng không khách khí với nàng, khi nhìn về phía bùa vàng, bùa vàng đã dán trên cánh cửa phòng trong cùng, toàn bộ linh quang đã tan đi.
“Trước nói rõ, đánh không lại liền chạy, đừng quăng mạng nhỏ ở chỗ này.” Kim Trản Nhi nói rõ ước pháp tam chương với nàng, “Mạng ngươi cũng không chỉ là mạng của ngươi.”
“Ừ.” Trương Diệu Vi nhàn nhạt đáp lời, bước nhanh đến ngoài cửa, mới vừa xé bùa vàng xuống, cánh cửa lại đột nhiên mở ra.
Ỷ vào chú thuật ẩn thân, Trương Diệu Vi cùng Kim Trản Nhi lui qua một bên, để nữ tử diễm lệ kia đi ra trước.
Nàng ta là người, không phải yêu.
Trong lòng Trương Diệu Vi sinh nghi, mùi thi yêu chính là từ bên trong phát ra, nếu nữ tử này ở nơi này trường kỳ, nhất định sẽ sinh bệnh, hoặc là mất đi tính mạng.
Vì sao?
Kim Trản Nhi cũng đang đánh giá cô nương này. Chỉ thấy mày liễu của nàng ta hơi xếch lên thái dương, một đôi đồng tử mị hoặc lúc nhìn quanh đủ để câu hồn đoạt phách, hiện tại nàng ta chỉ khoác một kiện ngoại thường sa mỏng, lúc đi lại, bờ mông cong lên, đùi ngọc giấu dưới váy lụa như ẩn như hiện, xứng đáng với hai chữ “vưu vật”.
Nữ tử phong trần thường trang điểm quyến rũ, cái này cũng không hiếm lạ. Nàng ta không có mang bất kỳ vật trừ tà gì, lại có thể tồn tại trong căn phòng tràn ngập yêu khí, thật sự làm người ta khó hiểu.
Không chỉ có như thế.
Cánh mũi Trương Diệu Vi khẽ nhúc nhích, cảm thấy mùi son phấn trên người nữ tử này còn nồng hơn những nữ tử phong trần khác rất nhiều. Nếu chỉ để trêu chọc đám quan nhân, cũng không cần dùng nồng đến như vậy.
Chẳng lẽ để che giấu mùi xác chết?
Nữ tử diễm lệ đi dọc theo hành lang dài vài bước, dường như nghĩ tới cái gì, lại đi vòng trở về. Trương Diệu Vi cùng Kim Trản Nhi đưa mắt nhìn nhau, bất động thanh sắc mà tiến vào theo.
“Về…… về?”
Chỗ sâu trong phòng, có một khối thi thể nữ tử ngồi bên cạnh chiếc đàn cổ, màu mắt nó trắng bệch, nhìn nữ tử diễm lệ trở về, tựa hồ có chút kinh ngạc, liền mở miệng hỏi. Nói cũng kỳ quái, nhìn bộ dáng này của nó, dường như vừa mới chết không lâu, nhưng yết hầu cứng đờ, cho dù chỉ nói một chữ cũng là nói lắp, lại không giống như người vừa mới chết.
Nữ tử diễm lệ dịu dàng xoa xoa gáy nó, cười nói: “Ta chỉ là đã quên thắp hương.” Nhìn kỹ mặt mày hai người, lại có bảy phần tương tự.
Hiển nhiên, nữ tử diễm lệ biết trước mắt không phải người sống, lại cứ dịu dàng như thế, nghĩ đến nhất định có nội tình.
Nữ tử diễm lệ thắp một cây hương giữ thi thể, lúc này mới yên lòng, mỉm cười nói: “An tâm ngủ, ta đi ứng phó trong chốc lát liền tới.”
“Ừm…… ừm……” Cánh mũi tái nhợt của nữ thi giật giật, màu mắt trắng bệch dần dần biến thành nâu đen, thoáng chốc bớt đi vài phần dữ tợn.
