Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 39: Lời đồn

Bình thường không phải Dư Doanh Hạ chưa từng gọi Nhan Hoài Hi là tỷ tỷ, nhưng bị người ta cố ý trêu chọc ép gọi tỷ tỷ như vậy thì đây là lần đầu tiên, nên nàng bất giác thấy có chút ngượng ngùng.

Nhưng nàng cũng không dám không ngoan ngoãn nghe lời, bằng không, nàng sợ có ngày trong bát cơm của mình lại xuất hiện mấy loại độc dược linh tinh gì đó. Dư Doanh Hạ tin rằng, người có thể ở bên cạnh Nhan Hoài Hi tuyệt đối không phải hạng lòng dạ nhân từ.

"Tỷ, tỷ tỷ, cầu người giúp ta nói với Giang đại phu một tiếng đi." Dư Doanh Hạ làm đúng như ý Nhan Hoài Hi muốn, khẽ kéo tay áo nàng, lắc lắc mấy cái, giọng nói nhỏ nhẹ, mềm mại.

Nhan Hoài Hi nhìn dáng vẻ ngoan ngoãn dịu dàng của nàng, so với khi đối mặt với Dương Tầm Chu còn ngoan hơn mấy phần, trong lòng liền thấy hài lòng: "Được rồi, ta sẽ nói với Giang Lê một tiếng."

Dư Doanh Hạ thở phào nhẹ nhõm, nhưng ngay lúc ấy, từ bức tường bên cạnh lại truyền đến âm thanh "sột soạt" đáng ngờ.

"Ai đó?!" Cảnh giác trong lòng Dư Doanh Hạ vốn chưa kịp buông lỏng, lập tức lại dâng cao. Nàng ngẩng đầu nhìn về hướng phát ra tiếng động, chỉ thấy từ phía đó có người đang leo tường bước vào, hóa ra lại là Dương Tầm Chu.

Nhan Hoài Hi sớm đã cảm nhận được sự tồn tại của đối phương, nên chẳng hề kinh ngạc chút nào.

"Dương tỷ tỷ? Ngươi đang làm gì thế, trong nhà mình mà còn phải lén lút như kẻ trộm sao?" Dư Doanh Hạ nhìn dáng vẻ nàng ấy rón rén như ăn trộm, không nhịn được hỏi.

"Ta cũng đâu muốn làm kẻ trộm đâu..." Dương Tầm Chu khổ sở đáp, nàng leo tường bằng tay không, không dám vận chút linh lực nào, trông lại càng giống kẻ trộm thật sự.

"A Sanh ngoan, muội ở đây thì tốt rồi, mau giúp tỷ một tay!" Vừa nhảy xuống đất, Dương Tầm Chu lập tức nhào tới trước mặt nàng, nắm lấy tay Dư Doanh Hạ cầu khẩn.

"Dương tỷ tỷ, chẳng lẽ... chuyện ngươi làm bại lộ rồi?! Khổ chủ tìm đến cửa rồi à?!" Nhìn thấy dáng vẻ hoảng hốt của Dương Tầm Chu, phản ứng đầu tiên của Dư Doanh Hạ chính là - lộ chuyện rồi! Nếu Dương Tầm Chu dám gật đầu, nàng nhất định sẽ quay người chạy luôn, về nhà thu dọn hành lý rồi lôi cả Nhan Hoài Hi chạy theo!

"Đừng lo, nàng ta đến đây chỉ là ngoài ý muốn thôi. Chỉ cần đừng để nàng phát hiện linh lực và dung mạo của ta là được. A Sanh, ta nhất thời không tìm được người giúp, nếu nàng phát hiện ra ta thì cả hai chúng ta đều tiêu đời." Dương Tầm Chu mắt ướt rưng rưng, trông đặc biệt đáng thương.

Ngay lúc này, Dương Tầm Chu bỗng nhận ra một luồng ánh mắt lạnh như băng đang chiếu đến, quay đầu lại nhìn, không hay rồi! Là Dư đại cô nương!

Những lời nàng vừa nói chẳng phải ngầm thừa nhận chính mình đã dạy hư muội muội của người ta sao?! Xong rồi xong rồi, trước có sói sau có hổ, hôm nay đúng là sao hạn chiếu đầu mà!

