Phiên ngoại 7: Hóa thân
Editor: Callmenhinhoi
------------------
Mấy lời bác sĩ tâm lý nói, Tề Tranh còn nhớ kỹ hơn cả chính cô. Lần trước khi đi khám để đánh giá quá trình hồi phục, bác sĩ có đưa ra một số đề nghị, nàng cũng luôn ghi nhớ trong lòng. Chuyện nhập vai này, cả hai đều hiểu, nhưng chưa ai từng thử qua, cũng chẳng ai chủ động nhắc đến.
Công việc vẫn bận rộn như cũ, so với lúc mới dọn về ở chung, đúng là có phần thiếu thốn hơn.
Hôm nay, Tề Tranh vừa hoàn thành một đợt quay vất vả, tắm rửa qua loa rồi ngủ ngay, đến cả bữa tối cũng không dậy ăn. Khi Thẩm Chi Băng tan làm về, dì Tâm liền báo: "Tiểu Tề hôm nay chắc mệt lắm, buổi chiều về nhà sắc mặt không được tốt."
Nghe vậy, Thẩm Chi Băng có chút lo lắng. Cô vào phòng nhìn nàng, thấy Tề Tranh vẫn đang ngủ say, liền cúi xuống hôn nhẹ lên trán nàng nhưng không đánh thức.
Ra khỏi phòng, cô dặn dò dì Tâm: "Cứ để em ấy ngủ thêm đi, chờ em ấy tỉnh rồi ăn cũng được."
Mãi đến khi Thẩm Chi Băng tắm rửa xong, Tề Tranh mới từ từ tỉnh lại. Mùi hương quen thuộc của sữa tắm khiến nàng cong môi cười nhẹ ngay cả khi mắt còn chưa mở. Sau đó, nàng cảm nhận được một đôi môi mềm áp nhẹ lên mặt mình.
"Sao hôm nay ngủ lâu vậy?"
"Hai hôm trước ngủ không ngon."
"Là ngủ không ngon hay là không ngủ?"
Tề Tranh không trả lời, nhưng Thẩm Chi Băng cũng đã rõ.
"Cứ như vậy nữa, lần sau chị sẽ không cho em đi công tác đâu."
Tề Tranh khẽ cười, ôm cô vào lòng. Thẩm Chi Băng hừ nhẹ: "Đừng tưởng ôm là xong chuyện. Lần sau nhớ sắp xếp công việc cho hợp lý, không cần vội về đến mức thiếu ngủ như vậy."
"Em không có mà."
"Hừ!"
Tề Tranh đành bất đắc dĩ giải thích: "Có một dự án sắp lên hệ thống, nhưng lúc trước tham số bị cài sai, nên số liệu không dùng được. Em và Duẫn San phải điều khiển từ xa để xử lý, may mà kịp sửa trước khi triển khai chính thức."
Thẩm Chi Băng nghịch cúc áo trên áo ngủ của nàng, một lúc sau mới nói: "Dù thế nào cũng phải biết chăm sóc bản thân. Làm việc quá sức, em có muốn đi vào vết xe đổ của chị không?"
Cô nói xong liền im lặng. Bây giờ Thẩm Chi Băng cũng đã biết cân bằng giữa công việc và nghỉ ngơi, không còn hành hạ sức khỏe như trước nữa.
"Được rồi, được rồi, bà xã nói gì cũng đúng. Vậy em đi ăn cơm bổ sung năng lượng đã, không tối lại đói mất."
Thẩm Chi Băng vội vàng ngồi dậy, tưởng nàng đói lắm rồi. Nhưng chờ cô kịp hiểu ẩn ý trong câu nói kia, Tề Tranh đã thảnh thơi đi thẳng xuống phòng ăn.
Sau khi Tề Tranh tắm rửa xong, hai người ngồi trên giường trò chuyện một lát. Không bao lâu sau, nàng lại bắt đầu ngáp.
"Mệt thì ngủ sớm đi, nếu còn thấy mệt thì mai hãy đi làm trễ một chút."
