Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 1: Xuyên sách

Trong Trường Sinh Môn, mùi máu tanh nồng nặc phủ kín cả ngọn núi. Vết tích giao chiến còn in đậm khắp nơi, thi thể rải rác la liệt. Nơi này vừa trải qua một trận nội loạn, nhưng giờ tất cả đều đã chết. Cuối cùng, ở tận cùng của dấu vết ấy, chỉ còn một người duy nhất đứng được, tay cầm lưỡi đao nhuốm máu, lảo đảo một bước.

Nàng đưa tay ôm lấy ngực, đau đớn nơi trái tim khiến khóe mắt ươn ướt, hàng mi cong khẽ run rẩy, ánh mắt đào hoa vương chút sương mờ.

Nữ nhân chịu đựng đau đớn cắn răng ngẩng đầu, nhưng trước mắt lại toàn là đỏ tươi và xác chết, khiến đồng tử nàng co rút.

Đây... là đâu?

Xung quanh toàn là thi thể tan nát, mùi máu tanh xộc thẳng vào khứu giác khiến dạ dày cuộn trào. Rõ ràng vừa rồi nàng còn ngồi trước bàn máy tính sửa bản thiết kế, sao bỗng chốc lại đến nơi này? Những người ngã trên đất, toàn thân đẫm máu... bọn họ còn sống không?

Khung cảnh quỷ dị nhuốm mùi máu khiến đại não Dư Doanh Hạ trống rỗng. Đúng lúc ấy, nơi xa xa lóe lên một bóng đỏ.

Dưới gốc cây cách đó mấy chục mét, một nữ tử toàn thân thương tích dựa vào thân cây. Nàng mặc một bộ váy đỏ cổ trang rực rỡ, chỉ là trên váy có vô số vết rách, chỗ đậm chỗ nhạt, dường như đều bị máu thấm đẫm.

Khuôn mặt kia đã trắng bệch đến mức như trong suốt, tưởng như chỉ cần khẽ chạm đã vụn vỡ. Giữa trán lấm tấm mồ hôi lạnh, vài sợi tóc ướt dính xuống thái dương, nhưng vẻ đẹp kiều mị của nàng không vì thế mà phai mờ, ngược lại còn thêm phần yếu ớt khiến người ta thương xót.

Dư Doanh Hạ nhất thời ngây người. Theo bản năng, nàng muốn đến xem đối phương có cần giúp đỡ hay không. Thế nhưng đúng lúc đó, nữ tử ngẩng đầu, trong đôi mắt hồ ly dài hẹp lạnh lẽo chỉ còn hờ hững và băng sương.

Ánh mắt giao nhau, Dư Doanh Hạ chợt thấy hai chữ "yếu đuối" tuyệt đối chẳng thể nào đặt lên người trước mặt.

Dư Doanh Hạ vốn không quen biết nữ tử ấy, nhưng trong lòng lại dấy lên một nỗi sợ vô cớ, run rẩy đến mức đôi chân mềm nhũn, suýt nữa đứng không vững.

Kỳ quái... sao mình lại sợ nàng ta? Rõ ràng không phải cảm xúc của chính mình...

Nữ tử kia rốt cuộc là ai?

Tâm trạng Dư Doanh Hạ hoàn toàn rối loạn, cố gắng tìm sự nối kết giữa ký ức của bản thân và cảnh tượng quỷ dị trước mắt. Nửa tháng trước, công ty nàng nhận một dự án lớn, thời gian gấp gáp nên nàng buộc phải phá vỡ thói quen sinh hoạt dưỡng sinh vốn có, liên tục thức đêm tăng ca.

Nàng vốn tưởng sau quãng thời gian điều dưỡng, trái tim mang bệnh bẩm sinh của mình đã không còn quá yếu. Nhưng ngay đêm nộp bản thiết kế cuối cùng, cơn đau tim quặn thắt ập đến, và sau đó... nàng mất đi ý thức.

Đúng rồi... khi ấy mình ngất đi vì bệnh cũ tái phát. Vậy sao lại xuất hiện ở nơi quỷ dị này?