"Khụ..." Dư Doanh Hạ lặng lẽ liếc nhìn Nhan Hoài Hi và Dương Tầm Chu, người thì im lặng như tảng băng, người thì co ro như chim cút. Ánh mắt Nhan Hoài Hi có chút dọa người, nhưng lời Dương Tầm Chu nói cũng không sai, hai người họ đúng là châu chấu buộc chung một sợi dây mà.

"A Sanh, nếu ngươi muốn giúp thì cứ đi đi, không sao đâu. Có tỷ tỷ ở đây rồi." Nhan Hoài Hi khẽ siết tay nàng, dáng vẻ dịu dàng, giọng điệu tràn đầy khí thế của một vị tỷ tỷ vừa ôn nhu vừa khiến người an tâm.

Dương Tầm Chu vô cùng xúc động, may mà lúc trước mình đã giữ A Sanh lại, ít nhất khi đối mặt với những người đó, Dư đại cô nương sẽ đứng về phía mình.

Nhưng Dư Doanh Hạ lại cảm thấy trong lời của Nhan Hoài Hi hình như có ẩn ý, đáng tiếc bây giờ không phải lúc suy nghĩ sâu hơn. Thời gian cấp bách, nàng phải nhanh chóng đi giúp che giấu chuyện khiến Dương Tầm Chu sợ đến thế, nếu không lộ chuyện thì bản thân nàng cũng vạ lây. Thế là nàng đành tạm gác nỗi nghi hoặc trong lòng lại.

Hai người đi từ con hẻm nhỏ sau nhà quay lại hiệu sách. Dọc đường, Dư Doanh Hạ vừa đi vừa hỏi Dương Tầm Chu xem phía trước rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.

"Hôm nay ta thật xui xẻo. Con yêu thú ngoài kia hình như đến từ ngọn núi không xa, chẳng biết bị sao mà hóa ma, rồi bị một người phát hiện, đuổi giết suốt dọc đường. Nó dùng thuật độn thổ chạy tới đây, thấy nơi này có nhiều người sống nên liền tấn công... Sau đó người kia cùng với Phương đạo hữu đồng thời xuất hiện, đâm xuyên qua con yêu thú đang chui lên từ đất. May là chưa gây thương vong nghiêm trọng, chỉ là hiệu sách của ta e phải đóng cửa vài ngày."

Dương Tầm Chu thở dài một hơi. Nếu người kia không tới, nàng còn có thể ra tay chế ngự con yêu thú ấy. Kết quả vì đối phương đến, nàng lại chẳng dám thi triển linh lực, chỉ có thể nóng ruột nhìn cảnh tượng diễn ra.

"Người kia là ai?" Dư Doanh Hạ đầy vẻ khó hiểu.

"Nàng tên Nhiếp Huyên, chính là người ngoài kia có sát khí nặng nhất đó. Ngươi cứ giả vờ không quen nàng, qua loa cho xong chuyện là được. Thật xui quá đi, một con yêu thú mà cũng có thể dắt người đến tận trước mặt ta."

Dương Tầm Chu tìm được một căn phòng nhỏ để trốn, trước khi đóng cửa còn không quên dặn dò Dư Doanh Hạ: "Mọi chuyện giao hết cho ngươi. Cứ nói ngươi là chủ hiệu sách này... không đúng, Phương đạo hữu cũng ở đó, với tính khí thẳng thắn của nàng, thể nào cũng hỏi cho ra lẽ."

"Nếu vậy thì nói là chủ tiệm đi xa, ngươi tạm thời trông coi thay. Nếu họ đòi bồi thường gì đó, ngươi cứ nói không cần!" Dương Tầm Chu nghĩ đến khả năng Phương Nguyệt Đồng có thể vạch trần lời nói dối của mình, liền vội vã đổi sang lý do khác.

"Được." Dư Doanh Hạ gật đầu, thấy Dương Tầm Chu đóng cửa lại thì cùng Nhan Hoài Hi liếc nhau, sau đó hai người cùng đi ra phía trước hiệu sách.

Hiệu sách tội nghiệp đã bị trận chiến vừa rồi tàn phá nặng nề. Con yêu thú hình sâu đất trồi lên ngay trước cửa tiệm, sau đó bị hai luồng linh lực khác nhau đâm xuyên, trông như một con nhím khổng lồ. Cửa lớn và tường phía trước cũng sập đổ, vô số sách bị chôn vùi dưới đống gạch vụn.

