Chương 47. Lôi kiếp
Kim Trản Nhi an tĩnh nghỉ ngơi ở cách vách, suốt một ngày một đêm không tới quấy rầy Trương Diệu Vi, đây là lần đầu tiên như vậy. Đã quen tiểu hồ ly kia ríu rít suốt một đường, ngày hôm nay có vẻ càng thêm dài, càng thêm tĩnh mịch.
Nhưng mà, như vậy cũng tốt.
Nàng có thể suy nghĩ thấu đáo, Kim Trản Nhi cũng có thể suy tư rõ ràng.
Kiếp này có nên buông bỏ nhi nữ tình trường, tu đạo của mỗi người, hay là tiếp tục quấn quýt si mê, lại đặt cược một kiếp hồng trần ở bên nhau.
Màn trời lặng yên, vài áng mây đen kéo đến, làm ánh trăng trong trẻo trở nên ảm đạm.
Gió lạnh thổi tới, Trương Diệu Vi đứng dậy đi đến bên cửa sổ, đóng lại nửa cánh cửa sổ. Nàng nhìn sắc trời bên ngoài thêm một lúc, chỉ thấy mây đen kéo đến bốn phía, hiển nhiên đang ấp ủ một cơn bão táp.
Vẫn nên đóng lại thôi, tránh cho nửa đêm trời mưa tạt vào trong.
Trương Diệu Vi vừa muốn đóng cánh cửa còn lại, lại thấy kim quang lóe lên từ cửa sổ phòng cách vách.
“Ngươi đi đâu?”
“Ta sẽ không để nàng xảy ra chuyện.”
Những lời nói giống như đã từng quen vang lên từ hư không, tiếng lòng Trương Diệu Vi khẽ run, mang máng nhớ rằng những lời này không chỉ có A Giáng từng nói, dường như có ai đó cũng từng nói những lời tương tự với nàng.
Trương Diệu Vi thầm cảm thấy bất an, làm sao còn có thể tĩnh tọa tu luyện trong phòng, vì thế cũng hóa thành một tia ngân quang, đuổi theo Kim Trản Nhi.
Kim Trản Nhi bay rất nhanh, như là ngọn lửa xé toạc màn đêm, vẽ ra một vệt lửa sáng trong bóng đêm, hướng về phía sông Tần Hoài.
Nàng ấy muốn tìm Ảnh Bà sao?
Trương Diệu Vi nhớ lại câu nói của nàng ấy, liền đoán được nàng ấy muốn làm gì. Chẳng lẽ nàng ấy muốn tự mình quyết định chuyện giải hay không giải sinh tử kết? Nhưng mà tại sao lại phải gấp gáp như vậy?
Một tia sét lóe lên trên nền trời, tiếng sấm rền kéo tới.
Trương Diệu Vi thấy lạnh sống lưng, bỗng nhiên ý thức được điều gì đó. Hồ tộc đều có thiên kiếp, lôi kiếp ba trăm năm một lần là cửa ải sinh tử của mỗi con hồ yêu, mỗi lần đối mặt đều là lựa chọn giữa sống và chết. Kẻ may mắn, sống thêm ba trăm năm, kẻ bất hạnh, liền sét đánh bỏ mạng.
Chẳng lẽ bởi vì điều này, nàng ấy mới muốn giải sinh tử kết?
Nhưng mà, không đúng! Nàng đã xem qua yêu cốt của nàng ấy, căn bản không đủ ba trăm năm, thậm chí cách ba trăm năm đến mấy chục năm nữa, sao có thể gặp lôi kiếp sớm như vậy?
Trương Diệu Vi càng nghĩ càng thấy kỳ lạ, nếu nghĩ không ra, tự nhiên cần phải hỏi cho rõ ràng. Mắt thấy Kim Trản Nhi dọc theo sông Tần Hoài một đường bay ra khỏi thành Giang Ninh, chui vào khu rừng ở ngoại ô, Trương Diệu Vi không đi theo nữa, tay bấm đạo quyết, hóa ra trăm lá bùa linh, cứng rắn chặn Kim Trản Nhi lại.
