Chương 50. Năm xưa
Tuy rằng Hạc Lão đã đảm bảo hàng chục lần, nhưng Doanh Ngọc Hoa vẫn không yên tâm, một mực ở bên bảo vệ, cho đến khi lấy máu yêu đan thành công, Kim Trản Nhi xác định không có việc gì, nàng mới thở phào nhẹ nhõm.
Nhưng Kim Trản Nhi vẫn không yên tâm, nhất định phải nhìn chằm chằm xem Hạc Lão chữa trị cho Trương Diệu Vi. Doanh Ngọc Hoa thực sự không nhìn nổi, nghiêm giọng nhắc nhở: “Vết thương trên người không đau nữa à?”
Đau thì chắc chắn là đau, chỉ là loại đau này, Kim Trản Nhi vẫn có thể chịu đựng.
“Không sao cả.”
“Nếu không thấy đau nữa, có phải nên đi thăm Vương rồi không?” Doanh Ngọc Hoa dứt khoát nói rõ.
Kim Trản Nhi chớp mắt mấy cái, xác thực, đây là chuyện lớn. Nàng không dám phản bác, vội vàng cúi đầu với Doanh Ngọc Hoa, sai hồ tỳ mang áo choàng tới, vội vã khoác lên rồi chạy đến hàn băng cốc. Dù Kim Cửu Nương đã ngủ mê nhiều năm, căn bản không thể nghe thấy tiếng Kim Trản Nhi, nhưng nàng vừa vượt qua thiên kiếp, vẫn nên báo tin vui cho mẫu thân.
“Hạc Lão, bên này này giao cho ngươi.” Doanh Ngọc Hoa nói xong, không đợi Hạc Lão trả lời, liền quay người rời đi.
Hạc Lão đã quen đại tướng quân như vậy, không ở đây giám sát hắn càng tốt, tránh được việc một lời không hợp lại cãi nhau.
Hàn băng cốc nằm ở phía Bắc Âm Minh Giới, quanh năm lạnh lẽo đến xương tủy, là cấm địa nhiều linh lực nhất trong Âm Minh Giới. Cũng vì nguyên nhân này, hàn băng cốc là nơi tốt nhất để kéo dài sinh mạng. Chỉ cần cơ duyên chín muồi, hoặc tìm thấy linh đan diệu dược để tái tạo yêu thân, Kim Cửu Nương có thể giống như Kim Trản Nhi năm xưa thực sự sống lại.
Kim Trản Nhi men theo hành lang băng giá đi vào sâu trong hàn băng cốc, càng đi vào bên trong, càng lạnh lẽo cắt da cắt thịt. Nhưng đối với Kim Trản Nhi mà nói, cái lạnh ở đây nàng quen thuộc hơn bất cứ ai, bởi vì nàng cũng từng ngủ yên ở đây suốt chín mươi năm.
Kim Cửu Nương hiện chỉ còn một sợi nguyên thần, được Doanh Ngọc Hoa dùng yêu thuật phong ấn trong hồ cốt. Hồ cốt dữ tợn, dựng đứng trong chính đường hàn băng cốc, từ khi Kim Trản Nhi có ký ức, mẫu thân đã có dáng vẻ thế này.
“A nương.” Kim Trản Nhi xoa xoa chiếc mũi đỏ ửng vì lạnh, tiến lại gần hồ cốt, nhưng không dám đưa tay vuốt ve. Chỉ vì trên hồ cốt có thiết lập cấm chế, tùy tiện động vào không chỉ bị cấm chế đánh trọng thương, mà còn có thể liên lụy đến Kim Cửu Nương, làm sợi nguyên thần cuối cùng tan biến hoàn toàn.
“Hài nhi đã vượt qua lôi kiếp lần thứ nhất.” Thời điểm Kim Trản Nhi nói những lời này, có phần đắc ý, nụ cười rạng rỡ trên mặt, “Tiểu a nương từng nói, chỉ cần ta thành công vượt qua lôi kiếp, ta có thể trở thành Vương thực sự của Âm Minh Giới.” Nói đến đây, Kim Trản Nhi chỉ cảm thấy xoang mũi cay cay, nàng không nhịn được lại xoa xoa, “Chỉ tiếc là a nương không thể tự tay đội vương miện cho ta.”