Nhưng như thế cũng tốt, Dư Doanh Hạ lại thấy nhẹ nhõm hơn. Cái người tên Nhiếp Huyên kia rõ ràng là người quen của Dương Tầm Chu, nếu lỡ thấy trong tiệm có thứ gì quen mắt, chẳng phải Dương tỷ tỷ sẽ bị lộ ngay sao?

Lúc này Phương Nguyệt Đồng, người đang tra xét nguyên nhân yêu thú hóa ma phát hiện có người đến gần, nàng ngẩng đầu liếc nhìn, rồi khẽ gật đầu chào.

"Hai vị, trên người con yêu thú này có ma khí, tốt nhất nên tránh xa một chút kẻo bị thương."

Dư Doanh Hạ nghe lời dừng bước. Thực ra mục tiêu của nàng không phải con yêu thú dưới đất, mà là nữ tử xa lạ đang đứng ở phía bên kia thi thể nó, ánh mắt trầm tư như đang suy nghĩ điều gì, đây chắc là Nhiếp Huyên nhỉ?

Nhiếp Huyên nhận ra ánh mắt của Dư Doanh Hạ, lập tức ngẩng đầu. Đôi mắt đỏ sậm mang theo dấu vết dã thú lạnh lẽo quét qua nàng, khiến Dư Doanh Hạ giật mình thót tim vì sát khí của nàng.

Đối phương cũng nhận ra mình dọa người khác sợ, liền vội dời ánh mắt về phía thi thể con yêu thú dưới chân.

Dư Doanh Hạ xoa xoa cánh tay nổi đầy da gà của mình. May mà trước đây nàng đã được rèn luyện tâm lý dưới "sát khí có chủ đích" của Nhan Hoài Hi, nên giờ cũng có thể chịu đựng được, không đến mức chân mềm nhũn ngồi bệt xuống đất.

"Xin lỗi, ngươi là người của hiệu sách sao?" Giọng nói của Nhiếp Huyên lạnh lùng, nhưng vẫn rất lễ độ, hoàn toàn khác với vẻ ngoài sát khí ngập trời của nàng ta.

"Đúng vậy." Dư Doanh Hạ thấy Nhiếp Huyên có vẻ dễ nói chuyện, trong lòng cũng khẽ thở phào một hơi.

"Ban đầu ta định giết con yêu thú đó ngay trong núi, không ngờ nó chạy nhanh đến vậy, ta phải đuổi đến tận đây mới chặn được, khiến hiệu sách bị vạ lây."

"Ta có thể bồi thường......" Nói đến hai chữ cuối, giọng Nhiếp Huyên có chút gượng gạo.

"Không cần, không cần đâu, ngài là người đã bảo vệ sự an toàn cho cả thành trấn này mà. Hơn nữa chủ tiệm cũng đã sớm muốn mở rộng lại tiệm, giờ sập rồi thì coi như thuận tiện xây mới luôn." Dư Doanh Hạ ghi nhớ lời dặn của Dương Tầm Chu, ưu tiên lừa dối vị này đi trước.

"Thật sự không cần ta bồi thường sao? Không cần bàn với chủ tiệm một tiếng à?"

"Không cần, chủ tiệm có việc đi xa rồi. Việc tái thiết hiệu sách giao cho ta phụ trách, dù hôm nay không xảy ra chuyện này thì vài hôm nữa ta cũng sẽ khởi công thôi."

"Thì ra là vậy." Nhiếp Huyên vốn đã lấy ra cái túi khô quắt đựng linh thạch, không ngờ người của hiệu sách lại dễ nói chuyện như thế, xem ra còn giúp nàng tiết kiệm được một khoản.

Nhan Hoài Hi liếc nhìn thanh đao bên hông nàng ta, ánh mắt thoáng hiện nét hiểu rõ.

Thì ra là nàng, nếu nói về bối phận, nàng hẳn là cháu gái của Dương Tầm Chu. Với thực lực của Văn Thánh, lẽ ra đâu cần phải tránh né một vãn bối mới đúng... Có vẻ giữa hai người chắc chắn đã xảy ra vài chuyện thú vị.

