Chương 32. Say rượu
“Quan gia, quan gia, hai gian cuối cùng này chỉ có hai vị cô nương ở, không phải hai vị công tử.” Tiểu nhị một bên dẫn quan sai, một bên giới thiệu khách nhân, đã đi tới ngoài cửa phòng.
Đám quan sai được Từ tiểu tướng quân bày mưu tính kế, muốn tìm cơ hội bắt Oanh Oanh cô nương, trở về lĩnh thưởng. Mặc dù biết nơi này không có công tử nào ở, vẫn là đến kiểm tra một lần mới được.
“Mở cửa, tra.” Quan sai cầm đầu ra dáng, ý bảo tiểu nhị gõ cửa.
Tiểu nhị không lay chuyển được, chỉ phải gõ gõ cửa phòng, hỏi: “Cô nương, cô nương các ngươi dậy chưa?” Không nghe thấy bên trong có người đáp lại, tiểu nhị quay đầu nói với quan sai: “Có lẽ sáng sớm ra ngoài du ngoạn, lúc này không ở trong phòng.”
“Có người nhìn thấy Oanh Oanh cô nương đi theo hai vị công tử lên lầu, phía trước đều lục soát qua không có, cho nên hai gian này cần phải lục soát.” Quan sai buồn bực, chẳng lẽ hai vị công tử kia có bản lĩnh đoán trước, bằng không sao lại nghĩ đến mượn khách điếm đông người này bày trò kim thiền thoát xác, mang hoa khôi nương tử đi mất.
Tiểu nhị vốn không nên làm loại chuyện này, lại nghĩ đến quan sai đều ở đây, nếu hai vị cô nương trở lại, phát hiện nơi này thiếu đồ vật, cũng không thể đổ lên đầu hắn được. Vì thế, tiểu nhị căng da đầu đẩy cửa phòng ra, nhìn thấy bên trong không có một bóng người, lại thơm đến nức mũi, nghĩ thầm nhất định là tối hôm qua cô nương kia mua phấn mặt gì.
“Quan gia, ngài nhìn, gian này không có.” Tiểu nhị mở rộng cửa phòng, ý bảo quan sai nhìn xem thật kỹ.
Quan sai cũng sẽ không chỉ đứng ở ngoài cửa, vì thế nhao nhao ấn đao đi vào.
Oanh Oanh nhận thức những người này.
Quả nhiên, Từ tiểu tướng quân sẽ không để nàng dễ dàng rời đi. Nhìn đám quan sai cách nàng càng ngày càng gần, Oanh Oanh cơ hồ ngưng thở, sợ phát ra một chút tiếng vang, liền sẽ làm đám quan sai phát hiện tung tích của nàng. Thấp thỏm trong lòng, nàng khẩn trương nhìn về hồ yêu cách đó không xa, lại bị doạ sợ tới mức mở to miệng, suýt nữa phát ra tiếng kinh hô.
Kim Trản Nhi vốn tưởng rằng tất cả có thể bình an vượt qua, lại chưa bao giờ nghĩ tới biến số lớn nhất lại phát sinh ở trên người Trương Diệu Vi. Tửu lượng của Trương Diệu Hơi cực thấp, lúc này men say bốc lên, cả người nóng bỏng, linh thức hỗn loạn, hai chân đã biến thành đuôi dài, câu lấy eo Kim Trản Nhi, cố ý vô tình mà vuốt ve.
Kim Trản Nhi xấu hổ đỏ bừng mặt, bất đắc dĩ loại thời điểm này Trương Diệu Vi tuyệt đối nhu nhược không xương, nếu nàng không ôm, Trương Diệu Vi chắc chắn mềm giống bùn mà gục xuống mặt đất. Nhưng ôm ôm, nàng cảm thấy càng không thích hợp.
Chỉ thấy đôi tay Trương Diệu Vi ôm chặt cổ nàng, hai mắt sáng quắc, dường như muốn ăn tươi nuốt sống nàng ngay lập tức.
Đừng!
Cảm thấy Trương Diệu Vi muốn nói gì, Kim Trản Nhi vội vàng bịt kín miệng nàng, lại bị nàng nhân cơ hội ngậm lấy mu bàn tay, liếm láp dọc theo một đường đến đầu ngón tay giữa.