Nàng vốn lạc quan, nhưng vẫn không nhịn được mà đỏ hốc mắt.
“Nhưng, ta biết a nương sẽ vui mừng vì ta.” Kim Trản Nhi thu lại đau thương, cố gắng mỉm cười, nàng không muốn a nương thấy bộ dạng khóc nhè của mình.
Ngoài chính đường, Doanh Ngọc Hoa ẩn nấp trong bóng tối, lặng lẽ ở bên Kim Trản Nhi, y như ngày trước.
Mẹ con hai người đều có tính cách mạnh mẽ, có lẽ Kim Trản Nhi cũng không muốn bị nàng chê cười vì hay khóc.
Ánh mắt Doanh Ngọc Hoa bỗng trở nên xa xăm, nàng không khỏi nhớ về năm xưa, lần đầu tiên nàng gặp Kim Cửu Nương ——
Rừng trúc xanh ngắt, sương mù dày đặc.
Cửu Thúy Cốc là nơi Doanh Ngọc Hoa sinh ra, ở đây yêu vật đông đảo, vì để tu thành người, chuyện yêu nghiệt tương tàn đã không còn xa lạ. Thắng làm vua thua làm giặc, kẻ nào mạnh, kẻ đó có thể sống sót trong Cửu Thúy Cốc.
Một tiểu yêu như Doanh Ngọc Hoa muốn sống sót, chỉ có một con đường, đó là trở thành chó săn của yêu chủ Cửu Thúy Cốc. Những năm đó, nàng biết từ trên xuống dưới Cửu Thúy Cốc đều cực kỳ ghét nàng, nhưng chỉ cần sống sót, bị ghét thì có là gì? Nàng ỷ được yêu chủ Cửu Thúy Cốc yêu thích mà nuốt không ít yêu đan đồng loại, yêu lực dần tăng, không ngờ nàng càng lợi hại, càng nhiều yêu muốn nàng chết.
Thế là, Đoan Ngọ năm đó, nhân lúc yêu lực của nàng yếu nhất, trăm yêu tấn công vào hang động nơi nàng tu luyện. Chúng đều muốn đoạt yêu đan của nàng để tăng cường tu vi, mà yêu chủ Cửu Thúy Cốc lúc này lại chọn cách lạnh lùng đứng nhìn. Dù sao chó dưới chân hắn không chỉ có mỗi Doanh Ngọc Hoa, hắn cũng muốn tìm chút thú vui để xem, nhất là những màn chó cắn chó thế này, không gì đặc sắc hơn.
Doanh Ngọc Hoa liều chết mở đường máu, ý chí sinh tồn giúp nàng bùng phát sức chiến đấu dữ dội hơn thường ngày, liên tiếp chém giết hơn bảy mươi yêu vật, cuối cùng sức cùng lực kiệt, ngã xuống trước cửa Cửu Thúy Cốc.
Chỉ còn một bước nữa, nàng có thể thoát khỏi nơi này.
“Ngã rồi! Nàng ta ngã rồi!”
“Đại ca, ta đến mổ đan!”
“Cẩn thận, ả đàn bà này lợi hại lắm đó!”
“Biết rồi!”
Tiếng thì thầm của yêu vật vang lên gần đó, nhưng nàng đã không còn sức chiến đấu, thậm chí không có cả sức để đứng lên. Nàng không cam lòng, sao có thể chết ở đây, may giá y cho kẻ khác! Nhưng không cam lòng thì như thế nào? Nàng cũng giống như những yêu vật bị nàng nuốt yêu đan, chỉ là một kẻ qua đường như phù dung sớm nở tối tàn nơi Cửu Thúy Cốc này.
Một con cóc yêu nóng lòng muốn thử, cầm dao định đâm vào thân thể Doanh Ngọc Hoa, liền bị một đạo kim quang bắn văng đi.
