Chương 35
Tại đại sảnh nhà họ Từ, cầu thang xoắn ốc bằng gỗ dẫn lên tầng hai, cầu thang được trải thảm màu nâu sẫm giống như đại sảnh, màu sắc tối tăm khiến Từ Cẩn Mạn cảm thấy áp lực ngay từ lần đầu tiên nhìn thấy.
Từ Thao đi phía trước, cô theo sau.
Như thể cô đang bước theo dấu chân của Từ Thao.
Bước chân trên cầu thang gỗ phát ra tiếng động nhỏ đặc trưng của gỗ.
Lên đến tầng hai.
Giống như phòng của nguyên chủ, thư phòng nằm ở vị trí hướng nam.
Từ Cẩn Mạn đứng ở tầng hai, nhìn qua hành lang, đèn đuốc sáng trưng, nhưng lòng cô lại cảm thấy trống rỗng.
Từ Thao bước vào thư phòng, Từ Cẩn Mạn đứng ở cửa.
Cửa mở hé, bên trong rất rộng rãi, có thể nhìn thấy ngay giá sách màu sẫm, bàn dài, sàn gỗ được đánh bóng phản chiếu ánh sáng......
Từ Cẩn Mạn đột nhiên rùng mình, hơi lạnh lan tỏa từ mọi ngóc ngách cơ thể, ngực như bị ai đó đấm mạnh, dạ dày cuộn lên.
"Mạn Mạn?"
Cô nghe thấy tiếng Lục Vân gọi mình từ dưới lầu.
Từ Cẩn Mạn không thể trả lời, cô che miệng chạy về phòng của nguyên chủ, vào phòng vệ sinh và nôn mửa.
Cảm giác này vô cùng tệ, như thể bị rối loạn căng thẳng, là phản ứng có điều kiện của cơ thể để chống lại.
Từ Cẩn Mạn biết, đó là cảm xúc của nguyên chủ.
Tim cô đập thình thịch, có thứ gì đó từ sâu trong thần kinh bị đào xới, Từ Cẩn Mạn đau đầu dữ dội, cô ôm đầu ngồi xuống đất, không thể phát ra tiếng.
Cô rất khó chịu, cảm giác bức bối muốn phát điên, trong giây lát, một đoạn ký ức hiện lên trong đầu——
Trong căn phòng rộng lớn, cô bé con nép mình vào góc tường giữa giá sách và tường, hai tay ôm đầu, toàn thân run rẩy.
Người đàn ông cao lớn béo phì cầm roi tiến về phía cô bé.
Trên cánh tay cô bé xuất hiện những vết hằn, miệng gọi mẹ.
Trong phòng vang lên tiếng quất roi và giọng nói khó chịu của người đàn ông: "Đồ vô dụng! Sao ta lại sinh ra thứ ghê tởm như mày!"
Không biết bao lâu sau, người đàn ông rời đi, cửa phòng lại mở ra.
Người phụ nữ bước vào bế cô bé lên, giọng nói mệt mỏi: "Trong gia tộc này, ai cũng phải chịu đựng, mẹ cũng vậy, sao con không thể chịu đựng?"
Giọng người phụ nữ có chút buông lỏng: "Nếu không muốn chịu tội thì con phải nhẫn nhịn, Mạn Mạn, chịu đựng đi, cùng mẹ...... Chịu đựng."
"Trên đời này chỉ có mẹ đối tốt với con, mẹ cũng chỉ có mình con, hứa với mẹ, đừng bao giờ rời xa mẹ."
...
"Mạn Mạn!"
Giọng người phụ nữ như thể đột nhiên xuyên không gian đến từ quá khứ.
Từ Cẩn Mạn nghiêng đầu, nhìn Lục Vân mặt lộ vẻ lo lắng, trong nháy mắt như rơi xuống hầm băng.
"Mẹ biết hết......" Từ Cẩn Mạn khó tin, đó là lời một người mẹ nói với đứa con vài tuổi.
Hốc mắt Từ Cẩn Mạn hơi đỏ hoe, cô không biết cảm xúc này thuộc về nguyên chủ hay thuộc về cô: "Tại sao cô phải chịu tội? Cô chỉ là một đứa trẻ, dựa vào cái gì phải chịu tội?! Tại sao mẹ lại bắt cô phải chịu đựng?"
Lẽ nào lúc đó, với tư cách là một người mẹ, điều bà ấy nên làm không phải là phản kháng sao?
Dù con người ai cũng ích kỷ, việc bà ấy lúc đó bảo vệ bản thân có thể thông cảm, nhưng bao nhiêu năm qua, tại sao bà ấy lại bắt một đứa trẻ phải gánh chịu quá nhiều như vậy?
"Mạn Mạn, rốt cuộc con làm sao vậy, sao đột nhiên lại nói những điều này......" Sắc mặt Lục Vân thay đổi, bà nắm lấy cánh tay cô.
Từ Cẩn Mạn hất tay Lục Vân ra, loạng choạng đứng dậy, gần như lạnh lùng nói: "Cô là bị mẹ ép điên, bị mọi người ép điên."
Từ Cẩn Mạn bước đi xiêu vẹo ra khỏi phòng, Lục Vân tiến lên nắm lấy tay cô, như thể nếu không nắm được lần này, bà sẽ vĩnh viễn mất con gái.
Nhưng bà đã không nắm được.
Từ Cẩn Mạn dễ dàng đẩy bà ra vài bước, sự khác biệt sức mạnh giữa Alpha và Omega rất rõ ràng.
Từ Cẩn Mạn vốn không định dùng sức, lực đẩy đó hoàn toàn là do bản năng tự vệ.
Sau đó, Từ Cẩn Mạn nghe thấy tiếng Từ Thao nổi giận trong thư phòng, tiếng roi quật xuống đất.
Cô chịu đựng cơn đau dữ dội do phản ứng căng thẳng gây ra, lấy điện thoại ra khỏi túi, mở cửa, chụp một tấm ảnh người đàn ông bên trong—— Từ Thao mặt đỏ bừng vì say rượu, tay cầm roi, mắt muốn nứt ra trừng cô.
"Con súc sinh này muốn làm gì!"
Từ Thao say khướt, bước nhanh đến, giơ tay tát......
Bàn tay chưa kịp giáng xuống mặt Từ Cẩn Mạn.
Từ Cẩn Mạn không có ý định lùi lại, cô đứng yên tại chỗ, năm ngón tay lạnh băng nắm chặt cổ tay Từ Thao, tăng thêm lực phản kháng, sắc mặt Từ Thao thay đổi, rên rỉ:
"Á—— mày cũng dám!"
Lục Vân cũng sững sờ, ngay sau đó mềm nhũn ngã xuống đất vì tin tức tố Alpha tỏa ra.
Từ Thao là Alpha cấp S, tin tức tố của hắn có thể dễ dàng khiến Omega và Alpha cấp thấp hơn cúi đầu thần phục.