Tề Tranh tắt luôn đèn ở phía bên kia giường. Như thường lệ, Thẩm Chi Băng tựa vào lòng nàng. Mấy ngày nàng đi công tác, cô ở nhà một mình ngủ không ngon chút nào.
"Ngủ đi." Tề Tranh đặt một nụ hôn nhẹ lên trán cô, rồi rất nhanh chìm vào giấc ngủ.
Hai ngày sau đó, cả hai vẫn cứ như vậy, ôm nhau chưa bao lâu đã ngủ mất. Không phải là không tốt, chỉ là so với trước đây, có vẻ thiếu đi chút gì đó.
**
Cuối tuần, sau khi tập yoga xong, Vu Hân Nghiên kéo Thẩm Chi Băng đi uống nước, nói là muốn bàn bạc về tiệc sinh nhật của Vân Phỉ vào tháng sau.
"Vân Phỉ không thích làm rình rang, cô biết mà."
"Tất nhiên rồi. Nên tôi chỉ định mời bạn bè thân thiết đến chung vui một chút."
Thẩm Chi Băng nhấp một ngụm nước trái cây: "Vậy cô còn lăn tăn gì nữa?"
"Nếu chỉ tụ tập bạn bè, chẳng khác gì những buổi gặp mặt bình thường cả, chẳng có gì đặc biệt."
Thẩm Chi Băng bật cười, trêu: "Chẳng lẽ điều đặc biệt nhất không phải là cô định nhân cơ hội này tỏ tình?"
Da mặt dày như Vu Hân Nghiên mà cũng đỏ mặt, ấp úng: "Chuyện đó... là hai vấn đề khác nhau... Dù tôi không chính thức tỏ tình, cũng muốn bữa tiệc sinh nhật này trở nên đặc biệt hơn."
Trong nhóm, người lo lắng nhất cho Vân Phỉ chính là cô nàng này.
Hai người trò chuyện thêm một lúc, Thẩm Chi Băng tranh thủ nhắn tin cho Tề Tranh, hỏi nàng mấy giờ tan làm.
Vu Hân Nghiên liếc mắt nhìn cô cười, nửa ghen tị nửa trêu chọc: "Hai người bên nhau lâu thế rồi mà vẫn dính nhau dữ vậy à?"
Thẩm Chi Băng đặt điện thoại xuống bàn: "Chuyện này thì liên quan gì đến thời gian?"
"Ngày nào cũng gặp vậy không chán sao?" Vu Hân Nghiên vẫn giữ thái độ nghi ngờ về những mối quan hệ dài lâu, cô ấy luôn cho rằng giai đoạn theo đuổi mới là khoảng thời gian ngọt ngào nhất.
"Không phải là hoàn toàn không có, nhưng cũng không ảnh hưởng đến cuộc sống của bọn tôi."
Nghe đến đây, Vu Hân Nghiên lập tức hào hứng: "Có phải phương diện kia bắt đầu nhạt đi rồi không?"
Thẩm Chi Băng làm lơ.
Vu Hân Nghiên cười tiếp tục nói: "Dựa vào mức độ quấn quýt của hai người trước đây, chắc hẳn ngày nào cũng làm, đến mức kiệt sức rồi nhỉ?"
"Không khoa trương như cô nói đâu."
"Có gì đâu, ăn mãi một món ngon cũng ngán mà. Nếu muốn thêm mới mẻ, sao không thử chút trò vui mới?"
Thẩm Chi Băng vừa nghe đã cảnh giác: "Không cần giới thiệu sản phẩm mới cho tôi."
Lần trước con mèo máy đó khiến cô mệt không chịu nổi, sau đó còn vụ con thỏ mà Vu Hân Nghiên lén bỏ vào nhà, suýt nữa khiến cô không ra khỏi phòng thay đồ nổi. Ký ức ấy vẫn còn nguyên, nghĩ đến thôi mà bụng dưới cô đã run lên.
Vu Hân Nghiên nhấp rượu, cười gian: "Ngoài mấy món đáng yêu kia, cô cũng có thể chủ động đóng vai con mồi, dụ dỗ Tiểu Tề mà."