Á......

Nghĩ đến đây, đầu Dư Doanh Hạ đau nhói, một loạt ký ức xa lạ ồ ạt tràn vào não.

Ký ức ấy cũng thuộc về một người tên Dư Doanh Hạ, dung mạo gần như giống hệt nàng, chỉ khác rằng thế giới nàng sống không phải thế giới hiện đại này, mà là thế giới cổ đại tồn tại nhân quỷ tiên thần.

Chủ nhân ký ức là một cô nhi, từ nhỏ lang thang ăn xin. Về sau, may mắn được phát hiện có thiên phú tu luyện, năm bảy tuổi đã được đưa về một nơi gọi là Trường Sinh Môn.

Đừng thấy cái tên nghe tiên khí dạt dào, kỳ thực đây chính là chốn tà ma ngoại đạo tụ tập. Hai đời môn chủ trước: một kẻ điên, một kẻ biến thái, từng làm không ít chuyện tàn ác mất nhân tính. Đến đời môn chủ hiện tại giết đi kẻ biến thái tiền nhiệm, tình hình mới khá khẩm hơn đôi chút.

Nhưng dù thế, Trường Sinh Môn vẫn là ma tông nổi danh thiên hạ.

Không lâu trước, chính đạo phát động đại chiến thảo phạt Trường Sinh Môn. Môn chủ đời này trọng thương, cục diện đã không thể vãn hồi. Chủ nhân của phần ký ức lạ lẫm này nhân lúc ấy toan giết môn chủ, dùng tính mạng của môn chủ làm lễ vật đầu hàng chính đạo.

Lúc này, nàng ta đang cầm đao tìm đến bên môn chủ bị trọng thương. Nhưng ngay trong thời khắc then chốt, linh hồn nguyên chủ tan biến, còn bản thân Dư Doanh Hạ lại không hiểu tại sao lại thế chỗ nàng ta...

Dư Doanh Hạ nhìn lưỡi đao dính máu trong tay, sắc mặt thoáng chốc càng thêm trắng bệch. Trong ký ức, nàng đã biết tên của môn chủ đời thứ ba  Trường Sinh Môn, chính là Nhan Hoài Hi.

Đôi môi tái nhợt của nàng run run một chút. Cái tên Nhan Hoài Hi này nàng không hề xa lạ. Bởi mới một tháng trước, mấy cô em đồng nghiệp còn rủ rê nàng đọc một cuốn tu tiên tiểu thuyết tên là Đạo Đồ. Lúc công việc rảnh rỗi, nàng đã đọc xong toàn bộ.

Cuốn truyện ấy kể về nữ chính Phương Nguyệt Đồng, người bị kẻ thù giết cha mẹ xong rồi còn lại bị chính hung thủ thu làm đồ đệ. Nàng nhận giặc làm thầy, sau này trải qua đủ mưu mô hiểm ác, mới từng bước trưởng thành, cuối cùng đắc đạo thành tiên.

Trong truyện có hai đại phản diện. Một là sư tôn của nữ chính, và kẻ còn lại chính là môn chủ Trường Sinh Môn Nhan Hoài Hi!

Trường Sinh Môn bị tu sĩ khắp nơi liệt vào hàng ngũ ma môn đứng đầu, mà Nhan Hoài Hi chính là ma đầu trong mắt thế gian. Nàng tâm ngoan thủ lạt, khiến cả giới tu chân nghe danh đã run rẩy. Chỉ cần kể một chuyện ác của nàng cũng đủ dọa trẻ con thôi khóc đêm.

Dưới sự ly gián của phản diện sư tôn, Phương Nguyệt Đồng dẫn cả tông môn công kích Trường Sinh Môn. Nhan Hoài Hi bại dưới tay nữ chính, thân chịu trọng thương, tuy kịp quay về môn phái nhưng lại bị chính tay một tên hộ pháp phản bội mở hộ tông đại trận, khiến kẻ địch thừa thế xông vào.

Và kẻ phản bội ấy... chính là nguyên chủ mà Dư Doanh Hạ vừa thay thế!