Nhưng Từ Cẩn Mạn vẫn bình yên đứng tại chỗ, cô nhìn Lục Vân dưới đất, cười lạnh với Từ Thao: "Ông quên rồi à, tôi là phế vật phân hóa thất bại, không cảm nhận được tin tức tố."
Cô dùng lực ném Từ Thao ra, sau đó quay người nhanh chóng xuống lầu.
Vừa đến sân, điện thoại điên cuồng rung, cô không có tâm trạng xem ai gọi.
Từ Cẩn Mạn vẫn đang suy nghĩ, nếu cô đi bây giờ, Từ Thao có trút giận lên Lục Vân không? Có nên làm gì khác không?
Giây tiếp theo, cổ tay bị Lục Vân đuổi theo nắm chặt, Từ Cẩn Mạn quay đầu lại, đối diện với đôi mắt đẫm lệ của Lục Vân.
"Mạn Mạn, rốt cuộc con làm sao vậy?!" Vì ảnh hưởng của tin tức tố Alpha vừa rồi, cơ thể Lục Vân vẫn còn run rẩy, giọng nói cũng run rẩy.
Lần này Từ Cẩn Mạn không đẩy ra.
Nhưng những lời lạnh lùng méo mó mà Lục Vân nói với nguyên chủ hiện về trong đầu, khiến cô lạnh sống lưng.
Chỉ trong khoảnh khắc do dự đó, bàn tay Từ Cẩn Mạn trống rỗng.
Lục Vân đã giật lấy điện thoại của cô.
Từ Cẩn Mạn: "Bà làm gì vậy?"
Lục Vân: "Mạn Mạn, không được, không được làm vậy...... Rốt cuộc con làm sao vậy? Con đã hứa với mẹ, sẽ chịu đựng mà......"
Một cảnh tượng thật nực cười.
Từ Cẩn Mạn gần như bật cười.
Cô day mạnh vào huyệt thái dương đang nhức nhối.
Rốt cuộc là cái loại người mẹ gì, khi nhìn con mình bị ngược đãi, không những không phản kháng, mà còn dạy con nhẫn nhịn. Khiến nguyên chủ dần dần trở nên méo mó trong những lần ngược đãi và sự giáo dục quái gở.
Sắc mặt Từ Cẩn Mạn dần trở nên lạnh lẽo: "Trả lại cho tôi."
Vừa dứt lời, Lục Vân ném điện thoại vào ao cá trước mặt cô.
"Mẹ làm vậy là vì tốt cho con! Mẹ xin con, đừng như vậy nữa, được không?! Rốt cuộc con muốn làm gì?"
Hai câu nói đáng sợ nhất trên đời, một câu là "vì tốt cho con", một câu là "mẹ xin con".
Chúng khiến bạn không thể phản bác, không thể từ chối.
Từ Cẩn Mạn nhìn mặt hồ đen ngòm, lạnh lùng nói: "Kẻ bạo hành vĩnh viễn không thể tha thứ, kẻ tha thứ hắn—— đều là đồng lõa."
Dù Lục Vân có nỗi khổ gì, Từ Cẩn Mạn cũng không thể hiểu được, sự đồng cảm của cô với Lục Vân gần như trở nên lạnh lùng.
Nếu Lục Vân cũng là người bị ngược đãi, cô càng không thể hiểu được, tại sao Lục Vân lại bao che cho Từ Thao?
Tại sao lại bắt nguyên chủ, một đứa trẻ, phải chịu đựng, chỉ vì gia sản nhà họ Từ?
Có đáng không?
Lúc đó nguyên chủ mới 4 tuổi.
Điên rồi.
——
Từ Cẩn Mạn đầu óc choáng váng rời khỏi nhà họ Từ, đặt lịch trước, xe của Chu Phái đang đợi ở ven đường.
"Tiểu thư, vừa rồi Thẩm tiểu thư gọi điện đến, bảo ngài gọi lại." Chu Phái dừng lại một chút, nói thêm: "Có vẻ như rất gấp."
Từ Cẩn Mạn từ từ lấy lại tinh thần, đưa tay sờ điện thoại, mới nhớ ra vừa bị Lục Vân ném xuống ao.
Cô mượn điện thoại của Chu Phái, gọi cho Thẩm Xu.
Thần kinh cô vẫn còn căng thẳng và đau nhức, cô hít một hơi nhỏ, chờ đầu dây bên kia trả lời.
"Alo?"
"Chu Phái nói cô tìm tôi?"
Từ Cẩn Mạn cố gắng giữ cho hơi thở ổn định, cô nghe thấy giọng nói thanh đạm như nước của Thẩm Xu, tinh thần lo lắng dần dịu lại.
Thẩm Xu nói: "Cô còn ở nhà họ Từ à?"
Từ Cẩn Mạn nói: "Vừa ra khỏi đó."
Thẩm Xu im lặng một lát: "Cô có thể đến chỗ tôi một chuyến được không?"
"Có chuyện gì sao?" Từ Cẩn Mạn hơi ngồi thẳng dậy, cô nghe ra một tia cảm xúc khác thường trong giọng nói của Thẩm Xu.
"Không có gì, cô cứ đến đây đi."
"Được."
Thẩm Xu nắm chặt điện thoại ngồi bên mép giường, tâm trạng lo lắng nặng nề vơi đi phần nào, câu nói "hôm nay là sinh nhật mẹ, ba đánh con, mẹ cũng ở đó......" vừa rồi.
Và cả những dòng chữ phía sau những tấm ảnh khác.
Thật sự khiến nàng quá nhạy cảm.
Nàng không thể hiểu được tại sao Lục Vân lại đối xử tốt với Từ Cẩn Mạn như vậy, mà vẫn có thể chịu đựng Từ Thao làm ra những chuyện như thế.
Nàng thậm chí không dám chạm vào những bức ảnh đó, sợ chạm vào vết thương lòng của người trong ảnh. Những vết bầm tím và vết sẹo đỏ au, như những mũi kim nhỏ li ti dày đặc trên ngực nàng, khẽ nhói đau.
Đây có phải là nguyên nhân thực sự dẫn đến chứng rối loạn đa nhân cách của Từ Cẩn Mạn?
Nhìn người trong ảnh, nhỏ nhất chắc chỉ mới học mẫu giáo, lúc đó Từ Cẩn Mạn còn chưa với tới máy ảnh Polaroid, cô ấy chỉ có thể chụp được cánh tay mình, thậm chí có tấm còn hơi mờ.
Lớn hơn một chút, cô ấy bắt đầu nhìn thẳng vào ống kính, đôi mắt từ lạnh lùng, đến mỉm cười, rồi đến điên cuồng.
Những bức ảnh này, như thể là cuốn nhật ký trưởng thành của Từ Cẩn Mạn, từng bước ghi lại quá trình biến đổi của cô ấy.