Thẩm Chi Băng nửa tò mò nửa ghét bỏ, nhưng không hỏi thêm. Cũng may Vu Hân Nghiên không vòng vo: "Nhập vai nhân vật, vừa mới mẻ lại kích thích."
Thẩm Chi Băng nhớ lại lời bác sĩ tâm lý từng đề cập, bắt đầu cân nhắc nghiêm túc...
Tề Tranh từ công ty đi ra, trực tiếp đến quán bar để gặp người. Vừa thấy nàng, Vu Hân Nghiên không quên nhắc nhở:
"Tháng sau là sinh nhật Vân Phỉ, Tiểu Tề, em nhớ sắp xếp công việc cho ổn thỏa, đừng vắng mặt đấy."
"Yên tâm, nhất định em sẽ đến."
Sau khi chia tay Vu Hân Nghiên, Tề Tranh vô thức liếc nhìn Thẩm Chi Băng, thấy cô thỉnh thoảng thất thần, nàng cảm thấy có gì đó kỳ lạ. Trạng thái này kéo dài suốt quãng đường về nhà. Hôm nay là cuối tuần, các nàng trở về biệt thự trong khu thành giao.
"Chị không sao chứ?"
Thẩm Chi Băng đột nhiên đỏ mặt, nhìn Tề Tranh chằm chằm một lúc rồi nói: "Không có gì, chị đi tắm trước."
Điện thoại Tề Tranh vang lên. Vu Hân Nghiên gửi tin nhắn kèm một đường link, còn thu âm thêm một đoạn giọng nói.
Nghe xong, nàng dở khóc dở cười, tiện tay nhấn mở đường link. Ban đầu chỉ định xem vài trang giết thời gian, nhưng không ngờ càng đọc càng bị cuốn vào, cứ thế đọc hết chương này đến chương khác.
Hôm nay, Thẩm Chi Băng ở trong phòng khá lâu. Đến khi cô bước ra, liền thấy Tề Tranh đang ngồi trên sofa, vẻ mặt chăm chú nhìn màn hình điện thoại.
Ánh mắt cô thoáng trầm xuống: "Muộn thế này rồi mà còn làm việc à?"
Tề Tranh đang đọc đến đoạn cao trào, cũng không buồn ngẩng đầu: "Không phải, em đang đọc tiểu thuyết mạng. Chị Vu giới thiệu cho em, bảo dạo này thể loại này đang rất hot."
"Thể loại gì?" Thẩm Chi Băng lập tức liên tưởng đến mấy chữ viết tắt quen thuộc, thầm nghĩ Vu Hân Nghiên giới thiệu thì chắc chắn không phải thứ gì đứng đắn.
Cô ngồi xuống bên cạnh Tề Tranh, định giật điện thoại để ngăn nàng tiếp tục đọc. Nhưng ánh mắt cô nhanh chóng dừng lại trên tiêu đề cuốn tiểu thuyết – Chiều sâu che giấu ABO.
Ba chữ "ABO", chẳng lẽ cô nghĩ sai rồi sao?
Tề Tranh tưởng cô cũng có hứng thú, liền gửi luôn đường link qua điện thoại cô: "Nào, cùng đọc đi."
Sau một chút do dự, Thẩm Chi Băng cũng mở truyện lên.
Cốt truyện kể về một thế giới song song, nơi một Omega cấp đỉnh đã sử dụng thuốc ức chế đặc biệt để che giấu tin tức tố của mình. Nhờ vậy, cô có thể trà trộn vào một học viện quý tộc chuyên đào tạo các Alpha tài năng. Những học sinh ở đây vẫn chưa hoàn toàn phân hóa, nhưng có tiềm năng trở thành Alpha xuất sắc nhất.
Nếu sau này phân hóa thành giới tính khác, họ sẽ bị đưa đi, chỉ còn lại những người có khả năng trở thành Alpha mạnh nhất.