Kim Trản Nhi tức muốn hộc máu, nói: “Trương Diệu Vi, ngươi đừng cho là ta không có tính khí!”
Trương Diệu Vi tự nhiên biết nàng ấy có tính khí, nhưng tính khí của xà yêu nàng kỳ thật cũng không nhỏ. Nàng cũng không sợ nàng ấy, cho dù biết chính mình kém nàng ấy mấy trăm năm đạo hạnh, trực giác nói với nàng, tiểu hồ ly có tức giận đến đâu, cũng sẽ không thật sự ra tay tàn nhẫn với nàng.
“Ảnh Bà đưa đò giữa sông ngòi nhân gian cùng Vong Xuyên, ngươi không đầu không đuôi tìm nàng ấy như vậy, nhất định không tìm được.”
“Thì sao? Còn hơn là không làm gì ngồi chờ chết!”
Kim Trản Nhi vừa tức vừa gấp, như một con cá nóc trướng khí, toàn thân dựng đầy gai nhọn.
Trương Diệu Vi không nhắc đến chuyện Ảnh Bà nữa, đi thẳng vào vấn đề: “Ngươi gấp gáp tìm nàng ấy như vậy, muốn giải sinh tử kết?”
Kim Trản Nhi bị nàng nói trúng tâm sự, quay mặt qua chỗ khác, giọng khàn khàn nói: “Ngươi đừng hiểu lầm.”
“Hiểu lầm cái gì?”Trương Diệu Vi truy hỏi.
Kim Trản Nhi vừa muốn trả lời, liền bị một tia sét trên trời chặn ngang cuống họng. Nàng biết sấm sét đêm nay không giống bình thường, rất giống lôi kiếp của Hồ tộc mà nàng từng thấy qua. Sấm sét đánh xuống Giang Ninh, mà Giang Ninh chỉ có một con hồ ly là nàng, hiển nhiên là hướng về phía nàng. Nàng không thể đánh cược, cũng không thể thua.
“Nếu ta chết, ngươi có nguyện giúp ta bảo vệ hồn phách, giúp ta tái tạo thân thể?” Kim Trản Nhi hỏi.
Trương Diệu Vi đã có thể xác định, nàng ấy vội vàng muốn giải sinh tử kết như vậy, cũng không phải bởi vì không thích nàng, chỉ là không muốn cùng nàng đánh cược thiên kiếp này.
Kim Trản Nhi lại nói tiếp: “A nương năm xưa vì tái tạo thân thể cho ta mà cạn kiệt linh lực, hiện nay được đại tướng quân dùng linh lực phong ấn trong linh quật, bảo đảm hồn phách bất diệt, chờ đợi cơ hội tái sinh. Ta chưa bao giờ ôm nàng, nàng cũng chưa bao giờ chính tai nghe ta gọi một tiếng a nương, ta không muốn…… đời này cũng không thể cứ như vậy mà kết thúc.” Những lời này đều là lời nói thật từ tận đáy lòng nàng, nói đến mặt sau, chỉ cảm thấy xoang mũi cay cay, vốn không muốn rơi lệ, vẫn là khó có thể khống chế mà đỏ hốc mắt.
“Cho nên, ngươi đặt ta ở nơi nào?” Trương Diệu Vi đột nhiên hỏi, làm Kim Trản Nhi giật mình.
Kim Trản Nhi không nghĩ tới nàng ấy vậy mà sẽ hỏi như vậy, nếu không phải sợ liên lụy nàng ấy, nếu có thể đổi một người khác dính phải kết sinh tử này, nàng nhất định không nói hai lời, trực tiếp để Ảnh Bà giải, cần gì phải rối rắm khó chịu như lúc này.
“Đã đến lúc này rồi! Ngươi còn hỏi cái này!” Kim Trản Nhi không biết trả lời như thế nào, liền bắt đầu “la lối khóc lóc”.
Đột nhiên sấm sét chớp sáng, làm khuôn mặt hai người trắng bệch.