Thẩm Xu đột nhiên nghĩ, nếu bây giờ Từ Cẩn Mạn nhìn thấy những bức ảnh này, liệu có gây tổn thương cho cô ấy không? Nhìn thấy những dòng chữ phía sau ảnh, liệu cô ấy có đau lòng đến mức không thể chấp nhận?
Thẩm Xu rất do dự, có nên nói cho Từ Cẩn Mạn biết về những thứ này không.
Trong hộp còn có một bức thư, Thẩm Xu không mở ra, chỉ những bức ảnh này thôi cũng đủ khiến người ta nghẹt thở.
Nàng bỏ từng tấm ảnh vào lại, phía sau mỗi tấm ảnh đều có chữ viết, khi còn nhỏ thì chữ viết còn vụng về, đánh vần từng chữ.
Tay Thẩm Xu hơi run rẩy.
Nửa tiếng sau, chuông cửa vang lên.
Vừa mở cửa, Từ Cẩn Mạn đã hỏi ngay: “Có chuyện gì vậy?”
Thẩm Xu nhìn vẻ mặt quan tâm của cô, ngẩn người, nửa câu nói nghẹn lại, nàng chỉ có thể bịa ra một lời nói dối: “Không có gì, vốn dĩ Thái Oánh nói muốn đến, nhưng giờ lại không đến.”
Từ Cẩn Mạn theo bản năng thở phào nhẹ nhõm, gật đầu, đứng yên ở cửa hai giây.
Thẩm Xu: “Vào đi.”
Từ Cẩn Mạn đổi dép lê hình thỏ trắng nhỏ, đi đến sô pha ngồi xuống.
Khi Thẩm Xu đưa ly nước ấm cho Từ Cẩn Mạn, tay nàng vô tình chạm vào tay cô, giữa tiết trời tháng tám, tay cô lại lạnh như băng.
Thẩm Xu: “Hôm nay cô có ổn không?”
Tinh thần Từ Cẩn Mạn không tốt lắm, phản ứng mất hai giây, nói: “Cũng tạm...… Tôi hơi mệt, tối nay tôi ngủ phòng khách được không?”
Thẩm Xu nhìn sắc mặt cô: “Cô không khỏe ở đâu à?”
Từ Cẩn Mạn ngẩng đầu, miễn cưỡng cười: “Thật đau đầu.”
Từ Cẩn Mạn nhanh chóng vào phòng khách, thậm chí còn chưa kịp tắm, vào cửa đã nằm vật ra giường.
Huyệt thái dương của cô như muốn nổ tung, dù có ngủ cũng không thể chìm vào giấc ngủ, rất lâu sau, Từ Cẩn Mạn từ bỏ ý định, đi ra khỏi phòng khách.
Dù sao cũng phải làm gì đó để phân tán sự chú ý.
Từ Cẩn Mạn lấy một chai rượu từ tủ lạnh, lấy một gói thuốc lá dưới bàn trà của Thẩm Xu, ra ban công phòng khách, đóng cửa kính lại.
Ban công kê một chiếc ghế dài bằng gỗ đặc dài một mét, căn hộ ở tầng tám, ngồi ở đây có thể nhìn thấy những tòa nhà cao tầng ở xa. Một lúc sau, trong đêm khuya tĩnh lặng, Từ Cẩn Mạn nghe thấy tiếng cửa phòng mở ra rất nhỏ, có chút ánh sáng nhạt hắt vào.
Cô không quay đầu lại, chỉ dập tắt điếu thuốc trên tay.
Thẩm Xu mở cửa ban công, nhờ ánh sáng nhạt, nhìn thấy hai đầu mẩu thuốc lá trong gạt tàn và nửa chai rượu còn lại.
Ngồi xuống bên cạnh Từ Cẩn Mạn, hít thở có mùi thuốc lá và mùi rượu nhàn nhạt, nhìn ánh đèn bên ngoài lan can, khẽ hỏi: "Cô sao vậy?"
Từ Cẩn Mạn im lặng một lát, nói khẽ: "Hôm nay về nhà nhớ lại một số chuyện, không tốt lắm, khiến tôi rất khó chịu."
Thẩm Xu dừng lại một chút: "Là người đó sao?"
"Ừm."
Thẩm Xu ngay lập tức liên tưởng đến những bức ảnh đó.
Nàng siết chặt năm ngón tay.
Từ Cẩn Mạn rất ít khi muốn giao tiếp, phần lớn là vì cô không biết nên nói gì. Cô hiểu rằng phần lớn cảm xúc này thuộc về nguyên chủ, nhưng không thể phủ nhận rằng nó cũng ảnh hưởng đến cô.
Tâm trạng cô rất tệ, không muốn ảnh hưởng đến Thẩm Xu.
"Cô đi ngủ đi." Từ Cẩn Mạn nói.
Sau một hồi suy nghĩ ngắn ngủi, Thẩm Xu đứng dậy, tay chạm vào cánh cửa kính lạnh lẽo, nàng dừng lại, nghiêng đầu nhìn người đang ngồi trên ghế thấp.
"Từ Cẩn Mạn, có lẽ cô cần một chỗ dựa?"
Đầu ngón tay Từ Cẩn Mạn khựng lại, ngẩng đầu nhìn, phòng khách và ban công đều không bật đèn, chỉ có ánh sáng yếu ớt từ phòng ngủ của Thẩm Xu hắt ra, cô không nhìn rõ ánh mắt Thẩm Xu.
Khi Thẩm Xu nhẹ nhàng kéo cửa ra, Từ Cẩn Mạn vươn tay nắm chặt cổ tay nàng, đồng thời đứng dậy ôm Thẩm Xu vào lòng.
Cô ôm Thẩm Xu, không nói gì.
Chỉ là một cái ôm.
Vào lúc này, ở thế giới xa lạ này, cô chỉ cần một cái ôm để tạm thời thả lỏng.
——
Sáng hôm sau, Từ Cẩn Mạn tỉnh dậy trên ghế sofa, trên người đắp chiếc chăn màu xám xanh của Thẩm Xu.
Trên bàn có tiếng chén sứ và dao nĩa va chạm nhẹ nhàng, Từ Cẩn Mạn xoa xoa đầu còn hơi âm ẩm sau cơn say, ngồi dậy nhìn quanh, Thẩm Xu đang rót sữa vào ly, có lẽ nghe thấy tiếng động, nàng nhìn về phía cô một cái.
"Dậy rồi à? Đi rửa mặt rồi ăn sáng thôi."
Từ Cẩn Mạn nhìn nàng vài giây, cơ thể như vẫn còn cảm nhận được hơi ấm của cái ôm tối qua.
Khi từ phòng vệ sinh bước ra, bữa sáng với trứng, sữa và bánh mì đã được bày sẵn trên bàn, Từ Cẩn Mạn ngồi xuống, cầm ly sữa lên uống một ngụm. Cầm lấy miếng bánh mì, tay cô chạm vào một hũ bơ muối biển.