Nữ huấn luyện viên là một Omega cấp đỉnh – vì muốn tìm ra siêu Alpha truyền thuyết trong học viện, đã không ngại dùng thuốc ức chế để tiếp tục che giấu bản thân, giả trang thành một Alpha.
Cô luôn tỏ ra lạnh lùng, cao quý, nhưng chính vì vậy lại càng thu hút học sinh hơn những huấn luyện viên khác. Cô quan sát từng người có tiềm năng, song hết lần này đến lần khác đều thất vọng trước kết quả phân hóa của họ.
Cho đến một ngày, thuốc ức chế mất tác dụng. Vì sử dụng quá liều trong thời gian dài, cô rơi vào kỳ phát tình dữ dội. Đúng lúc đó, một học sinh mà cô vẫn luôn xem thường vô tình ghé qua phòng.
Khoảnh khắc đối phương đến gần, cô lập tức ngửi thấy hương vị của một siêu Alpha đỉnh cấp mà mình chờ đợi bấy lâu nay.
Tề Tranh chỉ vào màn hình, kích động nói: "Đoạn này viết quá hay! Em vừa tặng tác giả hai cái 'ngư lôi nước sâu' luôn."
"Em thích thể loại này sao?"
"Đọc tiểu thuyết mà, càng kích thích thì càng thú vị chứ."
Thẩm Chi Băng trầm tư, hồi tưởng lại nội dung vừa đọc. Nếu như thử nhập vai nhân vật, có lẽ cũng không tệ...
Tề Tranh dường như đọc được suy nghĩ của cô, liền cười khẽ, ghé sát tai cô nói: "Hay là chúng ta chơi thử chân nhân kịch bản?"
Thẩm Chi Băng liếc nàng một cái, không từ chối, nhưng cũng chẳng đáp ứng ngay. Một lát sau, cô đứng dậy đi tới tủ quần áo.
Tề Tranh tò mò bước theo: "Khuya thế này rồi, chị tìm gì vậy?"
"Nữ huấn luyện viên đâu thể mặc đồ ngủ để gặp học sinh chứ."
Tề Tranh khựng lại, ngay lập tức hiểu ra...
Thẩm Chi Băng chọn một bộ trang phục khác hẳn phong cách thường ngày ở công ty, vừa nghiêm túc lại mang chút sắc sảo. Nhờ trí nhớ tốt, cô chỉ cần lướt qua một lần là có thể nhớ đại khái nội dung cảnh quan trọng cùng lời thoại trong truyện.
Dù đây không phải kiểu nội dung cô hay tiếp xúc, nhưng đã chơi thì phải nhập tâm. Cô cố gắng điều chỉnh bản thân để hòa vào nhân vật trong tiểu thuyết. Chỉ có điều, những gì liên quan đến kỳ phát tình của Omega vẫn khiến cô có chút xa lạ và ngượng ngùng.
May mắn thay, người đối diện lại là Tề Tranh. Đối với nàng, cô chưa từng che giấu bất cứ điều gì. Các nàng là người yêu thân mật nhất, không có gì cần ngại ngùng.
Nghĩ vậy, Thẩm Chi Băng dần buông lỏng tâm lý, hoàn toàn nhập vai.
Cô khẽ khép mắt, cố gắng kìm nén hơi thở hỗn loạn cùng những rung động trong cơ thể, giọng nói nhẹ như gió thoảng: "Hôm nay tôi không được khỏe, em ngày mai hẵng đến đi."
Học sinh kia là một Alpha chưa phân hóa – vốn đến để nói lời từ biệt, bởi vì phân hóa chậm nên đã bị thông báo phải rời trường. Nhưng nhìn thấy huấn luyện viên như vậy, nàng chần chừ: "Cô trông có vẻ không khỏe, hay là để em đưa cô đến bệnh viện?"
Đi bệnh viện? Nực cười! Đến đó chẳng khác nào công khai thừa nhận mình là Omega.
"Tôi nói không sao là không sao. Mau đi đi!"
