Chương 56
Edit: Cá
Beta: Chan
Đối mặt với sự bày tỏ vô cùng thẳng thắn của cô, Liễu Tố Tố ngại ngùng. Theo bản năng nàng cúi đầu nhìn xuống đất. Cũng cùng lúc đó, bên ngoài có người mở cửa trở về. Đó là mẹ của Lâm Vãn, Trịnh Mỹ Khiết. Trong tay bà còn cầm theo rau tươi mà bà mới mua từ chợ về.
"Trong nhà có khách à? Ấy, đây không phải là Tố Tố sao?"
"Cô Trịnh." Liễu Tố Tố đứng dậy chào hỏi.
"Mẹ, sao mẹ về sớm vậy?" Lâm Vãn đứng lên, nói theo bản năng.
"Còn sớm sao? Rõ ràng là đã sắp 4 giờ tới nơi rồi. Con nói cứ như con không mong mẹ về nhà ý." Trịnh Mỹ Khiết cười.
"Không có. Con làm gì có chứ. Là do con ngủ quên nên con tưởng là còn sớm thôi." Lâm Vãn vội vàng giải thích.
"Tố Tố à, hôm nay em đã đến rồi thì ở lại ăn cơm tối đi." Trịnh Mỹ Khiết xách đồ đi thẳng vào nhà bếp.
"Thế này có được không?" Liễu Tố Tố hơi do dự.
"Dì cứ ở lại ăn cơm đi. Dì Tố Tố cũng lâu lắm rồi chưa tới nhà con ăn cơm mà." Lâm Vãn giúp thêm mắm thêm muối.
"Em xem. Tiểu Vãn nhà cô thích em nhiều như thế. Sự quan tâm mà nó dành cho em cũng sắp nhiều hơn sự quan tâm mà nó dành cho người mẹ là cô rồi." Giọng nói của Trịnh Mỹ Khiết vọng từ trong bếp ra ngoài.
"Mẹ, lời nói này của mẹ sao nghe có vẻ chua quá vậy?" Lâm Vãn cố ý trêu chọc.
Liễu Tố Tố cảm thấy bản thân mình cứ ngồi không như vậy thì không hay cho lắm. Thế là nàng chủ động yêu cầu đi vào bếp giúp mẹ Lâm Vãn. Lúc này trong phòng khách chỉ còn lại một mình Lâm Vãn, nhưng điều này cũng không phải là không tốt. Cô rất thích cái cảm giác dì Tố Tố và người nhà của mình thân thiết với nhau, trông giống như người một nhà vậy.
Cô vẫn không nên làm phiền họ thì hơn. Dù sao thì phòng bếp của nhà cô cũng chẳng đủ chỗ cho ba người đứng.
Lâm Vãn dứt khoát quay về phòng của mình rồi sắp xếp chỗ này, chỗ kia. Cô cố gắng giữ phòng mình sạch sẽ, ngăn nắp nhất có thể. Nhỡ đâu dì Tố Tố muốn vào phòng cô thì cũng không thể để nàng nhìn thấy bất kỳ chỗ nào bừa bộn được.
"Thường ngày Tiểu Vãn ở trường học không gây phiền phức gì cho em chứ?" Trịnh Mỹ Khiết nhân cơ hội hai người cùng chuẩn bị bữa tối với nhau mà nghe ngóng chuyện liên quan đến Lâm Vãn.
"Không có. Tiểu Vãn rất ngoan, học hành cũng rất tốt. Các giáo viên và bạn học đều rất thích con bé." Liễu Tố Tố đáp.
"Gần đây thành tích của con bé như thế nào, còn có thể giữ vững phong độ top 3 của khối không?" Trịnh Mỹ Khiết không nhịn được mà lại truy hỏi tiếp.
"Cô Trịnh, cô không cần lo lắng chuyện học hành của Tiểu Vãn đâu. Con bé vẫn luôn biết chừng mực."