Từ Cẩn Mạn nhìn qua, Thẩm Xu đang phết mứt việt quất lên bánh mì.
Cô mở hũ bơ của mình, múc một thìa phết lên bánh mì, khẽ cười nói: "Ngon lắm."
Thẩm Xu nói: "Phải trả tiền đấy."
Từ Cẩn Mạn ngẩn người, Thẩm Xu hiếm khi đùa với cô, cô gật đầu, tâm trạng u ám hôm qua giờ đã tan biến gần hết.
Cô cười nói: "Được, tôi trả."
Từ Cẩn Mạn chuẩn bị đến công ty, khi ra cửa, cô do dự một chút, cô nhận ra Thẩm Xu dường như có chuyện muốn nói với cô.
Cuối cùng, nàng vẫn không nói gì.
Từ Cẩn Mạn đi mua điện thoại và sim mới, tìm Trần Bác trên WeChat. Trần Bác tuy là kẻ tệ bạc nhưng lại rất giỏi giao thiệp, quen biết nhiều người phức tạp.
Cô nhờ Trần Bác giới thiệu vài thám tử tư, Từ Cẩn Mạn chọn một người có vẻ bất cần đời.
Cô muốn tìm Vương Chính.
Người Trần Bác giới thiệu không hẳn an toàn, nên không thể trực tiếp nhờ người đó điều tra Cừ thành, cô muốn người này tìm Vương Chính.
Cô gần như có thể khẳng định, nguyên chủ muốn điều tra Cừ thành là vì biết ở đó có bí mật của Từ Thao, thậm chí là bí mật của cả nhà họ Từ.
Đó là điểm yếu của nhà họ Từ.
——
6 giờ tối.
Sau khi Từ Cẩn Mạn lên xe, Chu Phái hỏi cô muốn về đâu.
So với căn penthouse sang trọng trên tầng cao nhất khách sạn, cô thực sự muốn đến chỗ Thẩm Xu hơn, không có ý định gì khác, chỉ là cảm thấy ở đó không quá tĩnh lặng, không quá trống vắng.
Nhưng Thẩm Xu chắc chắn sẽ nghĩ cô có ý định khác, có lẽ sẽ không thoải mái.
Từ Cẩn Mạn nói: "Về khách sạn đi."
Thẩm Xu tựa lưng vào ghế sofa, điện thoại trong nhóm trò chuyện của đoàn phim đang náo nhiệt, khi chuẩn bị tắt điện thoại, một tin nhắn nhảy ra, tiện thể tag nàng.
【@Thẩm Xu, cô bị người ta chụp ảnh kìa!】
【Ảnh chụp】
Thẩm Xu nhìn thoáng qua có thể thấy rõ là ở cửa hàng trang sức, nàng quay lưng về phía camera, đang cúi đầu chọn đồ ở quầy trang sức.
Lúc đó Từ Ly và Trần Bạch Mạt còn chưa đến.
Nhậm Tiểu Kỳ: 【Oa, chị Xu, là bạn trai hay bạn gái mua cho vậy?】
Cô ấy vừa nói xong, trong nhóm bỗng nhiên im lặng hẳn.
Dường như mọi người đều đang chờ Thẩm Xu trả lời.
Ý nghĩa của câu nói này rất đơn giản, chỉ là nói rằng với loại cửa hàng trang sức này, nếu không có kim chủ, sao nàng có thể mua nổi?
Thẩm Xu: 【Vợ tôi】
Trong nhóm lập tức xuất hiện hàng loạt dấu chấm hỏi.
Có người nói: 【Tiểu Kỳ, cậu đủ rồi đấy, ép Thẩm Xu đến mức phải kết hôn luôn rồi kìa!】
Nhậm Tiểu Kỳ: 【Ha ha ha, chỉ đùa chút thôi mà!】
Thẩm Xu không để ý nữa, tắt điện thoại và vào phòng ngủ trước, nàng tắt đèn phòng khách, căn phòng có chút trống trải.
Lấy áo ngủ từ tủ quần áo, ánh mắt lướt qua, nhìn thấy chiếc váy mới treo trên giá.
Đó là chiếc váy màu xanh đậm mà Từ Cẩn Mạn mua hôm qua.
Màu váy giống với chiếc nàng mặc trong buổi tiệc hôm đó, Thẩm Xu nghĩ thầm, họ cũng có lúc ăn ý với nhau.
Bởi vì chiếc váy ngủ mà nàng mua cho Từ Cẩn Mạn cũng có màu giống chiếc váy mà Từ Cẩn Mạn mặc trong buổi tiệc hôm đó.
Thẩm Xu có chút lo lắng, có phải việc Từ Cẩn Mạn về nhà tối qua và những bức ảnh đó có liên quan đến nhau không?
Nếu đúng vậy, thì bây giờ cô đang làm gì một mình?
——
Trong căn penthouse trên tầng thượng, quảng cáo TV đang phát trong phòng khách, Từ Cẩn Mạn mặc áo choàng tắm dài nằm trên ghế sofa, điện thoại trên bàn sáng rồi lại tối, vô số lần.
Trong tay cô cầm cuốn "Khẽ Liếm Lông Tơ" mà cô mượn từ chỗ Thẩm Xu sáng hôm qua.
Khi mắt đã mỏi nhừ, Từ Cẩn Mạn mới đặt cuốn sách xuống, chậm rãi cầm điện thoại lên lướt qua.
Cô bỏ qua hết các cuộc gọi từ Lục Vân và Từ Thao, ít nhất là trong thời gian gần đây cô không muốn liên lạc với họ, tiếp theo là tin nhắn của Tống Dung Tuệ.
Ngày hôm qua cô không can thiệp vào kho hàng của nhà họ Tống, có thể thấy rõ so với tối hôm trước, cảm xúc của Tống Dung Tuệ đã hồi phục bình thường.
Tống Dung Tuệ: [Ngại quá Mạn, hai ngày trước tôi thực sự có chút nóng nảy, hiểu lầm cô.]
Tống Dung Tuệ: [Có phải hai ngày nay tâm trạng cô không tốt không, rảnh thì tôi mời cô ăn bữa cơm nhé?]
Lời nói tuy đã bình tĩnh và thả lỏng, nhưng không khó nhận ra sự dò xét bên trong.
Từ Cẩn Mạn vẫn không trả lời.
Bây giờ mới 8 giờ 20, chưa đến giờ.
Nhà họ Tống hẳn là chưa hoàn toàn thả lỏng cảnh giác, người đại diện thao túng sẽ không tiết lộ quá nhiều thông tin của cô, vì vậy bây giờ rất có thể vẫn đang tự hỏi người đứng sau rốt cuộc có phải là cô hay không.
Dự đoán của Từ Cẩn Mạn không sai.
8 giờ 30, biệt thự nhà họ Tống.