Đám yêu đồng loạt nhìn về vị khách không mời mà đến, chỉ thấy đuôi hồ ly trắng tuyết của nàng đong đưa, tóc đen buộc cao thành đuôi ngựa, đuôi tóc rủ xuống bộ cẩm phục màu trắng hoa văn đỏ.
“Nếu ngươi đứng dậy được, ta sẽ cứu ngươi.” Giọng hồ yêu lúc nói chuyện có chút khàn khàn tự nhiên, nhưng lại đặc biệt êm tai.
Doanh Ngọc Hoa nghiến chặt răng, ngẩng đầu nhìn nàng ấy.
Chỉ một cái liếc mắt, đã rơi vào ánh mắt yêu mị của hồ yêu, không tự chủ được mà ngây người.
Hồ yêu cười khẽ, nụ cười rung động lòng người, chỉ thấy nàng ấy thuận tay bẻ một chiếc lá trúc xanh, đưa lên môi, thổi một điệu nhạc. Giai điệu uyển chuyển du dương, giống như khí chất phóng khoáng tỏa ra từ hồ yêu.
“Có yêu muốn xông vào Cửu Thúy Cốc, mau đi báo với yêu chủ!” Cóc yêu vội vàng hét lên, trong thời gian ngắn, đám tiểu đệ của cóc yêu tản ra kêu gào.
Doanh Ngọc Hoa chưa từng thấy yêu tinh xinh đẹp như vậy. Nàng ấy nói, chỉ cần nàng đứng dậy, sẽ nguyện ý cứu nàng. Đây là đường sống mà trời cao ban cho nàng, nàng không thể bỏ lỡ. Thế là, nhân lúc bọn yêu quái tạm thời không chú ý đến nàng, nàng dốc hết sức lực, từng chút từng chút cố gắng đứng dậy.
Đương nhiên, kết quả cuối cùng, nàng vẫn không đứng dậy được.
Hồ yêu nhìn thấy tất cả, đột nhiên ra tay đỡ nàng đứng dậy.
Lòng bàn tay hồ yêu rất ấm, đó là ấn tượng đầu tiên của Doanh Ngọc Hoa về nàng ấy. Hồ yêu hơi nhướng mày, nhìn lên nhìn xuống nàng, nhưng lại lẩm bẩm: “Quốc sư chắc chắn đã lừa ta, một con rắn nhỏ yếu ớt thế này…... xì!”
Doanh Ngọc Hoa ghét nhất người khác nói nàng yếu, đột nhiên quay đầu cắn hồ yêu. Hồ yêu đâu nghĩ tới con xà yêu này còn dám cắn ngược, chỉ cắn một ngụm, lại đau thấu xương.
“Dừng! Đau! Đau!” Hồ yêu vội vàng kêu đau, kim quang trên người chấn động, đánh văng Doanh Ngọc Hoa đi mấy bước, ngã mạnh xuống đất.
Rắn thanh trúc có độc, vì thế lúc này chỗ bị cắn máu thịt lẫn lộn, ẩn ẩn phát ra ánh xanh.
Hồ yêu thổi thổi, linh hỏa thiêu cháy, cuối cùng cũng đốt khô độc tố. Nàng không thể không nhìn con rắn thanh trúc kia với cặp mắt khác, gan lớn thế này, giống như cũng có chút thú vị.
Quốc sư chưa bao giờ bóc quẻ sai, nàng ấy chỉ điểm nơi này có người giúp nàng độ kiếp, chắc hẳn cũng không sai. Hồ yêu đưa mắt nhìn lại đám yêu vật, ngay cả yêu chủ Cửu Thúy Cốc đến trấn giữ, hồ yêu cũng nhìn kỹ, làm sao cũng không thuận mắt bằng con rắn nhỏ bị thương này.
Chính là nàng ấy!
Hồ yêu đã quyết định, nhưng lời lại nói cho yêu chủ nghe: “Từ hôm nay trở đi, nàng ấy chính là người Âm Minh Giới của ta.”
Nghe thấy ba chữ “Âm Minh Giới”, đám yêu xôn xao.
Yêu chủ rụt cổ, cười bồi: “Yêu quân đã thích, cứ mang đi.”