Học sinh không còn cách nào khác, đành quay người rời đi. Nhưng đúng lúc đó, tiếng thở dốc mang theo đau đớn cùng tuyệt vọng từ phía sau truyền đến, khiến nàng không thể không ngoảnh lại.
Chỉ huy lệnh đã rơi xuống đất, trông cô còn suy yếu hơn trước. Tề Tranh không để ý đến thái độ của cô, vội bước tới đỡ cô dậy.
Vừa chạm vào, hương gỗ mun đặc trưng của một Alpha cấp đỉnh lập tức xâm chiếm giác quan nàng, vừa bá đạo, vừa đầy mê hoặc.
"Tôi... không chịu nổi nữa, giúp tôi đi..."
Thái độ của Thẩm Chi Băng đột ngột thay đổi khiến Tề Tranh kinh ngạc, nhưng nàng vẫn làm theo lời cô.
"Đánh dấu tạm thời cho tôi."
Tề Tranh lúng túng: "Tôi vẫn chưa phân hoá, hơn nữa chị là Alpha, làm sao tôi có thể đánh dấu chị được?"
Vừa nói xong, nàng liền nhận ra có điều gì đó không đúng. Dáng vẻ này của Thẩm Chi Băng rõ ràng là...
Lạnh lùng thường ngày đã bị cơn cám dỗ thay thế, người huấn luyện viên luôn nghiêm túc, lúc này lại đang run rẩy trong vòng tay nàng, không còn giữ khoảng cách như trước.
"Đừng giả vờ, tôi nghe thấy hết rồi. Em đã sớm phân hoá, hơn nữa còn là loại mạnh nhất."
Nhìn cô sắp không chịu đựng nổi, Tề Tranh đành phải nói thật: "Tôi không giống các Alpha khác. Nếu tôi đánh dấu tạm thời, nó sẽ trở thành vĩnh viễn. Vì vậy, tôi không thể..."
Nàng còn chưa kịp nói hết câu đã bị kéo mạnh vào lòng, ôm chặt lấy.
"Vậy hãy đánh dấu vĩnh viễn tôi đi."
Tề Tranh hoàn toàn nhập tâm. Khi đọc đoạn tiểu thuyết này, nàng đã vô thức liên tưởng đến Thẩm Chi Băng. Có lẽ câu nói của Vu Hân Nghiên khi nãy "Chơi chút kích thích mới thú vị hơn" – đã đánh thức những ý niệm thầm kín trong nàng.
Nàng vốn đã muốn tìm cơ hội thử một lần, không ngờ lại có thể thực hiện nhanh đến vậy.
Thẩm Chi Băng trong vòng tay nàng, muốn chống cự nhưng không đủ sức để trốn thoát. Dáng vẻ yếu đuối đầy mê hoặc đó khiến cả hai như bùng cháy trong khao khát không thể kìm nén.
Cô không muốn rời đi, mà ngay tại đây, bên bàn làm việc, nơi các nàng từng miệt mài tăng ca chiến đấu hết mình, một trận chiến khác lại kéo dài.
So với Alpha đỉnh cấp trong tiểu thuyết, Tề Tranh thậm chí còn áp đảo hơn. Hương gỗ mun kinh điển từ nàng khiến Thẩm Chi Băng dần không phân biệt được đâu là hiện thực, đâu là hư cấu. Cô chỉ biết rằng mình đã hoàn toàn bị chiếm giữ.
Chỉ có Tề Tranh mới có thể mang đến cho cô cảm giác hạnh phúc trọn vẹn. Trước mặt nàng, Thẩm Chi Băng sẵn sàng mở lòng, không giữ lại bất cứ điều gì. Dù là đánh dấu theo cách nào, cô cũng chỉ thuộc về một mình Tề Tranh.
Các nàng đang hoá thân vào nhân vật trong tiểu thuyết, nhưng tình yêu được giải phóng lúc này lại là điều chân thực nhất.
-----------------
Editor:
Ghê thiệt, cho qua thể loại ABO luôn là biết tác giả cho phiên ngoại này bay dữ rồi đó:))
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com