Trong thoáng chốc, Kim Trản Nhi chỉ cảm thấy mị thuật của Hồ tộc chẳng qua chỉ là múa rìu qua mắt thợ, xà yêu một khi đã mị, thật sự là mị đến chết người, quyến rũ mê hoặc, làm người hoảng loạn.
Để tránh gây ra động tĩnh gì, rước lấy phiền toái không cần thiết, Kim Trản Nhi quay mặt qua chỗ khác, thổi ra một ngụm yêu khí. Yêu khí phiêu ra ngoài cửa sổ, dừng ở sân trống, biến thành ba người, hai người có bộ dáng công tử mà lúc trước nàng cùng Trương Diệu Vi hoá thành, một người khác là Oanh Oanh cô nương.
“Oanh Oanh cô nương, đi mau.” Một người trong đó cố ý lên tiếng, kinh động quan sai trên lầu.
Quan sai bổ nhào vào bên cửa sổ, nhìn thấy ba người vội vàng chạy ra cửa sau, lập tức chỉ huy cấp dưới: “Tức tốc bắt lại! Mau!” Lúc này bọn họ nơi nào còn để ý đến tiểu nhị, lập tức ấn đao đi vòng ra, đuổi theo ba người kia.
Tiểu nhị thở phào một hơi, một lần nữa đóng cửa phòng lại, cũng tiếp tục thét to đi làm việc.
Bên này Oanh Oanh đã bị một màn trước mắt doạ tới mức sắc mặt trắng bệch, sau một lúc lâu không nói ra lời. Một con hồ yêu đã đủ làm người ta sợ hãi, hiện giờ đạo cô thế nhưng lại là xà yêu, cái này làm cho nàng làm sao tiếp thu ngay được? Hô hấp khó khăn, Oanh Oanh ôm ngực kịch liệt thở dốc, trong khoảng thời gian ngắn, có hơi thở không thuận, lập tức hai mắt trợn ngược, ngất đi.
“Này!” Kim Trản Nhi theo bản năng muốn đỡ nàng ấy, nhưng mới vừa duỗi tay, Trương Diệu Vi quấn trên người nàng suýt nữa ngã xuống. Nàng hoảng hốt ôm lấy Trương Diệu Vi một lần nữa, trơ mắt nhìn Oanh Oanh ngã xuống đất.
Ngất thì cứ ngất, việc cấp bách, trước tiên phải giải rượu cho tiểu đạo cô.
“Trương Diệu Vi! Nói trước nha, ta chỉ giải rượu cho ngươi, cũng không phải cố ý thân cận ngươi! Ngươi đừng có nghĩ lung tung!” Nói rồi, mi tâm của Kim Trản Nhi dán lên mi tâm của Trương Diệu Vi, cảm giác quen thuộc nảy lên trong lòng, nàng không khỏi co rụt lại, luôn cảm thấy một màn này dường như đã làm ở đâu rồi.
“Mình cũng không thể suy nghĩ lung tung!” Kim Trản Nhi nhanh chóng nhắc nhở chính mình, một lần nữa dán mi tâm lên, tập trung niệm chú, chuẩn bị bức hơi rượu ra khỏi cơ thể Trương Diệu Vi.
Nào biết ——
Trong lòng nàng đột nhiên ấm áp, Trương Diệu Vi phủ lên ngực nàng, nhẹ nhàng đẩy nàng một cái, nàng ấy ngẩng mặt lên, ý cười vũ mị, ánh mắt đong đầy yêu thương, đáy mắt dâng lên tình cảm như dung nham cuồn cuộn, chỉ cần liếc mắt nhìn một cái, liền có thể hòa tan tất cả phòng bị trong tim.
“Này! Đừng dùng loại ánh mắt này nhìn ta! Ta…… Ta…… Này!”
Trương Diệu Vi chợt dùng lực, đè Kim Trản Nhi xuống dưới thân, si ngốc mà nhìn Kim Trản Nhi đỏ bừng mặt, đầu ngón tay nàng vuốt ve một đường dọc theo mi tâm nàng ấy xuống dưới, cuối cùng vuốt một cái lên chóp mũi nàng ấy.