“Cảm ơn nhé, tiểu yêu.” Hồ yêu cười nói xong, lại đi tới gần Doanh Ngọc Hoa, đưa tay về phía nàng, “Đứng lên nào.”
Doanh Ngọc Hoa không ngờ người đến lại có lai lịch lớn như vậy, nghĩ đến vừa rồi nàng từng cắn nàng ấy, hơn phân nửa là mang nàng về để trả thù.
“Yêu quân không ngại cho ta chết một cách thoải mái!” Doanh Ngọc Hoa ngậm máu mở miệng.
Hồ yêu khẽ nhướng mày, không ngờ con tiểu xà yêu này lại cứng cỏi. Từ khi nàng kế vị đến nay, chưa có ai dám nói chuyện với nàng như vậy, nàng nảy sinh hứng thú với con rắn nhỏ, trêu đùa: “Đây là ngươi muốn, bổn quân thành toàn cho ngươi.” Nói rồi, nàng lại bế ngang nàng ấy đứng dậy, “Trở về từ từ tính sổ với ngươi!”
Doanh Ngọc Hoa là tiểu yêu được yêu quân Kim Cửu Nương tự tay ôm vào Âm Minh Giới, khi đó nàng chỉ một lòng cầu chết, không muốn chịu thêm tra tấn, nên căn bản không nể mặt Kim Cửu Nương, giống như một con nhím đầy gai nhọn, ai dám đến gần, nàng sẽ đâm người đó đầy lỗ.
“Lớn mật! Trước mặt Vương, ngươi dám vô lễ như vậy!” Hồ tỳ lạnh giọng quát.
Kim Cửu Nương phất tay ra hiệu hồ tỳ đừng ồn ào: “Đều lui ra đi.”
“Vương! Lỡ như con yêu này…...”
“Lui ra.”
Kim Cửu Nương không thích nói ba lần cùng một vương lệnh.
Hồ tỳ chỉ đành ngoan ngoãn rời đi.
Tẩm cung vương điện rộng lớn chỉ còn lại Doanh Ngọc Hoa và Kim Cửu Nương, Doanh Ngọc Hoa thấy Kim Cửu Nương cầm hộp thuốc tới, cảnh giác nói: “Ngươi đừng qua đây!”
“Hừ, chưa từng có ai dám nói chuyện với bổn quân như vậy.” Kim Cửu Nương mắt điếc tai ngơ, nhẹ nhàng thở ra, kim quang hóa thành dây thừng, trói chặt Doanh Ngọc Hoa trên giường.
“Ngươi thả ta ra!” Doanh Ngọc Hoa trừng mắt nhìn Kim Cửu Nương, thấy nàng ấy ngồi xuống mép giường, “Có bản lĩnh cho ta một cái chết sảng khoái!”
“Được thôi!” Kim Cửu Nương mỉm cười, chỉ khẽ nháy mắt phải, bộ y phục đầy máu bẩn của Doanh Ngọc Hoa liền biến mất, lộ ra vết thương trên người nàng.
Doanh Ngọc Hoa không ngờ hồ yêu lại dùng cách này để sỉ nhục nàng, xấu hổ buồn bực nói: “Ta nhớ kỹ ngươi rồi! Nếu có kiếp sau, ta nhất định quay lại tìm ngươi báo thù!”
“Chà chà, có thù tất báo, ta thích.” Kim Cửu Nương không hề sợ, lấy một ít thuốc trị thương, nhẹ nhàng thoa lên vết thương của Doanh Ngọc Hoa, “Chỉ tiếc, sợ là ngươi không có kiếp sau.”
Thuốc ngấm vào thịt, mát lạnh xua tan vết bầm.
Khi cơn đau tan biến, Doanh Ngọc Hoa cuối cùng hiểu ra, biết Kim Cửu Nương không phải đang hành hạ nàng, mà là đang cứu nàng.
“Ngươi…... ngươi có ý gì?” Doanh Ngọc Hoa khàn giọng hỏi.
