Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 39

"Vậy rốt cuộc phải làm thế nào, mới có thể khiến người này lại thích sô cô la đen?"

"Ừm..." Nghe thấy câu hỏi này, Chu Cảnh Đường im lặng một lúc.

"Mục đích của câu hỏi này là, muốn làm cho người này một lần nữa thích ăn sô cô la đen sao?"

Cậu đi về phía trước vài bước rồi tổng kết.

Vì nhà cậu làm trong ngành ăn uống, nên cũng thường xuyên gặp phải những vấn đề như vậy.

Ngôn Tĩnh Xu im lặng cười khẽ.

Một lát sau, có vài phần không tình nguyện nói: "...Cậu có thể nghĩ như vậy."

"Nhưng mà, sô cô la đen này có rất nhiều người thích." Ngôn Tĩnh Xu bổ sung.

Chu Cảnh Đường có vài phần buồn rầu, "Nhưng mà, cậu nói người này đã không thích sô cô la đen rồi mà phải không?"

"Cậu ta không thích một chút nào sao?" Chu Cảnh Đường hỏi tiếp.

Ngôn Tĩnh Xu nhớ lại vẻ mặt của Giang Thư Dật khi nói chuyện với mình, trong khoảnh khắc có chút nghẹn ngào.

Nhưng cô vẫn dường như không để ý nói: "...Tớ không chắc."

"Có lẽ vậy."

Tống Kim Hi nghe vậy, quay lại nhìn Ngôn Tĩnh Xu.

Cô cảm thấy Ngôn Tĩnh Xu, người thường ngày cử chỉ đều có một vẻ kiêu ngạo tự phụ, dường như trong khoảnh khắc đã tan rã.

"Nếu còn một chút thích thì còn tạm được, nhưng nếu người đó đối với sô cô la đen một chút thích cũng không còn nữa, thì dù có quảng cáo thế nào cũng vô ích..."

Chu Cảnh Đường từng bước một đi lên cầu thang, không chú ý đến biểu cảm của hai người phía sau.

"Ví dụ như, có người không thích ăn cà chua đi, cho nên trong đồ ăn dù có một chút vị cà chua, người đó cũng có thể nếm ra được."

"Có những lúc, ghét chính là một thứ rất rõ ràng, là chuyện không thể nào thay đổi được, ghét chính là ghét, không thể nào..."

Chu Cảnh Đường ngắn gọn nói.

"Chu Cảnh Đường." Tống Kim Hi nhìn vẻ mặt của Ngôn Tĩnh Xu, muốn ngăn cậu ta lại, bảo cậu ta đừng nói nữa. (Editor: Tống Kim Hi cũng soft quá đi)

"..." Nhưng ba người đã sắp đến đỉnh cầu thang, trước mặt là một nhà hàng.

Không bao lâu sau, mọi người trong lớp đều đã đến nhà hàng.

Trên bàn ăn đã được dọn sẵn đồ ăn, là những món ăn Trung Quốc rất bình thường.

"Đúng rồi, Ngôn Tĩnh Xu, cậu không phải nói sô cô la đen đó có rất nhiều người thích sao?"

Chu Cảnh Đường đi được vài bước, nhớ ra điều gì đó rồi hỏi.

"...Ừm." Giọng Ngôn Tĩnh Xu cứng ngắc lên tiếng.

"Vậy tại sao nhất định phải để một người đã không thích ăn chứ?"

Chu Cảnh Đường kéo một chiếc ghế ra ngồi xuống, mở khăn ăn ra, lau tay.

"Ngoài người đó ra còn có người khác thích mà phải không?"

"Để người khác thích ăn không được sao?"

Nghe Chu Cảnh Đường hỏi, Ngôn Tĩnh Xu không trả lời.

Tống Kim Hi cúi đầu, mặt không biểu cảm gõ nhẹ vào bát đũa trước mặt mình.

Ánh mắt Ngôn Tĩnh Xu quét về phía Giang Thư Dật đang cùng Ôn Yểu đi vào.