Nữ tử diễm lệ cẩn thận đỡ nữ thi nằm xuống, đắp chăn lên cho nó, đau lòng mà dịch dịch, trấn an: “A tỷ sẽ bảo vệ ngươi thật tốt, đừng sợ.”
“Không…… Không sợ……” Nữ thi nhắm mắt, nghe lời đi ngủ.
Nữ tử diễm lệ chậm rãi đứng dậy, đi ra khỏi phòng, không quên lấy chìa khóa khóa lại.
Nghe tiếng bước chân nàng đi xa, Kim Trản Nhi nhẹ nhàng mà huých Trương Diệu Vi một chút, đưa ánh mắt cho nàng —— trên người nó không có sát khí, cũng không có oán khí, có lẽ là chưa bao giờ hại người.
Linh quang trên mi tâm Trương Diệu Vi sáng lên, nàng đã thi triển xong thiên linh mục, thấy rõ ràng nguồn gốc thân yêu của người kia. Nó đều không phải là bị thi yêu cắn mới biến thành như vậy, mà là từ người luyện thành thi yêu.
Tuy nó không phải yêu ác, nhưng kẻ đã luyện người sống thành thi yêu lại không nhất định.
Kim Trản Nhi thấy nàng ấy vẫn không nhúc nhích, trong lòng thầm kêu không ổn, xem ra tiểu đạo cô lại muốn quản chuyện bao đồng. Nàng kéo kéo ống tay áo của Trương Diệu Vi, dùng khẩu ngữ nói: “Ngươi đã quên sinh tử kết sao?”
Trương Diệu Vi tự nhiên nhớ rõ, nhưng hiện nay nàng càng muốn làm minh bạch, rốt cuộc là ai biến một người sống sờ sờ thành như vậy.
Nào biết lúc này, nữ thi đột nhiên cứng đờ ngồi dậy, trợn mắt nhìn về bên này, chắp tay trước ngực, khẩn cầu: “Đừng…… Đừng……”
Nó vậy mà thấy được các nàng!
Kim Trản Nhi không thể không xem kỹ thi yêu này một lần nữa, rõ ràng chỉ có mấy năm đạo hạnh, làm sao có thể thấy các nàng bên dưới chú thuật ẩn thân? Có điều nếu đã lộ tẩy, ngược lại cũng không cần tiếp tục ẩn thân, vì thế Kim Trản Nhi cởi bỏ chú thuật, hiện thân trước mặt thi yêu.
“Ai đã biến ngươi thành như vậy?” Trương Diệu Vi trực tiếp mở miệng, đáy mắt đều là vẻ thương xót.
Nữ thi nhìn thấy nàng mặc đạo bào, vừa kinh vừa sợ, muốn đứng dậy lễ bái xin tha, lại bởi vì thân thể cứng đờ, thử rất nhiều lần đều đứng dậy không nổi.
“Tỷ tỷ, dọa người ta rồi kìa.” Kim Trản Nhi nhịn cười nói.
Ngữ khí của Trương Diệu Vi trở nên càng nhu hòa, an ủi: “Ta không giết ngươi, ngươi đừng sợ, ta chỉ muốn biết ai biến ngươi thành như vậy?”
Nữ thi lại không tin, thiên hạ làm gì có đạo trưởng nào mà không trừ yêu?
“Thật sự đừng sợ……”
“Để ta.”
Kim Trản Nhi đắc ý ngắt lời Trương Diệu Vi, đổi ngược lại, nếu nàng là thi yêu, trước mắt liền có một đạo sĩ, đạo sĩ nói không giết nàng, loại lời nói này có quỷ mới tin! Cái gọi là suy bụng ta ra bụng người, tự nhiên phải lấy thành ý. Mà thành ý lớn nhất, không gì hơn là nàng để chiếc đuôi to trắng muốt của mình lộ ra.