Bên kia, Phương Nguyệt Đồng đang tập trung giải phẫu thi thể yêu thú, chợt phát hiện điểm bất thường: "Thật kỳ lạ, con yêu thú này không phải tự mình hóa ma."

Nàng rạch bụng yêu thú ra, lục lọi trong dạ dày nó một hồi, cuối cùng lấy ra một khối đá tỏa ra ma khí dày đặc.

"Nó nuốt phải thứ này sao? Sao trong núi lại có vật như thế này?" Phương Nguyệt Đồng tràn đầy nghi hoặc.

Dư Doanh Hạ và Nhan Hoài Hi vốn đã đoán được phần nào nội tình, nhưng lại không thể nói ra nguyên nhân thật sự.

"Ta thấy trong rừng bên kia có rất nhiều xác chết, tất cả đều có xu hướng thi hóa. Để ngăn chúng biến xác, ta đã gom hết lại rồi đốt sạch. Ngoài ra còn có mấy thứ không sạch sẽ nữa... Ta mới đến đây lần đầu, chẳng lẽ vùng do Thiên Khâu Tông quản lý đều như vậy sao?" Sự nghi hoặc xen lẫn thật thà của Nhiếp Huyên khiến Phương Nguyệt Đồng chỉ muốn chui đầu xuống đất cho rồi.

"Ch-chuyện... thời gian này hơi đặc biệt thôi, qua giai đoạn này sẽ ổn." Phương Nguyệt Đồng thoạt nhìn như đang trả lời Nhiếp Huyên, nhưng thật ra là đang tự an ủi mình.

Nàng tin rằng, chỉ cần tìm ra hết những con sâu mọt trong Thiên Khâu Tông, tất cả vấn đề cũng sẽ biến mất theo.

Nhiếp Huyên không nói thêm những lời có thể chạm vào nỗi đau của Phương Nguyệt Đồng. Nàng chỉ im lặng nhìn thi thể yêu thú một lúc lâu, rồi mới hỏi:" Nếu không có vấn đề gì khác, con yêu thú này coi như chúng ta cùng giết, chia đôi được chứ?"

"Các hạ cần thi thể yêu thú sao? Cứ mang đi đi, ta không cần. Nhưng ta hy vọng các hạ có thể giúp ta một chuyện, ngươi có thể đưa ta đến nơi trong núi mà ngươi nói có những thứ dơ bẩn đó không?"

Nhiếp Huyên vốn đang túng thiếu, cần dùng thi thể yêu thú để đổi lấy linh thạch. Nghe Phương Nguyệt Đồng nói hào phóng như vậy, nàng không chút do dự thu thi thể yêu thú vào túi trữ vật, rồi gật đầu đồng ý.

"Đi thôi, ta dẫn ngươi đi." Trước khi rời đi, Nhiếp Huyên chợt nghĩ ngợi, có vẻ vẫn hơi lo lắng, bèn quay lại hỏi Dư Doanh Hạ: "Có cần ta giúp xây lại nhà không?"

Cuối cùng cũng đợi được Nhiếp Huyên rời đi, Dư Doanh Hạ còn chưa kịp thở phào thì đối phương lại quay lại, khiến nàng suýt giật mình.

"Không cần phiền tiên gia đâu, ta đã tìm sẵn thợ rồi, có thể khởi công bất cứ lúc nào. Tiên gia cứ đi làm việc của mình đi, không cần lo cho chúng ta."

"Được." Nhiếp Huyên nghĩ, cô nương trước mặt quả thật là người tốt, vậy mình có thể yên tâm dẫn vị đạo hữu này đi tìm mấy thứ dơ bẩn trong núi. Sau đó, nàng sẽ tìm chỗ bán thi thể yêu thú để đổi linh thạch. Những năm qua vì tìm người, linh thạch trong tay nàng cứ như nước chảy mà hết sạch, vậy mà vẫn không có kết quả gì.

Lần này, Nhiếp Huyên thực sự định rời đi. Thế nhưng, có lẽ là do số phận trêu ngươi, khi vô tình liếc qua đống gỗ đá đổ nát bên cạnh, nàng chợt thấy dưới đó bị đè lên một nửa quyển sách. Trên bìa chỉ lộ ra đúng một chữ, nhưng đủ khiến nàng sững người tại chỗ.