"Cái người giám đốc kia không nói phải, cũng không nói không phải, nhưng hôm nay ban ngày tôi gặp Từ Ly, từ chỗ cô ta tôi cơ bản có thể đoán được, người làm chúng ta là Từ Cẩn Mạn." Tống lão gia khẽ rót một chén trà nhỏ, nói.
Lão gia tử nhà họ Tống nhíu mày, cầm ly trà của Tống Hơi Hơi trên bàn lên: "Từ Cẩn Mạn kia chẳng phải là một kẻ ăn chơi trác táng sao? Sao lại làm ra chuyện này?"
Tống Hơi Hơi lắc đầu: "Không biết." Nói xong, cô nhìn Tống Dung Tuệ vẫn luôn im lặng nhìn chằm chằm điện thoại, nói: "Tuệ Tuệ, có phải con gặp rắc rối gì bên ngoài không?"
Tống Dung Tuệ giật mình, ngẩng đầu cười nói: "Đâu có ạ, con nào dám? Từ Cẩn Mạn nào có bản lĩnh đó? Mọi người có chắc chắn không phải nhà họ Từ đứng sau làm không?"
Lão gia tử nhà họ Tống nói: "Không thể, nếu Từ Thao làm thì sẽ không làm chuyện nhỏ nhặt này, ông ta làm thì sẽ cắt đứt đường tài chính của chúng ta."
Huống hồ, Từ Thao cũng không có lý do gì để làm vậy.
Tống Dung Tuệ vẫn cảm thấy không rõ ràng.
Thực tế, trong lòng cô đã có chút lo lắng, theo những gì cô biết về Từ Cẩn Mạn, cô ta chắc chắn không phải là người hiểu những chuyện này, nhưng hiện tại bên cạnh Từ Cẩn Mạn có Thẩm Xu......
Hơn nữa, mấy ngày nay Từ Cẩn Mạn đều không trả lời tin nhắn của cô.
Tống Hơi Hơi nói: "Cẩn thận vẫn hơn, chúng ta có nên xóa những chứng cứ quan trọng đó không? Lỡ như......"
Cuộc thảo luận này khiến Tống Dung Tuệ cảm thấy rất khó chịu, Từ Cẩn Mạn, kẻ phế vật trước đây còn không bằng cô, mà bây giờ họ lại sợ Từ Cẩn Mạn động tay động chân.
Tống Dung Tuệ nói: "Sao Từ Cẩn Mạn có thể biết chúng ta có những chứng cứ quan trọng đó?"
Đây là chuyện cực kỳ bí mật, chỉ có người trong nhà và người quản lý tài chính của họ biết.
Khi nói câu này, ngay cả Tống Dung Tuệ cũng không nhận ra sự thiếu tự tin của mình. Trong lòng cô, không có sự chắc chắn như vậy.
Giống như tâm trạng bất ổn của cô trong nhiều ngày, tràn ngập bất an và sợ hãi.
"Những chứng cứ nhỏ trước đây, theo lý thuyết cô ta cũng không nên biết, chẳng phải vẫn bị lộ sao?" Tống Hơi Hơi nói: "Tuệ Tuệ, trên thương trường cần phải cảnh giác."
Lão gia tử nhà họ Tống gật đầu: "Cảnh giác là điều cần thiết."
Ông ấy dừng lại một chút, nhìn đồng hồ, bây giờ là 8 giờ 35.
"Tuy nhiên, việc xóa chứng cứ một cách tùy tiện sẽ tạo ra động thái quá lớn, ngày hôm qua không có động tĩnh......"
Đột nhiên, điện thoại của Tống Hơi Hơi rung lên.
Mọi người trong đại sảnh căng thẳng.
Lão gia tử nhà họ Tống cũng dừng ly trà trên bàn, chờ tin tức từ Tống Hơi Hơi.
Tống Hơi Hơi nghe điện thoại, đứng dậy ngay lập tức: "Cô nói cái gì?!"
"Sao vậy?" Tống Dung Tuệ đột nhiên cảm thấy lạnh sống lưng.
Rất nhanh, Tống Hơi Hơi sắc mặt tái mét nói: "Có người đánh ngược tiền, kéo tiền của chúng ta đến mức nổ kho. Rốt cuộc gần đây chúng ta đã đắc tội với ai?"
"Mấy kho này là đầu tư tài chính lớn của nhà họ Tống, rốt cuộc làm sao mà biết được chính xác như vậy...... Rốt cuộc là ai!"
——
Từ Cẩn Mạn tắt máy tính đồng thời, nhận được điện thoại của Chu Phái: "Tiểu thư, xe của Tống Dung Tuệ hướng Dung Thành đi."
"Theo dõi cô ta, nhìn cô ta vào cửa rồi cô về nhà nghỉ ngơi."
"Rõ ạ."
Tống Dung Tuệ đến đặc khu quản lý Dung Thành đã hơn 9 giờ tối.
Người trông coi sắc mặt không được đẹp, người này cũng coi như là thân thích của nhà họ Tống, nếu không phải Tống Dung Tuệ trước kia giúp đỡ, hắn sẽ không mạo hiểm.
"Gần đây cấp trên kiểm tra rất gắt, cô chỉ có nửa tiếng thôi, rõ chưa?"
Tống Dung Tuệ cũng biết gần đây căng thẳng, gật đầu, đồng thời nhiều lần đảm bảo tháng này sẽ không đến nữa.
Những lời này không phải cô dùng để nói suông, mà là trực giác của cô rất tệ.
Vừa vào cửa, Ân Tuyết đã cảm thấy Tống Dung Tuệ không ổn, khi cô ta ôm cô, tâm trí Tống Dung Tuệ cũng rất phân tán.
"Sao chị lại thế này?" Ân Tuyết nhíu mày.
Tống Dung Tuệ ôm lấy eo cô ta, cụp mắt nhìn cô ta: "Trực giác của chị không được tốt lắm, nhà chị gần đây có chút chuyện.. ... Chị cảm giác Từ Cẩn Mạn hình như đã biết."
Ân Tuyết: "Chị nói cái gì vậy, em không hiểu? Nhà chị xảy ra chuyện gì, liên quan gì đến Từ Cẩn Mạn?"
Tống Dung Tuệ nói ngắn gọn vài điều, nói: "Chị cảm thấy là Từ Cẩn Mạn làm."
Ân Tuyết im lặng một lát.
Tống Dung Tuệ nói: "Theo những gì em biết về cô ta, cô ta có thể biết không?"
"Rất có khả năng."
Từ Cẩn Mạn tuy rằng tính cách có thay đổi, người này cho cô ta cảm giác cũng đã xa lạ, nhưng có một điểm cô ta có thể khẳng định.
"Em cũng nghĩ vậy sao?"