Dư Doanh Hạ cuối cùng cũng ý thức được – nàng đã xuyên không. Chính xác mà nói, là xuyên vào một cuốn tiểu thuyết, hơn nữa lại xuyên thành kẻ phản bội "pháo hôi" trong truyện!

Kết cục của kẻ pháo hôi này là: trong lúc mưu toan ám sát Nhan Hoài Hi, bị Khôi Lỗi Ấn trong cơ thể nổ tung, hóa thành "pháo hoa" đỏ rực giữa trời!

Nguyên chủ tự cho mình là tâm phúc của Nhan Hoài Hi, nhưng trên thực tế Nhan Hoài Hi chưa từng tin tưởng nàng ta. Ngay tại ngày nàng ta "đầu hàng" chính đạo, Nhan Hoài Hi đã ngấm ngầm gieo vào cơ thể nàng một Khôi Lỗi Ấn khống chế sinh tử.

Giờ thì nghiệp nguyên chủ gây đã xong, nhưng người sắp thành "pháo hoa" lại thành ra chính mình!!!

Dư Doanh Hạ cảm thấy ngực nghẹn lại, hô hấp khó khăn. Từ ký ức của nguyên chủ, nàng xác định nữ tử mặc hồng y dưới gốc cây kia không ai khác chính là phản diện — Nhan Hoài Hi!

Ánh mắt đối phương lạnh lẽo đến mức làm nàng run rẩy. Có lẽ đó chính là sát ý?

Nàng thấy lần xuyên này chẳng khác gì trò đùa ác. Chẳng lẽ nàng kiếp trước... không, phải là kiếp trước nữa, đã làm việc gì tội ác tày trời sao? Nên ông trời thấy nàng chết vì bệnh tim là quá nhẹ, mới đặc biệt ném vào đây để nàng trải nghiệm một kiểu chết khác?"

【Đinh đoong!】

Trong tình cảnh cực kỳ căng thẳng, âm báo điện tử bất chợt vang lên làm Dư Doanh Hạ giật thót tim, cơn đau tim vừa dịu đi lại âm ỉ quay trở lại.

【Kính chào Dư Doanh Hạ tiểu thư, tôi là Hệ thống 886 của Bộ Duy Trì. Chúc mừng ngài được chọn làm nhiệm vụ viên. Thân thể trước kia của ngài đã tử vong, nhưng chỉ cần giúp chúng tôi sửa chữa đường dây thế giới, chúng tôi có thể để ngài... rẹt... sống... rẹt...】

"Hệ thống?" Trong mắt Dư Doanh Hạ thoáng lóe lên một tia hy vọng.

Giọng nói tự xưng hệ thống vang lên trong đầu, nhưng lời giới thiệu còn chưa xong đã biến thành tiếng điện nhiễu rè rè như mất tín hiệu.

Một lúc lâu sau, hệ thống mới khôi phục bình thường, nhưng lời nói tiếp theo lại khiến trái tim Dư Doanh Hạ trĩu xuống đáy vực.

【Thân ái nhiệm vụ viên, nhiệm vụ của chúng ta... Ấy? Ủa? Nữ chính đã công phá được ma tông rồi sao? Nhiệm vụ hoàn thành rồi á?! Ha ha! Tan ca thôi tan ca thôi! Chúc ngài sống vui vẻ! Cáo biệt!】

Nhiệm vụ gì hoàn thành? Không phải cô vừa mới tới sao! Cô đã làm gì đâu!?

Giọng hệ thống vốn nghiêm túc bỗng trở nên nhí nhảnh, xem ra đến nó cũng chẳng muốn làm cái công việc chết bầm này.

Nó tan ca rồi còn mình thì sao!

Dư Doanh Hạ cuống quýt trong lòng, cố gắng gọi hệ thống, bởi Nhan Hoài Hi đang ngay trước mặt, nàng tuyệt không dám để lộ khác thường. Nhưng hệ thống vẫn im thin thít không có trả lời.