Dư Doanh Hạ thầm kêu một tiếng "hỏng rồi", rồi vội vàng bước lên, giả vờ như đang thu dọn mấy quyển sách bị vùi dưới đống đổ nát.

"Chờ đã!" Nhiếp Huyên lập tức lao tới, không kiềm chế được cảm xúc, đôi mắt nàng lúc này hiện rõ dấu hiệu thú hóa.

Trên người nàng mang cả khí tức của yêu tộc và nhân tộc, trông như một bán yêu.

Huyết mạch của bán yêu rất dễ mất ổn định; nếu phần huyết mạch yêu tộc quá hung bạo, họ sẽ rất dễ mất kiểm soát, giống như tình trạng của nàng hiện giờ.

Tuy nhiên, Nhiếp Huyên không làm hại Dư Doanh Hạ. Nàng chỉ giật lấy toàn bộ chồng sách trong tay Dư Doanh Hạ khiến nàng suýt ngã nhào, may mà được Nhan Hoài Hi kịp thời đỡ lấy.

Sắc mặt Nhan Hoài Hi lập tức trở nên lạnh lẽo. Dư Doanh Hạ cảm nhận được bàn tay nàng siết chặt hơn, bèn nhẹ nhàng vỗ lên mu bàn tay kia, âm thầm trấn an.

Phương Nguyệt Đồng cũng bước tới, vừa thấy hành động của Nhiếp Huyên liền khẽ nhíu mày.

"Không đúng, sao lại không có chứ?" Nhiếp Huyên rõ ràng đã thấy Dư Doanh Hạ nhặt quyển sách mà mình vừa trông thấy, vậy mà giờ lại không tìm thấy đâu.

"Tiên gia đang tìm thứ gì vậy? Có cần ta giúp không?" Dư Doanh Hạ thấy Nhiếp Huyên lo lắng đến mức gần như sắp khóc, trong lòng cũng thoáng dấy lên một chút áy náy.

"Ta... ta vừa mới nhìn thấy có một quyển sách, bị đè ở dưới này, ngươi vừa rồi cầm lên rồi, nhưng bên này lại không có nữa!" Nhiếp Huyên sốt ruột đến mức nói năng lộn xộn.

Dư Doanh Hạ làm ra vẻ nghiêm túc, nhận lấy quyển sách trong tay đối phương, lật giở một lượt, sau đó chọn ra một quyển có vẻ giống nhất đưa cho Nhiếp Huyên: "Là quyển này sao?"

"Không phải." Nhiếp Huyên ngơ ngác lắc đầu.

Đương nhiên là không phải, bởi vì quyển thật đã bị Nhan Hoài Hi tráo đi rồi. Phải nói rằng, mấy ngày nay giữa các nàng đã hình thành một loại ăn ý nhất định, tuy chẳng ai nói với ai một lời, nhưng lại phối hợp hoàn hảo, dàn dựng nên một màn tráo đổi sách khéo léo.

"Ta nhớ rõ ta lấy ở đây ra chính là quyển này mà, tiên gia có lẽ ngài nhìn nhầm rồi? Đừng vội, ngài muốn tìm loại sách nào? Ta giúp ngài lục trong hiệu sách xem có không. Nếu thật sự không có, ta sẽ nhờ lão bản nhà ta đi nơi khác tìm giúp ngài." Dư Doanh Hạ đàng hoàng nói dối, lừa một người thật thà.

"Thật sự không có sao... Vậy chắc là ta nhìn nhầm rồi." Cảm xúc của Nhiếp Huyên lập tức sa sút, đồng tử dọc đỏ sậm trong mắt nàng dần biến thành đôi mắt nhân loại.

"Ngài có cần ta giúp tìm lại không?"

"Không cần, sách của nàng ấy vốn cũng không nên lưu lạc đến phàm thế này." Nhiếp Huyên trông đặc biệt mệt mỏi, nàng lấy từ trong túi trữ vật ra một bức họa, mở ra, trên đó vẽ chính là Dương Tầm Chu.

"Các ngươi đã từng gặp nàng ấy chưa?"

Dư Doanh Hạ lập tức lắc đầu, nhưng bên cạnh lại có một đứa bé thành thật, mà họ thì chưa kịp bàn trước với đứa bé thành thật đó.