"Chị thật sự cho rằng Từ Cẩn Mạn là phế vật, là kẻ ngu ngốc không hiểu gì, đúng không?" Ân Tuyết nói: "Mọi người đều sai rồi, Từ Cẩn Mạn là một người phụ nữ cực kỳ thông minh, chỉ số IQ của cô ấy cao hơn tất cả mọi người. Em dám nói, chỉ cần cô ấy thật sự muốn ra tay với ai, nhất định sẽ thành công, đó cũng là lý do vì sao lúc đó em đã nhiều lần hỏi chị, chuyện này rốt cuộc có kín kẽ không."
"Cao hơn chị?" Tống Dung Tuệ rất khó chịu.
Ân Tuyết cong môi, tay vuốt ve khuôn mặt bóng loáng của Tống Dung Tuệ: "Đừng thấy cô ấy cả ngày bất cần đời, cái gì cũng không hiểu, ngày nào cũng sống như một kẻ cặn bã, mà nghĩ rằng cô ấy thực sự là phế vật."
Sắc mặt Tống Dung Tuệ trầm xuống, cô nâng cằm Ân Tuyết lên, để cô ta nhìn thẳng vào mắt mình: "Cô ấy tốt hơn chị, sao em vẫn ở đây?"
Ân Tuyết rút tay về: "Chị khó chịu trong lòng, nên muốn làm em khó chịu?"
Tống Dung Tuệ thấy cô ấy quay người đi, im lặng một lát, bực bội châm một điếu thuốc, hút nửa điếu rồi dập tắt. Cô đứng dậy kéo Ân Tuyết vào lòng, cúi xuống hôn.
Ân Tuyết giơ tay tát cô một cái.
Ân Tuyết: "Mẹ nó chị bị bệnh à!"
Tống Dung Tuệ dùng lưỡi liếm vết tanh bên môi: "Mẹ nó tôi bị bệnh, vì cô mà làm bao nhiêu chuyện điên rồ! Cô nghĩ gì trong lòng?! Mẹ nó chỉ có một Từ Cẩn Mạn!"
'ầm——'
Tiếng cửa sắt đột ngột mở ra, át đi tiếng gầm giận dữ.
Người xuất hiện ở cửa chính là người trông coi vừa cho Tống Dung Tuệ vào, lúc này đang run rẩy cúi đầu, trước mặt anh ta là một người phụ nữ mặc đồng phục cao cấp.
Tống Dung Tuệ giờ tin chắc, đây là bút tích của Từ Cẩn Mạn, trên đời này làm gì có chuyện trùng hợp như vậy.
Người phụ nữ lạnh lùng nhìn hai người trong phòng giam, nói với những người trông coi phía sau: "Giám sát chặt chẽ những người bên trong, đưa người ngoài đi."
Trước khi Tống Dung Tuệ bị đưa ra ngoài, Ân Tuyết gọi cô.
"Tống Dung Tuệ!"
Tống Dung Tuệ quay đầu lại, nhìn sâu vào mắt Ân Tuyết: "Bây giờ em có thể chỉ nghĩ đến cô ta."
Rốt cuộc, cô không còn giá trị lợi dụng đối với Ân Tuyết.
——
Tin tức người trông coi Dung Thành tự ý thả người vào đặc khu quản lý để gặp lén, ngày hôm sau đã được đăng trên báo xã hội.
Rất nhanh, có người bóc trần người này chính là thiên kim của nhà họ Tống, Tống Dung Tuệ.
Sau khi Tống Dung Tuệ bị đưa về nhà họ Tống, lão gia tử nhà họ Tống vô cùng tức giận.
"Người ta sắp tính kế con đến nơi rồi! Con còn không chịu nói rốt cuộc đã làm chuyện gì bên ngoài!"
Tống Dung Tuệ quỳ trên mặt đất: "Con không làm gì cả, cũng không biết ai hại con, lại vì sao muốn hại nhà họ Tống......"
'Bốp!'
Tống Dung Tuệ bị đánh ngã xuống đất, Tống lão gia tử: “Đến giờ phút này ngươi còn không chịu thừa nhận!! Ngươi lập tức cút cho ta! Tống gia ta không có thứ hỗn trướng như ngươi!”
Tống Hơi Hơi xoa lưng Tống lão gia tử, nhìn bóng dáng Tống Dung Tuệ chạy ra ngoài, gọi: “Tuệ Tuệ! Quay lại!”
“Ba, ba đừng chấp nhặt với nó.”
Tống lão gia tử: “Ngừng hết tất cả thẻ của nó cho ta! Còn nữa, nếu ai ở Bắc Thành dám cho nó nợ nần, Tống gia ta sẽ không trả một xu nào!”
“Ba…... Chuyện này”
“Con nhìn xem nó bây giờ thành ra bộ dạng gì rồi? Vì loại đàn bà đó, làm ra cái loại chuyện vô liêm sỉ này, mặt mũi Tống gia ta bị nó ném hết rồi…...”
Tống Dung Tuệ rời khỏi nhà họ Tống, đúng lúc mặt trời chói chang nhất, giày cao gót giẫm trên nền đá hoa đến bỏng rát.
Cô ta về khách sạn ngủ một giấc dài, đến tối lại đến quán bar, gọi một phòng riêng như thường lệ, gọi vài cô nàng Omega, chơi đến rạng sáng.
Khi chuẩn bị thanh toán, nhân viên phục vụ báo rằng thẻ của cô ta bị đóng băng.
Tống Dung Tuệ biết, đây là chiêu trò cũ của bố cô ta, chỉ là lần này ác hơn, ông ta còn dặn họ không cho cô ta nợ nần.
Cuối cùng, Trần Bác đến thanh toán.
"Tuệ Tuệ, tôi có nghe phong phanh chút chuyện, rốt cuộc có phải cô thực sự đi chọc giận Từ Cẩn Mạn không?" Trần Bác hỏi.
Tống Dung Tuệ cười lạnh một tiếng: "Anh nghĩ sao?"
Trần Bác nhún vai, anh ta cũng là người từng bị Từ Cẩn Mạn đánh: "Nhà họ Từ thế lực lớn, chúng ta không đấu lại được đâu, sao cô phải làm vậy?"
Tống Dung Tuệ không muốn nghe, về khách sạn ngủ một giấc dài hai ngày, khách sạn là của nhà Hàn Phức, ngày thường cô ta đến ở cũng không mất tiền.
Nhưng bây giờ đã khác, cô ta trở thành trò cười của cả Bắc Thành, hơn nữa ngay cả Trần Bác cũng biết tin tức, những người trong giới này chắc chắn cũng biết——
Cô ta, Tống Dung Tuệ, đã đắc tội với Từ Cẩn Mạn, tức là đắc tội với nhà họ Từ.
Hàn Phức nói với cô ta: "Hôm nay tôi không giúp được cô nữa, mẹ tôi không cho tôi nhúng tay vào, bà ấy nói, không thể vì cô mà trở mặt với nhà họ Từ."
Tống Dung Tuệ không làm khó người.
Cô ta đứng dậy do dự hỏi: "Ân Tuyết...... có tin tức gì không?"