Giang Thư Dật yên tĩnh trả lại ba lô của Ôn Yểu cho cô.

Ôn Yểu cười với Giang Thư Dật.

Dáng vẻ hai người đứng cùng nhau, khiến Ngôn Tĩnh Xu cảm thấy có chút chói mắt.

--

Ăn xong cơm trưa, Giang Thư Dật và Ôn Yểu cùng nhau đi dạo vài điểm tham quan.

Buổi chiều nắng rất đẹp, trong rừng vang lên tiếng chim hót.

"Tớ rất ít khi đến những công viên như thế này, nhưng hôm nay đến đây lại cảm thấy, nơi này khá tốt."

Giang Thư Dật cảm thán một tiếng.

Ôn Yểu không lên tiếng.

Một lát sau, hai người đến vườn hươu.

Họ mua một rổ cà rốt, cho đàn hươu con ăn.

Những chú hươu con ở đây đều rất thân thiện với người, thấy người là lập tức đến gần.

Sau khi hai người cho hươu ăn xong, có một chú hươu con dường như rất thích Ôn Yểu, cứ quấn lấy cô không rời.

Khi họ chuẩn bị đi ra ngoài, chú hươu con này còn cắn vạt áo Ôn Yểu không cho cô đi.

"..." Ôn Yểu liếc nhìn chú hươu con, không nói gì.

"Chơi với nó một lúc nữa nhé?" Giang Thư Dật cười hỏi.

"Giang Thư Dật," Ôn Yểu liếc nhìn đồng hồ trên cổ tay, "Chúng ta nên đi đến điểm tham quan tiếp theo rồi."

"Nhưng mà, điểm tham quan tiếp theo chỉ là rừng cây thôi, nhưng những con vật nhỏ này đáng yêu biết bao." Giang Thư Dật kéo tay Ôn Yểu, có chút cầu xin nhìn về phía cô.

"Ôn Yểu, thực ra cậu cũng thích động vật nhỏ hơn, đúng không?"

"..." Ôn Yểu không lập tức trả lời.

Nhìn vẻ mặt do dự của Ôn Yểu, Giang Thư Dật lập tức nói:

"Nếu cậu cũng không ghét, vậy chúng ta đổi địa điểm tham quan tiếp theo thành tiếp tục cho hươu ăn nhé."

Giang Thư Dật tự chủ trương nói, lập tức lại đi mua một rổ cà rốt nhỏ, chia một nửa cho Ôn Yểu.

Ôn Yểu nhận lấy cà rốt.

Chú hươu con lúc nãy vẫn cứ quẩn quanh chân Ôn Yểu.

Ôn Yểu sờ đầu chú hươu con đó.

Giang Thư Dật trong khoảnh khắc không biết nên ghen tị với ai, "...Nó thật sự rất thích cậu."

Ôn Yểu liếc nhìn Giang Thư Dật, có chút không hiểu mà nhàn nhạt hỏi: "Nó thích tớ sao?"

"Tớ nghĩ là thích đó."

Bị Ôn Yểu nghi ngờ như vậy, Giang Thư Dật có chút không chắc chắn.

"Nó bám cậu như vậy, chẳng lẽ không phải là thích cậu sao?"

Giang Thư Dật có chút không tự tin nhỏ giọng nói.

Giọng Ôn Yểu đạm nhiên, "Tớ không nghĩ vậy."

"Tại sao?" Giang Thư Dật có chút kinh ngạc.

Ôn Yểu sờ đầu con hươu trước mặt mình, rồi lại đưa cà rốt đến trước mặt nó, con hươu ngoan ngoãn ăn hết cà rốt.

"Thế giới động vật rất đơn giản, ai đối xử tốt với chúng, chúng cũng sẽ đối xử tốt với người đó."

Ôn Yểu cụp mắt chụp một tấm.

"Ai cho chúng thức ăn, chúng sẽ theo người đó chạy."

"Thấy người cho mình thức ăn, liền cảm thấy người đó đối xử tốt với mình, sau đó ân cần đuổi theo, cho rằng người đó sẽ luôn cho mình thức ăn."