“A Giáng……”
“Đó là ai chứ! Ta không phải! Ngươi nhận lầm người!”
“Chính là nàng!”
Hai tay Trương Diệu Vi vòng lại, gối lên ngực nàng, ánh mắt thâm tình nóng đến cả người Kim Trản Nhi đều không được tự nhiên.
“Ta không phải!”
“Người đã uống nước Vong Xuyên, đều sẽ quên đi chuyện kiếp trước.”
Trong giọng nói của Trương Diệu Vi nhiều một tia mất mát nhàn nhạt, nàng khẽ vỗ về tóc mai của Kim Trản Nhi, dịu dàng nói: “Nàng đã quên cũng không sao, ta nhớ rõ là đủ rồi.” Lời này nói được nghiêm túc, nhưng Kim Trản Nhi nghe thấy, vẫn là miệng đầy mùi rượu, sợ là một chữ cũng không thể tin.
Kim Trản Nhi giãy giụa hai cái, muốn ngồi dậy từ dưới thân Trương Diệu Vi, nghiêm mặt nói: “Ngươi để ta dậy! Này! Cái đuôi của ngươi!” Còn chưa giãy giụa được, liền phát giác đuôi rắn của Trương Diệu Vi quấn lấy đuôi bạch hồ của nàng, một chút một chút mà vuốt ve, làm nàng cảm thấy ngứa ngáy không rõ nguyên do.
“Đừng quậy! Ngứa!”
“A Giáng.” Trương Diệu Vi bỗng nhiên ôm mặt nàng, đáy mắt nháy mắt càng thêm mông lung.
Cho dù Kim Trản Nhi chưa hôn ai bao giờ, nhưng cũng từng nhìn thấy phàm nhân có tư thế như vậy ngay sau đó sẽ phát sinh cái gì. Nàng hoàn toàn luống cuống, vội vàng chống lên môi nàng ấy, gấp giọng nói: “Ta cảnh cáo ngươi, còn làm bậy, ta sẽ ra tay thật đó!”
“Ta…… rất nhớ nàng……” Thanh âm của Trương Diệu Vi rách nát tràn qua khe hở ngón tay nàng, như là mảnh vụn pha lê rơi vào trái tim, làm cõi lòng Kim Trản Nhi chấn động, nổi lên một vòng lại một vòng gợn sóng, thật lâu không thể dừng lại.
Nếu chỉ là bèo nước gặp nhau, sao lại sinh ra nỗi lòng quen thuộc như vậy?
Rõ ràng không phải cửu biệt trùng phùng, vì sao nàng sẽ nhiều thêm một tia mừng rỡ như điên không nên có.
Đường đường là tiểu yêu quân của Âm Minh Giới, sao lại động tình với một tiểu xà yêu suốt ngày “hung dữ” với nàng? Huống hồ, nàng xác xác thực thực không phải A Giáng gì đó, nhất định là tiểu đạo cô nhận lầm người! Đúng! Nhất định là nhận lầm người!
Kim Trản Nhi nghĩ đến đây, nhanh chóng thu lại những cảm xúc không nên có, ngón tay chống trên môi Trương Diệu Vi vuốt lên, dừng trên mi tâm nàng ấy.
Linh quang vàng kim chợt bùng lên trên đầu ngón tay, chui vào trong cơ thể Trương Diệu Vi, từng điểm từng điểm mà bức hơi rượu trong cơ thể nàng ấy ra.
“Này!” Kim Trản Nhi cảm thấy Trương Diệu Vi đột nhiên áp xuống, còn không kịp ngăn cản, môi Trương Diệu Vi đã rơi xuống, không nghiêng không lệch mà dừng trên môi nàng.
Yêu đan nóng cháy, chớp mắt như bị ai thúc tỉnh.
Bên cạnh yêu đan bất thường, còn có nhịp tim hoàn toàn rối loạn của Kim Trản Nhi.
Nếu lúc bắt đầu Trương Diệu Vi còn coi như vũ mị, lúc này hôn môi lại có vẻ đơn thuần cùng vụng về. Mỗi cái chạm, cẩn thận từng li từng tí lại cầm lòng không đậu, mỗi chuyển động, nghiền lên môi nàng, lại đi vào trong tim tiểu hồ ly.