Kim Trản Nhi vội la lên: “Nếu không tìm được Ảnh Bà, thì mọi thứ sẽ kết thúc!” Nàng không muốn tiếp tục dây dưa với Trương Diệu Vi, xoay người bỏ chạy, ai ngờ Trương Diệu Vi đã sớm đoán được nàng sẽ như thế. Ngạc nhiên nhận ra một chiếc đuôi rắn đen quấn quanh eo, Kim Trản Nhi thầm kêu không ổn, liền cảm thấy trên vai có thêm một người.
“Trương Diệu Vi! Ngươi điên rồi sao! Mau thả ta ra!” Kim Trản Nhi nghe thấy tiếng sấm càng ngày càng gần, hiển nhiên đã đuổi đến chỗ nàng, nàng không thể tiếp tục lãng phí thời gian nữa.
Trương Diệu Vi dang tay quấn chặt thân thể nàng ấy, cho dù Kim Trản Nhi có tránh như thế nào, cũng không thể tránh thoát sự khống chế của nàng. Phải nói rằng, thuật quấn của Xà tộc, thiên hạ vạn vật không có mấy thứ có thể tránh thoát.
“Ta hiện tại đã tin ngươi là A Giáng chuyển thế.” Lúc Trương Diệu Vi nói lời này nửa cười nửa không, rơi vào tai Kim Trản Nhi, lại càng nhiều chua xót.
Thanh âm của Trương Diệu Vi gần bên tai Kim Trản Nhi, tiếp tục nói: “Năm đó ngươi không hỏi ta, đã lựa chọn hy sinh, để lại một mình ta khổ sở chờ ngươi suốt một đời, hiện nay ngươi còn muốn làm điều tương tự, thật sự tính xấu có chết cũng không đổi!”
Kim Trản Nhi nghe thấy giật mình, vội giải thích: “Rõ ràng là hai việc!” Nói đến một nửa, liền nhớ tới một đời của Hủ Hủ cùng Thẩm Yến Uyển, mặc dù nàng không muốn thừa nhận, nàng đúng là có tính tình như vậy, nếu hai người chỉ có thể có một người sống sót, nàng nguyện ý để lại hi vọng sống cho đối phương, chưa bao giờ hỏi đối phương có muốn hay không muốn.
“Chết là giải thoát, tồn tại mới là dày vò, cho đến bây giờ, ngươi vẫn không hiểu sao?” Trương Diệu Vi đau đớn hỏi tiếp, khuôn mặt xinh đẹp lạnh lùng đã hóa nguyên hình đầu rắn, thè thè lưỡi.
Đạo bào đen tuyền trượt xuống thân mãng xà của nàng, Kim Trản Nhi bừng tỉnh, nhận ra Trương Diệu Vi rốt cuộc muốn làm gì.
“Đó chính là thiên lôi! Đạo hạnh của ngươi không chống đỡ được đâu!” Kim Trản Nhi tê tái kêu gào, muốn tránh thoát sự kiềm chế của Trương Diệu Vi, nàng ấy lại càng quấn chặt lấy nàng, “Thả ta ra! Mau!”
“Coi như ta trả lại nợ tình cho ngươi, nếu ta có thể giúp ngươi chống đỡ sét đánh, về sau ngươi và ta thanh toán hết.” Trương Diệu Vi cũng đã đưa ra quyết định của mình.
Thoáng chốc vảy xà đen sáng lấp lánh, linh quang màu bạc bừng sáng, hiện ra một tấm khiên bằng vảy đen bao bọc người Kim Trản Nhi, như ẩn như hiện.
Kim Trản Nhi nhịn khóc nói: “Ta rõ ràng muốn tất cả mọi thứ! Ta mới nghĩ giải sinh tử kết, chừa thêm một đường lui! Ai muốn thanh toán hết với ngươi chứ!”
Trên đời trước nay đều không có chuyện gì lưỡng toàn, không có bỏ, sẽ không có được. Hoài Từ hiểu đạo lý này, Trương Diệu Vi cũng hiểu đạo lý này, chỉ là Kim Trản Nhi không muốn hiểu.