"Đó chẳng phải..." là Dương lão bản sao?

May mà vừa thấy Dư Doanh Hạ lắc đầu lia lịa như trống bỏi, Phương Nguyệt Đồng kịp thời nuốt nửa câu sau, phần quan trọng nhất xuống bụng.

Nhưng câu nói vừa rồi của nàng đã khiến Nhiếp Huyên chú ý. Người thật thà kia không giỏi nói dối, vừa chạm phải ánh mắt đối phương liền chột dạ quay đi, nhìn trời nhìn đất chứ nhất định không dám nhìn người.

Nhiếp Huyên siết chặt cuộn tranh trong tay, cố gắng đè nén cảm xúc, chậm rãi nói: "Quả nhiên nàng ấy không ở đây... Nếu sau này các ngươi gặp được nàng, làm phiền chuyển giúp ta một câu: nói rằng người mật báo năm xưa không phải ta. Nếu các ngươi có thể giúp ta truyền lời, ta sẽ trả hậu lễ xứng đáng."

Dư Doanh Hạ bỗng cảm thấy thương cảm thay nàng. Trực giác mách bảo rằng trong chuyện này, e rằng Dương Tầm Chu mới là người có lỗi nhiều hơn. Nhưng nàng dĩ nhiên không thể giao Dương Tầm Chu ra, chỉ đành nói: "Chỉ là một câu nói thôi mà, chẳng cần báo đáp gì đâu. Nếu chúng ta thật sự gặp được nàng, nhất định sẽ giúp ngài chuyển lời."

"Cảm ơn." Nhiếp Huyên khẽ nói một tiếng cảm ơn, thu lại bức họa, rồi trầm giọng bảo Phương Nguyệt Đồng: "Đi thôi, ta dẫn ngươi đi tìm nơi đó."

Nàng rời đi dứt khoát, không lưu lại chút do dự nào. Có vẻ như nàng thật sự không nghi ngờ gì, chỉ là không ai thấy trong ánh mắt rũ xuống kia lại lần nữa hiện lên thú đồng đỏ tươi.

"Không biết câu nói vừa rồi của Phương Nguyệt Đồng có khiến nàng sinh nghi không nữa." Dư Doanh Hạ khẽ thở dài, nàng đã cố hết sức rồi.

"Lũ sói con luôn có bản năng nhạy bén, chỉ có tiểu nha đầu kia thì..." Nhan Hoài Hi day day thái dương, có lẽ vì trong nhà mình người thông minh đã quá nhiều, nên ông trời mới cố ý ban cho một đứa nhỏ như vậy để cân bằng lại chăng.

"Sói?"

"Nếu ta nhớ không nhầm, đứa nhỏ đó là bán yêu mang huyết mạch của tộc Thiên Lang, người của Nhiếp gia vùng Nam Vực, từng là thế giao với Dương gia." Cho đến một ngày, gia trưởng Nhiếp gia lật tung phủ tòa Dương gia, ép cho vị thừa kế danh hiệu Văn Thánh đời này là Dương Tầm Chu phải biến mất không tung tích, từ đó quan hệ hai nhà mới xấu đi đến mức không thể vãn hồi.

Dư Doanh Hạ tra trong ký ức của nguyên chủ, tu chân giới chia làm bốn vực Đông, Nam, Tây, Bắc. Ở Nam Vực, Dương gia và Nhiếp gia đều là đại thế gia tu tiên đứng đầu, còn những chuyện khác thì nguyên chủ lại không biết rõ.

"Thì ra Dương tỷ tỷ xuất thân từ danh môn thế gia à? Bảo sao tỷ ấy dám viết ra loại sách đó, hóa ra hậu thuẫn cũng chẳng tầm thường." Dư Doanh Hạ vốn vẫn cho rằng Dương Tầm Chu chỉ là một tán tu bình thường, từ thân thế đến tu vi đều chẳng có gì đặc biệt. Vì thế khi gặp rắc rối từ Thiên Khâu Tông, nàng cũng chẳng dám tìm Dương Tầm Chu giúp, sợ liên lụy đến "tán tu" ấy, không ngờ lại là người có gốc gác lớn như vậy.

Giờ thì rốt cuộc nàng cũng hiểu vì sao Dương Tầm Chu viết bao nhiêu truyện đồng nhân đến nay vẫn chưa bị ai đánh chết.