Hốc mắt Kim Trản Nhi lên men, nàng không biết chính mình vì sao đột nhiên muốn khóc, không phải xấu hổ, cũng không phải sợ hãi. Nhưng rốt cuộc vì cái gì, nàng không biết, cũng không thể hiểu ra.
Linh quang trên đầu ngón tay quật cường mà lập loè hai cái, vẫn là biến mất. Tâm thần Kim Trản Nhi đã loạn, nơi nào còn có thể thúc giục linh khí bức độc cho Trương Diệu Vi.
Nụ hôn dài lâu, làm lòng Kim Trản Nhi loạn, cũng làm người Trương Diệu Vi nóng.
Cuối cùng Trương Diệu Vi dừng môi hôn, hơi hơi tách ra cho nhau khoảng cách, hô hấp hỗn độn của hai người đã bán đứng lẫn nhau. Chỉ là liếc mắt một cái, giống như uống rượu ủ vạn năm, chỉ nếm một ngụm, say sưa, ngây dại.
“A Giáng.”
Với Trương Diệu Vi mà nói, trước mắt tiểu hồ ly cũng không phải là tiểu hồ ly, mà là A Giáng mà nàng đã chờ đợi sáu mươi năm. A Giáng vẫn trước sau như một mà cười với nàng, làm nũng với nàng, dễ như trở bàn tay tác động vào tim nàng, hồn nàng, cam nguyện vì nàng ấy phá giới một lần lại một lần.
“Ta phá giới.” Hai má Trương Diệu Vi đỏ bừng, cúi đầu khẽ xoa môi chính mình, đáy lòng mê mang nhưng vui sướng. Rõ ràng là hai từ không liên quan đến nhau, lúc này ghép vào một chỗ, lại vừa đúng.
Kim Trản Nhi hoàn hồn hung hăng tát chính mình một cái, cuối cùng bò ra khỏi thân nàng, vội la lên: “Ngươi còn biết ngươi là người xuất gia à! Chính ngươi phá giới thì thôi đi, ngươi còn khinh bạc ta!” Nàng mới không thừa nhận, nàng có chút thích, nàng càng không muốn thừa nhận, nàng vẫn chỉ là thế thân cho “A Giáng” kia.
Tiểu đạo cô không phải bởi vì thích mới khinh bạc nàng, chỉ là uống say, nhận lầm người…… Nghĩ đến đây, Kim Trản Nhi tức giận nghiến chặt răng, suýt nữa bật khóc, nàng vậy mà lại bị một con xà yêu cướp mất nụ hôn!
“A Giáng……”
“Câm miệng!”
Kim Trản Nhi giận, cuối cùng ra tay “tàn nhẫn”. Nàng bắn một chút linh quang đến, cố định Trương Diệu Vi lại. Trương Diệu Vi cần bình tĩnh, nàng càng cần bình tĩnh!
Không ngoài dự kiến, sau khi Trương Diệu Vi thanh tỉnh, ác nhân nhất định cáo trạng trước, nói là nàng dùng mị thuật với nàng ta, chết cũng không thừa nhận là chính mình khinh bạc nàng.
Bổn tiểu yêu quân mới không thèm ngậm bồ hòn!
Nhưng nghĩ rồi lại nghĩ, nếu nàng chất vấn Trương Diệu Vi mượn rượu hành hung, Trương Diệu Vi lại ghi thù, đến lúc đó chơi xấu không chịu cởi bỏ sinh tử kết thì phải làm sao bây giờ?
Kim Trản Nhi càng nghĩ càng cảm thấy ngứa răng, hận không thể cắn tiểu đạo cô một cái, cắn rách, chảy máu, lúc này mới tính giải hận.
Cũng không được!
Cắn tiểu đạo cô bị thương, vậy không phải làm nàng ta càng ghi hận nàng sao?
Kim Trản Nhi tức giận đến phồng má, nghĩ rồi lại nghĩ, cuối cùng chỉ có thể nhịn xuống, chờ Trương Diệu Vi tỉnh lại, một chữ cũng không thể nói!