Hàn Phức khoanh chân ngồi trên ghế sofa, thở dài nói: "Bây giờ cô vẫn còn nghĩ đến Tuyết Tuyết à? Cô thật sự là yêu cô ấy, vì cô ấy mà tự biến mình thành thế này. Nhưng sao hai người lại nghĩ ra chuyện đi nhằm vào Từ Cẩn Mạn chứ? Cô ta là người thế nào cô không rõ sao?"
Một người vô tình vô tâm như Từ Cẩn Mạn, ai dám động vào cô ta, cô ta sẽ không giết chết người đó sao?
Giờ nói những điều này có ích gì? Tống Dung Tuệ ủ rũ hỏi: "Cô không cảm thấy cô ta thay đổi sao?"
Hàn Phức thờ ơ nói: "Thay đổi thì thay đổi thôi, ai mà không thay đổi, đâu phải đổi hồn, dù có thay đổi người khác, thì liên quan gì đến cô? Người nào lo việc người nấy, ăn gì thì ăn, uống gì thì uống, cô tự làm mình tàn phế, có ý nghĩa gì?"
"Trần Bác lần trước bị cô ta tát ở bệnh viện, còn có chuyện Ân Tuyết vào tù, cô không nhớ sao? Cô còn dám động đến Thẩm Xu? Chưa kể đến việc bị Từ Cẩn Mạn cùng nhau thiết kế, Tống Dung Tuệ à, cô đúng là liều lĩnh."
Tống Dung Tuệ không nói gì nữa.
Điện thoại ngoài những tin nhắn cắt đứt giao dịch do danh tiếng thối nát của cô, thì chỉ có tin tức tài chính kinh tế giật tít—— cổ phiếu nhà họ Tống lao dốc.
Tống Dung Tuệ nhắm mắt, cuối cùng cũng đến bước này.
Cô cuối cùng cũng hiểu, tại sao Từ Cẩn Mạn phải đợi nhiều ngày như vậy mới có động thái lớn, đây là từng chút một đẩy cô đến tuyệt cảnh.
——
Văn phòng của Từ Cẩn Mạn.
Chu Phái cầm tài liệu bước vào, đợi người ký tên xong mới nói: "Tiểu thư, một tiếng nữa sẽ gặp Tần tổng của Lai Châu Bảo."
"Ừ."
"Tống Dung Tuệ còn đang đợi."
Từ Cẩn Mạn khẽ nâng mí mắt: "Ồ, đợi bao lâu rồi?"
Chu Phái: "Một tiếng rồi."
Từ Cẩn Mạn không nói gì, cúi đầu tiếp tục xem văn kiện, Chu Phái hiểu ý.
Một tiếng sau, Từ Cẩn Mạn đứng dậy đi về phía phòng họp, đi ngang qua Tống Dung Tuệ, Tống Dung Tuệ định gọi vài tiếng, định theo sau thì bị Chu Phái chặn lại: "Xin lỗi Tống tiểu thư, tổng giám đốc Từ của chúng tôi bảo cô đợi."
Chu Phái mặt lạnh tanh, ngày thường hầu như không cười, hơn nữa cô ấy còn học võ, rất nhiều người trong văn phòng đều sợ cô ấy.
Tống Dung Tuệ tuy là Alpha, nhưng cũng không muốn làm ầm ĩ ở đây, cứ thế bị Chu Phái nhẹ nhàng chặn lại.
Lại một tiếng sau, Tống Dung Tuệ nghe Chu Phái nói: "Tống tiểu thư, tổng giám đốc Từ và Tần tổng đi ăn trưa rồi, cô xem cô có tiếp tục đợi hay là về trước?"
Tống Dung Tuệ nghiến răng nói: "Cô ta chẳng qua là muốn trả thù tôi thôi mà? Tôi đã đến đây rồi còn sợ gì nữa? Tôi đợi."
Chu Phái: “Tốt, trà nước và đồ ăn nhẹ nếu cô cần gì thì cứ nói với lễ tân.”
Hơn hai giờ chiều, Từ Cẩn Mạn cuối cùng cũng gặp Tống Dung Tuệ.
Trong văn phòng.
Tống Dung Tuệ nhìn Từ Cẩn Mạn: “Rốt cuộc cô đã làm thế nào? Những kho quan trọng của nhà họ Tống cô lấy từ đâu ra...…”
“Tôi không nghe nhầm chứ? Cô đến đây để hỏi tôi câu hỏi này?” Từ Cẩn Mạn dựa vào ghế da, thản nhiên nói.
Tống Dung Tuệ mím môi dưới, dừng lại một lát, khó khăn nói: “Chuyện ở bữa tiệc đều là tôi làm, tôi đến xin lỗi cô, cô có thể buông tha cho chúng tôi không?”
“Từ từ.” Từ Cẩn Mạn mở điện thoại, gọi cho Thẩm Xu.
Đợi đầu dây bên kia bắt máy, Từ Cẩn Mạn mới nói: “Nói đi, kể rõ quá trình.”
Tống Dung Tuệ ngắn gọn kể lại toàn bộ sự việc, thừa nhận mọi chuyện đều do cô ta làm, và thừa nhận là vì Ân Tuyết.
“Tôi yêu cô ấy, nhưng trong lòng Ân Tuyết chỉ có cô, nên tôi mới nhắm vào cô.”
Lời nói thật giả, Từ Cẩn Mạn hiểu rõ trong lòng, nên không quan trọng.
Từ Cẩn Mạn nói: “Người cô cần xin lỗi không chỉ có tôi.”
Tống Dung Tuệ: “Tôi vừa rồi cũng đã xin lỗi Thẩm tiểu thư.”
“Không, còn một người nữa.” Từ Cẩn Mạn nói: “Ngày hôm đó trên giường, cái cô Omega kia, cô có biết bây giờ cô ấy thế nào không?”
Từ Cẩn Mạn đứng dậy, toàn thân mang theo uy áp, từng bước tiến đến bên cạnh Tống Dung Tuệ: “Cô có biết cô ấy suýt chút nữa mất mạng không? Trong mắt cô, chỉ vì đối phó với tôi, mà suýt chút nữa lấy đi một mạng người. Nếu cái mạng đó thực sự mất đi, cả đời này cô phải gánh vác, tôi và Thẩm Xu cũng phải gánh vác.”
Cô không chỉ vì Thẩm Xu và bản thân mình, mà là cô thực sự cảm thấy chuyện này quá đáng.
Đôi khi cô cảm thấy mọi người trên thế giới này đều phát điên rồi.
Một lúc lâu sau, Tống Dung Tuệ nói: “Tôi sẽ đến xin lỗi cô ấy.”
Từ Cẩn Mạn bảo người đi, Tống Dung Tuệ lại nói: “Từ Cẩn Mạn, nể tình và Ân Tuyết có nhiều năm tình cảm, cô có thể buông tha cho cô ấy không?”
“Cô ấy đã ở trong tù, tôi sẽ không làm gì cả.”