Nhan Hoài Hi vẫn chưa bổ sung rằng thực lực của Dương Tầm Chu còn mạnh hơn cả thế lực phía sau nàng. Dĩ nhiên, những câu chuyện mà nàng viết kia lại đặc biệt "sắc nét", nghĩ đến nếu những người trong truyện thật sự đọc được, thì e rằng biểu cảm của họ sẽ càng "đặc sắc" hơn nữa. Nếu toàn bộ nhân vật bị nàng viết vào truyện đều kéo nhau tới tìm gây sự, thì dù có thêm nhà họ Nhan chống lưng cũng e là chẳng đủ dùng, chỉ có thể nói rằng, người này đúng là gan to bằng trời.

Trong đống tàn tích sâu bên trong hiệu sách, vì Nhiếp Huyên đã rời đi, nên một bàn tay len lén thò ra, vẫy vẫy ra hiệu, thành công thu hút sự chú ý của hai người.

Dư Doanh Hạ nhớ lại lần đầu tiên gặp Dương Tầm Chu, khi đó nàng còn cảm thấy đối phương là một đại mỹ nhân mang khí chất cao quý; còn bây giờ thì... nàng thật sự không biết nên khóc hay nên cười.

Nàng bị Dương Tầm Chu kéo vào một căn phòng nhỏ ẩn trong tàn tích, Nhan Hoài Hi cũng bước theo vào. Cửa vừa đóng lại, Dương Tầm Chu lập tức truy hỏi chuyện vừa rồi bên ngoài đã xảy ra thế nào.

Dư Doanh Hạ kể lại toàn bộ quá trình, đồng thời cũng không quên chuyển lời nhắn mà Nhiếp Huyên gửi cho Dương Tầm Chu.

"Dương tỷ tỷ, ngươi và vị Nhiếp cô nương đó có phải từng có hiểu lầm gì không?"

"Haizz..." Dương Tầm Chu khẽ thở dài, "A Sanh, ngươi không hiểu chuyện trong đó đâu. Ta thật sự không thể gặp nàng ấy, không phải vì chuyện nàng ấy vừa nói. Dù khi ấy có đúng là nàng tiết lộ bí mật của ta cho tiểu di của nàng, ta cũng chẳng trách nàng. Nhưng ta thật sự không thể xuất hiện trước mặt nàng, nếu không thì cả ngươi lẫn ta đều sẽ gặp rắc rối lớn."

Dương Tầm Chu vỗ nhẹ vai nàng, giọng nói trầm hẳn đi.

"Thế này đi, ta phải tạm lánh một thời gian, kẻo tiểu di của nàng ấy lần ra dấu vết mà tìm tới. Trong thời gian này, hiệu sách giao cho ngươi trông coi. Ta sẽ bảo người tới sửa sang lại, ngươi muốn mở cửa kinh doanh cũng được, không muốn thì cứ nghỉ, chỉ cần nhớ kỹ, những quyển sách của chúng ta phải giấu cho thật kỹ, tuyệt đối đừng để Nhiếp Huyên nhìn thấy. Đợi qua cơn phong ba này rồi hẵng tính."

Căn dặn xong, Dương Tầm Chu vội vàng thu liễm linh lực, lặng lẽ rời đi. Dư Doanh Hạ còn chưa kịp hỏi thêm gì, bóng dáng người kia đã biến mất không dấu vết.

"Ta đúng là lần đầu tiên thấy Dương tỷ tỷ luống cuống đến mức này." Dư Doanh Hạ khẽ thốt lên, đầy vẻ khó tin.

"Nàng ta và nhà họ Nhiếp ân oán chằng chịt, đâu phải chỉ một câu là nói rõ được, chẳng lẽ lời đồn kia lại là thật sao?" Nhan Hoài Hi từng nghe qua một lời đồn vô cùng hoang đường, nhưng vì nội dung quá nực cười nên lúc ấy nàng chẳng hề để tâm.

Giờ nghĩ lại, vị Văn Thánh đời này dường như đúng là người hoang đường nhất trong các đời, cho nên nếu những tin đồn kia là thật... hình như cũng chẳng có gì lạ?