Giải trừ sinh tử kết, xóa bỏ toàn bộ quá khứ, cũng xóa bỏ toàn bộ tương lai, hai người quên nhau nơi giang hồ làm sao có thể còn liên quan gì? Một khi hai người trở thành người qua đường xa lạ, sẽ không thể tái sinh nhân duyên, tự nhiên cũng sẽ không có chuyện về sau Trương Diệu Vi giúp nàng tái tạo thân thể.
Không có nhân, sẽ không có quả.
“Thế vô song toàn pháp, bất xá khởi hữu đắc?” Trương Diệu Vị lạnh giọng hỏi.
Đời không gì vẹn toàn, không bỏ sao có được?
Thân thể Kim Trản Nhi run lên, á khẩu không trả lời được.
Nếu không có trước kia, Trương Diệu Vi không nhớ được nàng, nàng kỳ thật cũng giống vậy, làm sao còn nhớ Trương Diệu Vi? Cái mà nàng gọi là đường lui, chẳng qua là một bên tình nguyện lừa mình dối người.
“Nếu ta không thể giúp ngươi chống đỡ thiên lôi……” Trương Diệu Vi ngẩng đầu nhìn trời, lúc này lôi quang lập lòe trên màn trời, đã thành mạng nhện, người dưới lưới trời đã không còn đường chạy, không còn lỗ chui, “Ta dùng mạng này trả cho ngươi.” Nàng kiên định nói, không chút sợ hãi, đồng quang như lửa, nóng đến mức lòng người run rẩy.
Ầm ầm!
Tia sấm sét thứ nhất đánh xuống, đụng phải tấm khiên vảy đen, chỉ một chút đã đánh nát toàn bộ vòng linh quang bảo hộ.
Uy lực như thế, vượt xa tưởng tượng của Kim Trản Nhi. Nàng hoàn toàn luống cuống, vội la lên: “Đây là kiếp nạn của ta! Còn không buông ra! Ta sẽ đánh ngươi!”
“Câm miệng!”
Trương Diệu Vi quát một tiếng, nàng quay ngược cắn lấy một mảnh vảy đen của chính mình, lấy vảy làm bùa, lại một lần nữa hóa ra một tấm khiên bằng vảy đen —— trên giáp thuẫn ẩn ẩn hiện lên linh văn màu máu, uy lực cao hơn gấp trăm lần so với giáp thuẫn chỉ bằng linh quang trước đó.
Kim Trản Nhi ngửi thấy mùi máu tươi, cũng không biết Trương Diệu Vi bị thương ở nơi nào, vội nói: “Ngươi đừng thể hiện!”
“Sao, chỉ cho phép ngươi thể hiện như năm đó?” Trương Diệu Vi lạnh lùng hỏi lại, vừa dứt lời, tấm khiên vảy lại bị sấm sét đánh xuống.
Nhờ có thêm linh văn máu, cho nên một kích này chỉ làm khiên sinh ra vết rạn.
Trương Diệu Vi khẽ thở phào một hơi, xem ra biện pháp này hữu hiệu. Nào ngờ, nàng mới vừa ngước mắt lên, liền nhìn thấy trên trời đánh xuống một lúc ba tia sét, còn chưa kịp phản ứng, toàn bộ tấm khiên đã vỡ thành bột mịn. Sét còn dư lại đánh vào vảy nàng, để lại vết máu trên người nàng, máu tươi nhanh chóng ào ạt trào ra.
Mắt thấy trên trời còn đến mấy chục tia sét chưa đánh xuống, Trương Diệu Vi gắt gao cắn răng, quyết ý liều chết một phen, dù sao thua cũng chết, liều mạng lại không nhất định sẽ chết.
Xoẹt ——
Trương Diệu Vi há miệng cắn vài mảnh vảy, sống sờ sờ mà xé toạt một tảng lớn xuống, một lần nữa hóa thành khiên, lần này còn đặt thêm vào trăm năm đạo hạnh của nàng.