Kim Cửu Nương mỉm cười đối diện ánh mắt nàng, nụ cười dịu dàng, giọng nói cũng mềm mại hơn ba phần: “Quốc sư bói toán, nói mệnh của ta có một đại kiếp, nếu có thể tìm được người giúp ta độ kiếp, ta có thể sống thêm ba nghìn năm.”
Doanh Ngọc Hoa không hiểu.
“Nếu không tìm được…...” Nụ cười của Kim Cửu Nương càng thêm ấm áp, trong mắt hiện lên vẻ tinh nghịch, “Ta sẽ mang ngươi cùng chết, ít nhất trên đường Hoàng Tuyền ta còn có bạn.”
Doanh Ngọc Hoa chưa từng thấy con hồ ly nào mặt dày như vậy, quay mặt đi, cắn răng nói: “Ta mới không làm bạn với ngươi!”
“Vậy không được.” Động tác bôi thuốc của Kim Cửu Nương đột nhiên trở nên ám muội, “Ta đã làm ngươi thế này, dù sao cũng phải chịu trách nhiệm mới phải.”
Doanh Ngọc Hoa cảm thấy vết thương trên da hơi ngứa, lạnh giọng nói: “Ai cần!” Hơn nữa, hai người đều là thú cái, có thể làm gì nhau chứ?
“Trước kia ta cũng không cần, nhưng làn da ngươi lạnh lạnh, mùa hè ôm vào, dường như còn có thể làm mát.”
“Ngươi đợi ta lành thương! Ta nhất định cắn chết ngươi!” Doanh Ngọc Hoa vừa xấu hổ vừa tức giận.
“Được thôi, ta đợi.” Kim Cửu Nương bày ra vẻ mặt thưởng thức mỹ nhân, thậm chí còn táo bạo nhéo cằm nàng, “Bộ dáng mỹ nhân tức giận, thật đúng là động lòng người nha.”
“Ngươi!”
“Ha ha, tiểu mỹ nhân, ngươi tên là gì?”
“Liên quan gì đến ngươi!”
“Nếu ngươi không nói…”
Kim Cửu Nương chậm rãi tiến gần mặt nàng, hơi thở hai người giao hòa, không chỉ có một trái tim rối loạn.
Doanh Ngọc Hoa muốn trốn khỏi đôi mắt hoa đào đa tình của hồ yêu, nhưng khi nàng nhìn thấy chính mình đỏ mặt trong ánh mắt ấy, giống như trúng phải mị thuật, lại ngoan ngoãn đáp lời nàng ấy.
“Doanh...… Ngọc Hoa.”
“Ngọc Hoa, tên hay.”
Kim Cửu Nương nhắc lại, gương mặt hớn hở.
Doanh Ngọc Hoa chưa từng biết tên mình khi người khác đọc lên lại dễ nghe như vậy, có lẽ chính vì người đọc là nàng ấy, hai chữ này mới có ý nghĩa tồn tại.
Chỉ vì năm xưa nàng ấy nói, nàng là người giúp nàng ấy độ kiếp, Doanh Ngọc Hoa sẽ không bao giờ từ bỏ hy vọng.
Nàng sẽ cứu sống nàng ấy, giống như quốc sư nói sống thêm ba nghìn năm, nàng cũng có thể ở bên nàng ấy ba nghìn năm nữa.
Kinh ngạc nhận ra mắt mình nóng lên, Doanh Ngọc Hoa thu hồi tâm tư, nhanh chóng lau vệt nước mắt trên mặt, vừa định rời đi, phía sau đã vang lên giọng của Kim Trản Nhi.
“Tiểu a nương.”
Sau đó, Kim Trản Nhi đưa cho nàng một chiếc khăn, có vài lời không cần nói ra, Kim Trản Nhi biết vị tiểu a nương này đều hiểu.
_____
Lời nhắn của tác giả
Tiểu yêu quân không có cha, thiết lập giống như Nữ Nhi Quốc trong “Tây Du Ký”, sinh hay không sinh tùy ý nguyện của cá nhân, thích thì sinh, không thích thì không sinh, hơn nữa chỉ sinh con gái, xin đừng tưởng tượng những điều kỳ quái tự hành hạ mình.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com