"Nhưng mà, khi xuất hiện người thứ hai cho chúng thức ăn, chúng cũng nhất định sẽ ân cần đi theo."

Lời cô nói như đang chỉ trích sự không chung thủy của động vật, lạnh như băng.

Lúc này, một cặp vợ chồng trung niên cầm cà rốt cũng đi vào đàn hươu, con hươu đứng trước mặt Ôn Yểu thấy cà rốt trên tay cô đã hết, thế nên lại đi về phía cặp vợ chồng trung niên đó.

Ôn Yểu khoanh tay, "Giống như vậy đó, chúng lại sẽ rời đi..."

"Là vậy sao?" Giang Thư Dật vuốt ve lưng chú hươu con trước mặt, "Nhưng không phải có một bộ phim rất nổi tiếng sao?"

"Có một chú chó nhỏ, vì không biết chủ nhân đã chết, nên cứ đợi chủ nhân trở về, câu chuyện đó."

"Chú chó trung thành Hachiko." Ôn Yểu thì thầm.

Hóa ra cô ấy cũng xem phim. Giang Thư Dật nghĩ.

"Đúng vậy," Giang Thư Dật có vài phần rạng rỡ cười một tiếng, "Cho nên, tớ nghĩ động vật cũng có tính cách."

"Có thể có loại như cậu nói, có thể nhanh chóng thích nghi với môi trường."

"Nhưng cũng có loại rất nặng tình cảm."

Ôn Yểu nhìn vào mắt Giang Thư Dật, nhàn nhạt đáp một câu, "Vậy à."

--

Sau khi từ công viên rừng rậm trở về, các bạn trong lớp đi xe buýt đến khách sạn.

Giáo viên chủ nhiệm Lý Nhu Gia để mọi người tự quyết định chia phòng.

Các bạn trong lớp đều ngồi ở sảnh khách sạn, có chút ồn ào nói chuyện. Trong lúc chờ đợi, Chu Cảnh Đường lấy ra board game của mình cùng các bạn trong lớp chơi tiếp.

Ôn Yểu kiểm tra lại danh sách, phát hiện còn vài người chưa đến đăng ký phòng lấy thẻ phòng.

"..."

Ôn Yểu nhìn về phía sau Giang Thư Dật, không thấy người mình mong muốn.

"Tống Kim Hi ở đâu?" Cô hỏi.

"Tớ không biết, cậu ấy chắc là cùng phòng với tớ." Giang Thư Dật nói.

Ôn Yểu gạch một cái vào biểu mẫu, vậy còn...

Ôn Yểu liếc nhìn tên Ngôn Tĩnh Xu trên biểu mẫu, rồi lại liếc nhìn Giang Thư Dật.

"Tớ đi tìm người."

"Tớ đi cùng cậu." Giang Thư Dật không rời một tấc mà đi theo.

"Không cần." Ôn Yểu lập tức biến mất không thấy tăm hơi.

--

Tại bãi đỗ xe buýt của khách sạn, Tống Kim Hi giúp Ngôn Tĩnh Xu kéo vali xuống.

Ngôn Tĩnh Xu kéo vali, móc chìa khóa trên túi xách rơi xuống đất.

Tống Kim Hi nhặt lên, "Ngôn Tĩnh..."

Ngôn Tĩnh Xu không quay đầu lại.

Tống Kim Hi nhìn bóng dáng Ngôn Tĩnh Xu, không nói một lời.

Bóng dáng của một người có thể nói lên nhiều điều.

Thực ra, Tống Kim Hi rất ít khi thấy Ngôn Tĩnh Xu như vậy, mà trong khoảng thời gian này lại thấy quá nhiều...

Cho nên, Tống Kim Hi không biết nên nói gì.

Hai người đi đến cửa khách sạn.

Còn chưa đi vào, Tống Kim Hi mở miệng hỏi Ngôn Tĩnh Xu.

"...Cậu định làm gì?"

"Cậu đang hỏi gì vậy?" Ngôn Tĩnh Xu nhặt lên một chiếc lá phong, cẩn thận quan sát.