Kim Trản Nhi rõ ràng có thể cảm nhận được thân thể Trương Diệu Vi run rẩy, nàng biết nàng ấy bị thương không nhẹ, không thể lại để nàng ấy tiếp tục hy sinh như thế. Lập tức quyết tâm, cho dù biết rõ sẽ làm nàng ấy bị thương, vẫn dùng yêu lực tách khỏi đuôi rắn của Trương Diệu Vi.
Ầm ầm ầm!
Cùng lúc đó, Trương Diệu Vi rên lên một tiếng, chịu đựng một cú sét giáng nặng nề, lại bị Kim Trản Nhi tác động, mở miệng liền phun ra một ngụm máu tươi.
Kim Trản Nhi nhìn đến đau lòng, lại chỉ có thể nhịn vào trong tim, ngửa đầu nghiến răng nhìn mấy chục tia sét trên trời, đáy mắt chỉ còn lại sát phạt.
Đuôi rắn lại lần nữa quấn tới, Kim Trản Nhi búng tay đẩy lùi đuôi rắn, nàng xoay người phá tan tấm khiên vảy lan tràn vết rạn, liên tiếp né tránh hai tia sấm sét.
“Ngươi đừng mơ thanh toán hết!” Đầu ngón tay Kim Trản Nhi bắn ra một tia kim quang, dừng trên người Trương Diệu Vi, nháy mắt sửa chữa tấm khiên tràn đầy vết rạn, giáo huấn, “Ai nói thế vô song toàn pháp, trời không cho ta, ta sẽ nghịch lại ý trời, đạo không cho ta, ta liền thành ma!”
Nàng ấy từng nói, chỉ độ một mình nàng.
Độ mà Kim Trản Nhi muốn, tuyệt đối không phải như hôm nay, mà là vĩnh viễn trầm luân, đến chết mới thôi!
Tiểu hồ ly vừa đau lòng vừa tức giận, nhảy vào tấm khiên vảy đen, nắm chặt lấy vị trí bảy tấc của Trương Diệu Vi, cưỡng bức nàng ấy hoá lại thành hình người, lúc này mới buông tay khỏi yết hầu của nàng ấy, gằn từng chữ: “Nàng nói rất đúng, đời này ta không phải là A Giáng, cũng không phải là Hủ Hủ, ta là tiểu yêu quân của Âm Minh Giới, Kim Trản Nhi!” Nàng ôm lấy eo nàng ấy, sâu trong lôi quang đột nhiên không kịp phòng ngừa mà hôn lên môi Trương Diệu Vi.
Sấm sét ầm ầm giáng xuống, đánh vào tấm khiên vảy đen, uy lực dường như không còn cường đại như mới vừa rồi. Dù sao Kim Trản Nhi đã cắn nuốt nhiều yêu đan như vậy, tuyệt đối không phải tiểu hồ yêu ba trăm tuổi tầm thường.
Trương Diệu Vi theo bản năng muốn giãy giụa, phù quang lược ảnh hiện lên trong đầu, không ngừng xuất hiện đoạn thời gian về Thẩm Yến Uyển cùng Hủ Hủ.
Trong mộng, hai nàng đã từng thành hôn, hai nàng đã từng hứa hẹn bạc đầu tam sinh.
Thì ra nàng cùng nàng ấy đã từng liều chết triền miên như vậy, những ảo mộng nồng nhiệt, sao có thể nói quên là quên?
Yêu đan đau đớn nháy mắt kéo nàng về hiện thực.
Nàng mở mắt nhìn Kim Trản Nhi ngay trước mắt ——
“Nàng đã hứa với ta tam sinh, thiếu một đời cũng không được!” Kim Trản Nhi cắn răng cảnh cáo, cả người lộ ra sát ý lạnh lẽo xưa nay chưa từng có, ẩn ẩn có dấu hiệu nhập ma.
_____
Chú giải
Phù quang lược ảnh: ánh sáng phản quang trên mặt nước giống như cái bóng lướt qua.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com