Khóe môi Nhan Hoài Hi khẽ cong lên, đợi đến khi nàng lấy lại tinh thần thì phát hiện Dư Doanh Hạ đang tròn mắt nhìn mình, trong ánh mắt kia giấu không nổi vẻ tò mò.

"Chủ thượng, ta có thể hỏi đó là lời đồn gì không?" Nguyên chủ chưa từng nghe qua, nên Dư Doanh Hạ thật sự hiếu kỳ.

Nhan Hoài Hi không nói gì, chỉ cười như không cười nhìn nàng.

Dư Doanh Hạ lập tức hiểu ý, vội vàng sửa miệng gọi một tiếng tỷ tỷ.

Trước lạ sau quen, lần này nói ra thuận miệng hơn lần đầu nhiều.

"Trước kia vì nhà họ Nhiếp và nhà họ Dương bỗng dưng tuyệt giao, nên đã dấy lên đủ loại lời đồn vô căn cứ. Ta có vài tai mắt ở Nam Vực, nên biết được chút chuyện. Chỉ là khi nghe mấy lời đồn đó truyền đến, ta cũng chẳng tin mấy. Nhưng bây giờ sau khi tận mắt thấy tính tình của Dương Tầm Chu... ta cảm thấy trong những tin đồn kia, có lẽ cũng có một hai phần, thậm chí nhiều hơn là thật." Trong ánh mắt cong cong của Nhan Hoài Hi thoáng ẩn ý khó dò.

"Nghe nói Dương Tầm Chu từng mập mờ không rõ với vài tỷ muội nhà họ Nhiếp, rồi lại dính dáng mờ ám với chính hài tử mà nàng nhìn nó lớn lên. Đến cuối cùng, người thừa kế chức gia chủ Nhiếp gia lúc ấy là Nhiếp lão yêu, cũng nổi giận cầm đao kéo tới tận cửa."

Dư Doanh Hạ bị chính ngụm nước bọt của mình làm sặc, ho khụ khụ không ngừng. Nhan Hoài Hi lập tức giơ tay nhẹ vỗ lưng nàng: "Sao ngươi còn ngốc hơn cả nha đầu Phương Nguyệt Đồng kia vậy? Chưa uống ngụm nước nào mà cũng sặc được."

"Khụ khụ... Chủ yếu là vì mấy lời đồn kia quá hoang đường thôi." Dương Tầm Chu đâu phải loại người như thế, Dư Doanh Hạ thà tin rằng nàng ta viết truyện đồng nhân yêu đương nhăng nhít loạn luân này nọ của tỷ muội nhà họ Nhiếp nên mới bị truy sát thì còn hợp lý hơn!

"Trong đó chắc cũng có thật có giả, chỉ là không biết phần nào nhiều hơn thôi."

Dư Doanh Hạ mãi mới bình tĩnh lại, quyết định xem toàn bộ những điều vừa nghe là tin đồn nhảm.

"Được rồi, ta đi tìm quyển sách cần lấy, rồi chúng ta quay về thôi. Giang Lê đã chờ sẵn bên kia rồi." Lần này Nhan Hoài Hi ra ngoài là để tìm sách, mấy quyển truyện mà nàng tịch thu từ chỗ Giang Lê trước đó đều đã đọc hết, nên nàng đặc biệt ra đây tìm quyển mới. Mà Dư Doanh Hạ thì vẫn chưa biết, toàn bộ lý lịch đen của mình sắp bị Nhan Hoài Hi lật ra hết.

Dư Doanh Hạ men theo ánh nhìn của Nhan Hoài Hi, liếc ra ngoài cửa sổ đang mở toang, chỉ thấy Giang Lê, người vừa bị vứt xó không biết ở góc nào, cuối cùng cũng mò về.. Khi ánh mắt hai người chạm nhau, trong mắt Giang Lê như bùng lên ngọn lửa dữ dội.

Dư Doanh Hạ bỗng cảm thấy mình như yêu phi họa quốc, còn Giang Lê thì là vị trung thần bị nàng hãm hại.

Ánh nhìn của Giang Lê mang theo sức công kích mạnh mẽ, khiến Dư Doanh Hạ theo phản xạ trốn ra sau lưng Nhan Hoài Hi. Kết quả, không ngoài dự đoán, ngọn lửa trong mắt vị "trung thần" ấy lại càng cháy rực hơn.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com