Nàng nghĩ bụng nếu mình thật sự chết ở đây, hóa thành quỷ cũng phải đeo bám cái hệ thống kia cho bằng được!

【Khụ khụ, thân ái, chúng tôi có trang bị chương trình dịch vụ hậu mãi dùng một lần, xin đừng vội tìm hệ thống đòi mạng. Nghĩ theo hướng tốt mà xem, ngài chẳng cần làm gì cả cũng đã nhặt được một mạng rồi~】

Dư Doanh Hạ suýt bật cười vì tức: "Một mạng chỉ sống được vài phút rồi nổ thành pháo hoa? Mạng đó cho ngươi, ngươi có lấy không?"

Nhưng lúc này không phải lúc cãi nhau với hệ thống. Mạng nàng vẫn nằm trong tay người khác. Dư Doanh Hạ vận hết tốc lực suy tính, điều cấp bách nhất hiện giờ chính là Khôi Lỗi Ấn trong cơ thể này.

Hiện giờ, nếu Nhan Hoài Hi muốn nàng chết, nàng liền phải chết. Mà nếu Nhan Hoài Hi chết, nàng cũng chẳng thể sống được.

"Ngươi có cách giải trừ Khôi Lỗi Ấn không?"

【Xin lỗi nha thân ái, Khôi Lỗi Ấn này năng lượng quá cao. Tôi chỉ là một hệ thống mới, giờ có dốc toàn bộ năng lượng cũng chẳng đủ để phá bỏ Khôi Lỗi Ấn do Nhan Hoài Hi hạ xuống. Nếu cưỡng ép động vào, có khi lại vô tình khiến ngài bùm một cái nổ tung mất...】

"..." Thì ra là cái hệ thống phế vật!

Dưới gốc cây, Nhan Hoài Hi hơi nheo lại đôi mắt hồ ly. Thương tích trên người nàng quả thật nghiêm trọng, nhưng không có nghĩa nàng bất lực trước những kẻ phản bội.

Trong tay nàng có một sợi tơ khôi lỗi vô hình nối thẳng tới Khôi Lỗi Ấn trong cơ thể đối phương. Trước kia, nàng nắm giữ rất nhiều sợi như thế, nhưng nay những kẻ phản bội kia đã được xử lý xong cả.

Những phản đồ từng thề sống thề chết đi theo, bây giờ cũng từng người thực hiện lời hứa hẹn, chỉ còn lại vị Tả Hộ Pháp này.

Kỳ lạ thay, kẻ vốn luôn tàn nhẫn quyết tuyệt ấy giờ lại dừng lại, nhìn qua còn có chút ngẩn ngơ. Rõ ràng là đối phương mang sát ý đến, sao giờ lại đứng yên là muốn làm cái gì? Khóe môi Nhan Hoài Hi khẽ nhếch, vẻ mặt chơi đùa nghiền ngẫm hiện ra.

Đôi môi nhợt nhạt khẽ hé, giọng nàng vừa đủ để Dư Doanh Hạ nghe thấy: "Dư hộ pháp."

Dư Doanh Hạ đang lo nghĩ cách tận dụng "chế độ hậu mãi một lần" của hệ thống. Không ngờ, chỉ một tiếng gọi ấy thôi liền chạm tới bản năng của cơ thể này. Nàng run bắn, tay thả lỏng ra, lưỡi dao trượt khỏi lòng bàn tay.

Đúng lúc đó, một trận gió tanh lồng lộng nổi lên, bụi cát bay vào mắt, khiến nước mắt nàng "soạt" một cái tuôn xuống, trông đến là đáng thương.

Nhan Hoài Hi khẽ nhíu mày, nàng ta khóc cái gì?

Dư Doanh Hạ hít sâu, gắng gượng bước tới. Mỗi bước đi như giẫm lên lưỡi dao. Trong đầu lại chợt hiện lên những lời đồn trong tiểu thuyết: Nhan Hoài Hi từng rút xương phản đồ làm tỳ bà, lột da họ làm trống. Không biết đó là thật hay chỉ là truyền ngôn hù dọa.