Tống Kim Hi không nói gì, cô tin Ngôn Tĩnh Xu hiểu mình đang nói gì.

Không bao lâu sau, Ngôn Tĩnh Xu cười một tiếng.

"Cậu nghĩ tớ sẽ đi níu kéo cậu ta? Bắt cậu ta quay lại sao?"

"Tớ sẽ không." Ngôn Tĩnh Xu nói.

Đúng vậy.

Ngôn Tĩnh Xu mãi mãi sẽ cao cao tại thượng, những từ như níu kéo trời sinh đã không hợp với cô.

Tống Kim Hi yên lặng nghĩ.

"Cậu ấy không thích tớ, tớ và cậu ấy làm bạn cũng vậy thôi." Ngôn Tĩnh Xu nhìn Tống Kim Hi.

Lông mi của Tống Kim Hi khẽ rung động, cô vừa định nói gì đó, liền nghe thấy Ngôn Tĩnh Xu tiếp tục yên tĩnh nói:

"Giang Thư Dật đã từng thích tớ."

"Rất thích tớ."

— Tớ thích cách cậu xử lý đoạn đàn vừa rồi bằng ngón út.

— Âm sắc violin của cậu rất đẹp.

— Ngôn Tĩnh Xu, chữ cái đầu tiên của tên cậu, và chữ cái đầu tiên của tên tớ giống nhau, đúng không?

— Ngôn Tĩnh Xu.

— Tĩnh Xu.

— Ngôn Tĩnh Xu, tớ thích cậu.

"Cậu ấy thật sự rất thích tớ."

Ngôn Tĩnh Xu nhìn hồ nước ở đằng xa, có chút kiêu ngạo ngẩng đầu.

Sau đó, cô có chút ghét bỏ lại giảo hoạt cười một tiếng, "Nhưng mà, cậu ấy ngoài việc thích tớ ra thì thật sự vô dụng."

"Thứ duy nhất giỏi cũng chỉ là đánh nhau và chơi piano, piano cũng rất— bình thường."

Ngôn Tĩnh Xu đi trước Tống Kim Hi, dường như cười một tiếng.

Tống Kim Hi đứng sau cô, thấy nụ cười dịu dàng của Ngôn Tĩnh Xu.

"Chỉ là, bây giờ, dáng vẻ cậu ấy đứng cùng Omega khác, làm tớ cảm thấy cậu ấy như chưa từng thích tớ."

"Làm tớ cảm thấy rất xa lạ."

Ngôn Tĩnh Xu nhìn bầu trời bắt đầu từ từ tối sầm, nụ cười dần dần nhạt đi.

"Tớ vốn dĩ cho rằng, cậu ấy sẽ luôn thích tớ..."

"Cậu ấy rõ ràng là một người bao dung tớ, nghe theo mọi sự tùy hứng của tớ."

"Cậu biết mà."

Ngôn Tĩnh Xu lại cười một tiếng.

Tống Kim Hi biết, Giang Thư Dật đã từng là một người có thể chịu đựng mọi sự tùy hứng của Ngôn Tĩnh Xu.

Cho nên cô nhìn vào mắt Ngôn Tĩnh Xu, không nói một lời.

Ngôn Tĩnh Xu quay người cười nhìn về phía Tống Kim Hi, "Một người đã từng thích một lần, thích lại lần nữa chắc chắn không khó chứ?"

"Tớ không biết." Tống Kim Hi kéo vali của mình và Ngôn Tĩnh Xu, ánh mắt thấp xuống.

Cô thầm thở dài một hơi.

Hai người đi được vài bước, liền thấy có một bóng người phía trước.

Tống Kim Hi nhìn người đó, trong lòng đập thịch một tiếng.

Ôn Yểu thấy họ đi tới, yên tĩnh quay lưng lại.

"Trong lớp chỉ còn thiếu hai phòng của các cậu chưa quyết định."

Cô ấy chắc không nghe thấy gì đâu nhỉ? Tống Kim Hi nhíu mày thầm nghĩ.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com