“Nhìn, ta cũng là yêu, đi theo tỷ tỷ được một thời gian rồi, tỷ tỷ nói không giết, sẽ thật sự không giết.” Kim Trản Nhi kiêu ngạo mà đong đưa cái đuôi, tiến lại gần nữ thi nhỏ giọng nói, “Đừng sợ, đạo hạnh của nàng ấy không cao bằng ta, nàng ấy đánh không lại ta đâu.”
Nữ thi nhìn tiểu hồ ly, rồi lại nhìn Trương Diệu Vi, bán tín bán nghi mà lặng im một hồi lâu, mãi mới tiếp tục mở miệng: “Hà…… Hà……”
“Hà?” Trương Diệu Vi không hiểu ý của nó.
Kim Trản Nhi bất đắc dĩ thở dài, chờ nhỏ nói lắp này nói cho hết lời, chỉ sợ trời cũng sáng.
“Tỷ tỷ, tháng sau trăng tròn, ngươi giúp ta hấp thu tinh hoa, có được hay không?”
Trương Diệu Vi không hiểu vì sao tiểu hồ ly lại một câu như vậy vào lúc này, nhưng tiểu hồ ly không chờ nàng trả lời, liền đã ra tay. Lúc trước nàng xem quá khứ của Tang Tang như thế nào, hiện giờ liền tiếp tục vẽ hồ lô đồng dạng, tiêu hao đạo hạnh xem chuyện ngày trước của nữ thi.
“Ngươi muốn khi nào hấp thu tinh hoa trời đất, ta đều giúp ngươi.” Trương Diệu Vi từ từ mở miệng.
Kim Trản Nhi cho rằng chính mình nghe lầm, ngạc nhiên nhìn nhìn Trương Diệu Vi, mặt trời nay mọc đằng Tây rồi à! Tiểu đạo cô sao lại dễ nói chuyện như thế? Chỉ là hiện nay cũng không phải thời điểm miệt mài theo đuổi, Kim Trản Nhi tập trung thúc giục linh quang kim sắc bùng lên, linh quang chui vào trong nữ thi, sau đó lại mang ra một chiếc màn lưu quang.
Hình ảnh trên màn kim quang dần dần rõ ràng, một tia chớp hiện lên, nỗi lòng Kim Trản Nhi dao động, làm như bị ai dùng dao đâm vào sống lưng, hàn ý thấu vào trái tim.
Cũng may chỉ là hư ảnh.
Kim Trản Nhi hoãn lại, nhìn kỹ về màn lưu quang ——
Đó là một đêm mưa, hai cô nương nhỏ bé ăn mặc rách nát ngồi trên ngạch cửa, nghiêng đầu chờ đợi cha nương trở về.
Sấm sét chợt đến.
Tỷ tỷ vội vàng che hai lỗ tai của muội muội, an ủi: “A Lăng đừng sợ, có a tỷ ở đây.”
Thân thể của muội muội từ trước đến nay không tốt, sợ hãi mà chui vào lòng ngực tỷ tỷ, yếu ớt hỏi: “Cha cùng nương khi nào trở về ạ?”
Tỷ tỷ nhìn đường nhỏ lầy lội bên ngoài, trời đã tối đen, ngày xưa lúc này cha nương đã trở lại. Tuy rằng trong lòng có bất an, nhưng tỷ tỷ vẫn mỉm cười dỗ dành: “Sớm, sớm thôi……”
_____
Chú giải
Thi yêu: xác biến thành yêu ☠️
Ước pháp tam chương: Ba chương điều khoản. Lưu Bang sau khi chiếm được kinh đô Hàm Dương vào năm 207 TCN, ông đơn giản hóa luật lệ hà khắc của nhà Tần thành Ước pháp tam chương.
Vưu vật: thường để chỉ người con gái tuyệt sắc.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com