Ân Tuyết ở trong tù, sau này chỉ càng nghiêm khắc, cô ấy cũng nên có sự trừng phạt của riêng mình.
Sau khi Tống Dung Tuệ rời đi, Từ Cẩn Mạn trở lại ghế da ngồi xuống.
"Thẩm Xu?"
"Ừ, tôi nghe đây." Thẩm Xu: "Vậy ra cô không thực sự muốn làm gì nhà họ Tống."
Từ Cẩn Mạn đã sớm nói qua, cô biết hết các con át chủ bài của nhà họ Tống, mấy ngày nay nhà họ Tống đúng là rất đau đầu, nhưng Từ Cẩn Mạn vẫn chưa động đến các sàn giao dịch của họ.
Rốt cuộc thì cô vẫn còn chút tình cảm.
Từ Cẩn Mạn nhếch môi dưới, cầm lấy ly nước, nói: "Còn chưa đến mức làm cả nhà họ Tống phải chôn cùng Tống Dung Tuệ, cô ta không xứng."
Thẩm Xu nói: "Ừ, cô làm tốt lắm."
Ly nước khựng lại bên môi Từ Cẩn Mạn, cô cười hỏi: "Hiếm khi Thẩm tiểu thư chủ động khen tôi đấy."
"Tôi chưa từng khen cô sao?"
"Chưa từng chủ động khen."
"....."
Không khí bỗng nhiên im lặng, Từ Cẩn Mạn đặt ly nước xuống, định nói gì đó.
Nghe thấy giọng nói trong trẻo của Thẩm Xu: "Vậy tôi cúp máy nhé?"
Từ Cẩn Mạn: "Ừ, cúp đi."
Từ Cẩn Mạn nhìn lịch sử trò chuyện hai giây, tắt điện thoại, sau đó lại tiếp tục xem dự án trong tay.
Hai ngày nay, số tiền mà Tống gia bị thiệt hại nặng nề đều là từ khoản đầu tư trước đó thu hồi lại, không thể thu hồi vốn trong một sớm một chiều, nên cần tìm phương pháp mới.
Sau khi tan làm, Từ Cẩn Mạn cho Chu Phái về, cô tự lái chiếc Bentley trắng về nhà.
Cô dừng xe trong tầng hầm một lúc, suy nghĩ xem tối nay nên về khách sạn ăn hay tìm một nhà hàng bên ngoài ăn tạm.
Đang suy nghĩ thì WeChat rung lên.
Mở ra, là một nhóm mới.
Thái Oánh đã kéo cô vào, Thẩm Xu cũng ở trong đó.
Từ Cẩn Mạn: [?]
Thái Oánh: [@Thẩm Xu Xu Xu, dì nhà tớ đi du lịch Bỉ, mang về chút sô cô la, tớ mang đến cho cậu và Từ Cẩn Mạn.]
Thái Oánh: [Mấy cậu khi nào về?]
Thái Oánh: [Nếu muộn quá thì mai tớ đến.]
Từ Cẩn Mạn nhắn tin riêng cho Thẩm Xu.
Từ Cẩn Mạn: [Tôi qua bây giờ nhé? Hay sao?]
Vài giây sau, Thẩm Xu: [Cô đến đây đi.]
Từ Cẩn Mạn: [Ok]
Sau khi xe khởi động, Từ Cẩn Mạn nhìn thấy Thẩm Xu trả lời Thái Oánh trong nhóm: 【@Thái Oánh cậu đến đây đi】
Lần này Từ Cẩn Mạn không hề do dự, lập tức lái xe ra khỏi bãi đỗ ngầm, hướng thẳng đến nhà Thẩm Xu.
Đến nơi, Thái Oánh nhắn tin nói có một bữa tiệc đột xuất, sẽ đến muộn hơn.
Thẩm Xu: 【Mấy giờ? Nếu muộn quá thì đừng đến】
Thái Oánh: 【Vì sao?】
Thái Oánh: 【À, sợ tớ làm phiền hai cậu kia gì, tớ hiểu rồi】
Thái Oánh: 【Vậy được, sau 9 giờ tớ sẽ không đến】
Thẩm Xu: […...]
Thẩm Xu: 【Đến thì báo một tiếng, đi đường cẩn thận】
Từ Cẩn Mạn ngồi trên ghế sofa, cười khẩy một tiếng, nói: “Thấy chưa? Không phải tôi dạy hư đâu, cô ấy còn hiểu chuyện hơn tôi.”
Thẩm Xu đi vào bếp, lấy hai quả cà chua từ tủ lạnh, cùng với khoai tây và thịt bò, nói: “Không ai hiểu bằng cô đâu.”
Từ Cẩn Mạn cũng đứng dậy đi theo, nhận lấy quả cà chua để rửa.
“Vậy cô nói xem, tôi biết cái gì?”
Thẩm Xu liếc nhìn cô một cái, không đáp lại lời trêu chọc của cô.
Sau khi làm xong hai món ăn và một bát canh đơn giản, Thẩm Xu đi rửa bát, Thái Oánh cũng vừa lúc bấm chuông cửa.
Hai hộp sô cô la.
"Tớ nếm thử rồi, ngon lắm." Thái Oánh bóc một viên đưa đến miệng Thẩm Xu, vị đắng ngọt tan chảy trong miệng.
Từ Cẩn Mạn nhìn hai người họ, khẽ "xì" một tiếng nói: "Không có phần của tôi à?"
Thái Oánh cười ha ha, nói: "Cô tuy không phải bạn thân, nhưng cô có vợ rồi, vợ cô không cho cô ăn thì tôi cũng chịu thôi."
Thẩm Xu và Từ Cẩn Mạn nhìn nhau khó hiểu.
Từ Cẩn Mạn cười cười, đứng dậy nói: "Được rồi, tôi đi tắm trước đây."
Tắm xong bước ra, Thái Oánh đã vào phòng khách học trực tuyến, thỉnh thoảng còn nghe thấy cô ấy trả lời câu hỏi của giáo viên.
Trình độ của Thái Oánh không được tốt lắm, nhưng vì đã ở nước ngoài nên khẩu ngữ của cô ấy khá ổn.
Cửa phòng ngủ hé mở, Thẩm Xu đang ngồi trên mép giường sắp xếp hai bộ quần áo vừa cất vào.
Từ Cẩn Mạn đặt cuốn "Khẽ Liếm Lông Tơ" của Thẩm Xu lên mép giường, nói: "Cô đọc đi."
“Cô đọc xong rồi à?”
“Chưa, cô đọc trước đi, hai ngày không đọc, cốt truyện sắp quên mất rồi.”
“Không sao, cô đọc trước đi.”
“……” Từ Cẩn Mạn cười như không cười nhìn Thẩm Xu, trêu chọc nói: “Hay là cùng đọc?”
Thẩm Xu im lặng một lúc, nói: “Cũng được.”
Từ Cẩn Mạn: “……?”
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com