Nghe nàng nói như thế, Trịnh Mỹ Khiết cũng sơ sơ hiểu được ý tứ trong lời nói của nàng rồi: "À, con bé không được top 3. Lần này con bé thi kém lắm sao?"
"Không, không." Liễu Tố Tố sợ bị hiểu lầm nên nhanh chóng xua tay giải thích: "Lần thi tháng này Tiểu Vãn xếp thứ tư trong khối. Như thế cũng là đã tốt lắm rồi. Cô phải biết cấp 3 không giống như tiểu học và cấp 2, mức độ đấu tranh lớn hơn rất nhiều, sự lên xuống nho nhỏ này cũng là chuyện bình thường thôi."
Nghe tới đó, Trịnh Mỹ Khiết khó tránh mà thở dài một hơi: "Thật ra cô luôn cảm thấy gần đây tính ham chơi của Tiểu Vãn tăng lên không ít. Đêm qua sang năm mới, nó và bạn bè đi hát karaoke mãi tới lúc 4 giờ hơn mới về nhà. Em nói xem như vậy có hợp lý không. Cô cũng không biết những người nó qua lại là những người như thế nào nữa. Nếu như những người đó làm hư con bé thì phải làm sao đây?"
Nghe thấy thế, cánh tay đang nhặt rau của Liễu Tố Tố dừng lại. Nàng hơi ngại ngùng mở miệng nói: "Cô Trịnh, thật ra thì đêm qua Tiểu Vãn và em ở cùng nhau."
Biểu cảm trên mặt Trịnh Mỹ Khiết trở nên vô cùng đặc sắc. Từ kinh ngạc chuyển qua không thể tin nổi rồi cuối cùng là vẻ không dám tin.
"Em không cẩn thận uống hơi nhiều. Là Tiểu Vãn đưa em về nhà, cho nên con bé mới bị chậm trễ thời gian."
"Nhưng nó nói với cô..." Trịnh Mỹ Khiết muốn nói gì đó rồi lại thôi. Đồng thời bà cũng không nhịn được mà bắt đầu suy nghĩ. Hôm qua đón năm mới mà Tiểu Vãn lại đi tìm Tố Tố? Con bé này có hơi... lạ nhỉ.
"Có chuyện gì vậy cô Trịnh?" Liễu Tố Tố nghi ngờ hỏi.
"À, không có gì, không có gì đâu." Trịnh Mỹ Khiết vội cười rồi bỏ qua vấn đề này. Nhưng trong lúc rửa rau ánh mắt của bà khó tránh hơi trùng xuống.
Màn đêm buông xuống, Lâm Triệu Phong cũng từ tiệm hoa quả mà quay về nhà. Ông có hơi bất ngờ khi nhìn thấy Liễu Tố Tố ở đó, tuy ngại ngùng nhưng vẫn không mất đi lễ độ chào hỏi nàng.
Bữa tối đã được chuẩn bị xong. Trong một căn phòng, bốn người ngồi ở bốn phía khác nhau. Trịnh Mỹ Khiết mở nắp một bình nước hoa quả rồi nói với khách trước: "Tố Tố, nhà em ở xa nên không để em uống rượu được."
Liễu Tố Tố cười nhẹ nhàng, gật đầu: "Em cũng không uống rượu."
Bởi vì Lâm Triệu Phong là người đàn ông duy nhất trong phòng nên về cơ bản ông ăn trong sự buồn bực, không hay đáp lời.
"Dì Tố Tố, dì ăn thử món này đi. Món này mẹ con làm ngon lắm." Lâm Vãn cầm đũa lên giúp nàng gắp một miếng xương sườn.
"Cảm ơn con." Liễu Tố Tố gật đầu rồi ngoảnh mặt cười với cô.