Dư Doanh Hạ cụp mắt xuống, nàng không dám đối diện trực tiếp. Theo ký ức nguyên chủ, nàng nửa quỳ bên cạnh Nhan Hoài Hi, giọng khẽ run gọi một tiếng: "Chủ thượng."

"Nơi này đã không còn an toàn, xin cùng thuộc hạ mau rời đi."

Thanh âm mang chút run rẩy nhưng dáng vẻ ngoan ngoãn, vô hại lại được nàng diễn đến cực điểm.

Trong tĩnh lặng, mùi máu tanh quanh mũi càng lúc càng nồng. Khi tiến lại gần, Dư Doanh Hạ thoáng liếc thấy thương thế trên người Nhan Hoài Hi: toàn thân thương tích chằng chịt, nặng nhất là vết xuyên thấu gần tim, máu thịt be bét, nhuộm đỏ cả xiêm y lẫn nền đất.

Vết thương này với một người bình thường đã đủ đoạt mạng. Thế nhưng thần sắc Nhan Hoài Hi vẫn như thường, điềm nhiên như không.

Trong khoảnh khắc sinh tử ấy, lòng Dư Doanh Hạ lại vô thức dấy lên một ý nghĩ khó tin: Nàng ấy thật sự không thấy đau sao?

Ngay khi suy nghĩ của Dư Doanh Hạ còn đang cuộn tròn, nơi động mạch cổ nàng bỗng truyền đến một luồng lạnh lẽo, tựa như lưỡi rắn độc đang chậm rãi liếm qua.

Hơi thở nàng nghẹn lại. Lạnh buốt ấy từ cổ lướt dọc lên cằm, buộc Dư Doanh Hạ phải ngẩng đầu đối diện Nhan Hoài Hi. Trong đôi mắt đen thẳm như mực kia dường như cuộn sóng một loại cảm xúc đáng sợ nào đó.

"Khóc cái gì?" Ngón tay Nhan Hoài Hi lướt qua vệt lệ trên má nàng. Giọng nói nghe qua như bình thản, thậm chí còn giống như đang thật sự quan tâm.

Nhưng Dư Doanh Hạ biết, đây là tuyệt đối không thể.

"Thuộc hạ chỉ là..."

Lời còn chưa dứt, giọng nàng đã run rẩy, bởi ngón tay Nhan Hoài Hi lại chậm rãi men xuống cổ.

"Ngươi sợ tiểu nha đầu của Thiên Khâu Tông cùng lão bất tử kia?" Nhan Hoài Hi ngồi thẳng hơn một chút, máu từ vết thương lại rỉ ra nhiều thêm nhưng nàng chẳng hề bận tâm.

Bàn tay nàng hơi siết, trong đôi mắt hồ ly nổi lên một tầng huyết sắc.

"Ngươi đã vì bọn họ mà mở hộ tông đại trận của Trường Sinh Môn, bọn họ còn cầu không kịp để ban thưởng cho ngươi, còn có gì đáng sợ?"

Lòng bàn tay lạnh lẽo bóp lấy cổ Dư Doanh Hạ. Ngay dưới tay nàng, mạch máu yếu ớt đang run rẩy đập, chỉ cần hơi dùng sức, cái cổ trắng mảnh mai này sẽ gãy răng rắc như cành khô.

Bộ dáng Dư Doanh Hạ như con thỏ nhỏ đáng yêu đang run rẩy, khóe mắt ầng ậc nước, yếu đuối dâng cả sinh mệnh vào tay kẻ khác, dáng vẻ ấy ngược lại khiến Nhan Hoài Hi không nổi lên sát niệm.

Thật kỳ quái.

Ý cười lạnh nơi khóe môi Nhan Hoài Hi nhạt đi đôi phần. Hôm nay, Dư hộ pháp dường như có gì đó khác lạ. Trong Trường Sinh Môn này, rắn rết độc xà chen chúc, làm sao lại dưỡng được một con thỏ nhỏ vô hại như thế?

Hay... đây là một chiêu trò mới của nàng?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com