“Ngươi chờ đó! Chờ giải được sinh tử kết, ta nhất định cùng ngươi tính sổ rõ ràng! Hừ!” Kim Trản Nhi vung ống tay áo lên, Trương Diệu Vi theo đó ngã xuống đất, mùi rượu trên người tan đi, chỉ thấy lông mi nàng khẽ nhúc nhích, tựa hồ có thể tỉnh lại ngay lập tức.
Kim Trản Nhi từ trên mặt đất bò dậy, đưa lưng về phía Trương Diệu Vi, nhanh chóng chỉnh lại xiêm y, sợ bị Trương Diệu Vi nhìn ra cái gì.
“A……”
Trương Diệu Vi đỡ trán ngồi dậy, nghi hoặc hỏi: “Đây là làm sao vậy? Ta như thế nào đột nhiên té xỉu?”
“Còn có thể thế nào? Uống say thì xỉu!” Kim Trản Nhi tức giận trả lời.
Trương Diệu Vi nhìn thấy cái đuôi của mình lộ ra, theo bản năng liếc mắt nhìn xiêm y trên người Kim Trản Nhi, nhìn thấy cũng không có nhăn nheo gì, liền lặng yên thở phào nhẹ nhõm một hơi.
“Lần tới…… ta không đi theo ngươi đến chỗ phong nguyệt.”
“Ta cũng không dám mang ngươi đi!”
Kim Trản Nhi hừ một tiếng thật mạnh.
Trương Diệu Vi biết tiểu hồ ly tức giận, nhưng rốt cuộc vì sao tức giận, nàng lại nghĩ không ra.
“Ngươi tức giận cái gì?”
“Ngươi nói xem?”
Kim Trản Nhi nói ra lời này, liền phát hiện chính mình nói sai rồi, nhanh chóng lái sang chuyện khác: “Đừng nói nữa, trước giải quyết chuyện của tỷ muội Tống gia đã.” Nói rồi, nàng đỡ Oanh Oanh ngất xỉu đến ngồi trên sập, lầm bầm, “Đương không hiện đuôi làm cái gì, nhìn coi doạ Oanh Oanh cô nương nhà người ta kìa.”
“Không phải ngươi cũng hiện đuôi sao?” Trương Diệu Vi nhìn chằm chằm đuôi nàng phản kích.
Kim Trản Nhi vội vàng che đuôi của mình lại, ngẩng đầu nói: “Ai cho phép ngươi nhìn đuôi của ta!” Khi nói chuyện, đã giấu cái đuôi mất dạng.
Trương Diệu Vi cũng không biết tiểu hồ ly hôm nay ăn trúng thuốc nổ gì, sao không thể nói tới hai câu, liền phải bị nàng ấy vặn lại một câu.
“Mới vừa rồi……”
“Chuyện gì cũng chưa phát sinh!”
Kim Trản Nhi cao giọng phản bác, mày lại nhíu lại, nghi hoặc nói: “Kỳ quái? Té xỉu thì té xỉu, sao giống như là đã chết?”
“Ta đến xem.” Trương Diệu Vi bước nhanh đến gần.
Kim Trản Nhi theo bản năng mà phòng bị Trương Diệu Vi, rụt rụt về sau.
Trương Diệu Vi lặng yên nhìn hết trong mắt, lại không nói toạc. Hôm nay tiểu hồ ly nhất định có chuyện gì giấu diếm nàng, chờ xử lý xong chuyện tỷ muội Tống gia, nàng nhất định phải làm cho rõ ràng.
_____
Vở kịch nhỏ
Trương Diệu Vi: Ngươi tức giận cái gì nha?
Kim Trản Nhi: Tức cái gì? Vô cớ bị người ta quấy rối! Đã vậy chỉ là thế thân!
Trương Diệu Vi: Ta cũng không có quấy rối ngươi.
Kim Trản Nhi: Đó! Chuyện mở mắt nói dối này, ngươi làm không chỉ một lần! (thở phì phì)
_____
Chú giải
Kim thiền thoát xác: ve sầu lột xác, dùng một hình dạng mới để che mắt.
Ngậm bồ hòn làm ngọt: nhẫn nhục chịu đựng những điều cay đắng.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com