Mà trong lúc này, Trịnh Mỹ Khiết nhìn chằm chằm vào mọi hành động của hai người. Mặc dù ngoài mặt bà không nói gì nhưng trong lòng bà cũng không phải là hoàn toàn không có gì như thế. Tiểu Vãn đúng là mới có 15 tuổi thôi nhưng con bé lại có vẻ như là một cô gái đã trưởng thành rồi. Không thể vì việc con bé vẫn chưa trưởng thành mà xem nhẹ đi sự trưởng thành về mặt tâm lý của nó được. Nhưng có một số chuyện dù có nghĩ thì bà cũng không dám nghĩ theo hướng đó. Trịnh Mỹ Khiết chỉ mong là bản thân bà đã nghĩ nhiều mà thôi.
Sau khi ăn cơm xong, Liễu Tố Tố chuẩn bị quay về nhà. Lâm Vãn và mẹ cùng tiễn nàng ra tận cửa. Hai tay Liễu Tố Tố xách túi đứng ngoài cửa nói: "Cô Trịnh, cảm ơn cô đã khoản đãi em. Em lại gây thêm phiền phức cho cô rồi."
"Không phiền, không phiền." Trịnh Mỹ Khiết cười khách sáo nói: "Trên đường về em nhớ chú ý an toàn đấy."
Liễu Tố Tố gật đầu rồi nói với Lâm Vãn: "Vậy Tiểu Vãn, dì đi trước đây. Chúng ta gặp nhau ở trường học nhé."
"Vâng!" Lâm Vãn đáp lại một tiếng.
Sau khi vẫy tay tạm biệt, Lâm Vãn còn đưa mắt nhìn theo tới lúc dì Tố Tố đi xuống tầng. Mãi tới khi gần như không còn thấy bóng dáng của nàng nữa thì Lâm Vãn mới chợt nhớ ra cô còn có một chuyện nữa quên chưa nói với nàng. Cô chỉ đành quay đầu vào phòng nói với mẹ: "Con còn có chút chuyện. Con sẽ quay lại ngay."
Nói xong, Lâm Vãn chạy xuống dưới tầng. Trịnh Mỹ Khiết có gọi thế nào cũng không được.
Sau một lúc chạy như điên thì cuối cùng Lâm Vãn cũng đuổi kịp Liễu Tố Tố. Cô thở phì phò nói: "Dì Tố Tố, dì chờ một lát."
Liễu Tố Tố hơi ngạc nhiên. Nàng quay đầu hỏi: "Sao thế?"
"Có chuyện này con quên chưa nói với dì. Đèn trong phòng dì... hình như bị hỏng rồi. Hôm đó, sau khi con bật đèn lên thì nó cháy rồi." Lâm Vãn ngượng ngùng nói.
Liễu Tố Tố ngây người ra một lát rồi nở nụ cười: "Dì biết rồi."
Nhìn thấy nàng cười, Lâm Vãn cũng cười theo. Cô cúi đầu nhìn xuống đất rồi nói một câu: "Vậy dì về nhà nhớ chú ý an toàn đấy."
"Yên tâm đi. Dì đã là người trưởng thành, người lớn rồi. Con mau lên tầng đi." Liễu Tố Tố thúc giục.
Lâm Vãn vẫn hơi lưu luyến. Nếu có thể cô thật sự không muốn tách khỏi nàng dù chỉ một giây một phút nào hết.
Cả hai người họ đều không phát giác ra rằng Trịnh Mỹ Khiết đang đứng trên ban công nhà mình. Cặp mắt của bà nhìn chằm chằm vào hai người đang đứng bên cạnh cây cột đèn đường. Trong ánh mắt bà phủ một lớp sương lạnh không thể nói rõ được.
Lúc này, trong phòng vang lên giọng nói của Lâm Triệu Phong: "Vợ ơi, cái quần hôm qua anh giặt, em đã tìm thấy chưa?"
Câu nói này đã kéo tâm trạng của Trịnh Mỹ Khiết quay về. Bà thu hồi vẻ mặt kia lại rồi dùng giọng điệu bình thường mà đáp: "Để em tìm cho anh."
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com